K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 4 2022

nhật kí nên dài tí bạn ơi chứ ghi thế có mà toang

 

4 tháng 4 2022

*sợ hãi các thứ*

Tay tôi sợ quá ko viết đc

27 tháng 1 2022

hình như môn sử

27 tháng 1 2022

sorry bạn mình đánh nhầm môn

17 tháng 2 2022

    Mk soạn mất công và lâu lắm mà bạn sồn thế                                                            

  BL:

Xin chào mọi người mình là một thương nhân ở Sri Vi-giay-a vào khoảng thế kỉ VII – thế kỉ X tôi buôn bán với Peter anh ta là người nước Anh.Tôi và anh ấy buôn bán đồ gia dụng và vũ khí có phép,vì tôi có mỗi 1 chiếc thuyền nên tôi đã cho Peter bán trên cạn còn tôi thì đi bán đồ gia dụng ở trên biển.Ở trên biển thì cũng rất là nhiều người buôn bán .Nên tôi cũng phải mất công sức để chèo thuyền từ chỗ này đến chỗ khác cho nhiều khách,thì một ngày trung bình tôi cũng có hơn chục người khách mua đồ của tôi.Còn Peter thì bán trên cạn được rất nhiều người mua vì trên cạn thuận lợi hơn bán dưới nước.Mọi người ở trên biển khi vào những ngày nóng họ phải đỏ hết mặt vì họ phải hô rất to mới có nhiều người chú ý.Tôi cũng vừa nhận được một chính sách để phát triển nghề của chúng tôi đó là chúng tôi có thể buôn bán ở các nước khác trên thế giới nhưng chỉ được 3 lần 1 tháng.Chuyện tôi kể cũng đã dài mà tôi còn phải đi buôn bán vì có nhiều khách đang chờ đợi nên tôi xin tạm biệt các bạn.

17 tháng 2 2022

Chú ý ngôn ngữ!

Nhớ hồi ấy, có một lần khi mọi người đang ngồi học trong lớp, vì không muốn viết bài nên em đã giả vờ là bị đau bụng. Khi thấy cô nhìn sang, em đã ôm lấy bụng và giả vờ rên lên vì đau. Thấy vậy, cô Thảo đã vô cùng lo lắng. Ngay lập tức cô sang nhờ cô giáo lớp bên cạnh trông lớp giúp, rồi bế em lên, chạy sang trạm xa. Lúc ấy, nhìn vẻ lo lắng, cùng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô, em cảm thấy ân...
Đọc tiếp

Nhớ hồi ấy, có một lần khi mọi người đang ngồi học trong lớp, vì không muốn viết bài nên em đã giả vờ là bị đau bụng. Khi thấy cô nhìn sang, em đã ôm lấy bụng và giả vờ rên lên vì đau. Thấy vậy, cô Thảo đã vô cùng lo lắng. Ngay lập tức cô sang nhờ cô giáo lớp bên cạnh trông lớp giúp, rồi bế em lên, chạy sang trạm xa. Lúc ấy, nhìn vẻ lo lắng, cùng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô, em cảm thấy ân hận vô cùng. Chỉ vì một phút lười biếng của em mà cô giáo đã phải vất vả như vậy. Khi đến trạm xá, cô y tá đi vắng. Cô Thảo cuống quýt lên, không biết phải làm thế nào. Lúc đó, em đã nói thật với cô, rằng mình đã nói dối. Vừa nói, em vừa khóc và rối rít xin lỗi cô. Thấy vậy, cô đã ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt và vuốt tóc em, rồi nói: “Em biết nhận lỗi sai như vậy là tốt. Từ lần sau em không được nói dối nữa nhé? Em hứa với cô đi nào?”. Nói rồi cô đưa ngón út ra chờ em. Ngay lập tức em đưa ngón tay của mình ra và cùng cô lập nên một lời hứa. Từ hôm ấy, em luôn chăm chỉ học tập, không lúc nào sao nhãng cả. Điều đó đã khiến cô rất ngạc nhiên và vui mừng. Mỗi khi thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng và tự hào của cô. Em lại cảm thấy mình đã làm đúng và cần phải cố gắng thêm nữa. Chính nhờ cô, mà em mới trở thành một học sinh giỏi, chăm ngoan như hôm nay. tìm câu nghị luận trong câu này

0