K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 8 2021

giúp mik nhanh vói

 

17 tháng 8 2021

“No one in life is without a few mistakes, but the most important thing is to be able to properly and objectively see your problems. Know how to admit mistakes and know how to correct them. That's the most important thing". That was the advice my mother gave me when I made a mistake with her. That mistake made my mother very sad and I felt terribly disappointed in myself. On a Sunday afternoon with beautiful and gentle weather. We, kids in the same neighborhood as usual, gathered in front of my house to play. Because in front of my house is a very large yard. We had a great time playing. We played blindfolded, and then after a while, seemingly bored, the boys and girls started to separate, the girls played volleyball, then rope. The boys play marbles and gac. After a while, my mother had to go out on business, and she called me back to look at the house. While having fun, it made me feel frustrated, my mother immediately understood my mood. Mom said: “You can invite your friends to play with toys, play with dolls and then help me take care of the house. But don't forget to finish playing, then you have to clean up and remember the time to do your homework." So I happily agreed right away. In our room we put everything we had in stock, like cutting and sewing dolls clothes, playing princess pretend, rummaging through the wardrobe to play fashion models. We had a lot of fun and it took my mind off everything, even studying. But you do not forget, by the afternoon, all of you went home, I was left alone, depressed but not interested in studying. I went out into the living room and turned on the TV to watch comedy shows. It's also funny and fun….Until mom comes back. See also: Let's clarify the evil nature of the feudal colonialists under the regime (early 20th century), through two documents: "Life and death despite flying" by Pham Duy Ton and "The best jokes are Varen and Phan Boi Chau" (Language 7 volume two) Go back to my mother's house - Tell me about a time when you made a mistake with your mother Tell me about a time you made a mistake with your mother As soon as I got home, my mother was amazed. It's not because the smile hasn't stopped on my lips, but the house is like a battlefield. Mom didn't say anything, she went right into my room and everything was even worse, clothes and toys were all over the place. New old clothes, winter and summer all around. Mom was really angry, she came to ask about me -Why are you like this, son? Before leaving, my mother told me how. You haven't learned your lesson yet, have you? Guess the mother's anger immediately, but worry more about her reprimand. I defended myself: -It's you who arrange, not me, you just got back, so I haven't cleaned up yet. My friends also refused to leave early, so I couldn't concentrate on my homework - No, I'm lying to you. What I need from you now is not those lies, you make me so disappointed. Mother's voice is serious -I feel a little scared. but also understand motherhood. I know I was very wrong. I rushed to my mother, said sorry to her, honestly told the beginning and end of the story. Mom was very pleased, she patted my head and said: -That's what I need, baby, Lying won't solve anything but making people mean. Selfishness also begins here. It also makes me not appreciate you in the eyes of others. You made the right decision to speak your truth. Everyone can not avoid making mistakes, but knowing how to admit mistakes and know how to correct them is the most important thing.

                                                                                                                          Mong bạn cho mình 1 like !

11 tháng 6 2016

chiubatngo

11 tháng 6 2016

dài quá mjk ngại viết lắm , 

9 tháng 11 2021

Me and Minh Anh have been close friends since childhood. Minh Anh's figure is high, your chubby, full face is also lovely. Dark skin tone. Long hair. The black eyes are always open and round like two marbles. The upturned nose and wide smile always reveal two shiny white teeth. In Minh Anh, everyone is dynamic, confident, witty and funny, very likable. Minh Anh is good at Math, and I'm good at Literature. Therefore, we often support each other to study well. Me and Minh Anh play together very comfortably. I hope that when we grow up, we will still be best friends like we are now.

6 tháng 12 2021

Tham khảo:

Thach Lam in "Hanoi three 36 streets" writes: Pho is a special gift of Hanoi, not only in Hanoi, but because it is delicious only in Hanoi. "classic", cooked with beef, "the broth is clear and sweet, the cake is flexible but not crumbly, the meat is crispy but not chewy, the chili lime with onions is enough", "fresh herbs, northern pepper, drops lemon nuggets are strong, add a little bit of ca cuong, sometimes as light as a doubt.” In the 1940s, pho was very popular in Hanoi: "It is an all-day snack for all types of people, especially civil servants and boatmen. People eat pho in the morning, eat pho at lunch and eat pho in the evening....

6 tháng 12 2021

tks bn

17 tháng 5 2022

Tham khảo

Nowadays, people have to face a lot of serious diseases, and pollution is one of the causes. The most serious problem is the air quality. We build too many factories and release too much exhaust fumes into the atmosphere, and it makes the air becomes worse and worse. We inhale all of the harmful chemicals directly, and I do not know why people are not taking it serious. A very easy thing that most of us can do to help improve the quality of air is switching to public transportations. 10 people may need 10 different motorbikes, but we can reduce the exhaust fumes from those motorbikes by using the bus or subway. We also depend too much on air conditioners which also create negative effects to the air, and it is better if we can use fans instead on the not too hot days. The air is very important to us, and we need to keep it clean in order to have a healthy life.

17 tháng 5 2022

Tham khảo

Currently, the environment is heavily polluted, the main cause is due to human consciousness and actions. Every human action will certainly have a direct impact on nature, on the environment causing changes - one of which is climate change. Alas, heavy hail, floods, and storms have claimed people's lives as well as their property, all caused by climate change. So, humanity, it's time to take action, to change your perception to protect this earth!

18 tháng 10 2017

Being a volunteer is one of the best things you can do with your life. It's a great way to help other people. It's also very satisfying to know that you are not wasting your time and are helping people who need help.

Many of us could and should be out there doing voluntary activities of some kind. So many volunteer organizations need extra hands. It really is easy. Just pick up the phone and offer your services.

I think too many of us settle into a lazy lifestyle. We just want to come home and watch TV. Life is much more interesting when you're a volunteer.

I've found it really opens your eyes to how some people live. It's sometimes sad to see how the government lets people down, but at least I'm doing my bit.

20 tháng 10 2016

bn làm cái này chưa

12 tháng 9 2019

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.