Hôm nay rảnh rỗi, chợt nhớ lại câu chuyện ma từ cách đây gần 10 năm do chính bản thân mình trải nghiệm, từ cái thời mình còn là sinh viên ấy!!! thôi ko dài dòng, mình xin phép kể nhé…
Ngày mình còn là sinh viên,mình có đi làm thêm cho 1 nhà hàng để có tiền trả tiền trọ và đỡ đần giúp bố mẹ. nhà hàng đó chuyên món đặc sản thịt dê, mình đc nhận vào do có người quen giới thiệu. công việc nhẹ nhàng với mức lương khoảng 500 ngàn/tháng ! cứ sáng đi học thì chiều mình đi làm, thỉnh thoảng ở lại trực tối ! Thời gian đầu thì ko có chuyện gì xảy ra , nhưng đc tầm vài tháng thì bắt đầu có chuyện lạ, cứ buổi tối nào mình ở lại là lại có cảm giác có người luôn ở phía sau lưng nhìn mình , rồi có hôm nhà hàng có việc mình ngủ lại còn bị nó dắt mộng du làm mọi người toán loạn đi tìm, cái vụ mình bị dắt đi mộng du thì mình kể sau nhé ! trc tiên để mình miêu tả sơ nhà hàng. Nhà hàng này gồm có là phòng vip, 1 nhà lá cọ, 1 nhà lớn như hội trường và ở ngoài trời ,nhân viên phục vụ tầm hơn chục ng, chủ yếu là sinh viên ,trong nhà hàng có 4 thằng tên Nhân, Bình,Hòa,Hiếu tên của 4 đứa nó ghép đc với chữ Bất đc thành Bất Nhân, Bất Bình, Bất Hòa , Bất Hiếu ,đc mỗi thằng Hiếu chơi đc nhất (mặc dù nó bất Hiếu), còn 3 thằng kia toàn thằng đểu đúng như cái tên của nó, đặc biệt là thằng Nhân là thằng đểu nhất, thời gian mình mới vào làm nó chuyên xúi dục mình lấy trộm đồ của ông chủ nhưng mình ko làm, đâm ra nó ghét mình !
Chỗ ưa thích của mình là nhà lá cọ vì nó lúc nào cũng mát. Buổi tối bắt đầu có cảm giác có ng luôn nhìn mình đằng sau , tối đó đến mình trực tối, đang ngồi trong nhà lá cọ , ngồi cái chỗ ưa thích của mình, đang ngồi xem khách có cần gì thì đi lấy, khách vẫn đang ăn uống bình thường chưa gọi gì ,mình bỗng thấy sao lạnh lạnh sau gáy , ngày nhỏ gặp ma nhiều rồi nên là mình biết ngay là có cái gì rồi !
Từ hôm đó, ngày nào mình cũng dò hỏi xem ngày trc ở đây có ai chết ko, tất nhiên là chỉ ngầm hỏi mấy nhân viên làm lâu năm trong nhà hàng thôi, chứ ngu gì hỏi ông chủ, mất công bị chửi mà có khi mất việc cũng nên , tất cả chỉ nhận đc cái lắc đầu. Càng ngày hiện tượng đó càng nhiều nên mình cũng bắt đầu ớn ớn, có hôm ban ngày hẳn hoi, mình đang bưng đồ ăn và bia ra bàn cho khách , đang đi rất chi là ngon lành, bỗng nhiên mình bị té 1 cái rất chi là vô lý, có cảm giác có ng xô mình té , đổ hết đồ ăn và mấy chai bia vỡ tan, may mà chỉ bị ông chủ quở 1 tý là thôi chứ ko bị mắng té tát như mình nghĩ, cũng cái tối hôm đó mình trực đêm , đang ngồi chơi rắn trên cái 1200 huyền thoại trong nhà lá thì mình nghe có tiếng tắc kè trong phòng hội trường, chắc mẩm tóm đc con tắc kè về ngâm riệu , vào đó mình nhìn thấy nó mờ mờ ở gần cửa sổ, cởi áo ra quấn vào tay thế là vồ đc nó , đang mừng vui vì sắp có bình riệu tắc kè, thì ôi mẹ ơi, ngay trc mặt mình là cái bóng mờ mờ của 1 đứa con gái tóc xõa che kín khuôn mặt đang cúi gằm. Mồm há hốc kinh hãi mà có la lên đc đâu, nó từ từ ngẩng mặt lên , ôi má ơi, e thề là e đái ra quần luôn , hai hốc mắt máu chảy ra xối xả, ngay lúc đó nghe thấy tiếng ông chủ kêu , chắc là khách cần gì mà gọi hoài ko thấy nên ông chủ đi tìm, ông ấy vào trong nhà hội trg bật điện lên thấy mình đang đứng trân trân, mặt xanh như tàu lá chuối , ông ấy tưởng mình trúng gió dìu vào phòng nghỉ trưa cho nhân viên, mình kể lại cho ổng nghe , ông ấy mới buồn rầu kể lại là cách đây gần 5 năm , có 1 chị cũng là sinh viên làm thêm ở đây, chắc là do thất tình nên tự tử , hôm chị ấy chết chị ấy làm tối, có mỗi mình chị ấy phục vụ , cũng ít khách, chỉ có 1 bàn ngồi ngoài trời. Kể thêm về cái chỗ ngoài trời , khá thú vị mỗi bàn có 1 tên riêng gồm Xoài (có cây xoài), Miếu (có cái miếu),Lan( có cây ngọc Lan) ,Táo (có cây Táo) và Bưởi( có cây bưởi ) . Xoài, Miếu,Lan ,Táo ,Bưởi mỗi tên có 4 bàn , hôm đó bàn khách cuối cùng ngồi ở dãy cây Bưởi dãy xa nhất , chị đó ngồi ở gốc cây Lan chờ coi khách có gọi gì thì nó lại , ở ngoài trời mà um tùm cây cối tranh tối tranh sáng nên có ai biết đâu, tới gần 22h khách gọi thanh toán, gọi mãi chị nhân viên ngay đó mãi mà ko trả lời cứ gục mặt trên bàn, nghĩ là nhân viên phục vụ ngủ gật nên khách vào tận trong quầy thanh toán với thu ngân ! Khách bảo là nhân viên của nhà hàng ngủ gật, ông chủ mới ra gọi , chạm vào thì người đã cứng ngắc rồi,hai tay buông thõng xuống dưới, trên tay còn lọ thuốc ngủ liều nặng đã dốc hết ! Trời lạnh nữa nên thân thể cứng ngắc rồi , công an đến điều tra thì kết luận là tự tử ! mãi sau này một trong những người khách đến nhà hàng ăn tối hôm đó mới kể là tối hôm đó thấy chị này quằn quại ở bàn gốc cây Lan( bàn Lan cách Bưởi tầm chục mét ) nhưng vì đang phê phê riệu với lại trời tối nên ông ấy nghĩ là mình hoa mắt nên ko để ý, tới khi phát hiện chị ấy chết rồi thì ông ấy mới té ngửa là chị ấy uống thuốc ngủ tự tử ,nhưng ko dám nói ngay lúc đó. Một thời gian dài nhà hàng đến khốn khổ , hay tin nhà hàng có ng tự tự chết đâm ra nhiều thực khách cũng e ngại mỗi khi đến ăn . Thời gian trôi qua, vụ tự tử đó cũng lắng xuống, nhà hàng lại đông khách trở lại, nhưng là nỗi ám ảnh cho mình vì hồn ma chị đó cứ quanh quẩn ko chịu siêu thoát..
Sau lần đó mình đã quen với việc có hồn ma trêu trọc, riết thành quen nên ko sợ nữa , chỉ tội mấy đứa nhân viên sau này mới vào làm nên ko biết,cá biệt có đứa con gái bị hù cho đến nỗi hất cả mâm đồ ăn mà bỏ chạy, chả phải nói hôm sau nó trốn biệt luôn ko dám đến làm nữa. Có lần mình bị trêu, hôm đó mình làm tối, đang ngồi cạnh gốc cây Lan thì bỗng thấy lạnh gáy, tự nhiên sao buồn ngủ thế , thế là ngủ luôn, ko biết mô tê gì luôn,sáng hôm sau tỉnh dậy thấy đang nằm trong phòng nghỉ rồi ! Mấy đứa làm cùng kể lại là hôm qua thấy mình gục mặt bất tỉnh tưởng trúng gió nên khênh vào đây, nhớ lại mà chưa hoàn hồn ! sau nhớ lại đúng cái chỗ chị kia chết mấy năm trc, đc vài hôm mình lại quên luôn chuyện đấy, hết giờ lên lớp là lại đi làm. Có hôm mình đang ngồi nhắn tin với mấy con bồ, tự nhiên nghe thoang thoảng có ai nói bên tai “ĐÀO LÊN ,ĐÀO LÊN ĐI “ , biết là lại gặp rồi nên mình mặc kệ..
Tối hôm đó lại ngủ mơ, lại mơ thấy chị đó, chị ấy dắt mình đi tới gốc cây Ngọc Lan rồi biến mất,mình choàng tỉnh mồ hôi nhễ nhại ! Dậy tắm rửa rồi đi học, học xong lại đi làm,công việc phục vụ chạy bàn lúc đông khách bận như chạy xô nên mình lại nhanh chóng quên, coi như ko có gì xảy ra,đc lúc rảnh rỗi đang ngồi trong nhà lá thì lại nghe tiếng gọi “ ĐÀO LÊN, ĐÀO LÊN ĐI “ ! Ngay lúc đó khách gọi lấy thêm đồ uống , làm mình như tỉnh mộng ! Công việc bận bịu lại làm mình quên chuyện đó thêm lần nữa,ko phải ra oai đâu nhưng mà trải qua mấy lần “gặp “ rồi nên mình ko sợ , với lại ông bà mình trông nghĩa trang, nhà cạnh ngay nghĩa trang luôn nên chả sợ gì cả , cái chuyện ban đêm vào nghĩa trang với mình nó là chuyện rất chi là bình thường. Mỗi lần gặp thì mình cũng thấy hồi hộp lắm, tim đập nhanh, nhưng đc cái vẫn giữ đc bình tĩnh, qua vài ngày lại quên hết ngay, như chưa có chuyện gì xảy ra cả !
Thời gian trôi qua, hôm dó nhà hàng có đơn đặt hàng đám cưới trọn gói, tập trung tất cả nhân viên trong nhà hàng để đi phục vụ, chỉ để lại nhà vài người thôi ! Tối trc hôm đám cưới ông chủ thết đãi tất cả nhân viên 1 bữa ra trò gọi là khao quân trc khi lâm trận , bia bật tưng bừng ! hôm đó mình nốc hết 7 hay 8 chai gì đó , ko say lắm nhưng chỉ khổ cái nhà vệ sinh thôi ! Tiệc tan cũng gần 12h đêm, buồn ngủ quá nên mình đi ngủ, mình lại mơ màng thấy chị kia, lại dắt mình ra gốc cây Ngọc Lan rồi mình nghe “ ĐÀO LÊN, ĐÀO LÊN “ ! Choàng tỉnh, chả hiểu mô tê gì, mình đang ngủ cạnh gốc Ngọc Lan rồi,trong tay có mảnh giấy viết 3 chữ” đào lên, gốc cây Ngọc Lan”, nhìn qua cũng biết là nét chữ con gai, cất mảnh giấy vào túi, xem đt thì mới gần 4h sáng, lững thững đi vào phòng , thấy mọi người đang nhớn nhác nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên. Thằng Nhân làm cùng nó bảo tất cả đang đi tìm mình, hỏi mình đi đâu, mình bảo là bị mộng du, ra ngủ ngoài gốc cây ngọc lan,tất cả chúng nó há hốc mồm vì “ bái phục “ ( tự hào ghê ) !Mọi ng bảo mình đang ngủ bỗng thức dậy rồi ra ngoài, bác đếp trưởng thấy mình đi ra ngoài, nghĩ là đi tè thôi, ai ngờ ca tiếng ko thấy quay về nằm,gọi tất cả dậy , tìm mãi ko thấy, ai ngờ mình ngủ gục ngoai gốc cây Lan, Nhớ lại giấc mơ mình gắn kết các chi tiết lại và suy luận chắc chắn hồn ma kia có điều gì đó trăn trối nên cứ luẩn quẩn ko chịu siêu thoát. Sáng hôm sau, tất cả lại đc ăn sáng trc khi đi phục vụ đám cưới. Sau khi xong đám cưới mình sẽ “ đào lên “ như hồn ma kia nói !
Đám cưới xong xuôi, mệt phờ người. 8h tối về tới nhà hàng, mệt rã ng nhưng lại phải làm tiếp vì nhà hàng đang đông khách. Tầm 10h tối đã vãn khách, mình lấy lý do ra xem khách cần gì thì lấy, ngồi cạnh gốc cây Lan luôn, mình dò dẫm tìm , đất trong gốc cây cừng ngắc, rồi mình thấy 1 viên gạch( gạch xây nhà ấy), nhấc nó lên là 1 cái hộp nhỏ bằng nhựa, đc chôn trong cái quấn băng dính kín hết bên ngoài, bên trong có 1 quyển sổ nhỏ , như là nhật ký ấybằng khoảng 3 ngón tay, 1 chiếc nhẫn và 1 chiếc khăn tay. Cất những thứ đó đi mình tiếp tục công việc. Về phòng mình mở đọc từng trang nhật ký mình biết sơ qua là chị này tển Ngọc Lan, yeu 1 ng con trai tên Tuấn , từng trang từng trang nhật ký vẽ lên bao nhiêu điều tươi đẹp của tình yêu đôi lứa, rồi đến gần cuối từng câu chữ có vẻ đẫm nước mắt , đại ý là chàng trai kia yêu người khác , làm chị ấy sống trong đau khổ. Trang cuối cùng chỉ vỏn vẹn vài dòng:
” tình yêu e trao anh là vĩnh cửu, xin chôn vùi giấc mơ đời e dưới gốc cây mang tên mình , gửi đến a , người em yêu Trần Minh Tuấn, mong ai đó sẽ gửi giúp đến a những kỷ vậy này “
Trong Nhật Ký có ghi lại địa chỉ của chàng trai tên Tuấn kia, từ đó mình chỉ gặp lại chị đó 1 lần nữa , trong mơ chị ấy nhờ mình đem những thứ đó tận tay đưa lại cho a Tuấn…
Mình tiếp tục làm cho nhà hàng đó thêm khoảng nửa năm nữa, vì học hành quá nhiều, mong muốn của chị Ngọc Lan mãi sau khi ra trg mình mới thực hiện đc vì quê a Tuấn ở xa. Lúc mình đến nhà a Tuấn thì a đã vợ con đuề huề rồi, mình kêu a ấy ra ngoài uống nc nói chuyện cho tiện, mình trao lại những thứ đó cho a ấy rồi xin phép ra về !
Truyện này do chính bản thân mình trải qua, ai ko thích cũng xin đừng ném đá, có ném cũng chả trúng đâu vì mình đang ở 1 nơi rất xa cơ ạ ! chúc các chế đọc truyện vui vẻ !!!!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chào bạn nha, mình rất cảm ơn sự tham gia và đóng góp của bạn, mình xin nói một vài điều như sau
Thứ nhất: về lỗi của web hoc24 thì như bạn thấy, cái gì cũng không thể hoàn hảo được, không thể tránh được lỗi, và chúng mình cũng đã cố gắng rất nhiều để khắc phục lỗi của web, một phần cũng do đội ngũ kĩ thuật bên hoc24 đang hạn chế nên nếu có lỗi bạn có thể trình bày trực tiếp với bên mình nha, sắp tới thì hoc24 sẽ có tính năng báo lỗi cho người dùng có được trải nghiệm tốt nhất ạ
Thứ hai: về quảng cáo trên web, thì mình đồng ý là nó có rất nhiều, và có thể gây khó chịu, nhưng nhờ có quảng cáo mà web ta mới có thể duy trì hoạt động và phát triển, vì đó là một nguồn phí không nhỏ đóng góp cho đội ngũ làm web để đem đến cho chúng ta một cộng đồng như ngày hôm nay đã được 7 năm rồi, vì thế nếu có thấy quảng cáo, mong bạn thông cảm vì đó cũng là một chút ít đóng góp của các bạn cho web đó ạ
Thứ 3: về vấn đề GP và CTV: mình đồng ý là bây giờ kiếm GP rất dễ, nhưng không phải ai cũng được làm CTV đâu ạ, đã có nhiều bạn đăng kí làm CTV nhưng bị trượt mặc dù rất nhiều GP, bởi bây giờ chúng mình đã có chọn lọc đội ngũ CTV sao cho hiệu quả và ý thức tốt, còn nếu bạn phát hiện ra trường hợp CTV xóa vô lý câu trl, cứ báo cáo với chúng mình, bọn mình sẽ giải quyết thích đáng ạ
Cảm ơn và chúc bạn có những trải nghiệm tốt cùng hoc24
Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.
Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…
Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:
"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".
Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…
Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…
Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi.
Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì đã thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game chưa được bao lâu nhưng đã đánh thắng mình. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải luyện tập thêm để phục thù. Nghĩ vậy, tôi liền thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi nhảy lên xe đạp đi luôn. Nhưng tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:
- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền cho bác chủ quán rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
- Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.
- Con… con…
- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!
Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những câu mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:
- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố mong con ý thức được điều đó.
Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố nhìn tôi. Tôi đã nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.
tham khảo
Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy mọi thứ như vừa mới xảy ra. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.
Nhân dịp mùng 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu đã quyết định sẽ tặng cho mẹ một món quà đặc biệt - đó là một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con tôi chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch để nhờ cô Hòa - đồng nghiệp của mẹ giúp đỡ. Cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để bố con tôi có thời gian chuẩn bị mọi thứ.
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm. Lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Một bó hoa hồng nhung thật đẹp. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ khi nhận được bó hoa này chắc chắn mẹ sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi dọn cất sách vở, tôi liền vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm. Còn việc chế biến món ăn sẽ do đảm nhận. Em Thu phụ trách dọn lau dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con tôi đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt đã được dọn lên bàn. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa hồng do chính tay tôi tự cắm. Sau khi làm xong hết mọi công việc, ba bố con tôi đều đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả.