K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 8 2021

Đại dịch Covid-19 đã làm điêu đứng nhiều nền kinh tế lớn trên thế giới. Trong khi đó, ở Việt Nam, chúng ta vẫn tự hào khi đã kiểm soát được khá tốt dịch bệnh. Để có được điều đó, bên cạnh sự chỉ đạo của các cấp lãnh đạo, còn phải kể đến ý thức trách nhiệm của mỗi công dân. Đó là sự chấp hành nghiêm túc các quy định phòng chống dịch bệnh như đeo khẩu trang khi đi đến nơi công cộng, giữ khoảng cách tối thiểu là hai mét, thường xuyên rửa tay sát khuẩn… Đặc biệt nhất phải kể đến đội ngũ y bác sĩ với tinh thần trách nhiệm luôn sẵn sàng xung phong lên tuyến đầu, trực tiếp công tác tại các bệnh viễn chữa trị cho bệnh nhân mắc Covid-19. Ngay cả những bác sĩ đã về hưu, hay sinh viên y khoa còn đang ngồi trên ghế nhà trường cũng luôn sẵn sàng góp sức mình vào “trận chiến” của đất nước. Hay như hình ảnh những chiến sĩ bộ đội đã nhường nơi ở của mình cho những người dân đang thực hiện cách ly, những chiến sĩ bộ đội biên phòng đang ngày đêm trông coi khu vực biên giới… Thật tự hào khi mọi người dân, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều một lòng quyết tâm đẩy lùi dịch bệnh. Tuy nhiên, bên cạnh đó, còn có một bộ phận không nhỏ thiếu đi tinh thần trách nhiệm. Thật đáng buồn về trường hợp của cô gái trốn cách ly vẫn ngang nhiên quay video đăng lên mạng để khoe khoang việc làm của mình, những người chỉ vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng dẫn người nhập cảnh trái phép vào nước ta… để lại nguy cơ lây nhiễm dịch bệnh trong cộng đồng. Những hành vi này đều đáng lên án, vì nó có thể phá hoại công sức của cả một tập thể. Chính vì vậy, mỗi người dân Việt Nam hãy luôn ý thức được trách nhiệm của cá nhân trong công cuộc phòng chống dịch bệnh.

tham khảo Trong quá trình thực thi công vụ phòng, chống dịch, các chiến sỹ CAND đã đón nhận được tình cảm quý mến của người dân. Và cũng trong quá trình này, họ đã có những việc làm, hành động ngoài chức trách, phận sự gây xúc động. Đó là, sáng 14/7, các đồng chí Đội CSGT, Công an huyện Phong Điền (Cần Thơ) đang cùng phối hợp các lực lượng chức năng đảm bảo phòng, chống COVID -19 thì thấy bà cụ lưng còng khó nhọc mang theo túi măng ra chợ bán.

Trung tá Nguyễn Văn Ân và Đại úy Lê Hoàng Nghiệm liền lại hỏi thăm. Khi biết bà cụ 85 tuổi, đi chợ bán măng nhà trồng, lấy tiền mua thuốc, các anh đã mua hết măng, rồi đưa cụ đi mua thuốc và đưa về nhà cách đấy 2km. Hành động ân nghĩa của các anh khi giúp đỡ bà cụ được người dân ủng hộ. Chủ hiệu thuốc đã không lấy tiền khi các anh đưa cụ vào mua; người dân quanh chợ nhìn thấy hình ảnh ấm áp này đã ghi lại, đăng tải trên mạng xã hội…

Cách hành xử của người chiến sỹ CSGT, Công an TP Hồ Chí Minh trong tình huống gặp phải vào ngày 30/7 khi đang làm nhiệm vụ xử lý người ra đường khi không cần thiết cũng thật đặc biệt. Khi đó, tổ công tác yêu cầu hai người đi xe máy theo hướng TP Hồ Chí Minh – Đồng Nai dừng lại để kiểm tra. Sau khi biết người em trai mới tốt nghiệp đại học đang chờ xin việc, người chị là sinh viên, do chỉ còn 200.000đ, không đủ mua thực phẩm nên họ phải đi xe máy về quê Phú Yên, chiến sĩ CSGT đã xử lý rất có lý, có tình. Anh không phạt họ, giải thích không được đi xe cá nhân về quê mà liên hệ với địa phương để được đưa về, đồng thời anh đã biếu họ 500.000 đồng để chi dùng tạm khi quay lại nhà trọ.

Ngoài các cá nhân là chiến sỹ Công an, tổ công tác riêng lẻ hỗ trợ người dân khi họ gặp khó khăn trong quá trình làm nhiệm vụ, thời gian qua, nhiều tập thể, đơn vị Công an đã chung tay giúp người dân trong mùa dịch. Đó là, Công an tỉnh Bắc Giang hỗ trợ người dân thu hoạch vải đang chín rộ; Công an tỉnh Nghệ An cấy lúa khi cả làng đi cách ly; Công an tỉnh Đắk Lắk tặng xăng cho người dân về quê bằng xe máy… Đây là những việc làm vô cùng đẹp đẽ, nhân ái, để lại ấn tượng tốt trong cộng đồng.

26 tháng 12 2021

Cảm ơn bạn

25 tháng 7 2021

Em tham khảo ở đây nhé:

Những câu chuyện cảm động trong dịch COVID-19

25 tháng 7 2021

dạ em cảm ơn

 

5 tháng 1 2022

Mỗi một ngày trôi đi với biết bao sự kiện, bao nhiêu thăng trầm khiến cho con người ta ngày càng trưởng thành hơn, tôi cũng như vậy. Tôi nhận thấy bản thân mình ở hiện tại có rất nhiều điểm khác so với quá khứ ngây ngô đến ngờ nghệch trước kia. Tôi đã khôn lớn thật rồi. Những thay đổi trong tôi đa số đều theo hướng tích cực, để tôi để cho các bạn nghe về quá trình trưởng thành của tôi.

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào tôi còn là một cậu bé đang chập chững biết đi, đang nói những tiếng bi ba bi bô gọi mẹ thì ngày hôm nay, tôi đã trở thành một cậu học sinh lớp 8. So với những năm tháng tiểu học, tôi thấy mình thay đổi khá nhiều, đặc biệt là ở ngoại hình. Hồi còn học mẫu giáo, tôi bị coi là thấp nhất lớp. Ấy vậy mà giờ đây, khi cơ thể phát triển, chiều cao của tôi tăng vọt, nó tăng nhanh đến mức mà những người họ hàng nhà tôi mỗi khi đến chơi đều phải trầm trồ nhận xét rằng: "Thằng cu Long này lớn lên cao nhỉ?". Đúng thật là như vậy, chiều cao hiện tại của tôi là một mét tám mươi mốt. Mẹ tôi thường đùa rằng: "Con đi thi người mẫu được rồi đấy!". Nhưng chiều cao chỉ là một trong những thay đổi đầu tiên khi tôi nhận ra mình đang trưởng thành, cái làm tôi ngạc nhiên nhất là giọng nói của mình. Các bạn có thể tưởng tượng được không, bỗng một ngày, vào buổi sáng, tôi thức dậy với một giọng nói "ồm ồm" như một ông cụ non. Tôi khá sốc, giọng nói trong trẻo ngày xưa của tôi đã biến mất, thì ra, tôi đã bắt đầu vỡ giọng rồi, để trở thành một người con trai trưởng thành hơn.

Ngoài những thay đổi đáng kể về ngoại hình, tôi còn nhận thấy trong từng suy nghĩ của bản thân là những rung động đối với những người bạn khác giới. Tôi có để ý đến một bạn nữ trong lớp. Từng cử chỉ, điệu cười của bạn nữ như khiến lòng tôi nở hoa, xao xuyến lạ thường. Không những thế, tôi còn cố gắng học thật tốt để có thể chỉ và giúp đỡ bạn đối với những bài tập khó. Tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất có thể để ghi điểm đối với cô bạn gái học cùng lớp. Hóa ra, tôi đã trưởng thành hơn thật rồi! Tôi biết cả những cách để cưa đổ cô bạn mà tôi thích, tôi có những rung động đầu tiên của một thằng con trai mới lớn.

 

Trưởng thành hơn, tôi biết lo cho gia đình nhiều hơn. Mỗi buổi chiều đi học về, tôi không còn la cà trong những quán game ở gần trường nữa mà thay vào đó là về nhà và phụ giúp cha mẹ. Tôi cũng biết cách cư xử hơn. Một lần, khi tôi và mẹ cãi nhau, tôi đã cố gắng kìm chế và không to tiếng đối với mẹ, vì tôi biết rằng mình không phải là đứa trẻ con khóc òa lên khi không được mua cho đồ chơi của ngày xưa nữa. Tôi còn tự sửa chữa được một vài đồ vật trong nhà mà không phải để bố mẹ phải đem ra ngoài tiệm, thấy ai khen mình, bản thân tôi cũng không dám nhận, vì thực ra tôi cũng chưa làm được gì mấy.

Khi tôi nhận ra mình đã lớn khôn, tôi cảm nhận được những thứ mới mẻ đang len lỏi từng ngày vào tâm hồn và tính cách của mình. Cảm giác hơi đột ngột nhưng cũng thật thú vị. Trưởng thành hơn để trở thành một người sống có ích hơn, biết suy nghĩ cho người khác hơn là một điều mà tôi hằng mong mỏi. Hồi bé, tôi mong sao mình lớn thật nhanh, nhưng khi lớn thật nhanh rồi, tôi vẫn thấy ngỡ ngàng và ngạc nhiên lắm!

Chặng đường đời phía trước vẫn còn dài. Sau này, khi rời xa mái trường và đi làm việc trong một môi trường mới, tôi còn cần phải trưởng thành hơn bây giờ nhiều. Nhưng tôi không hề lo lắng, tôi vẫn cứ tận hưởng những gì mình đạt được ở độ tuổi học sinh này, bởi bất kì một sự trưởng thành nào cũng cần có thời gian. Thời gian sẽ tôi luyện cho tôi trở thành một con người kiên cường hơn và dũng cảm hơn. Tôi tin là thế.

7 tháng 1 2022

nothing...

7 tháng 1 2022

Ko có

15 tháng 11 2021

Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Thủy là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Thủy thì thích đi chơi  còn em thì thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Thủy đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Thủy là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Thủy bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó bấy lâu. Với em, Thủy là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Thủy. 

Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có được người bạn như Thủy.