Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mik có 2 hướng giải:
1. Người ăn hộp kem là anh trai vì anh ngồi ở phòng khách đọc sách thì làm sao biết hộp kem là kem vani :v
2. Khi đó nhà có 3 người. Vậy thì ngoài em út ra thì ko thể còn chị ba nào khác :v => em út nói dối :v
Có lẽ bài này còn thiếu dữ kiện :vvv
Trả lời : ( Lớp 2 thì lm Văn ngắn thôi nhé ! ) :
Cà chua thuộc loại cây thân mềm, loại dây leo, dây bò. Cà chua có thể trồng thành từng luống, cho bò tự nhiên, có thể bắc giàn thấp độ năm, sáu mươi phân. Lá cà chua màu xanh rêu, có nhiều khía, phủ đầy lông tơ.
Cà chua có thể trồng quanh năm, nhưng xuân - hè là mùa vụ chính. Hoa cà chua hình ngôi sao năm cánh, nhỏ li ti, màu vàng nhạt, màu vàng tươi. Nắng chiếu vào hoa cà chua nhấp nháy, ánh lên, ngời lên. Bươm bướm, chuồn chuồn cứ quây lấy, lượn vòng quanh các luống cà chua nở hoa, làm cho hoa cà chua rung rinh lay động, như mỉm cười làm duyên. Ánh trăng làm cho hoa cà chua ướt đẫm sương đêm thêm long lanh huyền diệu.
Hoa vừa rã cánh, trái cà chua hé lộ đón nắng gió. Bằng hạt đậu xanh, bằng hạt ngô, rồi bằng quả cà pháo,... Quả cà chua hình tròn dẹt, hoặc tròn như quả anh đào, quả hồng. Trái cà chua non có màu xanh rêu, chuyển dần thành màu xanh lục, màu xanh nhạt, màu vàng lục, màu đỏ tươi lúc chín. Mỗi quả cà chua là một túi nước chứa nhiều vi-ta-min. Quả cà chua thường có nhiều hạt. Mỗi cây cà chua thường cho năm, sáu cân trái chín.
Cùng với rau xanh, cà chua được dùng nhiều trong bữa ăn. Có thể thái ăn tươi. Có thể dùng để xào, để nấu ăn với các thứ thịt, cá. Cà chua là loại quả có ích cho mọi người, cho mọi nhà.
Hok_Tốt
#Thiên_Hy
Trên mạng có đầy , tìm 1 cái rồi chỉnh sửa vài chi tiết cho nó thành bài của mik là xong , đơn giản .
~Team Gà Công Nghiệp~
Cô tay đeo nhẫn cưới
_Học_tốt_
.........................................
Xuân về. Muôn hoa đua sắc thắm. Phố phường nhộn nhịp người và xe. Người dân mua sắm áo quần rộn ràng, tất bật. Chậu hoa hướng dương của bố cũng khoe sắc, nó nở ba hoa to, vàng rực, lộng lẫy.
Chậu hoa hướng dương cao bảy mươi xăng ti mét. Thân cây to bằng ngón chân cái của người lớn. Cây có lá to bằng hai bàn tay em, phiến lá hình bầu ở cuống, thon nhọn ở đầu lá, nom hơi giống lá trầu bà. Lá hướng dương màu xanh mát, phiến lá nham nhám chứ không trơn láng. Hoa hướng dương là sự sắp xếp cực kì khéo léo của tạo hóa: nụ hoa to bằng cái đĩa tách trà, cánh hoa thon nhọn màu vàng rực xếp lên nhau bao quanh nhụy hoa tròn xoe như ông mặt trời be bé.
Nhụy hoa xoay tròn đều trong vòng “mặt trời”, cách đều nhau hoặc giống một mảnh ô ca-rô kẻ đều hai màu vàng và xanh nâu. Không giống các loài hoa khác là dấu nhụy hoa vào trong, hoa hướng dương phô hết nhụy hoa ra ngoài. Từ bên dưới vòng tròn nhụy, cánh hoa thon thon như cánh hoa cúc (nhưng to hơn), xếp nhiều lớp, lớp trên so le với lớp dưới. Mỗi đóa hoa hướng dương giống như một mặt trời nho nhỏ.
Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời (nên có tên gọi là hướng dương). Cuống hoa to bằng ngón tay em đỡ vững vàng đóa hoa trước những làn gió lạnh của mấy ngày giáp Tết. Cây hoa hướng dương cao, có dáng vẻ cứng cáp, rắn giỏi. Hoa hướng dương cũng rất lâu tàn. Hoa đón Tết, vui cùng nắng xuân, qua rằm tháng Giêng hoa mừng hội Tết Nguyên tiêu mà vẫn chưa tàn. Góc sân nhà em nhỏ hẹp thật xinh tươi nhờ có nàng hướng dương xinh đẹp này.
Hoa còn cho đời hạt hướng dương ăn rất ngon. Ngoài ra, người ta còn lấy hạt ép lấy dầu. Dầu hướng dương thơm, không có chất độc hại, ăn tốt cho tim mạch hơn dầu thường. Bố của em thích chơi hoa nên tuy thời gian rảnh rỗi của bố hiếm hoi, bố vẫn tự tay trồng hoa để cả nhà thưởng thức và làm tươi cảnh sắc ngôi nhà.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Trường em có rất nhiều cây bóng mát, cây nào cũng đẹp, cũng tươi tốt, nhưng em thích nhất là cây phượng vĩ duy nhất ở cổng trường. Cứ mỗi hè về phượng vĩ lại nở hoa đỏ rực một góc trời, mời gọi cả tiếng ve kêu râm ran trong từng khóm phượng e ấp làm nức lòng lũ học trò chúng em.
Cây phượng và tiếng ve là những điều không bao giờ có thể thiếu vào những ngày hè ngập nắng nhất là đối với lũ học trò chúng em. Không biết cây phượng được trồng từ lúc nào nhưng từ khi em vào trường, cây phượng đã đứng đó, hiên ngang, hiền lành như một người gác cổng trung thành, một người bạn lớn mang lại cảm giác an toàn cho chúng em mỗi khi bước vào cánh cổng trường. Nhìn từ xa, cây phượng như một chiếc ô khổng lồ màu xanh đốm đỏ. Thân cây màu nâu sẫm, xù xì, có những đốm to lồi lên như những con mắt. Lại gần, em thấy những chiếc rẽ ngoằn ngoèo như những con rắn đang uốn lượn trên mặt đất. Mùa hè đã đến, hoa phượng nở đỏ rực một góc sân trường như một cây nấm đỏ khổng lồ giữa trời. Hoa phương mọc thành cùm chứ không bao giờ mọc riêng lẻ, tụ lại thành đóa trên cành, xòe ra duyên dáng, những cánh hoa mỏng như cánh bướm, sờ vào mềm mịn. Hoa phượng có mùi hương chẳng giống loài hoa nào, một mùi hương mà chỉ đám học trò chúng em mới hiểu bởi những đóa phượng đã góp phần tô điểm vào quãng đời học sinh chúng em những kỉ niệm khó quên. Vào những ngày hè oi bức, còn gì thú vị hơn khi được vui đùa cùng đám bạn dưới gốc cây râm mát này cơ chứ! Chúng em thường ngồi dưới gốc phượng, học bài, kể chuyện cho nhau nghe, mấy đứa nghịch ngợm thì lấy nhị phượng chơi trò đánh trận giả. Đến cuối năm, chúng em bảo nhau ép những đóa phượng vào trang lưu bút để lưu lại kỉ niệm tuổi học trò đến mãi về sau. Nhìn những cánh phượng được ép giữa trang vở như những cánh bướm dập dờn, làm sáng tươi cả một vùng trời tuổi thơ. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ cho một mùa hè vì chỉ khi có âm thanh của tiếng ve râm ran trong vòm lá, không khí hè mới ngập tràn cả sân trường. Trong những kẽ lá phượng, ve đồng loạt kéo về tạo những dàn hợp xướng ca vui suốt ngày đêm làm rộn lên không khí náo nhiệt của mùa hè. Có đôi lúc chúng em còn rủ nhau ra gốc phượng ngồi để làm khan giả cho dàn đồng ca ấy. Hình như những chú ve sầu kia chẳng biết mệt, em chẳng thấy chúng ngừng nghỉ lúc nào mà luôn có tiếng nhạc phát ra từ vòm phượng như thúc giục chúng em bước vào mùa thi. Đó là lúc chúng em vừa vui vừa buồn. Vui là vì được ngắm những cánh hoa phượng đung đưa trong nắng và gió, được nghe dàn đồng ca mùa hè râm ran trong lá suốt ngày, cũng là lúc chúng em được nghỉ hè. Buồn là vì kì thì sắp tới và cũng vì đó là báo hiệu cho sự chia tay mái trường, bạn bè, thầy cô. Và khi những chùm hoa phượng tàn, tiếng ve kêu thưa thớt trong từng vòm cây kẽ lá là lúc mùa hè đã kết thúc, chúng em lại chuẩn bị bước vào một năm học mới với những niềm vui mới, cây phượng và tiếng ve lại tiếp tục đồng hành với tụi học trò vào mùa tiếp với hứa hẹn những niềm vui mới. Gắn với mỗi niềm vui nỗi buồn của tụi học trò chúng em nên phượng được gọi với cái tên thân thương: “Hoa học trò” còn tiếng ve được coi như sứ giả báo tin mùa hè.
Cây phượng vẫn đứng đó chứng kiến bao bọc học sinh đã trưởng thành từ đây cùng với tiếng ve không ngơi nghỉ báo hiệu mùa hè. Dù sau này xa mái trường nhưng em sẽ nhớ mãi về cây phượng như một người bạn của học sinh và âm thanh tiếng ve bên gốc phượng sẽ là âm thanh gọi về bao kỉ niệm của tuổi hoa sau này.
Đứng bên cổng trường em là cây phượng già. Một buổi trưa tháng năm, em ngồi dưới gốc phượng, ngắm nhìn những đóa hoa thắm tươi như báo hiệu một mùa hè nữa lại bắt đầu.
Cây phượng đã già lắm rồi, nghe bác bảo vệ kể lại, ngày xây dựng ngôi trường này, thầy hiệu trưởng đã trồng cây phượng làm kỷ niệm. Hai mươi năm trôi qua, cây phượng đã hai mươi tuổi. Cây đứng giang rộng cánh tay che chở cho chúng em dưới bóng mát của mình. Dưới gốc phượng, một cái rễ lớn, ngoằn ngoèo uốn lượn trông như con rắn đang trườn. Lớp da phong sương bạc phếch như màu đất ải. Quanh gốc cây giờ đã được xây một cái vòng tròn có đường kính năm mét. Bờ gạch xây giữ đất gốc được láng xi măng cho chúng em ngồi chơi. Buổi trưa ngồi trên bờ gạch, chúng em thích thú ngắm cây phượng tỏa bóng mát cho sân chơi. Cái thân nó đã đẫy vòng tay của em, sần sùi, cằn cỗi. Phần dưới gốc tròn vo làm ta ngỡ nó sẽ cao vút lên nhưng không, chỉ khoảng hơn hai mét là nó phân ra làm hai, rồi từ hai phần thân ấy các cành đua nhau mọc ra xiên chéo lên, đâm xòe về các phía. Tán phượng xòe rộng ra như một cái ô che mát cả một góc sân, chim đậu làm tổ trên đó, suốt ngày đua nhau hót líu lo. Từ những cành nhánh, lá phượng xòe ra với một bộ xương lá đều đặn đối xứng nhau. Trên các xương lá đó các phiến lá lại xòe ra đối xứng. Giữa vùng trời mênh mông, giữa đám lá xanh um, những đóa phượng nổi bật lên, rực lửa kiêu sa dưới ánh nắng hạ; tươi mát dịu dàng vào những buổi chiều tắt nắng; xinh xắn dễ thương vào những buổi sáng trong mát. Bây giờ đang mùa hè, các cành nở bung chùm hoa như lửa đỏ chói chang. Mỗi cánh hoa như cánh bướm bay. Một chùm hoa trong gió như bướm kết chùm lại. Hè còn về là phượng còn nở, là còn một khung trời trong sáng dành cho tuổi thơ, là còn những trang lưu bút với những dòng chữ xinh xắn, với lời lẽ ngây thơ nhưng chứa chan biết bao cảm xúc. Bỗng nhiên không khí chợt xôn xao hẳn lên khi trên tán cây con ve sầu cất tiếng. Tiếng ve inh ỏi. Một con ve kêu, hai con ve kêu... cả một dàn nhạc ve sầu lên tiếng. Tán phượng say nồng những cành mềm rung rinh màu lá xanh hoa đỏ. Sau mùa thi cử, những cánh bướm làm bằng hoa phượng lại hay lượn trong các quyển lưu bút học trò.
Bóng tán lá xanh sáng hôm nay bỗng hừng hực sắc đỏ nôn nao. Sắc đỏ nhập nhòa trong tâm trí em dòng mực đỏ lời phê, điểm số của thầy giáo, cô giáo, sắc đỏ của hoa phượng bên màu đỏ mái ngói ngôi trường như thì thầm nói: Mùa nghỉ hè nữa lại về.
Ngay giữa sân trường em có trồng một cây bàng rất đẹp. Cây cao và to đến nỗi hai, ba người ôm mới xuể. Cành cây chĩa ngang, đan xen nhau thành vòng tròn quanh thân. Những chiếc cành to như những cánh tay khổng lồ vươn ra tứ phía để đón ánh nắng mặt trời. Tán lá xếp thành từng tầng trông đẹp như một tòa tháp cổ kính. Rễ cây to nhô lên khỏi mặt đất như những con rắn hổ mang và có những rễ cắm sâu vào lòng đất để hút chất bổ nuôi cây và giúp cho cây đứng vững. Chúng em rất thích đứng dưới cây bàng để hưởng thụ không khí tươi mát và chơi những trò chơi bổ ích. Mỗi khi hè về, những chú ve ẩn mình trong vòm lá râm ran ca hát. Thu đến, bàng ra quả vàng ruộm. Mỗi lần chị gió ghé chơi, các chú bàng tinh nghịch lại cười rúc rích và khẽ đung đưa mình làm xôn xao cả sân trường. Cây bàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ em. Em rất yêu quý cây bàng, coi nó như một người bạn thân thiết.
tả anh trai
Trong gia đình em, người mà em yêu quý và thân thiết nhất chính là anh trai của em. Anh là người rất vui tính và tốt bụng.
Anh tên là Tuấn. Dáng anh cao cao, ốm ốm với nước da ngăm ngăm. Anh có gương mặt hình trái xoan. Đôi mắt to tròn màu nâu đen với hàng mi cong vút. Với đôi mắt đẹp hút hồn ấy mà mẹ em bảo anh giống con gái. Anh chỉ cười hiền thôi. Anh có cái mũi dọc dừa và đôi môi hình trái tim lúc nào cũng căng mọng như thoa son. Bởi thế mà ai cũng nói nếu anh là con gái chắc sẽ hợp hơn.
Vẻ ngoài là thế nhưng thực ra anh rất nam tính. Anh rất ga lăng với phái nữ và luôn giúp đỡ mọi người. Mỗi khi hư điện, rỉ nước hay muốn bắt thêm đèn trong nhà, anh đều làm được hết, không cần gọi thợ làm gì. Ngoài giờ làm, anh thường giúp bố trồng kiểng và dạy em học bài. Từ chữ cái đầu tiên cho đến những phép tính phức tạp như bây giờ, anh đều chỉ dạy em cẩn thận. Thành tích của em cũng vì thế mà càng ngày càng tốt hơn.
Ngoài công việc làm điện lạnh thường ngày, anh còn đi học thêm về sửa chữa xe máy cuối tuần. Bởi xe cộ là đam mê của anh. Thỉnh thoảng anh thường dắt em đi về miền tây quê mẹ, chỉ có hai anh em, đi câu cá, bắt chim. Anh còn luôn nhường nhịn những món ngon cho em ăn và dỗ dành mỗi khi em bị mắng.
Em thương anh trai của em lắm. Em ước gì anh mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc và dồi dào sức khỏe để dạy em những điều hay lẽ phải. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để trở thành người đa tài và có ích cho gia đình, xã hội như anh.
Trong gia đình của mình, người mà em yêu thương và kính trọng nhất chính là bố của em. Bố chính là niềm tự hào của em.
Bố em năm nay đã bốn mươi lăm tuổi. Dáng người cao nhưng hơi gầy. Những dấu vết của thời gian đã in hằn trên khuôn mặt của bố. Khuôn mặt vuông chữ điền, mái tóc cắt ngắn đã điểm vài sợi bạc. Làn da ngăm đen vì những tháng ngày vất vả làm việc. Đôi mắt của bố sáng như những vì sao trên bầu trời đêm vậy. Đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Nhưng em thích nhất là đôi bàn tay to lớn, chai sần nhưng tràn đầy ấm áp. Đôi bàn tay đã dắt bế em khi còn thơ bé. Đôi bàn tay đã dắt em đến trường trong ngày đầu đi học.
Bố đang là bác sĩ của một bệnh viện trong thành phố. Công việc hàng ngày của bố rất bận rộn. Nhưng mỗi khi có thời gian rảnh ở nhà, bố đều đưa em và anh trai đi chơi, dạy chúng em học bài hoặc giúp mẹ những công việc trong nhà. Bố em còn biết nấu ăn nữa, em thích nhất là món sườn xào chua ngọt do bố nấu. Tuy bố rất yêu thương chúng em, nhưng nếu như em hoặc anh trai mắc lỗi, bố đều nghiêm khắc phê bình. Nhưng đó đều là những lời nói ân cần, nhẹ nhàng khuyên bảo. Từ đó, chúng em đều tự nhận ra sai lầm để sửa chữa.
Đối với em, bố vô cùng tuyệt vời. Em rất yêu thương và hy vọng bố sẽ luôn khỏe mạnh để luôn bên cạnh mẹ và chúng em.
- Rễ cây : xù xì, quái dị, nâu sẫm, dài, uốn lượn, ngoằn ngoèo, cong queo, …
- Gốc cây : to, thô, sần sùi, mảnh mai, chắc nịch, …
- Thân cây : xù xì, bạc phếch, ram ráp, nhẵn bóng, mềm mại, to, cao, chắc, gồ ghề, phủ đầy gai,…
- Cành cây : xum xuê, um tùm, cong queo, trơ trụi, vươn dài, tỏa ra, khẳng khiu, mập mạp, chắc chắn, …
- Lá cây : xanh biếc, xanh non, nhẵn bóng, nổi gân, non tơ, tươi tốt, mỡ màng, vàng úa, héo quắt, …
- Ngọn cây : cao vút, chót vót, thẳng tắp, mập mạp, non nớt, mảnh dẻ, …
- Hoa : rực rỡ, tươi đẹp, đỏ tươi, tim tím, vàng rực, chúm chím, nở bung, …
- Quả : sai trĩu, chi chít, chín mọng, xanh non, đỏ ối, vàng rực, mọng nước, …
Đã rất lâu rồi tôi không được thưởng thức một que kem mát lạnh với hương vị mà tôi không thể nào tả được bằng lời. Một thời thơ bé đã đi qua từ lâu, nhưng hương vị của tuổi thơ cùng với những kỷ niệm tươi đẹp về nó vẫn còn mãi đọng lại trong tôi…
Hồi bé, tôi hay được mẹ thưởng tiền cho mỗi lần tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn. Những đồng tiền bé nhỏ hai trăm đồng, năm trăm đồng hoặc nhiều nhất là một nghìn đồng. Với số tiền đó tôi có thể đi ăn một món đồ mà tôi yêu thích, đó là kem mút.
Quê hương tôi ở miền núi cao, chợ cách xa nhà tôi đang ở đến cả hàng chục cây số, nhưng có chú bán kem vẫn thường mang chiếc xe đạp có chở theo một thùng kem đầy, vượt qua mấy con đèo và suối đến bản tôi.
Chú hay dừng ở trước cổng ngôi trường mái lá, vách nứa của chúng tôi. Ngôi trường cheo leo trên lưng đồi đó là nơi nuôi dưỡng và chắp cánh cho những ước mơ. Biết chú bán kem đang đứng ở cổng trường bọn trẻ con chúng tôi những đứa nào sẵn tiền thì hồi hộp lắm, chỉ mong giờ ra chơi.
Rồi trống ra chơi, bọn chúng tôi ùa ra vây lấy chú bán kem, mua được que kem ít đứa nào nỡ cắn ngay mà cứ hít hà mãi. Có đứa thèm quá mà không có tiền thì chỉ đứng nhìn mà nhỏ nước miếng, nhiều đứa thương bạn nên cho nhau mút chung que kem.
Có đứa phải bỏ cả đôi dép đang đi để mà đổi lấy một que kem. Thật may chú bán kem cũng tốt bụng thấy đôi dép nào còn có vẻ đi được, thì chú không nỡ lấy nhưng vẫn cho những đứa ấy những que kem tươi mát.
Trường tôi chỉ có bốn cô giáo với bốn lớp học, mà mỗi lớp chỉ có chục học sinh nên thỉnh thoảng các cô cũng chung nhau góp tiền mua kem cho cả trường cùng ăn… Nhớ lại những tháng ngày ấy thấy mà thương biết bao, mà nhớ biết bao.
Rồi mùa đông đến, trời mùa đông non cao vô cùng giá lạnh, cô giáo phải đốt một đống lửa giữa lớp học để cho ấm mà cả lớp có thể học tiếp được.
Bọn trẻ con chúng tôi hay lên nương đốt lửa mà nướng sắn ăn, đứng trên đồi đứa nào cũng trông về con đường lên bản với một niềm mong nhớ. Chúng tôi nhớ mùa hè, nhớ chú bán kem, dù mùa đông trời lạnh mà chúng tôi vẫn thèm kem.
Những tờ tiền mà bố mẹ cho vẫn cứ để dành dưới gối, rồi nó cứ dần nhiều lên nỗi mong nhớ trời sẽ ấm lên cũng dần chất chứa. Mỗi năm tôi chỉ được đi chợ một hoặc hai lần, đó là vào những dịp chợ phiên. Ngày mà tôi và chúng bạn cùng trang lứa mong nhớ nhất là ngày Quốc khánh, mà chúng tôi hay còn gọi là Tết độc lập.
Đó gần như là ngày duy nhất trong năm chúng tôi được cho tiền và được đi chơi chợ. Vào dịp này ở chợ có rất nhiều món đồ cực kỳ hấp dẫn, nhưng bọn trẻ con chúng tôi mỗi lần xuống chợ vẫn cứ vây lấy những thùng kem mút.
Những vị kem thơm dịu và tươi mát chảy vào trong cổ họng như đang làm tan chảy nỗi niềm mong nhớ của tuổi thơ. Cảm giác ấy khó mà nói lên bằng lời, dù thèm lắm nhưng chưa bao giờ tôi ăn đến mức thỏa thích, tôi chỉ cho mình ăn hai đến ba que là cùng. Hình như tôi muốn giữ lại cảm giác mong nhớ. Để lần sau mình ăn vẫn còn có cảm giác que kem mình đang ăn vẫn tươi ngon như ngày nào.
Quê hương tôi giờ đây không còn nghèo khó như những năm nào nữa, bọn trẻ con bây giờ chắc cũng cũng chẳng bao giờ thèm thuồng những que kem mút như tôi và chúng bạn ngày xưa nữa.
Mỗi lần về nhà tôi không còn thấy chú bán kem ngày xưa đâu nữa rồi, đó là người đã tắm mát tâm hồn tuổi thơ của tôi, trong tim tôi vẫn luôn thầm cảm ơn chú.
Các cô giáo tôi ngày xưa đều đã về dưới xuôi cả, chẳng biết các cô có bao giờ thèm kem mút như tôi vẫn hay thèm thuồng khi còn ở nơi đất khách quê người, nơi mà chỉ có những quán kem tươi rực rỡ ánh đèn với những ly kem xinh đẹp. Nơi mà tôi không thể tìm đâu ra được những que kem mút nhỏ bé, màu trắng sữa với một hương vị dịu dàng, tinh khiết và ngọt lành như những ngày xưa!
Đã rất lâu rồi tôi không được thưởng thức một que kem mát lạnh với hương vị mà tôi không thể nào tả được bằng lời. Một thời thơ bé đã đi qua từ lâu, nhưng hương vị của tuổi thơ cùng với những kỷ niệm tươi đẹp về nó vẫn còn mãi đọng lại trong tôi…
Hồi bé, tôi hay được mẹ thưởng tiền cho mỗi lần tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn. Những đồng tiền bé nhỏ hai trăm đồng, năm trăm đồng hoặc nhiều nhất là một nghìn đồng. Với số tiền đó tôi có thể đi ăn một món đồ mà tôi yêu thích, đó là kem mút.
Quê hương tôi ở miền núi cao, chợ cách xa nhà tôi đang ở đến cả hàng chục cây số, nhưng có chú bán kem vẫn thường mang chiếc xe đạp có chở theo một thùng kem đầy, vượt qua mấy con đèo và suối đến bản tôi.
Chú hay dừng ở trước cổng ngôi trường mái lá, vách nứa của chúng tôi. Ngôi trường cheo leo trên lưng đồi đó là nơi nuôi dưỡng và chắp cánh cho những ước mơ. Biết chú bán kem đang đứng ở cổng trường bọn trẻ con chúng tôi những đứa nào sẵn tiền thì hồi hộp lắm, chỉ mong giờ ra chơi.
Rồi trống ra chơi, bọn chúng tôi ùa ra vây lấy chú bán kem, mua được que kem ít đứa nào nỡ cắn ngay mà cứ hít hà mãi. Có đứa thèm quá mà không có tiền thì chỉ đứng nhìn mà nhỏ nước miếng, nhiều đứa thương bạn nên cho nhau mút chung que kem.
Có đứa phải bỏ cả đôi dép đang đi để mà đổi lấy một que kem. Thật may chú bán kem cũng tốt bụng thấy đôi dép nào còn có vẻ đi được, thì chú không nỡ lấy nhưng vẫn cho những đứa ấy những que kem tươi mát.
Trường tôi chỉ có bốn cô giáo với bốn lớp học, mà mỗi lớp chỉ có chục học sinh nên thỉnh thoảng các cô cũng chung nhau góp tiền mua kem cho cả trường cùng ăn… Nhớ lại những tháng ngày ấy thấy mà thương biết bao, mà nhớ biết bao.
Rồi mùa đông đến, trời mùa đông non cao vô cùng giá lạnh, cô giáo phải đốt một đống lửa giữa lớp học để cho ấm mà cả lớp có thể học tiếp được.
Bọn trẻ con chúng tôi hay lên nương đốt lửa mà nướng sắn ăn, đứng trên đồi đứa nào cũng trông về con đường lên bản với một niềm mong nhớ. Chúng tôi nhớ mùa hè, nhớ chú bán kem, dù mùa đông trời lạnh mà chúng tôi vẫn thèm kem.
Những tờ tiền mà bố mẹ cho vẫn cứ để dành dưới gối, rồi nó cứ dần nhiều lên nỗi mong nhớ trời sẽ ấm lên cũng dần chất chứa. Mỗi năm tôi chỉ được đi chợ một hoặc hai lần, đó là vào những dịp chợ phiên. Ngày mà tôi và chúng bạn cùng trang lứa mong nhớ nhất là ngày Quốc khánh, mà chúng tôi hay còn gọi là Tết độc lập.
Đó gần như là ngày duy nhất trong năm chúng tôi được cho tiền và được đi chơi chợ. Vào dịp này ở chợ có rất nhiều món đồ cực kỳ hấp dẫn, nhưng bọn trẻ con chúng tôi mỗi lần xuống chợ vẫn cứ vây lấy những thùng kem mút.
Những vị kem thơm dịu và tươi mát chảy vào trong cổ họng như đang làm tan chảy nỗi niềm mong nhớ của tuổi thơ. Cảm giác ấy khó mà nói lên bằng lời, dù thèm lắm nhưng chưa bao giờ tôi ăn đến mức thỏa thích, tôi chỉ cho mình ăn hai đến ba que là cùng. Hình như tôi muốn giữ lại cảm giác mong nhớ. Để lần sau mình ăn vẫn còn có cảm giác que kem mình đang ăn vẫn tươi ngon như ngày nào.
Quê hương tôi giờ đây không còn nghèo khó như những năm nào nữa, bọn trẻ con bây giờ chắc cũng cũng chẳng bao giờ thèm thuồng những que kem mút như tôi và chúng bạn ngày xưa nữa.
Mỗi lần về nhà tôi không còn thấy chú bán kem ngày xưa đâu nữa rồi, đó là người đã tắm mát tâm hồn tuổi thơ của tôi, trong tim tôi vẫn luôn thầm cảm ơn chú.
Các cô giáo tôi ngày xưa đều đã về dưới xuôi cả, chẳng biết các cô có bao giờ thèm kem mút như tôi vẫn hay thèm thuồng khi còn ở nơi đất khách quê người, nơi mà chỉ có những quán kem tươi rực rỡ ánh đèn với những ly kem xinh đẹp. Nơi mà tôi không thể tìm đâu ra được những que kem mút nhỏ bé, màu trắng sữa với một hương vị dịu dàng, tinh khiết và ngọt lành như những ngày xưa!