Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
* Suy nghĩ ngắn của em :
Đối với học sinh ngày nay, việc tự học không còn xa lạ bởi công nghệ ngày càng phát triển, những kiến thức không chỉ được truyền đạt từ các thầy cô giảng dạy trên lớp mà mỗi chúng ta đều có thể bổ sung thêm thông tin, tri thức qua các trang báo, mạng xã hội, các web học tập bổ ích,... Đặc biệt, trong thời điểm dịch Covid đang bùng phát trở lại gần đây, việc tự học đang là vấn đề được mọi người quan tâm, từ học sinh đến giáo viên, nhất là các bậc phụ huynh luôn muốn con em của mình học tập tốt trong điều kiện này. Việc này tùy thuộc vào ý thức của mỗi cá nhân, nhưng qua khảo sát ta có thể thấy được một số hiện trạng tiêu biểu trong thời điểm này. Đối với nhiều bạn học sinh, đây là thời điểm thích hợp nhất và cũng là thời gian để tranh thủ ôn lại các kiến thức đã học trên lớp, đồng thời bổ sung thêm những kiến thức bằng cách tự ôn luyện, đọc sách, học thêm ở nhà. Những học sinh như này nên được mọi người học tập và noi theo bởi đó là tấm gương vượt khó trong học tập, chúng ta vừa không lãng phí được thời gian, vừa có thể ở nhà giãn cách xã hội góp phần đẩy lùi dịch bệnh. Mặt khác, còn một số bạn học sinh chưa có ý thức khi lạm dụng thời gian này để dành cho những công việc "tiêu hao thời gian". Có thể các bạn sẽ thư giãn bằng những trò chơi sau những ngày tháng học tập ở trường, Nhưng không ! Các bạn đã quá phụ thuộc vào những trò chơi điện tử hay những cuộc vui chơi mà lơ đà, quên đi việc tự học tập. Bố mẹ không thể cai quản chúng ta trong suốt thời gian này, nên là cơ hội để học sinh "bộc phát" những điều xấu như : nghiện game, tệ nạn, gây mất trật tự trên mạng xã hội,... Có thể nói, trong tình hình đại dịch này, có rất nhiều điều cần lên án, phê phán về thái độ cũng như ý thức tự học của mỗi bạn học sinh. Bản thân mỗi người nên có một quyết định riêng, một nguyện vọng riêng để đạt được trong kì nghỉ dịch này. Có thể nó không quá to lớn nhưng nó đánh dấu một sự trưởng thành của cá nhân khi đã biết tự chủ trong công việc, trong học tập. Qua những lời trên, bản thân em cũng có ước muốn và kế hoạc hợp lí để ôn luyện cho thời gian sắp tới. Cuối cùng, chúc các bạn học sinh luôn có một cái nhìn tích cực về việc tự học để mỗi cá nhân là trở thành một công dân có ích cho đất nước Việt Nam.
Đại dịch Covid đã đi qua nước ta và lấy đi rất nhiều các sinh mạng vô tội.Rất nhiều người dân sinh sống ở nước ngoài đã bị đại dịch quái ác này cướp đi mạng sống của bản thân.
Là một công dân nước Việt em cảm thấy mình thật may mắn vì luôn có đội ngũ y bác sĩ tận tụy,hết lòng vì người dân luôn ở bên như xua đi bớt phần nào lo sợ.Có rất nhiều người bây giờ vẫn đang bị kẹt ở nơi xứ người nhưng chính phủ nước ta đã có những biện pháp kịp thời để đưa những công dân này về nước.Những người nhập cảnh trái phép hoặc là các vị khách từ nước khác tới mà có mang theo mầm bệnh sẽ được cách ly lấy mẫu xét nghiệm nếu như dương tính với loại virut nguy hiểm thì sẽ được chữa trị kịp thời.Trong thời điểm hiện tại nước ta đang xử lý dịch bệnh rất tốt,được các nước bạn bè đánh giá cao.Đa số người dân Việt Nam đã có ý thức đeo khẩu trang,và sát khuẩn tay trước khi ra khỏi nhà.Có thể nói em và các công dân Việt Nam khác rất may mắn khi được sinh ra trên mảnh đất chữ S tươi đẹp này.
Mong sao các công dân khác vẫn còn đang bị kẹt lại nơi xứ người sẽ chấp hành tốt các quy định để đảm bảo an toàn cho mình và mọi người.Mong rằng chính phủ Việt Nam sẽ duy trì tốt các công tác phòng dịch.
Tối 28.2, tôi cầm lấy điện thoại xem clip cháu bé rơi từ ban công tầng 12 xuống mà lòng thắt lại. Khi đọc thêm thông tin từ clip, tôi mừng rỡ: Cháu bé không chết, có người cứu được rồi! Vợ tôi bật dậy, vừa tìm, đọc tin chi tiết các báo đăng vừa mừng mừng, tủi tủi trước thông tin về cháu bé xa lạ.
Điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra, bởi một hành động anh hùng.
Hành động anh hùng đó đến từ một người bình thường – một anh lái xe tên là Nguyễn Ngọc Mạnh. Nếu không có chuyện khủng khiếp nhưng diệu kỳ này xảy ra, sẽ chẳng ai biết đến người thanh niên sinh năm 1990, làm nghề lái xe tải này. Anh chỉ là một trong số hàng triệu người đang lầm lũi mưu sinh trong thành phố ồn ã này, với những lo lắng quẩn quanh, đời thường: Tháng này có đủ tiền để nuôi các con ăn học, trang trải cho gia đình nhỏ của mình hay không?
Nhiều người đã gọi anh là "người hùng" – một danh xưng quá xứng đáng với hành động dũng cảm của anh. Có lẽ, anh chẳng mong trở thành "người hùng" trong hoàn cảnh như này. Có lẽ, chẳng đặng đừng anh mới trở thành "người hùng". Bởi, có "người hùng" đồng nghĩa với có những sự việc vô cùng hiểm nguy, khẩn cấp như chuyện cháu bé rơi từ tầng cao xuống này.
Có lẽ, anh trở thành người hùng bởi anh suy nghĩ bằng trái tim, mà trái tim lại có những lý lẽ mà lý trí không thể giải thích nổi. Trái tim ấy chắc hẳn mang trong nó đầy ắp lòng trắc ẩn, sự dũng cảm. Trong giây phút đưa ra quyết định cứu cháu bé, hẳn anh đã nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình, nghĩ đến bố mẹ, người thân của cháu bé – những người sẽ phải trải qua sự ân hận, đớn đau dai dẳng như nào nếu cháu bé mất đi tính mạng của mình.
Giả sử, nếu lúc đó, trong đầu anh có những suy nghĩ: Chắc gì đã cứu được, vô ích thôi; thôi, có người khác lo, mình đang dở việc của mình; nhỡ mình tham gia chuyện này thì sẽ gặp rắc rối này nọ… thì chắc chắn đã không có điều kỳ diệu gần như chỉ xảy ra trong dòng phim như vậy.
Việc làm của anh đã khơi dậy cảm hứng cho rất nhiều người: Hãy có một trái tim thật yêu thương, thật dũng cảm, để khi cần, chúng ta có thể làm nên những điều kì diệu…
Trên mạng xã hội, người người bàn tán về câu chuyện "thót tim" này với vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Có người thán phục trước sự nhanh trí, dũng cảm đúng lúc, kịp thời của anh Nguyễn Ngọc Mạnh - người đã cứu bé gái 3 tuổi rơi từ tầng cao. Nhiều người thì bày tỏ sự lo lắng trước sự nguy hiểm mà bé gái gặp phải, tự nhắc nhở bản thân và các vị phụ huynh khác cảnh giác trước những tình huống nguy hiểm mà con trẻ có thể gặp phải...
Hầu hết mọi người đều chia sẻ cảm giác "bị ám ảnh" khi xem video em bé đang leo ra ngoài ban công tầng 12 bị rơi xuống và em cũng thế. Đối với những người làm cha mẹ và có con ở cùng độ tuổi với em bé trong video, hình ảnh đó khiến họ liên tưởng đến con cái của chính mình và cảm thấy "sởn da gà" bởi nó quá nguy hiểm.
Trước đó, vào khoảng 17h30 ngày 28/2, bé 3 tuổi ở tầng 12A của tòa nhà 60B Nguyễn Huy Tưởng (phường Thanh Xuân Trung, Thanh Xuân, Hà Nội) bất ngờ bò từ trong nhà, trèo ra lan can ban công ở tầng 12A rơi xuống. Phát hiện ra sự việc, anh đã lập tức trèo lên mái che của sảnh và đỡ được bé gái.Theo chia sẻ của anh-người cưu bé, thời điểm xảy ra sự việc, anh đang ngồi trong xe ô tô, đợi chuyển hàng cho khách ở tòa nhà đối diện. Khi nghe tiếng hô hoán, anh nhìn ra ngoài và lập tức lao ra khỏi xe, trèo qua tường bao để tới nơi có thể đón đỡ bé đang rơi xuống.
Anh kể: "Từ lúc tôi phát hiện vụ việc đến lúc đỡ bé gái chỉ khoảng một phút. Khi đỡ được bé, tôi thấy bé bị chảy máu ở miệng. Con gái tôi cũng 3 tuổi, bằng bé gái đó. Lúc đó, tôi nghĩ người đang cheo leo trên ban công tầng 12A kia là con gái mình."
Trên mạng xã hội, những bức tranh vẽ lại cảnh anh Mạnh đón đỡ được bé gái như một siêu anh hùng được lan tỏa. Nhiều người cùng gửi lời cảm ơn sự nhân hậu của anh và chúc anh có một công việc tốt, suôn sẻ trong cuộc sống.
Cảm ơn anh và đôi khi chính những câu chuyện và những người như anh làm thế giới có thêm cảm hứng để tạo ra những siêu anh hùng.
Cuộc sống cần lắm những người anh hùng dũng cảm như anh!"
cuộc sống này là một hành trình với nhiều con đường khác nhau,dẫn đến những vị trí khác nhau.nhưng thử hỏi,đã có ai luôn luôn đi đúng đường,hưởng thụ thành quả một cách nhàn nhã???bạn biết đấy,không ai trong cuộc đời có thể luôn đi đúng mọi con đường,kể cả khi một hành trình được coi là hoàn hảo đã được vạch ra tù trước.đôi khi,việc bị 'lạc' có thể khiến người ta 'dừng chân',mất hết hi vọng nhưng một số người lại cứ bước tiếp,đạp lên mọi chông gai chỉ để hướng về một tương lai tươi snags hơn.không ai trên trái đất này có thể sống một cuộc đời không một chút sia sót,ko ai là hoàn hảo.nhưng chỉ cần bạn tâm đắc câu nói này,tôi nghĩ bạn sẽ có nghj lực bước tiếp:đôi khi bạn có thể đi nhầm đường,nhưng nếu bạn vẫn cứ đi,có thể nó sẽ alf một con đường mới.
cuộc đời đối với bạn là gì?đối với tôi,nó là một chặng đua gồm rất nhiều con đường mà chỉ những người vững chí mới có thể về đích.trên chặng đua ấy,có thể đôi lúc bạn nhầm đường,lạc vào một con đường khác,hoàn toàn xa lạ, bạn sẽ làm gì?lúc đó bạn có 2 lựa chọn,một là dừng lại và chờ đợi một vận may mơ hồ nào đó sẽ đến với mình hay là bạn nghĩ theo chiều hướng tích cực và bắt đầu bước tiếp.có thể con đường đó sẽ là một ngõ cụt nhưng có thể nó sẽ là một con đường mới,một con đường' tắt' mà bạn có thể vượt qua mọi ngươi khác?
vậy nên,đừng bao giờ từ bỏ hy vọng tiến về phía trước,hay là dừng lại chỉ vid bạn đi nhầm đường ,hãy cứ bước tiếp,vì có thể nó sẽ alf một con đường mowis,một thành công mới ,thậm chí là một hạnh phúc mới!!!
_angel with a shotgun_
Bài làm
"Đôi khi bạn có thể đi nhầm đường, nhưng nếu bạn vẫn cứ đi, nó có thể là con đường mới", câu nói này như giúp ta tìm thấy được những điều tốt đẹp hơn và mở ra một tia hy vọng mới vậy.
Cuộc đời mỗi chúng ta cũng như một con đường vậy, một con đường dài với biết bao gian nan và thăng trầm cần chúng ta thật mạnh mẽ để vượt qua. Đôi khi trên chính con đường đó bạn có thể sẽ vấp ngã nhưng đừng nản lòng bởi vì chính mỗi lần như vậy sẽ rút ra cho ta thêm kinh nghiệm, các bài học hay và đắt giá trong cuộc sống. Cuộc đời này sẽ chỉ mở ra cơ hội cho những người giám nghĩ, giám làm, khi vấp ngã ở đâu sẽ tự đứng dậy ở đó từng bước phá bỏ những giới hạn bên trong mỗi chúng ta. Bạn cũng nên nhớ rằng trên con đường này bạn không phải là người duy nhất mà sẽ còn rất nhiều người cũng sẽ ở bên bạn, đưa ra sự giúp đỡ những lúc bạn đang rơi vào tuyệt vọng để soi sáng bản thân bạn bằng những gì tốt đẹp nhất. Đừng chỉ vì những khó khăn trước mặt mà bỏ qua những hao quang của tương lai nhưng cũng đừng vì những thứ phù du ấy mà bỏ qua tuổi trẻ và những giới hạn của bản thân, bạn hãy mạnh mẽ lên và chứng minh cho những người xung quanh thấy rằng bạn có khả năng, bạn có thể làm được và điều quan trọng nhất là bạn đã chọn một lối đi đúng đắn trong só các con đường. Hãy dũng cảm và mạnh mẽ lên "Đôi khi bạn có thể đi nhầm đường, nhưng nếu bạn vẫn cứ đi, nó có thể là con đường mới". Hãy tạo nên sự bứt phá cho chính cuộc đời của bạn vì cuộc sống này sẽ chỉ ưu ái những người có sự sáng tạo, hết lòng theo đuổi mục đích và giấc mơ tuổi trẻ của bản thân, đôi khi bạn cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng vì những gánh nặng ở trên vai, bạn hãy bỏ đi những gánh nặng đó và hãy cố gắng lên nhé!
Cuối cùng tôi xin được nhắc lại một điều, bạn xin đừng bỏ cuộc trước gian khổ mà bỏ qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của bản thân, có sai thì có sửa chỉ cần bạn tin tưởng vào bản thân và tương lai là quá đủ rồi.
Mỗi chúng ta không phải đều được tạo nên từ những phần tươi đẹp, có những góc tối u ám mà mỗi người luôn cố gắng khắc phục. Và có lẽ, hai chữ “đố kỵ” là điều mà không ai mong muốn nhưng nó lại luôn hiện hữu mạnh mẽ trong ta. Trong bức thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học, ông đã viết “Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ”. Dù bức thư đã được viết hơn 200 năm trước nhưng dường như lời nhắn gửi của ông vẫn còn vẹn nguyên giá trị. “Đố kỵ” là một thói xấu phổ biến trong xã hội. Đó là cảm giác ghen ghét, hậm hực, uất ức trước sự thành công, trước sự uy việt hoặc trước uy tín của người khác. Nhà văn Tạ Duy Anh đã nói “thói ghen tị là một thuộc tính của con người – luôn luôn ẩn náu trong chúng ta và luôn luôn chờ thời cơ để nhảy bổ vào chi phối những suy nghĩ, ứng xử, hành động của ta…cái con rắn ghen tức, đố kị sẽ tìm cách khuất phục lý trí để ngóc đầu dậy tác oai tác quái”. Như vậy, tổng thống Lincoln không chỉ muốn nhắn gửi đến sự giáo dục – hãy dạy trẻ em tránh xa góc tối đố kỵ đó mà còn hướng đến tất cả mọi người, chúng ta cần chung tay để loại bỏ nó. Sự đố kỵ bắt nguồn từ đâu. Nó sẽ xuất hiện khi ta thấy xấu hổ bởi không thành công hay có được điều gì đó như những người khác. Nó cũng len lỏi khi ta muốn sở hữu thành công, danh vọng,…nhưng lại không chịu cố gắng, không học tập. Đã biết bao câu chuyện về sự đố kỵ. Trong truyện cổ tích “Sọ Dừa”, hai cô chị vì ghen ghét, đố kỵ với em lấy được Sọ Dừa – khi chàng đã trở nên khôi ngô mà hãm hại chính em gái ruột của mình. Nhưng rồi chính họ lại phải gánh chịu hậu quả. Hay như sự việc, một loạt những “anh hùng bàn phím” đã ra sức để chỉ trích, bôi nhọ MC Phan Anh khi anh có được sự tin cậy của đông đảo người dân để đóng góp vào quỹ từ thiện của mình. Đố kỵ gây ra vô vàn những hậu quả. Đối với cá nhân, nó làm thui chột những tình cảm tốt đẹp, nhiều mối quan hệ thiêng liêng, làm cho con người trở nên nhạt nhẽo, tầm thường, thậm chí độc ác, ích kỉ. Đối với xã hội, nó kìm hãm tài năng, cản trở phát triển hay kéo lùi sự phát triển của lịch sử. Trong quá trình học tập và rèn luyện để hoàn thiện nhân cách của mình, chúng ta phải dũng cảm, phải kiên quyết loại bỏ thói ghen tị “Đừng để cho con rắn ghen tị luồn vào trong tim. Đó là một con rắn độc, nó gặm mòn khối óc và làm đồi bại trái tim” (Ét-môn-đô A-mi-xi). Thay vì ghen ghét, hãy coi thành công của người khác là tấm gương để chúng ta học tập, noi theo, phấn đấu. Cuộc sống sẽ rạng rỡ, tươi đẹp hơn nếu không còn sự hiện hữu của “đố kỵ”.
''Khóc giùm'' , theo em nghĩ nhan đề này hướng đến hai ý nghĩa. Thứ nhất , đó là hành động cao đẹp an ủi người bạn của cô bé , ta thấy dù không giúp được bạn nhưng cô bé đã có lòng giúp đỡ về cảm xúc cho người bạn . Dù mới còn là tuổi học sinh , nhưng suy nghĩ và hành động của em ấy đã nói lên sự chín chắn như ''người lớn'' trong hành động của mình. Có phải tất cả ai cũng dám níu lại để xoa dịu bớt nỗi buồn của người bạn như cô bé , có phải ai cũng có đủ lòng tốt để làm việc này. Suy cho cùng, em mến phục cô bé ấy với trái tim nhân hậu, đã nâng đỡ cho xúc cảm của người bạn mình thêm vững vàng. Tuy nhiên, có một suy nghĩ len lỏi trong đầu em không hiểu nổi , nếu như ''khóc'' ở đây giúp được có giúp cho sự việc trở nên tốt hơn ? Nó có làm người bạn hài lòng chăng , hay ta sẽ cảm thấy viên mãn khi chia sẻ sự cảm thông ? Chúng ta sẽ chẳng thể tránh khỏi những hoàn cảnh mà nước mắt cũng trở nên không còn hữu ích,khi mọi thứ trở nên vượt tầm kiểm soát của ta. Đó có lẽ chẳng còn là sự cảm thông,sẻ chia nữa , đó là bất lực, cảm giác như mọi thứ chỉ là hư vô , ta không thể nắm lấy, không làm được gì. Đoán xem , trong hoàn cảnh ấy,nếu người bạn không ngừng khóc, vậy là cô bé cũng sẽ sử dụng việc ''khóc giùm'' nữa sao ? Theo em , với cái nhìn thực tế thì, ta hay cả cô bé kia nữa , hãy biến những giọt nước mắt và lời nói an ủi thành những hành động mang tính thiết thực cao hơn, em ấy có thể cùng bạn về cũng có thể đưa bạn đến quầy sửa xe. Qua câu truyện trên, nó đã đề cao sự sẻ chia, đồng cảm trong cuộc sống con người, một thứ từ trước đến giờ luôn là liều thuốc ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc , đồng thời cũng nêu ra một hướng giải quyết khác thay vì '' nước mắt''.
*Cảm ơn mọi người đã đọc bài của em*
Qua câu chuyện trên, ta lại rút ra được bài học cho chúng ta: Cần biết yêu thương lẫn nhau. Tình yêu thương có thể là thứ tình cảm được vun đắp, xây dựng trong một thời gian dài, nhưng cũng có thế chỉ là một niềm thương cảm chợt trào dâng khi ta gặp một hoàn cảnh nào đó. Nhưng dù với bất cứ biểu hiện nào thì tình yêu thương cũng luôn mang lại những điều kì diệu riêng cho cả người cho đi và nhận nó. Người cho đi yêu thương được nhận một cảm giác ngọt ngào, êm dịu và bình yên. Và hầu như là họ cũng sẽ nhận lại được tình thương từ người mình vừa trao tặng. Người được nhận yêu thương thì có thể nhận được rất nhiều. Cũng có thể là sức mạnh cảm hóa, bến bờ quay lại đối với một bước chân lầm lỡ.
Nếu cuộc sống không có yêu thương thì mối liên kết sẽ vô cùng lỏng lẻo, có thể đứt gãy bất kì lúc nào. Và sẽ thật là một thảm họa nếu như thế giới ở trong tình trạng ấy. Rất có thể sẽ là chiến tranh, là chết chóc, bởi một khi yêu thương không tồn tại thì lòng nhân đạo có thể bắt nguồn được từ đâu nữa? Khi ấy hạnh phúc sẽ ko thể tồn tại được nữa!
Tuổi trẻ hiện nay đang ngày càng vô cảm, vì thế cần giáo dục, dạy dỗ họ biết mở lòng như cách gia đình đã dạy dỗ cô bé trong câu chuyện trên. Đó là động lực để chúng ta hợp tác cùng nhau nâng cao hiểu biết, tích cực cải thiện cuộc sống con người, chỉ có yêu thương mới xoa dịu những ngăn cách giàu nghèo, những bất đồng tư tưởng, và cùng nhau tạo ra một thế giới hòa bình, hạnh phúc, văn minh và giàu mạnh.
"Ai cũng muốn làm điều gì đó rất lớn lao, nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất nhỏ". Câu văn trên đã khuyên ta được phần nào về ý nghĩa trong cuộc sống.Và bạn có biết để hoàn thành được những thành công lớn trong cuộc đời, bạn pjải bắt đầu từ những việc làm nhỏ nhặt nhất.
Thời đại bây giờ, đã có rất nhiều con người hướng đến một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Nhưng chẳng có con đường nào bằng phẳng, chẳng có con đườn nào trải đầy hoa hồng mà lại dẫn đến vinh quang, họ không thể bắt đầu những thứ lớn lao ngay được. Chính vậy, họ phải cố gắng khi họ còn rất " bé", và sau đó, khi họ thành công, họ trở thành một thứ lớn hơn nhiều. Và khi họ đã "lớn" hơn, họ sẽ thấy những gì nhỏ bé thật là đáng quý.
Nghe có vẻ hơi khó hiểu, vậy để em lấy một ví dụ dễ hiểu hơn. Khi cìn là học sinh, các bạn ai cũng mong ước là một học sinh giỏi, được thầy cô, bạn bè quý mến. Nhưng làm sao mà có thể học giỏi ngay được. Các bạn phải học lại từ những kiến thức cơ bản và dễ dàng nhất. Cũng như phòng giáo dục đã cho chúng ta học lớp 1 dễ trước, rồi mới đến lớp 2, lớp 3,.....sau, như thế dần dần ta sẽ biết thêm nhiều kiến thức một cách dễ dàng hơn. Chứ nếu cho một đứa trẻ lớp 1 làm 1 bài toán lớp 7 thì sao, tất nhiên là em ấy sẽ không làm được rồi. Mọi người cũng vậy, hãy bết trân tọng những gì nhỏ bé vì nó chính là khởi nguồn của tất cả.
Có thể mọi người còn nhớ, nhưng có khi mọi người đã quên. Em, xin lấy một ví dụ rất đỗi thân quen với mọi người để mọi người hiểu. Khi mới vào hoc24, mỗi người đều có câu trả lời, câu hỏi, GP,SP, người theo dõi, Đang theo dõi đều bắt đầu từ con số 0. Nhưng rồi thời gian dần trôi đi, kiến thức của các bạn đã càng nhiều, khiến các khái niệm trên ngày càng tăng. Nhưng khi đó, liệu các bạn còn nhớ vạch xuất phát của mình, đó là con số không. Ngay cả em cũng đã quên cho đến khi em nhìn thấy bài viết này của cô. Em đã nhớ lại những khó khăn, những con số GP tưởng chừng ít ỏi nhưng hồi đó đối với em cũng là rất nhiều. Em đã bỏ lại những thứ đó sau lưng để tiếp tục tiến về phía trước.Bây giờ, em đã biết trân trọng điểm GP xuất phát của mình. Mọi người à, dù chúng ta có vĩ đãi hay tuyệt vời đến đâu thì quá khứ của chúng ta cũng đều rất nhỏ bé, hãy biết trân trọng những gì nhỏ bé nhất. Tất cả những gì nhỏ bé đều bị cho là vô nghĩa và vô dụng nhưng thật không thể không phủ nhận rằng liệ những gì to lớn mà ta ngưỡng mộ có bắt nguồn từ những gì nhỏ bé không.
Một cuộc sống luôn tràn đầy những điều ước, những ước mơ. Chúng đều bắt nguồn từ những gì nhỏ bé nhất, vì thế hãy biết trân trọng những điều nhỏ bé, hãy biết đến ý nghĩa của những thứ nhỏ bé
Anh An nổi tiếng, chị Hoa mới vào được sâu bít, những nhà bác học đại tài mới phát minh ra những món đồ công nghệ mới có nhiều ứng dụng vào cuộc sống, Trấn Thành mới mua thêm vài cái xế hộp bạc tỷ,...Những tin tức chấn động làm xôn xao dư luận về những việc làm lớn lao, cao cả. Nó kích thích chúng ta cũng muốn được làm những việc lớn lao cao cả đó, được trở thành người nổi tiếng, được mang tiếng nói và câu chuyện của mình lan tỏa yêu thương tới toàn thể nhân loại thế giới, muốn được trở thành siêu anh hùng giải cứu những mảnh đời bất hạnh bảo vệ chính nghĩa,...Nhưng liệu rằng chúng ta có còn nhớ, cuộc sống của chúng ta có thể đạt được những thứ vĩ mô, lớn lao, cao cả ấy nhưng tạo thành cuộc sống của chúng ta lại là những điều rất nhỏ.
Để tạo được những thành công, để làm nên những điều phi thường trước hết bạn phải đi từ con số không, bạn phải trải quá một quá trình cố gắng, phấn đấu và khổ luyện để có được một thành tựu vững chắc và lâu bền. Và quá trình ấy đích thị là có xuất phải đơn sơ, mộc mạc, nhỏ bé. Một ví dụ đơn giản nhé, trước khi thành công với danh hiệu họa sĩ tài ba thế giới thì Lê-ô-na-đơ Vanh-xi đã phải học vẽ từ những quả trứng, ông tập vẽ trứng hơn một tháng sao cho chỉn chu và chắc chắn nhất. Một minh chứng đơn giản hơn đi, có phải trước khi đi thi Đại học, để làm được những câu vận dụng cao, mọi người cũng đều trải qua giải đoạn học lí thuyết hay làm những bài tập mức độ thông hiểu và vận dụng thấp chứ nhỉ? Những thử đơn giản, nhỏ bé ấy đã góp phần tạo nên cuộc sống của chúng ta.
Với cuộc sống gia đình, bè bạn cũng thế, nếu họ chỉ quan tâm "Ngày mai ăn ở nhà hàng nào? Bạn có chơi với những đứa dùng hàng hiệu hay không?,..." thì bạn đã chọn sai người bạn, người đồng hành rồi đấy. Cá nhân tôi nghĩ không phải những cái lớn lao đi ăn nhà hàng, ở khách sạn 5 sao, đi du lịch nước ngoài năm châu bốn bể,...mới là hạnh phúc mà gia đình, bạn bè có thể sắp xếp thời gian ngày một bữa cơm chung có thể ra tiệm bình dân ăn, cũng có thể nấu nướng tại nhà, chắc chắn bữa ăn đó sẽ gắn kết mọi người lại, mang đến nhiều tiếng cười và cực kì đáng giá, tạo nên những khoảnh khắc và kí ức tốt đẹp trong cuộc đời của mỗi chúng ta.
Điều tôi nói không phải rằng chúng ta chỉ nên quan tâm vào những điều nhỏ bé và không để tâm những thứ lớn lao, mà đã là con người chúng ta cần trân trọng những điều nhỏ bé xung quanh ta, từng mối quan hệ tuy bé nhưng đáng giá,...để cảm thấy thoải mái, hạnh phúc hơn và có mục tiêu phấn đấu để đạt được những cái vĩ mô hơn, lớn lao hơn, vĩ đại hơn cần thiết cho mỗi người. Nếu làm được điều ấy, chắn chắn bạn sẽ thành công.