Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Việc làm đốt lửa, hành động đi đém chăn, cử chỉ nhón chân nhẹ nhàng - đã thể hiện sự chăm chút yêu thương của Người Cha mái tóc bạc đối với từng người lính như tình cha - con, tình ông - cháu.
Chú đội viên mơ màng trong khoảnh khắc hạnh phúc thần tiên. Chất thơ vừa thực vừa mơ đầy ân tượng:
Anh đội viên mơ màng Như nằm trong giấc mộng.
Ngoài trời thì mưa lâm thâm lạnh lẽo. Trong mái lều xơ xác, suốt đêm Lặng yèn bên bếp lửa - vẻ mặt Bác trầm ngâm. Bác vẫn ngồi... Bác vẫn không ngủ, Chí lo muôn mối như lòng mẹ... (Tố Hữu). Bác vĩ đại và ấm áp biết bao! Một so sánh rất đẹp, rất thơ đã ca ngợi tình nhàn ái Hồ Chí Minh:
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Tình huống thơ được đẩy tới cao trào. Chế Lan Viên trong Người đi tìm hình của nước từng viết: Hiểu sao hết tấm lòng lãnh tụ. . Anh đội viên cũng vậy, anh chưa hiểu vi sao đêm nay Bác trầm ngâm thao thức. Nghe Bác nói, anh đội viên vui sướng mênh mông. Tình nhân ái của lãnh tụ đã soi sáng tâm hồn người lính trẻ
k cho mk nha
Câu 1 :
\(\rightarrow \) BPTT : So sánh
\(\rightarrow \) Góp phần diễn tả trạng thái của anh đội viên trong đêm. Đó là trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chập chờn. Nhờ phép so sánh đó hình ảnh Bác trong tâm trạng mơ màng của anh đội viên giống như hình ảnh thiêng liêng, thần tiên.
Câu 2 :
Trong văn bản '' Đêm nay Bác không ngủ '' đã thể hiện rõ tình cảm mà Bác dành cho các đội viên của mình. Và qua các hành động, cử chỉ đó của Bác đã làm lay động trái tim của anh động viên với Bác. Anh lại càng kính trọng Bác hơn với sự ân cần, chu đáo của một vị cha già thân thương cùng với những lời nói dịu dàng, quan tâm đến anh. Bao nhiêu là tình thương chảy trong tim anh bây giờ luôn hiện hữu hình bóng Bác. Tuy Bác không máu mủ, cũng chẳng ruột thịt gì nhưng anh đã xem Bác là người cha thứ hai của mình. Tôn trọng, ngưỡng mộ và quý mến Bác. Tất cả những tình thương ấy đều được thể hiện bằng sự quan tâm của anh với Bác. Lo lắng tại sao đã gần sáng rồi mà Bác còn chưa ngủ ? Qua đó, ta có thể khẳng định rằng nếu biết quan tâm người khác ta cũng sẽ nhận lại điều tương tự.
Em tham khảo:
Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ là biện pháp so sánh: "Như nằm trong giấc mộng" và "Ấm hơn ngọn lửa hồng". Hình ảnh so sánh thứ nhất "Anh đội viên mơ màng/ Như nằm trong giấc mộng" để thể hiện việc anh đang đi vào giấc ngủ và gặp Bác trong mơ. Hình ảnh so sánh thứ hai là "Bóng Bác cao lồng lộng/ Ấm hơn ngọn lửa hồng" là tác giả đã so sánh bóng hình của Bác vĩ đại và có hơi ấm hơn ngọn lửa sưởi ấm cho nhân dân VN. So sánh bóng Bác ấm hơn ngọn lửa là tác giả đã muốn thể hiện tình yêu thương ấm áp của Bác dành cho nhân dân VN vĩ đại và bao la vô bờ. Nhờ có Bác soi đường chỉ lối mà Cách mạng VN mới có thể đi đến thắng lợi cuối cùng.
Tôi luôn cho rằng mỗi người trong chúng ta đều có những người hùng riêng của lòng mình. Người hùng ấy có thể là một người có sức mạnh phi thường như siêu nhân,... Nhưng cũng có những người hùng chỉ là một người bình thường như bao người khác. Với tôi, người hùng trong lòng tôi chẳng có gì đặc biệt cũng chẳng có sức mạnh siêu nhiên, to lớn, phi thường, ông chỉ là một người hùng thật nhỏ bé, thật thầm lặng giữa cuộc sống bận rộn, quay cuồng này. Người hùng của tôi chính là bố.
Tôi được lớn lên trong một gia đình với mẹ là giáo viên còn bố là một bác sĩ thú y. Chẳng có gì đặc biệt hơn bao bạn khác. Thế nhưng, tôi luôn cho rằng, công việc của cả bố và mẹ đều là những công việc khiến cho người khác phải khâm phục biết nhường nào. Nếu như mẹ là một người lái đò, một người đưa dẫn con thuyền tri thức để trồng nên bao lớp người thì bố lại là một bác sĩ với công việc chuyên dành cho những chú cún cưng của người khác.
Cũng giống như các bác sĩ bận rộn ở bệnh viện lo cho từng bệnh nhân, bố tôi cũng bận rộn lo cho những con vật nuôi đến thăm khám bệnh. Vậy nên công việc của bố luôn luôn bận bịu mỗi ngày. Công việc ấy tưởng chừng như vô cùng nhẹ nhàng, không hề có sự mệt nhọc. Thế nhưng không phải ai cũng biết nỗi vất vả mà bố phải chịu hàng ngày.
Mỗi chú cún tới nhà của tôi để khám đều là những chú cún cưng của người khác, được nuôi trong nhà và đã quen với hơi người thế nhưng không phải thế mà việc tiếp cận chúng dễ dàng hơn. Chúng vẫn sẵn sàng xù lông và cắn người mỗi khi người lạ tới gần. Thế nên, công việc của bố là từ từ làm quen với từng em rồi thăm khám cho các em ấy. Bản tính của các em ấy giống như một em bé vậy nên bố phải rất tỉ mỉ và rất nhẹ nhàng mới có thể chạm vào các em ấy được. Có khi bố vừa đùa vui vừa cắt lông cho một em chó xù, có khi bố lại thăm khám cho một em mèo Ba Tư lông xù đáng yêu. Nhưng cũng có khi là những em chú Bull hung hăng khiến bố phải vất vả một hồi mới khám được cho em ấy. Công việc của bố tôi tưởng như chẳng có chút nguy hiểm nào, vậy mà không, cũng nguy hiểm lắm các bạn ạ!
Có một lần bố thăm khám và chữa cho một em mèo bị bệnh. Em ấy đã gầm gừ và quay lại cắn bố tôi khiến bố bị thương ở tay. Vì điều này mà phải mất một thời gian sau bố mới có thể quay lại công việc của mình vì vết cắn của em mèo kia để lại vết thương khá sâu trên tay của bố.
Tuy công việc chăm sóc các chú cún cưng bận rộn là vậy nhưng chưa bao giờ bố lơ là hay không quan tâm tới chị em tôi. Chỉ một chút thời gian trong ngày, nhưng ông vẫn dành thời gian nói chuyện, hỏi han chị em tôi đủ thứ trên đời. Mỗi câu chuyện của bố dường như luôn chứa đựng niềm vui, những bài học nhỏ mà bố muốn dạy chúng tôi.
Có một điều đặc biệt trong nhà chúng tôi đó là có rất nhiều những con vật nhỏ nhỏ, đặc biệt là mèo và chó. Chính bố là người đem chúng về. Có lẽ điều đã khiến tôi tôn sùng bố tôi nhiều như vậy, đó là bởi vì ông luôn là người giang tay, cứu cánh cho những con vật nhỏ bé khốn khổ kia. Bất cứ khi nào, bất cứ giờ nào lúc nào, chỉ cần có một cuộc gọi là ông lại bỏ đó tất cả mọi việc và đến xem xét tình hình của chúng. Có lẽ ý thức trách nhiệm và tình thương yêu động vật chính là động lực để bố bố lúc nào cũng luôn thực hiện đúng những trọng trách của mình đối với những con vật, bao gồm cả việc cứu chúng.
Tôi nhớ rõ có một lần khi tan học về nhà. Tôi thấy bố cũng đã kết thúc công việc của mình và chuẩn bị vào bếp vì hôm đó mẹ tôi về khá muộn. Ngay lúc ấy, một cuộc điện thoại gọi tới. Vậy là bố tôi nhanh chóng thay đồ rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà. Tôi rất tò mò nên chạy theo bố. Thì ra cuộc điện thoại đó là của một bạn của bố - người đã phát hiện ra những chú mèo con nhỏ vừa mới sinh bị bỏ rơi ở lề đường. Chú ấy biết bố tôi là người hay cứu giúp động vật nên đã gọi cho bố tôi. Nhìn thấy những con mèo con nhỏ nằm trong chiếc thùng carton, ánh mắt bố như trở lên rạng ngời và kèm theo là một tiếng thở phảo nhẹ nhõm khi cả thảy bốn chú mèo con đều khỏe mạnh. Bố đã bế chúng lên, cưng nựng chúng như một con mèo mẹ thực thụ vậy. Và bố đã mang về nhà chúng, chăm sóc chúng cẩn thận như chăm những đứa con nhỏ vừa mới sinh của mình. Vậy nên, đôi khi tôi thấy thật ghen tỵ với những con vật nuôi của bố. Không chỉ lần đó, bố đã không biết bao lần đem về nhà những con vật nuôi nhỏ bị bỏ rơi ngoài đường. Và với tình thương và sự chăm sóc hết lòng của bố, những con vật đó lớn lên và ngày càng khỏe mạnh. Tình yêu thương của bố dành cho chúng đã khiến chúng trở nên hạnh phúc hơn. Có lẽ cũng chính vì thế mà tôi luôn cảm thấy bố của mình là một con người thật vĩ đại, bố là thiên thần đã cứu lấy rất nhiều sinh mạng giữa cuộc đời này. Khi mà ngoài kia, bao nhiêu người vẫn đang tay hành hạ, vứt bỏ những con vật nhỏ bé đáng thương, thì bố lại là người đem cho chúng hi vọng mới về một tổ ấm đầy tình yêu thương. Vậy đó, bố cứ thế làm nên bao điều kì diệu, gây dựng lên trong lòng chúng tôi tình yêu thương đối với những con vật quanh mình.
Chính thế, chẳng cần có siêu năng lực, chẳng phải có sức mạnh phi thường, bố tôi là một người hùng thầm lặng như thế. Bao nhiêu sinh mạng đã được bố đem về và truyền cho chúng niềm tin về cuộc sống mới. Bố là người xây dựng lên cho chúng tôi một tấm lòng biết bao dung, biết yêu thương từ những vật nhỏ bé bên cạnh mình. Bố là một người hùng như thế trong lòng tôi và cả những con vật nuôi trong nhà tôi nữa.
Anh Thư
Qua nội dung Viết thư UPU lần thứ 48 chủ đề về Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là Bố, em sẽ có cơ hội được tìm hiểu rõ hơn về đấng sinh thành, cũng như cảm nhận được những gì tốt nhất mà cha mẹ luôn dành cho mình. Nhưng không chỉ có cha, mẹ mà những người thân xung quanh em như ông nội, người thầy cũng là những người luôn dành những điều tốt, dìu dắt chúng ta trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Để hiểu rõ hơn về vấn đề này cũng như có thêm kiến thức tham gia cuộc thi viết thư UPU lần thứ 48, các em có thể tìm hiểu Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là ông nội hay chi tiết phần Viết một bức thư về người hùng của em, người hùng là thầy giáo. Hãy chú ý tham khảo và nắm bắt kỹ chi tiết những nội dung bổ ích này nhé.
Tham khảo nha em:
Trong đoạn thơ trên có 2 hình ảnh so sánh là:
- Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng.
- Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Tác dụng:
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng.
Miêu tả trạng thái đầu tiên của anh đội viên lần đầu thức dậy.
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Bác đang ngồi bên bếp lửa, lớn lao, ấm áp và gần gũi.
⇒⇒ Hai phép so sánh trên khẳng định tình cảm yêu thương ấm áp của Bác dành cho các anh đội viên còn ấm áp hơn ngọn lửa hồng. Tình cảm của anh đội viên đối với Bác xúc động, kính yêu
Tham khảo:
Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây
Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó
Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây
Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình
Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa
Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa
Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
Gợi ý: Nên mơ 1 giấc mơ đẹp
-Tượng tưởng tình huống bắt đầu vào giấc mơ: Ngủ quên, Bà , mẹ hát ru rồi ngủ ,...
-Trong giấc mơ đã thấy cảnh tượng gì?
+Một bầu trời bao la ngát xanh,..
+Dưới lòng đất
+Dưới biển
+Trong hậu cung
+Trở về quá khứ
+...:)
-Tưởng tượng: Bạn gặp được được ai, hay nghe được những gì>
+Tưởng tượng đi: Bạn gặp được 1 con thú cho bạn cưới đưa đến 1 thế giới kì lạ, bạn gặp bao nhiêu thứ hoặc bạn được ban sức mạnh cíu cả thế giưới, hay bạn gặp ông bụt hay bạn gặp người hoạn nạn rồi cíu giúp
-Kể thật chi tiết, sinh động , phong phú
-Bỗng bạn tỉnh dậy và ngớ người ra vì đó chỉ là 1 giấc mơ . Chạy ra kể cho mẹ
-Nêu cảm tưởng của bạn: :))
<3
Ngôi trường em đang học là trường trung học cơ sở Nguyễn Huệ. Ngôi trường có ba dãy phòng học hình chữ U, rộng rãi, thoáng mát. Rải rác khắp sân trường có những cây bàng xanh tươi, vừa che bóng mát vừa tạo mảng xanh cho ngôi trường. Dọc dãy hành lang có những hàng ghế đá để chúng em ngồi đọc sách, báo trong giờ ra chơi. Phía sau ngôi trường có khoảng sân rất rộng, để chúng em vui chơi thỏa thích. Em rất quý ngôi trường này và em xem nó như ngôi nhà thứ hai của mình.
Anh mơ có 1 cô hoa hậu chân dài tới nách đến vạch vú cho anh chịch