K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 4

Con Ong

Mk trả lời đầu tiên nha

Bằng miệng

2 tháng 7 2016

bằng miệng

30 tháng 1 2016

cậu viết có dấu đi mình ko hiểu gì hết

30 tháng 1 2016

con gái ông là mẹ 

29 tháng 11 2015

câu 1: nhật bản

câu 2: ngựa là mã mật ong lấy chữ mật =>mật mã

tick cho mk nha

28 tháng 11 2015

tokyo là thành phố của nhật bản .

con ngua voi mat ong là mật mã.

25 tháng 5 2016

Đề nghị bạn viết tiếng Việt có dấu nhé, nếu không sẽ không được giúp đỡ đâu.

26 tháng 1 2017

Tác dụng đẩy, kéo của vật này lên vật khác gọi là lực. ( lực đẩy, lực kéo, ... )

27 tháng 1 2017

Tác dụng đẩy, kéo của vật này lên vật khác gọi là lực.

21 tháng 12 2015

ĐCNN= 0,2

Vì 0 tới một có 5 vạch và một tới 2 cũng có 5 vạch tương tự

21 tháng 12 2015

cam on ban Nguyen Thi Tieu Thu da tra loi het cau hoi cua minh

 

1 tháng 3 2017

gom su ban nhe

1 tháng 3 2017

gốm sứ

18 tháng 11 2021

fhghgjhjhhgvvfggh

21 tháng 2 2021
Ông đồ rơi vào tình cảnh một nghệ sĩ hết công chúng, một cô gái hết nhan sắc. Còn duyên kể đón người đưa, Hết duyên đi sớm về trưa một mình. Ông đồ vẫn ngồi đấy mà không ai hay. Cái hiện thực ngoài đời là thế và chỉ có thế, nó là sự ế hàng. Nhưng ở thơ, cùng với cái hiện thực ấy còn là nỗi lòng tác giả nên giấy đỏ như nhạt đi và nghiên mực hóa sầu tủi, Hay nhất là cộng hưởng vào nỗi sầu thảm này là cảnh mưa phùn gió bấc. Hiện thực trong thơ là hiện thực của nỗi lòng, nỗi lòng đang vui như những năm ông đồ "đắt khách" nào có thấy gió mưa. Gió thổi lá bay, lá vàng cuối mùa rơi trên mặt giấy, nó rơi và nằm tại đấy vì mặt giấy chưa được dùng ỉến, chẳng có nhu cầu gì phải nhặt cái lá ấy đi. Cái lá bất động trên cái chỗ không phải của nó cho thấy cả một dáng bó gối bất động của ông đồ rồi nhìn mưa bụi bay. Văn tả thật ít lời mà cảnh hiện ra như vẽ, không chỉ bóng dáng ông đồ mà cả cái tiêu điều của xã hội qua mắt của ông đồ. Tác giả đã có những chi tiết thật đắt: nơi ông đồ là bút mực, nơi trời đất là gió mưa, nơi xã hội là sự thờ ơ không ai hay. Thể thơ năm chữ vốn có sức biểu hiện những chuyện dâu bể, hoài niệm, đã tỏ ra rất đắc địa, nhịp điệu khơi gợi một nỗi buồn nhẹ mà thấm. Màn mưa bụi khép lại đoạn thơ thật ảm đạm, lạnh, buồn, vắng. Như vậy cũng chỉ với tám câu, bốn mươi chữ, đủ nói hết những bước chót của một thời tàn. Sự đối chiếu chi tiết ở đoạn này tới đoạn trên: mực với mực, giấy với giấy, người với người, càng cho ta cái ấn tượng thảng thốt, xót xa của sự biến thiên.