1.Em rút ra bài học gì mà em tâm đắc nhất sau khi đọc truyện sự tích bông hoa cúc trắng? Vì sao em lại chọn bài học ấy ?
2.Nêu suy nghĩ của em về bông hoa cúc trắng trong truyện ?
Giúp mình với ai trả lời nhanh mình tick ch
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
rong văn bản “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” tác giả Nguyễn Ngọc Thuần đã xây dựng hình ảnh nhân vật một cậu bé mười tuổi, sống ở nông thôn, và không hề có bất kỳ dấu chân nào của người khổng lồ internet ghé ngang. Điều hấp dẫn rất riêng của truyện là những câu thoại ngô nghê trong sáng, lại rất dí dỏm và ấm áp. Cậu có một gia đình tuyệt vời, nơi ấy, bố đã dạy cậu điều tuyệt vời nhất, bố dẫn cậu ra vườn bảo cậu nhắm mắt, rồi hướng dẫn cậu chạm vào từng bông hoa và đoán tên, lúc đầu cậu toàn đoán sai, bố nói không sao cả, dần dần con sẽ đoán đúng, mà thật vậy, từng ngày rồi từng ngày, cậu đã đoán đúng tên từng bông hoa trong vườn, rồi bố lại bày cậu tập đoán khoảng cách đến bông hoa, cậu thích chí mỗi khi đoán đúng, cậu đoán chính xác khoảng cách đến nỗi chú Hùng hàng xóm phải thốt lên “Thật không thể tin nổi, cháu có con mắt thần”. Cậu bé tự kể lại câu chuyện của mình một cách nhẹ nhàng nhưng đầy những cảm xúc hân hoan, hồ hởi khi trải nghiệm cùng bố qua những trò chơi nhỏ trong vườn. Nếu bố là một người tuyệt vời khi dạy con những bài học quý giá thì cậu bé là một đứa trẻ ngoan khi biết lắng nghe, lĩnh hội những điều hay mà bố cậu truyền dạy. Từ bài học của bố, cậu biết yêu những bông hoa, hiểu rằng món quà nào cũng đẹp và mỗi chúng ta phải biết ơn người trao tặng. Có ai đó đã từng nói rằng “người biết yêu thương cỏ cây, động vật là người mang trong mình hạt mầm của lòng nhân ái”. Đúng như vậy, với những bài học quý giá của bố, rồi đây cậu bé sẽ trở thành người tốt và có nếp sống đẹp. Qua hình ảnh nhân vật “tôi”, tác giả đã gửi gắm đến chúng ta bài học về sự biết ơn và yêu thương trong cuộc sống. Tình yêu thương sẽ khiến cho chúng ta hạnh phúc hơn mỗi ngày.
Mẹ từng kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích hay, tuổi thơ tôi lớn lên trong lời ru của mẹ và những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, tôi nhớ mãi một câu chuyện về tình mẫu tử cảm động ấy là câu chuyện Sự tích hoa cúc.
Ngày xửa ngày xưa có gia đình nghèo khó, chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, người mẹ quanh năm làm lụng chăm chỉ, vất vả để nuôi đứa con nhỏ, còn đứa con thì vô cùng ngoan ngoãn và hiếu thảo. Thế nhưng thật không may cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc ấy bỗng sụp đổ khi người mẹ bị bệnh nặng, dù đứa con rất thương mẹ, em tìm hết tất cả các thầy thuốc giỏi trong vùng về chữa cho mẹ nhưng đáng tiếc là bệnh tình của bà vẫn không hề thuyên giảm.
Buồn bã, em bèn tìm đến chùa thắp hương khấn vái Phật tổ cầu mong cho mẹ em được tai qua nạn khỏi để sống đời với mình, những lời khẩn cầu tha thiết của người con đã làm cảm động cả trời xanh và Phật tổ. Vì thế ngài đã hóa thân thành một ông lão râu tóc bạc phơ, chống gậy đến trước mặt em rồi tặng cho em một bông hoa cúc vàng rực rỡ. Ông nói rằng đó là bông hoa cúc may mắn, là biểu tượng của sự sống mạnh mẽ, giản dị, bảo em đem về trồng vào chậu cây trước nhà ngày ngày chăm sóc, bông hoa có bao nhiêu cánh chính là số năm mà người mẹ sống được ở trên đời. Người con rất vui mừng, vội lạy tạ ơn ông lão, lúc em ngẩng đầu lên thì đã không thấy người đâu nữa.
Trên đường trở về nhà, em cứ ngắm nghía bông cúc mãi, rồi bỗng nhiên em trở nên buồn bã, bông cúc chỉ có năm cánh vậy tức là mẹ chỉ sống được thêm 5 năm nữa ư? Thật ngắn ngủi quá, em muốn mẹ sống thật lâu với em cơ, thương mẹ quá em liền nghĩ ra cách xé thật nhỏ từng cánh hoa, cho đến khi chẳng còn đếm được số cánh nữa. Kể từ đó người mẹ hoàn toàn khỏi bệnh và sống hạnh phúc bên người con hiếu thảo.
Và loài hoa vàng rực rỡ, nhiều cánh ấy được gọi là hoa cúc, biểu tượng cho sự sống mạnh mẽ, kiên cường và tươi đẹp, cũng là tượng trưng cho tấm lòng hiếu thảo của con cái theo quan niệm của người Việt.
Qua câu chuyện “Sự tích hoa cúc trắng”, ta thấy không phải nhờ bông hoa thần mà chính tấm lòng hiếu thảo của người con đã tạo ra kì tích cứu sống mẹ.Vì muốn mẹ sống thật lâu nên cô bé đã tước cánh hoa thành nhiều cánh nhỏ .Qua đó ta thấy được hiếu thảo là tình cảm tự nhiên và cũng là đạo đức của con người. Người con hiếu thảo luôn biết kính trọng và yêu thương cha mẹ của mình. Cha mẹ nuôi con không bao giờ mong được đền đáp lại công lao ấy. Nhưng nghĩa vụ của mỗi người con là phụng dưỡng khi cha mẹ tuổi già sức yếu. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải phấn đấu học tập và rèn luyện để trở thành con ngoan, trò giỏi, trở thành những công dân tốt, đem lại niềm vui, niềm tự hào cho ba mẹ. Trong cuộc sống có rất nhiều tấm gương hiếu thảo đáng được khen ngợi, tiêu biểu là những câu chuyện trong “Nhị thập tứ hiếu”. Bên cạnh đó vẫn có những kẻ bất hiếu, không vâng lời cha mẹ, ngược đãi cha mẹ mình, luôn làm cha mẹ đau lòng. Đó là những người đáng bị phê phán trong xã hội. Hoa cúc sẽ là 1 bông hoa tượng trưng cho tình yêu thương của con đối với mẹ.
Sau khi đọc sự tích cây khoai lang em rút ra bài học mà mình tâm đắc nhất là là cần phải sống chăm chỉ, cần cù, chịu khó, chia sẻ yêu thương và giúp đỡ tất cả trường hợp khó khăn xung quanh mình.
Tình mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào."
Cứ mỗi lần nghe câu hát này, em lại nhớ đến mẹ. Mẹ là người luôn yêu thương, che chở cho con cái. Tình yêu và công ơn trời biển của mẹ không bao giờ ta có thể đền đáp nổi. Vì vậy, con cái phải hiếu thảo với cha mẹ. Câu chuyện “Sự tích hoa cúc trắng” là một trong những câu chuyện nói về sự hiếu thảo của con cái đối với mẹ mà em rất xúc động mỗi khi đọc.
Ngày xưa, có hai mẹ con sống với nhau trong một túp lều rách nát. Buồn thay, mẹ cô ngã bệnh nặng. Một hôm, dường như không chịu nổi, bà gọi cô đến bảo:
- Mẹ thấy mệt quá. Con đi tìm thầy thuốc cho mẹ.
Cô bé liền đi tìm ngay. Trên đường vào rừng sâu, cô ngồi khóc vì tìm mãi chưa thấy ai chữa bệnh được cho mẹ thì một ông cụ tóc bạc phơ hiện lên. Ông hiền từ nhìn cô bé và hỏi:
- Cháu ơi! Sao cháu lại khóc?
- Dạ thưa ông, cháu đi tìm thầy thuốc cho mẹ ạ. Mẹ cháu bị bệnh nặng lắm!
- Ta là thầy thuốc đây. Giờ cháu dẫn ta tới nhà, ta sẽ khám cho mẹ cháu.
Cô bé vui mừng, dẫn ông về nhà. Về đến nơi, ông bảo cô:
- Cháu vào rừng, tìm cây cổ thụ thật to, hãy hái những bông hoa màu trắng trên đó. Mỗi bông có bao nhiêu cánh thì mẹ cháu sẽ sống được bấy nhiêu ngày.
Vì lo cho mẹ, cô cứ đi hoài, đi mãi đến khi đôi chân đã rã rời thì cô đã thấy được cây cổ thụ cành lá sum suê. Dưới gốc cây, mọc lên những bông hoa màu trắng rất thơm, rất đẹp. Cô mừng rỡ, chạy đến bên hoa, hái rồi đếm:
- Một, hai,... Trời ơi! Bông hoa ít cánh thế này, mẹ chỉ sống được chừng này ngày nữa sao?
Cô bé nhớ lời ông cụ dặn, cô dùng tay xé từng cánh hoa thành nhiều sợi. Mỗi sợi bỗng biến thành một cánh hoa trắng muốt, xinh xinh. Cứ thế, bông hoa cô tìm được có thêm rất nhiều cánh.
Cầm bông hoa trắng xinh , cô chạy nhanh về nhà. Trở về nhà, cô thấy cụ đã đứng chờ ở cửa, cười và bảo với cô bé:
- Mẹ cháu đã hết bệnh rồi. Đó là nhờ sự hiếu thảo, ngoan ngoãn của cháu đấy.
Cô mừng vui gọi mẹ từ ngoài ngõ. Mới bước vào, cô đã thấy mẹ tươi cười, khoẻ mạnh đón cô. Cô ôm chầm lấy mẹ, hạnh phúc vô cùng.
Từ đó về sau, người ta gọi bông hoa đó là hoa cúc trắng, biểu tượng của lòng hiếu thảo của con đối với mẹ.
Qua câu chuyện, ta thấy được sự hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ. Mẹ là người sinh thành ra chúng ta, ta cần biết yêu thương, vâng lời khi vẫn còn mẹ bên cạnh chăm từng bữa ăn, lo từng giấc ngủ. Mẹ yêu con bao la như biển cả, tình yêu đó ta không thể đền đáp hết được. Người xưa đã có câu:
"Ai còn có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không".
Cha mẹ là những đấng sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta nên người nên mỗi chúng ta cần có bổn phẩn trách nghiệm với cha mẹ của mình. Đầu tiên là biết yêu thương và kính trọng cha mẹ. Việc thể hiện sự hiếu thảo với cha mẹ có thể chỉ đơn giản qua những hành động nhỏ trong cuộc sống hằng ngày như giúp đỡ cha mẹ công việc nhà, học tập chăm chỉ đạt kết quả tốt...Bên cạnh đó, việc phụng dưỡng cha mẹ cũng là trách nhiệm của chúng ta. Điều ấy không chỉ đơn giản là cung cấp đầy đủ vật chất còn là đảm bảo đời sống tinh thần của cha mẹ luôn thoải mái, vui vẻ. Mong rằng mỗi chúng ta đều học được cách yêu cha mẹ hơn mỗi ngày và sống sao cho xứng sự hi sinh của họ dành cho chúng ta.
Cha mẹ là những đấng sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta nên người nên mỗi chúng ta cần có bổn phẩn trách nghiệm với cha mẹ của mình. Đầu tiên là biết yêu thương và kính trọng cha mẹ. Việc thể hiện sự hiếu thảo với cha mẹ có thể chỉ đơn giản qua những hành động nhỏ trong cuộc sống hằng ngày như giúp đỡ cha mẹ công việc nhà, học tập chăm chỉ đạt kết quả tốt...Bên cạnh đó, việc phụng dưỡng cha mẹ cũng là trách nhiệm của chúng ta. Điều ấy không chỉ đơn giản là cung cấp đầy đủ vật chất còn là đảm bảo đời sống tinh thần của cha mẹ luôn thoải mái, vui vẻ. Mong rằng mỗi chúng ta đều học được cách yêu cha mẹ hơn mỗi ngày và sống sao cho xứng sự hi sinh của họ dành cho chúng ta.
1. Em rút ra được bài học mà em tâm đắc nhất là: cần có sự thông minh sáng tạo khi gặp những chuyện khó khăn.
Vì bài học này liên quan đến công việc, thành tựu của con người.
2. Em suy nghĩ rằng: bông hoa cúc trắng trong truyện thể hiện cho sinh mệnh của người mẹ, đồng thời cũng là dấu chốt thể hiện tình yêu thương của em bé với mẹ mình.
1. Em rút ra được bài học mà em tâm đắc nhất là: cần có sự thông minh sáng tạo khi gặp những chuyện khó khăn.
Vì bài học này liên quan đến công việc, thành tựu của con người.
2. Em suy nghĩ rằng: bông hoa cúc trắng trong truyện thể hiện cho sinh mệnh của người mẹ, đồng thời cũng là dấu chốt thể hiện tình yêu thương của em bé với mẹ mình.