Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ xưa đến nay, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh người mẹ - người đã mang nặng đẻ đau, chịu bao gian lao vất vả để nuôi ta khôn lớn là chúng ta lại nhớ đến một tình cảm bao la, chân thành và ấm áp. Dù chúng ta có ở đâu đi chăng nữa thì đôi mắt mẹ vẫn dõi theo ta, vẫn cùng ta bước đi trên con đường trưởng thành. Đó là tình mẫu tử - tình cảm thiêng liêng và quý giá nhất trên cõi đời này. Hồi còn thơ bé, mỗi lần vấp ngã, ta đều cất tiếng gọi mẹ để được mẹ ôm vào lòng và vỗ về, an ủi. Vòng tây của mẹ luôn dang rộng để chào đón chúng ta, nó ôm gọn cả những nỗi đau không thể nào xoa dịu. Cứ nhớ đến người phụ nữ tần tảo và hiền dịu ấy, nước mắt tôi lại trào ra, như một sự cảm thông dành cho người mẹ đã nuôi lớn tôi từng ngày. Chỉ qua hai câu thơ ngắn ngủi, nhà thơ Chế Lan Viên đã gửi đến người đọc mộ thông điệp giàu cảm xúc: Đừng bao giờ biến mình thành một người con bất hiếu, đừng bao giờ quên ơn nghĩa của người mẹ mà ta luôn kính trọng.
Câu 3:
qua bức thư của bố En-ri-cô , cho thấy người mẹ trong bài là một có thể bỏ cả mạng sống của mình để con mình được sống hạnh phúc, có cuộc sống bình an trên cõi đời này. Chỉ cần con còn sống mẹ có làm sao đi nữa thì mẹ vẫn an lòng vì con của mẹ đang được sống và được dạy dỗ từng li từng tí. Mẹ thức mấy đêm chăm sóc, coi chừng từng hơi thở của con để giữ con bên cạnh của mẹ đó quả là hình ảnh đẹp của người mẹ dành cho người con yêu quý của mình. Mẹ đã làm tất cả vì con vậy nên những gì mẹ làm thì bản thân mẹ sẽ không bao giờ hối hận.
En-ri-cô vì một phút ngông cuồng, khi có mặt của cô giáo đã thốt một lời thiếu lễ độ với mẹ. Hành động đó đã làm cho bố của cậu bé cảm thấy buồn, ông đã viết cho En-ri-cô một bức thư. Những lời bố nói với En-ri-cô về mẹ đã làm En-ri-cô "vô cùng xúc động".
Trong văn bản, mẹ của En-ri-cô là người mà " cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ khi nghĩ rằng mình có thể mất con!" qua lời của bố. Bố En-ri-cô đã khéo léo nhắc lại những kỉ niệm của hai mẹ con. Mẹ En-ri-cô có thể "hi sinh một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con". Người mẹ có tấm lòng yêu thương con hết mực, luôn hướng về con, giành mọi điều tốt lành cho con. Người mẹ sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con, mỉm cười với con khi con nhận lỗi. Trong thư, người bố đã nói hết về người mẹ của En-ri-cô. Mẹ không bao giờ than khổ khi nuôi con khôn lớn. Mẹ sẽ luôn dõi theo con dù con ở nơi nào. Ôi! Lòng mẹ bao la biết bao! Những ai đã làm mẹ buồn, họ "sẽ cay đắng khi nghĩ lại nhưng lúc làm cho mẹ đau lòng...". "Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh"... Những lời của bố vừa nghiêm khắc vừa có sức lay động đối với tấm lòng En-ri-cô.
Mẹ En-ri-cô tuy không xuất hiện trực tiếp trong văn bản nhưng qua lời bố, người mẹ đã được thể hiện rất rõ. Tấm lòng bao dung, cao cả của Mẹ!
Ôi! có thể dùng từ ngữ nào để nói về người mẹ nữa đây!
Bài làm:
Văn bản là một bức thư của người bố gửi cho con nhưng tác giả lại lấy nhan đề là Mẹ tôi vì:
- Hình thức của văn bản là bức thư của người bố gửi cho con nhưng nội dung mà bức thư đề cập đến lại là người mẹ. Người mẹ là hình ảnh trung tâm của câu chuyện, mang giá trị biểu cảm cho tác phẩm.
- Người bố viết thư vì thái độ vô lễ của con đối với mẹ. Vai trò cao cả và lớn lao của người mẹ là điều mà người bố muôn En - ri - cô hiểu được khi cậu trót vô lễ với mẹ. Vì vậy nhan đề “Mẹ tôi” là hoàn toàn chính xác.
- Thông qua người bố, En-ri-cô sẽ hiểu được một cách khách quan những gian khổ, hi sinh mà người mẹ đã âm thầm, lặng lẽ dành cho đứa con.
câu thơ có y nghĩa dù có lớn mấy mẹ vẫn luôn yêu thương,che chở cho con,vẫn luôn dõi nhìn theo con
1.
Hiện nay ngành giáo dục nước ta đã được hoàn thiện và nâng cao hơn. Song, vẫn còn những vấn đề hết sức nan giải cần được giải quyết. Có thể nói, để thỏa lòng học sinh, một giáo viên giỏi là như thế nào? Với cương vị một học sinh, em mong muốn ý kiến của mình dưới đây sẽ góp phần vào ngành giáo dục nước ta ngày càng phát triển hơn.
Đối với em, điều tất yếu của một giáo viên giỏi là cần phải có đủ kiến thức, đủ hiểu biết không chỉ riêng về chuyên môn của mình mà còn ở các lĩnh vực khác. Muốn có được sự hiểu biết ấy, mỗi giáo viên cần phải có bằng cấp, trình độ tiêu chuẩn.
Như em vẫn biết, nhiều giáo viên dạy Văn mà vẫn còn viết sai chính tả, nhiều thầy cô dạy Toán vẫn làm sai một bài toán đơn giản. Nhầm lẫn có thể chấp nhận, nhưng cái sai nối tiếp cái sai sẽ khiến cho học sinh dẫn đến sai kiến thức, hay hoang mang về con đường học vấn của bản thân.
Kiến thức đủ, trình độ cao, nhưng cái tâm không có thì giáo viên ấy cũng không được nể trọng. Với em, cái tâm của thầy cô giáo vẫn là điều tiên quyết khiến cho học sinh kính phục và yêu mến.
Có nhiều giáo viên chỉ vì dạy giỏi hay dạy các môn chính mà lấy tiền học thêm của học sinh quá đắt. Hay nhiều thầy cô chỉ vì em này giỏi, nhà giàu, bố mẹ làm chức cao mà nâng điểm, thiên vị.
Thầy cô không chỉ dạy học sinh mặt chữ con số, mà còn dạy cả về đạo đức làm người. Nhưng ngay cả thầy cô còn không có tâm thì cái tâm của học sinh làm sao trong sáng và thanh khiết được?
Giáo viên giỏi là giáo viên cần phải có vốn sống nhiều, cư xử chuẩn mực đạo đức, lối sống và suy nghĩ không lấy lợi bản thân mà không nghĩ đến người khác. Từ đó, học sinh mới thành nhân, trở thành người có ích cho xã hội.
Với mong muốn của em, giáo viên giỏi còn phải yêu quý học sinh của mình, thân thiện, cởi mở, biết lắng nghe và cảm thông. Vì nhiều thầy cô vẫn còn nghiêm khắc, khó gần mà học sinh cũng đâm ra chán học, mệt mỏi và áp lực. Học kết hợp với chơi, hay sự thoải mái từ thầy cô sẽ khiến học sinh thích thú và ham học hơn.
Không những thế, theo em biết, nhiều bạn có hoàn cảnh khó khăn hay những vấn đề về tâm sinh lý mà không được giúp đỡ, động viên, chia sẻ của thầy cô, dẫn đến bỏ học, lang thang ngoài đời.
Thầy cô là những người bố người mẹ thứ hai của học sinh chúng em, để chúng em học được những bài học quý giá và bổ ích về văn hóa lẫn đạo đức. Quả đó là sự kính phục, nể trọng và yêu quý của chúng em dành cho thầy cô.
Cũng như lời bác Phạm Văn Đồng đã nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý bậc nhất trong các nghề cao quý của chủ nghĩa xã hội”, em mong nước Việt Nam ta sẽ có thêm nhiều giáo viên giỏi, cũng như của ngành giáo dục nước ta. Để lớp trẻ đi sau chúng em trở thành những con người có ích, làm rạng danh dân tộc Việt Nam.
2.
Mỗi khi nhắc về mẹ, chắc hẳn trong lòng mỗi con người chúng ta ko ai là ko khỏi xao xuyến, bồi hồi. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc, nuôi nấng ta khôn lớn từng ngày vượt qua bao gian lao, vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Vì vậy mà khi viết về mẹ Chế Lan Viên có câu :
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Hay như Nguyễn Duy đã viết :“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”
Tình mẹ cao cả và bao la, một thứ tình cảm đẹp đến mãnh liệt. Mẹ hi sinh tất cả để giành cho con những gì tốt đẹp nhất, mẹ thức trắng đêm trông nom khi con ốm, mẹ lận đận sớm hôm để lo cho cuộc sống con đc trọn vẹn, mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm, manh áo…sự vất vả, tận tụy ấy ko thể kể hết đc bằng lời. Vậy mà trong xã hội hiện nay, một số người con ko hiểu đc điều ấy, đối xử tệ bạc với cha mẹ, bất hiếu, làm những điều mà ko ai có thể ngờ tới, vấn đề đang được xã hội lên án gay gắt. Những con người đó liệu có còn lương tâm hay ko khi họ đối xử như vậy với chính ruột thịt của mình. Đâu có khác nào tự lấy dao cứa vào da thịt mình ?
Mẹ là thân cò lặn lội qua bao sóng gió, khó khăn để cho kon khôn lớn nên người. Cho dù con có khôn lớn nhường nào, thay đổi ra sao thỳ con vẫn là con của mẹ, con là do mẹ sjnh ra, suốt cuộc đời mẹ sẽ luôn ở bên con,
Con có “đi trọn cả kiếp người” , niếm trải bao cay đắng, ngọt bùi thì “cũng không đi hết được những lời ru của mẹ”. lời ru của mẹ là những giai điệu êm dịu, trìu mến, đẹp đẽ nhất của đời người. Niềm mong ước, sự yêu thương của mẹ đều được gửi gắn vào những lời ru thiết tha ấy.
Mẹ theo từng bước chân ta từ khi còn bé cho tới lúc trưởng thành. Mẹ nuôi nấng, chăm bẵm ta từ khi ta mới chạp chững những bước đầu tiên cho đến khi ta bước những bước đy vững chắc trên con đường đời. Mẹ yêu con hơn cả bản thân mình, sẵn sàng hy sinh tất cả cho con được hạnh phúc . Mẹ như biển cả ôm lấy những ngọn sóng bé bỏng là con. Công ơn của mẹ không gì có thể sánh bằng.
Hãy để ý những đứa trẻ bé bỏng còn phụ thuộc nhiều vào mẹ ta sẽ thấy đi đâu chúng cũng chỉ theo mẹ, sợ hãi hay vui mừng chúng cũng chỉ gọi mẹ, đối với chúng mẹ là tất cả. “Mẹ ơi” hai từ thiết tha ấy luôn được chúng thốt lên mỗi khj vui hay buồn. Như R.Ta-go đã viết “ Con sẽ là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ, con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ. Và không ai biết mẹ con ta ở chốn nào”. Tình mẹ thiêng liêng và bất diệt như vậy đó, mẹ chính là bến bờ vô tận luôn mở rộng lòng để con sà vào đó.
Mẹ và con có một sự liên kết mật thiết, luôn có một sợi dây vô hình nối chặt con với mẹ từ khj con được sinh ra, và sợi dây vô tình ấy chính là tình yêu thương mẹ giành cho con sẽ bên con đến suốt cuộc đời.
Con người chúng ta ai cũng đều có rất nhiều thứ tình cảm đẹp như tình bạn, tình đồng đội, đồng chí… nhưng ko có thứ tình cảm nào có thể vượt qua đc sự thiêng liêng và ấm áp của tình mẫu tử, một thứ tình cảm bất diệt. Bỏi con người ta có thể gạt bỏ những tình cảm kja bởi một lý do nào đó nhưng đối với tình mẫu tử thỳ cho zù có bất cứ lý do j` đy chăng nữa, người con cũng ko thể gạt bỏ đc. Làm sao có thể gạt bỏ một thứ tình cảm gắn chặt với cuộc đời ta kể từ khj ta bắt đầu làm quen với cuộc đời. Hãy cảm ơn vì điều đó, cảm ơn mẹ đã sinh ra ta, cho ta đc niếm trải hương vị của cuộc đời.
Phật tổ có câu: “ Nếu ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để vương buồn lên mắt mẹ nghe không !”
Những ai còn mẹ, còn đc ở bên mẹ, còn đc mẹ yêu thương che trở thỳ hãy hiếu thảo với mẹ, đừng để mẹ phải buồn long, hãy làm sao cho xứng với những j` mẹ đã làm cho ta.
Các nhà văn giành hết tình cảm của mình vào các tác phẩm để tặng mẹ , còn với mỗi chúng ta thỳ long hiếu thảo luôn là những tác phẩm đẹp đẽ, quý giá và sâu sắc nhất mà chúng ta có thể tạo ra để tặng cho mẹ của mình.
Tình mẫu tử ấp áp, đẹp đẽ, thiêng liêng và bất diệt sẽ theo ta đến suốt cuộc đời. Hãy luôn gìn giữ nó bởi nó chính là nguồn động lực lớn nhất giúp ta vượt qua những khó khăn, sóng gió của cuộc đời.
Bay từ cửa phủ, bay về đồng đăng.
Câu ca dao khá quen thuộc với người Việt Nam. hình ảnh con cò cũng được mươn để ví cho hình ảnh những người phụ nữ. Đặc biệt là hình ảnh người mẹ, tình mẹ. cũng có lẽ vì thế mà năm 1962, nhà thơ trữ tình Chế Lan Viênđã sử dụng hình ảnh cánh có trong những câu ca dao để ca ngợi tình mẹ thiêng liêng, cao cả qua bài thơ "Con cò"- một trong những bài thơ tiêu biểu và nổi tiếng của ông.
con còn bế trên tay
........
sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân.
những dòng thơ thật nhẹ nhàng, êm ái, thấm đẫm tình thương của mẹ. khi con còn nằm trong vòng tay của mẹ, con nào biết đến "con cò", "con vạc", con nào biết đến "những cành mềm mẹ hát" nhưng mẹ đã mang cánh cò đến với con trong những lời ru ấm êm của mẹ. ở các câu bốn và câu tám chữ, điệp ngữ "con cò" được nhắc đi nhắc lại như là lời ru ngân nga, dịu dàng, như là lời mẹ muốn kể cho con nghe về hình ảnh con cò bằng chất giọng mượt mà, êm ái.hình ảnh con cò đã được chế lan viên sử dụng làm hình tượng bao trùm lên toàn bài thơ mà đâu đó thấp thoáng có hình ảnh của mẹ, có hình ảnh của một người một đời tần tảo sớm khuya nuôi con khôn lớn. hình ảnh con cò "ăn đêm", cò "xa tổ", cò "sợ gặp cành mềm", cò "sợ xáo măng" gợi lên cho ta biết bao hình ảnh. hình ảnh cò lẻ loi một mình kiếm ăn trong đêm tối nhưng phải chăng đó cũng lả hình ảnh của mẹ, của người phụ nữ một đời vất vả với cuộc sống miêu sinh đầy khó khăn, gian khổ. thế nhưng mẹ vẫn luôn muốn hát cho con nghe về tình yêu quê hương, đất nước và rồi con sẽ hiểu được tình yêu mà mẹ dành cho con bao la, vô tận đến nhường nào. mẹ luôn muốn con yên tâm chìm vào giấc ngủ, mẹ muốn con hãy ngủ ngon để luôn nhìn thấy cánh cò bay lượn không biết mỏi vì đã có mẹ mãi ở bên vỗ về, che chở: "Sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân".
mẹ luôn mong con được hưởng trọn tình yêu thương của tuổi ấu thơ. trong lời ru của mẹ không chỉ mang đến cho con những cánh cò mà nó còn mang đến cho con hơi xuân ấm áp, dòng sữa trắng trong ngọt ngào của mẹ đưa con vào giấc ngủ say nồng. Và mẹ lại vỗ về và chắp cánh cho những ước mơ của con trong câu hát ru ấy và trong cả những suy nghĩ của con.
ngủ yên! ngủ yên! ngủ yên
cho cò trắng đến làm quen
…….
cánh của cò hai đứa đắp chung đôi.
mẹ nâng niu con trong từng câu hát và cũng là ấp iu nâng giấc con thơ. Một sự nhân hoá ở cánh cò để diễn tả cho sự chăm chút, ân cần của mẹ đối với con. Con và cò là bạn và cũng là con của mẹ, sẽ cùng nhau sánh bước trên đường đời tương lai.
Mai khôn lớn con theo cò đi học…
Trước hiên nhà và trong hơi mát câu văn.
mẹ là người cho con sự sống, nuôi con lớn khôn cả về thể xác lẫn tâm hồn: “Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ” - và cánh cò ở đây lại là khát vọng sáng tạo, ý chí vươn lên. Cánh cò trong những lời ru lại mang những suy nghĩ triết lý sâu sắc. con sẽ lớn lên và đi trên con đường của chính mình. Con sẽ không ở bên mẹ nữa nhưng con biết có 1 chân lý cuộc đời không bao giờ thay đổi:
dù ở gần con
dù ở xa con
…….
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
ôi! tình mẹ bao la biết mấy. cho dù khi con còn tấm bé cho đến lúc trưởng thành, mẹ vẫn luôn dõi theo những bước đi của con trên đường đời. mỗi lần con vấp ngã, mẹ sẽ luôn ở bên con, sẽ là động lực để con đứng dậy và tiếp tục bước đi trên chính đôi chân của mình.
nhưng dù con có khôn lớn, con có đi hết trăm núi, ngàn khe nhưng có bao giờ con hiểu hết lòng của mẹ:
con đi trăm núi ngàn khe
chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm.
trước tình mẹ bao la vô tận đến thế, ta đã cảm động biết bao. nhưng bất chợt lại cảm thấy hối hận biết bao. hối hận vì những lần đã hiểu lầm mẹ. thật ra, trong mỗi chúng ta cũng đã không ít lần hiểu lầm mẹ. vậy mà mẹ luôn vì con. vì con mà mẹ phải chịu đựng tất cả. vì con mà đã nhiều đêm mẹ khóc thầm không ngủ. nhưng chúng ta ai nào có biết tâm trạng mẹ lúc ấy, ai nào có biết mẹ đã khóc nhiều như thế. lại một lần nữa ta đã hiểu được sự chịu đựng của mẹ như thế nào.
rồi có những ngày con đau ốm, mẹ luôn túc trực suốt đêm không chợp mắt. mẹ lại khóc, mẹ khóc vì thương cho đứa con bé bỏng, tội nghiệp. mẹ luôn mong người bị ốm hôm nay không phải là con mà chính là mẹ. mẹ luôn muốn nhận những gì đau khổ và vất vả nhất về mình vì con. thế nhưng, ai đã biết, ai đã hiểu cho tình thương của mẹ.
không chỉ có thế, mẹ luôn là người có tấm lòng bao dung và độ lượng nhất. mẹ luôn tha thứ cho những lỗi lầm của con để mong con có thể vững bước trên đường đời. tất cả, tất cả những gì mẹ mang đến cho con đều là những tình thương sâu thẳm tận đấy lòng của mẹ.
Cho dù con đã trưởng thành, đã từng nếm trải nhiều lẽ của cuộc đời thì bao giờ con cũng là con của mẹ và mẹ luôn mong muốn che chở, bao dung con như khi con còn thơ bé. một triết lý của cuộc sống nhưng sao vẫn rất nhẹ nhàng.
À ơi!
một con cò thôi
…….
đến hát
quanh nôi.
Hai tiếng “à ơi” quen thuộc trong những lời ru được cất lên thật mượt mà. chỉ là một con cò trong lời mẹ hát thôi thế nhưng có biết bao điều vừa gần gũi vừa sâu xa. Khi cất lên những lời hát ru, là lúc mẹ gửi gắm trong cánh cò cả cuộc đời mẹ, có những cay đắng lẫn ngọt bùi. mặc dù CLV không nhắc đến những nếm trải của cuộc đời mẹ song những câu thơ của ông cho ta hiểu thêm rằng trong cánh cò kia chất chứa những nỗi nông sâu của cuộc đời mẹ.
lời ru là một khúc hát yêu thương mà mẹ dành cho con. m ẹ đã hoá thân thành cánh cò mang nhiều ý nghĩa sâu xa, kết tụ sự hi sinh, gian khổ để những lời yêu thương càng thêm sâu sắc. và hình ảnh cò đã dần đi vào tầm thức của tuổi thơ con, nó sẽ theo con suốt cuộc đời bởi vì đâu đó trong hình ảnh cánh cò kia đó là hình ảnh của người mẹ con kính yêu
thế đấy, tình mẹ thật thiêng liêng, cao đẹp. hình ảnh mẹ luôn đẹp nhất và rực rỡ trong lòng chúng con.
hình ảnh những con cò thật giản dị nhưng nhờ sự khéo léo của mình, chế lan viên đã mượn hình ảnh ấy ví cho hình tượng của người mẹ, người phụ nữ việt nam - một hình tượng bất tử.
1)
MONG ƯỚC GỬI THẦY CÔĐể chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20- 11, vào hồi 7h 30 phút, ngày 19 tháng 11 năm 2011, tại trường trung học phổ thông Nga Sơn, thầy và trò nhà trường đã tiến hành buổi lễ kỉ niệm mang tên“Mong ước gửi thầy cô”.
Tới dự buổi lễ trang trọng và nhiều ý nghĩa này, có sự tham dự của Ban giám hiệu trường THPT Nga Sơn, đại diện của huyện ủy Nga Sơn, hội cha mẹ học sinh cùng toàn thể cán bộ giáo viên, nhân viên và học sinh trong trường.
Mở đầu buổi lễ, các em học sinh đã dành tặng thầy cô giáo những bó hoa tươi thắm như một nét đẹp văn hóa trong đời sống tinh thần của người Việt Nam. Tiếp theo, đại diện hội cha mẹ học sinh đã lên chúc mừng các thầy cô với lời phát biểu khá bao quát và ấn tượng: “Nếu con cái là hy vọng của cha mẹ thì thầy cô chính là niềm tin của phụ huynh” .
Phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc: tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây, trước đó thầy và trò trường THPT Nga Sơn đã thực hiện nhiều hoạt động thiết thực như: thi đua dạy tốt học tốt và đặc biệt là hưởng ứng cuộc thi sáng tác văn học mang đậm giá trị nhân văn tiến bộ, gợi nhiều suy nghĩ qua “mong ước gửi thầy cô” của các em học sinh. Trong buổi lễ, thầy và trò không chỉ ôn lại lịch sử của ngày hiến chương nhà giáo mà nhiều thành tích học tập cũng như kết quả cuộc thi sáng tác văn học cũng được khẳng định, đánh giá cao. Đây được coi như những món quà vô giá, là lời tri ân sâu sắc học sinh gửi tặng thầy cô giáo của mình. Tuy bài thơ, câu văn của các em đôi chỗ còn những vụng về, sai sót nhưng vượt lên tất cả những hạn chế ấy là tình cảm, mong ước rất chân thành, trong sáng, đáng quí của các em. Đúng như một học sinh đã chia sẻ: “ Thầy cô không chỉ mang lại kiến thức, sự hiểu biết, mà quan trọng hơn thầy cô đã dạy chúng em cách làm người”. Bởi vậy các em cũng rất mong khi chấm bài “thầy cô không chỉ chấm điểm về kiến thức mà xin thầy cô hãy chấm điểm cho ý chí, cho cố gắng, cho sự tiến bộ dù rất nhỏ của chúng em”. Kết quả cuộc thi được thể hiện qua con số các giải thưởng: ba giải khuyến khích, hai giải ba, một giải nhì và một giải nhất.
Xen kẽ trong chương trình kỉ niệm là những tiết mục văn nghệ mang lời ca tiếng hát, điệu múa, mang tấm lòng của biết bao thế hệ học trò dâng tặng cho thầy cô kính yêu như: Những điều thầy chưa kể, Thứ ba học trò, Em chọn lối này, Tri ân người thầy… Không những thế, hội cha mẹ học sinh cũng dành một tiết mục hát múa đặc sắc, góp phần làm cho không khí buổi lễ thêm tưng bừng, mang màu sắc riêng của trường THPT Nga Sơn, mặt khác còn cho thấy sự quan tâm đúng mức của các bậc cha mẹ đối với con em mình.
Thay mặt huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện Nga Sơn, đồng chí đại biểu đại diện cũng dành tặng thầy cô lẵng hoa chúc mừng và gửi gắm niềm tin lớn đối với thầy và trò nhà trường, hi vọng nhà trường sẽ có những bước phát triển mới vững mạnh hơn.
Cuối cùng, cô giáo Nguyễn Thị Mai, phó hiệu trưởng nhà trường- một người có rất nhiều ý tưởng độc đáo, mới mẻ trong việc nâng cao chất lượng dạy và học của giáo viên và học sinh đã khẳng định quyết tâm của những người cùng chung trên một chuyến đò: thầy cô sẽ đưa học trò qua sông, cập bến an toàn bằng ngọn lửa yêu nghề, yêu người, bằng tâm huyết, ý thức tự học, tự nghiên cứu, bằng niềm tin, khát vọng để cho những cánh chim sẽ bay cao, bay xa, bay ra biển lớn của tri thức, của tình yêu con người. Buổi lễ kết thúc trong dư âm của niềm vui, trong tình nghĩa của thầy trò, trong hương sắc của những bông hoa đất trời và những bông hoa điểm mười…
2)
Trong mỗi chúng ta người quan trọng nhất trong cuộc đời đó là Mẹ, mẹ đã vất vả sinh ra ta, cho ta uống những giọt sữa mát lành, ngọt ngào, và nuôi ta trưởng thành lớn khôn, dù ta có lớn đến đâu thì trong mắt mẹ ta mãi là người con bé bỏng, mẹ vẫn luôn dõi theo và lo lắng quan tâm tới ta, đúng như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết:
” Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”
Câu thơ mang ý nghĩa triết lý sâu sắc nhất trong bài thơ ” Con cò” của Chế Lan Viên, tác giả khẳng định tình mẹ là bao la và bất diệt. Đứng trước người mẹ kính yêu con dù lớn khôn đến đâu hay trưởng thành như thế nào đi nữa thì vẫn là đứa con bé thơ của mẹ, rất cần mẹ và luôn được yêu thương che chở rất nhiều.
Trong cuộc sống ta không thể thiếu tình mẹ vì mẹ là người đã sinh ra ta, chín tháng mẹ mang nặng đẻ đau, mẹ nuôi nấng chăm sóc dạy dỗ chúng ta mẹ mang đến cho con biết bao nhiêu điều tuyệt vời nhất, nguồn sữa trong mát, câu hát thiết tha, những nâng đỡ, chở che, những yêu thương, vỗ về. Mẹ là bến đỗ bình yên của cuộc đời con, là niềm tin, là sức mạnh nâng bước chân con trên đường đời… Công lao của mẹ như nước trong nguồn, nước biển đông vô tận, mẹ luôn là người nâng đỡ ta khi vấp ngã, bên ta khi ta buồn, tha thứ cho ta mỗi khi ta mắc lỗi .
Với những công lao to lớn như vậy mỗi chúng ta cần làm gì để đáp đền công ơn của mẹ? cuộc đời mẹ không gì vui hơn khi thấy con mình khỏe mạnh, chăm ngoan, học giỏi và hiếu thảo. Mỗi chúng ta cần rèn luyện học tập chăm ngoan để mẹ vui lòng luôn vâng lời, chăm chỉ giúp mẹ những công việc phù hợp với sức lao động của mình, đặc biệt phấn đấu học giỏi, động viên mẹ bằng những điểm 10.
Khi lớn lên công thành danh toại cũng là lúc mẹ chúng ta đứng tuổi thì chúng ta cần biết chăm sóc, nuôi dưỡng mẹ chu đáo. Khi ta biết công lao của mẹ và biết trân trọng mẹ cũng có nghĩa là ta đang trân trọng tình cảm trong gia đình, tình cha con, tình cảm ông bà, tình cảm anh chị em…. Đây là những thứ tình cảm bền vững trong đời sống, tinh thần của mỗi người. Tuy nhiên bên cạnh nhiều người biết đề cao trân trọng mẹ của mình thì còn có những người con cãi lại cha mẹ, ham chơi, làm những việc vi phạm pháp luật để mẹ lo lắng, đau lòng, rồi có những người con khi mẹ về già không lo phụng dưỡng mà chỉ biết kể công ” cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể – con nuôi cha mẹ con kể từng ngày”. Bên cạnh những người mẹ yêu thương con cái thì cũng có những người mẹ ruồng rẫy, vứt bỏ đứa con của mình đó là hành vi xấu đáng nên án.
Tóm lại câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên hoàn toàn đúng,mẹ là người rất quan trọng với tất cả chúng ta, chúng ta hãy biết quan tâm, chăm sóc và luôn làm cho mẹ vui, chúng ta còn đang là những học sinh thì hãy chăm chỉ học tập thật tốt, về nhà giúp đỡ bố mẹ những việc trong khả năng của mình.
3)
Đức hy sinh là một đức tính rất tốt, cần được phát huy. Đức hy sinh có nghĩa là sự cống hiến quên mình vì một sự nghiệp cao cả chung của đất nước, sẵn sàng xả thân vì người khác mà không màng đến lợi ích của mình, luôn đứng lên đấu tranh vì cái chung. Trong cuộc sống đã có rất nhiều sự hy sinh thầm lăng, các chiến sỹ hải đảo đang phải ở nơi biển đảo xa xôi, xa người thân để giữ chắc tay súng vì hòa bình của đất nước, những người mẹ hàng ngày tảo tần để kiếm miếng cơm manh áo nuôi con ăn học, những người cha lao động miệt mài để làm tròn trách nhiệm là trụ cột gia đình. Tuy nhiên trong một số trường hợp hy sinh lại thành mù quáng. Ví dụ một người mẹ cứ hy sinh cả cuộc đời, tảo tần vì một người con hư hỏng, bất hiếu với cha mẹ, một người vợ hy sinh cả tuổi thanh xuân vì một người chồng không ra gì, cặp bồ, ruồng rẫy vợ con. Đức hy sinh là một đức tính cao quý, nhưng hãy hy sinh vì những thứ đáng được hy sinh.
4)
+ Biểu đạt tình cảm, tư tưởng, cảm xúc.
+ Sự đánh giá của con người với thế giới xung quanh.
+ Khêu gợi sự đồng cảm nơi người đọc.
Bài văn trên được viết theo
- Thể loại trữ tình. Nó có thể là:
+ Thơ trữ tình.
+ Ca dao trữ tình.
+ Tùy bút.
- Tình cảm, cảm xúc trong văn biểu cảm thường là:
+ Tình cảm đẹp.
+ Gợi tình yêu thương con người, thiên nhiên, yêu quê hường, Tổ quốc.
+ Ghét những thói tầm thường, độc ác, ghét kẻ thù...
- Ngoài cách biểu cảm trực tiếp như tiếng kêu, lời than, văn biểu cảm còn sử dụng các biện pháp tự sự, miêu tả.
Đọc Mùa xuân của tôi ta thấy tác giả nhiều lúc trực tiếp biểu lộ tình cảm.
“Ấy đấy, cái mùa xuân thần thánh của tôi. nó muốn cho người ta muốn phát điên như thế đấy. Ngồi yên không chịu được. ”
[...] “Đẹp quá đi mùa xuân ơi"
5) mình chưa hiểu đề nhé .
6) Link : https://hoc24.vn/hoi-dap/question/83152.html