Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em : Lan này , bạn đã đọc truyện Những người khốn khổ của Vích - to Huy - gô chưa ?
Lan : Ukm ....... mk chưa đọc , chuyện đó có hay ko ?
Em : Hay lắm bạn ạ ! Có 1 chương ns về chú bé Ga - vơ - rốt ở Pa-ri , chú rất gan dạ , vượt qua mặt trận và cuối cùng chú bé đã hi sinh , đó là cái chết của thiên thần đó . Đọc câu chuyện mk cảm thấy rất thik thú !
Lan : Vậy à ? Cảm ơn bn nhiều nhé , mk sẽ tìm đọc cuốn chuyện đó !
Em : Ok bn !
Em : Lan này , bạn đã đọc truyện Những người khốn khổ của Vích - to Huy - gô chưa ?
Lan : Ukm ....... mk chưa đọc , chuyện đó có hay ko ?
Em : Hay lắm bạn ạ ! Có 1 chương ns về chú bé Ga - vơ - rốt ở Pa-ri , chú rất gan dạ , vượt qua mặt trận và cuối cùng chú bé đã hi sinh , đó là cái chết của thiên thần đó . Đọc câu chuyện mk cảm thấy rất thik thú !
Lan : Vậy à ? Cảm ơn bn nhiều nhé , mk sẽ tìm đọc cuốn chuyện đó !
Em : Ok bn !
Em : A ! Phương ! Khỏe không ?
Phương : Mình khỏe còn cậu thì sao !?
Em : Mình khỏe ! Mà nè điểm trung bình giữa HKII cậu được bao nhiêu ?
Phương : Ờ ! 9 điểm đúng ! Còn cậu !
Em : Mình được 9,1 ! Xích mích nhau một chút !
Phương : bye nha ! Phương bận rồi !
Em : ok ! bye !
tk mk nha
ai nhanh nhất minh k cho,thank you vinamilk. nhanh lên mình gấp lắm.
Đoạn đối thoại :
Mẹ: Con đã cho mèo mimi ăn chưa ?
Em: Dạ! Con đã cho cho mèo ăn rồi ạ! "Em" ý ngoan lắm mẹ ạ! Trông lại dễ thương nữa! Nhìn bộ lông trắng muốt lại mượt như nhung của mimi, con chỉ muốn ôm mimi vào lòng thôi! Đáng yêu quá!
Mẹ : Ừ! Con chăm mimi thật tốt nhé! Chẳng mấy chốc nó lại lớn thành "thiếu nữ" cho mà xem.
Con : Vâng ạ! Con sẽ hứa! Vì mimi là bạn thân của con mà mẹ!
Tính tôi vốn cẩu thả, học xong đâu vứt đồ ngay xuống đó, nên khắp phòng của tôi chỗ thì thước kẻ chỗ thì bút chì. Mỗi thứ nằm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì mở, quyển thì ngang quyển thì dọc. Tất cả cứ rối tung lên chẳng có nền nếp gì cả.
Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đến, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứ diễn ra như vậy nếu như không có chuyện đó xảy ra. Đó là một tối thứ bảy nên tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng xôn xao lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôi đang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bất chợt tôi thấy quyển sách trên bàn động đậy và nó nói rất to, giọng ồm ồm:
- Tôi buồn cho cậu chủ nhà mình lắm. Trước tôi bóng láng và đẹp đẽ như vậy mà cậu chủ chẳng hề quan tâm để tôi bây giờ nhàu nhỉ chẳng khác gì mấy anh giấy vụn. Những bức tranh màu giờ cậu tô vẽ vào đủ thứ, trông khiếp quá. Nhiều lúc tôi chẳng dám nhìn ngắm khuôn mặt của mình nữa. Chiếc áo ni lông mẹ cậu chủ mua để mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thế là tiện thể cậu xé toan cho vào sọt rác. Mùa đông đến nơi rồi sẽ lạnh lắm đây.
Tôi chợt nhận ra đó chính là quyển sách ngữ văn lớp 6. Chết thật! Bỗng tôi lại nghe tiếng sột soạt, thì ra anh Ba Lô đúng ra phải nằm trên tường lúc này cũng đang nằm vạ vật ở dưới đất, sau một hồi gãi khắp nơi anh cũng lên tiếng:
- Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị về tôi cũng đẹp và sạch sẽ, thế mà giờ đây, sau một thời gian quăng quật, mình tôi đầy đất và cát lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhiều lúc tôi muốn bỏ quách cậu chủ mà đi.
- Lạch quạt! Lạch quạt! Các anh ơi tôi cũng khổ không kém, dù tôi cũng chỉ là chiếc thước kẻ nhỏ bé, vậy mà cậu chủ cũng hành hạ tôi ra trò. Trước đây tôi lành lặn, bóng bẩy bao nhiêu thì giờ đây đầy mình tôi nham nhở những vết thương mà không bao giờ có thể lành được. Số má thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vậy, chẳng còn hình hài của cái thước kẻ nữa hu hu.…
Sau một hồi than thở khóc, chị thước kẻ lại nằm dài ra bàn, mắt nhìn lên trần nhà, ra dáng buồn chán lắm. Tưởng như mọi chuyện đến đây là dừng lại, thì bỗng anh bút đang nằm trên bàn bỗng bật dậy, giọng đầy bực tức:
- Tôi định không nói nữa nhưng im lặng mãi tôi không chịu được, các anh xem, tôi bây giờ còn ra dáng một chiếc bút nữa không. Mình mẩy tôi cũng cong queo, sứt sát, cả chiếc ngòi của tôi, trước đây trơn chu đi lại trên giấy dễ dàng đến như vậy, thế mà giờ đây đi trên giấy rất khó vì mấy lần câu ấy cắm xuống đất, hỏng hết cả ngòi. Đấy các anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà đến giờ này bút tôi vẫn chưa được đóng nắp.
Chiếc giá sách trên tường thì xuýt xoa kêu:
- Tôi lạnh lẽo và cô đơn quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rồi. Tôi cũng chẳng còn được đẹp như lúc mới mua về nữa. Cả sách và vở cùng lên tiếng:
- Tôi cũng muốn lên đó lắm nhưng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quăng quật khắp nơi. Đau hết cả mình mẩy. Nghe những đồ dùng học tập nói về mình như vậy, tôi giật mình nhận ra quả là tôi quá cẩu thả và vô tâm.
Vừa nghĩ đến đó, tôi chợt nghe anh sách ngữ văn lên tiếng:
- Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lười biếng được nữa. Tất cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa. Thấy vậy, tôi giật mình hét to:
- Không! Tôi không phụ lòng các anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và cất đồ dùng học tập cẩn thận.
Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc. Ôi hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá sách vở vẫn còn nguyên nhưng quả thật mỗi thứ một nơi, lung tung, bừa bộn. Tôi vội vã vùng dậy thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giường ngủ và trước khi đi ngủ, tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ đối xử với đồ dùng học tập như trước nữa.
Mk ko chép mạng đâu
My : Oa , trên tay cậu có đồ chơi đẹp vậy . Ai mua cho thế ?
Em : À , cô tớ đi công tác xa và về thưởng cho tớ đó !
My : Cho tớ mượn 1 xíu được ko ?
Em : À , đây tớ đưa cho
My : Ôi trời , con gấu bông đẹp quá . Lớp bông thật mịn màng , đôi mắt tròn xoe , chú có 1 bộ váy đẹp quá ! Tuyết à , quả nhiên , cậu có vui không ?
Em : Tất nhiên là có
My : Con gấu bông này nhìn nó là tớ muốn ôm suốt luôn
Em : Ồ
My : À trả cậu nè
Em : À ừm
Có lẽ ai đã đọc truyện đều nhớ đến cây đàn và niêu cơm đất thần kì. Nó đã trở thành biểu tượng gắn với hình ảnh Thạch Sanh. Mỗi lần đọc xong truyện “Thạch Sanh”, gấp sách lại, em có cảm giác như nhân vật đang bước ra từ câu chuyện, gần gũi và chân thật. Đó là một chú Thạch Sanh cao lớn, vạm vỡ với những bắp tay cuồn cuộn. Thân hình cân đối, cường tráng càng làm tăng thêm vẻ đẹp. Thạch Sanh đóng một cái khố, trên đầu quấn một chiếc khăn nâu, vai đeo cung tên... đi từ trong rừng ra với những bó củi to trông như lực sĩ của rừng xanh.
Chú Thạch Sanh mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ. Thạch Sanh không phải là con người bình thường mà là thái tử, con Ngọc Hoàng xuống đầu thai làm con của một đôi vợ chồng già ở Cao Bình. Nguồn gốc cao quí và khác thường ấy như điềm báo cho ta biết cuộc đời Thạch Sanh sẽ không phẳng lặng mà gặp nhiều thử thách, chông gai. Thạch Sanh là một chàng trai tốt bụng, chăm chỉ và tài giỏi. Thạch Sanh thật thà lắm nên bao lần bị Lí Thông lừa mà không hề hay biết. Ở cạnh Lí Thông gian xảo, chú đã sống chân thật hết mình, giúp hắn biết bao việc. Không chỉ có vậy, lúc nào chú cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác khi hoạn nạn, chẳng từ nan. Thạch Sanh đã giết được chằng tinh không chỉ cứu được mẹ con Lí Thông mà còn giúp được dân làng thoát khỏi nanh vuốt độc ác của đại bàng khổng lồ … và hơn cả, Thạch Sanh đã đánh thắng được quân mười tám nước chư hầu bằng trí thông minh của mình mà không tốn một hòn tên mũi đạn. Những chiến công oai hùng đó của chú Thạch Sanh thật đáng ngưỡng mộ.
Trải qua nhiều khó khăn, Thạch Sanh càng thể hiện được bản lĩnh, tài năng của mình. Chấp nhận đi canh miếu thờ, rồi gặp chằn tinh chú sẵn sàng chiến đấu mà không hề run sợ, thấy đại bàng bắt công chúa, Thạch Sanh dũng cảm lẫn theo dấu vết rồi xin xuống hang đánh đại bàng giải cứu. Khi bị vu oan tội ăn cắp của cải nhà vua và bị bắt vào ngục tối, Thạch Sanh mang cây đàn ra đánh, tiếng đàn đã đến được với công chúa, chú tự giải cứu được chính mình. Thử thách mười tám nước chư hầu đã thể hiện roc nhất tài năng cũng như tấm lòng nhân ái của chàng dũng sĩ. Niêu cơm thần kì đã giúp Thạch Sanh làm cho các binh lính tâm phục khẩu phục mà rút về. Trong niềm vui hân hoan chiến thắng ta càng thấy Thạch Sanh đẹp hơn bao giờ hết, vẻ đẹp hài hoà giữa ngoại hình với tâm hồn và tài năng.
Anh hùng Thạch Sanh mãi là người dùng sĩ của các bạn nhỏ các thế hệ từ xưa cho đốn mãi về sau. Dù đọc bao câu chuyện cô tích khác nhưng hình ảnh chú Thạch Sanh vẫn mãi đọng lại trong tâm trí mọi người.
Trong kho tàng truyện dân gian truyện cổ tích thì không thiếu nhưng câu chuyện về những cô bé cậu bé từ nhỏ đã được biết đến la rất thông minh. Trong đó có câu chuyện em bé thông minh là một câu chuyện khá nổi tiếng nói về một em bé rất thông minh đề cao trí khôn dân gian từ đó tạo ra tiếng cười vui vẻ hồn nhiên nhưng không kém phần thâm thúy. Em bé khoảng chừng bảy tám tuổi,con của một nhà nông dân bình thường nhưng rất mạnh dạng và nhanh trí. Em không hề rụt rè,nhút nhát như những đứa bé khác cùng tuổi mà dám đối thoại với viên quan và cả nhà vua.Em bé đã giải được những câu đố oái oăm ,hóc búa đầy bất ngờ của viên quan,nhà vua và xứ thần nước láng giềng khiến em rất khâm phục.Câu đố xâu sợi chỉ qua ruột con ốc vặn dài của sứ thần nước láng giềng làm cho các ông trạng,đại thần,nhà thông thái đều lắc đầu bó tay nhưng em bé thì vừa chơi vừa hát câu giải đố một cánh dễ dàng.Em mong mọi trẻ em đều thông minh,nhanh nhẹn như em bé.
Giám đốc: Alo
Bồ nhí: Em nhớ anh quá!
Giám đốc: Biết rồi
Bồ nhí: Anh hôm nay sao vậy? Anh còn nhớ em không?
Giám đốc: Nguyễn Văn Còn
Bồ nhí: Bà xã anh đang ở nhà hả?
Giám đốc: Đúng rồi
Bồ nhí: Hôm nay mình gặp nhau nha?
Giám đốc: Lê Văn Bận
Bồ nhí: Vậy khi nào gặp?
Giám đốc: Trần Văn Mai
Bồ nhí: Sáng hay chiều hả anh yêu?
Giám đốc: Hoàng Văn Chiều
Bồ nhí: Mấy giờ anh yêu?
Giám đốc: Đinh Văn Bảy
Bồ nhí: Vẫn ở khách sạn cũ hả?
Giám đốc: Nguyễn Y Vân (vẫn y nguyên)
Bồ nhí: Cho em tiền như mọi lần nha?
Giám đốc: Vũ Như Cẩn (vẫn như củ)
Bồ nhí: À quên cho em thêm tiền mua cái áo đầm mới nha?
Giám đốc: Hồ Văn Được
Bồ nhí: Anh hứa nha !!!
Giám đốc: Ngô Văn Hứa
Bồ nhí: OK! Ngày mai, buổi chiều, 7 giờ, ở khách sạn cũ, em sẽ chiều anh hết mình, hôn anh chụt chụt.
Giám đốc cúp máy cái rụp, nói rõ to cho sư tử nhà nghe: "Bực mình, có cái danh sách khen thưởng từng đó người mà không nhớ".
Tham Khảo:
Quang Huy mới chuyển đến lớp em từ đầu học kì 1. Huy là người mạnh dạn, năng nổ nên chúng em đã nhanh chóng kết thân với nhau. Trong học tập, Huy luôn tích cực dơ tay phát biểu, chăm chỉ học tập. Tổng kết học kì 1 "Huy đạt danh hiệu học sinh giỏi. Huy là tấm gương sáng để chúng em noi theo".
-----------------HẾT----------------------
Người bạn học cùng lớp mà em rất yêu quý là Đình Minh. Bạn có nước da đen, mái tóc ngắn hơi quăn. Minh có đôi mắt sáng, dáng người nhanh nhẹn. Cũng giống như những cậu trai khác trong lớp em, Minh rất thích đá bóng, chơi đuổi bắt trong sân trường.
Mẹ : Sao Tiếng Anh con kém thế ?
Em : Dạ , con ...
Mẹ : Mẹ thấy tình hình học tập của con có tiến bộ về Toán và Tiếng Việt. Song, con cũng cần phải cố gắng môn Tiếng Anh nữa chứ . Bản thân chúng ta không được điểm nào là hoàn thiện , vì thế nên ta cũng phải sửa khuyết điểm và duy trì điểm tốt . Con không được dồn hết sức vào môn Toán và Tiếng Việt mà bỏ Tiếng Anh . Môn nào cũng quan trọng như nhau , cần phải học thế nào cho tất cả các môn đều giỏi thì mới được học sinh giỏi, con ạ ! Đây là mẹ nói để con rút kinh nghiệm , những lần sau con cần cố gắng hơn nhé !
Em : Vâng , con cảm ơn mẹ ! Con đã hiểu rồi !
Mẹ : Ừ , hiểu rồi là tốt . Ăn cơm đi con !
Mẹ: "Con thích xem phim gì nhất"
Con: "Con thích xem 5 anh em siêu nhân"
Mẹ:"Ồ, phim đó hay lắm"
Con:"Quá hay luôn đó"
Mẹ:"Hahaha" (cười)