K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

29 tháng 9 2018

rất hay nhiều ý nghĩa và rất chân thực :d

Tiếp nha..“Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Các em ạ, cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện...
Đọc tiếp

Tiếp nha..“Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Các em ạ, cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai. Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm những việc mà các em muốn làm, và cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng…” – Phila vừa nói vừa nhìn chúng với ánh mắt đầy hi vọng.

Và bạn biết không, sau này khi trưởng thành, rất nhiều học sinh trong số họ đã trở thành những người thành đạt trong cuộc sống. Có người trở thành bác sĩ tâm lý, có người trở thành quan tòa, có người lại trở thành nhà du hành vũ trụ. Và trong số đó phải kể đến Robert Harrison, cậu học sinh thấp nhất và quậy phá nhất lớp, nay đã trở thành Giám đốc tài chính của phố Wall.

Suy ngẫm:

Ý nghĩa của câu chuyện ở đây là bạn hãy đừng bao giờ ngừng hi vọng, ngừng yêu thương, ngừng cố gắng bởi hôm qua chỉ là quá khứ, ngày mai là một điều bí mật, còn ngày hôm nay là một món quà. Và đó là lý sao nó được gọi là “The Present” (hiện tại/món quà).

Trong cuộc đời của con người, mỗi ngày đều có thể là một sự bắt đầu mới mẻ còn những vinh quang và tủi nhục của ngày hôm qua đều chỉ là dĩ vãng. Những việc trong quá khứ nói cho người khác biết bạn đã từng là người như thế nào, nhưng chính những việc làm ở hiện tại và tương lai mới nói lên bạn là ai.

 

3
24 tháng 2 2017

cái này là văn hay toán vậy ạ?

Phần 2 

của câu chuyện lúc nãy à

:)) hay quá

18 tháng 3 2019

Nội dung: Mỗi người đều có giá trị riêng và cần biết trân trọng những giá trị đó.

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2....
Đọc tiếp

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.

Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…

Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2. Trong vòng 1 tháng từ ngày mình sinh ra thì 3 người trong gia đình của mình cũng lần lượt ra đi.

Và sinh nhật lần thứ 3 của mình. Người ta bảo con nít thì dễ gặp ma, nhưng người đó cũng phải có liên hệ gì đó mới có thể thấy được ma. Ừ thì mình tạm biết vậy đi. Năm đó mình vẫn nhớ như in, sinh nhật mình đang chơi trên cái giường của bà nội, nhớ cái cây đàn trẻ con mình được tặng, đánh vài nốt loạn xạ nghe thích lắm. Bên phải cây đàn là tấm hình của một ông vua (chẳng biết vua hay thằng hề nhưng mà nhớ có cái vương miện có 3 đỉnh nhọn) với nụ cười rất bình thường. Nhưng nhìn khoảng 5 giây thì bỗng khuôn mặt ấy … “cười” với mình với cái nụ cười rất đáng sợ. Theo quán tính của trẻ nít thì quăng cái đàn ngay và nhìn qua chỗ khác, xui cái mình nhìn đúng lên cái … cột xà ngang bắt qua phía trên nhà, cái chỗ nối giữa cột nhà với tường đen lại vì cũ cùng 2 cọng dây kẽm cong cong như 2 cái râu. Và đột nhiên ngay chỗ đó hiện ra… 1 cái mặt, đúng hơn là mặt trâu vì nó có cái mũi dài, đôi mắt lúc sáng rực màu trắng lúc thì đỏ quạch, nhưng cái mình nhớ nhất có lẽ là nụ cười của khuôn mặt đó, hàm răng đều trắng nhưng chỉ có 1 hàm. Mình sợ quá khóc thét lên và chui vào mền…

Chuyện đó tưởng đã dừng lại, nếu không có vấn đề … buổi sáng nhìn lên thì không sao hết, nhưng cứ hễ tối sụp xuống thì gương mặt đó lại hiện ra. Mình cứ bảo là có khuôn mặt ở trên đó mà cả nhà không tin, ai cũng dỗ dỗ qua loa cho mình cho đến khi mình bắt đầu thói quen ngủ ở giường bà trước, cho đến khi say thì ba mẹ ẵm vào phòng ngủ bên trong. Mình sợ ở phòng ngủ bên trong nhiều hơn vì nó tối, ko có sáng trừ ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ màu đỏ, và ở đó đáng sợ lắm vì chỉ cần mình ngửa đầu lên 120 độ là đập ngay vào cái mặt đó…

Cho đến một ngày mình hoàn toàn ko còn sợ cái mặt đó nữa đến lớn. Lúc này, trước phương tiện truyền thong khoa học thì mình tin rằng ngày xưa chỉ là do tưởng tượng thôi. Nhưng rồi ôn lại câu chuyện đó, mình lại muốn lạnh xương sống 1 lần nữa khi biết rằng mình hết là nhờ một ngày gia đình đã lén kêu pháp sư về giải và từ đó mình mới hết chứ ko phải do “tự nhiên”. Sợ hơn nữa khi chỗ mình nhìn lên đó chính là chiếc xe đạp cũ của cô mình, người đã mất sau 3 ngày mình sinh ra trong một vụ tai nạn… thế nên, nếu bạn hỏi mình có tin ma không? Mình sẽ luôn trả lời với các bạn rằng: “có”

—————————–

Một câu chuyện khác liên quan đến cô mình.(cái này do được kể lại) Ngày đó cô mình bị tai nạn mà ko chảy máu (chảy máu trong) chỉ bị đập ngay má. Tới lúc gia đình mình phát hiện trong bệnh viện thì đã quá muộn… câu chuyện này tiếp tục với người đã “tông cô”. Vì người này quá nghèo nên không thể đền bù chỉ hỗ trợ gia đình mình trong việc ma chay. Nhưng khoảng 1 tháng sau thì người này quay trở lại gia đình mình với một đống quýt và đồ cúng. Số là lúc ẵm cô đi bệnh viện thì cô bị rớt chiếc dép, nên từ hôm đó ông ta liên tục năm mơ thấy cô út mình với mỗi một câu là :”trả…dép…lại…cho…em…anh…ơi” liên tục đến mức ông ta không thể chịu nỗi nên phải đến nhà cúng kiến cho cô. Và từ đó thì người đàn ông này cũng không xuất hiện nữa

—————————–

Còn đây là câu chuyện của dì mình: Có một ngày dì lên chùa gì ấy (quên tên rồi) nhưng cái chùa này rất là vắng nằm trên núi, xung quanh là rừng cây. Tối đó dì mình ngủ lại với cậu. Do mệt quá nên dì mình ngủ 1 mạch cho đến giữa khuya. Dì mình đi vệ sinh và quay lại nằm thì thấy cái gì đó tròn tròn bay bay giữa gian nhà, dì mình tưởng con dơi nhưng mà ko thấy cái này nó đập cánh mà có hình thù tròn tròn. Dì nằm xuống ngủ thì thấy một người nằm kế bên mình, cái lạ là người (chính xác hơn là cái bóng vì trời rất tối) không thấy cái đầu đâu cả… Dì tưởng cậu mình nên ngủ

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm thì thấy không có ai nằm ở đó hết… còn cậu mình thì vẫn chưa dậy vì ngủ một mạch từ tối qua tới giờ nhưng… ở phòng khác

0
Đành cho nhưng bạn rảnh quần đem khuya (giống mình ) Hôm rồi mình đọc được status "ức chế cuộc đời" của một người bạn. Mà đó lại là một người mình có cảm tình đặc biệt (thực ra là người yêu cũ của mình) nên mình rất lưu tâm. Mình nhắn tin hỏi bạn ấy coi có việc gì, thì được bạn tâm sự chuyện gia đình, phát sinh mâu thuẫn giữa bạn và cha của bạn.Vậy là giữa đêm, mình...
Đọc tiếp

Đành cho nhưng bạn rảnh quần đem khuya (giống mình leuleu

Hôm rồi mình đọc được status "ức chế cuộc đời" của một người bạn. Mà đó lại là một người mình có cảm tình đặc biệt (thực ra là người yêu cũ của mình) nên mình rất lưu tâm. Mình nhắn tin hỏi bạn ấy coi có việc gì, thì được bạn tâm sự chuyện gia đình, phát sinh mâu thuẫn giữa bạn và cha của bạn.

Vậy là giữa đêm, mình vẫn phải miệt mài "nói chuyện" đến mỏi cả tay qua tin nhắn. Tất cả chì vì mình sợ rằng nếu không khéo léo, rồi sẽ có lúc bạn phải ân hận giống mình. Một sự ân hận, một nỗi đau mà suốt cả cuộc đời mình sẽ không thể nào thay đổi được.

Mình không hỏi kĩ, và cũng không nghi ngờ nỗi đau mà bạn đang gánh phải. Mình cứ mặc nhiên cho rằng tất cả những gì bạn đang tâm sự với mình là hoàn toàn sự thật. Mình thậm chí còn cho rằng có thể những nỗi đau mà bạn có thể kể ra chỉ bằng 1/10 nỗi đau mà bạn thực sự đang chịu đựng. Mình thậm chí còn cho rằng có thể những hành vi sai trái mà ba của bạn đang mắc phải chỉ "xấu xa" bằng 1/10 so với thực tế mà vì bạn quá xấu hổ chẳng dám nói ra.

Nhưng bạn ơi, cho dù cha bạn có xấu xa như thế gấp một trăm, một ngàn lần đi nữa thì đó vẫn là cha của bạn. Đó là một thực tế "đau đớn" mà không ai trong bất cứ chúng ta có thể thay đổi được. Kể từ khi chúng ta được mẹ sinh ra trên cõi đời này, thì chúng ta đã gánh món nợ ân tình, ơn nghĩa sinh thành và sau này là công lao dưỡng dục của cả cha lẫn mẹ. Nếu không có công lao trời biển ấy, chúng ta có đủ hình hài, có được tồn tại được trên đời để bây giờ ngồi phán xét hay không?

Thật may là người bạn đó đủ thân tình để hiểu hết và hiểu đúng đến từng ngóc ngách những khổ đau trong cuộc đời mình. Để bạn tin rằng những nỗi đau mà bạn đang gánh chịu so với mình thì còn nhẹ nhàng nhiều lắm. Bạn cũng đủ đồng cảm để tin rằng có những thời điểm mình "hoàn toàn đúng" khi phát sinh lòng thù hận với cha. Và với những người thân thuộc, họ còn cho rằng sự thù hận như vậy là quá nhẹ so với những gì mình chịu đựng.

Mình cũng cho rằng mình luôn đúng. Mình tuyệt đối đúng. Cho tới một ngày mình cảm thấy những vết thương ngày xưa nay đã liền da. Những sai lầm, những khổ đau đã lui vào dĩ vãng. Cho tới lúc mình cảm thấy tâm thế dửng dưng, cảm xúc trơ lì và mặt mày ráo hoảnh trước những nỗi buồn trong quá khứ thì cũng là lúc trong lòng dâng lên một nỗi niềm mất mát và ân hận đến không giấy mực nào tả nổi.

Bởi vì trong những lúc bị "đàn áp" và "vùi dập" đến không thương tiếc, đã có nhiều lần mình "phản kháng". Và cứ thế, một bức tường vô hình đã được dựng lên ngăn cách cha con. Ban đầu nó thật mỏng manh, nhưng nỗi đau cứ bện chặt vào và tình cảm lại bị bào mòn đi một ít.

Tới khi mình đủ lớn, đủ va vấp và trải nghiệm để có thể hiểu (dù chỉ một phần) những suy nghĩ ẩn giấu sâu xa làm phát sinh những việc làm tiêu cực của cha ngày trước, để có thể nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại cho một giọt nước chảy ra và quên đi mọi chuyện, sẵn sàng đào sâu chôn chặt quá khứ đau thương dạo trước thì cũng là lúc mình bàng hoàng nhận ra tình cảm cha con không thể nào quay trở lại.

Mình bắt đầu một cuộc chạy đua không mệt mỏi để phá vỡ bức tường vô hình mà ngày xưa chính mình là kẻ góp công góp sức dựng lên. Nhưng điều đó là không đơn giản. Cho dù mình đã cố hết sức và bằng mọi cách để quan tâm, lo lắng và yêu thương nhưng hai cha con vẫn không thể đối xử với nhau một cách thực sự "bình thường".

Nhìn cha ngày một già đi, bệnh tình ngày càng thêm trầm trọng mà mình lại tự trách mình vô dụng. Có nhiều đêm ngủ, nằm mơ thấy cha không còn nữa. Mình bơ vơ ôm di ảnh cha ngồi khóc bên nấm mộ, giữa đồng không mông quạnh, không một bóng người, chỉ tê tái một mùa gió chướng. Vào giây phút ấy, mọi lỗi lầm trong quá khứ của cha đối với mình nhẹ như sương khói. Oán hận đã bay đi, chỉ còn tình yêu ở lại.

Mình nói với bạn mà như tâm sự với chính bản thân mình. Rằng tất cả chúng ta, ai ai cũng chỉ có một cha một mẹ. Điều đó là bất biến, là thiêng liêng nhất và không gì có thể thay thế được.

Không gì có thể thay thế được.

Lỡ mai này cha mẹ mất đi rồi thì chúng ta sẽ mãi mãi là một "đứa trẻ" mồ côi. Cảm giác ấy mình may mắn đã được gặp trong những giấc mơ. Và mình hiểu nó kinh khủng lắm. Nó cô đơn và đau đớn lắm. Nó khiến chúng ta cảm thấy hối hận vì những tháng ngày hoang phí không ở cạnh và không được nói tiếng yêu thương với mẹ với cha.

Mình nói, và rồi gần như năn nỉ. Rằng "em hãy hứa với anh đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để lỡ miệng nói ra bất cứ một lời nào có thể cắt đứt sợi dây tình cảm cha con. Sợi dây đó bền chặt lắm nhưng cũng lại mong manh lắm. Và một khi đã đứt rồi thì không gì, không gì có thể hàn gắn lại như ngày xưa được nữa".

"Em có thể buồn chán, giận hờn, oán trách hay đau khổ. Và nếu những đau khổ mà em chịu đựng lớn đến mức có thể khiến em gục ngã thì em có thể căm thù, có thể cho rằng mình không bao giờ tha thứ, nhưng hãy cố gắng ĐỪNG BAO GIỜ NÓI RA CÂU NÓI ẤY. Đừng tự tay dựng lên bức tường ngăn cách tình cảm cha con".

Vì thời gian kì diệu lắm. Nó có thể chữa lành mọi vết thương. Rồi sẽ tới lúc mọi khổ đau tan biến và chúng ta muốn lại được chạy đến sà lòng vào cha mẹ, ôm lấy họ và cất lên tiếng nói yêu thương. Nếu vì một lý do nào đó mà bạn không thể nào vung tay, cất miệng để làm, để nói lên những điều như vậy. Thì đấy mới chính là sự đau khổ lớn nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta.

Sưu tầm.

4
6 tháng 11 2016

hay

3 tháng 7 2017

1 thế kỉ = 100 năm

Thế kỉ XXI ( 21 ) kéo dài từ năm 2001 đến năm 2100

Bài giải:

Ngày thứ 2 bán được:

\(120\cdot\frac{1}{2}=60\left(kg\right)\)

Ngày thứ 3 bán được:

120 x 2 = 240 ( kg )

Trung bình mỗi ngày bán được:

( 120 + 60 + 240 ) : 3 = 140 ( kg )

Đ/s: ...

~ Ủng hộ nhé ~

3 tháng 7 2017

Thế Kỉ XXI từ 2001 đến năm 2100

Số hoa quả ngày 2 bán được là: 120 x 1/2 = 60 (quả)

Số hoa quả ngày 3 bán được là 120 x 2 = 240 (quả)

TB mỗi ngày cửa hàng bán được là ( 120+ 60 + 240)/3 =140 (quả)

8 tháng 7 2017

Điểm giống nhau về cách lập luận: lập luận theo hình thức đưa ra giả định về sự không có mặt của yếu tố thứ nhất để từ đó khẳng định, nhấn mạnh sự có mặt mang tính chất thay thế của yếu tố thứ hai.

15 tháng 11 2021

 cho mik 100 điểm nha

Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi:“Bạn có thể không thông minh bẩm sinh nhưng bạn luôn chuyên cần và vượt qua bản thân từng ngày một. Bạn có thể không hát hay nhưng bạn là người không bao giờ trễ hẹn. Bạn không là người giỏi thể thao nhưng bạn có nụ cười ấm áp. Bạn không có gương mặt xinh đẹp nhưng bạn rất giỏi thắt cà vạt cho bố và nấu ăn rất ngon. Chắc chắn, mỗi...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi:

“Bạn có thể không thông minh bẩm sinh nhưng bạn luôn chuyên cần và vượt qua bản thân từng ngày một. Bạn có thể không hát hay nhưng bạn là người không bao giờ trễ hẹn. Bạn không là người giỏi thể thao nhưng bạn có nụ cười ấm áp. Bạn không có gương mặt xinh đẹp nhưng bạn rất giỏi thắt cà vạt cho bố và nấu ăn rất ngon. Chắc chắn, mỗi một người trong chúng ta đều được sinh ra với những giá trị có sẵn. Và chính bạn, hơn ai hết, trước ai hết, phải biết mình, phải nhận ra những giá trị đó.”

(Trích Nếu biết trăm năm là hữu hạn...- Phạm Lữ Ân)

 

Gọi tên phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích và xác định câu văn nêu khái quát chủ đề của đoạn?

1
11 tháng 4 2018

Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận/Phương thức nghị luận

Câu chủ đề: “Chắc chắn, mỗi một người trong chúng ta đều được sinh ra với những giá trị có sẵn”