K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 9 2021

Em tham khảo:

Mẹ yêu quý của con! Thế là một mùa thu và cả trong ngày lễ đầy ấm áp yêu thương này, con phải xa mẹ.

Con rất muốn bên mẹ để được chia sẻ, yêu thương và trực tiếp nói lời cảm ơn từ đáy lòng con dành cho mẹ. Mẹ ạ! Con xin cảm ơn mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này để được sống, được nếm trải những gì thuộc về con người. Cảm ơn mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn nên người. Mẹ đã bên con lúc con vui, con buồn và chia sẻ với con như một người bạn trong lúc con cần.

Mẹ đã hy sinh tất cả để con trưởng thành và có những phẩm chất đáng quý của người phụ nữ giống mẹ: luôn đảm đang, lao động vất vả, quan tâm và chia sẻ cùng con. Con xin lỗi mẹ vì đã có lúc làm mẹ buồn, mẹ khóc và đã lấy từ mẹ quá nhiều sự hy sinh để mái đầu xanh của mẹ ngày nào đã bạc, đôi mắt xa xăm, bàn tay gầy guộc... Con thấy mình có lỗi lắm nhưng chưa đủ lớn để bù đắp lại cho mẹ. Con chỉ mong thời gian giúp con khôn lớn đúng với mong mỏi của mẹ và sẽ thật cố gắng để không phụ lòng yêu thương vô bờ bến của mẹ!.

 

Trong mỗi chúng ta, rồi ai cũng sẽ làm vợ, làm mẹ, sẽ có những giây phút hạnh phúc từ gia đình, từ con cái, có lúc phải buồn lòng vì những điều phiền muộn trong cuộc sống. Con chưa đủ khôn lớn, chưa được trải qua những tháng ngày vất vả của người mẹ, người vợ. Nhưng con phần nào hiểu được nỗi niềm, hiểu được những lo toan, bộn bề của cuộc sống mà mẹ phải trải qua để con được ngày hôm nay.

Những lúc phiền muộn trong cuộc sống, con luôn muốn tìm về nơi bình yên của lòng mẹ để được nũng nịu, được vỗ về. Vì thế, hơn bao giờ hết, con muốn nó: "Con yêu mẹ thật nhiều. Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ để suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con".

26 tháng 9 2021

TK:

Mẹ yêu quý của con! Thế là một mùa thu và cả trong ngày lễ đầy ấm áp yêu thương này, con phải xa mẹ.

Con rất muốn bên mẹ để được chia sẻ, yêu thương và trực tiếp nói lời cảm ơn từ đáy lòng con dành cho mẹ. Mẹ ạ! Con xin cảm ơn mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này để được sống, được nếm trải những gì thuộc về con người. Cảm ơn mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn nên người. Mẹ đã bên con lúc con vui, con buồn và chia sẻ với con như một người bạn trong lúc con cần.

Mẹ đã hy sinh tất cả để con trưởng thành và có những phẩm chất đáng quý của người phụ nữ giống mẹ: luôn đảm đang, lao động vất vả, quan tâm và chia sẻ cùng con. Con xin lỗi mẹ vì đã có lúc làm mẹ buồn, mẹ khóc và đã lấy từ mẹ quá nhiều sự hy sinh để mái đầu xanh của mẹ ngày nào đã bạc, đôi mắt xa xăm, bàn tay gầy guộc... Con thấy mình có lỗi lắm nhưng chưa đủ lớn để bù đắp lại cho mẹ. Con chỉ mong thời gian giúp con khôn lớn đúng với mong mỏi của mẹ và sẽ thật cố gắng để không phụ lòng yêu thương vô bờ bến của mẹ!.

 

Trong mỗi chúng ta, rồi ai cũng sẽ làm vợ, làm mẹ, sẽ có những giây phút hạnh phúc từ gia đình, từ con cái, có lúc phải buồn lòng vì những điều phiền muộn trong cuộc sống. Con chưa đủ khôn lớn, chưa được trải qua những tháng ngày vất vả của người mẹ, người vợ. Nhưng con phần nào hiểu được nỗi niềm, hiểu được những lo toan, bộn bề của cuộc sống mà mẹ phải trải qua để con được ngày hôm nay.

Những lúc phiền muộn trong cuộc sống, con luôn muốn tìm về nơi bình yên của lòng mẹ để được nũng nịu, được vỗ về. Vì thế, hơn bao giờ hết, con muốn nó: "Con yêu mẹ thật nhiều. Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ để suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con".

9 tháng 9 2016

  Gửi mẹ kính yêu của con!

   Mẹ ơi, ngày 4-3 là ngày con sinh ra đời và cũng là ngày mẹ vui mừng nhất. Mẹ sinh con ra trong vui mừng , yêu thương trong vòng tay ấm áp của mẹ. Con 14 tuổi rồi, nhưng mẹ chưa bao giờ cho con là trưởng thành mẹ luôn cho con là một đứa trẻ tinh nghịch, ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ. Mẹ vẫn lo lắng cho con từng ngày, mẹ chưa bao giờ để con chịu thiệt. Mẹ biết không? Có mẹ là niềm vui lớn nhất của con. Con hạnh phúc lắm khi con có mẹ bên cạnh, hằng năm cứ vào ngày sinh nhật con lại ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy vì sao và tự hỏi " Mẹ có bao giờ hết lo lắng yêu thương con không nhỉ? Mẹ có bao giờ ghét con không? " Nhưng có lẽ giờ câu trả lời con đã có rồi, mẹ chưa bao giờ hết lo lắng cho đứa con này cả và chưa bao giờ ghét con khi con nghịch ngợm , làm mẹ cáu giận. Con biết là mình có lỗi rất nhiều khi cãi lại lời mẹ và không ngoan ngoãn với mẹ. Tình cảm của mẹ dành cho con là bao la rộng lớn cả đời con xin ghi nhớ trong lòng. Mẹ bận nhưng thời gian mẹ dành cho con luôn có mẹ quan tâm con chăm sóc con từng li từng tí. Những lúc ốm, mẹ nghỉ làm mặc dù giáo án còn nhiều nhưng mẹ không màng tới vẫn thức đêm hôm đến mức ngủ thiếp bên cạnh con. Con tỉnh dậy mẹ ân cần hỏi con đỡ chưa? Mẹ ơi, con hạnh phúc vì được làm con của mẹ. Con hi vọng nếu có kiếp sau con vẫn muốn được làm con gái của mẹ. Cả đời này con nợ mẹ hai chữ " cảm ơn " không bao giờ trả hết. 

                                                                                                         Gửi mẹ yêu của con!!

                                                                                                                      Linh

                                                                                                        Nguyễn Phương Linh

Bạn tham khảo bài này của mình rồi thay thành của bạn nha! Chúc bạn học tốt! hihi

9 tháng 9 2016

Thư gửi mẹ

Mẹ yêu dấu của con!

Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được thư này. Bởi lẽ từ trường con về nhà mình chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ đi xe đò, hơn nữa con lại hay về nhà. Có lẽ mẹ cũng chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con vẫn thường xuyên gọi điện về nhà và con là đứa ít nói!Mẹ biết không? Chỉ tại con là một đứa nhút nhát và ít biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!

Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá quang phòng, Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Và đối với con quà tặng quí giá nhất là được làm con của mẹ. Mẹ là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con.

Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe…có lẽ là cả cuộc đời! Chúng con được sinh ra, gia đình mình không khá giả nếu không muốn nói là chật vật để có thể no đủ. Cuộc sống trên quê hương quá khó khăn, gia đình mình phải ly hương khi chúng con còn quá nhỏ. Ba mẹ phải tay bế tay bồng chúng con và gầy dựng từ đầu trên đất khách. Con vẫn nhớ những khi chúng con bệnh, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ cũng không yên giấc. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Đời mẹ khổ, mẹ phải nghĩ học sớm. Nên bây giờ khổ cách mấy mẹ cũng cho tụi bây đi học! Có cái nghề cái nghiệp đàng hoàng”. Công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng chưa lần nào mẹ bắt chúng con nghỉ học. Rồi con vào cấp 3, mỗi ngày phải đạp xe 16 cây số để có được con chữ, mẹ lại dậy sớm chuẩn bị từng hộp cơm để con đến trường.

Trong những kì thi quan trọng mẹ luôn mang đến cho chúng con những gì tốt nhất. Hôm con đi thi tốt nghiệp, vì địa điểm thi khá xa, con phải ở lại buổi trưa, thế là mẹ chuẩn bị cho con nào cơm, nào sữa… Mẹ biết không? Đôi lúc con kể cho chúng bạn nghe về điều này và con thấy tự hào. Ngộ lắm phải không mẹ? Có thể điều này rất bình thường đối với người khác, nhưng với con nó thể hiện tình yêu bao la của mẹ. Hy sinh nhiều như thế nhưng mẹ chẳng đòi hỏi gì ở chúng con. Vì vậy đó chính là động lực để chúng con cố gắng học tập. Con biết ngày chị con nhận được giấy báo trúng tuyển đại học vào một trường danh tiếng với số điểm cao mẹ vui lắm. Mẹ không nói lời nào nhưng con nhìn thấy điều đó trong mắt mẹ. Con tự hào về chị và con biết mẹ cũng thế. Con không thông minh như chị nhưng con cũng đã cố gắng. Rồi con cũng vào đại học. Niềm vui đến nhưng cũng mang theo bao nỗi lo âu. Mẹ lại thêm vất vả.

Rồi chúng con lên phố, đất Sài thành với những bon chen, những hưởng thụ đôi lúc làm chúng con quên đi những vất vả cực nhọc mà mẹ đang chịu. Những giấc ngủ chúng con dường như dài hơn trong khi mẹ phải dậy từ 4h30 mỗi sáng. Về nhà, nhìn thấy những nếp nhăn trên trán me ngày càng sâu chúng con thấy hối hận lắm và tự hứa sẽ phải cố gắng.

Làm việc quá sức khiến mẹ mắc những căn bệnh quái ác, nhưng nhiều khi mẹ đã âm thầm chịu đựng cơn đau vì sợ chúng con lo lắng. Rồi mẹ đi bệnh viện, bác sĩ bảo mẹ không được làm việc nặng. Chúng con khuyên mẹ nhưng mẹ bảo “mẹ không làm thì ai làm? Cứ kệ mẹ, tụi bây cứ lo học!” Căn bệnh hành hạ, những cơn đau đến thường xuyên hơn nhưng vì không có tiền nên mẹ lại không đi tái khám. Và rồi cứ thế, bệnh của mẹ ngày một nặng hơn. Mẹ biết không? Có nhiều lúc con sợ lắm. Con sợ rằng chúng con không có cơ hội để đền đáp sự hy sinh lớn lao của mẹ. Con vẫn hằng cầu nguyện xin Chúa cho mẹ sống thật lâu với chúng con. Để khi ra trường, chúng con có thể lo cho mẹ những ngày sống vui vẻ và an nhàn. Hy sinh cho chúng con nhiều như thế nhưng mẹ chẳng cần chúng con đền đáp. Mẹ là vậy đó! chỉ biết lo cho chúng con mà chẳng bao giờ chăm sóc bản thân mình.

Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Nhưng vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn chúng con nhiều lắm! Bởi đôi lúc chúng con chẳng vâng lời, còn ham chơi. Đôi lúc chúng con còn thờ ơ trước những vất vả của mẹ. Năm 12 một người bạn đặc biệt đã đọc cho con nghe bài thơ Nốt Ruồi Son. Thoạt đầu con chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng đến hôm nay, khi đã là sinh viên đại học con thật thấm thía. Bài thơ thế này:

Ngửa chân tìm nốt ruồi son
Nhớ ngày xưa mẹ bảo
Cái số mi một đời rong rảo
Đi là quên mất đường về…

Ngày đi gió nín bờ đê
Con chuồn mặt giận khóc mê không chào
Con ngẩng đầu lao về phía phố
Ngơ ngác cỏ gà, nức nở bồ công anh.

Chạm ngõ thị thành
Giấc quê thành tro bụi
Khát vọng leo thang trên những tầng cao
Con vẽ ước mơ bằng những bảng màu
Tươi nguyên như tuổi
Để mệt nhoài những cơn rong ruổi
Thèm một tiếng quê…

Nay về
Ngồi trên đồi gió
Mẹ đó
Nấm mồ nâu
Trưa rớt qua đầu
Vo chiếc bóng
Tròn…

Ngửa chân tìm nốt ruồi son
Cay con mắt một vết mòn
hoe đỏ…

(Bài đăng trên Mực Tím số 782 – 17.5.2007)

Con chợt nhận ra hình ảnh của mình phản phất đâu đó, con sợ rồi một ngày con “thèm một tiếng quê…” nhưng chỉ còn lại “Mẹ đó…nấm mồ nâu…”

Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể mẹ chẳng bao giờ nhận được nó bởi con sẽ không bao giờ gởi đi! Năm tháng sẽ qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Đừng hy sinh vì chúng con nhiều như thế! Hãy chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!

Con yêu mẹ!

Tk nha!

11 tháng 12 2016

Bố muôn vàn kính yêu của con.

Trước hết con mong bố hiểu rằng con đã ân hận biết bao sau khi mắc lỗi với mẹ và đọc những lời bố viết trong thư, con đã cảm nhận được sâu sắc hơn những tình cảm mà bố mẹ dành cho con. Đặc biệt là sau những hình ảnh mà bố đã gợi lại về tình cảm mẹ dành cho con, con rất hối hận khi nghĩ lại hành vi thiếu lễ độ của mình đối với mẹ.

Bố kính yêu, trong lòng con luôn kính trọng và yêu quý bố mẹ, con hiểu bố mẹ sinh ra con, nuôi con lớn lẽn thành người là cả chuỗi ngày vất vả.
Đó là những ngày mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc con khi con bị ốm, mẹ đã vô cùng lo lắng sợ hãi khi nghĩ rằng sẽ mất con, rồi còn biết bao nỗi vất vả mà con cũng như bố không thể kể hết ra ở đây. Và như bố đã viết: “Người mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con”. Con hiểu sâu sắc lời bố nói trong thư. Mẹ là người duy nhất trên đời này tạo cho con một cuộc sống bình yên và con hiểu mẹ bao giờ cũng yêu thương con hết lòng. Chính bởi vậy con vô cùng hối lỗi khi trong một phút dại khờ con đã thiếu lễ độ với mẹ.

Con càng ân hận hơn khi hiểu rằng người buồn nhất sẽ là mẹ vì mẹ đã dành tất cả tình yêu thương cho con. Bởi chắc chắn mẹ sẽ đặt nhiều niềm hi vọng về con. Một đứa con ngoan, hiếu thảo với cha mẹ, học hành giỏi giang, thế mà con đã khiến mẹ buồn. Con rất biết lỗi của mình, con tin rằng từ nay trở đi điều đó sẽ không thể xảy ra nữa.

Bố kính yêu! Cũng như bố nói, con rất sợ một ngày nào đó mẹ thân yêu của con không còn ở bên con, chăm sóc con những lúc con ôm đau hay buồn tủi con sẽ không còn ai để được nũng nịu, vuốt ve. Con biết rằng trong đời con có thể trải qua những ngày buồn thảm nhưng ngày buồn thảm nhất sẽ là ngày con mất mẹ. Và dù sau này có khôn lớn trưởng thành thì đối với mẹ con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng. Chính vì lẽ đó tình mẹ còn là tình cảm thiêng liêng cao đẹp nhất, khi làm bất cứ điêu gì sai trái với mẹ cũng là một sai lầm không bao giờ sửa chữa được và khi đó mọi sự hối hận sẽ là vô nghĩa. Nghĩ được những điều này lòng con càng hối hận hơn khi nghĩ về hành động đã qua của mình. Con cảm thấy hổ thẹn với bố mẹ, với chính bản thân mình.

Bô kính yêu! Con xin hứa từ nay sẽ không nặng lời với mẹ và con sẽ đến trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho hành vi thiếu suy nghĩ đó của con. Và để phần nào đền đáp công lao sinh thành và dưỡng dục của bố mẹ, con xin hứa sẽ luôn ngoan ngoãn, lễ phép với bố mẹ, đặc biệt là sẽ cố gắng học tập thật tốt để trở thành người con có ích đối với xã hội, với bố mẹ.

khocroi

12 tháng 12 2016

Gửi cha yêu dấu!

Con biết những ngày qua, không khí của gia đình mình đã vô cùng trầm lắng vì những lỗi lầm mà con đã gây ra. Khoảnh khắc ấy con đã quá nông nổi, không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã nói ra những lời không hay với mẹ. Con sẽ không biện minh cho những lời nói và hành động vô trách nhiệm của mình với ba mẹ. Vì con biết con xứng đáng phải nhận được những hình phạt, con là một người con bất hiếu, vô tâm nhất trên trần gian này.

Điều đầu tiên, cho phép con được xin lỗi vì đã làm cho cha muộn phiền, lo lắng, và cũng là gửi đến cha lời cảm ơn chân thành nhất. Con luôn tự cho ình đã lớn khôn, trưởng thành và có thể nhìn nhận, xử lí được mọi việc như một người trưởng thành thật sự. Nhưng đến ngày hôm nay, khi đọc được những lời khuyên răn chân thành của cha thì con bỗng nhận thấy mình đã quá trẻ con, hỗn hào, con đã không biết suy nghĩ mà lấy cái trẻ con của mình ra làm tổn thương mẹ. Và con cũng nhận thức được rõ ràng nhất, đó chính là dù có trưởng thành, lớn lao đến đâu thì con cũng không được quyền làm cho những người mà mình yêu thương phải lo lắng, muộn phiền. Càng đáng trách hơn khi con làm cho mẹ buồn, người phụ nữ đã dùng cả cuộc đời để lo lắng, chăm sóc cho từng bước trưởng thành của con.

Khi con bị ốm, mẹ thức thâu đêm chăm sóc, lo lắng cho con, mỗi hơi thở yếu ớt, khó nhọc của con như từng mũi dao đâm vào tim mẹ, nhưng điều mẹ quan tâm không phải sự mệt nhọc như thế nào mà điều làm mẹợ hãi, lo lắng nhất lại chính là là sự sống của con. Con đã vô tình quên đi khoảng thời gian khó khăn ấy, quên đi tình cảm vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Con trách mình vô tâm, trách mình vô trách nhiệm. Đôi khi con cho rằng quan tâm, chăm sóc con là trách nhiệm của bố mẹ, giờ con thấy suy nghĩ ấy thật ấu trĩ, vô tâm làm sao. Sợi dây ràng buộc khiến mẹ hi sinh tất cả vì con lại là tình cảm mẫu tử thiêng liêng nhất nhưng cũng là tự nhiên nhất.

Câu nói của cha làm cho con vô cùng cảm động, nhưng nhận thức được nó thì con lại thấy mình xấu xa đến như thế nào “…Mẹ sẽ sẵn lòng đem một năm hạnh phúc của mình để chuộc một giờ đau đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn xin để nuôi con và sẵn lòng hi sinh tính mạng để cứu lấy sinh mệnh của con”. Đọc đến đây thực sự con đã khóc, khóc vì xúc động, khóc vì sự vô tâm của mình. Sự vĩ đại, bao la của người mẹ đâu có thể dùng vật chất có thể đong đếm, có thể đo lường.

Con biết, sau này dù có lớn khôn, có thể nhận thức cuộc sống của mình và là một người thành đạt được nghìn người ngưỡng mộ nhưng nếu con là một đứa con bất hiếu, không biết tôn trọng, yêu thương chính người sinh thành ra mình thì con cũng chỉ là một kẻ khốn nạn, một kẻ đạo đức giả không hơn không kém. Con đã nhận thức được lỗi lầm của mình và giờ đây con đang vô cùng đau đớn và hối hận. Nếu thời gian có quay trở lại nghìn vạn lần con sẽ không làm cho mẹ đau lòng, dù là mảy may.

Nhưng con biết thời gian đâu có thể quay ngược đúng không cha, quá khứ lỗi lầm con sẽ cố gắng bù đắp, còn hiện tại và tương lai con sẽ tự nhắc nhở mình sẽ không bao giờ được làm điều gì khiến cho mẹ cũng như cha phải phiền lòng hơn nữa. Lời nhắc nhở của cha làm con thức tỉnh và cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Con rất biết ơn về điều ấy, con sẽ cố gắng không phạm phải sai lầm một lần nữa, nhưng nếu con vẫn không biết sai mà tiếp tục sai phạm xin bố hãy trừng phạt con, hãy từ bỏ con. Vì chính bản thân con cũng không chấp nhận được một đứa con bất hiếu, báo đáp bố mẹ bằng những hành động vô tâm, vô tính.

Con sẽ nhớ mãi những lời bố nói với con ngày hôm nay, lấy đó làm bài học quý giá nhất đời. Con cũng sẽ yêu thương, trân trọng bố mẹ bằng tất cả những gì con có. Con sẽ xin lỗi mẹ và quỳ xuống cầu xin mẹ tha thứ cho đứa con bất hiếu là con. Xin bố hãy yên tâm về con.

Con yêu bố!

17 tháng 9 2018

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi:  "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”...  Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ  bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử\Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

17 tháng 9 2018

Mẹ kính yêu! 
Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Bởi lẽ mẹ sẽ chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con không mắc lỗi gì. Mẹ biết không?

Con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa ngang bướng và không biết cách biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!

Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá hào phòng với con, bởi Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Nhưng với con Mẹ là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con. 

Con biết Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân…có lẽ là cả cuộc đời này chúng con luôn được mẹ bao bọc che chở! Chúng con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi chúng con ốm đau. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng chúng con luôn được sống trong tình thương yêu và mẹ luôn để chúng con được bằng các bạn cùng trang lứa. Con vẫn nhớ những khi chúng con bị ốm, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ lại thức trắng cả đêm để dỗ dành, tìm mọi cách cho chúng con ngủ. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Các con thấy đó vì hồi trẻ mẹ không chịu cố gắng học hành cho tốt nên bây giờ mẹ phải làm công việc vất vả, các con phải chịu khó cố gắng nỗ lực học giỏi sau này con có cuộc sống tốt hơn, con có thể đi đến các nước trên thế giới, điều quan trọng hơn là con chứng minh được bản thân mình với mọi người”. Dù công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng mẹ luôn theo sát chỉ bảo chúng con học hành. Rồi con cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, ngày con nhận giải thưởng học sinh giỏi toán của tỉnh mẹ đã khóc vì sung sướng, tự hào.

Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Mà  vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn vì con nhiều lắm! Bởi đôi lúc con chẳng vâng lời, còn cãi lời, thậm chí thờ ơ trước những lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ dù là lời xin lỗi muộn màng nhưng con hứa sẽ không để mẹ phiền lòng nhiều vì con nữa.

Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể con sẽ không bao giờ gởi đi! Thời gian sẽ dần qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt theo năm tháng nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Mẹ hãy dành thời gian chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Mẹ hứa phải sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!

Con yêu và gửi tới mẹ ngàn nụ hôn!

Câu này không phải mk viết nha :< mk tham khảo trên mạng v cho nhanh vì thời gian không có hạn <3

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
3 tháng 1

Tác giả bức thư muốn bày tỏ tình cảm yêu thương, trân trọng và cảm phục trước chú lĩnh chì dũng cảm. 

5 tháng 10 2017

Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Bởi lẽ mẹ sẽ chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con không mắc lỗi gì. Mẹ biết không?

Con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa ngang bướng và không biết cách biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!

Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá hào phòng với con, bởi Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Nhưng với con Mẹ là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con. 

Con biết Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân…có lẽ là cả cuộc đời này chúng con luôn được mẹ bao bọc che chở! Chúng con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi chúng con ốm đau. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng chúng con luôn được sống trong tình thương yêu và mẹ luôn để chúng con được bằng các bạn cùng trang lứa. Con vẫn nhớ những khi chúng con bị ốm, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ lại thức trắng cả đêm để dỗ dành, tìm mọi cách cho chúng con ngủ. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Các con thấy đó vì hồi trẻ mẹ không chịu cố gắng học hành cho tốt nên bây giờ mẹ phải làm công việc vất vả, các con phải chịu khó cố gắng nỗ lực học giỏi sau này con có cuộc sống tốt hơn, con có thể đi đến các nước trên thế giới, điều quan trọng hơn là con chứng minh được bản thân mình với mọi người”. Dù công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng mẹ luôn theo sát chỉ bảo chúng con học hành. Rồi con cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, ngày con nhận giải thưởng học sinh giỏi toán của tỉnh mẹ đã khóc vì sung sướng, tự hào.

Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Mà  vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn vì con nhiều lắm! Bởi đôi lúc con chẳng vâng lời, còn cãi lời, thậm chí thờ ơ trước những lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ dù là lời xin lỗi muộn màng nhưng con hứa sẽ không để mẹ phiền lòng nhiều vì con nữa.

Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể con sẽ không bao giờ gởi đi! Thời gian sẽ dần qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt theo năm tháng nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Mẹ hãy dành thời gian chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Mẹ hứa phải sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!

Con yêu và gửi tới mẹ ngàn nụ hôn!

5 tháng 10 2017

Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một tác phẩm hay và đầy ý nghĩa. Nó khiến cho em xúc động không chỉ bởi vì tình cảm hồn nhiên và dễ thương của hai anh em Thành và Thủy mà còn bởi vì cuộc chia ly đột ngột giữa hai anh em, hai tâm hồn nhạy cảm và trong sáng. 

Người ta thường nói búp bê thì không biết khóc bao giờ. Búp bê chỉ là một đồ vật vô tri vô giác mà thôi. Nhưng con người bằng xương bằng thịt thì khác. Họ có thể vui, buồn, giận dỗi và khóc khi mình gặp phải những biến cố hay mất mát nào đó trong đời, cũng có thể khóc khi vui sướng. Thành và Thủy cũng chính là những con người như vậy. Hai anh em không chỉ rất yêu thương nhau mà còn muốn ba mẹ hai em không chia tay để trong hai trái tim bé nhỏ ấy không biết bao lần thổn thức. Thành là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, dù cho đồ chơi của chúng chẳng có gì nhiều nhưng anh vẫn dành hết đồ chơi cho đứa em gái ngây thơ của mình. Thủy tuy còn nhỏ và khá trẻ con, nhưng hành động “võ trang cho con Vệ Sĩ”, đem đặt đầu giường để gác đêm cho anh để anh không chiêm bao thấy ma nữa xuất phát từ tình anh em. Thủy không thể chịu đựng nổi khi thấy Thành đem chia hai con búp bê, con Vệ Sĩ và con Em nhỏ ra, em càng không thể cầm lòng khi em biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, em phải xa người anh trai mà em hết lòng tôn sùng và yêu mến. Hai anh em cũng chỉ là hai con búp bê có cảm xúc phải chia tay nhau khi còn quá nhỏ để luyến lưu một góc trời ký ức đầy dư âm và kỷ niệm. Hai em không phải là người quyết định cuộc chia tay ấy mà chính quyết định ly hôn của ba mẹ hai em đã khiến cho hai em phải xa nhau, xa những tháng ngày hạnh phúc và đầy những ký ức đẹp như cổ tích. Khi biết chuyện, cô và các bạn của Thủy đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng rằng từ nay Thủy sẽ không còn được đi học nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Em chỉ ước một điều là cái tổ ấm nhỏ bé ấy sẽ không bị tan vỡ và nụ cười lại nở trên mối hai anh em tội nghiệp. Người lớn thì có bao giờ hiểu được con trẻ nghĩ gì khi tuy còn nhỏ mà chúng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau và phải nói lời chia xa với những người mà mình yêu thương nhất. Hai con búp bê cũng phải chúng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Em không biết là chúng có khóc không nếu chúng phải chia tay nhau sau một thời gian dài bên nhau, chơi đùa cùng hai con người đáng yêu và dễ thương như hai thiên thần. Có thể chúng sẽ không khóc đâu vì búp bê làm gì có nước mắt. Nhưng cuộc chia tay đã làm nhói đau Thành và Thủy, để lại trong tim hai em một vết thương rất lớn không gì hàn gắn nổi. Dù vậy thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, “mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng um trùm lên cảnh vật”. Hai em có thể xa rời nhau, nhưng tôi tin chắc một điều là chúng vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ khung trời tuổi thơ với những cảnh vật quen thuộc, mãi mãi không quên. Em thấy lòng mình đau đớn khi trong phút giây nói lời tạm biệt, Thủy bắt thành phải hứa là sẽ không bao giờ để hai con búp bê ngồi xa nhau, cũng giống như hai sinh linh ấy sẽ mãi dõi theo nhau trên mọi nẻo đường đời. 

Câu chuyện là một bài học về tình anh em, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó có thể phai mờ. Búp bê có lỗi gì mà phải chia tay? Búp bê vẫn muốn mình được hạnh phúc trong vòng tay đùm bọc, chở che của ba mẹ. Cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động của hai em bé trong truyện có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta rằng: Gia đình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mỗi người. Để bảo vệ và gìn giữ được hạnh phúc gia đình không có gì hơn là chúng ta phải đừng để những cuộc chia ly như thế diễn ra để con trẻ tự nhiên lại phải hứng chịu những mất mát không gì hàn gắn được.

8 tháng 3 2020

bạn viết bằng cả trái tim nhé sẽ hay hơn đấy

8 tháng 3 2020

Là sao bạn?

24 tháng 7 2021

Tham khảo

  Mẹ ơi, giờ con đã là học sinh lớp 1 rồi. Con cảm ơn mẹ trong suốt thời gian qua đã nuôi nấng con cho đến tận bây giờ. Con vui lắm mẹ ạ, con vui vì con đã là học sinh lớp 1 đã không còn bé bỏng nữa. Con được mẹ chuẩn bị sách vở cho đến trường, được khoác chiếc cặp sách mới trên vai. Tất cả là nhờ công lao của mẹ. Mẹ chăm sóc con từ khi còn mới sinh ra biết chập chững bước đi, từng bữa ăn giấc ngủ con đều được đôi bàn tay mềm mại của mẹ ấu yếm , nuôi nấng. Con cảm ơn mẹ đã luôn bên cạnh con, đã luôn nhắc nhở dạy con từng li từng tí. Cả đời này con sẽ không bao giờ quên ơn đức của mẹ dành cho con.