K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Giúp minh bài này nhe càng nhanh thi tốt 

Tình trng Trái Đt hin nay ra sao?
Hin ti, hành tinh xanh ngôi nhà chung ca nhân loi đang tng ngày tng gibtn thương bi nhiu hành đng vô ý thc hay bt chp tt cả ca con ngưi. Thiên nhiên đang bị tàn phá. Theo đó, màu xanh tri rng ca rng li bị co hp li, nhưng chcho sự xâm ln ca màu xám hoang mc nhc nhi. Nhiu loi thú bị giết vô ti vạ giờ đã gn hoc hu như tuyt chng. Đi dương bị khai thác quá mc khiến cá tôm không kp sinh sôi ny nở và rác thi nha tràn ngp giết dn giết mòn bao sinh vt bin,... Do kế hoch phát trin công nghip thiếu bn vng, Trái Đt đang nóng dn lên, băng ở Bc Cc và Nam Cc đang tan chy khiến c bin dâng cao, nhn chìm nhiu thành ph, làng mc, nhiu cánh đng màu m.Tng ô – dôn bị thng nhiu ch, đt đai, nưc, không khí bị ô nhim nng n, đe da sự sng ca muôn loài.Trái Đt có thchu đng đến bao gi? Đó  là câu hi nhc nhi, khiến nhân loi không thể làm ngơ. Sự sng trên hành tinh xanh, trong đó có con ngưi, đang đng trưc thách thc to ln.(Hồ Thanh Trang, báo Đin tử Đt Vit Din đàn ca Liên hip các Hi Khoa Hc và Kĩ thut Vit Nam, (tháng 9/2020)

Câu 1: Hin ti Trái Đt ca chúng ta đang tng ngày tng gibtn thương nhưthếnào?

Câu 2: Vì sao Trái Đt li btn thương nhưvy ?

Câu 3: Xét về cu to, câu: “Trái Đt đang nóng dn lên, băng Bc Cc và Nam Cc đang tan chy khiến nưc bin dâng cao, nhn chìm nhiu thành ph, làng mc, nhiu cánh đng màu m.” là câu gì?Phân tích cu to ca câu.

0
Đề bài:viết một bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của em về môi truw9owngf sống của chúng ta hiện nay.Bài làm:Môi trường sống là vô cùng quan trọng đối với đời sống con người và sinh vật trên trái đất.Cuộc sống con người và sinh vật tốt đẹp hơn cũng nhờ một phần vào môi trường.Hiện nay tình trạng môi trường bị ô nhiễm đã báo động đỏ mạnh và khẩn cấp,cũng cho thấy rằng cuộc...
Đọc tiếp

Đề bài:viết một bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của em về môi truw9owngf sống của chúng ta hiện nay.

Bài làm:

Môi trường sống là vô cùng quan trọng đối với đời sống con người và sinh vật trên trái đất.Cuộc sống con người và sinh vật tốt đẹp hơn cũng nhờ một phần vào môi trường.Hiện nay tình trạng môi trường bị ô nhiễm đã báo động đỏ mạnh và khẩn cấp,cũng cho thấy rằng cuộc sống của con người đang bị đe dọa.Vậy nguyên nhân nào đe dọa cuộc sóng của họ:Thực chất,mọi nguyên nhân đều do chính con người tạo ra.Trong xã hội chắc chắn luôn tồn tại một số bộ phận con người xấu,vì lợi ích của mình mà hãm hại cộng đồng.Vậy những việc làm của họ như thế nào?Chúng ta đang sống trên mảnh đất này,luôn cần sự đấu tranh để sinh tồn và họ cũng vậy.Họ muốn được sống ,được giàu sang,nhàn hạ và sung sướng.Có những người họ giúp ích cho đất nước,bằng chính sức mình tạo dựng nên tương lai rạng sáng và thành quả chính là cuộc sống hạnh phúc.Nhưng còn một số phần tử nào đó trong xã hội vì lợi ích cá nhân mà gây ra bao chuyên xấu,nhất là hủy hoại môi trường.Chặt phá cây xanh,săn bắt động vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng cao,thải rấc bừa bãi ở nhiều nơi công cộng:biển,sông ngòi ,ao,..và những hậu quả mà chúng gây ra lại rất lớn,chính là từng bước từng bước tự mình tàn phá tương lai của bản thân,những sinh vật nhỏ bé,những sinh linh bé bỏng chưa một lần nhìn thấy cuộc đời,tương lai rạng sáng đã phải ghánh chịu những dị tật bẩm sinh...vậy hỏi những sinh linh đó đã làm gì mà phải ghánh chịu những hậu quả mà con người gây ra,nó còn chưa đươc thấy thế giới bên ngoài rộng lớn đang chờ đón,vậy mà...có những đứa trẻ chưa hoàn thiện và chưa tốt về vấn đề sức khỏe chỉ biết mọi người coi nó như thực vật,một con người ngu ngốc chỉ biết cười mà không biết khóc.Không những thế,số người chết đi ngày càng một nhiều hơn vì ô nhiễm môi trường,ảnh hưởng đến sức khỏe,các sinh vật chết chất đống ,theo số liệu mà ban thời sự cung cấp:số cá chết ở các biển nước ta đang ngày một nhiều hơn.Tình trạng môi trường bị ô nhiễm rất nặng,kgoong ít người bị ngộ độc mà chết,ô nhiễm môi trường không khí.Và cũng không kém phần quan trọng,tình trạng ô nhiễm ko khí ngày càng cao số người ngộ độc,tử vong tăng nhanh đến chóng mặt nguyên nhân là thiếu cây xanh trầm trọng không đủ để thanh lọc không khí.Theo sự phát triển tiên tiến của đất nước,các phương tiện giao thông đang dần được đổi mới:xe máy,ô tô,tàu hỏa...ngoài những mặt lợi thì cũng có hại khói thải tha của các phương tiện rất độc hại.Cây xanh lại bị tàn phá nặng nề nên làm cho không khí bị nhiễm độc,cây xanh hút khí cacbonic thải ra khí oxi cho con người hô hấp,nhưng tình trạng đó đã dẫn đến việc con người thiếu oxi trầm trọng.Ngoài những hậu quả do con người gây ra trên,còn có nhiều nguyên nhân khác .Nhưng trên đó cũng là số liệu quan trọng mà mỗi người chúng ta cần phải biết,hậu quả do chính mk gây ra.Cũng chínhvì vậy,chúng ta cần đề ra ngiều biện pháp để bảo vệ môi trường:tuyên truyền mọi người chung tay bảo vệ môi trường;sống theo hướng tích cực;không vì chính mk mà hãm hại gây ảnh hưởng đến cộng đồng;lên án,tố cáo mọi hành động tàn phá môi trường;không vứt rác thải bừa bãi;tham gia lao đọng cùng mọi người;các nhà máy,xí nghiệp nên có biện pháp để lọc khói độc hại do nhà máy thải ra;...Vì mọi người vì chính bản thân mk hãy chung tay bảo vệ môi trường,xây dựng một môi trương sống tươi đep,khỏe mạnh.Trái đất là ngôi nhà chung của chúng ta,tất cả mọi người hãy quan tâm đến môi trường,đặc biệt là rác thải.Hãy cùng nhau bảo vệ cuộc sống của chính mk,vì tương lai ngày mai.Nếu ko muốn hủy hoại trái đất và cuộc sống của chúng ta hãy bảo vệ cuộc sống này vì mai sau.

bài này mk tự làm mong các bn nhận xét giúp mk,nhận xét thẳng lun nha.thanks nhìu

6
25 tháng 11 2016

uk

6 tháng 12 2016

Hay

a) Đọc các đoạn văn thuyết minh sau. Nêu cách sắp xếp các câu trong đoạn.(1) Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch nghiêm trọng. Nước ngọt chỉ chiếm 3% tổng lượng nước trên trái đất. Lượng nước ít ỏi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải công nghiệp. Ở các nước thứ ba, hơn một tỉ người phải uống nước bị ô nhiễm. Đến năm 2025, 2/3 dân số thế...
Đọc tiếp

a) Đọc các đoạn văn thuyết minh sau. Nêu cách sắp xếp các câu trong đoạn.

(1) Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch nghiêm trọng. Nước ngọt chỉ chiếm 3% tổng lượng nước trên trái đất. Lượng nước ít ỏi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải công nghiệp. Ở các nước thứ ba, hơn một tỉ người phải uống nước bị ô nhiễm. Đến năm 2025, 2/3 dân số thế giới sẽ thiếu nước.

(Theo Hoa học trò)

(2) Phạm Văn Đồng (1906 – 2000): Nhà cách mạng nổi tiếng và nhà văn hoá lớn, quê ở xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Ông tham gia cách mạng từ năm 1925, đã giữ nhiều cương vị quan trọng trong bộ máy lãnh đạo của Đảng và Nhà nước Việt Nam, từng là Thủ tướng Chính phủ trên ba mươi năm. Ông là học trò và là người cộng sự gần gũi của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

(Ngữ văn 7, tập hai)

1
9 tháng 4 2018

- Đoạn văn là bộ phận của văn bản. Viết tốt đoạn văn là điều kiện để làm tốt bài văn.

   - Đoạn văn thường gồm hai câu trở lên, được sắp xếp theo thứ tự nhất định.

   - Đoạn văn thuyết minh (a) và (b) câu chủ đề nằm ở đầu đoạn “Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch trầm trọng.” “ Phạm Văn Đồng… tỉnh Quảng Ngãi.”

   - Các câu trong đoạn văn phục vụ mục đích làm rõ câu chủ đề.

15 tháng 6 2017

Chọn đáp án: A

Câu chủ đề của đoạn văn dưới đây là gì? “Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch nghiêm trọng. Nước ngọt chỉ chiếm 3% tổng lượng nước trên trái đất. Lượng nước ít ỏi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải công nghiệp. Ở các nước thứ ba, hơn một tỉ người phải uống nước bị ô nhiễm. Đến năm 2025, 2/3 dân số thế giới sẽ thiếu nước.” A. Thế...
Đọc tiếp

Câu chủ đề của đoạn văn dưới đây là gì?

“Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch nghiêm trọng. Nước ngọt chỉ chiếm 3% tổng lượng nước trên trái đất. Lượng nước ít ỏi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải công nghiệp. Ở các nước thứ ba, hơn một tỉ người phải uống nước bị ô nhiễm. Đến năm 2025, 2/3 dân số thế giới sẽ thiếu nước.”

A. Thế giới đang đứng trước nguy cơ thiếu nước sạch nghiêm trọng.

B. Nước ngọt chỉ chiếm 3% tổng lượng nước trên trái đất.

C. Lượng nước ít ỏi ấy đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải công nghiệp.

D. Ở các nước thứ ba, hơn một tỉ người phải uống nước bị ô nhiễm. Đến năm 2025, 2/3 dân số thế giới sẽ thiếu nước.”

1
1 tháng 11 2017

Chọn đáp án: A

Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi bên dưới: “Nước sạch đang dần cạn kiệt, sự biến mất của sông suối ao hồ là lời cảnh báo. Nếu không biến mất, chúng sẽ bị ô nhiễm đến mức mà con người và muôn loài không thể sinh sống. 2/3 dân số thế giới sẽ đối mặt với tình trạng khan hiếm nước vào năm 2025, đó là chưa kể những con số biết nói khác. Tính trên toàn thế...
Đọc tiếp

Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi bên dưới: “Nước sạch đang dần cạn kiệt, sự biến mất của sông suối ao hồ là lời cảnh báo. Nếu không biến mất, chúng sẽ bị ô nhiễm đến mức mà con người và muôn loài không thể sinh sống. 2/3 dân số thế giới sẽ đối mặt với tình trạng khan hiếm nước vào năm 2025, đó là chưa kể những con số biết nói khác. Tính trên toàn thế giới, gần 1,1 tỉ người không thể tiếp cận được nguồn nước sạch uống được, và củ 6 người thì có 1 người, tức khoảng 2.8 triệu người chịu ảnh hưởng của tình trạng thiếu nước... hơn 2.300 người chết vì bệnh do nguồn nước bẩn. Lượng nước 5 phút mỗi ngày chúng ta tắm vòi hoa sen gần bằng tổng lượng nước mà một người sống ở khu ổ chuột có được mỗi ngày...” ( Trích văn bản "Khủng hoàng nước sạch toàn cầu - Những con số biết gào thét tạp chí “Tinh hoa" ngày 7/4/2016) Câu 1. Nhan đề của văn bản “Khủng hoảng nước sạch toàn cầu - Những con số biết gào thét” cho em hiểu điều tác giả muốn nói là gì ? Câu văn nào trong đoạn trích trên thể hiện điều đó. Câu 2. Đoạn văn trên sử dụng những phương pháp thuyết minh nào? Hãy chỉ rõ “những con số biết nói" được tác gia nhắc tới trong đoạn văn. Câu 3. Suy nghĩ của em về tác hại của sự ô nhiễm nguồn nước sạch với cuộc sống con người trong đoạn văn khoảng 2 trang giấy thì.

0
Thời gian một đi không trở lại. Những ngày vô tư những suy nghĩ thơ dại đã chìm đắm trong quá khứ. Dĩ vãng hiển nhiên mang tên một thời con trẻ đã đi xa mãi mãi. Còn lại đây , cái tôi trong cuộc sống dần dà là những bon chen, ích kỉ .Tôi lại ngồi đây- giữa phố phường nhộn nhịp cùng cái gió lạnh giá khi trời Đông. Thực là đã quá Đông , cơ hồ như cảm giá tê buốt ấy bây giờ vẫn...
Đọc tiếp

Thời gian một đi không trở lại. Những ngày vô tư những suy nghĩ thơ dại đã chìm đắm trong quá khứ. Dĩ vãng hiển nhiên mang tên một thời con trẻ đã đi xa mãi mãi. Còn lại đây , cái tôi trong cuộc sống dần dà là những bon chen, ích kỉ .Tôi lại ngồi đây- giữa phố phường nhộn nhịp cùng cái gió lạnh giá khi trời Đông. Thực là đã quá Đông , cơ hồ như cảm giá tê buốt ấy bây giờ vẫn còn vẩn hiện. Lắng nghe những dòng âm thanh huyên náo của đường phố, lắng nghe nhịp thở từng tiếng chim, tiếng lá sào sạc xô bồ bên hè phố muộn. Cạnh bên tôi là đầy dẫy những âu lo, suy nghĩ về cuộc sống. Vật lộn với quãng đời đầy dẫy nhữn gian nan, thử thách. Tôi đứng giữa thành phố của tôi, đừng giữa đất trời linh thiêng mà tôi từng có. Từ sân thượng hướng ra, cảnh phố phường nhộn nhịp làm sao. Tôi thấy xa xa kia những ánh đèn mờ ảo muôn sắc màu, thấy những cột điện cao và dòng xe lạ mắt. Quê hương đã thay đổi. Thời gian đã quá nhanh mà tôi không hề hay biết. Những cảnh nhà cao ốc vượt lên hàng dàn, cảnh những kiến trúc cổ đại , những nhà máy , công ty vượt lên đến cả chục tầng. Bắc Giang quê tôi- đnag đổi mới . Một chút cafe với sữa đặc nóng hổi trên tay, tôi lạng lẽ nhấm ngụm. Cafe đậm đà nhưng tình yêu quê hương, mịn trong dòng máu nóng. Tôi thấy có gì đó bỗng khiến trái tim loạn nhịp, hơi thở lồng ngực vội gấp gáp. Có điều gì đó lạ lẫm mà thân quen.Quê tôi đã đi lên và phát triển, tự hào truyền thống hiếu học Bắc Giang. Quê hương tôi đích thực những nhân tài. Vẻ vang và hào hùng lịch sử.Ngửa mặt lên bầu trời đen kìn kịt kia, những ngôi sao xa đnag lấp lánh, sáng lung linh . Ngôi sao xanh- những trái tim đồng mình với cuộc sống.Trăng khuya trăng đã tòn vành vạch. Tôi lặng lẽ mỉm cười trong sự mãn nguyện và nhanh tay gõ gấp gáp những dòng chứ khô khộc trên chiếc lat top. Tạm biệt nhé! Bắc Giang của tôi!!!

 

2
22 tháng 12 2016

bn viết hay quá nhưng tớ chẳng hỉu bn viết j

22 tháng 12 2016

ừm. tâm sự thôi bạn

 

Ly dịNếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay...
Đọc tiếp

Ly dị

Nếu có một ngày bố mẹ ly dị thì sao?

Nghe bà kể, hồi con còn bé, bố mẹ rất hay cãi nhau. Có những lần sau lưng con, cũng có nhiều lần trước mặt con. Thường, khi bố mẹ cãi nhau, con dù thức vẫn nhắm mắt... Tới khi bố mẹ nói đến hai tiếng "ly dị", con mới òa khóc. Bà vẫn hay nói con hiểu chuyện, có lẽ là vì vậy...

Sau, khi con lớn hơn, tầm những năm cuối cấp một, bố mẹ không hay cãi vã nữa. Nhưng lần nào đã trợn mắt, y như rằng lại "mày" - "tao", "ông bà" - "cụ kị". 

Con nhớ mãi một lần, mẹ quyết viết đơn ly dị. Năm ấy con chín tuổi. Con còn nhớ mãi những giọt nước mắt của con lúc ấy, có sợ hãi, có lo lắng, có buồn, có đau. Con năm ấy, một đứa trẻ chín tuổi, bất lực nhìn mẹ rời đi, trong miệng vẫn nhờ nhợ vị giấy, vị mực của lá đơn ly dị mẹ viết vội,

Không biết có phải từ ấy, lòng con luôn canh cánh một nỗi sợ vô hình: "Nếu ngày mai bố mẹ ly dị thì sao?". Đúng như mẹ từng nói, mẹ không ly dị cũng chỉ vì chúng con... Vậy: "Nếu ngày mai mẹ không còn thương con nữa thì sao?"

Câu hỏi ấy đã dằn vặt con mấy năm nay. Mỗi khi thấy bố mẹ to tiếng, nỗi dằn vặt trong con lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả. Nó cào cấu trái tim con, đôi khi đè, nén con đến ngột thở... Nếu bố mẹ ly dị... con biết sống sao?

Mỗi khi tưởng tượng đến đó thôi, nước mắt con đã chực ào ra. Con sợ phải lựa chọn giữa đi theo bố và đi theo mẹ. Chỉ nghĩ đến đó thôi, con đã muốn dừng lại... Con vẫn luôn trấn an mình bằng những câu vô nghĩa: "Không sao đâu! Sẽ ổn thôi!"

Nhưng cái gì sẽ ổn? Càng lớn con lại càng hiểu, chẳng cái gì là ổn cả. Con biết rằng khi quả tạ áp lực, căng thẳng ngày càng lớn, những sợi chỉ chịu đựng ngày càng mong manh, tình cảm không còn... những gắn bó mấy chục năm nay rồi sớm rồi muộn cũng sẽ đứt. 

Vậy con cần gì phải sợ một chuyện chắc chắn sẽ xảy tới. Chi bằng cứ thoải mái đón nhận nó. Đằng nào cái không khí ngột ngạt bây giờ giữa hai người cũng khó chịu lắm rồi. Ly dị ư? Có thể khó chịu hơn thế này bao nhiêu chứ? 

Có người đã từng nói: "Đôi khi buông tay cũng là giải thoát". Sao con có thể biến thành cái rào chắn ngăn bố mẹ đến với sự giải thoát. Thứ con mong là không khí hạnh phúc. Nếu sống chung vậy, bố mẹ không thấy hạnh phúc, vậy ly dị đi, đừng cãi vã nữa. Biết đâu ly dị còn khiến không khí dễ chịu hơn?

Về phần con, con lớn rồi, con sẽ luôn hiểu và thông cảm cho quyết định của bố mẹ. Với thứ con sợ, con cũng đã có chuẩn bị. Nếu bố mẹ ly dị, con biết con sẽ phải lựa chọn, dù vẫn luôn sợ nhưng nhờ câu nói của một người bạn: "Bố chiều tao hơn nhưng mẹ tao cần tao"... con cũng đã đưa ra được quyết định của riêng mình. 

Dầu có không nhận đủ tình cảm hay không có đủ vật chất để sống như bây giờ, nhưng bố mẹ đã chấp nhận hy sinh vì con lâu vậy. Con cũng sẽ hy sinh vì bố mẹ một lần. Nếu đã quyết ly dị, đừng lo cho con và đừng lôi con vào!
Viết bởi: Góc tâm sự cuộc sống
____
Đã bao lần bạn bật khóc vì thấy mệt mỏi, tổn thương? Nhưng còn đau đớn hơn khi chẳng ai hiểu mình, chia sẻ cùng mình.....
Lúc ấy có lẽ bạn sẽ ở một mình và gặm nhấm nỗi buồn,.... Đó chẳng phải là cách tốt nhất, bạn sẽ mãi chìm trong bóng tối và chẳng thể cảm nhận cuộc sống có bao điều tốt đẹp. Vì vậy hãy chia sẻ đi! Hãy mang nỗi buồn ném đi thật xa đi! Ở đây chúng tôi sẽ cùng chia sẻ câu chuyện của bạn, sẽ lắng nghe bạn và cho bạn một câu trả lời về nỗi băn khoăn của bạn...Đến với "Góc tâm sự cuộc sống" bạn sẽ được làm chính mình...
___ 
Có rất nhiều người luôn mang trong mình bao phiền muộn, nhưng chẳng dám nói ra. Vì ai sẽ hiểu họ đây, hay là những lời cười nhạo? Như những cô cậu học trò, bố mẹ chỉ quan tâm đến điểm số, thành tích của con đạt được mà "vô tình" quên mất con cũng là đứa trẻ, cũng có tâm sự nhưng chẳng dám nói ra.... Con "yêu đương sớm" thay vì hỏi con cảm thấy thế nào, con có cảm xúc gì, thì lại mắng chửi con.... Rất nhiều điều khiến ta uất nghẹn không dám nói ra....
Vì điều này nên chúng mình đã thành lập ra "Góc tâm sự cuộc sống" vào năm 2018. Nhóm này phát triển khá mạnh mẽ và mình muốn có một nơi tâm sự trên phần mềm học tập "Online Math" để ngoài học tập, giao lưu ta có nơi để giãi bày tâm sự....
Nếu muốn tìm đến, nếu muốn trải lòng hãy đến với chúng mình, ngôi nhà nhỏ nhưng rất ấm áp sẽ luôn chào đón các bạn^^:https://olm.vn/thanhvien/gocdanhchonguoinoitam
Chúng mình đảm bảo chỉ có bạn và mình biết câu chuyện này, sẽ không để lộ bất kì tin tức cá nhân ra ngoài. 
_____
- [ ] Gửi quản trị viên của Online Math. Em đã đọc rất nhiều lần về nội quy của nhóm, nhưng em muốn làm chút gì đó để giúp cho nhóm... Đáng nhẽ em nên phải xin phép quản trị viên, quản lí nhóm rồi mới làm như này. Nhưng em không có cách liên lạc với các anh chị. Và qua bài viết này, mong anh chị đọc được và đồng ý kế hoạch lập ra nơi để cho mọi người tâm sự. Nếu anh chị không đồng ý, em thành thật xin lỗi vì hành vi này của mình và sẽ chấp nhận mọi sự hình phạt khi vi phạm nội quy

0
             Đề bài: Ai cũng mong muốn mình được hoàn hảo, hãy tưởng tượng một ngày nào đó em bắt gặp một hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Hãy miêu tả lại hình ảnh cậu bé hay cô bé hoàn hảo đó cũng như kể lại cuộc gặp gỡ đó.Bài làm             Trên đời này, ai cũng đều mong muốn cho mình được hoàn hảo theo cách nào đó hay một phương diện nào đó. Nhưng để hoàn hảo là điều...
Đọc tiếp

             Đề bài: Ai cũng mong muốn mình được hoàn hảo, hãy tưởng tượng một ngày nào đó em bắt gặp một hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Hãy miêu tả lại hình ảnh cậu bé hay cô bé hoàn hảo đó cũng như kể lại cuộc gặp gỡ đó.

Bài làm

             Trên đời này, ai cũng đều mong muốn cho mình được hoàn hảo theo cách nào đó hay một phương diện nào đó. Nhưng để hoàn hảo là điều không thể, không một ai trên đời có sự hoàn hảo cả nhưng con người chúng ta vẫn luôn muốn điều đó. Nhưng ta không thể biết được cái hình ảnh hoàn hảo của ta nếu không gặp một lần. Và tôi cũng vậy, tôi cũng muốn biết cái hình ảnh của bản thân tôi như thế nào khi đã trở nên thật hoàn hảo. Và thực sự tôi đã thấy được những điều đó, cái hình ảnh hoàn hảo cảu chính bản thân mình chỉ qua một giấc mơ.

           Vào buổi tối khi tôi đã có được giấc mơ đó, mọi việc tôi làm vẫn như những bữa hôm nào. Tôi vẫn mở đôi mắt tháo láo ra để học bài, tôi vẫn ngáp từng cơn ngáp thật dài để tránh đi những cơn buồn ngủ như đang đè nặng lên trên đầu tôi và thúc dục tôi đi ngủ. Từng cơn gió bấc của một mùa đông lanh sắp tới thổi từng đợt qua khe của sổ đập vào người tôi. Những cơn gió lạnh đến thấu xương, nó chẳng khác nào những mũi kim nhọn hoắt đang cố gắng xuyên thấu qua lớp da mỏng manh của tôi. Dù cho đang có hàng chục mũi kim đang đâm vào tôi nhưng cơn buồn ngủ vẫn không buông tha. Tôi lại cố gắng nghe từng tiếng động để xua đi cơn buồn ngủ dai dẳng, nhưng nghe hoài, nghe mãi tôi cũng chỉ nghe thoang thoảng cái tiếng gió nùa đông thổi qua từng chiếc lá kêu xào xạc cùng đâu đó những tiếng chim vẳng lại. Những con chim đó như muốn tạm biệt một mùa thu bằng việc hót líu lo trong màn đêm u tối đã buông xuống, bao trùm mọi vật. Cơn buồn ngủ cứ vẫn hành hạ tôi đến khi sự chịu đựng của tôi vụt tắt. Tôi đành tạm biệt ngày hôm đó bằng một giấc ngủ êm ái. Tôi bước lên giường, cả cơ thể tôi như đang được truyền hơi ấm của chiếc đệm mềm mịn và từng mũi kim lạnh buốt cắm vào da thịt tôi cũng dàn biến mất. Rồi tôi thoải mái nằm gọn gàng trên chiếc giường ấm và nhắm mắt đánh một giấc ngủ say. Nhưng dẫu tôi bị cơn buồn ngủ hành hạ là thế, bỗng tôi cố ngủ nhưng sao đôi mắt như không còn nghe lời tôi nữa, nó vẫn mở toang, không nhắm lại được. Cơn buồn ngủ hành hạ tôi đột ngột biến mất. Cơn buồn ngủ đó hình như đang chêu ngươi tôi, đang cố làm tôi tức điên hay sao. Nó chẳng khác nào một căn bệnh lúc thì tái phát lúc thì tắt ngủm. Cái gối tôi nằm mềm mại vậy mà tôi vẫn khó chịu, cái chăn ấm áp  vậy mà tôi vẫn bủn rủn tay chân. Tôi nằm trằn trọc, thoa thức mãi tôi mới chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi đã ngủ, tôi thấy mình vẫn đang đi trên một con cầu nhỏ.

           Tôi bước đến hết cây cầu, bỗng tôi lại đặt chân vào một vùng đất lạ kì. Tôi thấy đôi bàn chân tôi đang chà trên một thảm cỏ xanh biếc bao trùm mọi nơi. Là cỏ sao tôi thấy nó mềm vậy, êm vậy và dễ chịu đến vậy. Tôi ngắm nhìn xung quanh, không còn là căn phòng bé nhỏ của tôi nữa mà thay vào đó là những cây phượng, cây đào nở rộ đỏ cả một vùng trời. Tiếng chim cũng không phải vang vảng bên tai nữa mà là như một bản nhạc thiên nhiên đang nổi lên bên tai tôi. Cả ngọn đồi cỏ đang nhấp nhô từng cơn sóng gió. Nhưng cái cơn gió không còn lạnh đến thấu xương nữa mà là cái cơn gió dìu dịu, ấm áp cùng từng hạt nắng tinh khôi mà bầu trời đang thấm xuống mặt đất. Từng cánh hoa phượng đỏ chót được cơn gió thổi tạt vào người tôi. Tôi đang say mê ngắm nhìn và cảm nhận cái khung cảnh thanh bình và tuyệt đẹp này thì bỗng tôi thấy đằng xa xa, có bóng dáng ai đó đang tiến lại gần. Tôi nhìn từ chỗ tôi ra chỗ người đó phải đến cả dặm vậy mà tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lá gãy dưới chân người đó. Dù cho trời đầy những tia nắng vàng rực đủ để chiếu sáng mọi quang cảnh thì tôi cũng chẳng thể nhìn rõ được người đó. Như thể định mệnh đã an bài và cái định mệnh đó bắt tôi phải chạy đến gần mới thấy được. Tôi bật dậy ngay tắp lự, tôi liền vọt chạy đến chỗ người đó. Cả một quãng đường dài cả dặm mà sao tôi chỉ mất có vài giây để chạy đến chỗ người lạ kia như thể cả một con đường thiên lý dài dằng dặc bỗng chốc trở thành một con đường chưa đi đã đến. Gần đến nơi tôi bước chậm lại, bỗng nhiên có đến bao nhiêu là hơi ấm áp phả vào cơ thể tôi. Tôi bồi hồi tiến lại gần, sao tôi thấy từ người ấy tỏa ra điều gì đó rất đỗi xa lạ mà lại thân thuộc. Tôi ngắm nhìn xuống bàn chân mình đang bước đi xung quanh bao nhiêu cây cỏ hoa lá nở rộ dưới chân tựa khi nào không hay. Tôi rời mắt khỏi mặt đất ngẩng mặt lên thì tôi mới sững người lại, giờ đây mặt đã chạm mặt, tôi giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy rõ người đó. Tôi bàng hoàng nghĩ trong đầu:” Chuyện quái gì thế này?”. Nhưng trước vẻ mặt kinh hoàng của tôi người đó vẫn vui vẻ nói:” Xin chào tôi”. Khi nghe câu đấy và nhìn thấy rõ nét người đó thì tôi mới chợi nhận ra người đó chính là tôi. Là tôi thì đúng vậy nhưng có cái gì đó kì lạ quá, khác thường quá hiện lên trên bản thân người đó. Thảo nào từ đằng xa nhìn lại, tôi mới thấy có gì đó khác thường nhưng rất đỗi quen thuộc. Khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu cái gì sất thì người kia cất lời lên:” Tôi chính là cái hình ảnh hoàn hảo của cậu mà cậu đã từng mong muốn đó”. Và rồi tôi thì chỉ có dồn dập hỏi còn cái bản sao hoàn hảo của tôi thì cứ thản nhiên trả lời. Và đến câu hỏi cuối cùng cảu tôi:” Đây có phải là một giấc mơ không vậy?”. Bản sao của tôi mới trả lời một câu khiến tôi không khỏi ngạc nhiên:” Đúng rồi đó người chủ giấc mơ ạ.”. Toàn thân tôi bỗng lạnh ngắt, dù cho cả một loạt những tia nắng chiếu thẳng vào tôi cũng sẽ trở thành những làn sương lạnh lẽo mà thôi. Nhưng may thay cái lạnh đó chỉ tồn tại trong phút chốc và tôi nhanh chóng nhận thức lại được rằng mình đang chìm đắm vào trong một giấc mơ. Dù chỉ là một giấc mơ nhưng sao mọi thứ lại quá đỗi thực như thế. Toi vẫn không tin, tôi thử cấu thật mạnh vào cánh tay mình. Chỗ bị cấu đỏ ửng lên, sưng phồng lên như muốn vỡ tan ra mà sao tôi vẫn chẳng có cảm giác gì hết, tôi còn không thể cảm nhận được cái giọt máu tươi đang lan trên da tôi. Giờ thì tôi chẳng thể chối cãi bản thân mình được nữa, tôi thực sự đang ở trong một giấc mơ. Ngạc nhiên thì có nhưng tôi lại chẳng còn mảy may đến nó nữa, thay vào đó là sự thích thú, háo hức về một thế giới trong mơ. Và để níu kéo lại giấc mơ đó, tôi cố gắng bắt chuyện với ản sao hoàn hảo cảu tôi. Sau hồi nói chuyện lâu, tôi mới nhận ra được cái sự khác biệt ở trên bản sao của chính tôi dẫu cho nó đã đập vào ngay mắt tôi từ nãy tới giờ. Tôi cũng không ngờ cái bản sao của tôi lại hoàn hảo đến như vậy. Bản sao của tôi là một con người cao ráo và thông minh. Khuôn mặt của cậu đầy đặn và toát lên vẻ rất đỗi tri thức như thể điều đó đã hằn sâu trong gương mặt ấy. Và giờ không chỉ còn mỗi khuôn mặt nữa mà giờ còn có thêm một cặp kính cận nữa. Chắc hẳn toàn bộ cái sự thông thái đều dồn nén hết vào cái cặp kính đó. Đằng sau lớp kính bóng loáng đó là một đôi mắt sáng với con ngươi màu xanh tuyệt đẹp. Con ngươi xanh đó chẳng khác nào những viên kim cương sáng chói soi đến được tận cùng của bầu trời tri thức. Sóng mũi cậu ta cao và thẳng tắp như những thân dừa cao đứng giữa một vùng cát oi ả. Cơ thể cậu ta cân đối, tay chân cứng chắc, rắn rỏi. Đôi bàn tay của cậu ta thật linh hoạt, mỗi câu nói thốt lên, cậu ta đều giơ bàn tay lên phụ họa như thể thiếu đi cái bàn tay trong việc đi bộ thì nó cũng sẽ trở nên khó khăn đến nhường nào.

           Nhưng đã là một người hoàn hảo thì dù có cái ngoại hình cân đối cũng không thể thiếu đi tính cách, phẩm chất hoàn hảo không kém. Chỉ nghe mỗi câu cậu ta nói tôi cũng nhìn thấu được tính cách của cậu ta. Cậu ta là một người điềm đạm, lịch sự nhưng cũng có phần vui vẻ. Chắc có lẽ cái lịch sự là điều không thể thiếu ở một con người hoàn hảo. Nhưng lịch sự quá, điền đạm quá cũng khiến người khác cảm thấy tẻ nhạt nên nhờ vậy cái sự vui vẻ đã lấp đầy những khoảng trống nhàm chán đó. Nhưng quan trọng nhất là cậu ta có sự tự tin và mạnh dạn. Cậu ta nói chuyện một cách tự nhiên chứ chẳng như tôi cứ nói chuyện e rè, sợ sệt như tôi bây giờ. Dù chỉ là người mới gặp một lần mà sao cậu ta lại chả có cái gì là lạ lẫm mà nói chuyện như đã là người bạn thân từ trước đến nay rồi.

           Đây đúng là cái bản sao mà tôi hằng muốn trở thành từ lâu, cái hình ảnh hoàn hảo của tôi. Chúng tôi mải miết nói chuyện và vui đùa cùng nhau trong một vùng đất mộng mơ. Giờ đây tôi không thể ngờ mình đã có thể gặp được cái bản sao hoàn hảo của mình hằng hướng tới để đạt được. Khi đang đắm chìm trong giắc mơ tôi bỗng nhận ra mình đã quên khuấy đi mất rằng tôi vẫn chỉ đang trong một giấc mơ. Những cái mộng tưởng đã lấn át hết tâm trí tôi tự bao giờ. Chính cái lúc tôi sực nhớ ra điều đó, cái giấc mơ đẹp đẽ của tôi cũng dần tan biến vào hư không trong giấc ngủ say êm đềm. Nhưng khổ thay, cái giấc mơ không vụt tắt ngay tắp lự mà nó chậm rãi biến mất như thể đang khiến tôi khó chịu và lưu luyến hơn cái giấc mơ một đi không quay trở lại này. Từng cái cây, từng ngọn cỏ phân rã dần rồi mất tích tăm trên không trung cứ như chúng đang trở về với cát bụi, quay trở về với cõi hư vô. Tôi chạy vội vã, có gắng đưa đôi tay mình níu lấy mọi thứ nhưng không mảy may gì đến tôi, mọi vật cứ thế biến mất trong tầm mắt tôi. Và khi mà tôi buồn nhất là khi mà cái người bạn hoàn hảo của tôi biến mất. Khi vẫn đang tan biến, người hoàn hảo ấy nói với tôi rằng:” Tôi là cái bản sao hoàn hảo của cậu và những cái hoàn hảo trong tôi cũng chính là những điều yếu kém nhất trong cậu, vậy tôi mong cậu không chỉ thấy tôi mà sẽ cố gắng trở thành tôi một ngày nào đó.”. Đang trôi mình trong dòng cảm xúc, tôi không hiểu nổi cái câu đó có nghĩa lí gì mà chỉ có hai dòng lệ vẫn đang tuôn rơi. Tôi đành chờ, chờ mãi chờ mãi tới khi cái hạt bũi cuối cùng biến mất. Xung quanh tôi giờ chỉ còn hư không. Tôi cố gắng nhắm mắt lại để thoát khỏi giấc mơ, và cuối cùng tôi đã quay trở lại với thực tại. Tôi vùng mình ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh, lại là căn phòng của tôi, lại là cái giường ấm áp và lại là cái đêm hôm lạnh giá cuối thu đó. Tôi nằm xuống ngủ tiếp nhưng khi tôi ngủ, cái giấc mơ đó đã biến đi đâu từ bao giờ.

    Đúng là một giấc mơ tuyệt diệu làm sao, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi là người được đặt chân vào giấc mơ đó. Và hơn hết là tôi đã gặp được cái hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Giờ tôi mới hiểu, cái câu nói cuối cùng khi hình ảnh ấy biến mất:” Tôi là cái bản sao hoàn hảo của cậu và những cái hoàn hảo trong tôi cũng chính là những điều yếu kém nhất trong cậu, vậy tôi mong cậu không chỉ thấy tôi mà sẽ cố gắng trở thành tôi một ngày nào đó.”. Đúng quả thực không ai trên đời này là hoàn hảo cả, nhưng thật tốt khi ai cũng có cái mong muốn trở thành hoàn hảo theo cách của mình. Nhưng mong muốn sẽ luôn chỉ là mong muốn nếu ta không thực hiện nó. Vậy nên hãy cố gắng hoàn thiện bản thân, hãy đừng mộng tưởng hão huyền quá nhiều nữa mà thực hiện luôn ước vọng để trở thành người hoàn hảo của mình đi. Và tôi cũng vậy, cũng sẽ cố gắng trở nên thật hoàn hảo.

1
16 tháng 1 2022

chắc bạn viết cũng mỏi tay hở bạn

trong mỗi phần văn bản sau đây, chủ đề đã thể hiện được tính thóng nhất chưa? vì sao? nếu chưa, hãy chữa lại cho phù hợpa. (1) Nghệ thuật của ca dao rất tinh vi và đặc sắc. (2) Trước hết, điều đó thể hiện rõ qua cách dùng từ ngữ, hình ảnh vừa dung dị, mộc mạc lại vừa có sức gợi tả phong phú vô cùng. (3) Bên cạnh đó, ta còn phải kể đến những lối biến thể trong thơ lục...
Đọc tiếp

trong mỗi phần văn bản sau đây, chủ đề đã thể hiện được tính thóng nhất chưa? vì sao? nếu chưa, hãy chữa lại cho phù hợp

a. (1) Nghệ thuật của ca dao rất tinh vi và đặc sắc. (2) Trước hết, điều đó thể hiện rõ qua cách dùng từ ngữ, hình ảnh vừa dung dị, mộc mạc lại vừa có sức gợi tả phong phú vô cùng. (3) Bên cạnh đó, ta còn phải kể đến những lối biến thể trong thơ lục bát; hay cách nói vừa hình tượng, vừa cụ thể, càng nghe càng thấm thía vô cùng. (4) Ca dao là tiếng lòng của người lao động, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình cảm gia đình, tình yêu lứa đôi. (5) Cuộc sống của họ dù thiếu thốn, khổ cực trăm bề nhưng điều kì diệu là ngọn lửa tình yêu và khát vọng hướng tới ước mơ hạnh phúc của họ không bao giờ bị dập tắt.

b. (1) HÌnh ảnh con trâu thường hay được nói đến trong ca dao Việt Nam. (2) Không phải chỉ vì " con trâu là đầu cơ nghiệp" mà còn bởi đối với người lao động, đây là con vật gần gũi thân thiết. (3) Trâu xuất hiện trong bức tranh lao động của gia đình: "Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa". (4) Trâu trở thành người bạn tâm tình của người lao động: "Trâu ơi ta bảo trâu này". (5) Hình như con trâu không mấy lúc thảnh thơi cho nên khi nghĩ đến cuộc đời nhọc nhằn của mình, người nông dân thường nghĩ đến nó. (6) Đến với ca dao Việt Nam, ta bắt gặp nhiều bài nói về con trâu, con cò, cái vạc. (7) Đó là các con vật quen thuộc, gần gũi mang đức tính cần cù, chịu thương chịu khó của người lao động chân lấm tay bùn. (8) Khi cần bộc bạch nỗi niềm, người nông dân thường đem con trâu ra để tâm sự, để giãi bày lòng mình.  

0