lập dàn ý kể về một lần em bị phê bình đã khiến em trưởng thành hơn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em tham khảo:
Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bbao dung.
Bài tham khảo:
Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bao dung.
a) Mở bài
- Câu chuyện này đã xây ra cách đây hơn một năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại em lại thấy không vui vì hành động của mình ngày hôm đó.
- Em đến nhà dì chơi vào ngày chủ nhật, khi em và các em họ chơi trốn tìm, do mải tìm chỗ trốn mà em đã không may làm gãy mấy cành hoa hồng của dì.
b) Thân bài
- Em giật mình hoảng sợ vì biết dì rất thích giống hoa hồng Đà Lạt này và đã mất rất nhiều công ươm trồng, chăm sóc.
- Vì không có ai ở đó, nên em quyết định trốn sang chỗ khác và coi như không có chuyện gì xây ra,
- Buổi trưa, bữa cơm vẫn vui vẻ vì không ai phát hiện ra những cành hồng bị gãy. Dì còn liên tục khen em ngoan, học giỏi khiến em xấu hổ vô cùng.
- Về nhà em rất day dứt. Mấy ngày sau, em quyết định kể cho mẹ nghe. Mẹ không mắng mà khuyên em nên xin lỗi dì.
- Em đã xin lỗi và được dì tha lỗi cho.
c) Kết bài
- Đó là một kỉ niệm đáng nhớ với em. Em đã học được rằng: phải sống trung thực, dám nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.
I.Mở bài
- Nêu lên lỗi lầm mà em mắc phải.
Hành trình trưởng thành của mỗi người nào có ai tránh được những lúc phạm phải sai lầm. Có những lỗi nhỏ chìm vào dĩ vãng, nhưng cũng có những lỗi lầm mà mỗi khi nghĩ lại thì đều thấy thấy lòng hối hận và day dứt khôn nguôi. Với tôi, đó chính là khi tôi đi chơi đến khuya mới về mà không báo trước với bố mẹ khiến bố mẹ tôi ở nhà vô cùng lo lắng.
II.Thân bài
a. Nêu cụ thể hoàn cảnh xảy ra sự việc
- Hôm đó là ngày cả lớp đi liên hoan, chúng tôi được dịp đi chơi vui vẻ.
- Do mải vui nên tôi đã quên không thông báo cho bố mẹ là tôi sẽ về muộn nên khiến bố mẹ tôi ở nhà thấp thỏm lo lắng.
b.Diễn biến sự việc
- Bọn tôi sau giờ học chiều được các bác trong hội phụ huynh dẫn ra một nhà hàng ăn.
- Ăn xong bữa liên hoan, chúng tôi tự đứng lên tổ chức một buổi “tăng ca” đi chơi ở khu vui chơi trong trung tâm thương mại nữa.
- Do tâm trạng đang rất hứng khởi, tôi không ngần ngại tham gia cùng các bạn.
- Trò chơi ở khu vui chơi hấp dẫn quá, tôi chơi hoài không chán.
- Không khí ở khu vui chơi rất đông vui tấp nập khiến tôi chơi mà quên mất thời gian.
- Tôi và bạn bè cứ mải chơi mãi, đến khi giật mình nhận ra thời gian đã trôi nhanh quá, nhìn vào đồng hồ thì kim giờ kim phút đã chỉ chín giờ ba mươi.
- Tôi và các bạn đều bất ngờ và hoảng hốt, cả lũ réo nhau nhanh lấy xe để đi về.
- Tuổi bọn tôi tuy không phải nhỏ nhưng cũng không phù hợp để đi chơi muộn thế này, đứa nào đứa nấy đều thầm lo lắng không yên.
- Về đến nhà, tôi đã thấy bố đứng ở cửa nhìn ra con ngõ nhỏ, lòng tôi sợ hãi bởi suy nghĩ: “Lần này kiểu gì cũng bị mắng to.”
- Lúc bước vào nhà, tôi chỉ lí nhí chào bố mẹ, bố mẹ cũng chỉ hỏi han tôi xem về muộn thế có chuyện gì xảy ra không, dặn dò tôi thay quần áo rồi nhanh chóng đi ngủ.
- Tôi rất bất ngờ vì không bị mắng, lòng hí hứng vui sướng, nhưng tôi thấy bố mẹ tôi rất lạ, có chút bất lực trong ánh mắt của bố khi nhìn thấy tôi về nhà và có chút bất đắc dĩ khi mẹ nói lời dặn dò với tôi.
- Nhưng lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì, chỉ cảm thấy kì lạ chút nhưng cũng không cảm nhận được gì, vội tắm qua, thay bộ đồ ở nhà rồi lên phòng ngủ.
- Đêm hôm ấy tôi lại khó ngủ, mắt cứ chập chờn muốn mở ra dù đã muộn. Dư âm của buổi đi chơi khiến tôi vẫn lâng lâng trong tiếng cười sảng khoải của lũ bạn bè, của những trò chơi đầy thú vị.
- Bỗng chợt tôi nghĩ đến bố mẹ, tôi nghĩ đến ánh mắt của bố mẹ khi tôi bước vào nhà, nghĩ tại sao bố mẹ lại không mắng mình.
- Tôi thấy mình vô tâm quá, mỗi lần mắc lỗi chỉ sợ bị mắng mà không biết rằng bố mẹ mắng cũng chỉ vì muốn mình được trưởng thành hơn. Hôm nay bố mẹ không mắng tôi nữa, tôi lại thấy sợ hãi gấp bội. Có lẽ, lỗi lầm hôm nay không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.
- Tôi nhớ bố mẹ vẫn dặn đi chơi thì dù vui mấy vẫn phải về sớm, không thì phải gọi cho bố mẹ trước để bố mẹ không lo lắng. Tôi gật đầu đồng ý với mẹ, nhưng chính tôi hôm ấy lại không làm được. Chỉ đơn giản là một cuộc gọi, một lời thông báo mà tôi cũng không làm được.
- Tôi hối hận lắm, bố mẹ đã lo cho tôi biết bao, có lẽ bố mẹ chỉ cần tôi bình an là tốt rồi, có lẽ tôi nợ bố mẹ tôi một lời xin lỗi.
- Tôi đi ngủ với những day dứt không yên trong lòng như thế.
c. Kết thúc sự việc
- Sáng hôm sau, bố mẹ tôi nhìn buồn lắm, không niềm nở cười nói với tôi như trước nữa.
- Tôi đi học mà lòng nặng trĩu nỗi hối hận.
- Tối hôm ấy, tôi đã xin lỗi bố mẹ và hứa từ nay về sau sẽ không như thế nữa.
- Bố mẹ tha lỗi cho tôi, lại dặn dò tôi không được một lần nữa thất hứa. Tôi cũng cười và vui vẻ đồng ý.
III.Kết bài
- Nêu cảm nhận về lần mắc lỗi đó
Sự việc đã qua đi được một thời gian nhưng mỗi khi nghĩ lại, mỗi khi nhớ lại bố mẹ tôi lúc ấy, lòng tôi vẫn gợn chút ăn năn hối hận. Tôi tự hứa sẽ phải trưởng thành hơn, phải biết suy nghĩ cho những người quan tâm đến mình hơn, phải sống ra sao để không làm tổn thương những người thân yêu ấy.
bn tham khảo
a. Mở bài
Tuổi thơ mỗi người ai cũng có nhiều kỉ niệm đáng nhớNhưng em nhớ nhất là một lần đã phạm lỗi hồi lớp 2, khiến mẹ phải buồn lòng.b. Thân bài
- Hoàn cảnh diễn ra sự việc:
Hôm đó, là ngày thứ 2, theo thường lệ em sẽ phải đến trường để học tậpNhưng do lười biếng, không muốn đi học nên em đã giả vờ đau bụng để xin mẹ nghỉ học- Diễn biến sự việc:
Khi bước vào phòng thấy em nằm ôm bụng, mẹ đã rất lo lắng. Vội chạy lại xoa bụng cho em.Thấy em mãi vẫn âm ỉ đau, mẹ ra ngoài gọi điện cho cô giáo xin nghỉEm nằm trên giường vô cùng sung sướng, nghĩ đến đã đánh lừa được mẹ mà nằm cười khúc khích ở trong chănMột lát sau, mẹ trở lại, mang theo bát cháo nóng, dặn em ăn đi rồi nằm nghỉ ở nhà để mẹ đi làmEm vui vẻ chào mẹ rồi nằm xuống chờ mẹ ra khỏi nhàSau khi xác nhận mẹ đã đi làm, em liền bật tung chăn ra, ngồi chơi ở trong phòng kháchVừa xem ti vi, em vừa ăn kẹo, bánh rất sung sướngChợt, nghe thấy tiếng mở cửa, em sững sờ nhìn lại, thì thấy mẹ mang theo một túi thuốc đang đứng ở cửa. Thì ra mẹ đã xin nghỉ làm, đi mua thuốc rồi về nhà chăm em ngayThấy em ngồi chơi như vậy, mẹ hiểu ra ngay, thế nhưng mẹ chẳng nói gì mà im lặng đi thẳng vào phòng ngủMột mình ngồi ở phòng khách, dù không bị mẹ trách mắng nhưng em chẳng thấy dễ chịu chút nàoSự hối lỗi, đau khổ trào dâng lên khi em nghĩ về ánh mắt thất vọng của mẹThế là lấy hết can đảm, em chạy vào phòng để xin lỗi mẹ- Kết quả:
Em rón rén đi vào thấy mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt như ngủ, nhưng em biết mẹ vẫn đang thứcEm nằm xuống cạnh mẹ, ôm lấy mẹ và xin lỗiMột lát sau, mẹ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc em và tha thứ cho emMẹ còn dặn dò em rằng từ nay về sau không được nói dối nữa, phải chăm chỉ học tập. Em dạ một tiếng thật to rồi ôm chặt lấy mẹ, cười khúc khích.c. Kết bài
Kỉ niệm lần đó tuy không phải kỉ niệm đẹp nhưng em vẫn sẽ nhớ mãiVì nhờ lần mắc lỗi đó mà em rút ra được bài học lớn, và thay đổi bản thân mình