K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

D
datcoder
CTVVIP
29 tháng 12 2023

- Những trò chơi mà em bé nghĩ ra là những trò chơi sáng tạo và cách em mô tả trò chơi này thể hiện tình cảm yêu mến vô bờ của em dành cho mẹ.

- Điều đó gợi cho em suy nghĩ, rằng không có điều gì thú vị hơn gia đình, không có ai yêu chúng ta bằng cha mẹ và gia đình chính là món quà quý giá nhất của mỗi người.

3 tháng 3 2023

– Những trò chơi mà em bé nghĩ ra là những trò chơi sáng tạo và cách em mô tả trò chơi này thể hiện tình cảm yêu mến vô bờ của em dành cho mẹ. (con là mây và mẹ sẽ là trăng/ Hai bàn tay con ôm lấy mẹ…). Mặc dù có rất nhiều cám dỗ, niềm vui ở ngoài kia nhưng cậu bé vẫn từ chối tất cả để chọn mẹ mình.

– Điều đó gợi cho em suy nghĩ, rằng không có điều gì thú vị hơn gia đình, không có ai yêu chúng ta bằng cha mẹ và gia đình chính là món quà quý giá nhất của mỗi người.

27 tháng 3 2022

Tham khảo
Trong mỗi chúng ta ai cũng đã biết vai trò của người phụ nữ trong gia đình đã được hình thành từ rất lâu đời. Họ vừa làm đóng vai trò làm mẹ, làm vợ, đảm đang quán xuyến tất cả những việc nội trợ trong gia đình và sẵn sàng chấp nhận hy sinh mọi thứ để giữ gìn mái ấm của chính họ. Điển hình như Bà Trưng Trắc là một người phụ nữ bình thường, chân yếu tay mềm nhưng đã vì sự an nguy của chồng mà xông pha ra trận giết giặc…Cho đến một người phụ nữ xấu xí như Thị Nở cũng biết nấu “bát cháo hành” chăm sóc Chí Phèo lúc bị bệnh, đánh thức lòng trắc ẩn trong Chí Phèo khiến cho một người suốt ngày chỉ biết “rạch mặt và ăn vạ” cũng phải hoàn lương. Điều đó cho ta thấy được vai trò người phụ nữ trong gia đình là hết sức quan trọng, nhưng có lẽ phẩm chất làm mẹ, làm vợ của người phụ nữ đã được lưu truyền từ rất lâu đời nên trong mỗi chúng ta ngày nay đều cảm thấy rất đỗi bình thường khi nhận được sự chăm sóc từ mẹ mà quên đi vai trò thiêng liêng ấy.

Ngay đến chính bản thân tôi từ thuở nhỏ cũng đã ngộ nhận điều đó. Lúc còn thơ dại, mỗi khi nhận được những cử chỉ quan tâm chăm sóc từ mẹ, tôi chỉ nghĩ đây là trách nhiệm của mẹ đối với tôi. Lớn lên một chút, khi đã có những cách suy nghĩ của riêng của chính mình. Tôi luôn bất đồng ý kiến với mẹ trong mọi vấn đề mà chúng tôi thảo luận và nghĩ rằng mẹ hoàn toàn không hiểu tôi. Với lý lẽ đó, tôi thản nhiên đổ tất cả lỗi cho người đã sinh thành ra tôi thay vì đứng ở vị trí của mẹ để hiểu được là mẹ làm tất cả những điều đó vì mẹ quan tâm tôi không muốn tôi lầm đường lỡ bước, bị vấp ngã trước những sóng gió của cuộc đời. Thời gian tôi ở bên mẹ thấm thoát trôi qua, những xung đột, những trách cứ, giận hờn cứ diễn ra và cũng như mọi lần tôi không bao giờ cảm thấy mình là người có lỗi. Ở bên tôi, mẹ luôn nói “Đối với mẹ con mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn” lúc đó tôi nghĩ câu đó thật không đúng chút nào, vì tôi đã lớn rồi, đã có cách suy nghĩ riêng, tôi đâu còn là một đứa trẻ ngây ngô chưa biết gì nên tôi hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Cho đến khi tôi lập gia đình, trách nhiệm xây dựng và bảo vệ gia đình nhỏ của chính mình đã được hình thành trong tôi. Khi lần đầu tiên mang sinh linh bé nhỏ trong bụng, tôi có cảm giác thật khó tả, tôi cảm nhận được dòng máu đang chảy trong người tôi đang nuôi lớn dần hình hài bé bỏng ấy. Chính lúc đó tôi mới biết được tình mẫu tử thiêng liêng là như thế nào và những lúc như thế tôi lại càng nghĩ đến mẹ nhiều hơn. Chăm sóc một đứa con nhỏ hoàn toàn không dễ chút nào,đặc biệt là đối với người lần đầu làm mẹ như tôi. Mỗi khi con tôi bệnh thì tôi cũng đứng ngồi không yên, lo đến mất ăn mất ngủ. Tuy vai trò của người mẹ đối với tôi vất vả là thế, nhưng khi nhìn thấy con tôi ngày một khôn lớn, khỏe mạnh thì mọi sự vất vả đều tan biến. Thế nhưng, con tôi ngày càng lớn khôn thì mâu thuẫn hai mẹ con tôi thường xuyên xảy ra vì con tôi luôn có cách nghĩ của riêng nó. Những lúc như vậy tôi cảm thấy giận lắm, đau lòng lắm và trách rằng “Tại sao con tôi đã không đứng ở vị trí của mẹ nó để hiểu rằng mẹ nó làm như vậy là quan tâm đến nó thôi”. Khi nghĩ đến điều đó, bỗng nhiên khóe mắt tôi cay cay, những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má, và tôi đã khóc…khóc rất nhiều…tôi khóc không phải vì con tôi không chịu hiểu cho tôi mà tôi khóc vì tôi cảm thấy hối hận khi nghĩ đến mẹ tôi. Bây giờ tôi mới biết tâm trạng của mẹ thế nào mỗi khi tôi cãi lời mẹ và luôn cho mình là đúng. Tôi thấy mình đã sai, sai rất nhiều… nhưng tôi luôn biết rằng mẹ vẫn luôn tha thứ cho đứa con thơ dại này vì bây giờ trong thâm tâm tôi cũng đang tha thứ cho lỗi lầm của con tôi. Những lúc như vậy tôi lại cười và nói với con tôi rằng “Đối với mẹ con mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn” tôi lại nhận được cái nhìn đầy bất ngờ của con tôi. Đương nhiên tôi biết chắc rằng con tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu đúng nghĩa của câu nói ấy cho đến khi bản thân nó ở vai trò vị trí như tôi.
Bây giờ tôi mới hiểu vai trò của mẹ, người phụ nữ trong gia đình là thiêng liêng, quan trọng như thế nào. Nó không đơn thuần là công việc chăm sóc con cái, chăm lo cho gia đình hằng ngày mà nó còn chứa đựng cả tình mẫu tử thiêng liêng, tình yêu của của một người vợ đối với chồng. Chính vì những thứ tình cảm đó đã làm mẹ tôi,cho tôi hay nói đúng hơn là cho những người phụ nữ khác trong gia đình có đủ nghị lực để chấp nhận hy sinh tất cả để bảo vệ tổ ấm của họ.

6 tháng 1 2022

Đi mà mấy cậu . khocroi

24 tháng 3 2022

m mới có bài này lên mình chịu

19 tháng 12 2022

  Tham khảo

Năm nay, tôi lại được chứng kiến cảnh mọi người hối hả cho mùa gặt, dù ai cũng thấm mệt trước tiết trời hanh khô của quê tôi nhưng trên gương mặt lam lũ của những người nông dân toát lên niềm hạnh phúc khi lúa năm nay được mùa.

Trên khắp các cánh đồng, tiếng người hòa cùng tiếng máy gặt tạo nên không khí rôm rả, và cũng nhờ thế mà mọi người vơi đi phần nào nỗi lo về dịch bệnh đang hoành hành.Nhờ “kỳ nghỉ tết lịch sử” mà tôi có thời gian tâm sự với mẹ, ngồi nghe mẹ kể chuyện thời xửa thời xưa hay lặng nhìn những đứa trẻ lấm lem bùn đất đi bắt ốc vào mỗi buổi chiều. Tôi chợt nhận ra, bản thân mình như được sống lại những tháng ngày vô lo, vô nghĩ của trước kia. Mọi thứ êm ả, nhẹ nhàng như dòng chảy của sông Hương. Năm 2021 hẳn là một năm đáng nhớ đối với nhiều người. Với tôi, bên cạnh nỗi lo sợ về sự nguy hiểm của dịch bệnh toàn cầu, thì “kỳ nghỉ Tết lịch sử” cũng cho tôi nhiều thứ tích cực. Tôi được bên cạnh gia đình nhiều hơn, phụ giúp được nhiều việc đồng áng hơn, lại được hòa vào cuộc sống dân dã, mộc mạc và đầy chân tình của người dân quê tôi. Tâm hồn như được gột rửa khỏi áp lực của việc học hành, hay đi làm thêm trang trải cuộc sống nơi thành phố.

Sau “kỳ nghỉ Tết lịch sử” ấy, tôi như một con người mới luôn vui vẻ và lạc quan trong cuộc sống thời kỳ Covid này hơn.

6 tháng 1 2022

Giải hộ mik , hu hu 

19 tháng 12 2022

Tham khảo:

Vài tháng qua là một điều gì đó chưa từng có, và tôi hy vọng, điều mà chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. COVID-19 là một loại virus khủng khiếp đang gây ra rất nhiều thiệt hại cho toàn thế giới theo những cách vô hạn. Những thiệt hại về nhân mạng và sức khỏe là đáng sợ, và những thiệt hại về tài chính cho các cá nhân, công ty và quốc gia là một câu chuyện chưa được kể hết.

Cũng quan trọng như vậy, tôi muốn đề cập đến một số điều khác mà tôi thấy cũng quan trọng không kém. Thế giới hoạt động cân bằng, và chúng ta nhận thấy điều tốt và điều xấu, khi chúng ta gắn nhãn chúng, thường đan xen với nhau. Hơn bất cứ điều gì, trải nghiệm COVID-19 đã dạy tôi rằng có nhiều điều tốt trên thế giới hơn là điều xấu. Vâng, COVID-19 thật kinh khủng, nhưng nó cũng đã đưa chúng ta đến với nhau theo những cách không ngờ. Hoa Kỳ, so với các quốc gia khác, là người nghiện công việc. Tôi nói điều này với lòng trắc ẩn và quý mến, nhưng sự thật cũng vậy. Chúng tôi làm việc chăm chỉ và đó là điều đáng tự hào, nhưng trong 50 năm qua, chúng tôi đã mất những gì?

Vài tháng qua buộc chúng tôi phải lùi lại một bước và suy ngẫm. Lúc đầu, điều đó thật đáng sợ và đau đớn đối với rất nhiều người, nhưng tất cả chúng ta đã thay đổi theo những cách tinh tế nhất và không quá tinh tế. Tôi đã theo dõi những thay đổi này và nó khiến tôi tự hào về cộng đồng, tiểu bang, quốc gia và thế giới của chúng ta. Trong một thời gian rất ngắn, chúng tôi đã điều chỉnh và thay đổi khóa học nhiều lần. Một số người mong muốn mọi thứ trở lại bình thường, nhưng tôi hy vọng mọi thứ không bao giờ trở lại bình thường.

Trước COVID-19, bạn có thường xuyên đi bộ trên đường mòn và tìm thấy những thông điệp tích cực, đầy hy vọng trên vỉa hè không? Bạn có thấy những viên đá được vẽ bằng những từ tử tế không? Tôi không nhớ là đã thấy điều đó trước đây. Bây giờ, tôi thấy nó thường xuyên trên đường đi bộ và nó mang lại cho tôi niềm vui. Mọi người đang làm mặt nạ cho người khác, thường chỉ vì lòng tốt và sự quan tâm. Khi nào bạn nhớ lại rằng xảy ra trên quy mô rộng như vậy trước đây? Tôi thực sự không.

Tại nơi làm việc, thông thường trong các cuộc gọi Nhóm của chúng tôi, bạn sẽ nghe tất cả chúng tôi hỏi nhau về cách chúng tôi đang làm và thực sự có ý nghĩa như vậy! Tôi đang thấy mọi người kết nối lại, đó là điều chúng tôi đã mất trong vài thập kỷ qua. Mọi người đang dành thời gian cho gia đình, nấu những bữa ăn thực sự một lần nữa và chia sẻ. Những cử chỉ đơn giản này đang tác động đến sức khỏe thể chất và cảm xúc của chúng ta theo những cách tích cực. Một số người đang bắt đầu những sở thích mới, hoặc học lại những điều mới. Đây là cuộc sống, và nó là tốt!

Đầu sự nghiệp, tôi đọc cuốn Tìm kiếm ý nghĩa của Man Man, của Viktor Frankl. Hầu hết các loại tư vấn của chúng tôi đã đọc nó. Tôi sẽ thừa nhận, tôi không phải là cố vấn điển hình và tôi không bị ràng buộc nhiều với cảm xúc. Tôi là một INTJVì vậy, có bạn đi. Dù sao, cuốn sách này là về sự lựa chọn của chúng tôi. Đối với những người không biết, Viktor Frankl đã sống sót qua nhiều trại tập trung của Đức Quốc xã trong Thế chiến II. Ông sống mỗi ngày trong nhiều năm không chắc chắn. Qua trải nghiệm đó anh nhận ra mình có một lựa chọn. Ngay cả khi bị giam cầm, anh ta có quyền tự do và sức mạnh của chính mình và anh ta nhận ra rằng anh ta có thể chọn cách tiếp cận mỗi ngày. Tất cả chúng ta đứng dậy và quyết định cách chúng ta nhìn thế giới hàng ngày. Anh ta tìm kiếm ý nghĩa trong từng việc nhỏ anh ta làm mỗi ngày, và điều đó đã giải thoát anh ta khỏi nhà tù vật lý nơi anh ta sống.

Tôi không dám so sánh bất kỳ điều gì chúng ta hiện đang đối phó, với kinh nghiệm của anh ấy. Tuy nhiên, tôi đã học được rất nhiều từ thông điệp mà anh ấy truyền tải trong bài viết của mình.

Có những người sẽ chọn sự diệt vong và u ám và sợ hãi, nhưng cũng có những người vươn lên chọn ý nghĩa trong những trải nghiệm khó khăn mà chúng ta chịu đựng và nổi lên ở phía bên kia với sự phát triển mới vì nó. Quan điểm của tôi cho tất cả những điều này là chúng ta với tư cách là cộng đồng, tiểu bang và quốc gia, đã lấy ra vẻ đẹp, từ một tình huống đáng buồn khác. Bạn có thể dành một chút thời gian để nhìn vào đó, mỉm cười và tiến về phía trước và tiến về phía trước trong các cuộc chiến hiện tại của cuộc sống.