K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Làm ơn hướng dẫn em viết bài này với(có dàn bài chi tiết càng tốt): Đề: Bài học của anh/chị rút ra từ văn bản sau: Cong, nhưng đừng gãy Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá cây rì rào. Nơi đó tôi cũng được...
Đọc tiếp
Làm ơn hướng dẫn em viết bài này với(có dàn bài chi tiết càng tốt): Đề: Bài học của anh/chị rút ra từ văn bản sau: Cong, nhưng đừng gãy
Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá cây rì rào. Nơi đó tôi cũng được ngắm những thân tre oằn xuống dưới sức gió rồi vút ngược lên trời cao khi những cơn gió lặng đi. Khi tôi nghĩ về tính đàn hồi của thân tre lúc chúng cong và thẳng ngược lại về vị trí cũ, khái niệm về sự thích ứng hiện lên trong óc tôi. Liên hệ điều này với con người, sự thích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc, nỗi u sầu, hoặc bất kỳ trạng thái nào đã làm căng thẳng hết mức những cảm xúc của con người.

Bạn có bao giờ cảm thấy mình gần như gục ngã? Bạn gần như bị bẽ gãy? Hãy cảm tạ trời đất vì sau thử thách ấy bạn vẫn còn tồn tại để có thể nói về sự trải nghiệm đó. Trong thử thách đó bạn đã cảm thấy một trạng thái tình cảm lẫn lộn đang đe dọa chính sức khỏe của mình. Bạn cảm thấy những xúc cảm bị rút kiệt, tinh thần kiệt quệ và bạn gần như phải hứng chịu một trạng thái về sức khỏe không lấy gì làm dễ chịu.

Cuộc sống là sự tổng hòa của những thời khắc tươi đẹp và đen tối, những phút giây hạnh phúc cũng như bất hạnh. Những bất hạnh tiếp đến sẽ gần như bẽ gãy bạn, nhưng hãy cố gắng cong người gắng chịu, đừng để bị bẽ gãy. Hãy nỗ lực đừng để hoàn cảnh hạ gục bạn.

Một chút hy vọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách cam go. Với niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hoặc một viễn cảnh tươi đẹp, thì mọi điều xem ra sẽ không đến nỗi tồi tệ. Thử thách cam go ấy rồi ra sẽ dễ dàng đương đầu hơn và kết quả cuối cùng thật xứng đáng. Nếu đường đời trở nên cam go và bạn đang ở vào thời điểm sắp gãy, hãy chứng tỏ sự thích ứng của mình. Giống như những cây tre, cong, nhưng không gãy.

(Bản dịch của Nhị Tường - Trang Quảng Đức)
0

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt. Bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

Bây giờ tôi đã mất đi một người bạn rồi, và chính cái chết của cậu bạn đó là d tôi gây ra. Đầu đuôi câu chuyện là thế này, hôm đó tôi nhìn thấy chị Cốc đang đi kiếm ăn gần cửa hang tôi, lúc đó tôi đã nảy ra 1 suy nghĩ trêu chị Cốc và rủ Dế Choắt - người bạn láng giềng cùng trêu với tôi nhưng do cậu ta nhát gan nên không dám và bảo tôi một mình đi. Tôi ở trong hang đã đọc thơ treu chị Cốc:

          Cái cò, cái vạc, cái nông

          Ba cái cùng béo vặt lông cái nào

          Vặt lông cái Cốc cho tao

          Tao nấu, tao nướng, tao xào tao ăn

Qủa nhiên chị Cốc nghe thấy và rất tức giận, cùng lúc đó, Choắt ra đến cửa hang và bị chị nghĩ oan nên có than đến đâu cũng bị cái mỏ của chị đâm vào lưng. Ngay lúc đó cơ thể Choắt đã yếu đi và cậu trút hơi thở cuối cùng mà chết. Trước lúc chết cậu đã khuyên tôi 1 bài học thấm thía không quên. Từ đó đến nay tôi vẫn nhớ bài học đó.

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

12 tháng 3 2017

a, Không thể lược bỏ sự việc “hòn đá xấu xí được xác định là rơi từ trên vũ trụ xuống” vì:

   + Chi tiết này trở thành cơ sở cho sự việc phần kết thúc

   + Chi tiết này lý giải cho sự việc người làng và đám trẻ kia nhận ra vẻ đẹp của hòn đá.

   + Chính chi tiết đó tạo nông dung tư tưởng của văn bản: hòn đá xù xì, vô dụng mà trở nên vĩ đại.

b, Từ những sự việc trên rút ra bài học:

   + Cần lựa chọn những sự việc, chi tiết tiêu biểu để kể

   + Các chi tiết phải góp phần làm nổi bật cốt truyện, đó phải là những chi tiết tiêu biểu, hấp dẫn.

Đề bàiCâu 1:Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi:Có giọt sương kiều diễmTính đỏng đảnh kiêu kìChẳng coi ai ra gìLuôn nghĩ mình đẹp nhất.Sương bảo chị Cỏ Mật:- Đấy, chị nghĩ mà xemKhông có tôi đậu lênChị làm sao lấp lánh?Sương còn bảo chị Nấm- Nếu tôi không đánh đuVành nón chị rất thôChứ làm sao duyên dáng?Khoe mãi không biết chánBỗng, nắng ập đến rồiĐang khoác lác liên...
Đọc tiếp

Đề bài

Câu 1:

Đọc bài thơ sau và trả lời câu hỏi:

Có giọt sương kiều diễm

Tính đỏng đảnh kiêu kì

Chẳng coi ai ra gì

Luôn nghĩ mình đẹp nhất.

Sương bảo chị Cỏ Mật:

- Đấy, chị nghĩ mà xem

Không có tôi đậu lên

Chị làm sao lấp lánh?

Sương còn bảo chị Nấm

- Nếu tôi không đánh đu

Vành nón chị rất thô

Chứ làm sao duyên dáng?

Khoe mãi không biết chán

Bỗng, nắng ập đến rồi

Đang khoác lác liên hồi

Sương thấy mình tan chảy...

Cỏ cây càng lộng lẫy

Hạt sương càng nóng ran

Có phải thấy bẽ bàng

Mà giọt sương chốn biệt.

a) Đặt nhan đề cho bài thơ trên?

b) Trong bài thơ giọt sương được miêu tả bằng nghệ thuật gì? Phân tích tác dụng?

c) Qua bài thơ, em rút ra được bài học gì cho bản thân <trình bày bằng một đoạn văn ngắn>

Các bạn giúp mk nhé! mk cần gáp lắm! cảm ơn các bạn nhìu!

0
27 tháng 9 2016

Hình thức của văn bản là bức thư của người bố gửi cho con nhưng nội dung mà bức thư đề cập đến lại là người mẹ. Người mẹ là nhân vật chính của câu chuyện. Người bố viết thư vì thái độ vô lệ của con đối với mẹ, mục đích giáo dục con cần phải lễ độ và kính yêu mẹ. Vì vậy nhan đề “Mẹ tôi” là hoàn toàn chính xác.

Qua văn bản này, ta thấy t/cam cha mẹ dành cho con cái là thiêng liêng hơn cả.Con cái ko có quyền chà đạp lên t/yeu thương cao cả đó.

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy...
Đọc tiếp

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.

7
27 tháng 2 2021

Hay quá

27 tháng 2 2021

chán lắm