Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
CỌ “C”
Họp phụ huynh, cô giáo than phiền với bố Vova:
- Vova không những thường xuyên đi học muộn mà lại còn nói láo nữa. Khi tôi hỏi “Sao đi muộn?” thì cháu thản nhiên nói rằng vì bận cọ c..
- Cháu không nói láo đâu. Sáng nào tôi với nó cũng phải cọ c. mà.
Bố Vova trả lời thế làm cô giáo giận lắm, kể lại chuyện đó cho mẹ Vova nghe. Mẹ Vova nói:
- Hai bố con nó không nói láo đâu cô ạ. Thằng Vova cãi nhau với thằng hàng xóm Petka. Tối nào Petka cũng lấy sơn viết lên cửa nhà tôi chữ C. to tướng, sáng ra tôi bắt hai bố con nó phải cọ sạch cho nên cháu nó đi học muộn đấy ạ.
CĂN BỆNH THẾ KỶ LÀ…… SỢ VỢ.
Lại nói về Triệu Vân
Từ ngày Quân Thục mời được thầy bói siêu đẳng Khổng Minh về làm quân sư thì sáng ăn lô, chiều ăn đề cuối tuần đi ăn cắp cả lũ… Quân thục đánh đông dẹp bắc… quân địch dù có đông trẻ con, đông đàn bà, đông người già thậm chí đông cả ba thứ vẫn bị quân thục đánh cho tan tác (???) Quân thì thiện chiến, tướng thì thần oai nhưng đen cho quân thục là trên đời không có thằng nào hoàn hảo… Quân thục tất cả trên dưới đều bị nhiễm căn bệnh thế kỷ là…… Sợ Vợ. Để khắc phục, tìm hướng giải quyết Lưu Bị quyết nhờ đến cái đầu của Khổng Minh.
Lưu Bị nói: Khổng nè, mày mặt mũi sáng sủa mày râu nhẵn nhụi… không có râu thì sao mà quặp được… chắc mày không sợ vợ chứ???
Khổng Minh: trời, ông không thấy tóc tôi quặp hết cả vào thế này mà còn hỏi… râu nó biết có mọc thì cũng quặp nên chán không buồn mọc đấy (???)
Lưu Bị kêu trời: thôi, dù sao cũng không ai khôn hơn mày, mày nghĩ cách đi…
Khổng Minh, Lưu Bị, cùng chư tướng đang họp bàn quyết sách thì nghe tiếng gầm quen quen: Móa, chúng nó định bật tôm… chị em đâu xung phong………
Lưu Bị cùng chư tướng cuống cuồng, dẫm đạp lên nhau mà chạy… thật đúng là quân Thục oai dũng… chạy cũng rất pro…
Bão qua, mọi người quay lại phòng họp thì thấy cảnh vật tan hoang nhưng Triệu Vân vẫn ngồi đó oai nghiêm như 1 chiến thần…
Lưu Bị cảm kích: Trời, Mr Perfect… thằng này đã giỏi còn ko sợ vợ đúng là number one…
Quan Vũ, Trương Phi: hình như Sợ vợ không có trong từ điển của nó…
tiếng hoan hô và clap (vỗ tay) vang lên ầm ĩ… thì bỗng đâu Khổng Minh gào lên: mk, nó són ra quần vỡ tim chết từ lâu rồi……………… …
CUỘC THI GAN DẠ
Để tìm ra người gan dạ nhất Mỹ tổ chức 1 cuộc thi mang tính toàn cầu...qua nhiều lần thi cũng tới vòng chung kết gồm 3 nước: Việt Nam, Nhật và đội chủ nhà là Mỹ
Thể lệ cuộc thi: có môt con sông đầy đầy đầy... cá sấu mỗi nước cử ra một ứng cử viên đại diện cho nước mình bơi qua con sông dài hàng ngàn mét. Nước nào qua được bờ bên kia và bảo toàn thân xác thì chiến thắng (đương nhiên thí sinh nào không may khi bơi có thể bị cá sấu ăn tái).
Cuộc thi bắt đầu bằng 1 tiếng "đùng" vang lên.....không 1 thằng nào dám bước xuống...
1 thời gian sau..."đùng" lại 1 tiếng nữa vang lên nhưng.... có 1 người lao xuống BƠI VỚI TỐC ĐỘ CHÓNG MẶT KHIẾN LŨ CÁ SẤU PHẢI SỮNG SỜ khi anh ta đã sang bờ bên kia. Khi biết đó là ứng cử viên số 1 Việt Nam thì báo chí mới lật đật bay qua hỏi anh ta bí quyết và nhận được câu trả lời chân thành: "bà mẹ đứa nào xô tôi xuống"!
NGỰA CHẾT NHIỀU QUÁ !??!
Vị đại tá đi một vòng để kiểm tra nhưng không thấy người lính nào trong trại. Một lúc sau, một người lính vội chạy đến, thở hổn hển nói:
- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng giữa đường thì bị bể bánh, lúc ấy tôi tìm thấy một trang trại và mua được một con ngựa nhưng chạy một lúc thì nó lăn ra chết, tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.
Vị đại tá tỏ vẻ hoài nghi nhưng biết không làm gì được ông cho anh ta đi. Một lúc sau, thêm 8 người lính xuất hiện trước mặt ông, ông hỏi họ tại sao lại về trễ. Và họ nói y như người lính đầu tiên:
- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho chúng tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ… Tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.
Vị đại tá nhìn họ đầy ngờ vực nhưng vẫn cho cả bọn đi. đúng lúc này người lính thứ 9 vội chạy tới người đầy mồ hôi.
- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng…
- Để tôi đoán coi nào , Vị đại tá cắt ngang : Chiếc xe bị bể bánh phải không?
- Không ạ , Người lính nói : Có quá nhiều con ngựa chết trên đường đi, mất rất nhiều thời gian để vượt qua chúng.
NÓI CHUYỆN VỚI CA SĨ
Bờm nói chuyện với Tèo:
- Bờm: Hôm qua ca sĩ nổi tiếng X gọi điện thoại cho tớ đấy.
- Tèo: Khó tin quá! Thế anh ấy nói gì với cậu?
- Bờm: À , anh nói: “xin lỗi , gọi nhầm rồi!”
- Tèo: Trời ạ ! Đúng là “boom”
VERY FAST..
Xe đang trên đường ra sân bay, người khách Nhật Bản nhìn thấy một chiếc xe vọt qua, ông ta thích thú thốt lên:
- Ooh… TOYOTA! Made in Japan! Very fast! Một lúc sau lại có một chiếc xe khác phóng qua, ông khách lại reo to:
- Ooh… Nissan! Made in Japan! Very fast! Người lái xe bắt đầu cảm thấy bực mình, chưa kịp có ý kiến gì thì lại nghe thấy ông khách Nhật Bản hãnh diện reo:
- Ooh… Misubishi! Made in Japan! Very fast!… Đến sân bay, người khách xuống xe trả tiền taxi, người lái taxi nói: 200 USD
- Ooh… Very expensive (rất đắt) !!! This is a short distance! Người lái xe thản nhiên chỉ vào đồng hồ tính km và nói:
- Made in VN! Very Fast (rất nhanh)
Bố Vôva mua một cái nhà máy nhỏ sản xuất giò và nói với Vôva:
- Nếu nhét 1 con cừu vào đây thì ta sẽ nhận được 9 thanh giò. Hai thanh nộp cho nhà nước, giữ lại 7 thanh cho mình. Hiểu rồi chứ, Vôva?
- Chưa hiểu.
- Chỗ này nhét con cừu, chỗ này cho ra cục giò. 2 cục nộp cho nhà nước, 7 cục để lại. Hiểu chưa?
- Khó hiểu quá. Thế có cái máy nào chỉ làm ngược lại không bố?
- Có. Đó là mẹ mày ấy.
- Vova đứng ở ngưỡng cửa nhà mình đón những thanh niên đến tán tỉnh chị gái mình:
- Em nhìn thấy anh ôm hôn chị Maria!
- Không phải nói to vậy, này cho em 2 rúp.
- Cám ơn, này trả anh 1 rúp thừa.
- Thừa ???
- Vâng, em lấy của tất cả các anh đều như nhau – 1 rúp.
CÓ TIỀN..
Cu Tý nói với ông bạn của bố :
- Cháu cám ơn bác đã cho cháu chiếc kèn dịp lễ Giáng sinh vừa qua. Đúng là món quà lớn nhất của cháu, nhờ nó mà cháu có tiền đấy …
Ông bạn hớn hở :
- Thế cháu thổi kèn giỏi đến như vậy cơ à?
- Không phải thế, nhưng bố cháu cho cháu mỗi tuần 10 đồng để cháu đừng thổi nữa!
TỨ CHỨNG NAN Y..
Xiển làm thuốc. cho nên vua thường vời vào kinh chữa bệnh. Một hôm, vua đang nô đùa cùng bầy cung phi, thì thấy Xiển bước vào. Vua ngạc nhin hỏi có việc gì. Xiển đáp:
- Hạ thần nghe nói Hoàng thượng mắc phải bốn bệnh hiểm nghèo mà sách gọi là “tứ chứng nan y”, nên vội vàng vào thăm Hoàng thượng.
Vua khó chịu nói:
- Thiên hạ ác miệng nói càn như vậy, chứ lâu nay Trẫm vẫn khỏe mạnh, có việc gì đâu! À thế “tứ chứng nan y” là những bệnh gì?
Xiển tâu: – Dạ “tứ chứng nan y” họ nói đó là què, mù, câm điếc.
Vua nổi giận:
- Ðộc ác đến mức ấy là cùng! Trẫm mà biết kẻ nào bịa chuyện phao đồn ra đầu tiên thì Trẫm sẽ cắt lưỡi chứ không tha!
Xiển nói:
- Hạ thần nghe thiên hạ đồn như vậy. Bây giờ mới biết là sai. Nhưng nghĩ cho kỹ, thì lại thấy là có nguyên do cả đấy ạ!
Vua hỏi: – Nguyên do như thế nào?
Xiển giả bộ rụt rè: – Xin Hoàng thượng tha tội kẻ hạ thần mới dám nói.
Vùa bằng lòng. Xiển nói:
- Thiên hạ thấy Hoàng thượng suốt năm chỉ quanh quẩn trong cung điện nên họ lầm tưởng là ngài què. Nước sắp mất mà Hoàng thượng vẫn ung dung vui thú, nên họ lầm tưởng là ngài mù. Trước cảnh núi sông bị quân giặc dày xéo mà Hoàng thượng cứ ngồi im, nên họ tưởng là ngài câm. Khắp nơi người ta đều kêu Hoàng thượng là kẻ hèn yếu, khiếp nhược nhưng ngài vẫn làm ngơ ký hòa ước hàng giặc, nên họn lầm tưởng là ngài điếc.
Vua biết Xiển chửi mình, tức uất người nhưng không đủ lý lẽ để bắt tội được.
sorry , i dont use Wattpad , but you can watch it in youtube :))
Thấy có nhà cháy, mọi người trong làng đổ ra, kẻ thùng, người chậu, ai nấy ra sức tìm cách dập đám cháy.
NGÀNH HÀNG KHÔNG
Nam hỏi Khoa: Bạn gái cậu bao nhiêu tuổi?
- Khoa: 25 tuổi.
- Nam: Thế bạn gái cậu làm nghành gì?
- Khoa: Ngành hàng không
- Nam: Cậu sướng thật, quen với bạn gái là hàng không.
- Khoa: Uhm, sướng lắm. Bạn gái tớ suốt ngày ở không ăn hàng.
- Nam: Té xỉu!!!!!
HIỆU QUẢ HƠN
Hai anh chàng học sinh chuyên lí nói chuyện với nhau :
- Cậu tỏ tình bằng ánh mắt hay bằng lời nói?
- Bằng mắt.
- Sao vậy?
- Vì vận tốc ánh mắt nhanh hơn vận tốc âm thanh mà!
- Quả là chí lí!