Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tôi vốn làm nghề thầy bói đã lâu nhưng chưa có tiếng tăm gì mấy nên không đắt khách cho lắm. Cùng đồng môn với tôi là bốn anh thầy bói cũng mù như tôi. Một cái chợ nhỏ mà có tới năm ông thầy bói nên đã ế lại càng ế. Hôm ấy, nhân buổi ế hàng, chúng tôi họp lại nói chuyện gẫu với nhau. Thấy tôi phàn nàn không biết hình thù con voi nó như thế nào, các thầy cũng nhao nhao có ý kiến. Đang thảo luận rôm rả, bỗng nghe có người nói có voi đi qua. Năm ông thầy bói chúng tôi chung tiền biếu người quản tượng, xin cho voi đứng lại để cùng xem.
Sốt ruột tôi và năm ông chỉ chờ người quản tượng đồng ý là xông vào lấy tay sờ mong tưởng tượng cho được hình dáng của con voi.
Trong khi tôi đang hí hoáy sờ, nắn thì đã nghe ông thầy bói thôn Đoài lên tiếng:
- Chao ôi! Tưởng con voi thế nào! Hoá ra nó sun sun như con đỉa.
Tôi chưa kịp ý kiến, ông thầy thôn Đông vội cãi:
- Ông nhầm rồi! Nó chần chẫn như cái đòn càn chứ.
Ông thầy thôn Hạ to mồm nói át ngay:
- Ai bảo thế! Nó bè bè như cái quạt thóc. Sao sai được.
- Nhầm! Nhầm hết! Nó như cái cột đình - Thầy thôn Thượng quát to.
Nghe mấy ông phát ngôn linh tinh, tôi cáu quá, giơ gậy lên hua hua:
- Bốn ông đều sai cả. Nó tun tủn như cái chổi xể cùn mới đúng!
Thế rồi chúng tôi không ai chịu ai. Không kiềm chế được mới xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Đến khi người đi chợ chạy lại can ngăn chúng tôi mới dừng lại. Bây giờ tôi nghĩ lại càng thêm xấu hổ. Hoá ra tất cả chúng tôi đều sai cả. Chúng tôi mỗi người chỉ sờ một bộ phận của voi nhưng đã dám khẳng định đó là voi. Vòi, chân, tai, ngà, đuôi đúng là của voi thật nhưng đó mới chỉ là một bộ phận riêng lẻ, chưa phải là cả con voi. Giá như lúc đó chúng tôi tỉnh táo, bình tĩnh lắng nghe ý kiến của nhau, hỏi người quản tượng thì đâu đến nỗi xấu hổ và đau đớn như lúc này. Thật là một bài học nhớ mãi.
Lão nhà giàu nọ có anh đầy tớ tính rất bộp chộp, thấy gì nói ấy, gặp đâu nói đó, chẳng có đầu có đuôi gì cả. Lão mới gọi anh ta bảo:
- Mày ăn nói chẳng có đầu có đuôi gì cả, người ta cười cả tao lẫn mày. Từ rày nói cái gì thì phải nói cho có đầu có đuôi nghe không?
Anh đầy tớ vâng vâng dạ dạ.
Một hôm lão mặc quần áo sắp sửa đi chơi, đang ngồi hút thuốc thì thấy anh đầy tớ đứng chắp tay trịnh trọng nói:
- Thưa ông, con tằm nó nhả tơ, người ta đem tơ đi bán cho người Tầu, người Tầu đem dệt thành the rồi bán sang ta. Ông đi mua the về may thành áo. Hôm nay ông mặc áo, ông hút thuốc. Tàn thuốc nó rơi vào áo ông, và áo ông đang cháy…
Lão giật mình nhìn xuống thì áo đã cháy to bằng bàn tay rồi.
Tổ em chịu trách nhiệm trực nhật lớp vào sáng thứ năm. Hôm ấy, mọi người trong tổ đều phải đến trường sớm hơn thường lệ. Chúng em chia nhau, người thì lau bảng, người thì lau bàn ghế, người thì lau cửa kính, người thì quét lớp, người thì tưới luống hoa riêng của lớp. Khi chúng em làm xong mọi việc thì tiếng trống cũng vang lên gọi mọi người mau ngồi vào bàn học.
Đây là ảnh chụp gia đình mình. Người ở ngồi trên ghế này là ông nội mình. Ông là sĩ quan về hưu đấy ! Ngồi bên cạnh là bà nội mình. Xem này, ở trong hình thôi mà ánh mắt của bà cũng toát lên được vẻ đẹp hiền từ. Đứng cạnh ông nội là ba mình. Người ôm vai bà nội mình là mẹ mình đấy ! Trông mẹ mình thật là đẹp phải không ? Cạnh mẹ mình là em gái nhỏ của mình. Bé đang là học sinh lớp 1. Và đây, là mình. Khi chụp tấm hình này mình đang học lớp ba. Trông mình thật là buồn cười !
Bạn Hồng lớp em
Sắp đến ngày khai trường, cả lớp ai ai cũng đều có quần áo mới, trừ bạn Hồng vì nhà bạn rất nghèo, bố bạn vừa gặp tại nạn,. mẹ bạn thường xuyên đau ốm nên chẳng mấy khi có thể chăm sóc và làm việc để kiếm tiền nuôi Hồng ăn học.
Em về xin phép mẹ tặng bộ quần áo mới của mình cho Hồng, còn mình mặc những bộ quần áo cũ. Mẹ khen em rằng rất biết thông cảm và quan tâm, giúp đỡ bạn nghèo.
Điệp ngữ "ham muốn"
- Tác dụng:
+ Nhấn mạnh, tô đậm mong muốn của Bác về độc lập của dân tộc
+ Cho thấy khao khát mãnh liệt của Bác về những điều tốt đẹp nhất cho dân tộc: được tự do, có cơm ăn áo mặc và được học hành đầy đủ.
+ Gây ấn tượng với người đọc
Trong làng nọ có họa sĩ chuyên vẽ tranh...trừu tượng
Ông họa sĩ : Ha ha, thật là những tuyệt tác! Vung tay múa bút mà cảm thấy thoải mái quá đi.
Nhân dân đứng ngoài bàn tán.
- Ối xời, tranh với chả pháo, vẽ loằng ngoằng chả ai hiểu gì sất!
- Ông ấy bảo con ngựa tôi mới biết ông ấy vẽ con ngựa đấy! Ha Ha...
- Chuồng gà nhà tôi mới bị dột, hay chạy ra mua vài bức về... lót nhỉ! Hí Hí!
- Vẽ thế này khéo còn chả có cháo mà ăn!
Nghe vậy, ông họa sĩ này vẫn không nản lòng.
Ông họa sĩ : Chẳng ai hiểu được tình cảm gửi gắm trong những bức tranh mình vẽ. Thôi kệ!
Bỗng một hôm có ông quan ghé thăm làng nọ.
Ông quan : Cho ta hỏi đường đến nhà họa sĩ Tống?
Nhân dân : Bẩm quan, quan cứ đi thẳng là đến thôi ạ!
Một lúc sau, quan đến nhà họa sĩ Tống. Thấy những bức tranh, quan thốt lên.
Ông quan : Ái chà! Toàn những bức tranh tuyệt đẹp, anh bán hết cho tôi nhé, mỗi bức tôi trả một lạng vàng!
Nhân dân : ??? Hả! trông tranh chả hiểu gì mà có giá vậy sao???
Ai chê cũng mặc, ai cười mặc ai : Trong cuộc sống phải luôn vững lập trường trước những lời chê bai, cười nhạo của người đời.