K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

KHỊT KHỊT, THÈM THỊT VỚI XÔI..Tại một làng nọ, theo thường lệ, vào các ngày rằm, mồng một mỗi tháng, ông từ biện một cái lễ gồm nải chuối, be rượu đến thắp hương ở đền rồi bưng về.Lần ấy, lúc ông trở ra đền thấy nải chuối chỉ còn vỏ, rượu không còn một giọt. Cho là thần đã hiện về. Nhất là khi ông thấy có một đống vải đổ trùm cái gì đó trên giường thờ và...
Đọc tiếp

KHỊT KHỊT, THÈM THỊT VỚI XÔI..
Tại một làng nọ, theo thường lệ, vào các ngày rằm, mồng một mỗi tháng, ông từ biện một cái lễ gồm nải chuối, be rượu đến thắp hương ở đền rồi bưng về.

Lần ấy, lúc ông trở ra đền thấy nải chuối chỉ còn vỏ, rượu không còn một giọt. Cho là thần đã hiện về. Nhất là khi ông thấy có một đống vải đổ trùm cái gì đó trên giường thờ và trong đó có tiếng phát ra : “Khịt, khịt, thèm thịt với xôi!”.

Lập tức ông “Dạ, dạ!” rồi chạy ngay về bàn với cụ Lý. Nhưng cụ Lý vì đi lại với gái, bị vợ bắt được, chửi toáng lên, nên đi đâu vắng đã ba hôm nay. Bèn đến bàn với ông phó Lý, rồi về nhà làm xôi gà ra đền thắp hương cúng vái tử tế. Xong rồi ông đóng cửa đền lại để đó.

Cuối cùng lúc trở ra, thì cỗ xôi con gà cũng đã biến mất. Ðang lo thần quở lễ bạc, ông từ bỗng thấy cái đống trùm vải đỏ trên giường cựa quậy rồi nghe: “Soẹt! Soẹt” một tràng dài. Thắp đèn lên, ông thấy một người trùm một bức vải màu đỏ chạy thẳng một mạch ra khỏi đền, mùi thối nồng nặc. Hoá ra không phải thần mà là cụ Lý nhịn đói đã ba hôm, nay được bữa chén no nê nhưng không may bị đau bụng đi té re, ngài phải vùng chạy.

0
10 tháng 5 2022

TK:

Em không đồng ý với suy nghĩ của Hà vì: những việc làm của mẹ Hà không phải là mê tín dị đoan mà là truyền thống thờ cúng tổ tiên và đi lễ chùa. Đó là truyền thống tốt đẹp từ trước đến nay vẫn còn được lưu giữ.

_HT_
10 tháng 5 2022

Em không đồng tình với ý kiến của bạn Hà,vì:

-Những việc làm của mẹ Hà không phải mê tín dị đoan mà là truyền thống tốt đẹp của nhân dân Việt Nam từ trước tới nay.

-Những việc làm của mẹ Hà thể hiện việc con cháu đời sau biết ơn và quý trọng thế hệ đời trước.

22 tháng 7 2015

LỰA CỤC ĐÁ GIỐNG QUẢ TÁO, SƠN MÀU ĐỎ RỒI BẢO KHỈ ĐỔI CHUỐI LẤY TÁO.

29 tháng 2 2016

cầm đá ném ra xa nhưng ko ném vào con khỉ nó sẽ bắt chước ném nải chuối trong tay nó đúng ko

Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về đồng bào vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi. Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm chỉ đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với...
Đọc tiếp
Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về đồng bào vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi. Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm chỉ đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa. Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một mình, ngồi trước bếp lửa. Đoán được lý do chuyến viếng thăm, cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm. Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nhìn những ngọn lửa nhảy múa. Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi. Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc. Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không còn sức sống. Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó. Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé chủ nhà nắm tay ông và nói: - Cảm ơn bác đã đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của bác. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ bác cùng mọi người.                                                                       (Nguồn https://truyenviet.vn/bai-thuyet-giang) Trả lời câu hỏi( Từ câu 1 đến câu 8) bằng cách ghi lại chữ cái trước câu trả lời đúng Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên? A. Tự sự B. Miêu tả C. Biểu cảm D. Thuyết minh Câu 2. Trong văn bản, nghĩa của từ “thuyết giảng” là gì? A. Bày tỏ cảm xúc về một vấn đề B. Trình bày, giảng giải về một vấn đề C. Bác bỏ một ý kiến, vấn đề D. Ép người khác phải nghe lời mình Câu 3: Nội dung chính của câu chuyện là gì? Bài giảng không thú vị của giáo sư khiến cậu bé không đến nữa Cuộc viếng thăm của giáo sư và bài học từ cục than hồng. Mỗi chúng ta chỉ tỏa sáng và thật sự được sống khi có tinh thần đoàn kết và sống trong tập thể. Cậu bé không chịu đến nghe giáo sự giảng bài vì bài giảng của giáo sư không thú vị Câu 4: Trong câu chuyện trên, để cậu bé hiểu được ý nghĩa của tập thể, vị giáo sư đã có hành động gì? Vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi. nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Cả 3 đáp án trên đều đúng. Câu 5. Câu văn: Ngay lập tức, nó bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó. Là câu có nhiều chủ ngữ Là câu có nhiều vị ngữ Là câu có nhiều chủ ngữ, vị ngữ Là câu không có chủ ngữ, vị ngữ Câu 6. Từ Hán Việt trong câu: “Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác là? Vị giáo sư Nhìn đồng hồ Thăm một người Và nhận ra Câu 7: Sau khi nhận ra ý nghĩa bài thuyết giảng của vị giáo sự, cậu bé đã:  Không muốn nghe những chuyện tầm xầm Không muốn chơi với những cô cậu bé khác. Mời vị giáo sư vào nhà và lấy nghế cho ông ngồi Nắm tay ông và nói lời cảm ơn. Câu 8: Nghĩa của từ “chăm chỉ” trong câu văn: “Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm chỉ đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa.” và nghĩa của từ “chịu khó” có liên quan gì đến nhau Là từ ghép  Là từ đồng nghĩa Là từ trái nghĩa Là từ đa nghĩa
0
12 tháng 6 2018

1bà đó tên Hương Lang

Bà chết năm 73 tuổi và do bị con bò đá chết.
Giải thích:
Bà đó => Bò đá
Bả bay => Bảy ba (73 tuổi)

2 bàn tròn là bàn không méo =>bàn không méo =>là mèo không có

12 tháng 6 2018

1, Bà chết năm 73 tuổi và do bị con bò đá chết.
Giải thích:
Bà đó => Bò đá
Bả bay => Bảy ba (73 tuổi)

31 tháng 10 2015

chuối đỏ là chó đuổi ,ông lão gặp chó đuổi thì đi về

tick nhé

chuối đỏ là chó đuổi thì ông già đó quay về

CÂY CHUỐI TRONG ĐỜI SỐNG VIỆT NAMĐi khắp Việt Nam, nơi đâu ta cũng gặp cây chuối thân mềm vươn lên như những trụ cột nhẵn bóng, toả ra vòm tán lá xanh mướt che rợp từ vườn tược đến núi rừng. Hầu như ở nông thôn, nhà nào cũng trồng cây chuối. Trò chơi có tính chất thể thao của trẻ em chúc đầu xuống đất cho cả thân mình tay chân vút thẳng lên trời  được gọi là trò chơi "trồng...
Đọc tiếp

CÂY CHUỐI TRONG ĐỜI SỐNG VIỆT NAM

Đi khắp Việt Nam, nơi đâu ta cũng gặp cây chuối thân mềm vươn lên như những trụ cột nhẵn bóng, toả ra vòm tán lá xanh mướt che rợp từ vườn tược đến núi rừng. Hầu như ở nông thôn, nhà nào cũng trồng cây chuối. Trò chơi có tính chất thể thao của trẻ em chúc đầu xuống đất cho cả thân mình tay chân vút thẳng lên trời  được gọi là trò chơi "trồng cây chuối". Chả là gốc chuối tròn như đầu người, lớn dần theo thời gian, có dễ chùm nằm dưới mặt đất. Cây chuối rất ưa nước nên người ta hay trồng bên ao hồ rất nhanh tươi tốt, còn ở rừng, bên những khe suối hay thung lũng, chuối mọc thành rừng bạt ngàn vô tận. Chuối phát triển rất nhanh, chuối mẹ đẻ chuối con, chuối con đẻ chuối cháu, cứ phải gọi là "con đàn cháu lũ".

Người phụ nữ nào mà chẳng liên quan đến cây chuối khi họ phải làm vườn, chăn nuôi, nội trợ và chợ búa, bởi cây chuối là thức ăn thực dụng từ thân đến lá, từ gốc đến hoa quả! Có lẽ trong các loài cây, thì cây chuối mang sẵn trong nó nhiều nhất các món ăn truyền lại của tổ tiên người Việt - Mường tự xa xưa cho tới ngày nay.

Quả chuối là một món ăn ngon, ai mà chẳng biết. Nào chuối hương, chuối ngự, nào chuối sứ, chuối mường, loại chuối nào khi quả đã chín cũng đều cho ta vị ngọt ngào và hương thơm hấp dẫn. Có một loại chuối được người ta rất chuộng, đấy là chuối trứng cuốc - không phải là quả tròn như trứng cuốc mà khi chín vỏ chuối có những vệt lốm đốm như vỏ trứng cuốc. Mỗi cây chuối đều có một buồng chuối. Có buồng chuối trăm quả, cũng có buồng chuối cả nghìn quả. Không thiếu những buồng chuối dài từ ngọn cây uốn trĩu xuống tận gốc cây. Quả chuối chín ăn vào không chỉ no, không chỉ ngon mà còn là một chất dưỡng da làm cho da dẻ mịn màng. Chính vì thế nhiều phụ nữ nghiền chuối như nghiền mỹ phẩm. Nếu chuối chín là một món quà sáng trưa chiều tối của con người thì chuối xanh lại là một món ăn thông dụng trong các bữa ăn hằng ngày. Chuối xanh có vị chát, để sống cắt lát ăn cặp với thịt heo luộc chấm tôm chua khiến miếng thịt ngon gấp bội phần, nó cũng là món ăn cặp rất tuyệt vời với các món tái hay món gỏi. Chuối xanh nấu với các loại thực phẩm có vị tanh như cá, ốc, lươn, chạch có sức khử tanh rất tốt, nó không chỉ làm cho thực phẩm ngon hơn mà chính nó cũng thừa hưởng cái ngon cái bổ của thực phẩm truyền lại. Người ta có thể chế biến ra nhiều món ăn từ quả chuối như chuối ép, mứt chuối, kẹo chuối, bánh chuối,... nhưng có một điều quan trọng là quả chuối đã trở thành  phẩm vật thờ cúng từ ngàn đời như một tôtem trên mâm ngũ quả. Đấy là "chuối thờ". Chuối thờ bao giờ cũng dùng nguyên nải. Ngày lễ tết thường thờ chuối xanh già, còn ngày rằm hoặc giỗ kị có thể thờ chuối chín. Có lẽ vì thế mà chuối thờ thường lên giá đột ngột vào những dịp lễ, tết mà nhà nào cũng phải mua về để thắp hương thờ cúng.

Câu hỏi là:chỉ ra những câu miêu tả trong bài trên???

Mọi người giúp mk vs nha mk đang gấp@@@

2
25 tháng 8 2016

-cây chuối thân mềm...núi rừng

-chả là gốc chuối...mặt đất

-nào chuối hương...hương thơm hấp dẫn

-có một loại chuôi..vỏ trứng quốc

-có buồng chuối..nghìn quả

xong rs đó bạn

22 tháng 4 2017

Văn mà có phải Công Nghệ đâu

Ông Cự là người không sợ ma. Cả làng tôi ai cũng khẳng định thế, bởi chẳng những đào mồ cuốc mả, bốc mộ mà đến thần phật gần nhà ông cũng coi cá mè một lứa. Nhà ông gần ngôi đền cuối làng, vườn miếu là đất thánh, cây cối um tùm, cỏ tranh rậm rạp nhưng ông vẫn hay lần mò khi thì bắt con rắn, con chim khi thì mò mẫm đào bới gốc cây, củ hoa. Người làng mỗi khi bắt gặp...
Đọc tiếp

Ông Cự là người không sợ ma. Cả làng tôi ai cũng khẳng định thế, bởi chẳng những đào mồ cuốc mả, bốc mộ mà đến thần phật gần nhà ông cũng coi cá mè một lứa. Nhà ông gần ngôi đền cuối làng, vườn miếu là đất thánh, cây cối um tùm, cỏ tranh rậm rạp nhưng ông vẫn hay lần mò khi thì bắt con rắn, con chim khi thì mò mẫm đào bới gốc cây, củ hoa. Người làng mỗi khi bắt gặp đều chép miệng, báng bổ vậy thánh quở chết. Mỗi lần có ai khuyên can hay có ý ngăn cản ông lại cười hềnh hệch, cháu có ăn trộm của ai đâu mà các bác phải sợ hay ông bổ thẳng vào mặt người ta, thần thì cũng chỉ là ông đất nung, ngày rằm không lễ thần cũng giống tôi mà thôi.
Có lẽ, ở mảnh đất bốn bề là ruộng, ngoài ruộng người ta không tìm được công việc gì có thể kiếm thêm thì sự chăm chỉ bỗng trở thành thảm họa. Người ta sẵn sàng vơ vóng bất cứ cái gì có thể mang lại giá trị kinh tế dù chỉ là phút chốc hay đơn thuần “chẳng nhẽ lại vứt bỏ”… Và vì lẽ ấy, ở mảnh đất quê tôi lễ nghĩa thần phật, ma quỷ chưa có nhiều đất để dung thân. Người dân nghèo quá, họ chưa lo đủ cho mâm cơm tươm tất nào đâu đoái hoài đến sự đủ đầy của tuần rằm, mồng một. Tín thánh, tin thần thì mâm lễ cũng vỏn vẹn chỉ có đĩa gạo sống, quả trứng gà luộc dở, ba que nhang cắm cho đoạn nỗi niềm thôn quê quạnh quẽ.
Ấy thế mà ông Cự cũng gặp ma. Có lần tôi lân la vào nhà ông chơi, thấy ông ốm nằm rên hừ hừ, hỏi thăm bà vợ, sau hồi sụt sùi bà kể chẳng là hôm qua ông nhà đi kéo chũm đoạn đồng Chuôi Gươm tầm gần 3 giờ sáng mới lật đật vác về. Cơn thèm thuốc lào của ông Cự không bao giờ cho ông đi được hết đêm mặc dù càng khuya kéo cá càng vào. Mà khổ nỗi, tay vác chũm kéo quanh, tay xách thùng, thắt lưng lại đeo giỏ nên có thèm thuốc lào nên lác đôi con mắt cũng không thể xách điếu đóm theo được. Tối hôm ấy, khi về phía cuối làng, cơn mưa vừa dứt, dãy bóng đèn cao áp đường làng tắt ngóm, cả làng cắt điện vì sấm sét, trong bóng tối đen kịt ông Cự lầm lũi vác chũm với cái thùng lúc lắc vừa cá vừa nước tới cầu ao xóm Đông Hạ tính xuống rửa chân, tiện giặt qua cái chũm trước khi về nhà. Mà nhà ông có mỗi cái bể nước mưa, giờ này cũng chẳng làm sao múc được khâu nước để rửa ráy. Bước thấp bước cao khi vừa tới mép cầu ao thì ông thấy cá trong thùng quẫy mạnh khiến ông lảo đảo vì nặng. Ông nghĩ ông lắc người hạ chũm nên cá thấy động thì quẫy. Nghĩ vậy, ông hạ cái thùng bên trên bờ rồi rón rén thò ngón chân cái dò dẫm từng bậc cầu ao kẻo trời tối trơn trượt. Thế rồi vừa mới tới bậc thứ 2 ông sững người khi thấy phía bên phải hướng ông đang nhìn có hình ảnh 2 người đàn bà ngồi nhổ tóc sâu cho nhau. Ông thều thào kể với tôi, mắt long lên. “Tôi chắc chú à. Hai người đàn bà xõa tóc, đen sì. Bóng đen như được khắc hẳn thành hình nên khối giữa đêm hè không trăng, không ánh điện. Mới ban đầu tôi tặc lưỡi, chắc mẹ con bà Hoa nửa đêm không chồng khó ngủ nên mang nhau ra bờ ao hóng gió. Nhưng quái lạ tôi không hề nghe tiếng động, mà bới tóc sâu sao lại bới lúc trời đêm như mực”. Người ông Cự khi kể tới ấy cũng toát mồ hôi, vẻ mặt vẫn đượm màu sợ hãi. “Rồi tôi đánh bạo hỏi to, mẹ con bà ngủ muộn thế?”. Câu hỏi ông Cự vừa thoát ra tan ngay vào màn đêm, vào bóng tối loãng toẹt. Tiếng cá trong thùng ông để trên bờ quẫy mạnh, mặt nước dập dềnh, lóng lánh. Ông Cự đứng sững, không gió, không mưa mà ông vẫn thấy lành lạnh. Câu hỏi của ông tan vào đêm không có hồi âm. Bóng đen vẫn ngồi đấy, ông Cự cũng đứng trân trân cố gắng xem cái tri giác của ông đúng hay na quỷ muốn chòng ghẹo ông. Cả hai bên chưa nhận ra nhau, hay ông Cự chưa xác định được ông đang tỉnh hay là mắt mờ vì thèm thuốc thì ngay phía dưới chân ông có tiếng trẻ em khóc oe oe. Tiếng khóc khi gần khi xa, lúc to lúc nhở khiến chính ông không nhận ra được nó phát ra từ hướng nào. Nhưng định thần lại, tiếng khóc ngay dưới chân ông, tức là dưới cầu ao nơi ông đang định bước xuống. Ông Cự run lẩy bẩy, tay chân ông dù có muốn vận đến mấy phần công lực như trong phim chưởng cũng không thể nhấc lên mà chạy. Ông bỗng rơi vào tình trạng, chạy không được mà ngất cũng không xong. Ông đứng như trời trồng, mắt vẫn rướn về phía trước nhưng khoảng không và đêm đen như bịt chặt đôi mắt không cho ông cảm nhận ngoài nỗi sợ hãi như từng sợi khói thuốc lào len lõi vào sâu trong từng thớ thịt làn da. Ông Cự từng nhiều năm làm nghề bốc mộ cho tới khi làng cho người chết đi hỏa thiêu. Khi bật nắp quan tài có những đám ông phải dùng đến con dao rựa róc từng lọn thịt còn bám dính vào hài cốt do chưa phân hủy hết ông cũng không cảm thấy ghê rợn như lúc này. Ông vẫn tin vào sự cứng bóng vía của mình bao lâu nay, tin vào sự trải nghiệm sương gió đêm hôm gần năm mươi năm ở mảnh đất làng Đăng này.
Ông Cự vẫn đang đối mặt với nỗi sợ chưa biết làm cách nào dứt ra được thì tiếng khóc im bặt, phía hai bóng đen lại phát ra tiếng cười khúc khích rồi xa xa có tiếng người nhảy xuống ao đánh “ùm” rõ to. Màn đêm như thau mực Tàu bị pha thêm nước, loãng dần, nhạt dần và ông Cự cũng chợt tỉnh. Biết là mình đã được diện kiến với những linh hồn mà còn bị chúng trêu đùa ít phút thì ba chân bốn cẳng ông bỏ cả cá, cả chũm nhảy lên bờ chạy một mạch về nhà và liệt giường cho tới tận bây giờ khi tôi vào thăm.
Làng tôi không biết tự khi nào ở giữa làng đã có một dãy liền tới 12 cái ao cá lớn nhỏ. Các cụ vẫn truyền dạy rằng đó là long mạch của làng, vận khí của làng có được để con cháu bình an khi xa nhà, người dân thì mạnh khỏe, đời sống được an ninh khang thái là do phong thủy bắt cội từ bố cục làng, dân sinh sống hai bên, ao hồ ở giữa chạy xuyên suốt cả dọc đường làng. Nhưng dãy ao cá đó cũng mang lại không ít những câu chuyện đau lòng. Cái ao phía cuối làng, nơi có cái cầu ao ông Cự gặp ma khi xưa làng còn những rặng cây bàng quanh ao cứ buổi trưa lũ trẻ nhỏ lại trốn ra đó tắm ao. Chỉ tắm thôi cũng chán nên chúng nghĩ ra trò trèo lên cành cây rồi nhảy xuống. Có đứa còn lộn nhào như các vận động viên nhảy cầu trên tivi vậy. Chính vì thế mà mùa hè năm ấy thằng cu Vũ với đám bạn của nó vừa mới ra tắm được ít phút thì thằng Vũ trèo lên nhảy lượt mở màn. Nó quá thành thuộc chỗ này, lại khỏe nên vẫn biểu diễn thường xuyên. Nhưng hôm nay vội vã trèo lên, chân nó còn ướt, chưa bám chắc vào cành cây, nó bị trượt khi cố nhún lên để bật người lộn nhào. Cú nhảy của nó bị hụt, nó ngã úp bụng xuống mặt nước, rồi thằng Xuân nhảy ngay sau đó cứ nghĩ rằng Vũ đã lặn ra xa mà không hiểu thằng Vũ bị ngạt nước vẫn chưa tỉnh. Cú nhảy liền sau đó, Vũ bị Xuân vô tình đạp vào đầu khiến nó chúi xuống nước bất tỉnh. Cả bọn tắm xong hồn nhiên kéo nhau về cho đến tận chiều tối cả làng ngỡ ngàng, tiếng người nhà thằng Vũ thất thanh khi thấy con mình được chiếc lưới kéo cá vóng lên từ đáy ao. Mồm miệng nó sặc bùn đất, mắt vẫn mở thao láo, sắc da còn tươi tỉnh lắm. Nhưng khi pháp y tới khám nghiệm thì kết luận nó chết đã được 4h đồng hồ. Câu chuyện diễn ra chóng vánh, kết thúc chóng vánh. Bố mẹ nó cũng làm lễ cầu hồn để nó nhập mộ nhưng có lẽ cái lễ mọn quá mà quỷ thần không thấu chăng. Thằng Vũ vẫn lởn vởn trên mặt ao. Những nhà gần ao kể lại nhưng đêm trăng sáng người ta vẫn thấy bóng người bơi bì bõm dưới ao, hay thi thoảng có người đi làm về khuya lại thấy có đứa trẻ ngồi bờ ao khóc.
Cũng cái ao ấy, trước khi thằng Vũ chết có con bé làng bên đi chợ theo mẹ về qua đây chẳng biết chơi đùa thế nào bị lộn cổ xuống, mẹ nó đi trước mải chuyện, cứ nghĩ con phía sau cho tới khi về gần tới nhà thì con đã ở dưới đáy ao no một bụng nước. Người đàn bà bị chồng đánh chửi, họ hàng ruồng ghét thì ít bữa sau cũng tìm gặp con ở dưới đáy ao luôn. Những cái chết oan nghiệt, những linh hồn ấm ức dù cách này hay cách khác họ cũng không có cơ hội được thanh thản bước qua cõi luân hồi để đến một thế giới khác. Họ không thành quỷ, nhưng vong hồn họ ẩn dật mỗi lần hiện lên như vẫn luyến lưu cõi trần gian ai oán.
Ông Cự ốm dạo đó mất khoảng mươi hôm. Thùng cá ông bỏ lại đến sáng ra vợ ông xách về thì không có con nào sống xót. Ông cũng bỏ luôn cảnh đêm hôm lần mò con cua con cá. Ông xin vào cái lò gạch trong làng phụ việc vặt, kiếm được đồng nào hay đồng đó, và cái được nhất là điếu thông, thuốc ngon, đóm cháy không khiến ông phải thèm thuốc lào đến lác cả mắt…

0
11 tháng 5 2022

– Hành vi tín ngưỡng

– Vì nó thể hiện sự kính bái, tôn sùng không thiên về tôn giáo nào