Kể một số sự kiện của gia đình em theo thời gian.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Gia đình em trở nên gắn bó với nhau và yêu thương nhau hơn. Em được sinh ra mang đến tiếng cười và niềm vui cho gia đình. Bố mẹ trở thành những người có trách nhiệm với gia đình.
An kể về việc gia đình bạn ấy chuyển tới nhà ở mới
Hùng kể về việc mẹ sinh em gái ở bệnh viện vào ngày 11/5
Cái này các em tự chuẩn bị, anh cho gợi ý một số mốc thời gian:
- Bố mẹ kết hôn.
- Sự kiện từng anh chị em trong nhà ra đời.
- Kỉ niệm cả nhà cùng đi du lịch chung ở xa trong và ngoài nước.
- Kỉ niệm gia đình/ hoặc thành viên trong gia đình đạt giải thưởng cá nhân/ tập thể có tuyên dương, vinh danh.
-v.v.v....
- Tên và thời gian diễn ra các sự kiện:
+ Năm 2009: Đám cưới của bố mẹ Minh.
+ Năm 2014: Minh được sinh ra.
+ Năm 2018: Mẹ của Minh sinh em bé.
+ Năm 2020: Minh bắt đầu học lớp 1.
- Thứ tự của các sự kiện trên đường thời gian.
+ Sự kiện 1: Năm 2009: Đám cưới của bố mẹ Minh.
+ Sự kiện 2: Năm 2014: Minh được sinh ra.
+ Sự kiện 3: Năm 2018: Mẹ của Minh sinh em bé.
+ Sự kiện 4: Năm 2020: Minh bắt đầu học lớp 1.
hình 1: bố mẹ An cưới nhau
Hình 2: An được sinh ra và được bố mẹ đặt tên là An
Hình 3: gia đình An có thêm thành viên mới đó chính là em gái An
Hình 4: An vào lớp 1
Hình 5: gia đình An đang đi du lịch ở Mũi Cà Mau
- Gia đình em thường tổ chức: Sinh nhật, các ngày lễ kỉ niệm, liên hoan với những thành tích tốt.
- Gia đình em đã chi tiêu chi phí mua đồ ăn, bánh, hoa, quà cho sự kiện.
- Các khoản chi tiêu: Hoa, đồ trang trí, bánh kem, đồ ăn.
Em đã đọc rất nhiều câu chuyện. Có chuyện em còn nhớ lờ mờ, có chuyện em đã quên hẳn. Nhưng có chuyện vẫn khắc sâu trong tâm trí khiến em không sao quên được. Trong số đó là câu chuyện “Những con sếu bằng giấy”. Câu chuyện kể rằng:
Tháng 7 năm 1945, cả nước Mỹ vui mừng khi quân đội chế tạo thành công bom nguyên tử. Có một thứ vũ khí lợi hại trong tay, chính phủ Mỹ đã toan tính và dự định đi gây chiến. Thế rồi chỉ hơn nửa tháng sau, chính phủ Mỹ cũng đi đến quyết định ném cả hai quả bom mới chế tạo xuống thành phố Hi-rô-si-ma và Na-ga-da-ki của Nhật Bản hòng làm cả thế giới phải khiếp sợ trước loại vũ khí giết người hàng loạt này. Hai quả bom đã tàn sát và cướp đi mạng sống của gần nửa triệu người.
6 năm sau, nước Nhật lại có thêm hàng trăm nghìn người bị chết do nhiễm phóng xạ nguyên tử. Khi Mỹ ném bom, có một em bé hai tuổi đã may mắn thoát nạn. Em tên là Xa-da-cô Xa-xa-ki. Thật không may, 10 năm sau em lâm bệnh nặng vi bị nhiễm phóng xạ. Nằm trong bệnh viện, em nhẩm đếm từng ngày còn lại của đời mình. Tuy thế, em vẫn lạc quan, ngây thơ tin vào một truyền thuyết. Truyền thuyết đó nói rằng nếu ai bị bệnh mà gấp đủ một nghìn con sếu bằng giấy treo quanh phòng, người đó sẽ khỏi bệnh. Em liền lặng lẽ gấp sếu. Biết chuyện, trẻ em toàn nước Nhật và nhiều nơi trên thế giới đã tới tấp gửi hàng nghìn con sếu giấy đến cho Xa-da-cô. Nhưng Xa-da-cô chết, khi em mới gấp được 644 con.
Sau khi Xa-da-cô chết, học sinh thành phố Hi-rô-si-ma đã quyên góp tiền xây một tượng đài tưỏng nhớ những nạn nhân bị bom nguyên tử sát hại. Trên đỉnh đài cao 9 mét là hình một bé gái giơ cao hai tay nâng một con sếu. Dưới tượng đài
khắc dòng chữ: “Chúng tôi muốn thế giới này mãi mãi hoà bình”.
Câu chuyện kết thúc nhưng hình ảnh thương tâm của em bé Xa-da-cô khiến em suy nghĩ mãi. Em mong sao chiến tranh không còn nữa để mọi trẻ em trên thế giới được sống trong nền hòa bình.
BẠN THAM KHẢO NHA
Có mỗi cậu bé tên là An-đrây-ca chín tuổi sống với mẹ và ông ngoại. Ông cậu đã 96 tuổi nên sức khỏe rất yếu.
Một buổi chiều mẹ ông nói với mẹ của An-đrây-ca: “Bố thấy khó thở lắm!” Mẹ câu bảo cậu nhanh chân chạy đi mua thuốc cho ông. Dọc đường, cậu gặp mấy đứa bạn rủ đá bóng, cậu nhập cuộc ngay. Chơi được một lúc, chợt nhớ lời mẹ dăn, cậu vội vàng chạy đi mua thuốc mang về.
Vừa bước vào phòng ông nằm, cậu nghe tiếng mẹ khóc nức nở, cậu hoảng lên. Ông cậu đã qua đời. Cậu nghĩ: “Có lẽ mình mải chơi bóng, đưa thuốc về chậm mà ông qua đời”. Cậu ân hận quá, òa lên khóc và kể hết sự việc cho mẹ nghe. Mẹ cậu an ủi: “Trong việc này, con không có lỗi. Chẳng ai cứu được ông cả. Con vừa đi ra khỏi nhà thì ông đã qua đời”. Dù sự thật là như thế nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm ấy, cậu không tài nào ngủ được. Cậu ra ngồi khóc nức nở dưới gốc cây táo ông trồng.
TÍCH CHO TỚ NHA
Năm 2002: Bố - mẹ mình kết hôn
Năm 2003: Mình ra đời
Năm 2005: Em gái mình ra đời
Năm 2007: Bố mình mất
Năm 2009: Mẹ cho 3 chị em đi du lịch miền Tây cùng cơ quan.
Năm 2012: Cả nhà về quê mẹ dịp hè
Năm 2014: Mình vào cấp 2
Năm 2016: Em gái mình vào cấp 2
Năm 2018: Mình vào cấp 3
Năm 2020: Em gái mình vào cấp 3
Năm 2021: Mình TN THPT, mình vào ĐH