Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em tham khảo nhé:
Hà Nội, ngày 20 tháng 9 năm 2020
Bạn yêu quý!
Đã bao lâu rồi cậu với tớ không viết thư cho nhau nhỉ? Hôm nay tớ viết bức thư này với một lí do mà chị đã muốn nói từ rất lâu rồi. Đó là tớ muốn khuyên cậu học hành chăm chỉ hơn.
Từ khi lên cấp 2, lượng kiến thức của cậu phải học là gấp đôi, rât lớn so với khi cậu còn học Tiểu học nên đối với tớ chuyện cậu cảm thấy áp lực, vất vả với môi trường học mới này là điều đương nhiên. Nhưng cũng không phải vì thế mà cậu cho phép bản thân mình lười được. Cậu cần biết phải biết cố gắng, dù cho không phải giỏi nhất nhưng tớ cũng sẽ mừng vì sự nỗ lực của cậu. Tuy nhiên, cậu đã không biết nhắc nhở bản thân cố gắng, biết vươn lên. Nghĩ về cậu mà đối lúc tớ không khỏi có chút thất vọng. Tớ biết cậu là một đưa trẻ ngoan, hồi còn cấp 1 luôn đứng đầu đạt nhiều danh hiệu tốt. Nên cậu à, đừng ham chơi nữa! Cậu có biết những người ăn xin vì sao phải ăn xin cả đời, những người phải dành cả cuộc đời sau song sắt là vì sao không? Đó là vì khi họ còn trẻ, họ đã không học hành, cũng bởi thế mà kiến thức lẫn nhân cách của họ không bao giờ đủ, không được hoàn thiện nhất. Vì thế, nếu cậu không học hành cuộc đời cậu sẽ có thể giống vậy. Cậu mong ước có một cuộc sống yên bình, có một cuộc sống hạnh phúc thi cậu phải học khi còn trẻ. Bởi lúc còn trẻ, cậu sẽ còn sức mà để học, rồi khi lớn cậu chỉ việc đi xin việc, áp dụng những kiến thức mình học được vào công việc. Và lúc cậu già, cậu sẽ có một cuộc sống đầy đủ, không phải lo nghĩ.
Quý mến cậu nên tớ đã viết bức thư này. Tớ mong cậu không bỏ bê việc học để mà chơi game nữa.Cậu hãy gắng học, gia đình sẽ luôn ủng hộ cậu.
Vậy nhé cậu! Thư đã dài. Tớ xin dừng bút. Mong cậu khi đọc được sẽ suy nghĩ lại.
Bạn của cậu
....
tham khảo:
Gửi em của anh!Anh biết em đang chơi điện tử bỏ quên việc học hành, nhưng em có biết nếu ko học thì em sẽ không có tương lai còn chưa kể nhỡ đâu em sẽ dẫn đến những việc như nghiện ngập!
Tham khảo:
Chủ Nhật, ngày 26/9/2021
- Em trai thân mến !
Lâu lắm rồi anh với em không viết thư cho nhau nhỉ, sống chung một nhà thì cần gì viết thư cho nhau. Nhưng hôm nay, anh viết thư này, muốn nhắn nhủ với em và khuyên nhủ em cần phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Anh thấy dạo này học lực của em rất sa sút, nhiều lần cô giáo, thầy giáo gọi điện về cho gia đình để nói về việc học tập của em. Bố mẹ, cả anh nữa đều rất buồn và thấy thất vọng về em. Em chơi điện tử quá nhiều, ảnh hưởng đến việc học hành của em. Anh khuyên và mong em hãy bỏ chơi điện tử để học tập thật tốt, hãy tự nghĩ về tương lai của mình. Tương lai của em là do em quyết định, nếu cứ chơi điện tử, không học hành để sau này em sẽ trở thành người thế nào ? Ăn bám bố mẹ, anh trai của em ư ? Nếu bỏ chơi điện tử, cố gắng học hành thì sau này em muốn giải trí, vui vẻ với đam mê của mình khi nào cũng được khi đã học xong và có công việc ổn định.
Một phần là em phải nghĩ cho bố mẹ, anh và tương lai của mình. Một phần em phải tự nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình. Nếu chơi điện tử quá nhiều thì sẽ gây hại mắt, hại sức khỏe và em có thể mắc những căn bệnh nặng, khó chữa. Điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của em và chính gia đình của mình. Anh cũng thấy nhiều lần em thức trưa, thức đêm không ngủ để cày game. Bây giờ có thể em chưa thấy tác hại của nó, nhưng sau này, khi đã lớn em sẽ biết thế nào là tác hại nặng nề của trò chơi điện tử. Nếu chơi một vài lúc, có thời gian để giải trí thì được, nhưng em không làm vậy mà chơi mọi lúc, bỏ bê cả việc học hành để chơi điện tử.
Em hãy nghĩ đi ! Nghĩ cho gia đình, cho chính bản thân và tương lai của em ! Anh mong, em sẽ bỏ chơi điện tử trong thời gian sớm nhất. Quyền quyết định là của em !
Anh trai của em
.............
Bình Định, ngày 10 tháng 12 năm 2016
Kính gửi Bác Hồ - người chủ tịch vĩ đại của dân tộc Việt Nam
Bác Hồ kính mến!
Cháu là Phương Trâm. Hôm nay cháu viết bức thư này là muốn kể cho bác nghe về một việc làm khá thiết thực mà cháu và các bạn cùng lớp vừa mới làm được
Bác à năm nay cháu đã lên lớp rồi đấy , đã trở thành một người chị hai và chuẩn bị trở thành chị cả của trường rồi đó bác vì thế những việc làm của trường cháu cũng được tham gia nhiều hơn . Bác biết không mới vừa qua trường trung học cơ sở Cát Tài của chúng cháu vinh dự được đón bằng chuẩn quốc gia mà tỉnh trao tặng .Cùng với đó là tháng thi đua hoa điểm mười chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 . Trong đợt thi đua đó lớp 7A1 chúng cháu đã thực hiện rất tốt các phong trào mà nhà trường đề ra hơn thế nữa chúng cháu đã thực hiện tốt điều thứ nhất trong 5 điều mà bác đã dạy như thi đua học tập tốt giành nhiều hoa điểm mười và lao động thật tốt , chăm chỉ đễ giữ vệ sinh xung quanh trường nhằm đón hai ngày lễ lớn .Ngoài ra lớp còn tích cực tham gia văn nghệ và còn được giải nhất nữa đó bác. Sau đợt thi đua lớp chúng cháu đã vinh dự được nhà trường khen thưởng là lớp tiên tiến xuất sắc đáng để noi theo , là lớp tiên phong trong công tác đoàn đội nữa đấy
Nhưng bác ơi đó chỉ mới xét chung về tập thể thôi còn về cá nhân thì lớp cháu cũng là lớp có đông bạn được ken thưởng nhất trường nữa đó . Ví dụ như bạn Trần Hồ Trâm Anh và bạn Nguyễn Quỳnh Như , hai bạn ấy trong một tuần đã xung phong phát biểu và được 5 con điểm miệng trong đó 2 con mười và 3 con 9.
Không chỉ thế hai bạn ấy còn là hai đội viên xuất sắc , là nòng cốt học sinh giỏi đội tuyển toán và anh .Hai bạn ấy quả là hai tấm gương sáng xứng đáng để noi theo và học tập
Những việc đó tuy chẳng đáng nhằm nhò khi so với các tấm gương to lớn khác nhưng Bác à chúng cháu xin hứa với Bác rằng sẽ luôn học tập và noi theo tấm gương bác và những lời bác dạy. YÊU BÁC
Cháu của Bác:
Trâm
Nguyễn Phương Trâm
Bạn ơi , cái bài này mink cx đã tham khảo wa trên mạng , nhưng có bn nào có cách làm khác ko ?
>> Tham khảo <<
Mẹ kính yêu của con!
Khi viết những dòng này gửi tới mẹ, con cảm thấy vô cùng xấu hổ, con thấy mình không xứng đáng gọi mẹ là mẹ và xưng con với mẹ. Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con...
Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại... để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời Phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người đã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã cho qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
Mẹ ạ, tội lỗi đã mắc phải khiến con hiểu rằng nếu con còn lặp lại nó thì con không còn xứng đáng là con của mẹ; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của mẹ nữa. Con ngàn lần xin lỗi mẹ và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con.
Đứa con đã biết lỗi của mẹ.
En-ri-cô
Mẹ thân yêu của con! Sau khi đọc xong bức thư của bố, con cảm thấy rất ân hận về việc làm sai trái đó. Con đã thức suốt đêm để mở lời nói với bố nhưng thật sự con không thể. Vì con rụt rè, sợ bố đánh hay con vẫn ương bướng cho mình là đúng? Vì sao con không thể giải đáp được! Nên con mong những lời xám hối củ con trong bức thư nhỏ bé này sẽ phần nào xóa đi nỗi buồn trong lòng mẹ, để con được ôm và hôn mẹ như mọi khi. mẹ biết không, những lời nói chứa chan tình yêu thương của bố làm con giận mình. Giận mình tại sao làm cho bố mẹ buồn, tại sao không nghĩ về những tình cảm mình nhận được từ bố mẹ. Trong những ngày này, con day dứt lắm. Mẹ đối với con như thế mà con nỡ làm mẹ đau lòng. mẸ ạ! Con là đứa trẻ hư, không vâng lời bố mẹ. Và bây giờ con đã hiểu. Con cảm ơn mẹ vì những điều mẹ làm cho con
Mẹ của con, con xin lỗi, nhiều lúc đã làm bố mẹ buồn phiền! Con muốn được mẹ hôn lên trán con để xóa đi cái dấu vết của sự vong ơn bội nghĩa. Con muốn ôm hôn cả hai người, muốn được mẹ yêu thương như những ngày nào!
Ôimẹ của con! Con ko biết nói gì hơn nữa! Con đã sai và con sẽ sửa lỗi - đó là lời hứa danh dự của con! Con yêu mẹ nhiều!
Con của mẹ
En-ri-cô.