K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 11 2018
Mở bài Kể lại kỉ niệm đáng nhớ của em với bà

Mẹ là người cho tôi tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho tôi những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà tôi hợp nhất với bà chính vì thế mà tôi có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho tôi một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương.

Thân bài Kể lại kỉ niệm đáng nhớ của em với bà

Bà luôn cho tôi những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ tôi không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi tôi còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho tôi đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ tôi bận làm cho nên không quan tâm đến những vẫn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho tôi, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. Còn mẹ tôi bận làm lo cho gia đình quá, bố tôi thì đi làm nước ngoài mấy năm liền mới về. Vì thế tất cả những công việc của gia đình đều đổ hết lên vai mẹ tôi. Chính vì thế mà bà làm thay hết những công việc của mẹ tôi lo cho chúng tôi từ cái ghim kẹp tóc trở đi. Ngày ấy bà vẫn còn khỏe bà vẫn còn đi chợ bán hàng giao được. Có bao nhiêu bà ăn dè hà tiện để cho chúng tôi hết. Gia đình tôi không đến nỗi quá nghèo nhưng thật sự để mà ăn sung sướng thì vẫn chưa có. Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho tôi, mái tóc bà cắt cho tôi nốt. Bà tôi như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng. Lũ trẻ con quê chúng tôi từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy.

Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ tôi dữ dôi là thế. Quê hương tôi có nghề đan bị những ngày không có chợ bà lại ngôi đan còn tôi thì học bất những cái tua bị lại cho bị chặt hơn. Có những cái ăn ngọn bà đều dành cho chị em tôi ăn hết.

Bà luôn tìm ra những trò chơi khiến cho chúng tôi cười rách cả mép. Bà tôi không được đi học nhưng học mót lại của người anh cái chữ mà bà viết lại đẹp mà còn có thể làm thơ nữa. Nói cái gì, mắng cái gì thì bà cũng có cả một rổ ca dao tục ngữ để răn dạy chúng tôi. Mấy bà cháu sau những bữa tối thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại chêu chúng tôi “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù kì cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai tôi sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng tôi vẫn xuống bô của bà ngay cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà chêu thằng em rằng khủng long kìa. Tôi vội chạy lên làm đứt cả màn của bà.

Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng tôi đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng tôi. Ngồi im mỗi đứa một góc không được nói hay nhúc nhích gì. Bà yêu thương chúng tôi như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những tôi điều hay lẽ phải. Thế rồi có những lúc tôi bỏ bữa bà lại không cho ăn ít ăn nhiều cũng phải ăn một bát rồi đứng lên. Cũng chỉ vì bà lo cho tôi đói mà thôi. Có những khi nhất quyết không ăn mà bị bà đánh cho mấy cái vào mông. Đánh xong mà lại an ủi. Bà có thương thì bà mới đánh chứ không bà mặc kể mày.

Kết luận Kể lại kỉ niệm đáng nhớ của em với bà

Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Hiện giờ bà tôi bị mắc bệnh tai biến mạch máu não vì thế cho nên bà bị liệt cánh tay phải tôi thấy thương bà lắm. Công việc của tôi là chăm sóc bà, tắm cho bà và cho bà ăn. Tôi thấy thương bà rất nhiều, tôi luôn mong muốn nếu gia đình tôi phát hiện sớm căn bệnh của bà thì có lẽ bà đã không bị nặng như thế này. Từ đây tôi sẽ chăm sóc bà chu đáo để như trả ơn những gì bà đã làm cho tôi.

15 tháng 11 2018

Em yêu quý tất cả những người trong gia đình em, vì họ là những người luôn quan tâm, chăm sóc tận tình cho em. Cùng với bố mẹ thì bà nội là người mà em yêu quý và kính trọng nhất. Từ nhỏ em đã cùng bố mẹ và bà sống cùng nhau, vì vậy và tình thương, sự gắn bó em dành cho bà nội của mình là vô cùng sâu đậm. Trong suốt quãng thời gian sống chung cùng bà, em đã có rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ bên bà.

Ông nội của em mất từ rất sớm nên bà đã về ở với gia đình em. Trong gia đình bà là người nhiều tuổi cũng là người từng trải nhất, nên bà luôn là người đưa ra những lời khuyên răn hợp tình hợp lí không chỉ cho chị em chúng em, mà cho cả bố mẹ em. Hình ảnh của bà trong em là một người phụ nữ hiền dịu, khuôn mặt phúc hậu, dáng người của bà cao và gầy. Nhưng trái với sự mỏng manh bên ngoài ấy, bà nội của em vô cùng kiên cường, mạnh mẽ. Em còn nhớ khi ông em mất, lúc ấy em còn rất nhỏ, bà em dù rất đau đớn, buồn bã vì sự mất mát to lớn này, nhưng bà em không hề gục ngã, cũng không tỏ ra yếu đuối, bà không khóc lóc, suy sụp, thương ông bà chỉ khẽ rơi những giọt nước mắt. Nhưng em cũng biết được nỗi đau khi ấy bà phải trải qua nó đau đớn đến như thế nào.

Trong cuộc sống hàng ngày, bà nội của em sống rất giản dị, không cầu kì, cũng không tỏ ra khó tính như những người lớn tuổi khác, bà của em lúc nào cũng sống rất điềm tĩnh, những sự việc không hay xảy đến với gia đình em, bà cũng bình tĩnh và hướng dẫn bố em cách sử lí ổn thỏa. Cùng với bố mẹ thì có bà trong gia đình làm cho em cảm thấy rất yên tâm. Dưới sự che chở, bao bọc của bố mẹ, của bà thì em không sợ bất cứ thứ gì nữa. Dù có gặp những khó khăn như thế nào trong cuộc sống, cũng như trong học tập thì về đến nhà, nhìn thấy nụ cười trừu mến của mẹ, ánh mắt áp của bố mà khuôn mặt hiền từ của bà thì mọi nỗi buồn trong em dường như được cuốn đi sạch trơn, đọng lại trong em chỉ có sự an tâm, ấm áp.

Em đã có một kỉ niệm với người bà của mình, đó là một việc buồn vì em đã làm cho bố mẹ phải lo lắng, tức giận. Nhưng cũng nhờ sự việc ngày hôm đó là em cảm nhận được trọn vẹn tấm lòng nhân từ, ấm áp của người bà của mình. Ngày hôm ấy, như bao ngày khác sau khi giờ học trên trường kết thúc, em cùng các bạn đạp xe ra về, con đường làng vẫn thế, vẫn tĩnh lặng và dài hun hút, cảnh vật cũng không có gì thay đổi, em và những người bạn vẫn vừa đi vừa nói chuyện với nhau đầy vui vẻ. Nhưng thu hút vào tầm mắt của chúng em đó chính là những dòng nước mát lành, chảy trắng xóa cả một con rạch ven các bờ ruộng. Hình ảnh tươi mát ấy đã thổi bay cái nóng nực của ngày hè, những giọt mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán của chúng em dường như cũng thôi không chảy nữa khi nhìn thấy dòng nước ấy.

Mgid

Chúng em như bị dòng nước thu hút sự tò mò khám phá, chúng em không ai bảo ai mà rủ nhau ở lại nghịch nước, cũng chính quyết định liều lĩnh, táo bạo ấy mà em nhận lấy sự giận dữ không ngờ tới của bố mẹ. Vì rạch nước rất nông, bên dưới lại có cỏ nên chúng em sắn quần nhảy xuống dòng nước tha hồ đùa nghịch. Chúng em té nước vào nhau làm đứa nào đứa ấy ướt như chuột lột, vì nghịch nước vui vẻ quá nên chúng em đã vô tình quên mất là mình phải về nhà. Kết quả là chúng em quên đường về, bố em và mấy bác nữa đã hớt hải chạy đi tìm chúng em. Khi thấy chúng em đùa nghịch dưới dòng nước, bố của các bạn thì mắng, có bạn còn bị bố đánh vào mông. Riêng bố em thì không nói gì chỉ im lặng dắt em về.Nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của bố thôi thì em biết là bố đang rất giận dữ.

Về đến nhà, em đã bị bố phạt đứng úp mặt vào tường, trước đó em còn bị đánh hai roi vào mông. Em biết bố phạt em là đúng, vì em đã không nghe lời bố, chơi quên mất đường về, lại còn làm quần áo bị ướt, nhưng khi bị đánh và phạt úp mặt vào tường thì em rất tủi thân. Khi đang chịu phạt thì có một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào lưng em, em quay lại nhìn thì ra đó là bà em. Nhìn khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bà không hiểu sao em lại òa khóc nức nở, mà trước đó dù bị bố đánh đòn nhưng em không hề khóc một tiếng. Bà đã ôm em vào lòng mà an ủi : “Cháu ngoan của bà đừng khóc. Bà thương”.

Nghe vậy tôi càng khóc to, như thể việc mình chịu phạt là ấm ức lắm vậy. Sau khi tôi đã bình tĩnh thì bà hỏi tôi bị bố đánh có đau không, bà giải thích cặn kẽ cho tôi, việc làm hôm nay của tôi là sai, lần sau không được như thế nữa vì như vậy bố mẹ và bà rất lo lắng. Bà cũng giải thích cho tôi hiểu việc bố đánh đòn tôi không phải ghét bỏ gì em mà do bố quá lo lắng và cũng mong muốn lần này em sẽ có bài học để lần sau không tái phạm như vậy nữa. Nghe giọng nói dịu dàng, trầm ấm của bà tôi đã hiểu ra tất cả, hiểu là mọi người lo lắng cho tôi, và việc làm của mình là sai. Hôm ấy bà đã ở cùng tôi, đợi đến khi hết thời gian chịu phạt thì bà lại dẫn tôi vào nhà ăn cơm, vì có bà ở đó nên tôi không có cảm giác mình bị phạt mà cảm giác rất ấm áp, vui vẻ.

Bà tôi tuy rất yêu quý các cháu nhưng bà cũng không hề nuông chiều chúng tôi quá, như lần tôi bị bố phạt, bà không dùng địa vị, tình thương của bà để bảo bố miễn phạt cho tôi,vì như thế tôi sẽ không nhận ra lỗi của mình và lần sau sẽ lại tái phạm. Bà lặng lẽ giải thích cho tôi hiểu, bà ân cần quan tâm đến tôi, không ồn ào nhưng lại vô cùng ấm áp, an tâm. Tôi vô cùng hạnh phúc khi có bà ở bên cạnh và tôi mong muốn bà luôn khỏe mạnh, sống thật lâu bên gia đình tôi.

16 tháng 11 2018

Gợi ý

Hỏi đáp Ngữ văn

18 tháng 6 2018

Có rất nhiều kỉ niệm khi nhớ về sẽ khiến mỗi chúng ta không thể kìm được cảm xúc. Đối với em, ngày tựu trường khi bước vào lớp 1 là ngày để lại trong em nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất. Đây là ngày đánh dấu một bước ngoặc mới trong cuộc đời của em. Em sẽ bắt đầu lớn, bắt đầu được học hành thực sự.

Đó là một buổi sáng mùa thu tháng Chín, khi thời tiết dịu nhẹ, ánh nằng vàng ươm cả con đường mà mẹ chở em tới trường. Em đèo em trên chiếc xe đạp do ông nội làm quà cưới cho ba mẹ. Em bồi hồi, lo lắng nghĩ về giây phút bước vào ngôi trường cấp 1 mà chúng em vẫn hay chơi trò trốn tim mỗi buổi trưa. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, cảm xúc trong em cũng đặc biệt như thế .

Em sắp bước vào lớp 1 rồi, cảm xúc hỗn loạn nhiều cung bậc khác nhau. Cánh cổng trường được mở ra rất rộng để đón các bạn học sinh đi khai giảng. Ai cũng ăn mặc thật chỉnh tề với áo trắng và quần đen nhìn rất đẹp mắt. Có lẽ nhìn từ trên cao khung cảnh của trường em lúc đó thật tuyệt vời.

Em rụt rè không buông tay mẹ ra để bước vào cánh cổng trường đó, mẹ mỉm cười hiền hậu và bảo “cố lên con trai, con sẽ trở thành học sinh chăm ngoan mà”. Thế là em bước vào trường, tìm đến lớp học của mình, ngơ ngác nhìn các bạn. Hình như các bạn cũng có chung tâm trạng với em, đều thấy xa lạ và hụt hẫng giữa một biển người rộng lớn.

Cô giáo hiệu trưởng nói rất to trên loa và yêu cầu học sinh đứng vào hàng để bắt đầu bước vào buổi lễ trọng đại: khai giảng năm học mới, đón học sinh lớp 1. Giọng cô dịu nhẹ, ngọt ngào như nắng mùa thu khiến cho em cũng cảm thấy bớt lo, bớt sợ.

Em ngồi im một chỗ, chỉ dám nhìn các anh chị đang tươi cười với nhau. Bỗng có một bạn nam ở đằng sau níu lấy vạt áo của em và bảo “Cậu nhà ở đâu thế’. Em ngoái lại, gương mặt bạn ấy nhìn còn non hơn em, nhút nhát hơn em nữa. Thế là chúng em bắt đầu trò chuyện với nhau. Lúc đó em nhận ra mình không còn cô đơn và xa lạ giữa sân trường rộng lớn như thế này nữa, vì đã có một người bạn mới, người bạn đầu tiên ở ngôi trường này.

Đó có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất, về một người bạn đầu tiên tại ngôi trường này. Hiện nay chúng em là bạn thân, chia sẻ cho nhau mọi điều từ học tập đến các hoạt động khác. Em và Hùng đã hứa sẽ cố gắng cùng nhau học tập thật tốt, cùng thực hiện ước mơ của mình.

18 tháng 6 2018

Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 6 của trường trung học phổ thông. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài...
Những ngày đầu tiên ấy, rồi cũng qua, nhưng nó để lại trong lòng tôi 1 kỉ niệm đẹp mà dường như suốt đời không quên. Những cảm xúc trong sáng, hồn nhiên thưở ấy, tôi luôn để nó trong một góc của trái tim mình, để luôn nhớ về nó. Ngày đầu tiên đi học.

Cái ngày bước vào ngôi trường tiểu học lần đầu tiên là một kí ức đẹp trong em. Buổi sáng cuối thu hôm ấy, mẹ chở em đến trường. Mẹ dặn dò, động viên em rất nhiều nên em cũng bớt lo lắng đôi chút. Cảm giác háo hức, hồi hộp xen lẫn lo lắng vẫn còn in lại rất rõ rệt. Mẹ thấy em vui vẻ như vậy nên rất vui. Mẹ kể cho em nhiều thứ lắm, nhất là lần đầu mẹ đến trường giống em bây giờ. Mẹ bảo rằng khi ấy mẹ rất lo sợ nhưng khi vào trường thì cứ như một thế giới mới vừa chào đón mẹ vậy. Em im lặng lắng nghe kĩ từng chút. Lâu lâu, em cất tiếng hỏi những thắc mắc mà chỉ có cái lứa tuổi đó mới có thể nghĩ ra được. Nào là "Mẹ ơi, cô giáo có dữ ko ? Cô giáo có đánh con hay các bạn có ăn hiếp con ko ?" mẹ thì thở dài và mỉm cười trc sự ngây ngô, ngốc nghếch của em. Khi mẹ bảo rằng sắp đến trường rồi, tim em bỗng đập nhanh hơn bình thường. Em ôm chặt lấy mẹ, rúc đầu vào tấm lưng người như sợ bị ai đánh. Mẹ cứ mỉm cười, thì thầm câu hát :"Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến trường. Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương". Khi mẹ đỡ em xuống xe, em vẫn ôm mẹ như đứa con nít lên 3. Mẹ nói với em rằng: "Con ơi, đừng lo sợ j cả. Bước qua cánh cổng này, một thế giới mới hoàn toàn thuộc về con rồi đó. Nơi đấy, con sẽ gặp đc nhìu bạn mới, thầy cô mới. Con sẽ học đc rất nhiều kiến thức hay, những bài học ý nghĩa trong cuộc sống. Hãy cho mẹ thấy con đã lớn và có thể bước đi bằng đôi chân của chính mình nào bé yêu. Mẹ tin con sẽ làm đc tất cả". Nghe xong, em vội quẹt đi nc mắt, nở một nụ cười thật tươi với mẹ. Mẹ hài lòng nắm tay em đi tới cổng trường. Sau đó, mẹ hôn em một cái rồi buông lỏng tay của mình. Nhớ lại những câu nói lúc nãy, em lấy hết can đảm bước vào ngôi trường mới với câu nói "mẹ tin con sẽ làm đc tất cả" cứ vang vảng bên tai. Mẹ ơi, hãy yên tâm nhé. Con sẽ bước đi, bằng đôi chân nhỏ bé này. Cho dù đây chỉ là bước khởi đầu nhg đến một lúc nào đó, con sẽ tự tin quyết định ước mơ và tương lai của mình. Hãy tin con, mẹ nhé!

17 tháng 11 2021

Tham khảo:

Quê hương em là một vùng đất thanh bình và tuyệt đẹp. Ở đó có những ngọn núi to lớn, có những dòng kênh xanh, có những bụi tre xanh rì rào trong gió. Đặc biệt, người dân ở quê em ai cũng hiền lành, chân chất. Mọi người yêu quý, đỡ đần, đùm bọc lẫn nhau. Phải sống ở đó rồi, thì mới thấm được cái tình làng nghĩa xóm quý báu ấy. Em thích nhất, là những tối mùa hè, được cùng các anh chị nằm trên cái chõng tre nghe ông kể chuyện. Rồi tíu tít đưa những bàn tay nhỏ bé chỉ lên những ngôi sao trên cao, vẽ ra đủ hình dáng kì lạ. Những kí ức, khoảnh khắc tuyệt vời về quê hương ấy, em sẽ khắc ghi mãi trong tim mình.

17 tháng 11 2021

THANK

10 tháng 10 2016

n

15 tháng 11 2018

Hôm nay, tôi dọn dẹp lại căn phòng mình. Mải dọn dẹp bỗng nhiên tôi tìm thấy con thú nhồi bông cũ. Đũng rồi, đây chính là con thú mà bà nội đã mua cho tôi hồi lúc tôi năm tuổi, ôm nó vào lòng tôi thấy thời gian lui lại dần...

Từ lúc còn bé tí tẹo, bà nội đã chăm sóc nuôi nấng tôi chu đáo. Trong mắt tôi, hình ảnh bà đẹp như một bà tiên. Năm ấy, bà đã ngoài sáu mươi nhưng trông bà vẫn toát ra một vẻ trẻ trung dễ mến đến lạ thường. Bà thích mặc những chiếc áo bà ba có màu sẫm. Có những ngày lễ hay đi dự tiệc thì bà mặc áo dài màu tối. Ai mặc gì thì tôi không biết nhưng đối với bà mặc đồ kiểu đó trông bà đẹp lão hẳn ra. Mái tóc bà thì còn đen lắm chỉ điểm vài sợi bạc lấm tấm. Chứng tỏ khi còn trẻ bà phải duyên dáng lắm nhỉ! Đôi mắt đen với ba dấu chân chim chứa đựng một sự ấp áp dịu hiền với chúng tôi. Đôi môi đã nhạt màu nhưng luôn hé mở những nụ cười đầy sức sống, truyền cho chúng tôi một niềm tin vô tận ở cuộc đời. Bàn tay chai sạn và nhăn nheo của bà đối với tôi, mẹ tôi rồi đến cả chúng tôi hôm nay nữa. Lời hát ru của bà là tất cả tiếng đàn, tiếng chim, tiếng suối đưa con cháu vào những giấc ngủ êm đềm sâu lắng mà không một bút tích nào tả nổi.

Tính bà rất thẳng thắn tự tin. Mặc dù già nhưng bà vẫn dọn dẹp, lau chùi, hết việc này đến việc khác. Đêm đến, bà hay kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Vì vậy mà bây giờ chuyện gì tôi cũng biết. Giọng bà kể như một làn gió nhẹ thoảng qua, đưa chúng em về với cội nguồn của cha ông, về với những phong tục tập quán, giúp chúng em hiểu biết thêm về lịch sử. Cảm ơn bà nhiều lắm!

Những ngày được sống bên bà đã vội khép lại trở thành một sợi dây vồ tận chứa đầy hạnh phúc ấm êm. Thời gian đã lui về dĩ vãng tôi chợt giật mình, thấy mình đang ngồi ở căn phòng trống trơn, trên tay con thú nhồi bông vẫn cười như lưu lại những kỷ niệm tuổi thơ bên bà.

15 tháng 11 2018

Cám ơn bạn!

8 tháng 11 2016
Mẹ là người cho tôi tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho tôi những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà tôi hợp nhất với bà chính vì thế mà tôi có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho tôi một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương. Bà luôn cho tôi những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ tôi không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi tôi còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho tôi đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ tôi bận làm cho nên không quan tâm đến những vẫn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho tôi, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. Còn mẹ tôi bận làm lo cho gia đình quá, bố tôi thì đi làm nước ngoài mấy năm liền mới về. Vì thế tất cả những công việc của gia đình đều đổ hết lên vai mẹ tôi. Chính vì thế mà bà làm thay hết những công việc của mẹ tôi lo cho chúng tôi từ cái ghim kẹp tóc trở đi. Ngày ấy bà vẫn còn khỏe bà vẫn còn đi chợ bán hàng giao được. Có bao nhiêu bà ăn dè hà tiện để cho chúng tôi hết. Gia đình tôi không đến nỗi quá nghèo nhưng thật sự để mà ăn sung sướng thì vẫn chưa có. Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho tôi, mái tóc bà cắt cho tôi nốt. Bà tôi như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng. Lũ trẻ con quê chúng tôi từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy. Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ tôi dữ dôi là thế. Quê hương tôi có nghề đan bị những ngày không có chợ bà lại ngôi đan còn tôi thì học bất những cái tua bị lại cho bị chặt hơn. Có những cái ăn ngọn bà đều dành cho chị em tôi ăn hết.Bà luôn tìm ra những trò chơi khiến cho chúng tôi cười rách cả mép. Bà tôi không được đi học nhưng học mót lại của người anh cái chữ mà bà viết lại đẹp mà còn có thể làm thơ nữa. Nói cái gì, mắng cái gì thì bà cũng có cả một rổ ca dao tục ngữ để răn dạy chúng tôi. Mấy bà cháu sau những bữa tối thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại chêu chúng tôi “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù kì cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai tôi sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng tôi vẫn xuống bô của bà ngay cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà chêu thằng em rằng khủng long kìa. Tôi vội chạy lên làm đứt cả màn của bà. Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng tôi đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng tôi. Ngồi im mỗi đứa một góc không được nói hay nhúc nhích gì. Bà yêu thương chúng tôi như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những tôi điều hay lẽ phải. Thế rồi có những lúc tôi bỏ bữa bà lại không cho ăn ít ăn nhiều cũng phải ăn một bát rồi đứng lên. Cũng chỉ vì bà lo cho tôi đói mà thôi. Có những khi nhất quyết không ăn mà bị bà đánh cho mấy cái vào mông. Đánh xong mà lại an ủi. Bà có thương thì bà mới đánh chứ không bà mặc kể mày. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Hiện giờ bà tôi bị mắc bệnh tai biến mạch máu não vì thế cho nên bà bị liệt cánh tay phải tôi thấy thương bà lắm. Công việc của tôi là chăm sóc bà, tắm cho bà và cho bà ăn. Tôi thấy thương bà rất nhiều, tôi luôn mong muốn nếu gia đình tôi phát hiện sớm căn bệnh của bà thì có lẽ bà đã không bị nặng như thế này. Từ đây tôi sẽ chăm sóc bà chu đáo để như trả ơn những gì bà đã làm cho tôi.
18 tháng 9 2016

bài j z bn

ns rõ đi mik làm cho ak

18 tháng 9 2016

bài trên đấy bạn khocroi