K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 2 :

Cô Mizuki bước vào lớp lúc 7 : 05

- Xin lỗi cả lớp,cô nói chuyện với thầy hiệu trưởng nên trễ chút,lí do là hôm nay lớp ta có 2 bạn học sinh mới chuyển đến từ Hồng Kông và nước Anh.

- Chắc trai tụi bay ơi. - Bọn con gái nhốn nháo lên.

- Chắc là gái mới đó - Đám con trai lảm nhảm.

Riêng Sakura và Tomoyo yên lặng đọc sách.

- Hai em vào đi!

" Xoạch"

- Hai em hãy giới thiệu mình đi.

- Tớ là Hiiragizawa Eriol,hân hạnh được gặp các bạn.

- Li Syaoran,đến từ Hồng Kông,chưa thạo tiếng Nhật.

Nếu bạn để ý thì sẽ thấy Tomoyo và Sakura câm lặng đến đáng sợ. Còn đám con gái thì ngây người. Bọn con trai có vẻ hơi thất vọng vì hs mới là ... trai.

- À...Ly ngồi cạnh bạn tóc màu nâu trà,mắt màu xanh kia nhé. Còn Hiiragizawa,em ngồi kế bạn tóc màu tím sẫm kia nhé.

Syao và Eri bước xuống với ánh mắt ghen ghét của đám con gái. Nhưng tất cả đều im lặng vì biết mình đụng vào 2 người đó là ăn hành ( do có karate đóa )

Sau một hồi giảng bài,giờ ra chơi đến. Khi Sakura và Tomoyo chuẩn bị ra khỏi lớp thì bị Syaoran và Eriol chặn lại.

- Hai người muốn gì? Chụy Đào chúng ta đã lật cái mặt thứ 2(lạnh)

- Các cô...Eriol lấy tay che miệng Syaoran. Rồi từ từ nói

- Ấy ấy,cửa có tí xíu,mỗi bên 2 người nên đứng lại chứ không có gì hết đâu.

- Đúng vậy.- Tomoyo cười nói - Sakura - chan,họ là hs mới,chúng ta nên ưu tiên nhường đường.

- Tùy cậu.

Sau đó 2 người né sang, Eriol và Syaoran đi qua

- Cảm ơn nhiều.

-Không có chi- Tomoyo cười.

Khi ra khỏi lớp,Sakura nói

- Sao mà cái lòng cậu rộng lượng thế. Biết là hs mới,nhưnghai người đó vào sau đứng lại chắn đường đấy chứ! Lẽ ra ta mới ra trước.

- Không sao đâu,hs mới,ta ưu tiên trước,nhỉ?

- Hứ.

Hai người mãi nói chuyện mà không biết rằng,chiếc camera siêu nhỏ đã được gắn lên áo Sakura khi Eriol đi qua.

Còn hai cậu con trai cứ tủm tỉm cười,hổng biết 2 người này có ý đồ gì đây ha!

```````````````````````` Còn tiếp```````````````````````````````````

2
14 tháng 2 2019

hay quá muội, mau ra chap ms nha!

14 tháng 2 2019

HIHI

Chap 5 :Giờ ra về,Eri bật chiếc camera siêu nhỏ gắn hôm qua lên,xem.Đang xem thì 2 người phát hiện Tomoyo và Sakura bị đám nữ gì đó chặn lại. Eri và Syao nghe ngóng qua chiếc camera nhỏ bé.- Muốn j - Sakura nói bằng giọng khinh bỉ.- Tại sao mày...tại sao mày dám đụng đến anh Syaoran và Eriol hả?- Tôi đụng vào đấy, liên quan j đến cô. - Tomoyo đứng kế Sakura,cười cợt.- HỪ...tụi mày,dám... Bay...
Đọc tiếp

Chap 5 :

Giờ ra về,Eri bật chiếc camera siêu nhỏ gắn hôm qua lên,xem.

Đang xem thì 2 người phát hiện Tomoyo và Sakura bị đám nữ gì đó chặn lại. Eri và Syao nghe ngóng qua chiếc camera nhỏ bé.

- Muốn j - Sakura nói bằng giọng khinh bỉ.

- Tại sao mày...tại sao mày dám đụng đến anh Syaoran và Eriol hả?

- Tôi đụng vào đấy, liên quan j đến cô. - Tomoyo đứng kế Sakura,cười cợt.

- HỪ...tụi mày,dám... Bay đâu,xông lên!

- Tomoyo - chan,chặn chúng giùm tớ nhé.

- Ừm,tớ hiểu rồi.

Sakura lẻn ra sau bụi cây,đọc câu thần chú và sử dụng lá bài.

- Power!

Sakura bước ra,thấy Tomoyo sắp kiệt sức,cô nhảy vào,nâng một lần 5 năm đứa,quay quay như đồ chơi rồi ném đi xa. ( Chị Đào mà lật mặt thứ 2 là sẽ vô cùng tàn nhẫn,nếu làm chị tức,chị sẽ không ngần ngại mà giết người,vặn cổ,móc ruột,đè mặt vào bồn vệ sinh,vân vân...) Con đầu đàn tức khí,lao tới hét

- MÀY DÁM...

" rắc "

Màn hình camera tối đen,chắc bị gì đó che nên chỉ nghe tiếng rắc như tiếng bẻ tay.

Eri và Syao bắt đầu lạnh sống lưng,vì sau tiếng rắc còn có những tiếng kinh dị hơn. Sau một lúc yên ắng,chiếc camera bật lên,không còn xác của con đó,không còn vết tích nào cả,chỉ thấy khuôn mặt đang cười đáng sợ của Sakura,Tomoyo thì mắt đỏ có vẻ như vừa khóc.

- S...Sakura - chan,nhỡ như chúng ta bị phát hiện thì sao?

Tomoyo hãi hùng nói

- Không sao Tomoyo - chan,điều này sẽ bí mật thôi,chỉ cần,chỉ cần yên lặng thôi,yên lặng thôi...

Sya sợ đến nín thở,tuy Eri cố bình tĩnh

- Không sao đâu Syaoran,chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu.

Syao yên lặng gật đầu. Nhưng...đâu có gì dễ qua mặt Sakura đâu,một khi đã là mặt thứ 2 thì không có j qua được sakura cả, cho dù bạn có chuyên nghiệp thế nào đi nữa.

- Hiiragizawa,Li! Sakura nói bằng một giọng ghê đến kinh dị

Sya và Eri nín thở,sự sợ hãi nổi lên trong 2 người.

- Sakura - chan,sao thế?

- Hai người đó đã quan sát chúng ta nãy giờ.

- Cái gì ! Tomoyo lấy tay che miệng,hốt hoảng sợ hãi.

Sakura lại tiếp tục với giọng nói đó

- Có vẻ 2 người này vẫn còn bật Camera

- C...ca....came ..ra...? Tomo lắp bắp từng chữ.

Sya và Eri sợ đến sắp phát khóc.

Sakura bỗng dứt ra một cái gì đó nhỏ nhỏ mầu đen trên người.

- Chiêu trò của 2 người đó.Tớ biết chứ.

- Là...là camera loại siêu nhỏ,chúng...chúng là của li và Hiiragizawa thật sao?

- Ừm,có lẽ hai người đó định trốn đây,nào,ta đi tìm được chứ.

- Nhưng...nhưng cậu sẽ làm gì sau đó?

- Tìm xong khắc biết.

Rồi Sakura và Tomoyo đi tìm,đã 5 : 30 tối,họ tiến đến trường,bước lên bục cầu thang thật chậm rãi,Tomoyo sợ hãi nắm áo Sakura thật chặt.

- Không sao rồi Tomoyo,điểm đến của ta gần thôi

- Ư...ừm

" Xoạch! "

Dưới ánh mắt sắc lạnh đến kinh tởm của Sakura,Eriol và Syaoran sợ hãi lùi lại.

- Hiiragizawa! Li! Sao 2 người... Tomoyo nói

- Hai người có ý đồ gì.

- C...chúng tôi chỉ muốn biết cô có giữ những lá bài clow không thôi.

- Thật chứ?

- Thật! Sya quả quyết tiến lên vài bước và mạnh dạn nói lớn.

Sakura cười,một nụ cười của quỷ

- May cho 2 người là sẽ không chết nên giữ bí mật chuyện này.

- Ch...chuyện gì.

- Chuyện này. Sakura giơ lên chiếc thủ cấp( cái đầu ) của con đầu đàn hồi chiều.

- Được,bọn tôi hứa sẽ giữ kín.

- Nếu nó tiết lộ ra ngoài,chưa chắc hai người có võ mà thoát chết đâu.

Nói xong,Sakura bật đèn lên. Cô bé quay lại cái mặt thứ 1

- Được rồi,đã trễ rồi,vậy..ta về chứ? Sakura cười tươi như bông hồng

- Hơ... Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau

Nhìn thấy Sakura cười,Syao bỗng đỏ mặt,chạy đi mất.

Sakura hơi bất ngờ,nhưng sau đó cũng bình tĩnh quăng chiếc camera cho Eriol

- Trả cậu, chuyện nghe lén này còn tái diễn...thì chưa chắc 2 người sẽ an tâm mà sống đâu.

Tomoyo sợ hãi cắn răng

- Trời tối rồi,ta về được chưa?

- Vậy...về thôi!

Sakura kéo Tomoyo đi,để lại Eriol trầm tư suy nghĩ.

``````````````````` Còn `````````````````````````

1
17 tháng 2 2019

Hay lắm tiểu muội! Tay nghề viết truyện lên cao rồi đó!😋

Chap 6 :- Êu nhóc,sao về trễ thế?Sakura chỉ cười rồi đi thẳng lên lầu. Touya biết được đó không phải một nụ cười tươi mà đằng sau nó là một thứ ớn lạnh. Touya rùng mình,đổ mồ hôi,lặng lẽ vào bếp nấu ăn,dường như anh đã đoán được những gì xảy ra trong thời gian sakura về trễ.- Sakura,sao rồi? Tiện không?- Rất tuyệt,nhờ có nó,tớ đã cho bọn chúng phải nhập viện và...-...
Đọc tiếp

Chap 6 :

- Êu nhóc,sao về trễ thế?

Sakura chỉ cười rồi đi thẳng lên lầu. Touya biết được đó không phải một nụ cười tươi mà đằng sau nó là một thứ ớn lạnh. Touya rùng mình,đổ mồ hôi,lặng lẽ vào bếp nấu ăn,dường như anh đã đoán được những gì xảy ra trong thời gian sakura về trễ.

- Sakura,sao rồi? Tiện không?

- Rất tuyệt,nhờ có nó,tớ đã cho bọn chúng phải nhập viện và...

- Nh...nhập viện?! Cậu chơi ghê quá Sakura.

- Như vậy cho chúng biết điều,dám đụng đến ta,HA HA HA HA HA.

Kero thấy ghê ghê,nhưng lại lôi máy game ra chơi để xua đi.

Hôm sau...

Cô Mizuki bước vào,nói với cả lớp

- Các em, hôm nay và trở đi một thời gian,5 bạn hs lp ta sẽ nghỉ học vì nhập viện. Còn 1 bạn thì...thì... - Cô Mizuki ấp úng

- Thì sao cô ?

- Thi ... sẽ không bao giờ quay trở về được nữa.

Cả lớp sững sờ ( trừ Sakura ),nghe nói thế,1 bạn hỏi

- Tại sao lại không thể quay trở về được ạ?

- Vì...bạn ấy chết rồi.

Cả lớp bao trùm một tinh thần sợ hãi,tò mò.

- Tại sao bạn ấy chết,thưa cô?

- Chuyện là vầy,hôm qua cô đi chợ về lúc 6 : 00 tối,đang đi bỗng thấy trên đường bàn tán chuyện gì đó,một chú cảnh sát nói với cô: " Có 5 em học sinh thương nặng ở tay,chân,lưng và bị lõm ở sọ,có ảnh hưởng đến não nên sẽ bị mất đi trí nhớ hoàn toàn,còn 1 em đã chết,bị bẻ tay,máu lênh láng,đầu mất đi đâu mất, chỉ có mỗi cái xác,nghe nói cô là chủ nhiệm lớp đó,mời cô qua xem."Cô qua xem thì đúng đó là 6 bạn học sinh lớp mình,hình như thủ phạm vẫn chưa tìm ra.

Mọi người ai nấy bàng hoàng,ai cũng đều sợ sệt.

Tomoyo cắn răng,lấm lét nhìn sang phía Sakura,Eriol và Syaoran cũng không muốn gây chú ý nên chỉ liếc thay vì quay đầu nhìn. Sakura vẫn câm lặng,cuốn sách lật từng trang. Sự im lặng đáng sợ đến tột độ,nhưng chỉ những người biết sự thật mới thấy được sát khí từ cô,còn những người không biết thì chỉ xem cô như cái bóng.

Cô Mizuki thở dài rồi quay sang chủ đề khác,buổi học hôm đó kéo dài bằng sự căng thẳng.

...

- S...Sakura - chan,ta xuống căn tin ăn trưa nhé.

- Ừ.

" Bộp "

- Cậu muốn gì? Sakura thấy hổng vui nhưng vẫn cười tươi.

Syaoran đặt tay lên vai Sakura,định nói mà thấy Sakura cười,lại đỏ mặt,chạy cái vèo đi mất.

- Êu này!!!

Eriol đang đi thấy Syaoran chạy vụt qua với tốc độ âm thanh thì dí theo.

- Thực tình....

Rồi Sakura và Tomoyo cùng xuống căn tin.

Hôm đó trôi qua suôn sẻ,chẳng ai hề hay biết Sakura là thủ phạm cả. Hôm đó tự nhiên Syaoran chạy như một cái máy,quá mệt,Eriol từ bỏ và về nhà mình,có gì thì gọi cho cậu ta vậy.

--------------- Còn -------------------

2
17 tháng 2 2019

À, mà mk góp ý chút nha! Theo mk, nếu như là một tiểu thư con nhà giàu( ở đây lại cực giàu) thì giết người sẽ ko khiến cho nhiều người tìm thấy xác vậy đâu, bn mún bít thêm thì có thể đọc thêm những kiểu truyện giết người như vậy. ~Chỉ là góp ý thui nha! Dù sao truyên cx hay lắm!😘

17 tháng 2 2019

à thôi,đọc truyện giết người ghê lắm,phần giết người mk viết như vậy là đơn giản lắm rùi đóa.

Chap 4 :Sakura ra khỏi nhà với tâm hồn thư thái.- Cô Sakura!- A,chị Saki. ( Vì mk ghi là tập đoàn Kinomoto lớn nhất thế giới nên sẽ giầu nhất thế giới,được đi xe hơi,có hộ vệ luôn.)- Cô chủ hãy lên xe ạ.- Saki cười,cúi đầu chỉ về chiếc xe.- Ưm...em không muốn đi xe,em muốn trượt pa tin cơ.- Nhưng...ông chủ(Fujitaka) dặn tôi phải trông nom cô chủ và cho cô đi xe.- Nhưng mà...Saki kéo Sakura...
Đọc tiếp

Chap 4 :

Sakura ra khỏi nhà với tâm hồn thư thái.

- Cô Sakura!

- A,chị Saki. ( Vì mk ghi là tập đoàn Kinomoto lớn nhất thế giới nên sẽ giầu nhất thế giới,được đi xe hơi,có hộ vệ luôn.)

- Cô chủ hãy lên xe ạ.- Saki cười,cúi đầu chỉ về chiếc xe.

- Ưm...em không muốn đi xe,em muốn trượt pa tin cơ.

- Nhưng...ông chủ(Fujitaka) dặn tôi phải trông nom cô chủ và cho cô đi xe.

- Nhưng mà...

Saki kéo Sakura đi...

- Không!!!

Sakura giằng tay khỏi Saki và trượt nhanh đến nơi khác. Bỗng...

" Bịch "

Sakura va phải một người.

- T...tôi xin lỗi tôi xin lỗi!!! Sakura cúi đầu xuống 90 độ,không dám ngẩng lên nhìn người trước mặt.

- A...da...

" Hể,giọng nói này..." Sakura nghĩ thầm. Tò mò,cô ngẩng cao đầu lên.

- A....A...ANH YUKITO!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Sakura - chan?

Yukito đứng dậy phủi quần.

- Em...emxin lỗi,chỉ tại em đi không để ý.

- Không sao,anh biết chắc em đang vội hoặc cố trốn tránh thứ gì phải không?

- Vâng,cả hai ạ.

- À,đã 6 : 56 rồi,em không mau lên kẻo muộn đấy.

- V...vâng ạ!

Nói rồi,cô chào anh Yukito và lao thẳng về phía sau.

- Yuki!

- Huh...Touya?

- Hộc,sao cậu đứng đây?

- À,tớ vừa gặp Sakura,con bé đang vội.

- Vội? Chắc lại dậy trễ chứ gì,bảo đi xe nhanh hơn mà nó vẫn cứng đầu.

- Haha,chắc là nó không thích đi xe,mà...đi patin cũng tốt,có sao đâu.

- Chắc vậy.

Rồi hai người kéo nhau đi.

- Xoạch!!!

- May quá,còn đúng 1 phút nữa.- Tomo cười

- Nào,cô Mizuki sắp vào, vào chỗ thôi.

- Ừ.

Lúc cô Mizuki bước vào là lúc Syao và Eri tới( coi bộ 2 người này đến trễ hà )

Mizuki đặt chồng sách lên bàn, cười cười rồi nói.

- Mới mấy ngày đầu,Li và Hiiragizawa đếntrễ nên sẽ bị phạt. Nào,các em sẽ xử phạt 2 bạn thế nào đây?

- Em phạt cho cô!

- không,em phạt cho!

- Em phạt mới giỏi cô!

- Em cô!

Sak và Tom lặng thing đọc sách.

- Bạn nào cũng muốn phạt,thôi thì ta bốc thăm nhé!

Sau khi đã bốc xong hết,cô mới nói

-Nào,giờ thì mỗi em hãy đọc những gì ghi trên phiếu thăm xem nào.

Rồi Cô Mizuki lần lượt

-Akizo

-Của em là : " Hụt "

- Sawaki

- Hụt!

- Noro

- Hụt!

- Sakiyo

- Hụt!

....

Cứ thế đến khi tới lượt 2 chụy của chúng ta.

- Kinomoto

- Nó ghi : " Li Syaoran "

- Daidouji

- Ghi : " Hiiragizawa Eriol "

Cô Mizuki cười,bảo 2 bạn lên.

- Như chúng ta đã thấy,Kinomoto và Daidouji đã bốc được thăm phạt Li và Hiiragizawa. Giờ thì,cho phép 2 em ra hình phạt.

Tomoyo nói

- Hs mới nên em sẽ không phạt cậu ấy!

- Có chắc em không muốn phạt Hiiragizawa chứ?

- Vâng!

- Còn Kinomoto?

- Giống vậy.

- Em chắc sẽ không phạt Li chứ?

- Vâng.

Eri và Syao khá sửng sốt khi nghe câu trả lời của 2 bạn.

- Vậy,Kinomoto và Daidouji không phạt Li và Hiiragizawa nên chúng ta sẽ tạm tha lần này. Các em về chỗ đi.

Cả 4 bạn bước xuống với ánh mắt nảy lửa của đám con gái trong lớp,nguy cho 2 người rồi.

````````` Còn ``````````````

Liệu có gì sẽ xảy ra đây,chúng ta hãy đón chờ chap 5.

2
15 tháng 2 2019

Hay nha! Bắt đầu gay cấn rồi đó! ^^

15 tháng 2 2019

Hóng chap ms😀

Chap 9 :- Li - kun! ( T/g : Li hoài. Sakura : Kệ ta,gặp giờ nào kêu giờ đó. )- ơ...ờm.- Chuẩn bị xong rồi ư,đến trường thôi!Sya đỏ mặt,anh tính chạy nhưng bị một bàn tay rắn chắc nắm lại.- Ai đ....- Thằng nhóc,mi là ai? - Cái giọng hùng hổ nghe đến rợn da gà này chính là....- ONII - CHAN???!!!! - Sakura bất ngờ.- Sakura,thằng nhóc nào đây?- Ơ...dạ bạn ấy là hs mới lớp em. Li Syaoran ạ!Sya gật...
Đọc tiếp

Chap 9 :

- Li - kun! ( T/g : Li hoài. Sakura : Kệ ta,gặp giờ nào kêu giờ đó. )

- ơ...ờm.

- Chuẩn bị xong rồi ư,đến trường thôi!

Sya đỏ mặt,anh tính chạy nhưng bị một bàn tay rắn chắc nắm lại.

- Ai đ....

- Thằng nhóc,mi là ai? - Cái giọng hùng hổ nghe đến rợn da gà này chính là....

- ONII - CHAN???!!!! - Sakura bất ngờ.

- Sakura,thằng nhóc nào đây?

- Ơ...dạ bạn ấy là hs mới lớp em. Li Syaoran ạ!

Sya gật đầu.

- Thằng này gớm,mi mà làm gì con bé thì chỉ đc cái rước họa vào thân thôi.

Rồi Touya buông tay. Sya lạnh sống lưng,ảnh thấy khi mà hai anh em này trở nên đáng sợ thì sát khí quá giống nhau. ( T/g : Đúng thật. Li : Cút ra. T/g : Thằng quỷ,thích đá lắm hả. Hây á! Li : Thôi tui chừa)

- Sakura,đến trường gặp thằng nào sáp lại thì tán nó cho anh.

- V...vâng.

Và Sakura kéo Syaoran chạy đi khi ánh mắt Touya chưa hết sát khí.

- Touya!

- Yuki?

- Cậu đứng đây hóng gió à

- Không.

- Ồ,con bé phải không,và...thằng nhóc nào kia?

- Thằng nào lạ hoắc ấy mà.

- Á à,cậu sợ Sakura bị thằng nhóc đó giựt mất phải không.

- Im đi!

Yukito cười trong khi Tou thì tức sôi máu.

- Sakura!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! SAKURAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

- ?

- Saku....raa...Hộc...hộc...

- To...tomoyo - chan???

- Hi!

- ERIOL?! - Sya bất ngờ.

Eriol và Tomoyo đồng thanh

- Gọi mấy cậu mà mấy cậu không nghe nên đuổi theo!

- Ra thế...

- Thôi lỡ lôi theo một đám thế này thì đi chung luôn cho rồi.

4 bốn người đi vừa trò chuyện vui vẻ. Mà...thứ tự đi như sau : Sya&Sak ; Eri&Tom.

" Cạch "

" Ùm "

- HA HA HA,COI BỌN NÓ KÌA,ƯỚT SŨNG LUÔN HA HA...ha...ha...hơ?!

À nước bọn chúng để trên cửa,hai ng mở cửa ra là " tắm mưa " thôi chứ có gì đâu.

- Thôi chết.

- Sao mày để ướt cả anh Syaoran và anh Eriol vậy hả?!

- Tao đâu biết,tao nghĩ chỉ có 2 con khốn kia dính chưởng thôi.

4 người đều nghe rõ,nhưng họ im lặng,lặng lẽ xuống chỗ cất cặp,không quên liếc xéo cho bọn chúng một cái trước khi ra khỏi lớp.

.......................Còn............................

2
10 tháng 3 2019

Hay lắm! Nhưng xl nha, mk đọc muộn quá!

11 tháng 3 2019

HỞM SAO ÂU

Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang tên: "Bạn thân nhất"!Thời...
Đọc tiếp

Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang tên: "Bạn thân nhất"!

Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Giản Đơn. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ "giản đơn" đó là đủ.

Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này. Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước hành động này liền đặt tên bé là Minh, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Từ Minh.

Nghe đồn bé trai nhà họ Dạ rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai người vào không?

- Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?

Bố Dạ đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Dạ. Bé Minh được đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nửa ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.

Bố mẹ Dạ đành bó tay trước cậu con trai của mình. Đúng lúc họ đang sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ Nguyễn mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi là làm quen. Bố mẹ Dạ niềm nở tiếp đón, để cho bé Đơn và bé Minh vào phòng đồ chơi tự chơi với nhau.

Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Minh như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.

- Anh ơi, anh bị câm à?

Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Minh suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Minh ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.

- Sao ?

Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Minh mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Minh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.

- Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!

- Cậu có quyền gì mà nói?

- Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!

Minh ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Minh, nâng mặt Minh lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Minh thật đau, nhéo đến khi hai má Minh đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:

- Cười lên một tí có phải đẹp trai không?

Khoảnh khắc lúc đó Minh không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp nhất mà Minh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Minh dụi mắt:

- Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.

Minh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Minh liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Minh, rồi Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố mẹ Dạ suýt rớt tròng mắt. Bé Đơn được bế gọn trong lòng bé Minh, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi ! Bố mẹ Dạ lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ Nguyễn đòi nhận bé Đơn làm con dâu.

Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Minh trở nên thích bé Đơn đến lạ thường, cứ canh lúc bố mẹ Nguyễn đến lại chạy ra hỏi bạn Đơn đâu. Bé Đơn ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: Anh Minh ơi với em cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên rất hợp tính, Minh thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông minh quá mức này làm cho người rất đau đầu, Đơn thì lại có trí nhớ siêu tốt, đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.

Năm nay Minh và Đơn 5 tuổi, nghĩa là năm sau vào lớp 1 rồi. Các bé cùng trang lứa trong khu háo hức lắm. Nào là bắt bố mẹ dắt đi mua cặp, mua sách vở, nào là hỏi han loạn lên, "Mẹ ơi cô giáo có ác không ?"

Thế mà, hai đứa con nhà này, một đứa cứ tanh tách máy chơi game, một đứa chui vào lòng đứa còn lại, lặng lẽ ghi nhớ chiêu thức để tăng lever. Cả hai đứa rất bàng quan, thẩn thơ tự chơi với nhau, coi như là người phải đi lớp 1 không phải mình vậy. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn nhìn nhau, lắc đầu. Mẹ Nguyễn mở lời:

- Minh Đơn à, hai con có muốn đi hiệu sách sắm đồ không?

- Không ạ!

Rất đồng thanh, hai đứa lại tạch tạch máy chơi game, điệu bộ hờ hững quá thể.

- Thế các con không muốn mua đồ dùng, sách vở chuẩn bị cho năm học mới à?

Bố Nguyễn nói đỡ vợ, nhận lại là cái nhìn chăm chăm của Đơn. Ông cười, hỏi Đơn:-Sao thế?

- Buổi chiều thứ 7 tuần trước nữa, cách đây 2 tuần 12 giờ 34 phút, bố mẹ đã hứa là nếu con

chịu thơm anh Minh một cái bố mẹ sẽ chuẩn bị toàn bộ sách vở cho con và anh Minh.

Minh chen thêm lời, mắt không rời màn hình máy chơi game:

- Bố mẹ con cũng hứa nếu con chịu ngồi yên để Đơn thơm cho mọi người chụp một kiểu, toàn bộ đồ dùng học tập của con và Đơn bố mẹ sẽ lo tất.

Các bố mẹ sau câu nói của hai đứa trẻ liền nhìn nhau, thở dài ngao ngán. Họ mong ước lắm, một đứa con bình thường!!!

- À anh Minh ơi

- Sao?

Đơn xoay mái đầu nhỏ lại làm mái tóc đen mượt như lông tơ của cô bé cọ vào cằm Minh, ngưa ngứa.

- Năm sau bọn mình vào lớp một rồi.

- Ừ...

- Đến lúc đó sống chết anh phải ngồi cạnh em!

- Ừ, tất nhiên rồi…

Đơn cười toét miệng, Minh vẫn tạch tạch bấm máy, coi việc ngồi cạnh Đơn là một việc hiển nhiên.

...

Trường tiểu học Thanh Lịch, bóng bay rực rỡ, cổng trường mở rộng, chuẩn bị đón các em lớp 1 vào trường. Các cô giáo mặt mày niềm nở, hiền từ như một người mẹ đích thực, tay chỉ đường tay vỗ về các em nhỏ, giúp các em xếp đúng hàng. Các em nhỏ, em nào em đấy mắt ngấn nước níu ống tay áo bố mẹ, ngập ngừng không muốn bước vào trường.

Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác, một lúc lại quay qua nhìn con mình. Một thằng đang theo sự chỉ dẫn của cô giáo xếp ngay ngắn vào hàng, một con nắm chặt gấu áo thằng kia bước theo, trước khi đi còn bỏ lại mấy chữ:

- Bye bye mọi người~

- ...

Họ hận, họ hận cuộc đời này!

Minh và Đơn xếp vào hàng dưới sân trường, phía các em nhỏ đang khóc nhè kia cũng đã bắt đầu ổn định hàng ngũ, thầy hiệu trưởng mỉm cười đầy hiền từ:

- Thôi nào các em, chúng ta lớn rồi, cần phải thôi dựa dẫm vào bố mẹ chứ ! Các em thấy không, các anh chị lớp lớn hơn đây này, thầy cô, mái trường này, ai cũng chào đón các em. Bước vào mái trường.....v.v.....

Minh nhăn mặt, huých huých tay Đơn đang đứng cạnh bên, hỏi:

- Cậu thấy sao?

Đơn ngáp ngắn ngáp dài, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Minh, hay cánh tay ôm chặt lấy cánh tay phải của cậu, nũng nịu lắc la lắc lư:

- Bài phát biểu này so với bài khai giảng năm ngoái không sai một chữ.

- Hửm, sao cậu biết?

- Anh quên à ? Năm ngoái bố mẹ chả cho chúng mình lên trường tham quan thử còn gì ?

- Ừ...

Kết thúc bài phát biểu, thầy hiệu trưởng cho các em học sinh chào cờ, diễu hành. Các em lớp 1 thấy các anh chị lớn thả bóng bay thì thích lắm, thi nhau ngoái cổ lên nhìn. Cô Hương, giáo viên chủ nhiệm lớp 1A là cô giáo mới vào nên rất yêu và nhiệt huyết với nghề. Cô vui vẻ hoà mình vào cùng với niềm vui thích xen lẫn bỡ ngỡ của các em nhỏ, hạnh phúc nhìn một hàng học sinh của lớp cô. Chợt thấy bóng dáng của hai đứa trẻ cuối hàng, niềm vui của cô Hương liền... tắt điện!

Hai đứa bé cuối hàng lớp cô, bé gái dựa vào người bé trai ngủ ngon lành cành đào. Bé trai thì ngoan hơn, không ngủ, ngồi thẳng lưng cho bé gái dựa, thỉnh thoảng còn điều chỉnh tư thế cho bé gái thoải mái hơn. Cả hai đứa mặt mũi rất đáng yêu ưa nhìn. Chỉ có cái... bé trai à... bé có nhất thiết phải nhìn màn thả bóng này với ánh mắt khinh bỉ thế không ?

Cô Hương nuốt nước bọt, lặng lẽ tiến đến dãy cuối hàng. Lúc đến gần Minh và Đơn cô liền ngồi xổm xuống, cười thật "tươi" hỏi:

- Con tên là gì?

Minh liếc cô giáo rồi lại trở lại tư thế cũ, ánh mắt hướng thẳng phía trước, không thèm nhìn vào mặt cô:

- Minh ạ.

Như lũ trẻ bình thường hoặc là rụt rè không nói, hoặc là chúng nó sẽ cười tớn lên, hô hào rõ to "Con tên là Minh cô ạ!", thế mà đứa trẻ này... cái tư thái lãnh đạm như nước này, không biết có phải là học sinh lớp 1 không nữa.

- Tên hay nhỉ? Thế bạn ngồi cạnh con tên là gì?

Minh nhìn qua Đơn, ánh mắt lạnh bỗng dưng xen chút trìu mến, giọng cậu bé cũng bớt hờ hững đi nhiều:

- Đơn cô ạ...

- À..., thế hả?

Cả sân trường rộn ràng đến lạ thường, tiết trời mùa hạ làm cho những cơn gió hè trở nên khô rát. Thế mà chả hiểu sao cô Hương thấy lành lạnh thế nhỉ?

- Ưm... anh Minh ơi em nóng...

Bé gái đang ngủ hơi cựa quậy, nói mớ vài câu rồi lại ngủ thiếp đi. Chỉ là ngủ mơ nói vài câu thôi, thế mà bé trai cứ sốt sắng hết lên, nhăn mày nhăn mặt, gọi í ới ra chỗ mấy phụ huynh đang đứng phía sau:

- Mẹ, mẹ có quạt giấy không, Đơn nóng!

Cô Hương theo phản xạ ngoài theo nhìn, phát hiện ra phụ huynh hai bé này toàn trai xinh gái đẹp, nam thanh nữ tú, thảo nào đẻ ra hai đứa con đẹp thế!

Mẹ Dạ lấy trong túi xách ra cái quạt hình quả ngô luộc chạy bằng pin, dài chừng nửa cái thước kẻ dúi vào tay bé Minh. Cô Hương lịch sự chào mẹ Dạ, đoạn tò mò ngắm nghía Minh đang thành thục mở quạt chĩa về Đơn, chầu chực nụ cười của bé Đơn hiện hữu trên khuôn mặt đang đỏ hồng lên vì quá nóng.

Này này...

Hai đứa bé này, chẳng lẽ...

Cô Hương chết lặng. Từ đó trở đi Minh và Đơn luôn là hai em học sinh được cô Hương chú ý nhất.

Đầu năm lớp 2, các em học sinh có bài kiểm tra chất lượng. Cô Hương phát đề, lúc đi qua bàn Minh và Đơn, nhìn thấy hai đứa đang chơi X O, cô không khỏi cảm thấy đau đầu. Nước cờ, đánh gì mà dài lê thê. Đây thật sự là học sinh lớp 2 ?

Đề Tiếng Việt, không ngoài dự đoán của cô, toàn bộ các em đánh vần với viết ngon ơ. Cô ngó qua bài Minh và Đơn, chữ đẹp không tả nổi! Cô hài lòng cho 2 con 9 đỏ chói.

Đề Toán, cực kì đơn giản. Quanh đi quẩn lại chỉ có 21 x 2 =?, 2 x 51 =?. Duy có bài cuối khó hơn chút. Đề là: "Có một con thuyền gỗ phải đi giao hàng bên kia đại dương, mũi thuyền cách mặt nước 6m. Tối đến, thuỷ triều làm nước dâng lên 4m, hỏi lúc này mũi thuyền cách mặt nước bao nhiêu mét ?

Đa số học sinh lớp cô và cả trong khối, học sinh yếu thì bỏ trống, học sinh giỏi đều ra đáp số là 2m. Đáp án này, được xét là hoàn toàn sai !

Đến bài của Đơn, tất cả các thầy cô đều ngó vào xem, đồng loạt khen lấy khen để, khen tấm tắc. Bài Đơn ghi như sau: "Vì thuyền gỗ nổi trên nước nên khi nước dâng lên thuyền cũng dâng lên. Do đó, mũi thuyền cách mặt nước 6m."

Cô Hương đọc xong, trước ánh mắt ngưỡng mộ của các cô lớp khác, hài lòng cho Đơn điểm 10.

Đến bài của Minh, chữ viết nắn nót cứng cỏi, so với chữ Đơn tuy không đẹp bằng nhưng rất dễ nhìn. Minh ghi: "Có 3 giả thuyết được đặt ra:

1, Theo lí thuyết, vì thuyền gỗ nổi trên mặt nước nên mũi thuyền luôn cách mặt nước 6m (loại trừ trường hợp thuyền không còn ở mặt nước nữa).

2, Trên thực tế, mỗi con thuyền gỗ dù nổi trên mặt nước nhưng khá nặng, khi đi phần đáy sẽ bị chìm một chút xuống nước. Từ đó suy ra mũi thuyền cách mặt nước một khoảng nhỏ hơn hoặc bằng 6m.

3, Đây là trường hợp hi hữu. Thuyền đi biển bị gặp sóng thần, sóng sẽ dìm thuyền xuống, do đó khoảng cách từ mũi thuyền đến mặt nước, tính theo thực tế là tuỳ thuộc vào áp lực của nước."

Tất cả các thầy cô giáo đều đồng loạt toát mồ hôi. Đến chết với cái thằng nhóc này !

4
23 tháng 8 2019

hay lắm

24 tháng 8 2019

hay quá

Chap 8 :Đôi mắt ngọc bảo vẫn còn nhắm tít, đợi đến lúc chim hót véo von....- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!...Im lặng...- Ủa... ủa ủa ủa?! M...mới có 4 giờ sáng thôi sao?! Kero nói mớ- Ưm...bánh này mới ngon,không bánh kia ngon hơn,nè nè đấy là của tui,bánh dâu kem của tui xí trước,ê ê tui xí bánh đó luôn! Hờ...- Hihi...Sakura trìu mến nhìn Kero,tuy Kero không phải người thân trong gia đình hay dòng họ...
Đọc tiếp

Chap 8 :

Đôi mắt ngọc bảo vẫn còn nhắm tít, đợi đến lúc chim hót véo von....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

...Im lặng...

- Ủa... ủa ủa ủa?! M...mới có 4 giờ sáng thôi sao?!

Kero nói mớ

- Ưm...bánh này mới ngon,không bánh kia ngon hơn,nè nè đấy là của tui,bánh dâu kem của tui xí trước,ê ê tui xí bánh đó luôn! Hờ...

- Hihi...

Sakura trìu mến nhìn Kero,tuy Kero không phải người thân trong gia đình hay dòng họ gì,nhưng đối với cô,Kero vẫn là một con thú,một người bạn đáng quý. À cả Yue nữa.

Lết thân xuống giường,Sakura xem lịch,đến đoạn ngày 3 / 9...

- HOeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!!!!! M....Mai là...là...sinh nhật Tomoyo rồi sao????!!!!!! Trời ạ sao mình vô tâm thế nào,may mà mai mới là sinh nhật. Yo ssss! Mình sẽ tìm cách làm Tomoyo bất ngờ mới được! À rủ thêm hai tên kia chọn quà chung.

....Bịch bịch bịch....

- EEi quái vật mới phát hiện thấy anh hùng ở quanh đây cần tiêu diệt à? - Touya chọc.

Sakura di tới...đi tới....và...

- (Vừa đạp vừa nói) Tên yêu quái kia,ta sẽ tiêu diệt ngươi,hây aaaaaaaaaa!

- H...huhu...rõ ràng là yêu quái đội lốt siêu nhân mà.

- Hứ!

Sakura lại chạy lên phòng...

- Ê này sao dậy sớm vậy!!!!!!!!!!!

Nhưng nào còn ai nghe,Sakura chạy lên lầu,thay bộ quần áo tập thể dục vào.

- Hừm... Mình sẽ chạy bộ quanh phố,sau rẽ vào công viên,chắc cũng tầm 5 : 00,sau đó...ừm....ừm....OK!

Chạy ra khỏi cửa,Sakura đón nhận khí mát của mùa thu,kèm theo sự lạnh lẽo sắp đổi mùa của mùa Đông.

Đang chạy,Sakura bắt gặp một người có mái tóc phất phơ màu chocolate,đôi mắt hổ phách có vẻ đượm buồn.

- Li - kun....

Giật mk,cậu ta ngẩng đầu lên...

- Ki...nomoya?

- KINOMOTO!!!!!!!!!!!!!!!!

- Nhầm...

Sakura dừng bước,lại gần...

- Sao cậu ngồi đây?

Nghe thấy,Li quay sang nhìn Sakura chằm chằm....

Chợt đỏ mặt,cậu quay đi...

- Ơ...này...

- T...tôi tập thể dục.....mệt....mệt mệt nên tôi ngồi đây.

- THật không? Hồi nãy cậu có vẻ buồn mà,có cần tớ giúp gì không?

Syaoran còn đỏ mặt hơn,khi cô bạn đáng yêu không nằm ở vị trí thứ hai đáng sợ đến nín thở kia thì Sakura rất xinh,không hổ danh thiên thần. Mẹ cô đã đc khen như vậy....từ lời của Fujitaka,điều đó đã khiến Nadeshiko đem lòng yêu Fujitaka. Giả sử Li nhà ta mà ns thế thì.... ( LI : Ta ns đây! T/g : Giỡn hả???????!!!! Muốn hốt Sakura về làm vợ à,mà thôi,thử xem thế nào.)

- Cậu...cậu....cậu nếu không...không đáng sợ như lần trc đó,trông cậu xinh vô cùng...như THIÊN THẦN ẤY!!!!!!!!!!

Sakura sững người...

- Cảm ơn cậu...thật tiếc khi cậu không phải ng đầu tiên.

- Ng đầu tiên?

- À thực ra cậu là người thứ...101 khen tớ xinh như thiên thần đấy.

Syaoran đờ người...sự u ám bay quanh cậu ( T/g : Thôi mà bỏ đi,có sao đâu. Li : Ta mở miệng ns câu đó rất khó khăn nghe chưa. T/g : Rồi rồi. )

- À... 5 : 00 rùi,về nhà thôi Li - kun.

- ừ...

.......................... Còn típ...................................

2
25 tháng 2 2019

Hay đó! Mau ra chap ms nha! À mà kết truyện là HE hay SE zợ t/g?

26 tháng 2 2019

HE đóa !

Hôm nay khi mình đang ăn tối ở quán cơm thì có một bé gái vào mời mình mua đồ,lúc đầu thì mình từ chối nhưng bé nói với mình với một đôi mắt hồn nhiên và chân thành "chú mua hộ cháu đi ạ,10k thôi ạ,cháu hứa là sẽ về" ,mình mới hỏi là tại sao thì bé ấy nói với mình "dạ là để đủ tiền mua sữa cho mẹ cháu ạ,chú không tin thì chú ngồi đây để cháu mua về cho chú xem " mình lúc...
Đọc tiếp

Hôm nay khi mình đang ăn tối ở quán cơm thì có một bé gái vào mời mình mua đồ,lúc đầu thì mình từ chối nhưng bé nói với mình với một đôi mắt hồn nhiên và chân thành "chú mua hộ cháu đi ạ,10k thôi ạ,cháu hứa là sẽ về" ,mình mới hỏi là tại sao thì bé ấy nói với mình "dạ là để đủ tiền mua sữa cho mẹ cháu ạ,chú không tin thì chú ngồi đây để cháu mua về cho chú xem " mình lúc đó không do dự đưa cho bé 10k và một lúc sau bé quay lại trên tay là một lốc sữa fami.

Mình luôn tự hỏi trên đường về nhà,mình có được bằng cô bé đó chưa?Mình được ăn học tử tế,đọc nhiều sách,có thể kiếm được tiền...nhưng bản thân mình lớn lên đã được như thế chưa??hành xử đã bằng đươc bé ấy chưa?mình thấy các bạn rất thích đọc sách self help,vậy cho mình hỏi các bạn đọc cuốn đó để làm gì?để có động lực bản thân mình cố gắng hơn?để có thể kiếm được thật nhiều tiền?để có thể phát triển bản thân một cách tốt hơn?nhưng các bạn có được hành xử như cô bé ấy chưa?

Cách đây khoảng 6 tháng,mình gặp một bác ăn xin đứng ở trước cửa trường mình (DH FPT) chân run, đứng không vững bác đang cố gắng tìm một cái gì đó để tựa nên ra hiệu nhờ các bạn ở gần đó đến đỡ,thế nhưng mà các bạn ấy lại có vẻ mặt hoảng sợ và tránh xa,mình chạy vội đỡ bác ngồi xuống ghế đá và gửi bà một ít tiền.Các bạn có biết không,những bạn tránh xa bác ấy ăn mặc rất chất, rất sang trọng,rất hay ngồi trong thư viện đọc sách self help,có những người đã đọc Đắc Nhân Tâm,toàn bộ dạy con làm giàu,tôi tài giỏi bạn cũng thế....có một số bạn là gương mặt thân quen trong thư viện mượn sách nhưng không cần quẹt thẻ thế nhưng cách hành xử của các bạn ấy cho tới tận bây giờ làm mình không thể chịu nổi,không thể hiểu được,được học DH danh tiếng,nhà có điều kiện,đọc nhiều sách nhưng hành xử có lẽ không bằng một phần của cô bé trên kia...

Ngày xưa khi mình còn học ở trong miền nam,cô bạn của mình đang đứng trước cửa học thêm nhà thầy gọi đt thì bj một cậu bé giật điện thoại và bọn mình bắt được,khi bọn mình chuẩn bị đánh cậu bé thì thầy gọi bọn mình vào nói với bọn mình "tôi thấy một lũ đeo giày đánh một đứa bé đi chân đất " và hỏi ra thì biết cậu bé ấy cả một ngày chưa được ăn gì.Buổi học hôm đó thầy dạy chúng tôi mà không giảng bất kỳ một chữ nào.Vào thời điểm đó tôi được cùng thầy đến gặp thầy Nguyễn Ngọc Ký thày bị liệt hai tay hoàn toàn nhưng chữ viết của thầy rất rất đẹp,thầy nói với chúng tôi rằng "nhìn thấy thì cố gắng mà học hỏi lấy" và xin thầy ký 2 chữ "rèn luyện" treo ở phòng học của thầy.Vào mua hè năm đó (lúc đó chúng tôi đang học lớp 8) thầy đưa cho chúng tôi cuốn Đắc Nhân Tâm và bảo chúng tôi về đọc,sau hè chúng tôi lên lớp và thầy hỏi chúng tôi thấy thế nào về cuốn sách này tất cả mọi người đáp rất hay và ý nghĩa ạ,thế nhưng trưởng nhóm lại nói

-Sai rồi,chỉ có 30% là tốt 70% là xấu xa,vậy thì rất rất tệ mới đúng

-Tại sao lại rất tệ?

-Lừa đảo hơn,tinh vi hơn,chuyên nghiệp hơn

-Tại sao lại lừa đảo hơn,tinh vi hơn và chuyên nghiệp hơn?

-Tại vì mang theo sự ích kỷ của con người nhiều hơn,có mục đích nhiều hơn,vì tiền và vì chính sự bản thân của mình ngay từ ban đầu nhiều hơn

-Đúng rồi,hoàn toàn chính xác,chỉ có 30% là đúng thôi còn lại mọi thứ chỉ là xấu xa,tại sao ư?tại vì họ dạy các hành động có mục đích vì bản thân mình trước tiên sau đó rồi mới nghĩ đến người khác vì bản thân mình,đó chính là tận cùng của sự dối trá và lừa đảo,đây là cuốn sách bán chạy nhất thế giới,ai đọc xong đa phần đều yêu thích nó bởi vì nó giúp mọi người đạt được sự ích kỷ của bản thân mình ngay từ lúc đầu,thế giới này,sau này nhất định sẽ càng xấu xa hơn,tinh vi hơn

"Cuốn sách này giống như hành động của các em với cậu bé ăn xin trong năm ấy,ai cũng tưởng hành động đó là đúng đắn,nhưng không phải như thế,những thứ mà con người tôn vinh cho là cái đẹp những với một số người nó là thảm họa,là cái chết,là bước đường cùng,là sự giả dối...không ai biết được sự thật đằng sau nó là gì,những kẻ được đi học tự cho mình là soi sáng bóng tối nhưng lại đốt cháy hoàn toàn những thứ ở trong bóng tối ấy,những kẻ cầm đèn pin soi sáng cứ tưởng mình sang trọng thế nhưng đằng sau cái đèn pin là người cầm ấy đó mới thực sự là bóng dêm đen tối nhất"

Dạo gần đây tôi thấy các bạn đọc nhiều sách self self help,nhưng đọc nhiều sách không có nghĩa là có tri thức,phải biến những thứ trong sách thành hiện thực thì đó mới là tri thức,con người sống là nhờ vào hành động chứ không phải là vì tư tưởng,và phải cố gắng học tập rèn luyện trước tiên,phải biết xem xét hoàn cảnh của mình chứ đừng nghĩ "người ta trẻ hơn mình bé hơn mình còn làm giàu được",mình chỉ sợ các bạn không cố gắng học hành thì "đến bao xi chắc gì đã biết vác đúng cách mà ở đó đòi thành công" tôi cũng không biết các bạn giờ tìm kiếm động lực gì?nhưng các bạn có nên tự hỏi cô bé kia một ngày đi cả chục km để làm gì?thành công của của bạn đang tìm kiếm cố gắng vì điều gì?xinh đẹp hơn?thông mình hơn?giàu có và nổi tiếng hơn?nhiều người ngưỡng mộ hơn?nhiều lời khen hơn?với cô bé kia thì có lẽ thành công là đủ tiền mua cho mẹ một lốc sữa,với tôi là được đi ngủ với một thâm hồn thanh thản hơn và trái tim tràn ngập yêu thương

"Người con trai ấy biết đau buồn trước nỗi bất hạnh của người khác,biết sung sướng trước niềm hạnh phúc của mọi người xung quanh và hơn hết cậu ấy mong muốn những niềm hạnh phúc đến với tất cả mọi người.Đó là điều quan trọng nhất cảu một con người" (Trích bố của XuKa nói về Nobita trước đêm đám cưới của Nobita)


2
28 tháng 10

chúng ta có thể chia sẻ về quá khứ của Nobita là ngày xưa Nobita éo thích Suka mà nó thích mukbang đứa con gái khác cơ, bây giờ nó chuyển nhà nên Nobita bắt cá hai tay với Suka mà cung ật mí là nó chỉ thích con em họ của Suka thui >-<

Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang...
Đọc tiếp

Chap 1 : Hai đứa trẻ kì lạ

Trên đời này thứ mỏng manh nhất là tình bạn, thứ dễ vỡ nhất là tình yêu. Tình bạn mỏng manh để chúng ta gìn giữ và trân trọng, tình yêu dễ vỡ nhưng lại cho chúng ta những hoài niệm thật tuyệt vời. Thân không có nghĩa là yêu, yêu không có nghĩa là thân, tình bạn và tình yêu không thể đánh đồng, nhưng trong từ điển của loài người lại có một cụm từ mang tên: "Bạn thân nhất"!
***
Thời điểm bé gái ấy ra đời là thời điểm bình thường nhất. Mặt trời không toả ánh nắng rạng rỡ, gió không thổi, mưa không rơi, vạn vật vẫn duy trì hoạt động bình thường của nó, vì vậy mẹ em bé đặt tên cho em là Giản Đơn. Có nghĩa là tuy thời điểm em sinh ra rất bình thường nhưng bù lại, tình yêu thương của người thân thì lại dành hết cho em, đó là thứ tình cảm giản dị nguyên thuỷ nhất mà lại đẹp đẽ nhất. Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ "giản đơn" đó là đủ.
Trước đó 11 tháng cũng có một bé trai được chào đời ở đúng chỗ này. Khi đó ngược lại mặt trời lại toả ra ánh nắng rất chói mắt, bé trai đang khóc bị nắng chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Bố em bé buồn cười trước hành động này liền đặt tên bé là Minh, mẹ bé phản bác, nói vì em bé trốn tránh ánh nắng mặt trời nên phải đặt là Từ Minh.
***
Nghe đồn bé trai nhà họ Dạ rất ít nói, tuy được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ nên mới 5 tuổi đã viết thành thạo tiếng việt, làm toán đơn giản và phân biệt chính tả, bù lại bé chẳng nói năng với ai mấy. Cả bố và mẹ đều rất lo lắng. Ngày xưa cả hai người bọn họ tính cách đều không được dễ chịu cho lắm, liệu con trai của bọn họ có bị gộp tính cách giữa hai người vào không?
- Hay là thử cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ khác xem?
Bố Dạ đưa ra ý kiến liền được sự đồng thuận của mẹ Dạ. Bé Minh được đưa đến trường mẫu giáo để tiếp xúc với các bạn, tiếc thay mới được nửa ngày bố mẹ đã phải mang bé về bởi khuôn mặt đằng đằng sát khí của bé đã doạ cho trẻ con toàn lớp khóc nhè loạn lên.
Bố mẹ Dạ đành bó tay trước cậu con trai của mình. Đúng lúc họ đang sốt sắng hết cả lên thì phía căn hộ gần sát có người chuyển đến. Bố mẹ Nguyễn mang đứa con gái đầu lòng đến chào hỏi là làm quen. Bố mẹ Dạ niềm nở tiếp đón, để cho bé Đơn và bé Minh vào phòng đồ chơi tự chơi với nhau.
Cửa phòng đóng lại, các bố mẹ rời đi. Minh như thường lệ lờ đi em bé kém mình 11 tháng phía đối diện, cầm máy điện tử lên chơi.
- Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 4 tuổi kia nhìn Minh suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng đã mở miệng thì sẽ có độ sát thương cực lớn. Minh ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
- Sao ?
Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên Minh mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của Minh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
- Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
- Cậu có quyền gì mà nói?
- Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố mẹ anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Minh ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Minh, nâng mặt Minh lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Minh thật đau, nhéo đến khi hai má Minh đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:
- Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảnh khắc lúc đó Minh không thể diễn tả thành lời. Em chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp nhất mà Minh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Minh dụi mắt:
- Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Minh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được Minh liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như mẹ hay ôm Minh, rồi Minh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố mẹ Dạ suýt rớt tròng mắt. Bé Đơn được bế gọn trong lòng bé Minh, hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi ! Bố mẹ Dạ lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để bố mẹ Nguyễn đòi nhận bé Đơn làm con dâu.
***
Từ cái hôm nhớ mãi không quên đó mà bé Minh trở nên thích bé Đơn đến lạ thường, cứ canh lúc bố mẹ Nguyễn đến lại chạy ra hỏi bạn Đơn đâu. Bé Đơn ngày xưa hở ra là bố mẹ giờ cái gì cũng anh Minh: Anh Minh ơi với em cái này, anh Minh ơi hộ em cái kia. Hai đứa tầm tuổi chơi với nhau nên rất hợp tính, Minh thì thông minh đến ưu việt, nhiều lúc sự thông minh quá mức này làm cho người rất đau đầu, Đơn thì lại có trí nhớ siêu tốt, đã lỡ hứa với bé cái gì rồi thì đừng mơ nuốt lời được.
***
Năm nay Minh và Đơn 5 tuổi, nghĩa là năm sau vào lớp 1 rồi. Các bé cùng trang lứa trong khu háo hức lắm. Nào là bắt bố mẹ dắt đi mua cặp, mua sách vở, nào là hỏi han loạn lên, "Mẹ ơi cô giáo có ác không ?"
Thế mà, hai đứa con nhà này, một đứa cứ tanh tách máy chơi game, một đứa chui vào lòng đứa còn lại, lặng lẽ ghi nhớ chiêu thức để tăng lever. Cả hai đứa rất bàng quan, thẩn thơ tự chơi với nhau, coi như là người phải đi lớp 1 không phải mình vậy. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn nhìn nhau, lắc đầu. Mẹ Nguyễn mở lời:
- Minh Đơn à, hai con có muốn đi hiệu sách sắm đồ không?
- Không ạ!
Rất đồng thanh, hai đứa lại tạch tạch máy chơi game, điệu bộ hờ hững quá thể.
- Thế các con không muốn mua đồ dùng, sách vở chuẩn bị cho năm học mới à?
Bố Nguyễn nói đỡ vợ, nhận lại là cái nhìn chăm chăm của Đơn. Ông cười, hỏi Đơn:
-Sao thế?
- Buổi chiều thứ 7 tuần trước nữa, cách đây 2 tuần 12 giờ 34 phút, bố mẹ đã hứa là nếu con chịu thơm anh Minh một cái bố mẹ sẽ chuẩn bị toàn bộ sách vở cho con và anh Minh.
Minh chen thêm lời, mắt không rời màn hình máy chơi game:
- Bố mẹ con cũng hứa nếu con chịu ngồi yên để Đơn thơm cho mọi người chụp một kiểu, toàn bộ đồ dùng học tập của con và Đơn bố mẹ sẽ lo tất.
Các bố mẹ sau câu nói của hai đứa trẻ liền nhìn nhau, thở dài ngao ngán. Họ mong ước lắm, một đứa con bình thường!!!
- À anh Minh ơi!
- Sao?
Đơn xoay mái đầu nhỏ lại làm mái tóc đen mượt như lông tơ của cô bé cọ vào cằm Minh, ngưa ngứa.
- Năm sau bọn mình vào lớp một rồi.
- Ừ...
- Đến lúc đó sống chết anh phải ngồi cạnh em!
- Ừ, tất nhiên rồi…
Đơn cười toét miệng, Minh vẫn tạch tạch bấm máy, coi việc ngồi cạnh Đơn là một việc hiển nhiên.
...
***
Trường tiểu học Thanh Lịch, bóng bay rực rỡ, cổng trường mở rộng, chuẩn bị đón các em lớp 1 vào trường. Các cô giáo mặt mày niềm nở, hiền từ như một người mẹ đích thực, tay chỉ đường tay vỗ về các em nhỏ, giúp các em xếp đúng hàng. Các em nhỏ, em nào em đấy mắt ngấn nước níu ống tay áo bố mẹ, ngập ngừng không muốn bước vào trường.
Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác, một lúc lại quay qua nhìn con mình. Một thằng đang theo sự chỉ dẫn của cô giáo xếp ngay ngắn vào hàng, một con nắm chặt gấu áo thằng kia bước theo, trước khi đi còn bỏ lại mấy chữ:
- Bye bye mọi người~
- ...
Họ hận, họ hận cuộc đời này!
Minh và Đơn xếp vào hàng dưới sân trường, phía các em nhỏ đang khóc nhè kia cũng đã bắt đầu ổn định hàng ngũ, thầy hiệu trưởng mỉm cười đầy hiền từ:
- Thôi nào các em, chúng ta lớn rồi, cần phải thôi dựa dẫm vào bố mẹ chứ ! Các em thấy không, các anh chị lớp lớn hơn đây này, thầy cô, mái trường này, ai cũng chào đón các em. Bước vào mái trường.....v.v.....
Minh nhăn mặt, huých huých tay Đơn đang đứng cạnh bên, hỏi:
- Cậu thấy sao?
Đơn ngáp ngắn ngáp dài, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Minh, hay cánh tay ôm chặt lấy cánh tay phải của cậu, nũng nịu lắc la lắc lư:
- Bài phát biểu này so với bài khai giảng năm ngoái không sai một chữ.
- Hửm, sao cậu biết?
- Anh quên à ? Năm ngoái bố mẹ chả cho chúng mình lên trường tham quan thử còn gì ?
- Ừ...
❤️❤️❤️

0
Chap 3:Từ khi dính vào Syao và Eri,Sakura và Tomoyo đã gặp nhiều chuyện hơn. Nào là đứa thì cố ý đẩy ngã,đứa thì chặn đường đánh,thậm thí là cố bỏ độc vào ly nước,nhưng mơ đi cưng,không có gì mà qua mặt được chụy Đào và chụy gì đó cả đâu,hehe.Một buổi chiều tà,Sakura mới về tới nhà vì bị đám nữ sinh trong lớp đánh,bên ấy nhiều người hơn nên Sakura cũng bị thương. Touya...
Đọc tiếp

Chap 3:

Từ khi dính vào Syao và Eri,Sakura và Tomoyo đã gặp nhiều chuyện hơn. Nào là đứa thì cố ý đẩy ngã,đứa thì chặn đường đánh,thậm thí là cố bỏ độc vào ly nước,nhưng mơ đi cưng,không có gì mà qua mặt được chụy Đào và chụy gì đó cả đâu,hehe.

Một buổi chiều tà,Sakura mới về tới nhà vì bị đám nữ sinh trong lớp đánh,bên ấy nhiều người hơn nên Sakura cũng bị thương. Touya thấy thế bèn hỏi:

- Quái vật,đi chiến đấu với anh hùng hay sao mà tay bầm thế.- Touya chọc nhưng vẫn mang hộp cứu thương ra.

- Em không phải quái vật,haizz...

" Bịch "

Sakura ngã xuống,nhắm mắt lại rồi ngủ.

- Êi nhóc,sao vậy,nhóc!

----------

- Sakura,sakura!

- Ưm....ơ.... Ke...ro- chan?

- Cậu sao thế, mấy hôm nay vừa về trễ lại còn có vẻ mệt nữa.

- Tớ...ơ....tay tớ?

- Anh hai cậu làm đấy.

-Ư...ừm.

Sakura nắm lấy Kero,nói

-Nè,...Sao mình không thể mạnh hơn nhỉ?

Kero mở tròn mắt

- Mạnh ư,chẳng phải cậu có lá bài Power đó sao?

Nghe Kero nói,Sakura bật dậy như chiếc lò xo

- Phải rồi!!Lá bài Clow!!!!

Sakura lật cuốn sách ra,lục lá bài cần tìm,lấy chiếc chìa khóa ra,đọc câu thần chú và sử dụng lá bài.

- Giờ thì....tớ đã ghê gớm hơn nhiều rồi,ha ha ha ha ha ha!

- Ơ.... Ngày mai cậu mới dùng nó cơ mà,sao lại xài bây giờ???

- Ờ ha,thui thu lá bài lại vậy

" Rầm " Kero phải quỳ lạy chụy Đào luôn đó nhoa!

Sakura đã trở nên tỉnh táo,chạy xuống lầu và ăn cơm.

Cho đến hôm sau...

~~~~~~~~~~~~ Còn típ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1
14 tháng 2 2019

Hay đó Muội, sớm ra chap nha, hồi hộp wá :)