K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

a. CN: hồ sen

VN: như một tấm chăn hoa nổi bật giũa khung cảnh đồng quê êm ả.

b. CN1: Giặc, CN2: chúng

VN1: tra tấn anh rất dã man; VN2: không moi được bí mật gì ở anh.

c. CN: các môn sinh

VN: đã tựu về trước sân nhà cụ Chu để mừng thọ thầy.

1 tháng 1 2020

a) CN: Hồ sen

VN: Như một tấm chăn hoa nổi bật giữa khung cảnh đồng quê êm ả

b) CN1: Giặc ; CN2: Chúng

VN1: Tra tấn anh rất dã man

VN2: Không moi được bí mật gì ở anh

c) CN: Các môn sinh

VN: Đã tựu về trước sân nhà cụ Chu để mừng thọ thầy

Chuyện ma đêm khuya đây !!!Muahahahahahahahahah!!!!Bóng người cuối lớp họcChuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo ....
Đọc tiếp

Chuyện ma đêm khuya đây !!!
Muahahahahahahahahah!!!!

Bóng người cuối lớp học

Chuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo . Trong lớp tôi có thằng bạn tên là Trường là bạn rất thân , phần vì nhà tôi với nó ở cùng xóm , phần vì mỗi ngày đi học tôi hay đi ngang qua nhà nó , sẵn tiện rủ nó đi chung , cứ như thế thành thân luôn , một hôm như thường lệ tối hôm đó chúng tôi đi học , tôi vì dáng người nhỏ bé , nên được xếp ngồi bàn đầu , còn Trường to , cao nên được ngồi bàn cuối .

Trường của chúng tôi là một trường theo đạo , thuộc dạng dân lập , nên trên tường thường không có gắn ảnh Bác Hồ như mấy trường công lập khác , mà gắn ảnh của những bà sơ( thường gọi là ma sơ ) , làm việc trong trường rồi chết ở đấy , lớp tui cũng có 1 bức ảnh như thế , tối hôm đó khi cô giáo chúng tôi vừa dạy xong thì đồng hồ cũng chỉ tới 9 giờ

Lúc đó tôi và thằng Trường đứng ở ngoài mua cây kem chuối , thật sự chỉ có nó mua thôi chứ tôi không mua , và cũng đợi lớp trưởng Ngân cùng về chung , vì lớp trưởng phải dọn dẹp phấn . giẻ lau bảng , dáng của Ngân vừa bước xuống cầu thang ( lớp tôi học ở trên lầu ) , thì tôi mới sực nhớ là mình để quên hộp bút trong hộc bàn , tôi vốn tính gan dạ , tôi dặn Trường ở lại đợi tui tí để tui lên lớp lấy hộp bút, vừa lúc đó thì ba của Ngân tới đón bạn ấy về , tôi vừa bước tới cửa phòng thì nghe hơi lạnh chạy dọc xương sống , cả phòng học dường như bị hạ thấp nhiệt độ 1 cách lạ thường ,như 1 thói quen tôi ngước nhìn lên ảnh thờ bà ma sơ , thì không thấy bức ảnh đó nữa , tôi bắt đầu cảm thấy sợ , nhưng tôi cũng tự trấn an lại chắc bác bảo vệ , đã lấy xuống hồi lúc nãy để lau chùi rồi , tôi không vào chỗ mà , đứng ở ngoài cúi vào để lấy ,( vì tôi ngồi bàn đầu, khi vừa lấy xong thì khi ngước mặt lên , tôi giật bắn người khi thấy có ai ngồi chỗ của thằng Trường ở cuối lớp , nghĩ là thằng Trường hù tôi , nên tôi nói với giọng giễu cợt : " mài hả Trường " , im lặng trong vòng 3s , thì chợt ở ngoài trời đổ mưa , rồi bất chợt 1 tia sấm nổi lên , qua ánh sáng mờ mờ của áng sáng , tôi nhận thấy khuôn mặt của bà ma sơ , mà hằng ngày tôi hay thấy trên bức ảnh , là người đang ngồi ở cuối lớp , và đang nhìn tôi cười , một cách kinh rợn , tôi như người điên , la lên một tiếng rồi bỏ chạy , thằng Trường nghe vậy từ dưới sân chạy lên ,tay còn cầm cây kem chuối ăn chưa xong, tôi cắm cổ chạy , va chạy ngang qua nó , miệng nói to " có ma , chạy đi ".
Sau đó tôi chạy nhanh về nhà , nhưng khi chạy ngang qua nhà thằng Trường thì tôi thấy nó đang ngồi trước cửa tay còn cầm cây kem chuối , lúc đó tôi không có suy nghĩ gì , vì sao nó lại về nhà trước tôi, về đến nhà người ướt sũng thay vội quần áo rồi lên giường ngủ .
Sáng dzậy tôi nhùng nhằng không chịu đi học , nhưng do ba má tôi hăm he, chửi bới , nên tôi cũng quyết định đi , khi đi ngang qua nhà thằng Trường thì định rủ nó đi học thì được tin nó đã chết từ tối hôm qua , mẹ nó khóc la thảm thiết , tôi cũng đứng như trời trồng , nghe nói nó bị ngã từ cầu thang xuống , chấn thương sọ não chết , khựng lại 1 lúc trước nhà nó , tôi đi tiếp , bữa nay do tới trễ nên cả lớp tui đã vô lớp hết , nghĩ tới cảnh đã gặp bà ma sơ , nên khi vửa bước vô lớp , tôi nhìn ngay xuống chỗ bà ma sơ đã hiện về ( cũng là chỗ của thằng Trường ngồi ) tôi như muốn hét lên nhưng không được vì khi nhìn xuống chỗ đó tôi đã thấy thằng Trường đang ngồi đó tự bao giờ đang nhìn tôi cười và trên tay nó đang cầm cây kem chuối còn ăn dở .
Tôi bị ngất xỉu sau đó , và được đưa đi bệnh viện tôi phải nằm viện cả tuần , bỏ dở kì thi cuối cấp , sau đó ba tôi kiếm cho tôi 1 ngôi trường công lập , học lại lớp 5 , va` tôi phải chuyển nhà đi nơi khác để gần chỗ học . sau này khi về lại trường xưa , tôi mới biết là phòng học chúng tôi , hồi đó là chỗ ăn ngủ của các bà ma sơ , có một bà ma sơ đã chết ở trên giường vì bị trúng gió khi ngủ ở trong căn phòng đó , và chiếc giường mà bà ta nằm chính là chỗ ngồi của thằng Trường ./.

 

Thôi ko viết nữa đâu , phải đi thay bỉm cái đã :D

6

Sợ quá phải thay bỉm đúng ko, haha, cũng ko đáng sợ mấy đâu

Bởi vì cái bà ma sơ là cái bà dell j t cx ko bt

:>

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang...
Đọc tiếp

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :

  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang ốm nên nhờ người thợ học việc đi làm thay. Người thợ học việc này rất tỉ mỉ. Khi anh ta xem xét xong cái đồng hồ, trời đã tối. Cho rằng mình đã làm xong việc, anh vội vàng gắn những chiếc kim mới và chỉnh giờ theo đồng hồ bỏ túi của mình. Lúc đó là 6h nên anh chỉnh kim phút ở số 12 và kim giờ ở số 6. Người thợ học việc trở về, chẳng mấy chốc điện thoại reo. Anh nhấc máy thì nghe giọng giận dữ của khách hàng: "Anh đã không làm việc của mình cho tử tế. Đồng hồ chỉ sai giờ rồi". Quá ngạc nhiên, anh tức tốc quay lại nhà vị khách nọ. Anh nhận thấy đồng hồ đang chỉ 8h hơn một chút. Anh đưa đồng hồ của mình cho vị khách hàng và nói: "Xin vui lòng kiểm tra lại giờ. Đồng hồ của ông không chạy sai dù chỉ một giây".
- Vị khách đành phải đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, khách lại gọi điện đến nói rằng những chiếc kim đồng hồ dường như phát điên, tự ý quay liên tục. Khi người thợ học việc vội vã chạy đến, đồng hồ chỉ hơn 7h một chút. Sau khi kiểm tra đồng hồ của mình, người thợ học việc nổi cáu: "Ông đang trêu tôi chắc! Đồng hồ của ông chỉ đúng giờ mà!".
Bạn hiểu chuyện gì đang xảy ra không?

    Mọi người hãy giúp cậu bé nhé.

 

  
 

6
22 tháng 4 2017

Vì người khách nhìn kim giây ra kim giờ 

22 tháng 4 2017

vi khach nham kim phut ra kim giay

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

ai là fan CONAN hoặc SHERLOCK thì giải mấy câu này đi1. Xác của một người đàn ông đã được tìm thấy trong một tòa nhà cao tầng đang xây dựng. Cảnh sát nghĩ rằng ông ta có thể đã nhảy lầu tự tử. Một thám tử đã đến hiện trường và điều tra. Anh ta mở cửa sổ từng tầng một về hướng của người nhảy lầu. Cuối cùng vị thám tử này đã đưa ra kết luận đây là một vụ giết...
Đọc tiếp

ai là fan CONAN hoặc SHERLOCK thì giải mấy câu này đi

1. Xác của một người đàn ông đã được tìm thấy trong một tòa nhà cao tầng đang xây dựng. Cảnh sát nghĩ rằng ông ta có thể đã nhảy lầu tự tử. Một thám tử đã đến hiện trường và điều tra. Anh ta mở cửa sổ từng tầng một về hướng của người nhảy lầu. Cuối cùng vị thám tử này đã đưa ra kết luận đây là một vụ giết người. Làm thế nào mà anh ta biết là ai?

2. Một người đàn ông ở trong xe dùng dao giết vợ. Xung quanh không có ai nhìn thấy. Sau khi đã chắc chắn rằng xung quanh vợ anh ta không còn một chút dấu vân tay nào của mình. Anh ta đã ném xác chết ra khỏi xe, sau đó ném con dao vào hẻm núi, và trở về nhà. Một giờ sau, cảnh sát đã gọi điện cho anh và nói rằng vợ anh đã bị giết chết. Hy vọng anh có thể ngay lập tức đến hiện trường vụ án để xác minh. Khi anh ta đến đó, ngay lập tức đã bị bắt giữ. Cảnh sát làm sao biết được người chồng chính là thủ phạm?

3.Một thám tử đang điều tra các vụ buôn lậu dầu, kết quả đột nhiên mất tích. Cảnh sát đã đến nơi cuối cùng anh ta xuất hiện ở đó, và phát hiện được một mảnh giấy lưu lại đó , trên đó ghi rằng: “710 57735 34 5508 51 7718”. Hiện giờ cảnh sát đã bắt giữ 3 nghi phạm: Bill, John, Todd. Liệu bạn có thể tìm ra kẻ giết người thực sự thông qua những mật mã này không? Lưu ý, đây là vụ án ở Mỹ nên mật mã giải ra sẽ là tiếng Anh.

12

LƯU Ý

Các bạn học sinh KHÔNG ĐƯỢC đăng các câu hỏi không liên quan đến Toán, hoặc các bài toán linh tinh gây nhiễu diễn đàn. Online Math có thể áp dụng các biện pháp như trừ điểm, thậm chí khóa vĩnh viễn tài khoản của bạn nếu vi phạm nội quy nhiều lần.

Chuyên mục Giúp tôi giải toán dành cho những bạn gặp bài toán khó hoặc có bài toán hay muốn chia sẻ. Bởi vậy các bạn học sinh chú ý không nên gửi bài linh tinh, không được có các hành vi nhằm gian lận điểm hỏi đáp như tạo câu hỏi và tự trả lời rồi chọn đúng.

Mỗi thành viên được gửi tối đa 5 câu hỏi trong 1 ngày

Các câu hỏi không liên quan đến toán lớp 1 - 9 các bạn có thể gửi lên trang web h.vn để được giải đáp tốt hơn.

24 tháng 9 2016

1.ai la nguoi nghi van?

2.vi sau khi nem xuong da de lai dau van tay

3.de to nghi da

nhaaa

Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi

 thư giãn buổi sớmNhững định nghĩa "đắng lòng" của học sinhNhững định nghĩa đậm chất học sinh. "Đắng" nhưng mà đúng.Bài tập về nhà: Thứ bạn nhận được khi thầy/cô bỗng dưng cảm thấy 8 tiếng học miệt mài trên trường là không đủ và muốn "bù đắp" thêm.Giáo viên: Người luôn than phiền bằng câu "Cái lớp này …" mỗi khi có "một đứa" nào đó mắc lỗi.Bài văn dài: Là một chỉnh...
Đọc tiếp

 

thư giãn buổi sớm

Những định nghĩa "đắng lòng" của học sinh

Những định nghĩa đậm chất học sinh. "Đắng" nhưng mà đúng.

Bài tập về nhà: Thứ bạn nhận được khi thầy/cô bỗng dưng cảm thấy 8 tiếng học miệt mài trên trường là không đủ và muốn "bù đắp" thêm.

Giáo viên: Người luôn than phiền bằng câu "Cái lớp này …" mỗi khi có "một đứa" nào đó mắc lỗi.

Bài văn dài: Là một chỉnh thể thống nhất tích lũy từ 10% cảm hứng, 15% mồ hôi của học sinh và 75% lời thoại/đoạn trích dẫn chép y chang lại từ các tác phẩm trong sách giáo khoa.

Nộp bài sớm: Hồi cấp 2, nếu bạn nộp bài sớm nhất, bọn bạn sẽ nghĩ: "Ồ, chắc hẳn bạn đó là người học rất giỏi". Lên cấp ba, bạn cũng làm tương tự như vậy, nhưng bọn bạn sẽ nghĩ rằng: "Ồ, nó chẳng biết cái quái gì cả".

Môn học: Hoặc là nó rất dễ nhưng không mấy cần thiết (Thể dục, Mỹ thuật), hoặc là nó vừa siêu khó đến mức không tưởng, vừa khống chế điểm trung bình môn của bạn (Toán, Lý, Hóa, Văn)...

 Phòng thi: Là nơi để học sinh nghĩ về cuộc đời và những lỗi lầm mình đã gây ra.

Chép phạt: Là màn Lọ Lem lựa đậu phiên bản học sinh khi công việc chủ yếu là thống kê số chữ. Không có tác dụng "ghi cho nhớ những gì đã học".

 

"Ghi nhớ" trong sách: Là 5 điểm kiểm tra miệng.

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm: Khoảng thời gian ăn năn nhất sau một tuần học tập.

Ôn thi: Nói nhẹ nhàng là: "Ôn lại (hơi nhiều) kiến thức đã học" chứ thật ra là học lại từ đầu.

Tiết Thể dục và Quốc phòng: Là nơi con trai ước ao mình có thể biến thành con gái nhiều nhất (con trai chạy 10 vòng thì con gái chỉ 5 hoặc thậm chí là 2 vòng thôi).

Đề mở : Kiểm tra được khả năng "google" và khả năng "chém gió" của chúng mình

Đề trắc nghiệm : Có sẵn 25% phần đúng trong tay rồi, mai đem hột xí ngầu vô thảy.

Đề tự luận : Quá dễ vì học sinh chỉ cần giấu phao cho kỹ.

Thuyết trình : Cho học sinh cơ hội lên mạng down bài thuyết trình có sẵn về rồi nhảy Flappy Bird cả đêm..

Trả bài miệng : Học sinh chỉ biết ngồi... cầu nguyện để không bị kêu tên.

Kiểm tra vở : Một hình thức tra tấn xem học sinh có chép được vài chục trang trong một buổi tối hay không.

10
9 tháng 7 2015

Cái này giống như học nội trú ở trường vậy!

9 tháng 7 2015

cái này ở trong mục đọc truyện của chinh phục vũ môn đúng không?

1.Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này,...
Đọc tiếp

1.Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này, tấm biển ghi:" Khu vực dành riêng cho nam giới". Mặt đỏ ửng, cô đổi tấm biển lần nữa. Tới lúc này, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi. Cô thấy ngạc nhiên nên nhìn vào tấm biển. Trên tấm biển ghi:" Chỗ này sâu 1m8 "
2. Hôm wa em đốt nhà, mẹ đánh em gần chết. Hôm nay mẹ lên nương, một mình em đốt tiếp. Hương rừng thơm mùi khói, nước suối đen si si. Cả nhà em chết cháy, em án tù chung thân. Tù của em be bé, nằm ở giữa rừng xanh. Chú công an tre trẻ đập em rất dã man.Hương rừng tanh mùi máu, nước suối pha màu hồng.Tù của em trên gác, xác em ở Tây Nguyên la` la' la la` la

3.Mỗi câu cú của VN có thể hiểu nhiều nghĩa nếu ta đặt dấu chấm dấu phảy khác nhau VD: "Mỗi gia đình có 2 con, vợ chồng hạnh phúc" giờ ta chuyển dấu phảy sẽ thành "Mỗi gia đình có 2 con vợ, chồng hạnh phúc

4.

Bớt 5 đô la

Cảnh sát điều tra về cái chết bí ẩn của một nhà kinh doanh cỡ lớn, ông ta nhẩy từ cửa sổ văn phòng của ông ta trên tầng 11 xuống. Cô thứ ký dáng thùy mị nết na của ông ta khai:

“Sau tuần thứ nhất, tôi được tăng lương 20 đô la. Cuối tuần thứ 2, ông ấy cho tôi tấm áo dạ hội rất đẹp. Cuối tuần thứ 3, ông ấy cho tôi một khăn choàng bằng lông chồn tuyệt mỹ. Thế rồi chiều hôm đó, ông gọi tôi vào phòng giấy và hỏi tôi có chịu làm tình với ông không. Tôi bảo tôi bằng lòng và nói thêm rằng, vì ông rất tốt với tôi, nên ông chỉ cần trả tôi 5 đô la, mặc dù tôi tính tiền cho mọi đàn ông khác trong văn phòng là 10 đô la. Đúng lúc ấy ông nhẩy ra ngoài cửa sổ”.

5.Mười đô la tồi tệ

Một nhà kinh doanh trung niên đem vợ sang Paris. Sau khi đi khắp thành phố mua sắm, ông xin với vợ cho một ngày xả hơi.

Vừa thoát khỏi mụ vợ già, ông đến ngay quán rượu và cuối cùng vớ được một ả gái điếm xinh đẹp. Ả đòi năm chục còn ông thì trả mười. Thế là không thỏa thuận được.

Tối hôm đó ông đưa vợ đến một hiệu ăn sang trọng và ở đó ông thấy ả gái điếm xinh đẹp ban chiều ngồi bên chiếc bàn gần cửa.

“Thấy chưa, quý ông” – ả nói, lúc vợ chồng ông đi ngang qua – Xem ông kiếm được thứ như thế nào với mười đô la tồi tệ của ông?

Chúc các bạn vui vẻ, cười nhiều mỗi ngày!

10
22 tháng 12 2016

bạn ''thanh mai cute''chỉ muốn cac ban vui vẻ thôi mà bạn ''Từ Nguyễn Đức Anh ''nhiều chuyện ghê

21 tháng 12 2016

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các bài toán hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

24 tháng 12 2016

c6 là ko có răng

c5 muỗi cắn ở ko khi thì ko thấy khó chiu

tặng mik  tk khuyến khích nha

24 tháng 12 2016

Tặng bạn 1 k! Các bạn trả lời được 4 câu còn lại nhận 2 k nha!

nêu cảm nghĩ của em về bài thơ sau:Việt Nam ơi, chiều Thường Châu trắng xóa90 triệu người dõi theo bước những chiến binhÔi những đôi chân không hề mệt mỏiDẫu tuyết kia rơi tàn nhẫn vô tìnhThua 1 trận và thủ hòa 1 trậnThắng 3 lần- chỉ vậy đã thành danhDẫu gục ngã trước thiên đường uất hậnNhưng ngọn đuốc tim anh đã cháy cạn trước khung thànhHãy ngừng rơi đi em những giọt buồn...
Đọc tiếp

nêu cảm nghĩ của em về bài thơ sau:

Việt Nam ơi, chiều Thường Châu trắng xóa

90 triệu người dõi theo bước những chiến binh

Ôi những đôi chân không hề mệt mỏi

Dẫu tuyết kia rơi tàn nhẫn vô tình

Thua 1 trận và thủ hòa 1 trận

Thắng 3 lần- chỉ vậy đã thành danh

Dẫu gục ngã trước thiên đường uất hận

Nhưng ngọn đuốc tim anh đã cháy cạn trước khung thành

Hãy ngừng rơi đi em những giọt buồn tiếc nuối

Hãy thắp sáng tự hào ngọn lửa trái tim

Trận chiến này không có nghĩa là trận cuối

Chiến thắng lớn hơn là chiến thắng chính mình

Ta đã ngẩng cao đầu với năm châu bốn biển

Con thuyền Việt Nam đã rẽ sóng băng mình

Trước thử thách, gian nan càng quyết chí

Ta chẳng sợ điều gì khi là những chiến binh

Ta vô địch dẫu ta không đoạt cúp

Những chàng trai kiên cường đưa lịch sử sang trang

Bóng đá Việt Nam đã ghi danh châu lục

Tổ quốc đón các anh như những anh hùng...

Nhà thơ Phong Việt - người nổi tiếng với những tập thơ tự do đầy triết lý cũng gây nhiều xúc cảm với bài thơ “Chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy một màu đỏ…”.

Hôm nay chúng ta đã vẽ lên trên những bông tuyết một màu đỏ

dù có ngược chiều gió

vẫn không hề tan ra…

Chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy một niềm tin đối diện với phong ba

dù không biết trước điều gì rồi sẽ đến

cứ nắm chặt tay nhau và nhìn về cùng một hướng

tim của những con người cùng đập nhịp theo từng bước

phải trưởng thành để đi…

Chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy một ước muốn thầm thì

nhưng lan toả như một ngày mưa trên cánh đồng khô hạn

rồi sẽ có một bông hoa nào đó nở ra trong một mùa thơm mát

cuộc đời hoàn toàn có thể biết trước

nếu cố gắng từ hôm nay…

Chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy một ngôi sao giữa ban ngày

và chấm phá thêm bằng từng hơi thở

không ai chọn lựa chúng ta nhưng chúng ta chọn lựa ghi vào tay mình một khoảnh khắc đáng nhớ

bàn tay khi xiết chặt đó

đã cất tiếng thay cho con người…

Chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy không phải chỉ là vài giờ vui

rồi trôi đi như một giấc mơ ấm áp

chúng ta đã cùng nhau và giờ đã đến

nếu có rơi nước mắt

cũng chỉ là vì nó cần phải rơi…

Hôm nay chúng ta đã vẽ lên nền trời ấy một màu đỏ tuyệt vời!

Nhà biên kịch Lê Quý Hiền cũng thay cho lời chúc bằng một bài thơ rất đỗi mộc mạc mà chan chứa tình yêu thương. Ông cho biết, đây là những lời thơ mà ông nghĩ gì ghi nấy để gửi tới các tuyển thủ U23 Việt Nam.

Trong một trận cầu cho những trái tim xích lại gần nhau

Tan trận rồi, các em nhé đừng đau

Nếu biết “1-2” hôm nay không hề may rủi

Bạn nhận Cup hoàn toàn thuyết phục

Nhưng các em không thua

Hà Nội tối nay trời lại đổ mưa

Nhưng cơn mưa cờ vẫn bùng lên cháy đỏ

Có trận “thua” nào cả dân tộc vẫn hô vang và nước mắt không hề ứa, nhỏ

Vẫn chúc mừng các em vô địch ở trong lòng

Bởi nhận ra tất cả sự sáng trong

Từ những đôi chân và trái tim chiến đấu hết mình vì tình yêu Tổ quốc!

Cuộc đời có lúc thua lúc được

Nhưng các em được nhân đân tin yêu

Bởi khi quanh chúng ta còn nhan nhản bao điều

Lừa lọc, bon chen, hại nhau, giả trá…

Thì các em đã đạp trên tuyết giá để thắp lại một niềm tin

Tuổi 23 chỉ một cách nghĩ, cách nhìn

Đi đến ước mơ trên chính đôi chân mình. Sòng phẳng!

Các em là tia nắng

Rọi vào đêm cho những xấu xa đang ẩn nấp phải tự ngượng ngùng

Các em đã viết nên bài ca tuyệt diệu đến vô cùng

Đời vẫn đẹp để vẫn còn hy vọng

Bằng sức trẻ tràn đầy nhựa sống

Bằng ý chí của mình với tất cả tình yêu

(Cuộc sống còn ngổn ngang bao điều

Nhưng nhân dân là trọng tài vô tư, chuẩn nhất)

Nhà thơ Phạm Thị Ngọc Thanh xúc động viết nên bài thơ “U23 Việt Nam là những người hùng!”

Các em đã chiến đấu đến giây cuối cùng

Tràn đầy niềm tin, quật cường trong mưa tuyết

Giữa thời tiết cực đoan và giá rét

Quang Hải vẽ cầu vồng kiêu hãnh Việt Nam

Các em đã giành chiếc cúp của niềm tin

Của danh dự, lòng tự hào dân tộc

Bao nhiêu giọt nước mắt rơi không vì chê trách

Mà vì cảm phục vô cùng...

Các em đã thi đấu giữa tuyết trắng mênh mông

Không lùi bước trước bao điều bất lợi

Uzbekistan phải toát mồ hôi hột

Chiến thắng Việt Nam đâu phải dễ dàng

Thật tự hào! Các em là những chiến binh!

Nâng bóng đá Việt Nam lên tầm Châu lục

Tình yêu bóng đá gắn liền niềm tự hào dân tộc

Sân Mỹ Đình thắp lửa đến Thường Châu

Đừng buồn, U23 Việt Nam!

Các em đã đi một hành trình kỳ diệu

Đã chơi hết mình bằng tình yêu thánh thiện

Chinh phục trái tim già trẻ quê nhà

Tổ quốc sẽ đợi các em về trong màu đỏ hoan ca

Người người cùng cờ hoa chờ các em qua phố

Giải vô địch trong lòng người hâm mộ

Thế hệ vàng của bóng đá Việt Nam!

Nghệ sĩ Vượng “râu” cũng đã viết nên bài thơ trong vòng 7 phút để gửi tặng các tuyển thủ U23 Việt Nam.

Tự hào quá Việt Nam ta

Nhờ các cầu thủ 23 tuyệt vời

Ước mơ cứ tưởng ngút trời

Mà ta tiến bước vòng chơi cuối cùng

Các em là những người hùng

Các em như thể bách - tùng hiên ngang

Từ đây rồi sẽ sang trang

Từ đây nối những huy hoàng hôm nay

Dù thua nhưng vẫn vỗ tay

Mình thua mà mắt lại cay lệ mừng

Hơn chín mươi triệu hoà chung

Từ trong quốc nội đến ngoài vùng Việt Nam

Hải ngoại cho tới ngoại bang

Cứ người Việt ở là hô vang đất trời

Ngẩng cao với những nụ cười

Nhà nhà sát cánh, người người ngóng trông

Dù rằng tay có về không

Thì niềm tin đã mênh mông thủa nào

U 23 quá tự hào

Gắn liền cảm xúc dạt dào nơi nơi

Thắng thua cũng một cuộc chơi

Nhưng các em đã gợi khơi chữ “Tình”

Người người lịch sự văn minh

Nhà nhà gắn kết ân tình với nhau

....

Chúc rồi nay lại chúc thêm

Cả đội mạnh khoẻ ấm êm gia đình

Đầu năm nay quá tài tình

Khởi nguồn xuân sắc nảy sinh nụ vàng

Ngày mai mới đúng huy hoàng

Cả nước đón đợi những chàng thanh niên

Anh hùng - dũng khí – hiên ngang

Là niềm kiêu hãnh khắp miền Việt Nam.

24
31 tháng 1 2018

hay dữ luôn á, bn kiếm đâu ra v? Tự sáng tác à? @_@

1 tháng 2 2018

tớ nghĩ là bạn thơ này rất hay và ý nghĩa bài thơ náy ca ngợi tinh thần chiến đấu của con người việt nam dù u23 việt nam có thua nhưng đối với chúng ta các anh là quán quân