Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài làm:
Trong chương trình Văn học lớp 6, em đã được học rất nhiều chuyên cổ. tích và truyền thuyết hay. Nhưng em thích nhất là truyện truyền thuyết Thánh Gióng. Câu chuyện đã kể về một người anh hùng đánh giặc giữ nước.
Đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão nghèo. Họ rất chăm chỉ làm ăn nhưng lại hiếm con. Tuổi đã cao mà vẫn chưa có được một mụn con. Một hôm, bà vợ đi ra đồng, nhìn thấy một vết chân to, bà bèn đặt chân mình vào ướm thử. Nào ngờ, về nhà bà thụ thai. Đến tháng thứ mười hai, bà sinh được một cậu bé mặt mũi khôi ngô, tuấn tú. Hai vợ chồng vui mừng, đặt tên đứa bé là Gióng. Nhưng niềm vui của ông bà trở thành nỗi lo khi thấy Gióng lên ba tuổi mà vẫn chưa biết nói, biết cười, đặt đâu nằm đó.
Bấy giờ có giặc n đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Vua vô cùng lo lắng, cho sứ giả đi khắp nơi rao tìm người tài giỏi cứu nước. Vừa nghe thấy tiếng sứ giả loa truyền, chú bé Gióng bỗng cất tiếng nói đòi mẹ cho gọi sứ giả vào gặp. Mẹ Gióng thấy con mình cất tiếng nói thì vô cùng mừng rỡ, chạy đi mời sứ giả. Khi gặp sứ giả, Gióng bèn bảo sứ giả về tâu vua, làm cho một áo giáp sắt, một con ngựa sắt và một cái roi sắt. Nhà vua mừng rỡ, truyền cho thợ làm gấp ngày đêm.
Kỳ lạ hơn, từ sau hôm gặp sứ giả, chú bé Gióng lớn nhanh như thổi. Ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Cả làng cùng góp gạo nuôi Gióng. Ai cũng mong chú bé lớn nhanh, khỏe mạnh để giúp vua đánh gặp cứu nước. Giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước rất nguy, ai cũng hoảng sợ, hoảng hốt. Đúng lúc đó, sứ giả đem những thứ Gióng yêu cầu đến. Chú bé vùng dậy, vươn vai trở thành tráng sĩ, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội, phun lửa, lao thẳng vào đám giặc. Quân giặc hoảng sợ. Tráng sĩ phi ngựa đến đâu, dẹp tan quân giặc đến đó. Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre làm vũ khí. Lũ giặc giẫm đạp lên nhau mà chạy. Tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc. Đến đây, một mình một ngựa, tráng sĩ lên đỉnh núi, cởi bỏ áo giáp, cả người và ngựa bay về trời.
Vua nhớ công ơn, phong Gióng làm Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Những nơi ngựa phi qua để lại ao hồ. Rặng tre bị ngựa phun lửa cháy trở nên vàng óng còn có một làng bị ngựa phun lửa cháy được gọi là làng Cháy.
Cốt lõi sự thật lịch sử trong truyền thuyết Thánh Gióng:
- Vào thời Hùng Vương, các cuộc chiến chông ngoại xâm trở nên ác liệt hơn, đòi hỏi phải huy động sức mạnh của toàn dân.
- Hình ảnh ngựa sắt, roi sắt còn nói đến sự phát triển lịch sử, chúng ta đã vươn tới thời đại đồ sắt.
- Dân tộc Việt cổ tuy nhỏ nhưng đã anh dũng đánh giặc và chiến thắng kẻ thù, bảo vệ bờ cõi. Khi đã chiến thắng kẻ thù, dân tộc ta vẫn luôn luôn nêu cao tinh thần cảnh giác, vì thế dù bay về trời, Gióng vẫn để lại giáp sắt cho non sông, dân tộc
@.@
Truyền thuyết Thánh Gióng dựa trên cốt lõi sự thật lịch sử là chống lại giặc ÂN
Trong chuyến dã ngoại của trường, chúng em đã được đến thăm đền Gióng tại xã Phù Đổng, huyện Gia Lâm, Hà Nội. Nơi đây là nơi thờ Thánh Gióng – một người anh hùng trong truyền thuyết. Em luôn ước ao mình có thể được gặp Thánh Gióng dù chỉ một lần.
Buổi dã ngoại hôm ấy thật thú vị, chúng em đã biết được thêm thật nhiều điều. Tương truyền rằng nơi xây dựng ngôi đền chính là nền nhà cũ của Thánh Gióng. Tất cả chúng em đều háo hức quan sát mọi thứ, ai cũng muốn tìm tòi xem còn lại dấu tích gì của Thánh Gióng không. Trong khuôn viên của khu đền thờ thật đẹp, em đã đi vào một góc vườn nhỏ để tham quan. Đang ngắm nhìn những bông hoa trong vườn em bỗng nhìn thấy có một vật gì đó phát sáng trong bụi hoa. Em tò mò gạt lớp cỏ dại và hoa ra, thì ra đó chính là một sợi dây có đính viên ngọc màu xanh, đẹp lung linh. Em thích thú cầm chiếc vòng lên, không hiểu sao ánh sáng trên viên ngọc lại biến mất, giờ trông nó giống như một viên đá xanh bình thường. Em tự nghĩ thầm chắc nó không có gì đặc biệt, có thể do em đã nhìn nhầm. Vì trông nó khá hay nên em đã cầm nó theo và đem về nhà.
Sau hôm ấy, em cất gọn chiếc vòng ở góc tủ sách để giữ làm kỉ niệm cho chuyến dã ngoại. Một hôm em đang ngồi soạn bài cho tiết văn ngày mai, đó là bài truyền thuyết Thánh Gióng. Đọc xong câu chuyện em thấy thật cảm phục sức mạnh và tài năng của ngài. Lúc đó trong đầu em chợt nghĩ: “Không biết Thánh Gióng trông thế nào nhỉ? Chắc ngài sẽ oai phóng lắm. Ước gì mình có thể được gặp ngài trực tiếp”. Em đang mải mê suy nghĩ bỗng thấy viên ngọc em nhặt được phát sang lung linh. Từ phía ánh sáng ấy xuất hiện một tráng sĩ cao to, cường tráng, trên người mặc một bộ áo giáp sắt thật oai phong. Em vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tráng sĩ ấy đã đứng trước mặt em, ngài cười hiền hậu và nói:
– Cháu đừng sợ, ta chính là Phù Đổng Thiên Vương đây. Vì nghe thấy lời thỉnh cầu của cháu nên ta đã xuất hiện.
Sau khi nghe ngài giới thiệu em mới cảm thấy bớt sợ hãi. Em thắc mắc:
– Nhưng sao ngài lại bước ra từ viên ngọc đó ạ?
Thánh Gióng trả lời:
– Đây chính là viên ngọc mà ta đeo từ khi mới sinh ra, nó là bảo vật Ngọc Hoàng tặng riêng cho ta khi xuống trần gian. Trong trận đánh giặc Ân năm đó ta đã vô tình đánh rơi nó ở góc vườn nhà. Ta đã muốn tìm chiếc vòng này từ rất lâu, không ngờ hôm nay nó lại ở đây. Sao cháu lại có được nó vậy?
Tôi liên kể chuyện mình nhặt được chiếc vòng này như thế nào cho Thánh Gióng nghe. Ngài rất cảm kích vì tôi đã giúp ngài tìm lại được kỉ vật của mình. Ngài liền vui vẻ nói:
– Cháu có mơ ước gì không? Nếu có thể ta sẽ giúp cháu hoàn thành mơ ước đó. Hay … cháu có muốn được cao lớn và có sức mạnh phi thường như ta không?
Em suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
– Dạ thưa ngài, cháu không ước mình cao lớn như ngài, cũng không ước có sức mạnh phi thường. Cháu chỉ muốn tất cả mọi người có cuộc sống ấm no, gia đình luôn được hạnh phúc thôi ạ!
Thánh Gióng nghe xong cười rất hào sảng:
– Ta không ngờ cháu lại có suy nghĩ chín chắn như vậy. Theo ta những điều mà cháu ước không khó để thực hiện. Chính cháu cũng đang tự thực hiện dần ước mơ của mình rồi đấy. Cháu hãy học hành chăm chỉ sau này ắt sẽ góp công xây dựng được một đất nước ấm no. Và chỉ cần có tiếng cười trong trẻo của cháu là gia đình sẽ luôn hạnh phúc.
Thánh Gióng vừa nói dứt lời liền vụt biến mất, trong ánh sáng mờ mờ vẫn nghe thấy giọng ngài văng vẳng: “Ta phải trở về trời đây, tạm biệt cháu”.
Vừa lúc ấy, tiếng chuông báo thức rung lên, em giật mình tỉnh dậy. Xung quanh em không có ai cả, em vội vàng chạy đến bên bàn học nhưng không thấy chiếc vòng nào cả. Thì ra cả chiếc vòng và việc được gặp Thánh Gióng chỉ trong giấc mơ của em. Có lẽ sau chuyến đi dã ngoại em nghĩ nhiều quá nên mới mơ như vậy. Nhưng em vẫn nhớ như in những lời ngài nói với em trong giấc mơ. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm được những điều mình đã ước trong mơ.
Tham khảo!
Buổi tối hôm qua, như thường lệ, em chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Cô giáo dạy Ngữ văn dặn là phải đọc văn bản trước, phân tích và trả lòi câu hỏi của bài học Thánh Gióng. Khi đi ngủ, em vẫn suy nghĩ về từng chi tiết của bài văn. Em thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng một tiếng nói rất lạ vang lên :
-Xin chào người bạn nhỏ !
Em mở mắt, chợt thấy một chàng trai trẻ to lớn, mặc bộ quần áo được làm bằng sắt, nhìn em mỉm cười. Em chưa kịp hỏi gì thì chàng đó đã tự giới thiệu :
-Ta là Thánh Gióng, người đã đánh đuổi giặc Ân. Ta đang đi tìm hiểu xem dân tình sinh sống ra sao.
Em chớp mắt rồi hỏi :
-Thánh Gióng nào ? Có phải là Thánh Gióng thời Hùng Vương thứ sáu không ?
Thấy em còn nhớ, chàng tươi cười đáp :
-Đúng đó ! Chú em còn nhớ tên ta, giỏi quá !
Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Thánh Gióng còn sống mà đến đây được nhỉ ?
Em chưa suy nghĩ xong, thì chàng trai đã bảo :
-Ta vừa ở chỗ các vua Hùng tới đây. Nghe nói dân tình đã sống yên ổn, hoà thuận với nhau nên ta ghé xuống thăm xem thế nào. Chú em có thích được vươn vai để trở thành một tráng sĩ, mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt như ta không ?
Em bối rối quá ! Đích thị là Thánh Gióng thòi vua Hùng thứ sáu rồi. Em liền nói :
-Thưa ngài, thích lắm ạ ! Sao em đã cố gắng ăn thật nhiều cơm, tập thể dục, thể thao đều đặn mà mãi chẳng to lớn được như ngài ?
-Đúng lắm – Thánh Gióng tiếp lời – điều này thì chỉ có những người có sức mạnh phi thường mới làm được mà thôi ! Có đúng thế không ?
Em nói :
-Thưa ngài đúng lắm ! Nhân ngài đến, em xin hỏi : Làm thế nào mà ngài vươn vai một cái là có thể biến thành một tráng sĩ, người cao hơn trượng ? Người ta bảo ngài sinh ra từ một gia đình nghèo khổ, nhưng có tiếng là phúc đức phải không ?
Tráng sĩ nói :
-Do ta căm thù lũ giặc Ân, vì chúng đã xâm chiếm đất đai của nước ta và giết hại dân lành vô tội, ta phải gồng mình lên, phải phát huy hết nội công mối đủ sức tiêu diệt được chúng.
Em thấy Thánh Gióng tỏ ra cởi mở, dễ gần nên đánh bạo hỏi thêm :
-Thấy sách chép rằng : Ngài rất kì lạ, sinh ra được ba năm mà không nói, đến khi sứ giả đi tìm ngưòi tài thì ngài mới cất tiếng nói đầu tiên có phải không ?
Thánh Gióng bình tĩnh trả lời :
-Đúng là ta đến ba tuổi vẫn không biết nói, nhưng khi giặc Ân đến thì ta căm giận quá mà vươn vai đứng dậy !
“Đúng thật !” – em thầm nghĩ. Em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to :
-Dậy thôi, chuẩn bị đi học rồi !
Em giật mình thức giấc. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, giấc mơ thật thú vị.
Trên đường đi học, em lại nghĩ đến Thánh Gióng. Tai em còn văng vẳng lời trò chuyện với tráng sĩ. Thánh Gióng sâu sắc thật. Phải có lòng yêu nước tha thiết mới có thể vươn vai thành người có sức khoẻ phi thường để giết giặc. Cả dân tộc Việt Nam sẽ mãi mãi biết ơn Thánh Gióng.
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biết cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc Ân xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biết cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc Ân xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.
Refer
Tôi là một người phụ nữ chân quê, sống một cuộc sống bình yên bên người chồng tại một ngôi làng nhỏ thời vua Hùng thứ 6. Hai vợ chồng tôi tuổi đã cao, mặc dù làm nhiều việc thiện tích đức nhưng mãi vẫn chưa có được một mụn con. Được ông trời thương xót, cuối cùng, hai vợ chồng tôi đã có được một đứa con. Và đó chính là Thánh Gióng- người anh hùng dân tộc đã bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm.
Đó là một câu chuyện dài mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Một hôm, tôi ra đồng làm việc thì thấy trên mặt đất có một vết chân to. Thấy lạ quá, tôi bèn lấy chân mình ra ướm thử, từ đó tôi có thai. Cả hai vợ chồng tôi đều vô cùng vui mừng, sung sướng. Nhưng trớ trêu thay, khi đứa con còn chưa ra đời, chồng tôi mất. Không lâu sau, tôi sinh ra một đứa bé bụ bẫm, kháu khỉnh và đặt tên là Gióng. Nhưng kỳ lạ thay, dù đã ba tuổi, Gióng vẫn không biết nói, biết cười, điều này khiến tôi vô cùng buồn khổ, lo lắng.
Năm đó, giặc Ân tràn vào bờ cõi nước ta. Chúng cướp bóc, tàn sát người dân vô cùng tàn độc. Triều đình đã cử binh lính đi dẹp yên bờ cõi đất nước, nhưng thế giặc mạnh, quân ta bị đánh bại. Trước hoàn cảnh đất nước nguy nan, nhà vua sai sứ giả đi tìm người tài cứu nước. Khi sứ giả đi qua làng tôi, nghe lời kêu gọi người tài, Gióng bất ngờ cất tiếng bảo tôi:
- Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.
Vui mừng xen lẫn bất ngờ, tôi làm theo lời con. Khi sứ giả bước vào nhà, Gióng liền nói:
- Ông về tâu vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một chiếc áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này.
Sứ giả tuy bất ngờ nhưng cũng lập tức về tâu vua. Vua sai người ngày đêm chuẩn bị những vật mà Gióng yêu cầu. Và điều kì lạ đã xảy ra. Từ khi gặp sứ giả, con tôi bỗng lớn nhanh như thổi, cơm ăn bao nhiêu cũng không đủ, quần áo mới vừa mặc đã sứt chỉ. Tôi phải nhờ đến hàng xóm giúp đỡ. Mọi người ai nấy đều vui vẻ góp gạo, may áo nuôi Gióng, nhờ vậy, tôi bớt được phần nào gánh nặng.
Giặc đã đến chân núi Trâu, lòng người vô cùng lo lắng. Đúng lúc đó, sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến. Con tôi bỗng vươn mình đứng dậy, trở thành một tráng sĩ to khỏe, lực lưỡng. Tôi giúp con mặc áo giáp sắt. Mặc áo giáp xong, tay cầm roi sắt, Gióng lên ngựa phi thẳng đến nơi có giặc. Đi đến đâu, ngựa phun lửa thiêu cháy quân thù đến đó. Gióng cầm roi sắt vung lên, giặc chết như rạ. Bỗng roi sắt gãy, con tôi bèn nhổ bụi tre bên đường quật vào giặc. Giặc bỏ chạy tan tác. Gióng đuổi đến chân núi Sóc Sơn. Lên đến đỉnh núi, đứa con anh hùng của tôi cởi áo giáp sắt, cúi đầu cảm tạ và cùng ngựa sắt bay về trời.
Câu chuyện ấy xảy ra cũng khá lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh đứa con bé bỏng của tôi anh dũng xông pha trận mạc, chiến đấu để bảo vệ quê hương, đất nước. Sau khi Gióng về trời, nhà vua đã cho lập đền thờ ở chính ngôi làng của tôi, điều đó vừa khiến tôi tự hào về Gióng vừa buồn bã vì Gióng đã xa tôi mãi mãi. Nhưng chắc chắn, những hình ảnh đẹp đẽ về đứa con sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi.
P/s : Ko ai làm luôn;-;
Trong cuộc đời có những chuyện kì lạ. Ta may mắn được chứng kiến câu chuyện về Phù Đổng Thiên Vương. Hôm nay ta sẽ kể cho các cháu nghe chuyện ngày xưa chàng đã đánh đuổi giặc Ân như thế nào.
Nghe tin giặc Ân sắp sang xâm lược, triều đình vô cùng lo lắng. Nhà vua cử ta đi khắp nơi kêu gọi người tài đánh đuổi quân thù. Khi ta đến kêu loa ở vùng làng Gióng thì có bà cụ ngập ngừng gọi ta vào nhà. Ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong nhà chỉ có chú bé chừng ba tuổi, trông rất khôi ngô. Chú bé cất giọng nói:
- Ngươi về bẩm với nhà vua, rèn cho ta một con ngựa sắt, một chiếc roi sắt và một chiếc nón bằng sắt, ta sẽ đánh tan quân giặc này.
Ta choáng váng trước những lời nói ấy. Câu bé này thì đánh sao nổi giặc? Nhưng thấy thái độ nghiêm túc cùa cậu bé, ta ngạc nhiên vô cùng. Chào hai mẹ con nhà cu ra về, ta lân la hỏi thăm hàng xóm bà con kể rằng, và được họ cho biết. Hai ông bà vốn nghèo khó, lại hiếm muộn đường con cái nhưng sống rất lương thiện, phúc hậu. Một hôm, bà lão ra thăm đồng, thấy một vết chân rất to bèn ướm thử chân vào. Thế rồi có mang. Hai ông bà mừng lắm. Nhưng một năm sau, bà cụ mới sinh, lức đó ông lão đã mất. Kì lạ thay, đứa bé đẹp đẽ đáng yêu nhưng không nói không cười, đặt đâu nằm đấy. Năm nay nó đã ba tuổi mà mọi sự vẫn không thay đổi.
Chắc đúng là người nhà trời xuống giúp nước ta rồi. Ta vội trở về tâu trình lên nhà vua. Người nửa tin nửa ngờ song vẫn lập hợp tất cả sắt thép mọi nơi, tất cả thợ giỏi đều được vời về cung để kịp rèn một con ngựa sắt, một chiếc nón sắt và một cây gậy sắt lớn.
Giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước vô cùng nguy ngập. Ta tuân mệnh vua mang đến các thứ cậu bé yêu cầu. Ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình không phải là một cậu bé mà là chàng thanh niên khỏe mạnh. Chàng vươn vai hóa thành tráng sĩ, mình cao hơn trượng. Tráng sĩ đội nón sắt, cầm gậy sắt, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt vươn cổ hí lên một tiếng, lửa phun rừng rực đốt cháy trụi cả một bụi tre đầu ngõ.
- Lạy mẹ, con đi!
Chàng nói rồi ra roi. Ngựa tung bờm phi thẳng đến chỗ quân giặc. Khắp nơi nhân dân nô nức cầm dao, gậy theo sau. Ngựa phi đến đâu, tre hai bên đường vàng sém đến đấy (sau này được gọi là tre đằng ngà). Vết chân ngựa in xuống đất thành một dãy ao hồ (bây giờ vẫn còn ở làng Phù Đổng).
Trông thấy ta từ xa, quân giặc vội quay đầu, vứt giáo tháo chạy. Nhưng chúng chạy đâu cho thoát? Ngựa phun lửa đốt chúng cháy trụi từng mảng, roi sắt vung lên một lần thì đã có cả chục thằng bị hất tung lên trời.
Bỗng "rắc" một cái, chiếc roi sắt gẫy làm đôi. Quân giặc thấy thế mừng rỡ, định hò nhau xông lại. Sẩn các bụi tre bên đường, chàng vươn mình nhổ bật lên, quật túi bụi xuống đầu giặc. Chẳng mấy chốc quân giặc đã không còn một mống.
Giặc tan, tráng sĩ một mình một ngựa lên núi. Lên đến đỉnh, chàng cởi áo giáp vắt trên ngọn cây cao, rồi cùng ngựa sắt từ từ cất mình bay vào không trung.
Nhà vua về thăm làng Gióng, được dân làng kể: từ sau khi gặp sứ giả, cậu bé lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa may xong đã chật, bà con phải góp com gạo nuôi cậu. Giặc đến, cậu vươn vai hóa thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt, đánh tan giặc rồi về trời, Nhà vua phong chàng là Phù Đổng Thiên Vương, lập đền thờ ngay tại quê nhà, hàng năm mở hội rất to. Năm nào ta cũng đến hội để tỏ lòng ngưỡng mộ chàng, người anh hùng của nhân dân.
Chào bạn !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn lên mạng tham khỏa nhá
Rất Rất nhiều câu hỏi giống bạn
Chúc bạn học tốt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thánh gióng lên ngựa lao thẳng vào bọn giặc làm chúng bay ra tứ tung chết hàng vạn , kì lạ thay que sắt dài ra Gióng quật 1 phát quân giặc chất hơn nứa con ngựa bỗng nhiên phun ra lửa làm giặc chết hết sau chiến thắng Gióng phi ngựa bay lên trời
Gióng hiên ngang trong bộ áo giáp, cây giáo bên mình sáng ngời ánh thép lóe trước mũi gươm quân thù, con ngựa hí một tiwwnsg vang trời rồi lập tức phi như gió về phía bọn giặc hung hăng kia. Chỉ một chốc, những thây của kẻ rắp tâm xâm lược kia đã gục xuống, lần lượt chất đống như ý chí xâm lược của bọn chúng vậy. Gióng liên tục thúc ngựa phi ra trận tuyến, những màn khói tỏa ra dữ dội từ miệng con chiến mã làm cho chúng ngạt và quỵ xuống. Một lát sau khi xung đột hữu tả, thấy cây giáo đã gẫy, không nản chí Gióng nhổ những cây tre làm vũ khí quất liên hồi vào giặc. Sau một hồi, những kẻ bại trận lần lượt lủi thủi chạy trốn, Gióng ngước nhìn lên, quê hương sạch bóng quân thù, một màu xanh thân thương bao trùm lấy tất cả, yên bình như thuở nào.