K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 2 2018

I have a memorable childhood which has many experiences. One of the experiences I remember most is the first time I was invited to a birthday party. I was a 6-year-old girl and I had a bestfriend whose name is Lisa. We were very close and seemed we couldn’t live without each other until her birhtday. It was a beautiful morning when Lisa invited me to her birthday party and had no idea about how great her party would be if she didn’t ask me to attend. I was very happy and decided to make my bestfriend surprise by giving her a puppy as a present. Lisa didn’t like dog or any animal but I almost forgot about that. I was confident to give her my present in her birthday and immediately realized that she didn’t like my little dog which I myself chose to buy 3 days ago. While the party was going on, I stood in a corner of the room and watched how much she loved other normal presents such as teddy bear, dolls or crayons. I felt dissapointed but that was not the worst thing. About 20 mintues later, Lisa’s father gave a sign that was the time to taking out a birthday cake. It was the biggest birthday cake I had ever seen. The light went off. As soon as it went on, somebody screamed “It’s a puppy in the cake”. Everyone was surprise and they recognized that was my puppy. They looked at the puppy and then looked at me. I glanced to Lisa. She said nothing and about to cried. I was very confused and ashamed. I carried my puppy, said sorry to Lisa and ran out of the party. I couldn’t believe that I had just broken my bestfriend’s birthday cake because of a silly decision. I learned that never bring any animal with me to a party, especially bestfriend’s birthday party. It’s an experience that I won’t forget for the rest of my life. Luckily Lisa forgave me and we are still friend up to now. She always reminded me about her 6th birthday and we laughed a lot.
Bạn xem đúng ko nhé nếu sai chỉ mình với để mình sửa

12 tháng 7 2018

Of all my past experiences, the one that stands out most in my memory is a day of bitter sorrow and remorse. Although at the end of the day, a ray of happiness shone through the dark clouds, the mental anguish I underwent may never be equalled.

The day was a Saturday. Everyone was busy. My mother had asked me to stay at home knowing how clumsy I was. Being a grown up girl, I naturally felt resentful and I had the urge to go out. Eventually, I came out of my house without her knowledge and ran joyfully to join my brother and other friends.

We played a game of poker and then sat down under the shade of a large tree. While we were chatting, one of the boys said, “I bet none of you girls can ride a bicycle to town.” The other girls looked at each other then the bicycle fearfully, but I was full of courage. Being provoked by the challenge and we agreed that if I rode first, he would give each and everyone there 1 dollar and write an essay about how girls are as brave as guys.

My eldest brother was worried for if anything untoward happened to me, he would get the worst of it. But the boy dispelled all his fears. I had a feeling that something would go wrong when I began to ride a bicycle. My pride, nevertheless, got the better of me and I rode faster. On taking a bend, I had a sickening feeling. At that time I heard a loud noise “BANG!” and my friends shouting, “LINDA… LINDA!!”. Then I fell and my mind became blank.

On beginning to regain consciousness, I could hear voices around me. Again I began to sink deeply into a dreamless sleep. When I open my eyes, I found myself in a white room on a bed and my mother sitting beside me weeping. “What has happened?” I asked feebly. She wiped her tears and force a smile across her face and told me not to worry. I knew something was wrong.

A doctor then came in, examined me, he shook his head and went out to speak to my parents. Judging by the expression of the doctor and the way my mom cried, I knew it was no good news. Imagine the shock I underwent when I overheard the doctor saying that I would never walk again. Mixed feelings of remorse, regret and indescribable terror came over me. Why? Why? Oh why was I such a stubborn child. I shivered and suddenly felt very sick. I wanted to cry, I felt it in my throat, but the pain was too great and the tears refused to fall.

How I lived through that day of misery, it remains a question mark. It seemed to me to be the end of the world. My parents tried to pretend that my wounds were not serious. Little did they know, I knew the truth. In my thoughts, the doctor’s prediction remained. I felt completely miserable and when my mother smiled at me, telling me that I would recover soon, the irony of words cut through my heart like a sword.

Although the doctor’s prediction did not come true – thankfully, I will never forget the horror and misery it brought about it. As for the challenge, it was called off. No one lost nor did anyone won

7 tháng 11 2021

Em tham khảo nhé:

Tâm trạng nhân vật trữ tình thể hiện trong hai bài thơ " hồi hương ngẫu thư" của Hạ Tri Chương và "Trở lại An Nhơn " của Chế Lan Viên đã gợi ra trong lòng người bao xúc cảm. Trong Hồi hương ngẫu thư, đó là nỗi nhớ của con người xa quê lâu ngày mà nay mới trở về quê hương. Sự xúc động trong lòng tác giả là nỗi hoài vọng của con người xa quê lâu ngày. Và nay, mọi thứ đều đã và đang đổi thay. Lòng người xa quê bao giờ cũng mang vấn vương. Hạ Tri Chương vấn vương, chua xót vô cùng khi ông chỉ còn là người khách lạ trên quê hương dẫu cho giọng quê không đổi. Tác động từ đám trẻ nhỏ khiến lòng nhà thơ càng thêm u sầu khi trở thành khách trên chính quê hương mình. Xúc động nghẹn ngào trong lòng Chế Lan Viên là nỗi xúc động vô cùng vô tận. Khi trở lại quê hương mọi thứ đổi thay, cảnh mất, người mất. Và lòng của con người cao tuổi ấy lại càng thêm những vấn vương thuở xưa. 

7 tháng 11 2021

Em tham khảo nhé:

Tâm trạng nhân vật trữ tình thể hiện trong hai bài thơ " hồi hương ngẫu thư" của Hạ Tri Chương và "Trở lại An Nhơn " của Chế Lan Viên đã gợi ra trong lòng người bao xúc cảm. Trong Hồi hương ngẫu thư, đó là nỗi nhớ của con người xa quê lâu ngày mà nay mới trở về quê hương. Sự xúc động trong lòng tác giả là nỗi hoài vọng của con người xa quê lâu ngày. Và nay, mọi thứ đều đã và đang đổi thay. Lòng người xa quê bao giờ cũng mang vấn vương. Hạ Tri Chương vấn vương, chua xót vô cùng khi ông chỉ còn là người khách lạ trên quê hương dẫu cho giọng quê không đổi. Tác động từ đám trẻ nhỏ khiến lòng nhà thơ càng thêm u sầu khi trở thành khách trên chính quê hương mình. Xúc động nghẹn ngào trong lòng Chế Lan Viên là nỗi xúc động vô cùng vô tận. Khi trở lại quê hương mọi thứ đổi thay, cảnh mất, người mất. Và lòng của con người cao tuổi ấy lại càng thêm những vấn vương thuở xưa. 

7 tháng 1 2018

Học sinh có thể trình bày theo nhiều cách khác nhau song cần đáp ứng được các ý sau:

* Tình bạn tuổi học đường không thể thiếu

- Ý nghĩa và sức mạnh của tình bạn

- Vấn đề chọn bạn và phát triển tình bạn

- Bác bỏ việc chọn bạn tràn lan

* Tình yêu tuổi học đường

- Con đường từ tình bạn tới tình yêu không phải là tất yếu, cần phải nuôi dưỡng tình bạn trong sáng…

- Hệ quả của tình yêu:

   + Chưa phát triển về cả tinh thần lẫn thể chất, bi kịch nhẹ là sa sút học tập; nặng thì trả giá khôn lường. Vì thế phải vượt lên chính mình.

   + Rút ra bài học cho chính bản thân mình.

16 tháng 1 2021
Hiện nay,trong một số các trường học,những học sinh giỏi của chúng ta thường có quan niệm rằng:"không nên kết bạn với những người học yếu".Và họ đó cũng có suy nghĩ rằng nếu kết bạn với những người học yếu thì về sau mình cũng sẽ học yếu như họ.Vậy quan niệm "không nên kết bạn với những người học yếu" có ý nghĩa như thế nào và tốt hay xấu trong học tập hiện nay Quan niệm: "không nên kết bạn với những người học yếu" mang một ý nghĩa không tốt trong học tập.Vì những người học yếu cũng có những cái hay của riêng mình mà những bạn học sinh giỏi khác không hề có.Họ không giỏi về mặt này nhưng họ giỏi về mặt khác.Chúng ta không nên theo quan niệm đó vì những người học yếu họ cần những người học giỏi để giải đáp những vấn đề mà họ không hiểu,và từ đó họ có căn bản mà làm thêm những dạng bài tập khác.Và từ đó họ từ một học sinh yếu lên học sinh trung bình đồng thời những người học sinh giỏi giúp họ thì có thểm một ít kinh nghiệm mới khác.Khi học sinh yếu được những bạn học giỏi giúp thì họ biết mình được quan tâm và học ngày càng tiến bộ hơn,họ sẽ không phải ở lại lớp để trở thành gánh nặng cho thầy cô giáo,không làm phiền lòng cha mẹ của họ.Nếu người học yếu không được người khác giúp đỡ thì họ sẽ không giải quyết được những vấn đề khó và ở lại lớp,để lại gánh nặng cho thầy cô giáo,làm buồn lòng cha mẹ,bị người khác chê cười,thêm khó khăn cho xã hội đang trong thời kì phát triển.Tóm lại.chúng ta không nên theo quan niệm :" không nên kết bạn với những người học yếu".Nếu theo quan niệm đó thì sẽ tạo ra nhiều khó khăn trong xã hội,sẽ có thêm nhiều người nghèo khổ và trở thành gánh nặng cho thầy cô giáo,làm cha mẹ phiền lòng.Chúng ta nên giúp đỡ những người học yếu để giúp họ trở thành những người có ích cho xã hội sau này,đỡ được gánh nặng cho xã hội đồng thời chúng ta sẽ được nhiều bạn bè quý mến và mọi người kính trọng. Quan niệm”Không nên kết bạn với những người học yếu” mang một ý nghĩa không tốt.Chúng ta không nên theo quan niệm đó mà phải kết bạn với những người học yếu,giúp họ giải quyết những vấn đề họ không hiểu để về sau họ trở thành một học sinh khá,trở thành một công dân tốt trong xã hội để giúp cho đất nước trong thời kì hội nhập.
16 tháng 1 2021

Tham khảo thôi nha:

Khẳng định đây là một quan điểm sai.Phân tích : học yếu không phải là thói xấu mà chỉ là một nhược điểm chủ quan do điều kiện khách quan chi phối ( sức khỏe, khả năng..)Chỉ ra nguyên nhân và tác hại của quan điểm trên.Dùng lí lẽ và dẫn chứng để bác bỏ (quan niệm như vậy là ích kỉ, đố kị, phân biệt; hậu quả: không nâng đỡ bạn, trái lại còn đẩy bạn vào sự tự ti, mặc cảm, bế tắc; trong lớp sẽ có sự chia rẽ, ngăn cách, ...)Nêu quan niệm đúng của mình (nên mở rộng tấm lòng, giúp đỡ, chia sẻ với bạn học yếu để bạn tiến bộ như vậy tập thể lớp mới đoàn kết).