Cô bé đi học về muộn, cha mẹ rất lo lắng. Khi...">

K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 5 2021

''Khóc giùm'' , theo em nghĩ nhan đề này hướng đến hai ý nghĩa. Thứ nhất , đó là hành động cao đẹp an ủi người bạn của cô bé , ta thấy dù không giúp được bạn nhưng cô bé đã có lòng giúp đỡ về cảm xúc cho người bạn . Dù mới còn là tuổi học sinh , nhưng suy nghĩ và hành động của em ấy đã nói lên sự chín chắn như ''người lớn'' trong hành động của mình. Có phải tất cả ai cũng dám níu lại để xoa dịu bớt nỗi buồn của người bạn như cô bé , có phải ai cũng có đủ lòng tốt để làm việc này. Suy cho cùng, em mến phục cô bé ấy với trái tim nhân hậu, đã nâng đỡ cho xúc cảm của người bạn mình thêm vững vàng. Tuy nhiên, có một suy nghĩ len lỏi trong đầu em không hiểu nổi , nếu như ''khóc'' ở đây giúp được có giúp cho sự việc trở nên tốt hơn ? Nó có làm người bạn hài lòng chăng , hay ta sẽ cảm thấy viên mãn khi chia sẻ sự cảm thông ? Chúng ta sẽ chẳng thể tránh khỏi những hoàn cảnh mà nước mắt cũng trở nên không còn hữu ích,khi mọi thứ trở nên vượt tầm kiểm soát của ta. Đó có lẽ chẳng còn là sự cảm thông,sẻ chia nữa , đó là bất lực, cảm giác như mọi thứ chỉ là hư vô , ta không thể nắm lấy, không làm được gì. Đoán xem , trong hoàn cảnh ấy,nếu người bạn không ngừng khóc, vậy là cô bé cũng sẽ sử dụng việc ''khóc giùm'' nữa  sao ? Theo em , với cái nhìn thực tế thì, ta hay cả cô bé kia nữa , hãy biến những giọt nước mắt và lời nói an ủi thành những hành động mang tính thiết thực cao hơn, em ấy có thể cùng bạn về cũng có thể đưa bạn đến quầy sửa xe. Qua câu truyện trên, nó đã đề cao sự sẻ chia, đồng cảm trong cuộc sống con người, một thứ từ trước đến giờ luôn là liều thuốc ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc , đồng thời cũng nêu ra một hướng giải quyết khác thay vì '' nước mắt''.

*Cảm ơn mọi người đã đọc bài của em*

 

8 tháng 5 2021

  Qua câu chuyện trên, ta lại rút ra được bài học cho chúng ta: Cần biết yêu thương lẫn nhau. Tình yêu thương có thể là thứ tình cảm được vun đắp, xây dựng trong một thời gian dài, nhưng cũng có thế chỉ là một niềm thương cảm chợt trào dâng khi ta gặp một hoàn cảnh nào đó. Nhưng dù với bất cứ biểu hiện nào thì tình yêu thương cũng luôn mang lại những điều kì diệu riêng cho cả người cho đi và nhận nó. Người cho đi yêu thương được nhận một cảm giác ngọt ngào, êm dịu và bình yên. Và hầu như là họ cũng sẽ nhận lại được tình thương từ người mình vừa trao tặng. Người được nhận yêu thương thì có thể nhận được rất nhiều. Cũng có thể là sức mạnh cảm hóa, bến bờ quay lại đối với một bước chân lầm lỡ.

            Nếu cuộc sống không có yêu thương thì mối liên kết sẽ vô cùng lỏng lẻo, có thể đứt gãy bất kì lúc nào. Và sẽ thật là một thảm họa nếu như thế giới ở trong tình trạng ấy. Rất có thể sẽ là chiến tranh, là chết chóc, bởi một khi yêu thương không tồn tại thì lòng nhân đạo có thể bắt nguồn được từ đâu nữa? Khi ấy hạnh phúc sẽ ko thể tồn tại được nữa!

            Tuổi trẻ hiện nay đang ngày càng vô cảm, vì thế cần giáo dục, dạy dỗ họ biết mở lòng như cách gia đình đã dạy dỗ cô bé trong câu chuyện trên. Đó là động lực để chúng ta hợp tác cùng nhau nâng cao hiểu biết, tích cực cải thiện cuộc sống con người, chỉ có yêu thương mới xoa dịu những ngăn cách giàu nghèo, những bất đồng tư tưởng, và cùng nhau tạo ra một thế giới hòa bình, hạnh phúc, văn minh và giàu mạnh.

18 tháng 5 2021

cuộc sống này là một hành trình với nhiều con đường khác nhau,dẫn đến những vị trí khác nhau.nhưng thử hỏi,đã có ai luôn luôn đi đúng đường,hưởng thụ thành quả một cách nhàn nhã???bạn biết đấy,không ai trong cuộc đời có thể luôn đi đúng mọi con đường,kể cả khi một hành trình được coi là hoàn hảo đã được vạch ra tù trước.đôi khi,việc bị 'lạc' có thể khiến người ta 'dừng chân',mất hết hi vọng nhưng một số người lại cứ bước tiếp,đạp lên mọi chông gai chỉ để hướng về một tương lai tươi snags hơn.không ai trên trái đất này có thể sống một cuộc đời không một chút sia sót,ko ai là hoàn hảo.nhưng chỉ cần bạn tâm đắc câu nói này,tôi nghĩ bạn sẽ có nghj lực bước tiếp:đôi khi bạn có thể đi nhầm đường,nhưng nếu bạn vẫn cứ đi,có thể nó sẽ alf một con đường mới.

cuộc đời đối với bạn là gì?đối với tôi,nó là một chặng đua gồm rất nhiều con đường mà chỉ những người vững chí mới có thể về đích.trên chặng đua ấy,có thể đôi lúc bạn nhầm đường,lạc vào một con đường khác,hoàn toàn xa lạ, bạn sẽ làm gì?lúc đó bạn có 2 lựa chọn,một là dừng lại và chờ đợi một vận may mơ hồ nào đó sẽ đến với mình hay là bạn nghĩ theo chiều hướng tích cực và bắt đầu  bước tiếp.có thể con đường đó sẽ là một ngõ cụt nhưng có thể nó sẽ là một con đường mới,một con đường' tắt' mà bạn có thể vượt qua mọi ngươi khác?

vậy nên,đừng bao giờ từ bỏ hy vọng tiến về phía trước,hay là dừng lại chỉ vid bạn đi nhầm đường ,hãy cứ bước tiếp,vì có thể nó sẽ alf một con đường mowis,một thành công mới ,thậm chí là một hạnh phúc mới!!!

_angel with a shotgun_

                                           Bài làm

       "Đôi khi bạn có thể đi nhầm đường, nhưng nếu bạn vẫn cứ đi, nó có thể là con đường mới", câu nói này như giúp ta tìm thấy được những điều tốt đẹp hơn và mở ra một tia hy vọng mới vậy.

Cuộc đời mỗi chúng ta cũng như một con đường vậy, một con đường dài với biết bao gian nan và thăng trầm cần chúng ta thật mạnh mẽ để vượt qua. Đôi khi trên chính con đường đó bạn có thể sẽ vấp ngã nhưng đừng nản lòng bởi vì chính mỗi lần như vậy sẽ rút ra cho ta thêm kinh nghiệm, các bài học hay và đắt giá trong cuộc sống. Cuộc đời này sẽ chỉ mở ra cơ hội cho những người giám nghĩ, giám làm, khi vấp ngã ở đâu sẽ tự đứng dậy ở đó từng bước phá bỏ những giới hạn bên trong mỗi chúng ta. Bạn cũng nên nhớ rằng trên con đường này bạn không phải là người duy nhất mà sẽ còn rất nhiều người cũng sẽ ở bên bạn, đưa ra sự giúp đỡ những lúc bạn đang rơi vào tuyệt vọng để soi sáng bản thân bạn bằng những gì tốt đẹp nhất. Đừng chỉ vì những khó khăn trước mặt mà bỏ qua những hao quang của tương lai nhưng cũng đừng vì những thứ phù du ấy mà bỏ qua tuổi trẻ và những giới hạn của bản thân, bạn hãy mạnh mẽ lên và chứng minh cho những người xung quanh thấy rằng bạn có khả năng, bạn có thể làm được và điều quan trọng nhất là bạn đã chọn một lối đi đúng đắn trong só các con đường. Hãy dũng cảm và mạnh mẽ lên "Đôi khi bạn có thể đi nhầm đường, nhưng nếu bạn vẫn cứ đi, nó có thể là con đường mới". Hãy tạo nên sự bứt phá cho chính cuộc đời của bạn vì cuộc sống này sẽ chỉ ưu ái những người có sự sáng tạo, hết lòng theo đuổi mục đích và giấc mơ tuổi trẻ của bản thân, đôi khi bạn cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng vì những gánh nặng ở trên vai, bạn hãy bỏ đi những gánh nặng đó và hãy cố gắng lên nhé!

 Cuối cùng tôi xin được nhắc lại một điều, bạn xin đừng bỏ cuộc trước gian khổ mà bỏ qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của bản thân, có sai thì có sửa chỉ cần bạn tin tưởng vào bản thân và tương lai là quá đủ rồi.

Trong Lá thư cuối cùng của mẹ tôi, nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi đã viết những dòng sau: "Trường học là một bà mẹ hiền En-ri-cô ạ. Trường học đã nhận con từ hai tay mẹ lúc con vừa mới biết nói, nay trả con lại cho mẹ, khỏe mạnh, ngoan ngoãn, chăm chỉ. Mẹ cầu phúc cho nhà trường, còn con, con không bao giờ được quên nhà trường. Sau này khi con đã thành người lớn, con sẽ đi vòng quanh...
Đọc tiếp

Trong Lá thư cuối cùng của mẹ tôi, nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi đã viết những dòng sau:

"Trường học là một bà mẹ hiền En-ri-cô ạ. Trường học đã nhận con từ hai tay mẹ lúc con vừa mới biết nói, nay trả con lại cho mẹ, khỏe mạnh, ngoan ngoãn, chăm chỉ. Mẹ cầu phúc cho nhà trường, còn con, con không bao giờ được quên nhà trường. Sau này khi con đã thành người lớn, con sẽ đi vòng quanh thế giới, sẽ thấy những đô thị mênh mông và những lâu đài tráng lệ nhưng con sẽ nhớ mãi mãi ngôi nhà quét vôi trắng bình thường ấy với những cửa chớp đóng kín, khu vườn rợp bóng cây, đó là nơi đã nảy nở đóa hoa đầu tiên của trí tuệ con. Con sẽ nhìn thấy ngôi trường ấy cho mãi đến ngày cuối cùng của đời con."

(Những tấm lòng cao cả - NXB Văn học)

Từ những dòng thư trên, em hãy viết một bài văn (khoảng 400 chữ) để bày tỏ suy nghĩ về mái trường nơi em đã gắn bó một phần cuộc đời mình.

3
16 tháng 6 2021

Con người ta sẽ có những lúc tìm thấy cho mình một điều gì đó mà tác động và ảnh hưởng đến bản thân một cách tích cực, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta, và với tôi, đó chính là hai chữ “Mái trường”. “Mái trường” trong bạn là gì? Còn mái trường trong tôi đó là nơi đã đem lại cho tôi biết bao kiến thức, giá trị sâu sắc về đời sống, dạy tôi những bài học làm người, đó cũng là nơi lưu giữ biết bao những kỷ niệm thân thương và đáng nhớ nhất của tuổi học trò, cái lứa tuổi đẹp nhất của đời người mà không thể phai mờ. Phải chăng, với ai cũng vậy, ai cũng sẽ bỡ ngỡ, lạ lẫm khi lần đầu bước vào cái thế giới mộng mơ và đầy tri thức ấy phải không? Tôi cũng vậy, tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên, được mẹ nắm lấy bàn tay, đi qua cánh cổng trường, nhìn thấy biết bao gương mặt xa lạ , ngại ngùng trước nụ cười thắm thiết của cô giáo thân yêu và một áp lực nhỏ khi bước vào lớp học trang nghiêm. Ngày đầu tiên đi học của tôi cứ thế mà trôi qua trong cái cảm giác hồi hộp mà lo lắng vậy, để rồi sau này, từng ngày trôi qua cũng giống như những trang giấy vẽ mà đầy màu sắc , đầy hình ảnh. Cuốn sách học trò ấy của tôi vào cái ngày mà bước đến trang cuối cùng, đó cũng là lúc mà một đứa trẻ ngây thơ đã trưởng thành biết bao nhiêu thoe dòng chạy của bánh xe thời gian. Tôi nhận ra, một phần cuộc đời này của mình thì ra đã gắn với hai từ “mái trường” lâu đến vậy. Dường như, đó là cái thế giới mà đôi khi con người ta chưa hẳn đã muốn bước vào bởi sự gò bó hay kỷ luật nhưng lại không nỡ bước ra khi phải rời xa thầy cô, bạn bè, rời xa cái môi trường đã cho ta biết bao kiến thức. N.Mandela đã từng nói “Giáo dục là vũ khí mạnh nhất mà người ta có thể sử dụng để thay đổi cả thế giới”, và trường học, theo một khía cạnh nào đó, chính là nơi sản sinh ra thứ vũ khí uy lực ấy. Sau này, khi con người ta trưởng thành, đạt được những thành công nhất định, hãy đừng bao giờ quên đi cội nguồn đã cho ta những hành trang để ta đi đến được cái đích ấy. Mái trường có thể không bao la tình yêu thương của gia đình, người thân, nhưng nó lại cho ta những niềm vui, kỷ niệm, dạy ta cách sống và hơn hết là tri thức. Mái trường trong cuộc đời của mỗi người sẽ được định nghĩa khác nhau nhưng đều giống nhau ở cách ta tiếp thu được bao kinh nhiệm, bài học đáng quý. Ngôi trường thân yêu của tôi, đã sắp đến lúc tôi phải xa nơi đây rồi, cũng sắp đến lúc tôi phải cởi lớp áo chắn mà gia đình và nhà trường đã khoác cho mình, để tiếp tục vững bước trên con đường tương lai của chính tôi sau này, không còn là một sự bảo bọc nữa mà phải cất cao đôi cánh của chính bạn để bay xa hơn về những chân trời kia, để trở thành một con người mà mái trường của bạn có thể tự hào. Trường học, một ký ức đẹp mà không bao giờ có thể phai nhòa.

28 tháng 12 2021

1. Mở bài:

Bức thư mẹ En-ri-cô gửi cho con đã khẳng định vai trò to lớn của trường học đối với mỗi con người. Đó là, cái nôi nuôi dưỡng cho mỗi chúng ta khôn lớn trưởng thành.

2. Thân bài:

a. Vai trò của trường học đối với con người:

+ Đem lại sự khỏe mạnh, rèn luyện thân thể cho mỗi chúng ta.

+ Giáo dục đạo đức cho mỗi con người, để chúng ta trở thành người tốt.

+ Đem lại tri thức, để chúng ta trở thành con người có ích.

+ Trường học là nơi lưu giữ những kỉ niệm êm đềm, đẹp đẽ của tuổi thơ mỗi người.

b. Là một học sinh cần phải làm gì ở nhà trường:

+ Cần xác định mục tiêu học tập đúng đắn, nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu đã đề ra.

+ Kết hợp hài hòa giữa học và chơi.

+ Tu dưỡng, rèn luyện đạo đức, sức khỏe.

+ Thân thiện, hòa đồng với bạn bè.

c. Liên hệ bản thân: Em đã nhận được những gì từ nhà trường trong suốt những năm học vừa qua.

3. Kết bài: Suy nghĩ của bản thân về vấn đề vừa nghị luận.

Bài 1(5.0 điểm): Đọc đoạn thơ sau và trả lời các câu hỏi sau:“Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mù không biết từng đến nơi nao”.Con hỏi: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”.Họ nói: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi”.Con bảo: “Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể...
Đọc tiếp

Bài 1(5.0 điểm): Đọc đoạn thơ sau và trả lời các câu hỏi sau:

“Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mù không biết từng đến nơi nao”.

Con hỏi: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”.

Họ nói: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi”.

Con bảo: “Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”.

Thế là họ mỉm cười, nhảy múa lướt qua.

Nhưng con biết trò chơi khác hay hơn

Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ,

Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.

Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.

                                                                        (Trích “Mây và sóng”, R.Ta-go)

Câu 1. Đoạn thơ trên có mấy cuộc đối thoại? Đó là cuộc đối thoại giữa những nhân vật nào? (1.0 điểm)

Câu 2. Hãy xác định 02 biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn thơ (1.0 điểm)

Câu 3. Tìm 01 câu thơ chứa hàm ý và cho biết hàm ý đó là gì? (1.0 điểm)

Câu 4. Phân tích ý nghĩa triết lí của câu thơ: (1.0 điểm)

Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.

Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.

Câu 5. Từ ý nghĩa bài thơ, hãy chia sẻ về một bài học mà em tâm đắc nhất (1.0 điểm)

Bài 2. (5.0 điểm) Viết đoạn văn (15-20 dòng), phân tích vẻ đẹp của nhân vật anh thanh niên qua đoạn trích sau:

Anh hạ giọng, nửa tâm sự, nửa đọc lại một điều rõ ràng đã ngẫm nghĩ nhiều:

-   Hồi chưa vào nghề, những đêm bầu trời đen kịt, nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, cháu cũng nghĩ ngay ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này cháu không nghĩ như vậy nữa. Vả, khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắm liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất. Còn người thì ai mà chả “thèm” hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy. Bác lái xe đi, về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không vào “ốp” là cháu chạy xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bỗng dưng tự hỏi: Cái nhớ xe, nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy? Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô hội thì xoàng. Cháu ở liền trong trạm hàng tháng. Bác lái xe bao lần dừng, bóp còi toe toe, mặc, cháu gan lì nhất định không xuống. Ấy thế là một hôm, bác lái phải thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: “Đấy, bác cũng chẳng “thèm” người là gì?”.

Anh xoay sang người con gái đang một mắt đọc cuốn sách, một mắt lắng nghe, chân cô đung đưa khe khẽ, nói:

-   Và cô cũng thấy đấy, lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà. Mỗi người viết một vẻ.

(Lặng lẽ Sa Pa, Nguyễn Thành Long, Ngữ văn 9, tập 1)         

Giups được câu nào thì giúp mình với ạ T.T MÌNH CẦN GẤP LẮM

0
23 tháng 3 2021

Một trong những bài học dạo đức mà mỗi người cha, người mẹ, mỗi thày cô giáo đều truyền dạy cho các con, cho học trò của mình là lòng vị tha, là sự chia sẻ giữa người với người. Và thực tế đã có rất nhiều câu chuyện cảm động ngợi ca đức tính đó. Câu chuyện về đứa trẻ biết quan tâm đến người khác nhâ't mà diễn giả Lê-Ô Bu- sca-gli-a đã kể cho chúng ta trong cuốn “Phép nhiệm màu của đời” thêm lần nữa khắc sâu hơn trong ta bài học về một nét đẹp trong cách ứng xử của con người.

Một cậu bé bốn tuổi được bình chọn là đứa trẻ quan tâm đến người khác nhất chỉ từ hành động rất đơn giản của em. Người hàng xóm của em là một ông lão vừa mất vợ. Nhìn thấy ông khóc, cậu bé lại gần rồi leo lên ngồi vào lòng ông. Cậu ngồi rất lâu và chỉ ngồi như thế. Khi mẹ em hỏi em đã trò chuyện những gì với ông ấy, cậu bé trả lời: “Không có gì đâu ạ. Con chỉ đề ông ấy khóc”. Cậu bé không hề cất một lời an ủi, không hề lấy khăn lau nước mắt cho ông lão. Điều đó dễ hiểu bởi cậu chưa phải là một người lớn để biết có những cử chỉ quan tầm như vậy. Nhưng hành động ngồi im trong lòng ông lão, để ống lão được khóc đã thể hiện sâu sắc được sự đồng cảm, chia sẻ ngây thơ của em. Người già cũng dễ khóc như con trẻ. Có thể em bé chưa ý thức được rằng ông lão hàng xóm đang vô cùng đau khổ vì mất đi người bạn đời của mình. Có thể em nghĩ rằng ông khóc cũng như em đã từng khóc, vì mẹ mắng, vì không được chơi thứ đồ chơi mà mình thích. Và bằng kinh nghiệm của một cậu bé bốn tuổi, em đã đồng cảm và an ủi ông lão bằng cách riêng của mình.

Theo tôi, điều mà diễn giả Lê-Ô Bu-sca-gli-a muốn nhấn mạnh, đề cao trong câu chuyện kể lại là sự đồng cảm, chia sẻ, là lòng vị tha giữa những con người với nhau. Kể lại hành vi đáng khích lệ của một cậu bé con chỉ là cách để ông khắc sâu hơn giá trị của đức tính cao đẹp.

Nhà thơ Tố Hữu từng viết:

“Có gì đẹp trên đời hơn thế

Người với người sống để yêu nhau’

Lẽ sống lớn nhất trong cuộc đời mỗi người là tình yêu thương. Một trong những biểu hiện của lòng yêu là sự quan tâm, động viên nhau. Tại sao con người lại phải thấu hiểu, đồng cảm với nhau? Tại sao điều đó lại cần thiết trong cuộc sống của chúng ta?

Mỗi người sống giữa cuộc đời không phải chỉ biết vun đắp cho cuộc sống của riêng mình. Nếu chỉ biết đến cái “tôi”, nếu chỉ chăm chút cho bản thân mình được no ấm, đủ đầy, con người đó không bao giờ biết đến hạnh phúc đích thực. Và tất yếu, những kẻ như vậy sẽ bị cô lập giữa cộng đồng, xã hội. Mọi người xung quanh chắc chắn cũng không bao giờ để tâm đến loại người này. Cuộc sống đó có khác nào cuộc sốsng tù đày cô độc?

Trong cuộc sống, con người luôn cố gắng phấn đấu để vượt qua mọi khó khăn, trở ngại, nhưng đâu phải lúc nào dòng đời của chúng ta cũng êm ả, “xuôi chèo mát mái”. “Sự đâu sóng gió bất kì” (Truyện Kiều), có ai dám khẳng định mình không bao giờ phải đối mặt với thất bại, mất mất, với những giờ khắc tuyệt vọng đến cùng cực? Ớ hoàn cảnh đó ai không cần được quan tâm, chia sẻ? Con người dẫu can đảm, nghị lực đến mấy cũng có phần yếu đuôi trong mình. Một ánh mắt, một lời động viên, một nắm tay xiết chặt, một bờ vai để tựa nương... là những điều quí giá nhất chúng ta cần bấy giờ.

Chúng ta cũng không khó khăn gì, cũng không mất mát, tổn hại nhiều lắm khi tỏ ra quan tâm, đồng cảm với nỗi đau khổ của người khác. Tình cảm, những rung động chân thành tự trong sâu thẳm trái tim mới là thứ quí giá, mới là chất vàng ròng có sức mạnh an ủi, nâng đỡ cho những đau thương, mất mất kia. Hãy nghĩ rằng chúng ta vẫn may mắn, hạnh phúc hơn họ. Hãy luôn ý thức rằpg dẫu có đồng cảm đến đâu, dẫu chân thành mong muôn cùng họ gánh vác, chịu đựng nỗi đau đó đến đâu, chúng ta cũng không thể giúp họ lấy lại được những gì đã mất. Vậy nên đừng bao giờ nhăn mặt khi tháng này phải ủng hộ đồng bào bị thiên tai, lũ lụt, đừng bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ trước những người ăn xin, đừng bao giờ cười trên nỗi đau khổ của người khác...

Tại sao nhà văn Nguyên Hồng lại khóc rưng rức khi nhân vật Gái Đen của mình phải chết? Tại sao nhân vật Giăng Van giăng (Những người khốn khổ) lại giúp đỡ một cách nhiệt tình những người khốn khổ như Phăng-tin, như chú bé Ga-vơ-rôt? Tại sao những người chiến thắng trong các trò chơi trên truyền hình lại luôn trích một phần trong giải thưởng của mình để ủng hộ quĩ chất độc màu da cam, quĩ tình thương? Tại sao những người nổi tiếng lại hăng hái làm công tác từ thiện xã hội?... Một câu trả lời có thể làm đáp án chung nhất cho tất cả những câu hỏi ấy là: Bởi vì họ có tấm lòng vị tha, có lòng yêu thương đồng loại.

Sự đồng cảm, sẻ chia là điều quí giá nhất con người có thể mang tặng con người. Nhưng cần ý thức rằng, cách biểu hiện, thể hiện tình cảm đó cũng là vấn đề quan trọng vô cùng. Cách cậu bé an ủi ông lão hàng xóm là ngồi gọn vào lòng ông và im lặng. Lúc này, “im lặng lặ vàng”, im lặng là cách hữu hiệu nhất để cậu bé tỏ rõ tình cảm của mình. Cậu im lặng để ông lão khóc cho vơi đi nỗi đau. Nước mắt sẽ đổi lại sự thanh thản, dịu lắng cho tâm hồn ông. Lẽ dĩ nhiên, đó chỉ là một cách an ủi và là cách an ủi của cậu bé bốn tuổi. Bằng sự trải nghiệm trong cuộc sống, chúng ta có thể có những phương thức khác thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia của mình. Đô'i với những người đang trải qua nỗi đau mất mát người thân, chúng ta không nên gợi nhắc đến hình ảnh của người đã khuất trước mặt họ. Trước thất bại củá cậu học sinh trong kì thi đại học, chúng ta nên động viên cậu hướng vào tương lai phía trước, tin tưởng vào sự thành công của mình ở ngày mai, khơi sâu vào lòng quyết tâm và ý chí phấn đâu. Một điều cũng đáng lưu ý trong “nghệ thuật dộng viên" là cần chú ý đến tâm lí, tính cách của đối tượng mình đang bày tỏ tình cảm. Với đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cần hiểu rằng chúng rất dễ bị tổn thương nếu ta không tinh tế, cẩn trọng trong hành động hay lời ăn tiếng nói. Chúng cần sự dịu dàng, cần những cử chỉ vỗ về, che chở. Một hành động vuốt nhẹ lên mái tóc cũng có thể khiến chúng xúc động đến run lên. Một quyển truyện tranh nhiều màu sắc, hình hoạ cũng đủ khiến những em bé này thích mê. Đừng bao giờ tỏ ra khó chịu với gương mặt lấm lem, với bộ dạng nhếch nhác của các em. Hãy để các em cảm nhận hết lòng yêu thương của chúng ta...

Tôi vẫn băn khoăn một điều là tại sao Lê-Ô Bu-sca-gli-a lại để chúng ta chiêm nghiệm về giá trị của sự cảm thông, yêu thương, chia sẻ thông qua câu chuyện của một cậu bé bốn tuổi. Phải chăng ông muốn nói rằng lòng vị tha là bẳn chất vốn có trong mỗi con người? Và đức tính cao quí đó phải được vun đắp từ khi con người còn là một đứa trẻ? Tôi nghĩ, cách hiểu nào cũng có cái hay của nó. “Nhân chi sơ tính bản thiện”, lòng yêu thương người khác cũng chính là một tính thiện sẵn có trong con người. Việc gìn giữ và phát huy đức tính đó trong cuộc sống là rất cần thiết. Trẻ con như trang giấy trăng tinh khôi, chúng ta hãy viết lên trên đó những bài học yêu thương để mỗi đứa trẻ khi lớn lên sẽ trở thành những người có tấm lòng nhân ái. Đức vị tha cần được gieo mầm trong chính tâm hồn các cô bé, cậu bé đó. Và cuộc bình chọn như Lê-Ô Bu-sca-gli-a cùng nhiều giám khảo khác đã làm là cần thiết để phát hiện và ngợi ca những tấm lòng cao cả.

Quanh ta hôm nay còn biết bao những trái tim giàu tình yêu như cậu bé trong câu chuyện kia. Hãy lắng nghe và chiêm ngưỡng chúng để thây rằng Trái đất này luôn được sưởi ấm bằng tình yêu, bằng sự cảm thông chia sẻ tuyệt vời giữa những con người với nhau.

24 tháng 3 2021

nguồn: https://vanmau.com.vn/...cau-chuyen-sau-dien-gia-le-o-bu-sca-gli-a-khong-co-gi-dau-a-con...

* Suy nghĩ ngắn của em :

Đối với học sinh ngày nay, việc tự học không còn xa lạ bởi công nghệ ngày càng phát triển, những kiến thức không chỉ được truyền đạt từ các thầy cô giảng dạy trên lớp mà mỗi chúng ta đều có thể bổ sung thêm thông tin, tri thức qua các trang báo, mạng xã hội, các web học tập bổ ích,... Đặc biệt, trong thời điểm dịch Covid đang bùng phát trở lại gần đây, việc tự học đang là vấn đề được mọi người quan tâm, từ học sinh đến giáo viên, nhất là các bậc phụ huynh luôn muốn con em của mình học tập tốt trong điều kiện này. Việc này tùy thuộc vào ý thức của mỗi cá nhân, nhưng qua khảo sát ta có thể thấy được một số hiện trạng tiêu biểu trong thời điểm này. Đối với nhiều bạn học sinh, đây là thời điểm thích hợp nhất và cũng là thời gian để tranh thủ ôn lại các kiến thức đã học trên lớp, đồng thời bổ sung thêm những kiến thức bằng cách tự ôn luyện, đọc sách, học thêm ở nhà. Những học sinh như này nên được mọi người học tập và noi theo bởi đó là tấm gương vượt khó trong học tập, chúng ta vừa không lãng phí được thời gian, vừa có thể ở nhà giãn cách xã hội góp phần đẩy lùi dịch bệnh. Mặt khác, còn một số bạn học sinh chưa có ý thức khi lạm dụng thời gian này để dành cho những công việc "tiêu hao thời gian". Có thể các bạn sẽ thư giãn bằng những trò chơi sau những ngày tháng học tập ở trường, Nhưng không ! Các bạn đã quá phụ thuộc vào những trò chơi điện tử hay những cuộc vui chơi mà lơ đà, quên đi việc tự học tập. Bố mẹ không thể cai quản chúng ta trong suốt thời gian này, nên là cơ hội để học sinh "bộc phát" những điều xấu như : nghiện game, tệ nạn, gây mất trật tự trên mạng xã hội,... Có thể nói, trong tình hình đại dịch này, có rất nhiều điều cần lên án, phê phán về thái độ cũng như ý thức tự học của mỗi bạn học sinh. Bản thân mỗi người nên có một quyết định riêng, một nguyện vọng riêng để đạt được trong kì nghỉ dịch này. Có thể nó không quá to lớn nhưng nó đánh dấu một sự trưởng thành của cá nhân khi đã biết tự chủ trong công việc, trong học tập. Qua những lời trên, bản thân em cũng có ước muốn và kế hoạc hợp lí để ôn luyện cho thời gian sắp tới. Cuối cùng, chúc các bạn học sinh luôn có một cái nhìn tích cực về việc tự học để mỗi cá nhân là trở thành một công dân có ích cho đất nước Việt Nam.

       Đại dịch Covid đã đi qua nước ta và lấy đi rất nhiều các sinh mạng vô tội.Rất nhiều người dân sinh sống ở nước ngoài đã bị đại dịch quái ác này cướp đi mạng sống của bản thân.

      Là một công dân nước Việt em cảm thấy mình thật may mắn vì luôn có đội ngũ y bác sĩ tận tụy,hết lòng vì người dân luôn ở bên như xua đi bớt phần nào lo sợ.Có rất nhiều người bây giờ vẫn đang bị kẹt ở nơi xứ người nhưng chính phủ nước ta đã có những biện pháp kịp thời để đưa những công dân này về nước.Những người nhập cảnh trái phép hoặc là các vị khách từ nước khác tới mà có mang theo mầm bệnh sẽ được cách ly lấy mẫu xét nghiệm nếu như dương tính với loại virut nguy hiểm thì sẽ được chữa trị kịp thời.Trong thời điểm hiện tại nước ta đang xử lý dịch bệnh rất tốt,được các nước bạn bè đánh giá cao.Đa số người dân Việt Nam đã có ý thức đeo khẩu trang,và sát khuẩn tay trước khi ra khỏi nhà.Có thể nói em và các công dân Việt Nam khác rất may mắn khi được sinh ra trên mảnh đất chữ S tươi đẹp này.

      Mong sao các công dân khác vẫn còn đang bị kẹt lại nơi xứ người sẽ chấp hành tốt các quy định để đảm bảo an toàn cho mình và mọi người.Mong rằng chính phủ Việt Nam sẽ duy trì tốt các công tác phòng dịch.

 

16 tháng 6 2021

Có những lúc mỏi mệt trên đường đời, có những phút yếu lòng tưởng chừng như ngã gục, có những khi lỡ lầm đường lạc lối thì không ai khác chính mẹ là người đã nâng đỡ, đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi trên con đường lắm chông gai ấy. Tình mẫu tử quả là thiêng liêng và bất diệt, tôi càng thấm thía hơn câu thơ của Chế Lan Viên:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Tình mẫu tử là tình cảm ruột thịt thiêng liêng cao qúy giữa người mẹ và đứa con. Đó là sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ vì hạnh phúc và thành công của con cái mình, là sự tôn trọng, biết ơn và khắc cốt ghi tâm tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, vô tận. Chúng ta với sự hữu hạn của tâm hồn và lý trí không bao giờ có thể cân đong đo đếm được giá trị thiêng liêng và vai trò to lớn của người mẹ trong hành trình trưởng thành, trong hành trình sống làm người của mỗi người.

Tình mẫu tử là suối nguồn yêu thương vĩ đại nhất mà nhân loại được ban tặng. Tình mẫu tử giúp ta được sống đầy đủ và phong phú hơn với những nguồn tình cảm vốn xứng đáng được hưởng đặc quyền như nhau. Hãy thử nhìn những số phận bất hạnh ngoài kia, những người mồ côi không nơi nương tựa đang khao khát tình mẹ, khao khát được một lần áp mặt vào bầu sữa nóng của mẹ, được mẹ gối đầu, được sà vào vòng tay âu yếm của mẹ mà khó biết bao. Tình mẹ là điểm tựa vững chắc và mạnh mẽ giúp ta vượt qua những chông gai của cuộc đời. Mỗi khi cuộc sống khó khăn, mỗi khi thất bại tưởng chừng gục ngã, bên cạnh mẹ và những lời động viên của mẹ là liều thuốc thần tiên tiếp thêm cho ta sức mạnh để soi đường chỉ lối, giúp ta vượt lên phía trước. Tình mẹ bao la luôn dung chứa và khoan dung, độ lượng, nhân hậu vô điều kiện với những sai lầm và tội lỗi ta gặp phải trong hành trình trưởng thành làm người. Mẹ là ánh sáng trên cao soi đời con những lúc tăm tối, là ánh mặt trời bừng sáng để sưởi ấm và nạp đầy năng lượng cho những bước đi của con. Có những điều có thể mất đi, có thể thay thế nhưng tình mẫu tử thì không gì bù lấp được nếu mất đi.

Vậy nên, mới nói tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả như vậy. Lòng mẹ bao la là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời mỗi người. Thế nên phật dạy: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Đó là sự hy sinh, sự cắt máu và nhỏ những giọt nước mắt chắt ra từ an ruột để nuôi ta khôn lớn. Ấy vậy mà vẫn có những người sẵn sàng vứt bỏ đi tình mẹ thiêng liêng ấy, có khi chỉ vì những giá trị vật chất nhất thời, những danh lợi tầm thường và ti tiện. Rất phổ biến trong xã hội hiện nay là tình trạng con cái hỗn láo, đánh đập và phụ bạc cha mẹ, bản thân sống trong giàu có, sung túc nhưng lại bỏ mặc mẹ già neo đơn, cô độc không nơi nương tựa. Hơn nữa là việc sau khi thành đạt rồi họ lại cảm thấy coi thường và xấu hổ chỉ vì mẹ mình không sang trọng và giàu có như người khác, ảnh hưởng đến thanh danh của họ nên cũng sẵn sàng gửi mẹ đến viện dưỡng lão hoặc phó mặc như một kẻ vô tình, máu lạnh. Buồn biết bao khi những giọt mồ hôi, máu và nước mắt của những dấu chân mẹ in mọi nẻo đường, những giọt mồ hôi thấm từng hạt gạo, bông lúa để tảo tần nuôi con ăn học, thành đạt mà nay lại bị đối xử như vậy.

Hãy sống như một con người chân chính đó là việc trân trọng tình mẹ thiêng liêng, tôn thờ vai trò và tấm lòng thiêng liêng của mẹ. Chính tình mẫu tử là nguồn cội, gốc rễ sâu xa nhất cho sự trưởng thành và phát triển bền vững của tâm hồn ta.

ai thấy cảm động thì trả lời"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu...
Đọc tiếp

ai thấy cảm động thì trả lời

"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. 

Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. 

Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. 

Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều "Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. 

Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy". 

Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? 

Bài văn tả mẹ đạt điểm 10 của nữ sinh Kiểu Vân. (Ảnh chụp màn hình)

Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy. 

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. 

Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt "Mẹ không sao đâu con. 

Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi. 

Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. 

Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. 

Và điều tôi muốn nói với mẹ là "Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn". Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!".

3
17 tháng 1 2020

Huhu, Cảm động muốn khóc luôn ấy!

* bạn là người rất hiếu thảo ba mẹ bạn rất xứng đáng khi có bạn

* Nghĩ vậy ^_^

25 tháng 4 2020

cảm động quá

hu hu hu hu (<_>)

muốn khóc quá hu hu u

chúc  bạn học tốt

16 tháng 6 2021
Sinh ra trong cuộc sống, chúng ta phải biết tạo hạnh phúc cho riêng mình, chỉ có vậy chúng ta mới biết quí giá, trân trọng những thứ mình đang có. Nếu bạn đã đọc câu chuyện "Thượng đế cũng không biết" thì bạn không chỉ rút ra đựơc một bài học ý nghĩa mà còn cảm thấy rất thú vị.
Trong những câu chuyện thần thoại, thượng đế được coi là người có quyền lực cao nhất, tạo ra vạn vật trong đó có con người. Trong câu chuyện này cũng vậy, thượng đế sau khi đã tạo hinhg dáng cho loài người xong bèn hỏi:-còn nặn thêm cho mày gì nữa con người?
Và một câu trả lời thật thông minh:
-Xin ngài nặn cho con hạnh phúc
Nhưng thượng đế lại bảo :
-Này tự đi mà nặn lấy cho mình hạnh phúc
Đến cả thượng đế cũng chẳng biết hạnh phúc là như thế nào. Bởi lẽ cuộc sống con người thật giàu có, phong phú mà hạnh phúc là một phần tất yếu. Và con người đôi lúc cũng chẳng biết hạnh phúc là gì, mình có hạnh phúc hay không đôi khi còn tự chất vấn. Ta tự hỏi liệu hạnh phúc có phải là nhiềi tiền của, được sống trong nhung lụa? Có những vị giám đốc, những thương nhân,...tuy giàu có sung sướng thật đó nhưng có thể đường tình duyên gặp trắc trở hoặc bệnh tật, sức khỏe không có hoặc hiếm muộn con cái,...? Vẻ ngoài hào nhoáng có thể đánh lừa chúng ta nhưng trong thâm tâm, họ có biết bao nỗi trăn trở. Ngược lại có những gia đình nghèo khổ, những con người khiếm khuyết lại đựoc hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Gia đình dù nghèo khổ nhưng vợ chồng hoà thuận, con cái ngoan ngoãn nhường nhịn nhau, luôn luôn tràn ngập tiếng cười. Có những con người khiếm khuyết tưởng chửng đến cuộc sống cũng chẳng mỉm cười với họ, họ dường như tuyệt vọng nhưng ánh sáng đến với họ cho họ những cơ may. Họ được sống trong tình.yêu thương, vòng tay của gia đình, bạn bè, xã hội, họ được học tập vui chơi như bao người, họ có những khả năng đặc biệt mà ít ai có thể làm được. Đấy, hạnh phíc là như thế. Không phải người giàu không hạnh phúc được như người nghèo mà hạnh phúc hay không tuỳ mỗi người cảm nhận. Hạnh phúc là một trạng thái cảm xúc của con người khi được thoả mãn một nhu cầu nào đó, hạnh phúc chỉ có ở con người, nó.mang tính nhân bản sâu sắc. Hạnh phúc là khi con người cảm thấy thoả mãn về điều gì đó thế nên hạnh phúc rất đa dạng, phong phú. Bởi lẽ, con người có quá nhiều điều muốn đạt được trong cuộc sống, hạnh phúc trong tình yêu, học tập, công việc,... Hạnh phúc vì đó mà đa dạng có lẽ mà mà vì vậy thượng đế cũng phải băn khoăn. Mặc dù, thượng đế muốn con người tự nặn lấy hạnh phúc vì ông không biết.nhưng sự thật là hạnh phúc phải do con người tạo ra, nhiều khi phải đánh đổi mới có được, bởi vì hạnh phúc không tự nhiên mà có. Chúng ta chỉ đạt được những điều mình muốn khi chúng ta biết nỗ lực để đạt được nó. Nếu hạnh phúc chỉ là những điều muốn là có được thì thật là bình thường. Để có hạnh phúc chính con người phải hành động. Hạnh phúc là cho đi mà không cần nhận lại. Trong cuộc sống, đôi khi nhận không quan trọng, chỉ cần lan toả được tình cảm của mình với mọi người là đựơc. Hạnh phúc là được làm những gì mình thích. Tự do làm những điều khiến mình vui thì điều đó thật hạnh phúc, con người chỉ hạnh phúc khi tự do làm việc, họ chẳng bao giờ mong muốn được làm theo sự chỉ đạo hay khuôn khổ của người khác. Hạnh phúc là khi được yêu thương. Tình yêu có thể mang đến niềm vui hay sầu khổ nhưng khi yêu con người luôn cảm thấy hạnh phúc.
Như vậy, hạnh phúc không là một món quà, một thứ hàng sẵn để mua, hạnh phúc vô giá, hạnh phúc chỉ có những ý nghĩa của riêng nó, hạnh phúc do ta tạo nên,vun xới bằng những hành động tốt đẹp và suy nghĩ tích cực.
Sự thật đã chứng minh hạnh phúc do con người tạo ra chứ không do cuộc sống mang lại.
Nick vujic_một người không tay không chân, nhìn vào con người anh, nếu đặt mình vào đó, liệu mấy ai đủ can đảm, dũng khí. Có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, kết thúc chỉ mới là khởi đầu,anh là tấm gương sáng cho biết bao người khuyết tật và cả.những con người như chúng ta. Anh là tác gỉa của nhiều cuốn sách về nghị lực sống, về cuộc đời của anh, anh đã đi nhiều nơi trên thế giới để động viên cổ vũ những người khuyết tật và quan trọng hơn cả anh đang có một cuộc sống hạnh phúc với vợ và hai đứa con. Như vậy"chúng ta chỉ sống một lần sống sao cho khỏi hối hận " Thượng đế bất công hay không khi đã không mang đến cho anh hình hài như bao người khác để rồi hôm nay anh bước qua những con người bình thường để tiến tới những điều phi thường, anh hạnh phúc với những điều mình đã làm. Đó chẳng phải là anh đã tạo ra hạnh phúc cho mình.sao. Nếu không, chỉ là một người ngồi chờ sung rụng thì hạnh phúc sẽ chẳng đến với anh. Hạnh phúc còn đến với cậu bé Hồng trong "Trong lòng mẹ"Của Nguyên Hồng _ một cậu bé lớn lên trong gia đình đổ vỡ hạnh phúc, thiếu thốn tình cảm của cả cha lẫn mẹ và phải sống trong sự ghẻ lạnh của chính những người thân của mình. Nhưng hạnh phúc đã đến với cậu khi cậu ngã vào lòng mẹ, được mẹ vỗ về, được tận hưởng hương thơm quen thuộc của mẹ nhưng sao thấy thật ấm lòng. Cảm giác không thể tả ấy có lẽ đã vượt qua không gian, thời gian để làn toả tới người đọc. Hạnh phúc tưởng chừng chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng đừng nghĩ rằng muốn hạnh phúc là phải.làm cho bằng được mọi thứ để đạt được, bất kể mọi người bị tổn thương ra sao, đó không phải là hạnh phúc mà chỉ là một thứ cảm xúc tầm thường nào đó, đó là sự ích kỉ.
Cuộc sống chúng ta muôn màu muôn vẻ, cuộc sống cho chúng ta những nguyên liệu, chỉ cần chúng ta chế biến một chút và thêm chút gia vị thì hẳn là rất tuyệt vời. Hãy tự làm cuộc sống của mình hạnh phúc, tận hưởng, trân trọng những gì mình đang có.
31 tháng 12 2021

1. Mở bài: Giới thiệu vấn đề

- Giới thiệu câu chuyện  THƯỢNG ĐẾ CŨNG KHÔNG BIẾT

- Giới thiệu vấn đề nghị luận: Về hạnh phúc của con người

2. Thân bài: Phân tích và bàn luận vấn đề

a. Phân tích văn bản và rút ra bài học:

- Thượng đế là đấng toàn năng có khả năng “biết hết”, hiểu hết  mọi chuyện và tạo nên con người nhưng không thể nào hiểu được “hạnh phúc” là gì nên không thể “nặn” được hạnh phúc để ban tặng cho loài người.

- Con người: được thượng đế trao tặng đầy đủ các bộ phận cơ thể (yếu tố vật chất) nhưng lại không sẵn có hạnh phúc (yếu tố tinh thần), con người phải tự tìm hạnh phúc cho mình.

=> Câu chuyện có ý nghĩa nhân sinh sâu sắc: Hạnh phúc không bao giờ sẵn có hay là món quà được ban tặng, hạnh phúc của con người do chính con người tạo nên.

b. Bàn luận về hạnh phúc

* Giải thích:

- Hạnh phúc là trạng thái tâm lí vui vẻ, thoải mái, dễ chịu khi thỏa mãn được một ược nguyện, mong muốn nào đó .

- Không sẵn có: Không bày ra để con người chiếm lĩnh dễ dàng và tùy tiện sử dụng.

- Tự tạo ra: Hạnh phúc chỉ có được khi tự  mình hình thành và tự mình nỗ lực, cố gắng để đạt được

* Bàn luận

- Hạnh phúc là khát vọng, là mong muốn, là đích đến của con người trong cuộc sống. Mỗi người có một quan niệm và cảm nhận khác nhau về hạnh phúc. Có thể nhận thấy hạnh phúc gắn liền với trạng thái vui sướng khi con người cảm thấy thỏa mãn ý nguyện nào đó của mình.

- Hạnh phúc không phải thứ có sẵn hay là món quà được ban phát. Hạnh phúc phải do chính con  người tạo nên từ những hành động cụ thể.

- Khi tự mình tạo nên hạnh phúc, con người sẽ cảm nhận sâu sắc giá trị của bản thân và ý nghĩa đích thực của cuộc sống.  Đó cũng chính là thứ hạnh phúc có giá trị bền vững nhất.

- Phê phán lối sống dựa dẫm, ỷ lại trông chờ hoặc theo đuổi những hạnh phúc viển vông, mơ hồ. Bên cạnh đó, có một số người không biết đón nhận hạnh phúc khi mang những suy nghĩ bi quan, tiêu cực.

* Chứng minh: Bằng những dẫn chứng từ thực tế cuộc sống học sinh lấy dẫn chứng phù hợp có phân tích ngắn gọn.

c. Bài học nhận thức và hành động

- Cần có nhận thức đúng đắn về hạnh phúc trong mối quan hệ với cuộc sống của bản thân. Biết cảm thông, chia sẻ, hài hòa giữa hạnh phúc cá nhân với hạnh phúc của mọi người.

- Biết vun đắp hạnh phúc bằng những việc làm cụ thể, biết trân trọng, gìn giữ hạnh phúc.

d. Liên hệ bản thân.

3. Kết bài: Nêu suy nghĩ của bản thân về câu chuyện, thông điệp được gửi gắm.

2 tháng 3 2021

Tối 28.2, tôi cầm lấy điện thoại xem clip cháu bé rơi từ ban công tầng 12 xuống mà lòng thắt lại. Khi đọc thêm thông tin từ clip, tôi mừng rỡ: Cháu bé không chết, có người cứu được rồi! Vợ tôi bật dậy, vừa tìm, đọc tin chi tiết các báo đăng vừa mừng mừng, tủi tủi trước thông tin về cháu bé xa lạ.

Điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra, bởi một hành động anh hùng.

Hành động anh hùng đó đến từ một người bình thường – một anh lái xe tên là Nguyễn Ngọc Mạnh. Nếu không có chuyện khủng khiếp nhưng diệu kỳ này xảy ra, sẽ chẳng ai biết đến người thanh niên sinh năm 1990, làm nghề lái xe tải này. Anh chỉ là một trong số hàng triệu người đang lầm lũi mưu sinh trong thành phố ồn ã này, với những lo lắng quẩn quanh, đời thường: Tháng này có đủ tiền để nuôi các con ăn học, trang trải cho gia đình nhỏ của mình hay không?

Nhiều người đã gọi anh là "người hùng" – một danh xưng quá xứng đáng với hành động dũng cảm của anh. Có lẽ, anh chẳng mong trở thành "người hùng" trong hoàn cảnh như này. Có lẽ, chẳng đặng đừng anh mới trở thành "người hùng". Bởi, có "người hùng" đồng nghĩa với có những sự việc vô cùng hiểm nguy, khẩn cấp như chuyện cháu bé rơi từ tầng cao xuống này.

Có lẽ, anh trở thành người hùng bởi anh suy nghĩ bằng trái tim, mà trái tim lại có những lý lẽ mà lý trí không thể giải thích nổi. Trái tim ấy chắc hẳn mang trong nó đầy ắp lòng trắc ẩn, sự dũng cảm. Trong giây phút đưa ra quyết định cứu cháu bé, hẳn anh đã nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình, nghĩ đến bố mẹ, người thân của cháu bé – những người sẽ phải trải qua sự ân hận, đớn đau dai dẳng như nào nếu cháu bé mất đi tính mạng của mình.

Giả sử, nếu lúc đó, trong đầu anh có những suy nghĩ: Chắc gì đã cứu được, vô ích thôi; thôi, có người khác lo, mình đang dở việc của mình; nhỡ mình tham gia chuyện này thì sẽ gặp rắc rối này nọ… thì chắc chắn đã không có điều kỳ diệu gần như chỉ xảy ra trong dòng phim như vậy.

Việc làm của anh đã khơi dậy cảm hứng cho rất nhiều người: Hãy có một trái tim thật yêu thương, thật dũng cảm, để khi cần, chúng ta có thể làm nên những điều kì diệu…

2 tháng 3 2021
  Tối ngày 28/2, câu chuyện người đàn ông "siêu nhân đời thực" cứu sống bé gái rơi từ tầng 12 của một tòa chung cư ở Hà Nội trong gang tấc đã lan tỏa khắp nơi.

Trên mạng xã hội, người người bàn tán về câu chuyện "thót tim" này với vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Có người thán phục trước sự nhanh trí, dũng cảm đúng lúc, kịp thời của anh Nguyễn Ngọc Mạnh - người đã cứu bé gái 3 tuổi rơi từ tầng cao. Nhiều người thì bày tỏ sự lo lắng trước sự nguy hiểm mà bé gái gặp phải, tự nhắc nhở bản thân và các vị phụ huynh khác cảnh giác trước những tình huống nguy hiểm mà con trẻ có thể gặp phải...

 Hầu hết mọi người đều chia sẻ cảm giác "bị ám ảnh" khi xem video em bé đang leo ra ngoài ban công tầng 12 bị rơi xuống và em cũng thế. Đối với những người làm cha mẹ và có con ở cùng độ tuổi với em bé trong video, hình ảnh đó khiến họ liên tưởng đến con cái của chính mình và cảm thấy "sởn da gà" bởi nó quá nguy hiểm. 

 Trước đó, vào khoảng 17h30 ngày 28/2, bé 3 tuổi ở tầng 12A của tòa nhà 60B Nguyễn Huy Tưởng (phường Thanh Xuân Trung, Thanh Xuân, Hà Nội) bất ngờ bò từ trong nhà, trèo ra lan can ban công ở tầng 12A rơi xuống. Phát hiện ra sự việc, anh đã lập tức trèo lên mái che của sảnh và đỡ được bé gái.

Theo chia sẻ của anh-người cưu bé, thời điểm xảy ra sự việc, anh đang ngồi trong xe ô tô, đợi chuyển hàng cho khách ở tòa nhà đối diện. Khi nghe tiếng hô hoán, anh nhìn ra ngoài và lập tức lao ra khỏi xe, trèo qua tường bao để tới nơi có thể đón đỡ bé đang rơi xuống.

Anh kể: "Từ lúc tôi phát hiện vụ việc đến lúc đỡ bé gái chỉ khoảng một phút. Khi đỡ được bé, tôi thấy bé bị chảy máu ở miệng. Con gái tôi cũng 3 tuổi, bằng bé gái đó. Lúc đó, tôi nghĩ người đang cheo leo trên ban công tầng 12A kia là con gái mình."

Trên mạng xã hội, những bức tranh vẽ lại cảnh anh Mạnh đón đỡ được bé gái như một siêu anh hùng được lan tỏa. Nhiều người cùng gửi lời cảm ơn sự nhân hậu của anh và chúc anh có một công việc tốt, suôn sẻ trong cuộc sống.

Cảm ơn anh và đôi khi chính những câu chuyện và những người như anh làm thế giới có thêm cảm hứng để tạo ra những siêu anh hùng.

Cuộc sống cần lắm những người anh hùng dũng cảm như anh!"