Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trường của tôi là một trường ngôi trường nhỏ, thuộc vùng ven biển của Huyện Kim Sơn. Trường tôi tương đối đơn sơ hay nói cách khác là điều kiện cơ sở vật chất hạ tầng. Cả ngôi trường chỉ gồm 12 phòng học, 4 phòng Hiệu bộ, cách nhau bởi một sân chơi nho nhỏ, dành cho học sinh lúc ngoài giờ. Tuy điều kiện thiếu thốn là thế nhưng giáo viên ở đây không những không buồn mà còn vui vẻ đón nhận một cách hứng khỏi.
Họ thể hiện bằng sự nhiệt huyết trong công việc, sự vui vẻ, tự hào khi nói chuyện với đồng nghiệp về ngôi trường của mình. Học sinh trường tôi học cũng rất tốt, trong các kì thi vào cấp 3, hầu như các thủ khoa đều là học sinh trường tôi. Chúng tôi rất hãnh diện về điều này, chúng tôi luôn cố gắng học tập thật tốt, để có thể làm giàu đẹp thêm ngôi trường thân yêu của mình
In đậm : Câu Ghép
Câu 1: a)
- học sinh: một học sinh, các học sinh, các em học sinh.
- giáo viên: người giáo viên, một giáo viên ưu tú, người giáo viên nhân dân.
b) Tự chép.
Câu 2: Suy nghĩ kĩ nha bạn, mình nghĩ nói về gia đình thì cũng khá là dễ thôi. ;)
Cuộc đời của mỗi con người đều được sinh ra trong một gia đình tràn ngập hạnh phúc. Đó là nơi nuôi dưỡng những con người.“ tổ ấm gia đình , ko gì sánh đc , một mai mốt bc’, đưa ta vào đời ..” Người xưa nói, dù là vua chúa hay anh dân cày, người hạnh phúc nhất là người tìm được sự yên ấm dưới mái nhà của mình. Dù là biệt thự, chung cư, hay nhà ngói, song cần nhất, đó phải là một mái ấm.Có phải chăng chính vì thế mà có câu “ gia đình là bếp lửa sưởi ấm….”. Những câu hát " “ lung linh lug linh tình mẹ tình cha , lung linh lung ling cùng một mái nhà . Lung linh lung linh cùng buồn cùng vui , lung linh lung linh 2 tiếng ... gia đình. Đó là điều mà nhân dân Việt Nam ta luôn coi trọng.
tham khảo ạ : https://vndoc.com/van-mau-lop-2-ke-ve-mot-viec-lam-tot-cua-em-126881
Gia đình mình có 4 người đó là Bố mình, mẹ mình, mình và cậu em trai. Bố mình tên lầ Hùng năm nay bố đã 36 tuổi rồi. Bố mình rất hiền nhưng đôi lúc cũng rất nghiêm khắc. Bố mình là người bảo vệ và che chở cho gia đình và chị em mình.Trong gia đình, ngoài bố là người bảo vệ và che chở cho chúng mình có có mẹ. Mẹ mình tên là Thơ. Năm nay mẹ 34 tuổi, mẹ mình là một người mẹ rất hiền và đảm đang. Còm em mình tên là Khánh, năm nay em ấy được 2 tuổi.
Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.
Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”. Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt. Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:
- Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?
- Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? - Em vội vàng trả lời thầy.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:
- Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
Sau khi thi đỗ vào một trường cấp hai chuyên của huyện, tôi rất hãnh diện. Mọi người trong gia đình đều cảm thấy tự hào về tôi. Điều đó khiến tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng việc học hành.
Ở lớp học, tôi quen được nhiều người bạn mới. Chúng tôi thường bày trò nghịch phá khiến các thầy cô rất tức giận. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo lũ bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học. Chúng tôi đã đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra....
1.mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm và đó cũng chính là mùa mà em thích.Gia đình em dường như năm nào cũng về quê ở đó tụ tập rất nhiều người khung cảnh ở đó thật ấm cúng.Tích tắc tích tắc năm cũ đã đi qua thật là nhanh năm mới đến đem đến con người bao hạnh phúc tối hôm đó nhà em đang tập chung lại đón giao thừa tiếng cười vang lên trong đêm đó chương trình gặp nhau cuối năm đem lại cho gia đình em một niềm vui khiến em thích thú
2.Dường như ai cũng đều ước vọng năm mới học giỏi thàng đạt đúng không?nhưng riêng em,em chỉ mong rằng lớp 7a1 chúng em đạt được nhiều thành tích trong học tập,được nhiều thầy cô yêu mến.trong lòng hân hoan ước mong gia đình được được hết nợ.Thế giới không còn chiến tranh thôi .
Gia đình tôi bao gồm bốn người: bố, mẹ, tôi và một em gái. Do bố mẹ tôi là công nhân nên thường phải dậy sớm đi làm nên việc đưa đón em thuộc về trách nghiệm của tôi. Tôi học hơn em tôi một cấp học mà trường cũng gần nhau. Từ sáng sớm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và hoàn thành việc bố mẹ giao. Rồi sau đó chúng tôi cùng nhau tới trường. Dù công việc có bận rộn, bố mẹ vẫn luôn dành thời gian quan tâm đến việc học của tôi và em tôi. Em tôi là học sinh lớp 9 sắp thi chuyển cấp nên gia đình lúc nào cũng dành sự động viên lớn cho em. Vào thời gian rảnh, gia đình tôi thường ra ngoài chơi thể thao hoặc đi pinic. Tôi rất yêu quý và trân trọng gia đình của mình