K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 4 2022

Hâmlimdim

2 tháng 4 2022

Linh ta linh tinh :>

2 tháng 4 2022

thơ vần quá bạn êi

2 tháng 4 2022

???

Những bài văn bất hủ của học sinh (9)Đề: Tả chú bộ đội.Cạnh nhà em có một chú là bộ đội. Năm nay chú đã 20 tuổi đời. Chú luôn đeo súng ngắn bên mình, mỗi khi ngồi xuống, khẩu súng của chú lại chìa ra trông rất oai hùng. Đề: Đặt câu có từ "tập thể".Sáng nào em cũng tập thể dục.Đề: Tả cô giáo.Cô giáo em trạc ngoại tứ tuần. Người cô nhỏ nhắn khuôn mặt trái xoan, mỗi khi cô...
Đọc tiếp

Những bài văn bất hủ của học sinh (9)

Đề: Tả chú bộ đội.

Cạnh nhà em có một chú là bộ đội. Năm nay chú đã 20 tuổi đời. Chú luôn đeo súng ngắn bên mình, mỗi khi ngồi xuống, khẩu súng của chú lại chìa ra trông rất oai hùng.

Đề: Đặt câu có từ "tập thể".

Sáng nào em cũng tập thể dục.

Đề: Tả cô giáo.

Cô giáo em trạc ngoại tứ tuần. Người cô nhỏ nhắn khuôn mặt trái xoan, mỗi khi cô giảng bài bàn tay cô ngo ngoe thật mềm mại. Cô hay giảng bài về thời các cụ ngày xưa và mở đầu bao giờ cũng là "các cụ ngày xưa nói".

Đề: Tả con lợn.

Con lợn nhà em rất đẹp, có cái mũi to như cái ổ phích cắm điện Liên Xô.

Đề: Em hãy giải thích câu tục ngữ "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh".

Câu tục ngữ nói lên sự dã man của bọn giặc cướp, khi đã tràn vào làng mạc, nhà cửa thì không cứ đàn ông, mà cả đàn bà, trẻ em chúng cũng đánh đập, hành hạ. Câu tục ngữ trên nhằm kêu gọi nhân dân đánh đuổi quân giặc xâm lược.

Đề: Tả về cơn mưa rào.

Chiều qua, trời đang nắng chang chang bỗng nhiên sân nhà em đổ cơn mưa rào. Tiếng mưa rơi bập bùng phập phồng nên bố em hát: "Trời mưa bong bóng phập phồng. Em đi lấy chồng để khổ cho anh".

Đề: Tả về bác nông dân.

Bên cạnh nhà em có một bác nông dân tên là Xuyến. Bác có làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc bác bóng mượt như dầu nhờn Castrol. Mỗi buổi sáng bác thường hay dắt trâu ra ngoài đồng, tiếng bước chân bác và chân trâu nghe rổn rảng.

1
20 tháng 12 2022

=)) xưa tôi trẩu quá

 

Cho câu văn sau:“Bác suốt đời làm việc, suốt ngày làm việc, từ việc rất lớn: việc cứu nước, cứu dân đến việc rất nhỏ, trồng cây trong vườn, viết một bức thư cho một đồng chí, nói chuyện với các cháu miền Nam, đi thăm nhà tập thể của công nhân, từ nơi làm việc đến phòng ngủ, nhà ăn…”a. Đoạn văn trên có nội dung gì?c. Có ý kiến cho rằng: “Chỉ với một câu văn, tác giả...
Đọc tiếp

Cho câu văn sau:“Bác suốt đời làm việc, suốt ngày làm việc, từ việc rất lớn: việc cứu nước, cứu dân đến việc rất nhỏ, trồng cây trong vườn, viết một bức thư cho một đồng chí, nói chuyện với các cháu miền Nam, đi thăm nhà tập thể của công nhân, từ nơi làm việc đến phòng ngủ, nhà ăn…”

a. Đoạn văn trên có nội dung gì?

c. Có ý kiến cho rằng: “Chỉ với một câu văn, tác giả đã giúp người đọc hiểu thêm biết bao điều về Hồ Chủ tịch.” Bằng một đoạn văn khoảng 8 câu trong đoạn có sử dụng ít nhất 2 loại trạng ngữ (gạch chân, chỉ rõ), em hãy làm sáng tỏ ý kiến trên.

d. Một bài thơ đã học trong chương trình Ngữ văn 6 cũng có những câu thơ thật hay viết về tình cảm thương yêu mà Bác dành cho những người đi phục vụ mặt trận. Em hãy cho biết tên bài thơ, tên tác giả.

2
12 tháng 4 2020

d) bài đêm nay Bác ko ngủ  của  Minh Huệ

em lớp 6 nên chỉ trả lời đc câu d thui hihi! ^^

25 tháng 4 2020

1. Đoạn văn trên trích trong văn bản " Đức tính giản dị của Bác Hồ", tác giả Phạm Văn Đồng.

2. - Tốt gỗ hơn tốt nước sơn

- Ăn lấy chắc, mặc lấy bền

3.Trước kia, Thông tấn xã Việt Nam hàng ngày đều đưa bản tin lên cho Bác xem. Khi in một mặt, Bác phê bình là lãng phí giấy. Sau đấy Thông tấn xã in hai mặt bằng rônêô, nhoè nhoẹt khó đọc hơn nhưng Bác vẫn đọc. Sang năm 1969, sức khoẻ Bác yếu và mắt giảm thị lực, Thông tấn xã lại gửi bản tin in một mặt để Bác đọc cho tiện. Khi xem xong, những tin cần thiết Bác giữ lại, còn Người chuyển bản tin cho Văn phòng Phủ Chủ tịch cắt làm phong bì tiết kiệm hoặc dùng làm giấy viết.Tháng 7, Bộ Chính trị họp ra nghị quyết về việc tổ chức 4 ngày lễ lớn của năm: ngày thành lập Đảng, ngày Quốc khánh, ngày sinh Lênin và ngày sinh của Bác. Sau khi biết được  nghị quyết này,  “Bác chỉ đồng ý 3/4 nghị quyết. Bởi không đồng ý đưa ngày 19-5 là ngày kỷ niệm lớn trong năm sau. Hiện nay, các cháu thanh thiếu niên đã sắp bước vào năm học mới, giấy mực, tiền bạc dùng để tuyên truyền về ngày sinh nhật của Bác thì các chú nên dành để in sách giáo khoa và mua dụng cụ học tập cho các cháu, khỏi lãng phí”.

Bài học : Cần phải tiết kiệm và tránh lãng phí không cần thiết.

Câu 3:

Trong cuộc sống, mấy ai là không một lần gặp thất bại. Nhưng có người bị vấp ngã, bị thất bại đã chán nản, bỏ cuộc; có người lại biết đứng dậy, bước tiếp và thành công. Nói về vấn đề này, ông cha ta có câu: "Thất bại là mẹ của thành công". Câu tục ngữ là sự đúc kết kinh nghiệm của nhân dân ta từ thực tế cuộc sống, đồng thời cũng là lời khuyên hữu ích cho mỗi người trong cuộc sống.

Ngắn gọn và súc tích câu tục ngữ trên đã khẳng định những sai lầm, thất bại chính là nguyên nhân dẫn đến thành công tiếp theo của con người.

Theo tôi, câu tục ngữ đã nêu lên một chân lí hoàn toàn đúng đắn.

Chúng ta biết rằng, mỗi người để đạt đến một mục đích nào đó trong cuộc sống thì luôn phải trải qua nhiều giai đoạn. Giai đoạn khởi đầu thường là giai đoạn khó khăn nhất đối với chúng ta, bởi chúng ta sẽ phải bước những bước đi đầu tiên, thậm chí phải thử nghiệm những điều hoàn toàn mới lạ so với kinh nghiệm của chúng ta, không loại trừ cả những rủi ro, mạo hiểm. Do đó, thất bại là điều không ít người tránh khỏi,

Hơn nữa, trong cuộc sống, ai dám tự nhận rằng mình luôn luôn gặp những thuận lợi, êm xuôi, rằng may mắn lúc nào cũng mỉm cười với mình? Thiết nghĩ đó chỉ là điều ảo tưởng, phi thực tế. Cuộc sống đầy những điều bất ngờ, những sự ngẫu nhiên, những khúc rẽ quanh co khó lường, nên nguy cơ thất bại có thể luôn chờ đợi ta ở bất kì chặng đường nào trong cuộc đời chúng ta. Nói như nhà triết học Hi Lạp Xi-xê-rông: "Là con người thì có sai lầm, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới cố chấp sai lầm của mình mà thôi". Hay như Lê-nin đã nói: "Chỉ có ai không làm gì cả thì mới không mắc sai lầm".

Khẳng định "Thất bại là mẹ của thành công" còn bởi lẽ sau mỗi lần vấp ngã hay thất bại, mỗi chúng ta có thể rút ra bài học kinh nghiệm cho bản thân những nguyên nhân nào dẫn đến thất bại, làm thế nào để tránh thất bại... Có thể nói, sau những va vấp đó, ta sẽ trưởng thành hơn, sẽ nhận được những bài học từ cuộc sống và vốn sống, vốn kinh nghiệm mà ta tích luỹ và rút kinh nghiệm bản thân thì mặc dù "cái giá" mà họ phải trả cho những thất bại đó có thể là khá "đắt", nhưng bù lại, họ đã nhận biết được cái nào đúng, cái nào sai, làm thế nào là hợp lí; và chắc chắn trên bước đường đi tiếp, họ sẽ tránh không đi vào những sai lầm mà mình đã từng trải qua đó nữa.

Thực tế đã chứng minh tính đúng đắn của câu tục ngữ này. Một đứa trẻ mới chập chững tập đi lúc đầu chắc chắn sẽ bị vấp ngã nhiều lần, nhưng nếu bé vịn giường, đứng lên đi tiếp thì chân bé sẽ cứng cáp hơn, bàn chân đặt trên mặt đất sẽ vững vàng hơn, và dần dần, bé sẽ đi vững và nhanh hơn.

Trên thế giới cũng có không ít tấm gương của các nhà khoa học, nhà kinh tế lớn đã thất bại nhiều lần mới có thể thành công và trở nên nổi tiếng. Nhà làm phim hoạt hình Mĩ nổi tiếng Oan Đi-xnây từng bị toà báo sa thải nhiều lần vì thiếu ý tưởng và bị phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Đi-xnây-len. Nhà khoa học Pháp Lu-I Pa-xto cũng chỉ là một học sinh trung bình về môn Hóa trong trường phổ thông (xếp thứ 15/22 học sinh của lớp), vậy mà sau này trở thành người đặt nền móng cho ngành vi sinh vật học cận đại. Lép Tôn-xtôi, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng "Chiến tranh và hòa bình", lại bị đình chỉ khi học đại học vì "vừa không có năng lực, vừa thiếu ý chí học tập". Nhà tư bản lớn người Mĩ Hen-ri Pho bị cháy túi đến năm lần trước khi thành công. Còn ca sĩ ô-pê-ra nổi tiếng người Ý En-ri-cô Ca-ru-xô từng bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và không thể nào hát được. Như vậy, có thể nói, với những nhân vật nổi tiếng đó, thất bại không làm cho họ bị chùn bước mà trái lại là động lực đẩy họ bước tiếp đến thành công.

Nhìn vào cuộc sống ở quanh ta, có thể thấy hiện nay vẫn tồn tại không ít những người tự ti, thiếu lạc quan, dễ chán nản trong cuộc sống. Một nữ sinh lớp 12 tự tử vì thi trượt đại học, một người vợ tự tử vì chồng ngoại tình, một cô gái chết đi vì một lần lầm lỡ..., đó là những con người không dám sống, không can đảm đối mặt với những thất bại của mình. Cái chết của họ thật vô nghĩa và chỉ để lại nỗi đau cho gia đình và người thân.

Vậy nên, yếu tố quan trọng để con người có thể gặt hái được thành công sau thất bại, đó là sự tự nhận thức và ý thức cao của con người; là ý chí, nghị lực vươn lên trong cuộc sống; là lòng kiên trì, can đảm đối mặt với thử thách và chiến thắng nỗi sợ hãi của chính mình để tiếp tục tiến lên. Đúng như Lê-nin đã nói: "Người thông minh không phải là người không mắc sai lầm mà là người phạm sai lầm không trầm trọng và biết mau chóng sửa chữa nó". Ta cũng hiểu rằng "Lòng can đảm của một người không phải là dám chết mà là dám sống".

Như vậy, câu tục ngữ "Thất bại là mẹ của thành công" thật chí lí và hữu ích, không phải cho một đối tượng nào, mà là cho tất cả chúng ta, cho những người đã, đang và sẽ đối mặt với những chông gai, gian khó trong cuộc sống. Ai đó đã nói: "Cuộc sống này không có thất bại, có chăng chỉ là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi". Hi vọng rằng mỗi người trong chúng ta sẽ có cách nhìn nhận về thành và bại một cách cởi mở hơn, lạc quan hơn khi hướng về tương lai.

~Hok tốt~
##Mirai

tìm dùm mình động từ trong bài văn hay sau ( ko tìm cũng ok)“Mày có bạn thân không?”Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình,...
Đọc tiếp

tìm dùm mình động từ trong bài văn hay sau ( ko tìm cũng ok)

“Mày có bạn thân không?”

Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn.

Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, chính xác là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, ít giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. “Cậu có con gấu bông xinh thế!”, cậu ấy nói như vậy về con gấu của tôi, mặc dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu cho một tình bạn đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên giữa hai người bạn.

Ban đầu chỉ là chơi chung gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn mà cậu ấy giới thiệu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đã thành tri kỷ lúc nào chẳng hay.

Tôi đã rất buồn vào ngày cuối cùng của năm lớp 5, ngày mà tôi cứ nghĩ rằng sẽ không còn học chung với cô bạn thân của mình nữa. Nhưng cuối cùng thì lên cấp hai, hai đứa vẫn học chung với nhau, thân với nhau còn hơn cả trước kia nữa. Cùng yêu thích truyện tranh, cùng sáng tác truyện tranh về cuộc sống mơ ước của hai đứa. Cho tới bây giờ, tôi mới thực sự để ý đến dung mạo của nó. Tóc đen dài, mắt to, lúc nào cũng cười thật tươi. Da hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình các cô bạn học khác. Có thể đám con trai trong lớp gọi nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua. Tâm sự vào giờ nghỉ trưa về những rung động đầu đời, những khúc mắc gia đình. Hai đứa gắn với nhau như hình với bóng vậy.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người bạn thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới “đập phá” tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé tới giờ, chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi có nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui cho tôi.

Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh cho tôi. Ngược lại, tôi giúp nó trong các môn Sử, Địa, Sinh. Một “đôi bạn cùng tiến” ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy nhanh hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn nhiều thịt nhưng không ăn rau nên bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.

Những tài năng của nó ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà hai đứa cùng thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của bản thân, “viết nhanh lên mày!”, “đứng thẳng cái lưng lên!”. Những lời nói này, dần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh của tôi.

“Mày ơi, tao mệt quá”.

Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm và không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng nhau nữa. Vẫn vui tính, hay cười, hay trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ có thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, nên sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ nét hơn sau mỗi lần gặp.

Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm bát cơm, mà bây giờ hai má hóp lại, tay chân teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải có người dìu đi, không tự đạp xe đến trường như vẫn làm bao lâu nay. Nó rất yêu thích môn Tiếng Anh, và thực sự rất mong chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì cơn bạo bệnh ấy.

Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Và ở lớp rộ lên những tin đồn. “Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?”, “Nó bị bệnh gì liên quan đến sức đề kháng ấy”, “Dạo này nó yếu lắm”, “Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?”. Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng quan tâm tới một người, lo lắng cho một người. Thay phiên nhau chép vở trên lớp, ghé thăm nó để giảng bài cho nó, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó cách làm bài thi… Tạo điều kiện kết sức có thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp ba - kỳ thi quan trọng mà chúng tôi sắp phải đối mặt.

Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên cái giường mà chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, đang ngủ. Có lẽ là một giấc ngủ yên bình, vì nó không còn phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ cho tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.

Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói mà tôi vẫn luôn chờ mong bấy lâu nay, cùng với ước mơ nó được khỏe lại, có thể cùng tới trường với tôi như trước. Cùng học, cùng vẽ, cùng đọc truyện, sẻ chia những tâm sự… Đó là mong ước thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.

Rồi nó bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy… Những cơn đau nhức khắp người, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô gái kiên cường ấy. Có những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.

Mái tóc đen bết lại vì không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng da đầu trắng bệch. Nước da vàng bủng, trên người chi chít những vết tím bầm do chọc kim hay bị tụ máu. Tay chân teo lại, việc cử động cũng trở nên yếu ớt. Trước kia, bữa nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay cả việc húp vài thìa cháo cũng trở nên khó khăn. Kể từ ngày bị ốm cách đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, lúc chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: “Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu”.

Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Không ngừng nghĩ về câu nói ấy. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù ngoài miệng luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải có niềm tin, nhưng chính niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không còn được nhìn thấy nó, cái ngày mà nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng, và mong ước phép màu xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như lúc ấy.

Sau buổi gặp gỡ cuối cùng ấy, tôi phải đối mặt với nhiều áp lực. Đối mặt với kỳ thi cấp thành phố. Áp lực học trên trường tăng lên. Nhưng tôi không ngừng nghĩ tới nó, với khát vọng cháy bỏng về một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, ngày mà nó sẽ khỏe lại, sẽ lại tới trường. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Mồng 3 Tết Đinh Dậu (tức ngày 30/1/2017), nó đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và tôi, để đi tới một nơi khác, không có đau đớn, mệt mỏi.

Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm đầu tiên là tới nhà nó. Để chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã rất bình tĩnh, và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim quay chậm chạy trong ký ức. Tôi đã dặn lòng mình rằng không được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là trong những giây phút đau lòng này. Nhưng, khi nhìn thấy mẹ nó, mở cửa cho tôi, nhìn thấy vị trí của cái giường nơi nó thường nằm trước kia đã được thay thế bằng một cái bàn thờ mới dựng, bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không khí ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.

Trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nó kể cho tôi về căn bệnh thực sự của nó. Là ung thư máu. Một căn bệnh di căn rất nhanh, và có những dấu hiệu giống như cảm cúm thông thường. Lúc phát hiện ra căn bệnh này đã là giữa tháng 11 năm 2016, tức là chỉ ba tháng trước khi nó ra đi. Buổi chiều hôm trước đó, nó có dấu hiệu phát bệnh. Đau đớn, quằn quại, vùng vẫy, gào thét hàng tiếng liền, trước khi lịm đi. Tỉnh dậy một chút vào ban đêm, để nhìn mặt những người thân yêu lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, mãi mãi. Lúc đó là 0 giờ 15 phút sáng. Bố nó động viên tôi, và trước khi ra về, dặn rằng, “Con đừng buồn quá, phải tiếp tục cố gắng, cố gắng thay cả phần của bạn nữa”.

Chưa có một đám tang nào mà tôi khóc nhiều như vậy. Dặn lòng rằng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, khóc là nó không siêu thoát được đâu, nhưng một lần nữa, nước mắt lại trào ra, trước linh cữu nó. Cả tập thể lớp, những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm, cũng có mặt đông đủ. Những tiếng thút thít vang lên không ngừng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy những chàng trai rơi lệ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc linh cữu nó được đưa vào lò hỏa thiêu, là lúc những tiếng khóc vang lên to nhất. Có thể lúc còn sống, nó không nói chuyện với những người bạn khác, nhưng một khi đã ra đi, dù còn thù hằn gì trong lòng, những lời trân trọng, cao quý nhất đều dành cho nó. Vì chúng ta là một gia đình. Dù nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, nhưng nỗi nhớ trong lòng sẽ không bao giờ nguôi ngoai.

Sau đó, tôi bị khủng khoảng một thời gian. Thành tích học tập có sự sa sút, kết quả thi học sinh giỏi thành phố cũng không được như mong muốn. Nhưng câu nói của bố nó như một lời nhắc nhở tôi phải nỗ lực, bởi mình đang cõng trên vai cả phần của nó. Cắm đầu vào học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi, cho ước mơ của cả tao với mày.

Bọn tôi tới thăm nó vào lễ 100 ngày. Bàn thờ đã dời lên tầng ba, cái giường đã đặt vào chỗ cũ, như xưa. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bên cạnh đó, bây giờ có thêm mục tiêu, thêm quyết tâm để mà hướng tới. Là tiếp tục bước đi trên con đường đời, dù không có mày sánh bước bên cạnh. Là đi tiếp cả phần của mày, bởi tao biết rằng mày luôn đồng hành với bọn tao, theo một cách nào đó. Hôm đó, một đại diện của lớp được đề nghị đứng lên, để thay mặt lớp, bày tỏ cảm nghĩ. Tôi đã từ chối không đảm nhiệm vai trò ấy. Thương nhớ chỉ để ở trong lòng là đủ, bởi không lời nào có thể diễn tả được nó.

Tôi đã vượt qua được kỳ thi ấy. Ngay hôm tôi thi xong môn cuối, tôi đã tới mộ thăm nó, không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi, tựa lưng vào tấm bia mộ. Từ xưa tới nay, tôi vốn đã kém khoản ăn nói, ngay cả trong những giây phút quan trọng như thế này. Những lời muốn nói như một mớ tơ vò, muốn thốt ra nhưng lại mắc lại trong họng. Và lại tiếp tục kéo dài sự im lặng. Những tia nắng vàng lọt qua kẽ lá của cây xà cừ cổ thụ, rủ bóng xuống ngôi mộ nhỏ. Những giọt nắng ấy chứ dập dờn, nhảy nhót như đàn bướm ánh sáng, lượn quanh những ngôi mộ đá, như một điềm báo từ thế giới bên kia. Hãy luôn ủng hộ tao nhé, trên con đường đầy chông gai này, để tao có một điểm tựa vững chắc, vươn tới tương lai.

Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn.

Mất đi một người bạn thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp, một tuổi thơ hạnh phúc, những ký ức không thể nào quên. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh. Những bài học đáng giá sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Vĩnh biệt, tao hứa sẽ không quên mày, bạn thân.

 

0
Những bài văn bất hủ của học sinh (7)Đề: Tả con lợn.Nhà em có nuôi một ***** có bộ lông vàng óng, hai tai to như hai lá mít, hai mắt to như hai hạt điều, cái đầu to bằng trái dừa khô, và cái bụng to bằng chiếc thùng gánh nước...Đề: Tả về người bạn thân của em.Em có một người bạn rất thân tên là Trung Hiếu. Mắt bạn đen như hai hột na. Da bạn trắng như tuyết. Tóc bạn đen như gỗ mun....
Đọc tiếp

Những bài văn bất hủ của học sinh (7)

Đề: Tả con lợn.

Nhà em có nuôi một ***** có bộ lông vàng óng, hai tai to như hai lá mít, hai mắt to như hai hạt điều, cái đầu to bằng trái dừa khô, và cái bụng to bằng chiếc thùng gánh nước...

Đề: Tả về người bạn thân của em.

Em có một người bạn rất thân tên là Trung Hiếu. Mắt bạn đen như hai hột na. Da bạn trắng như tuyết. Tóc bạn đen như gỗ mun. Môi bạn đỏ như son. Hàng ngày, em với bạn thường rủ nhau đi học.

Đề: Em hãy phân tích câu tục ngữ "Uống nước nhớ nguồn"

Câu tục ngữ uống nước nhớ nguồn cho ta thấy nước ta có nguồn nước rất dồi dào. Nước rất quan trọng trong đời sống chúng ta: cây cối cũng cần nước, ví dụ: đậu bắp, động vật cũng cần nước, ví dụ: trâu, bò, gà, vịt... Không có nước thì con người sẽ chết. Câu tục ngữ uống nước nhớ nguồn làm em liên tưởng đến câu tục ngữ "ăn quả nhớ kẻ trồng cây" nghĩa là ăn quả rồi phải nhớ giữ lại hạt để trồng cây mới.

Đề: Tả con gà.

Nhà em có nuôi một con gà rất to và đẹp, nó nặng chừng 10 kg, bụng to như cái chậu, mỏ nó như hai hạt trấu chắp lại....

Đề: Tả con voi.

Chủ nhật tuần vừa rồi em được mẹ em cho đi chơi công viên, ở đó có rất nhiều con vật nhưng em thích nhất là con voi. Con voi có cái tai như cái chổi, cái mồm như cái máy tính laptop của mẹ em.

Đề: Tả con gà trống.

Mẹ đi chợ mua cho em một con gà trống con. Em rất thích. Sau mấy tháng chăm nom chú gà, bây giờ nhà em có thêm được 5 chú gà con.

Đề: Hãy đặt câu có từ "đỡ đần".

Vì em chăm học nên em đỡ đần.

Đề: Tả cô giáo em.

Cô giáo em cao 1m3, dáng người to ngang trông rất vừa vặn... Mỗi khi chúng em lên nộp bài, mắt cô sáng lên như 2 cái đèn pin.

 

1
1 tháng 3 2018

Hay vcl

Như lần trước ,sau chuyện thằng Út bị ma nhập,hôm nay tôi xin kể tiếp chuyện về cụ Vân ,1 trong 3 thầy phù thủy nổi tiếng trong tổng những thời xa xưa.Cụ Vân,cụ Chùa và Cụ Dộng,là 3 thầy phù thủy nổi danh của tổng Cẩm giàng,mỗi cụ có 1 điểm mạnh và theo 1 trường phái riêng ,cụ vân họ Hoàng ,anh em thúc bá với ông ngoại tôi thời trẻ đã nổi tiếng văn hay chữ tốt ,cụ và 2 cụ...
Đọc tiếp

Như lần trước ,sau chuyện thằng Út bị ma nhập,hôm nay tôi xin kể tiếp chuyện về cụ Vân ,1 trong 3 thầy phù thủy nổi tiếng trong tổng những thời xa xưa.
Cụ Vân,cụ Chùa và Cụ Dộng,là 3 thầy phù thủy nổi danh của tổng Cẩm giàng,mỗi cụ có 1 điểm mạnh và theo 1 trường phái riêng ,cụ vân họ Hoàng ,anh em thúc bá với ông ngoại tôi thời trẻ đã nổi tiếng văn hay chữ tốt ,cụ và 2 cụ kể trên cùng làm nghề nhưng có người thì chỉ làm việc thiện,có người lại chuyên dùng âm binh để phục vụ cho lợi ích riêng của mình nên hậu quả sau này con cái cháu chắt đời sau phải ghánh,chuyện đó sẽ kể sau,còn giờ kể về Cụ V và hành trình bắt ma của cụ,
Đêm hôm đó trời tối đen như mực cụ vân đi cúng lễ về đến gốc đa mọc giữa sân kho bỗng thấy 1 đốm lửa đỏ dài như lưỡi liềm treo lủng lẳng trên cành cây ,biết đó là ma nhưng cụ ko sợ mà niệm thần chú rồi trèo lên cây bắt lấy rồi cho vào đãy,đốm lửa biến mất rồi biến thành 1 tràng cười ha hả,cái cây đa đó sau bị sét đánh chết trơ cái gốc đen sì giữa sân như 1 minh chứng cho 1 thời ma quái.
Gần nhà cụ V có 1 rặng duối với cái cầu ao xếp toàn đá tảng,có hôm đêm khuya 1 bà đi về đến đó thấy đứa trẻ con nằm trần truồng trên bậc cầu ao bà tưởng con nhà ai lạc ra đấy liền chạy lại bế lên,đứa bé đầu nhũn như bánh đúc da lạnh toát mắt đỏ lòm nhoẻn miệng cười rồi biến mất trên tay bà,làm bà chết ngất ,về đến nhà ốm rụng tóc đầu hàng tháng mới hoàn hồn,nói chung chỗ đó rất nhiều người gặp,lúc thì nó là người đàn ông đầu đội mũ cát két trắng mặc bộ quần áo trắng như lính Pháp thời xưa,lúc thì thành con chó trắng,lúc thì 3 mẹ con
Hôm đó như thường lệ Cụ V đi về nhà lúc nửa đêm đi đến bụi duối ,cụ nhìn thấy 1 người đàn bà trần truồng 2 vú vắt lên cổ,buộc thắt nút 3 nút cái vú vẫn thõng xuống chân,cụ bình tĩnh lấy cái gậy chống xuống đất rồi ướm về sau lưng con ma mà đo ,sau đó đi về vì cụ nghĩ nó ko làm gì mình thì mình cũng chỉ biết thế mà cho qua thôi chứ ko nên làm hại tránh oan nghiệt về sau,gần bụi duối là nhà cụ Biểu ,cụ biểu gái đêm đó sinh được 1 đứa bé gái,lúc cụ đang đau bụng vật vã sinh con thì người ta nghe có giọng hát ru rùng rợn trên ngọn tre gần đó rằng “ạ à ơi,con ơi con ngủ cho ngoan,để mẹ đi đón em về cho con”nó hát xong thì đứa bé mới sinh khóc ré lên 1 tiếng rồi chết,cụ V bảo nó là con ranh con lộn,nó là cái hồn của 3 mẹ con nhà con ma kia,vì đói khát nhập vào để có cái ăn thôi,đẻ ra nó sẽ chết ngay,phải lấy mực tàu viết vào tay nó thôi,đừng viết vào mặt,để làm phúc cho con cái đời sau,chính vì những việc cụ làm có đạo đức nên ko bị âm hồn oán giận mà sau này con cái cháu chắt đều làm quan chức mà quan chức toàn cấp tỉnh trở lên mà thôi,còn cụ Chùa thì em ko biết tên tục của cụ là gì mà chỉ nghe ng ta kể lại cụ quản lý cái chùa và dựng nhà trên đất của chùa hàng ngày cụ thắp hương trong chùa nên gọi là cụ Chùa,cụ chùa có lẽ giỏi hơn cụ Vân vài phần vì cụ có tài tiên đoán tương lai đến hàng chục năm sau vẫn đúng,cụ lại có tài dùng âm binh rất giỏi,nghe bà ngoại e kể lại thì hồi xưa ko có máy bơm nước như bây giờ người ta muốn tát nước đổ ải để cầy cấy phải thuê người tát bằng gầu dai ,mà tát cả đêm cũng ko đủ nước ,vậy mà nhà cụ Chùa ko phải thuê người tát nước mà cũng chả ai đi tát thế mà sáng ra nước đầy ắp 3 ,4. mẫu ruộng,có ông tức lắm nghĩ nhà nó ko đi tát ắt nó tháo trộm nước nhà mình,đêm đó ra rình thấy tất cả các gốc rạ chống lên thành gàu tát nước chỉ 1 loáng là nước đầy ắp ruộng ,ông này sợ quá biết là âm binh liền khẽ kêu lên 1 tiếng ,âm binh thấy động liền biến mất,các gốc rạ lại nằm im như chưa từng có chuyện gì,nhưng ô kia thì về nhà ho ra máu mag chết sau đó vài ngày,cụ Chùa hay dẫn âm binh ra chợ khao quân,nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp bỗng trở nên thỉu thối khi cụ chỉ tay vào,hàng bánh đúc ,bánh cuốn cũng y như vậy,nên những ng bán hàng mà thấy cụ ra chợ thì chỉ còn biết kêu trời mà để yên cho cụ khao quân ,có bà kia mua được cái thủ lợn,xỏ lạt xách về,gặp cụ Chùa liền bảo bà kia bà xách cái đầu lâu đi đâu thế ,bà kia nhìn lại thì ôi thôi đúng cái đầu lâu tóc rũ rượi mắt long lên sòng sọc thì sợ quá vứt luôn đi Ù té chạy bán sống bán chết,bà kia đi khỏi cụ liền ung dung mang thủ lợn về nhà đánh chén,cụ còn làm nhiều việc kì quái mà ko được lòng dân như năm đó đói kém cụ đan 1 con chim bằng tre hoá phép cho nó đi tuốt lúa ở ruộng nhà ng ta mang về,rồi có bà đi cấy ,chỉ còn 1 đám bằng cái chiếu thì gặp cụ,cụ bảo bà cấy từ giờ đến tối cũng ko xong ,bà này đanh đá bèn đáp lại “ông nói như cái L…người ta ấy ,còn 1 manh chiếu thế này mà ông bảo đến tối ko xong là thế nào ” cụ liền cười và bỏ đi,bỗng đâu có 3 con cá chép cứ giãy đành đạch xung quanh ,bà liền đuổi bắt mà bắt mãi ko được ,đến tối cũng ko cấy xong thật,nghe đâu cụ tức ng đàn bà ăn nói chanh chua bèn vặt mấy cái lá đa thả xuống làm cá chép cho bà kia bắt .
Nhà cụ ở đất chùa nên buổi sáng thường lên hương và lau chùi bàn thờ,1 hôm cụ đi làm lễ cho người ta mà quên ko dặn vợ con,vợ cụ bèn cũng lấy nước lên hương như bình thường,và cũng gõ vào cái chuông như cụ Chùa vẫn gõ ,ai ngờ gõ vào âm binh hiện lên hỏi ” thưa chủ nhân ,sai việc gì” bà vợ sợ lắm nhưng biết đã thỉnh âm binh lên rồi mà ko sai nó việc gì thì chỉ có bị nó vật chết ,liền bảo :chủ nhân sai nhà ngươi đánh hàng cau đằng trước chuyển về đằng sau,chuyển hàng cau 12 cây đằng sau về đằng trước cho ta
– thưa vâng
Chiều cụ Chùa về thấy 12 cây cau đằng sau chùa đã được chuyển ra đằng trước bèn hỏi nghe vợ kể lại thế thì khen rằng may cho bà đấy bà còn nghĩ ra việc bảo nó chuyển cau chứ ko bà chết rồi lần sau chớ có dại mà đụng vào cái chuông ấy nữa,chuyện về cụ Chùa còn dài ,nhưng xin kể về cụ Dộng cho đủ bộ 3 thầy phù thủy trong tổng,cụ Dộng thì ko có nhiều giai thoại mấy nhưng nghe kể lại thì cụ giỏi bắt ma và âm binh ko kém 2 cụ kia,cụ ở 1 mảnh đất giữa sông hình con rồng ,cụ nuôi âm binh nhiều đến nỗi cả 1 khoảnh đất rộng mấy mẫu cây cối um tùm như thế ko ai dám bén mảng,1 ngày nọ có người đàn ông cao to chở thuyềm buồm đầy gạch ngang qua lãnh địa của cụ,nói thêm về ông này,ô rất khỏe và bơi lội rất tài,nhưng lại ko tin ma quỷ bói toán thường hay buông lời ko hay về mảnh đất và đám âm binh,hôm đó ô rong thuyền qua,trên thuyền có vài người nữa đi cùng ,nhưng đi đến đám đất đó mọi người như bị lạc vào trong sương ko ai nhìn thấy ai nữa,thuyền đi qua đất cụ Dộng mọi ng mới phát hiện ra mất ô cao to,cả thuyền nháo nhác đi tìm nhưng ko thấy ,bèn thuê người mò vớt đến chiều mới thấy người đàn ông đó trôi vào gốc quéo vườn cụ Dộng,nghe nói ô đó bị âm binh dìm chết vì tội phỉ báng ,từ đó đi qua khúc sông đó mọi người đều sợ hãi ko dám đi vào giờ xấu và phải đi nhiều người mới dám qua sông,miếng đất hình con rồng lại càng âm u hơn ,cho đến vài chục năm sau thì lại còn nhiều chuyện rùng rợn nữa xảy ra,nhưng có điều con cháu của nhà cụ Chùa lẫn cụ Dộng toàn chết tươi chết trẻ như có cái gì đó huyền bí ko hiểu được

0
Chuyện là vào 2005 khi đó em đang học năm 2 đại học, học xong năm nhất thì chuyển trọ, có cu em người Hà Nam bảo a chuyển đến ở cùng em cho vui mà đỡ tiền nhà. Nghe nó dỗ ngọt chuyển đến ở cùng nó, mà tính mình sợ ma bỏ con mợ. Đang dưng chuyển đến cái chỗ mà giờ ngồi kể lại vẫn còn nổi da gà.Phòng trọ là căn phòng duy nhất liền ngay trước nhà chủ, rộng chỉ chừng 10m2, mà...
Đọc tiếp

Chuyện là vào 2005 khi đó em đang học năm 2 đại học, học xong năm nhất thì chuyển trọ, có cu em người Hà Nam bảo a chuyển đến ở cùng em cho vui mà đỡ tiền nhà. Nghe nó dỗ ngọt chuyển đến ở cùng nó, mà tính mình sợ ma bỏ con mợ. Đang dưng chuyển đến cái chỗ mà giờ ngồi kể lại vẫn còn nổi da gà.

Phòng trọ là căn phòng duy nhất liền ngay trước nhà chủ, rộng chỉ chừng 10m2, mà chiều rộng chỉ vào khoảng 2m. Bên dưới đủ kê 2 cái phản và bên trên là 1 cái gác xép. Em thì chỗ trọ cũ có 2 cái phản đơn nên chuyển đến đó, còn thằng em thì nằm gác xép bên trên, phòng trọ e ngay ngã tư vọng rẽ vào tí, e vẫn nhớ ngõ nó như in, và cái phòng trọ ấy thì đảm bảo là thiếu ảnh sáng rồi, chuyển xong cũng thấy hơi hối hận. Ngay sau phòng trọ của em liền kề là nhà ô bà chủ nhà và 1 cô con gái (hình như hơi chậm phát triển) và nghe nói qua là nhà mới xây mới. nhà cũ họ ở chính là cái phòng trọ tối tăm ẩm thấp của em. vì mới chuyển đến nên em cũng không hỏi nhiều.

📷

Mọi chuyện bắt đầu ngay từ những ngày đầu chuyển đến, ban đêm ngủ cảm giác chân như ai cù kí, nhột nhột khó chịu. Thi thoảng cảm giác trong phòng lục đục như có ai lần mò gì, lắm lúc cáu bảo thằng kia mày im tao ngủ thức khuya thế, mà ko thấy nỏ trả lờ, trèo lên thấy nó ngủ im thít (thằng này hôi nên dù bị thế mấy lần nên e k lên ngủ cùng nó).

Cứ thế, mắt em thâm như đít nhái dù mới ở được tháng, cái chuyện mà như bị trêu ngnơi, hết cù chân rồi cảm giác như bị cắn vào chân, rồi các âm thanh nó cứ như mèo kêu làm em cảm thấy thực sự bất an. Đỉnh điểm là khi thằng em về quê, xui xẻo cho e ngay buổi tối nó về quê thì hôm ấy cả khu mất điện, trong phòng không có thứ ánh sáng nào ngoài ánh nến mập mờ (trước phản em nằm có để 1 cái bàn để máy tính và bàn học) vào ban đêm. Hôm ấy có đi chơi nhiều nên tính ngủ sớm, tắt nến, đắp chăn và khò cho ngon. Thì ối giời ơi, không phải cái trò cù léc nữa, mà cảm giác lạnh xương sống khi vừa nằm thiu thiu là hình ảnh 1 bà cụ cong queo nằm phản bên cạnh, giật mình tỉnh dậy, mồ hôi vã như tắm, tìm bật lửa bật vội cây nến lên mà mặt cắt k giọt máu. Soi kĩ phản phía bên cạnh, không thấy nhưng cái cảm giác ám ảnh thì ko chịu được, rồi chỉ 1 cây nến nó không đủ cháy hết đêm, cứ nằm xuống là lại cái cảm giác ai đang cù léc vào chân mình. Đến khi nến cháy hết thì bỏ mẹ, lại thiu thiu đi tí, cảm giác vẫn là cái thân hình gù gù ấy đi quanh phản mình, rồi bất chợt lôi chăn mình ra, rồi phát ra những tiếng cười như mèo vậy, rồi 1 lúc lại cảm giác như mình đang lơ lửng vậy.

Sợ, thật sự là cảm thấy kinh hoàng luôn, mà giờ là giữa đêm không biết kêu ai bây giờ, mà không lẽ phải chịu trận. Bởi bấy giờ là cái cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi đến kinh khủng. Không thể chịu nổi, dù giữa đêm phi vội ra mở cửa, mà cảm giác chạy mãi ra cửa không được như có ai kéo lại. Thực sự sợ, rất sợ hãi, nhưng cố gắng kéo ra cửa rồi chạy mạch lên nhà ô chủ, ấn chuoong, đập cửa, kêu cứu như trong vô vọng (em 1m74 nặng 74kg nhà ở quê, học đi qua nghĩa địa, đã từng xem bốc mộ rất nhiều-cũng thuộc hàng cứng vía). Ông chủ nhà ra soi đèn pin bảo cháu sao thế, sao người mồ hôi ướt hết thế kia, em thều thào: bác cứu cháu–có ma bác ơi bác cho cháu mượn điện thoại, rồi nhanh như ko có chuyện j, e gọi thằng bạn sang đón rồi ù té quyền sang chỗ nó. Sau đó 1 ngày thì em cũng dọn vô kí túc xá ở, sợ quá rồi (em học bkhn).

Sáng sau về dọn đồ, bác chủ có gọi lên nói chuyện: nhà bác mới xây dược năm, ngôi nhà cũ đó trước ngoài gia đình bác bây giờ còn bà mẹ già nữa, chỗ cái phản mà e thấy bà cụ nằm là chỗ ngày xưa bà ấy nằm. Chỗ e nằm là chỗ khi bà ấy mất đặt quan tài. Và bàn thờ khi em thắp cây nến nên thì vị trí đúng cái chỗ ngta đặt bàn thờ khi bà cụ mất. Em cũng kể lại chuyện em gặp và xin phép ù té quyền. Chuyện nhà họ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ biết ngồi hồi tưởng lại vẫn thấy rùng mình…

0
Chỉ ra các hành động nói và mục đích của mỗi hành động nói trong các đoạn trích sau:a) Tiếng chó sủa vang các xóm.Bà lão láng giềng lại lật đật chạy sang:- Bác trai đã khá rồi chứ ?- Cảm ơn cụ, nhà cháu đã tỉnh táo như thường. Nhưng xem ý hãy còn lề bề lệt bệt chừng như vẫn mỏi mệt lắm.- Này, bảo bác ấy có trốn đi đâu thì trốn. Chứ cứ nằm đấy, chốc nữa họ vào thúc sưu,...
Đọc tiếp

Chỉ ra các hành động nói và mục đích của mỗi hành động nói trong các đoạn trích sau:

a) Tiếng chó sủa vang các xóm.

Bà lão láng giềng lại lật đật chạy sang:

- Bác trai đã khá rồi chứ ?

- Cảm ơn cụ, nhà cháu đã tỉnh táo như thường. Nhưng xem ý hãy còn lề bề lệt bệt chừng như vẫn mỏi mệt lắm.

- Này, bảo bác ấy có trốn đi đâu thì trốn. Chứ cứ nằm đấy, chốc nữa họ vào thúc sưu, không có, họ lại đánh trói thì khổ. Người ốm rề rề như thế, nếu lại phải một trận đòn, nuôi mấy tháng cho hoàn hồn. 

- Vâng, cháu cũng đã nghĩ như cụ. Nhưng để cháo nguội, cháu cho nhà cháu ăn lấy vài húp cái đã. Nhịn suông từ sáng hôm qua đến giờ còn gì.

- Thế thì phải giục anh ấy ăn mau lên đi, kẻo nữa người ta sắp sửa kéo vào rồi đấy!

Rồi bà lão lật đật trở về với vẻ mặt băn khoăn.

(Ngô Tất Tố, Tắt đèn)

b) Lê Thận nâng gươm lên ngang đầu nói với Lê Lợi:

- Đây là Trời có ý phó thác cho minh công làm việc lớn. Chúng tôi nguyện đem xương thịt của mình theo minh công, cùng với thanh gươm thần này để báo  đền Tổ quốc!

(Sự tích Hồ Gươm)

c) Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:

- Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!

- Cụ bán rồi?

- Bán rồi! Họ vừa bắt xong. […]

- Thế nó cho bắt à?

Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…

- Khốn nạn… Ông giáo ơi!… Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên.

(Nam Cao, Lão Hạc)

1
21 tháng 7 2017

a, Đoạn trích Tắt đèn

   - Bác trai đã khá rồi chứ? - hành động hỏi

   - Cảm ơn cụ… mỏi mệt lắm – hành động trình bày

   - Này, bảo bác ấy… cho hoàn hồn – hành động điều khiển, hứa hẹn.

   - Vâng, cháu cũng… tới giờ rồi còn gì. – hành động hứa hẹn, bộc lộ cảm xúc.

   - Thế thì phải giục… kéo vào rồi đấy! – hành động điều khiển.

  b, Đoạn trích Sự tích Hồ Gươm.

   - Đây là Trời có ý phó thác cho minh công làm việc lớn. – hành động trình bày.

   - Chúng tôi nguyện đem… báo đền Tổ Quốc! – hành động hứa hẹn.

  c, Đoạn trích Lão Hạc

   - Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ! – hành động trình bày

   - Cụ bán rồi? – hành động hỏi.

   - Bán rồi! Họ vừa bắt xong. – hành động trình bày

   - Thế nó cho bắt à? – hành động hỏi

   - Khốn nạn… dốc ngược nó lên – Hành động bộc lộ cảm xúc xen hành động trình bày.