MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9)
~~~10 năm trước~~~
Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm
-Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer
-Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp
Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết”
-Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm trước tụi mik chơi trò đám cưới xong z mà... công nhận cậu và Tiểu Giải diễn sâu y như thật, Tiểu giải nếu mặc váy cưới thật thì ko biết như thế nào nhỉ, tuy hôm đó mik ko thuộc lời thoại của mục ninh như trò chơi vẫn kết thúc bằng nụ hôn nồng thắm của cô dâu và chú rể....bla....bla...bla...- Libra lảm nhảm
Bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô:
-cậu là ai.... Tiểu Giải...
-Cáp cậu tỉnh r. cậu ki bo quá , nhớ mỗi ng` yêu cậu còn bạn thân thì đi đâu mất....-Libra phàn nàn
-hứa với tôi chăm sóc ng` tên tiểu giải...- Cậu bé bắt đầu mơ hồ nói rồi ngất đi
- Lại “chết” hả, tôi hứa vs cậu nhưng để trừng phaitj vì cậu ko nhớ ng` bn thân này nên tui sẽ ko nói cho ai về việc cậu tỉnh lại
Bỗng Cancer bước vào.
-Nói j z Thiên Thiên, bộ Tiểu Cáp tỉnh r hả
-À...Làm j có, chồng cậu chưa tỉnh đâu- Libra nói với giọng hóm hỉnh.
~~~ hồi tưởng kết thúc ~~~
Giá như lúc đó cô nói vs người lớn cậu ấy từng tỉnh lại cõ lẽ họ đã ko phải xa nhau...Giá như tất cả chỉ là mơ... giá như... giá như... Cô đã hứa với cậu ấy sẽ bảo vệ Cancer vậy mà giờ, chính cô lại là ng` làm cậu ấy khóc. Ước j lúc này có 1 ai đó chỉ cho cô biết phải làm j.
Sáng hôm sau, Cancer dậy sớm hơn mọi khi, có lẽ cô ko hề ngủ. Libra chợt tỉnh giấc, nhìn 1 lượt xung quanh, điểm dừng của cô là chiếc gối của Cancer – nó ướt đẫm, ướt vì nc mắt của cậu ấy. Nhẹ nhàng xuống giường và khoác chiếc áo phông mỏng. Cô đi xuống bếp, cô biết Giải hay ở đó mỗi sáng để nấu ăn
-Libra cậu tỉnh r à, mik làm bữa sáng r, hôm nay dậy sớm quá ha, MỚI 6h thôi mà bình thường 30p nữa cậu ms tỉnh cơ ( 6h rồi mà còn dùng từ mới?) – Cancer đang nấu bữa sáng hồn nhiên quay lại như mọi hôm
Libra biết cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra như ko có chuyện j. Dù sao quên đi cx tốt hơn, cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày. Khẽ cười nhẹ, cô kéo ghế ngồi xuống. Cancer thật ngốc, những vết thâm trên quầng mắt cậu ấy sao có thể giấu chỉ bằng một iys kem dưỡng, một ít phấn chứ. Nhìn vào tròng mắt, người ta có thể thấy rõ đôi mắt ấy hôm qua đã khóc nhiều đến mức nào, cõ lẽ cả đêm qua cậu ấy chưa hề ngủ.
đúng rồi, nó sẽ lm mk đau, chưa kể việc có khi nó ns xấu mk, mk bt nhưng ko thể lm j :(((((
Mk biết , cuốn nhật kí có lẽ là những người bn tri kĩ , tâm sự với mk mọi điều , ghi lại những gì mk đã trải qua !
Uk , mk rất thích làm cuốn nhật kí của người khác bởi vì nếu một ngày , họ mất niềm tin với cả thế giới thì họ cũng có thể tin ở mk !
Những lời mà mk đã từng nói ra thì chẳng bao giờ phải hối hận ! Mk biết , theo cảm xúc , nhiều người có thể kể hết chuyện của họ cho mk biết trong vô thức nhưng khi có ý thức trở lại , họ ko thích mk đâu , họ lo lắng , sợ hãi những cảm xúc của họ sẽ bị rò rĩ ra ngoài ! Nên họ sẽ tảy chay , ...... Nhưng mk cũng quen rồi , mk cũng tin rồi đến 1 ngày họ sẽ hiểu ! Ngây thơ nhỉ nhưng đấy là sự thật !