K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Văn bản'' Con hổ có nghĩa" thể văn gì?

31 tháng 3

Là sao

4 tháng 11 2023

Cuộc sống có nhiều cung bậc cảm xúc, có vui cũng có buồn. Và mỗi trải nghiệm mà con người cũng vậy. Và tôi nhớ mãi về một trải nghiệm vui vẻ của mình.

Quê hương của tôi là một thành phố ven biển. Gia đình tôi đã chuyển ra Hà Nội sống từ khi tôi còn chưa ra đời. Đây là lần thứ hai tôi được về thăm quê. Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Ngồi trên xe, tôi háo hức ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Những con đường cao tốc mới được xây dựng rất đẹp đẽ. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Gia đình tôi ở lại nhà ông bà nội, cất dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi. Tôi còn được thưởng thức những món ăn đặc sản của quê do chính tay bà nội nấu.

Buổi chiều, mọi người trong gia đình hẹn nhau ra biển tắm. Lúc này, tôi đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Bầu trời cao, trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời tỏa ánh nắng chói chang xuống khắp nơi. Bãi cát vàng trong nắng càng trở nên lấp lánh, trông tuyệt đẹp. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển, tôi có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một.

Biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Nước biển mát lạnh khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.

Sau chuyến đi này, tôi mới thấy quê hương của mình thật đẹp biết bao. Tôi tự nhủ bản thân sẽ cố gắng học tập thật tốt, để may này trở về xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp

28 tháng 12 2021

Tham khảo

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.

28 tháng 12 2021

tham khảo:

Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em.

Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen:” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.

Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em:” Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ:” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường.

Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp đỡ nhưng người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.


X

Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.

Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.

Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con

nguồn:Viết bài văn kể lại 1 kỉ niệm sâu sắc nhất của em với người thân trong gia đình - Ngữ văn Lớp 8 - Bài tập Ngữ văn Lớp 8 - Giải bài tập Ngữ văn Lớp 8 | Lazi.vn - Cộng đồng Tri thức & Giáo dục

tác giả:Stephen Darwin

25 tháng 12 2021

Tham khảo

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.

25 tháng 12 2021

Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một quá khứ, và quá khứ sẽ đầy ắp những kỉ niệm khó quên. Đó có thể là kỉ niệm cùng bạn bè, đó có thể là kỉ niệm bên thầy cô và còn có những kỉ niệm bên gia đình, những người thân yêu ruột thịt của mình. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm, đặc biệt, một kỉ niệm đầy sâu sắc với tôi là ngày cùng anh Hai đi thi đại học.

 Anh Hai tôi là một người trầm tính, ít nói, anh học không quá giỏi nhưng bù lại là sự chăm chỉ, cần cù. Năm đó, anh lên 12 và dự thi tốt nghiệp, sau đó anh đăng ký thi vào hai trường là Đại học Ngoại ngữ Huế và Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Những ngày tháng miệt mài bên sách vở cùng với áp lực của việc thi cử khiến anh tôi gầy hẳn. Vì bố mẹ phải đi làm kiếm tiền hàng ngày, tôi thì còn nhỏ cũng chẳng giúp được việc gì to lớn, anh phải một mình dọn dẹp rồi chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, lúc rảnh rỗi mới có thời gian học. Mỗi tối, anh Hai thức khuya học bài đến 2 giờ sáng mới đi ngủ. Tôi rất khâm phục sự kiên trì và cố gắng đó của anh và xem anh như một thần tượng của mình vậy.

Đề 1: Thủ đô Hà Nội đã trải qua những ngày giãn cách xã hội để chống dịch. Đây cũng là khoảng thời gian chúng ta nhận ra những giá trị xung quanh mình để mỗi ngày đang sống trở nên thật ý nghĩa. Em hãy viết bài văn kể lại một trải nghiệm của bản thân trong những ngày thực hiện chỉ thị giãn cách đó.Đề 2: “Kỉ niệm giống như tiếng vang, còn vọng mãi sau khi âm thanh đã dứt”....
Đọc tiếp

Đề 1: Thủ đô Hà Nội đã trải qua những ngày giãn cách xã hội để chống dịch. Đây cũng là khoảng thời gian chúng ta nhận ra những giá trị xung quanh mình để mỗi ngày đang sống trở nên thật ý nghĩa. Em hãy viết bài văn kể lại một trải nghiệm của bản thân trong những ngày thực hiện chỉ thị giãn cách đó.

Đề 2: “Kỉ niệm giống như tiếng vang, còn vọng mãi sau khi âm thanh đã dứt”. Hãy kể về một kỉ niệm thời thơ ấu mà em nhớ mãi.

Đề 3: Em hãy kể về một người thân yêu nhất trong gia đình em.

Đề 4: Tuổi thơ ai cũng có những giây phút khó quên dưới mái trường, bên thầy cô, bạn bè. Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với một người bạn hoặc một thầy (cô giáo) mà em yêu quý.

Đề 5: Em hãy kể lại một việc tốt mà em (hoặc bạn em) đã làm để thực hiện điều Bác Hồ dạy.

0
19 tháng 2 2018

kết bạn thì k cho mik ik

19 tháng 2 2018

hay qua

Trong cuộc sống, không ai là không có kỉ niệm. Chúng đều được vô thức tạo ra bởi những khoảng khắc của ta bên những người thân yêu, bạn bè. Vì vậy với một cặp tri kỷ như em với Đạt thì kỉ niệm là một điều gì đó rất dồi dào, chúng em đã cùng nhau trải qua bao nhiêu điều, bao nhiêu niềm vui, niềm đau, bao nhiêu giây phút đáng nhớ trong cuộc đời. Trong những số đó, có một kỉ niệm duy nhất đặc...
Đọc tiếp

Trong cuộc sống, không ai là không có kỉ niệm. Chúng đều được vô thức tạo ra bởi những khoảng khắc của ta bên những người thân yêu, bạn bè. Vì vậy với một cặp tri kỷ như em với Đạt thì kỉ niệm là một điều gì đó rất dồi dào, chúng em đã cùng nhau trải qua bao nhiêu điều, bao nhiêu niềm vui, niềm đau, bao nhiêu giây phút đáng nhớ trong cuộc đời. Trong những số đó, có một kỉ niệm duy nhất đặc biệt khiến chúng em có muốn cũng không thể quên, buộc chúng em nhớ mãi.

Trong một lần cùng Đạt trên đường đi học về, chúng em vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, không lâu sau sự vui vẻ ấy liền vụt tắt khi em thấy một cảnh tượng không thể nào mà chấp nhận được. Đó là hình ảnh trong một con hẻm nhỏ tối tăm, một đứa trẻ vừa ốm yếu lại tội nghiệp bị một người đàn ông sử dụng những hành vi vô cùng bạo lực lên, lúc đó em nghĩ rằng: “ Gía như có ai đó đến cho người đó một bài học thì hay biết mấy!”. Nhận ra sự tức giận pha chút khó chịu của em, Đạt mới hoang mang và nhìn theo hướng của em đang chăm chăm con mắt vào. Vừa thấy nó bạn cũng im bặt, chúng em từ nhỏ đã rất thân, nên ai buồn hay vui thì người còn lại cũng tương tự, vì vậy mà hai chúng em bây giờ đứa nào cũng trông vừa tức vừa thương cho đứa bé ấy, cũng như rất khó chịu vì chẳng làm được gì. Một hồi sau người đó mới dừng lại rồi thản nhiên rời đi, thấy vậy chúng em liền chạy tới đỡ em ấy lên, nhìn những vết thương, những nơi tím đỏ trên người mà em không khỏi xót xa, kìm không nổi được những giọt nước mắt. Đạt không khóc, nhưng chắc chắn cậu ấy đang khóc trong lòng, vừa thấy những gì trước mắt, bạn ấy liền bảo:

-        Thật không ngờ…xã hội bây giờ vô tâm quá rồi, đến cả một đứa bé cũng không được yêu thương mà phải chịu đựng những thứ như vậy, mình không thể chịu được!

Em đồng tình với bạn, thật không ngờ con người thời nay lại tệ đến như vậy, chỉ vì công việc, tiền bạc mà chẳng cảm nhận được tình yêu thương, cứ sống thờ ơ, bỏ mặc lẫn nhau rồi không biết mai sau đất nước sẽ phát triển như thế nào đây? Càng suy nghĩ em lại càng khó chịu, chợt nhìn đến đứa bé trên tay, em mới nảy ra ý tưởng bảo với Đạt rằng hãy đưa em ấy đến cô nhi viện gần đây. Đạt không suy nghĩ gì mà vội vàng đồng ý, thế là chúng em đưa đứa bé đến một cô nhi viện nhỏ, đưa em đến một nơi có thể ăn ngủ thật thoải mái. Lúc mọi việc xong xuôi cũng là lúc trời trở tối, chúng em mới vội vàng chào tạm biệt rồi vác chân lên cổ mà chạy về nhà, sợ rằng mẹ sẽ lo lắng.

Đến hôm Chủ Nhật, khi vừa ngủ dậy điện thoại em bỗng có tiếng chuông reo rõ to, là Đạt. Vừa bật máy, giọng Đạt chợt vang lên:

-        Này này, từ hôm trước đến giờ cũng đã được một tuần rồi, không biết đứa trẻ đó bây giờ như thế nào nữa, mình lo lắm nên là hôm nay tụi mình đến thăm em ấy đi!

Em liền đồng ý vì không chỉ Đạt mà em cũng đang rất lo cho đứa trẻ đó, chúng em hẹn nhau trước ga xe rồi đến cô nhi viện tầm giữa trưa. Đến nơi, nếu bên ngoài là một quan cảnh im ắng thì bên trong là một vùng trời đầy ắp tiếng nói, những tiếng cười trẻ thơ. Vì đây là lần đầu chúng em đến tham quan nơi này nên cảm giác bỡ ngỡ có chút hào hứng. Vừa thấy em và Đạt đứa trẻ ấy chạy ùa đến, chào rồi ôm chầm lấy em, em suýt không nhận ra đứa trẻ ngày ấy vừa ốm vừa thiếu sức sống sao mà giờ lại trông yêu đời thế này, em lại lần nữa cay cay nơi khóe mắt, ôm lấy đứa trẻ thật chặt. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người ở đó ai nấy cũng cười, có người còn bảo : “Sao nào, thành quả tôi chăm lo cho con nhóc này tuyệt chứ?” hay “Có thêm một thành viên mới nên giờ nơi này ồn ào hơn hẳn, nhìn những đứa trẻ tinh nghịch này cười nói tôi cũng lấy làm vui”. Lúc này, định gửi một lời cảm ơn thì cổ họng Đạt và em ứa nghẹn lại, nước mắt chợt trào ra, sống mũi cay cay, thể hiện một niềm hạnh phúc không nói nên lời. Chúng em đã sai, xã hội này không phải vô tâm hoàn toàn, nó chắc chắn vẫn có rất nhiều trái tim đầy nhân ái đang sẻ chia tình yêu cho chúng ta, cho ta nhận thấy  cảm giác được yêu thương là như thế nào, giống như bây giờ vậy. Sau đó em, Đạt và đứa trẻ ấy cùng đi tham quan cô nhi viện, tuy là lần đầu nhưng nơi đây mang lại cảm giác vừa ấm áp vừa thân thuộc lại vô cùng thoải mái, (còn có phần mik kể tham quan thêm về cô nhi viện nữa) những đứa trẻ trong nơi này vô cùng thân thiện và rất đỗi đáng yêu, ai nấy cũng đều yêu thương nhau như một gia đình, nghe những câu chuyện đùa tinh nghịch của chúng em và Đạt đều không nhịn được mà phá lên cười. Không chỉ thế Đạt và em còn cùng nhau vào bếp trổ tài nấu những món ăn thật ngon như muốn cảm ơn nơi đây đã bảo vệ nụ cười của những đứa trẻ này, cảm ơn vì xã hội dường như không vô tâm đến thế.

Cùng chơi đến khi trở chiều chúng em mới ý thức được rằng đã đến lúc phải về, Đạt bảo rằng bạn ấy không muốn rời đi chút nào, nơi này đã đem lại hảo cảm cho bạn ngay từ lần đầu nhìn thấy, khiến bạn đã đến thì lại không nỡ rời đi vì sự ấm áp nơi đây. Em cũng không khác Đạt là bao, cũng thấy buồn vì sắp phải chia xa những người bạn nhỏ, lâu rồi em mới thấy hạnh phúc như hôm nay, nhưng cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, chúng em trao nhau một cái ôm rồi hẹn gặp lại nhau vào một ngày nào đó, chắc chắn ngày đó sẽ không xa. Trên đường về cảm giác những khoảng khắc trước đó cùng những người bạn như trải qua trong phút chốc, không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến như vậy, không ngờ rằng kí niệm ấy đã được gói gọn lại vào sâu trong trái tim chúng em, mãi không thể xóa bỏ.

Đến giờ em vẫn thấy rất biết ơn chuyến đi cô nhi viện này, biết ơn vì Đạt đã rủ em. Nhờ có nó mà em mới nhận ra được rằng sâu trong môt cái xã hội đầy vô tâm này, đâu đó vẫn còn rất nhiều con người với trái tim ấm áp, yêu thương và bảo vệ lẫn nhau như ruột thịt của mình. Tuy với ai đó chuyến trải nghiệm này chỉ là một việc đỗi bình thường nhưng nó lại vô cùng ý nghĩa và sâu sắc đối với em và Đạt, nó không chỉ làm ấm trái tim chúng em, không chỉ giúp chúng em yêu thương con người hơn mà còn là một bước ngoặt vô cùng lớn giúp thắt chặt lại tình cảm bạn bè hơn nữa.

Cho mik hỏi bài này có đúng với đề là kể về trải nghiệm của một chuyến tham quan không ạ:((? Mik sợ quá

0
Kính gửi các thầy,cô giáo trên hoc24. Thời gian để học tập dưới mái trường là một quãng đường dài, một chặng đường đầy gian nan.Một năm học của chúng em nếu không có sự giúp đỡ của các thầy cô, nếu không có những người thầy, người cô chèo lái con đò đưa chúng em đến bến bờ tri thức, bến bờ của tương lai thì chúng em sẽ không có được như ngày hôm nay.Một năm mới có một...
Đọc tiếp

Kính gửi các thầy,cô giáo trên hoc24.

Thời gian để học tập dưới mái trường là một quãng đường dài, một chặng đường đầy gian nan.Một năm học của chúng em nếu không có sự giúp đỡ của các thầy cô, nếu không có những người thầy, người cô chèo lái con đò đưa chúng em đến bến bờ tri thức, bến bờ của tương lai thì chúng em sẽ không có được như ngày hôm nay.Một năm mới có một ngày lễ đặc biệt này, vì vậy em muốn gửi đến các thầy cô những lời chúc tốt đẹp nhất!

Ngày 20/11 hàng năm đã trở thành dịp đặc biệt để những đứa học trò chúng em thể hiện tình cảm với những người đã luôn tận tình truyền đạt kiến thức, dìu dắt mình lớn lên. Đó là thời gian để suy ngẫm, để nhớ về những kỉ niệm với thầy cô đáng kính, là những hình ảnh thân thương, không thể nào quên... Sẽ mãi theo chúng em trên bước đường đời.Dù còn ở tuổi cắp sách tới trường, hay đã trưởng thành rời ghế nhà trường, mỗi người Việt Nam vẫn luôn hướng đến ngày 20/11 với truyền thống tốt đẹp của dân tộc: Tôn sư trọng đạo; Không thầy đố mày làm nên; Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa. Hãy ghi nhớ công ơn thầy cô và làm những điều tuyệt vời nhất như những bông hoa tươi thắm kính tặng thầy cô của chúng ta nhé các bạn!

Em xin chúc các thầy cô luôn vui vẻ, hạnh phúc và đạt thật nhiều những thành tích tốt. Chúc hoc24 sẽ ngày phát triển mạnh, có nhiều bạn biết đến để phát triển khả năng và chứng tỏ năng lực của bản thân mình. Em cũng xin cảm ơn người đã tổ chức tạo ra góc học online. Nó vừa à nơi để học vừa là nơi để giao lưu, trò chuyện. Chúc các thầy cô có một ngày 20-11 tràn đầy niềm vui.

Bài tập Ngữ văn

Bài tập Ngữ văn

13
20 tháng 11 2016

hay cực

20 tháng 11 2016

đồng ý

17 tháng 10 2023

bạn viets  vè trải nghiệm cùng gia dình gói bánh chưng nha
trong những trải nghiệm cùng gia đỉnh thì trải nghiệm đã để lại trong em nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là cùng gia đình gói bánh chưng vào ngày tết . 27 28 âm lịch mẹ em sẽ ra vườn cắt những chiếc lá dong đẹp nhất, sáng nhất và lành lặn để chuẩn bị gói bánh. Nhiệm vụ của em đó là ngồi rửa là bánh và nhặt những chiếc lá đẹp xếp vào một bên. Mẹ bảo những chiếc lá đẹp đó để bọc bên ngoài bánh chưng cho đẹp. Vào ngày gói bánh mẹ đã sắp gạo nếp từ sáng sớm. Hạt gạo nếp trắng tinh được mẹ lựa chọn kỹ càng, sau đó mẹ thái thịt và đồ đậu xanh chín. Chiều 27 tết nhà em bắt tay vào công việc gói bánh. Công việc gói bánh có rất nhiều giai đoạn và mỗi người trong gia đình em lại phụ trách một giai đoạn khác nhau. Chúng em thì gấp lá, mẹ sẽ ngồi cắt lá cho vừa với khuôn bánh còn bố sẽ phụ trách gói bánh. Bố dạy chúng em cách xếp lá và hướng dẫn cho chúng em cách đổ nhân bánh. Đầu tiên trong một lớp gạo nếp vào trước dàn gạo ra cho đều sau đó đổ một lớp đậu xanh nằm lên trên lớp gạo, rồi đến thịt mỡ rồi đổ ngược lại một lớp đậu xanh và cuối cùng là gạo nếp để phần đậu xanh ôm lấy thịt mỡ. Sau khi để xong nhân bánh, bố lấy một chiếc lá đậy lên trên và khéo léo gói các lớp lá lại định hình cho bánh cân và vuông. Cuối cùng là thao tác buộc lạt được buộc chắc chắn để khi luộc bánh không bị vỡ. Em đã được thực hành và gói được một chiếc bánh nhỏ xinh bố và mẹ đều khen em khéo tay. Em rất vui vì điều đó. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ những chiếc bánh chưng xinh xắn vuông vắn đã ra đời. Sau khi gói bánh bố sẽ xếp bánh vào trong nồi và luộc. Mẹ nói luộc bánh phải mất một khoảng thời gian dài thì bánh mới chín và ngon. Bố em đi tìm một vài viên gạch để bắc lên làm bếp, còn mẹ bắc nồi lên bếp, em phụ trách xếp bánh vào trong nồi. Giai đoạn luộc bánh chưng là giai đoạn em thích nhất. Mọi người sẽ ngồi quây quần bên nồi bánh chưng và kể những câu chuyện cười. Thỉnh thoảng bố đứng dậy kiểm tra xem bánh đã chín chưa. Mỗi khi mở nồi bánh mùi lá dong, mùi gạo nếp tỏa ra thơm ngào ngạt. Sau một khoảng thời gian dài luộc bánh thì đến công đoạn vớt bánh. Nhìn những chiếc bánh lấp ló xong lớp vá nhìn thật đẹp mắt. Được thưởng thức thành quả do chính tay mình tạo ra em cảm thấy rất hạnh phúc. Trong những ngày cuối năm thật bận rộn nhưng với em thật nhiều ý nghĩa. Em đã học được nhiều điều về kỷ niệm gói bánh chưng. Em hi vọng những năm sau cũng được gói bánh chưng bên gia đình.
bn tham khảo nhé
chúc bn học tốt


 

9 tháng 12 2021

câu 1:Mỗi chúng ta, ai cũng có những câu chuyện về riêng mình. Và cũng như thế, ai cũng có những người bạn của riêng mình để viết nên những tình bạn cao đẹp và chân chính cho đến suốt cuộc đời. Bạn là người đồng trang phải lứa với ta, gắn bó thân thiết với ta. Bạn là người cùng ta học tập, cùng ta tiến bộ, cùng ta vượt qua những chặng đường nhất định trong cuộc sống. Bạn có thể là người đi cùng ta đến hết cuộc đời nhưng cũng có thể chỉ là người đồng hành cùng ta trên một quãng đường. Dù chặng đường chung ấy dài hay ngắn thì bạn vẫn phải là người hiểu ta và ngược lại, là người ta hiểu và có thể cùng nhau sẻ chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống. Có bạn cũng đồng nghĩa với việc ta đang xây đắp một tình bạn. Một tình bạn đẹp là một tình bạn trong sáng, chân chính và cao hơn là thấu hiểu và tri kỉ. Bạn hay tình bạn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi con người nhưng không phải tình bạn nào cũng là tình bạn tốt đẹp và đáng quý. Một tình bạn đáng trân trọng phải là một tình bạn xuất phát từ tình cảm chân thành, từ sự đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau. Một tình bạn đẹp sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chãi và là điểm tựa của mỗi con người trong những lúc gặp khó khăn hoạn nạn. Một tình bạn cao đẹp và chân chính còn cần sự lắng nghe và thấu hiểu lẫn nhau. Mỗi chúng ta là một vũ trụ không lặp lại, mỗi con người là một bản thể không giống ai. Việc gặp được một người hiểu ta và coi đó là bạn là một điều may mắn. Nhưng dù hiểu nhau đến thế nào đi chăng nữa, trong một số trường hợp nhất định vẫn có thể dẫn đến những hiểu lầm. Trong trường hợp ấy, điều cần thiết là mỗi người phải biết lắng nghe, phải biết đặt mình vào vị trí của bạn để thấu hiểu và cảm thông. Một tình bạn đẹp là khi thấy bạn lầm đường lạc lối, không bỏ mặc bạn và quay lưng đàm tiếu nói lời thị phi về bạn mà giúp bạn thức tỉnh, nhận ra lỗi lầm của của mình. Một người bạn đáng quý vừa là chỗ dựa tinh thần, vừa là sự giúp đỡ về vật chất mỗi khi ta gặp khó khăn và ngược lại. Trong bất cứ mối quan hệ nào cũng thế, sự trao đổi qua lại là một điều cần thiết. Vì bản chất của sự sống là cho và nhận. Ta không chỉ yêu cầu và đòi hỏi ở bạn mà còn cần phải là người bên cạnh bạn lúc khó khăn, lắng nghe và cảm thông cho bạn. Để xây dựng một tình bạn cao đẹp và chân chính dài lâu, cần sự cố gắng và nỗ lực từ cả hai người chứ không phải là trách nhiệm của một mình ai cả. Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói: “Trong tình bạn, nếu tớ và cậu giống như hai chiếc cốc thuỷ tinh, cậu cứng cỏi, tớ cứng cỏi, va vào nhau chắc chắn sẽ đứa này nứt đứa kia mẻ, ai cũng thương tích đầy mình, ai cũng sẽ chịu tổn thương.” Hãy biết trân trọng những người bạn tốt mà mình đang có. Đừng để vì một sự hiểu lầm nhỏ nhoi hay phút trẻ con bốc đồng mà đánh mất đi những tình cảm quý báu mà có thể suốt cuộc đời còn về sau ta không thể nào tìm lại được nữa.

câu 2 tự lm

21 tháng 12 2023

TK

Trải nghiệm giúp con người học được những điều quý giá. Đó chính là hành trang cho con người hướng tới tương lai. Vì vậy, chúng ta cần trân trọng mỗi trải nghiệm có được trong cuộc sống.

Hằng năm, trường học của tôi thường tổ chức các hoạt động trải nghiệm cho học sinh. Năm nay, nhà trường đã tổ chức hoạt động “Một ngày làm nông dân”. Các lớp sẽ có một học sinh được tham gia hoạt động. Mỗi học sinh sẽ cùng với người thân trải nghiệm những công việc của của người nông dân. Tất cả các khối lớp đều phải tham gia hoạt động trải nghiệm. Thật may mắn khi tôi được cô giáo lựa chọn. Khi về nhà, tôi đã kể cho bố nghe và mời bố tham gia cùng mình.

Sáng chủ nhật, bố đưa tôi đến trường. Các thành viên của lớp tôi đã đến khá đông đủ. Cô giáo điểm danh từng học sinh rồi yêu cầu chúng tôi lên xe ổn định chỗ ngồi. Bảy giờ, chuyến xe xuất phát đưa cả đoàn đến một nông trại rau sạch ở ngoại thành Hà Nội. Ở đây, chúng tôi đã được gặp bác Hòa - chủ của nông trại rau sạch. Cả đoàn vừa đi thăm quan ruộng rau sạch, vừa được nghe bác giới thiệu về cách để gieo trồng, thu hoạch rau. Nghe bác nói, tôi cảm thấy công việc trồng trọt thật vất vả, khó khăn. Từng cây rau tươi tốt như vậy là nhờ vào bàn tay gieo trồng, chăm sóc của các bác nông dân.

 

Tham quan xong, bác Hồng đã đưa cả đoàn đến một ruộng rau cải. Bác đã đưa ra cho cả đoàn một thử thách, đó là thu hoạch rau sạch. Mỗi đội sẽ có mười phút để thu hoạch rau, đội nào thu hoạch được nhiều hơn theo cân nặng sẽ chiến thắng. Trước đó, bác Hồng hướng dẫn chúng tôi cách thu hoạch rau cho đúng. Rau cần được cắt bỏ rẽ, vặt bỏ lá vàng. Các lớp trong cùng một khối sẽ thi đấu với nhau. Tôi và bố quyết tâm giành chiến thắng. Kết quả chung cuộc, hai bố con đã thu hoạch được một ki-lô-gam rau, giành được chiến thắng. Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng.

Hoạt động trải nghiệm “Một ngày làm nông dân” thật bổ ích. Sau trải nghiệm này, tôi đã biết thêm những kiến thức về nghề nông. Ngoài ra, tôi cũng hiểu được rằng công việc của các bác nông dân thật vất vả. Từ đó, tôi biết trân trọng hơn những thành quả mà bản thân đang được hưởng. Tôi còn có những giây phút vui vẻ bên người thân của mình.

Như vậy, mỗi trải nghiệm đều dạy chúng ta trưởng thành hơn từng ngày. Đối với tôi, trải nghiệm lần này thật ý nghĩa. Tôi mong rằng bản thân sẽ có thêm nhiều trải nghiệm quý giá như vậy.