Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn.
Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy.
Kể về ước mơ của em cho các bạn nghe-Văn lớp 4
Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em.
Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy.
Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình.
Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được.Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ giành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt.
Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy.
Ước mơ hai tiếng đơn giản nhưng chứa đựng bao khát khao và niềm hy vọng của mỗi người.Em cũng vậy em cũng có 1 ước mơ, đó là lớn lên được trở thành một cô giáo đứng trên bục giảng ngân nga tiếng nói dịu dàng,dù em biết nghề giáo thật khó nhưng em sẽ cố gắng để trở thành 1 cô giáo như mong muôn,Ước mơ sẽ luôn là lối đi soi sáng tiến bước em vào 1 thế giới tràn đầy yêu thương và tri thức.Em sẽ vững bước lonmgf tin trên quãng đường học hành vất vả này
Mỗi chúng ta ai cũng có một ước mơ của riêng mình, trong đời người chúng ta luôn phải có những ước mơ, hoài bãi sống. Bởi ước mơ chính là liều thuốc giảm đau giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, thử thách của số phận để vươn lên đạt được những thành tựu trong cuộc sống.
Bản thân em cũng có một ước mơ của mình. Một ước mơ mà em muốn theo đuổi tới suốt cuộc đời này đó chính là ước mơ trở thành bác sĩ được chữa bệnh cứu giúp cho mọi người xung quanh mình. Dù em biết rằng việc thi đậu vào trường đại học Y khoa là vô cùng khó khăn, nhưng em tin nếu chúng ta kiên trì, nhẫn nại, cần cù thì nhất định ước mơ sẽ thành hiện thực. Khi em nhìn thấy những người thân của mình, nhất bà là ngoại của em bị ốm căn bệnh quái ác khiến bà đau đớn từng đêm không thể nào ngủ được, thân thể của bà gầy đi từng ngày khiến em vô cùng buồn bã.
Mẹ em và những người thân gia đình đã tìm đủ mọi cách chạy chữa cho bà nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Bà ngoại em vẫn không qua khỏi. Ngày bà ra đi, em đã luôn nghĩ giá như mình có thể làm được gì cho những người thân của mình bớt đau đớn. Chính vì vậy, em mơ ước mình sẽ trở thành một bác sĩ. Ước mơ làm bác sĩ sẽ giúp em có thể định hướng tương lai nghề nghiệp của mình sau này, đánh thức sự nỗ lực vươn lên vượt qua những khó khăn em gặp phải trong quá trình học tập.
Em biết trong cuộc sống sẽ luôn có những khó khăn, thử thách tồn tại cản bước chân đi tới của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vượt qua được những khó khăn đó thì mọi điều sẽ trở nên nhỏ bé. Con đường tiến tới ước mơ sẽ trở nên rộng mở hơn bao giờ hết.
Em thấy rằng ở trên đất nước chúng ta, ở những vùng sâu vùng xa biên cương hải đảo xa xôi vẫn còn nhiều nơi con người không được tiếp cận với nền y học hiện đại. Ở những nơi đó đói nghèo lạc hậu vẫn còn đeo bám. Những nơi đó họ cần có những bác sĩ của mình, những người lương y chân chính luôn lấy tính mạng của bệnh nhân là mục tiêu sống hàng đầu. Việc cứu người là trách nhiệm, là bổn phận của họ chứ không vì một mục đích kinh tế lợi ích cá nhân nào cả.
Thật đáng buồn khi ở xung quanh chúng ta có nhiều bác sĩ vẫn coi nghề bác sĩ là công cụ kiếm tiền hơn là một nghề cứu người chính là lẽ sống. Nhiều bác sĩ đã để bệnh nhân của mình phải chết oan trong tức tưởi. Nhưng những bác sĩ đó chỉ chiếm số ít mà thôi, chỉ là con sâu, làm vẩn đục thanh danh của những người bác sĩ chân chính, xung quanh chúng ta vẫn còn nhiều vị bác sĩ yêu nghề, say sưa nghề ngày ngày họ vẫn làm việc miệt mài cống hiến cho sự nghiệp cứu chữa người bệnh.
Có biết bao nhiêu bác sĩ một ngày ngủ không quá 5 giờ đồng hồ. Cơm ăn không đúng giờ, mỗi ngày họ phải đối diện với biết bao nhiêu căng thẳng, khó khăn trong công việc khi đối diện với những ca bệnh khó khăn, căng thẳng.
Trên con đường thành công không bao giờ có những dấu chân của những người lười biếng, hèn nhát. Vì vậy, để thực hiện được ước mơ của mình chúng ta cần phải nỗ lực vượt khó, khi thất bại thì phải kiên cường đứng lên, bởi không có sự thành công nào đến một cách dễ dàng cả.
Và ước mơ trở thành một vị bác sĩ giỏi cứu chữa bệnh cho những bệnh nhân nghèo của em sẽ còn mãi. Nó chính là mục tiêu để em học tập, cố gắng trên con đường chinh phục đỉnh cao tri thức của mình. Dù em biết rằng mỗi chúng ta đừng chinh phục mọi thứ vì thành công mà hãy chinh phục khó khăn để trở thành người có ích cho xã hội. Em cũng muốn mình sẽ trở thành một người có ích.
Tham khảo nha :
Mình xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện về ước mơ của một bạn nhỏ mà mẹ mình đã kể cho mình nghe tối thứ bảy tuần trước
Chuyện xảy ra cách đây đã năm sáu năm rồi ở thôn Đoài thuộc vùng trung du tỉnh Phú Thọ. Bé Hoa mồ côi mẹ lúc ba tuổi, phải ở với bà ngoại. Còn bố là bộ đội đang làm nhiệm vụ ở đảo Trường Sa xa xôi.
Năm ấy Hoa đang học lớp Bốn thì bà ngoại của Hoa sau một cơn bạo bệnh, đôi mắt của bà mờ hẳn. Gia cảnh của Hoa rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Mọi công việc gia đình dường như dồn lên đôi vai gầy của Hoa. Tuy vất vả nhưng chưa bao giờ Hoa làm cho bà buồn phiền. Tháng nào, bố cũng gửi thư và tiền về động viên hai bà cháu. Nhìn cảnh bà ngoại phải dò dẫm từng bước phụ giúp Hoa làm một số công việc nhà, Hoa đau lòng lắm.
Hoa thường tâm sự với bạn, sau này lớn lên, Hoa sẽ đi vào nghề y, học thành tài, trở thành một bác sĩ giỏi để chữa cho đôi mắt bà sáng lại. Chính ước mơ đã thôi thúc Hoa vượt lên trên mọi khó khăn gian khổ của cuộc sống lao vào học tập trở thành một học sinh giỏi được thầy yêu mến.
hok tốt !
Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn.
Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy.
Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em.
Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy.
Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình.
Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được. Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ giành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt.
Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy.
Thành ơi, em có khỏe không? Bố Thành vẫn đi chữa bệnh chứ? Em vẫn học giỏi như ngày nào chứ? Mẹ em vẫn làm khu công nghiệp hả? Cu Thái đã đi mẫu giáo chưa? Trường em ở đấy đi có xa không?
Còn anh gia đình ở đây vẫn ổn như ngày nào. Năm nay chị học cô Vân. Anh phải học 8 buổi đấy. Vất vả lắm Thành ạ vì học lớp 5 kiến thức nhiều cơ mà. Cô giáo luôn bảo rằng: “ có công mài sắt có ngày nên kim” . Thành biết không? Chị có một ước mơ sau này chị sẽ trở thành một bác sĩ đa khoa chữa được mọi bệnh hiểm nghèo cho mọi người dân. Chị hình dung ra, chị sẽ làm trong một bện viện lớn. Chị sẽ mặc những chiếc áo trăng đầu đội mũ chữ thập. Chị sẽ mổ những ca mổ với thiết bị hiện đại, cứu sống rất nhiều người.
Thành ơi, ước mơ của chị là như vậy đấy. Còn em ước mơ sau này sẽ làm gì? Em kể cho chị nghe đi? Chị chờ thư Thành nhé. Thôi thư chị viết đã dài, chị dừng bút tại đây chị chúc Thành học giỏi và gặp nhiều may mắn. Chúc ước của em sớm thành hiện thực
Chị họ của em
Phượng
Phạm Thị Minh Phượng.
Bình Đại, ngày...tháng...năm
Thúy Hiền thân mến!
Mình có rất nhiều điều tâm sự mà không muốn giãi bày cùng ai. Chỉ có Thúy Hiền – cô bạn gái thân yêu của mình, mới hiểu mình tất cả. Đó là lí do mà cánh thư này đến cùng bạn vào thời gian này đây. Hãy bớt chút thời gian ôn bài giữa kì tâm sự với mình nhé!
Thúy Hiền ơi! Cậu là người hiểu mình hơn cả. Bố mẹ mình mỗi người một ngả. Đó là chuyện của người lớn. Mình sống với bà ngoại từ lúc ba tuổi đến giờ. Trong cuộc đời mình bà là người mình kính trọng nhất. Bà nuôi nấng dạy dỗ mình từ bé và ngay đến bây giờ, bà vẫn còn là chỗ dựa duy nhất của mình trong cuộc đời. Vậy mà Hiền ơi! Một năm nay, bà mình lại bị liệt mất một chân, đi lại vô cùng khó khăn. Mình thương bà lắm. Ước mơ của mình là làm sao chữa khỏi bệnh cho bà, để bà khỏe lại. Mình có ý định lớn lên, mình sẽ thi vào trường Y, trở thành một bác sĩ giỏi. Trước hết là chữa khỏi bệnh cho bà mình và sau nữa là cho bà con lối xóm và mọi người ở mảnh đất này. Đây là ước mơ duy nhất trong đời của mình, mình muốn giãi bày cùng cậu. Rất mong những lời góp ý thành tâm của cậu. Vậy nghe Thúy Hiền. Chúc cậu khỏe, học giỏi. Có dự định gì hay cho mình biết với!
Bạn gái
Nguyễn Thị Dụ Hương
ad thân mến!
Kể từ khi cậu chuyển trường, cũng đã một năm trời chúng mình không gặp nhau.
Ad ơi! Dạo này cậu và gia đình vẫn khỏe cả chứ? Cậu học hành như thế nào rồi? Tớ ngoài này vẫn bình thường, tớ vẫn học đều các môn và giỏi nhất môn thể dục đó Ad à! Mới đây, cô giáo ra đề văn về ước mơ của em, tớ đã viết về ước mơ làm một đòi nợ thuê đấy. Cậu biết không, tớ rất thích đọc truyện đấm nhau, có thể ngồi cả ngày để đọc. Điểm môn thể dục của tớ cao nhất lớp lại càng thúc đẩy đam mê của tớ để trở thành người đòi nợ thuê. Vậy còn ước mơ của cậu là gì? Cậu có thể chia sẻ cùng tớ được không?
Tớ rất mong sớm nhận được thư phản hồi của cậu. Tớ chúc cậu luôn mạnh khỏe và học tập tốt.
Bạn thân
Long dú bi :))
Trong cuộc sống, không ai là không có ước mơ, dù chỉ là ước mơ đơn giản. Ước mơ là động lực để con người làm việc, học tập… Nếu không có ước mơ, cuộc sống sẽ đơn điệu, buồn chán biết bao. Một ngày, buổi sáng thức dậy, ta nghĩ về giấc mơ đêm qua – đẹp quá, hồn nhiên quá. Thế là ngày hôm đó ta vui tươi làm việc mà không thấy mệt. Cuộc sống cho dù vất vả, bận rộn đi chăng nữa ta vẫn thầm mơ rằng mọi việc sẽ sáng sủa, tốt đẹp hơn. Và, cứ như vậy cuộc sống sẽ thêm thú vị, không còn tẻ nhạt nữa.Đã là con người chắc hẳn phải có ước mơ, ta mơ tương lại mình vào đại học, học xong lại mơ tìm công việc để nuôi sống bản thân. Ước mơ về những điều tốt đẹp cho cá nhân mình thì hẳn sẽ góp phần đắc lực cho xã hội và cộng đồng hay xa hơn nữa là cho nhân loại. Ước mơ thì luôn luôn mang sắc màu tươi tắn, trong sáng, tốt đẹp chứ chắc chẳng ai mơ ước làm điều không tốt.Hãy ước mơ vì ước mơ sẽ chỉ đường cho ta lao về đích. Cho dù trên đường đi có thể có vấp ngã nhưng chính ước mơ sẽ nâng chúng ta đứng dậy đi tiếp…Tuổi trẻ là tuổi tươi đẹp nhất của ước mơ. Tuổi đôi mươi là giai đoạn thể lực và tinh thần của con người dồi dào nhất để nuôi dưỡng hoài bão. Vì vậy, các em nên có nhiều ước mơ, nhiều khát vọng để rồi ta sẽ dấn thân trên con đường sự nghiệp của cả đời người
Ai trong chúng ta cũng trãi qua tuổi trẻ với những vui buồn, thất bại và thành công đầu đời. Tuổi trẻ là thứ mà chúng ta dễ dàng lãng phí nhất trong những chặng đường của cuộc sống. Dường như chúng ta không ý thức hết được những ảnh hưởng của nó với tương lai nên thiếu đi những định hướng cho cuộc đời!
Ít ai biết được rằng, những ước mơ, những hoài bão góp một phần vô cùng quan trọng để chúng ta làm nên những điều kỳ diệu. Bạn trẻ thường chỉ nói được : Ước mơ của tôi là thế này…. mà không chỉ ra được nó như thế nào? Nó phải cụ thể và rõ ràng ra sao! Chỉ khi chúng ta hình dung ra được ước mơ của mình thì ước mơ ấy mới có cơ hội để trở thành hiện thực!
Tuổi trẻ thường gắn liền với nhiệt huyết, với hoài bão, thích khám phá và ưa mạo hiểm nhưng lại thiếu đi những mục tiêu, những kế hoạch, những dự định để biến điều không thể thành có thể. Chúng ta dù rất thích thú với một việc nào đó nhưng chỉ mới gặp trở ngại haykhó khăn đã muốn buông tay từ bỏ! Sự bồng bột và thiếu nghiêm túc của tuổi trẻ thường dẫn chúng ta đến những quyết định sai lầm, thất bại. Để tránh điều đó ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường chúng ta phải tự trang bị cho mình những kỹ năng mềm để thành công! Chúng ta cần tập cho mình thói kiên nhẫn, tinh thần và nghị lực vững chắc, sự quyết tâm và tận tụy cho công việc. Bên cạnh đó, lời ăn tiếng nói cũng cần được trau chuốt và suy nghĩ thấu đáo trước khi chúng ta nói với ai điều gì đó. Ai cũng biết lời nói “ xuyên tâm” nhưng mấy ai làm chủ được cảm xúc của mình dẫn đến nói những lời khiến người khác bị tổn thương! Chính vì thế, bất kỳ ai dù làm gì hay ở địa vị nào cũng cần phải học cách nói năng ứng xử sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh cụ thể! Đừng làm mất lòng vì những chuyện không đáng!
Nếu bạn chỉ biết nói rằng ước mơ của tôi thế này thế kia mà không hành động để biến chúng trở thành hiện thực thì bạn có đang sống cuộc đời của mình hay không? Có quá nhiều người trong chúng ta thường phải hối tiếc vì tuổi trẻ đã không dám sống với ước mơ của mình, không dám quyết định lựa chọn đường đi cho mình mà nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ! Chúng ta ai cũng biết bố mẹ yêu thương mình, muốn con cái sống cuộc đời thuận lợi và hạnh phúc nhưng nếu không gặp những khó khăn trở ngại, tự mình vượt qua những thử thách của cuộc sống và dành lấy những gì mình muốn thì chúng ta đã sống cuộc đời vô vị. Những ý nghĩa đích thực của cuộc sống không được trãi nghiệm, không được hét lên sung sướng khi nhìn thấy những nỗ lực, những cố gắng của bản thân được đền đáp xứng đáng!
Mất đi những “ gia vị” cho cuộc sống chỉ khiến cho nó nhạt nhẽo thế nên các em đừng ngần ngại khi đứng trước những khó khăn thử thách mà cuộc sống đem đến! Nếu không có nó các em sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy thành công đang chờ đợi các em phía trước cả! Chưa có thành công nào không nhuốm đủ mồ hôi nước mắt của những kẻ chinh phục! Bạn muốn làm cát bụi giữa đời hay trở thành một cây đại thụ vững chắc, sóng gió nào cũng không gục ngã!
Cuộc đời của các em là do các em nắm giữ! Dù đánh mất tất cả cũng đừng bao giờ đánh mất niềm tin của các em. Dù người khác có nói những ước mơ, hoài bão và mục tiêu của các em là không tưởng các em cũng đừng bao giờ từ bỏ nó! Nếu các em từ bỏ nó cuộc sống với các em sẽ chẳng còn ý nghĩa gì! Còn niềm tin còn hi vọng, chỉ cần các em còn hi vọng các em sẽ lại dám thách thức với những khó khăn để chinh phục những đỉnh cao! Chỉ khi nào các em thực sự từ bỏ lúc ấy thất bại mới thực sự đến với các em!
Đừng bao giờ ngừng thôi hi vọng, một ngọn lửa nhỏ sẽ thắp sáng cho vô vàn những nến khác. Dù tận cùng thất bại cũng đừng bao giờ nói rằng TÔI KHÔNG THỂ ! Không có gì là không thể chỉ cần chúng ta có đủ quyết tâm có đủ niềm tin, ý chí và nghị lực thì chúng ta sẽ làm được những gì mình muốn! Đừng bao giờ gói tròn giới hạn của bản thân, khả năng của chúng ta là vô hạn! Thế nên hãy mơ những gì mình muốn mơ, làm những gì mình muốn làm để không bao giờ phải nói hối tiếc!
Chúng ta chỉ sống có một lần và tuổi trẻ cũng chỉ đến với chúng ta một lần duy nhất, hãy sống sao để mỗi khi nhìn lại các em sẽ tự hào về nó! Dù ước mơ có lớn đến đâu, đẹp đẽ đến nhường nào thì nó cũng phải gắn liền với thực tế! Đừng mơ cao quá khiến các em không chạm đến nó và không bao giờ được tận hưởng cảm giác phấn khích mỗi khi chúng ta chạm tay vào ước mơ của mình!
Thầy xin kể vắn tắt một cau chuyện thế này: Có 1 anh chàng tên là Alex, lúc đầu anh ta có 1 cái kẹp giấy trông rất ngộ. Anh ta nảy ra ý định táo bạo là sẽ biến cái kẹp giấy của mình thành 1 ngôi nhà. Để bắt đầu cho ý tưởng đó anh ta lập 1 website, đăng quảng cáo. Và bằng tài ngoại giao của mình, anh ta đổi lấy được 1 cây viết trông cũng rất lạ mắt. Rồi từ cây viết đó anh ta tiếp tục đổi được 1 cái lò sưởi cũ…>>>>> 1 cái máy hát cổ …>>> 1 chiếc xe tải nhẹ. Anh ta tin rằng ước mơ từ 1 cái kẹp giấy thành 1 ngôi nhà của mình sẽ thành công…!!!Đó chỉ là 1 vd nhỏ về mơ ước… Trong cuộc sống của mỗi chúng ta không ai là không có mơ ước hoài bão của mình. Mà thực sự thì mơ ước giúp cuộc sống thêm phong phú đa dạng. Sống mà không có mơ ước , không có hoài bão thì thật vô vị phải không các em? Chính vì mơ ước ta mới có được những thành công tưởng chừng không thực hiện được. Như các em đã biết chủ tịch tập đoàn phần mềm Microsoft cũng bất đầu sự nghiệp của mình là một thợ sửa đài. Hay ở ngay tại VN là những người sáng lập nên hãng Kinh Đô, Mai Linh, Việt Tiến….Và thầy cũng xin nói về ước mơ của thầy một chút. Thầy sinh ra và lớn lên ở Bình Quế, một mảnh đất nghèo của huyện Thăng Bình. Năm học lớp bảy thì ở quê có trúng vàng, các bạn cùng học trong xóm thì nghỉ hết để đi đãi vàng. Thậm chí có những ba mẹ không cho các bạn đi học. Họ nói: Không học cũng không chết nhưng đói chết. Họ cho con nghỉ để đi đãi vàng. Thật là những suy nghĩ nông cạn phải không các em. Mới học lớp 7 nhưng thầy đã suy nghĩ: Muốn thoát nghèo thì phải học, không có con đường nào khác. Thế là cả xóm chỉ có mình thầy cắp sách đi học. Thầy đã đỗ thủ khoa tốt nghiệp ở cả cấp 2 và cấp 3. Năm học lớp 10 khi cô cho bài viết văn tự do về mơ ước của mình trong tương lai. Thầy đã viết bài văn về ước mơ trở thành một kỹ sư thuỷ lợi để đưa nước về cho quê hương. Bài văn được 8.5 điểm. Bởi vì quê thầy nước Phú Ninh không đến được, lúc đó chỉ làm một năm có hai vụ: vụ thu đông và vụ xuân hè. Thầy còn nhớ cảnh 4 giờ sáng lại bị cha đánh thức dậy để đi gieo lúa. Oái oăm thay ngày vào đại học thầy lại không chọn được đại học Bách khoa để theo đuổi ước mơ của mình. Không phải là không đậu mà thầy lại đậu đến 3 trường: Đại học Bách khoa Đà Nẵng; Đại học sư phạm Toán Huế; Cao đẳng sư phạm Toán Đà Nẵng. Nhà thì nghèo không có tiền đi học Đại học Bách khoa để theo đuổi ước mơ của mình. Thầy đành phải ra Huế để học sư phạm Toán. Bởi vì thời ấy Đại học sư phạm miễn học phí và ở Huế thì dễ đi dạy kèm kiếm tiền hơn. Cuộc đời lại trớ trêu thay, tưởng chừng như thầy không thể đứng dậy nổi. Khi học được một học kỳ Đại học năm thứ nhất thì cha thầy bị bò hốc đã qua đời khi tuổi 67. Khi đó thầy chỉ muốn nghỉ học để đi làm kiếm tiền nuôi mẹ nhưng rồi được sự động viên của bạn bè thầy đã đứng dậy và tiếp tục học. Các em biết không? Thầy phải lo tất cả chi phí học hành bằng cách đi dạy kèm kiệm tiền. Khi về quê thầy phải chuẩn bị tiền đi ra. Học xong chương trình Đại học đại cương thầy lại thi đậu chuyên ngành vào 3 trường: Sư phạm Toán; Tổng hợp tin học; Đại học Bách khoa Đà Nẵng ngành xây dựng đề đậu cả. Nhưng rồi cũng không theo đuổi ngành xây dựng được, vì học ở Hoà Khánh thì không đi dạy kèm được và phải đóng học phí nữa. Thế là thầy phải quay ra Huế tiếp tục học sư phạm Toán. Năm 2000, thầy tốt nghiệp Đại học sư phạm Toán rồi về công tác tại trường THPT Thái Phiên. Thầy vẫn nuôi ước mơ là tiếp tục học lên nữa. Nhưng rồi khi có gia đình, cuộc sông lại vất vả, bận rộn với chuyện cơm áo gạo tiền. Mãi đến năm 2008 thầy mới quyết tâm đi học thạc sĩ. Tốt nghiệp thạc sĩ năm 2010 loại xuất sắc và được chuyển tiếp nghiên cứu sinh. Đến bây giờ thầy nghỉ thầy cũng thành công với số phận của thầy. Nếu như ham làm vàng để kiếm tiền như các bạn cùng xóm ngày nào thì giờ cũng khổ lắm! Mỗi người chúng ta hãy sống lạc quan, phải biết mơ ước, biết hoài bão và quan trọng nhất là phải biết biến những mơ ước đó trở thành hiện thực. Các em mơ trở thành một nhà kinh doanh giỏi, một kỹ sư, một bác sĩ,… nhưng các em không chịu học hành để vào đại học, không chịu làm gì thì nó trở thành ước mơ hão huyền rồi. Các em có thể bắt đầu ước mơ đó bằng sự quyết tâm học tập ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường ngày hôm nay, đừng quá lãng phí thời giờ vàng ngọc của tuổi trẻ vì tuổi trẻ là tuổi dồi dào thể lực và tinh thần để nuôi dưỡng hoài bão… cho dù sau này các em không thực sự trở thành 1 nhà kinh doanh thành đạt, một bác sĩ, một kỹ sư,… thì các em cũng đã có được thành công đó là nâng cao trình độ hiểu biết, trình độ kinh doanh của mình rồi….Cái khía cạnh mà thầy muốn đề cập trong ví dụ về Alex đó là anh ta dám mơ và dám làm. Chứ không phải như là đêm nay ta ngồi ngắm sao, rồi khi một ngôi sao băng rơi xuống ta ước ngày mai ta sẽ có thật nhiều tiền hay là chờ một ông bụt hiện lên cho ta một điều ước!!!”. Vậy những người đã biến được ước mơ thành hiện thực, phải chăng họ đã xuất hiện từ trong câu chuyện cổ tích nào đó? Họ đã làm gì mà có thể thực hiện được ước mơ của mình? Trong cuộc sống không có khái niệm tồn tại bất cứ một câu chuyện cổ tích nào. Mọi ước mơ đều bắt nguồn từ hành động và cơ hội. Những người thực hiện ước mơ là những người đã hành động và tự tạo cho mình cơ hội để phát triển.Các em đã có hành động gì cho ước mơ mình chưa? Đừng bao giờ nghĩ rằng hành động đó sẽ không thành, một đứa bé chưa biết đi sau những lần vấp ngã đã có thể tự đi trên đôi chân của mình. Những lần vấp ngã đó mới chính là sự khởi đầu cho thành công.Tận hưởng hương vị cuộc sống, là nói đến sự hưởng thụ, hạnh phúc, thư giãn vì đó mới là ý nghĩa cuộc sống thật sự.
Let’s go and be successful, happy!
” Thân thể ở trong lao
Tinh thần ở ngoài lao
Muốn nên sự nghiệp lớn
Tinh thần càng phải cao ” _ Hồ Chí Minh
Cuối cùng, thầy xin chúc TUỔI TRẺ của chúng ta đều gắn liền với ƯỚC MƠ và HI VỌNG!
Nói thật, trong tương lai mình muốn làm một giáo viên. Về mặt kinh tế thì lương thu nhập từ nghề này cũng khá ít, nhưng mình vẫn muốn được thử trải nghiệm lái những chuyến đò đưa nhưng mầm non của thế hệ trẻ đến bờ tương lai tươi sáng.Mình muốn được dạy dỗ các cô cậu học trò thành những người con ngoan, đứa chấu giỏi, công dân tốt để có thể gây dựng đât nước Việt Nam giàu mạnh, phát triểnn vững bền, cùng sánh vai với cường quốc năm châu trên thế giới!
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 6 tháng 9 năm 2017
Nam thân mến!
Đã lâu lắm rồi từ ngày mình theo gia đình chuyển về sống ở thành phố, mình chưa gặp lại bạn. Mình rất nhớ thị xã quê mình, nhớ bạn bè, và nhất là nhớ bạn.
Dạo này bạn và gia đình bạn thế nào rồi ? Ba mẹ bạn vẫn khỏe cả chứ ? Cho mình gửi lời hỏi thăm hai bác nhé !
Nam thân!
Mình và gia đình mình vẫn khỏe. Việc học của mình vẫn bình thường. Ở thành phố tuy đông vui, hiện đại và tiện nghi hơn ở quê mình nhưng ở đây không khí ô nhiễm quá. Mình ước gì khi lớn lên có thể chế tạo ra một loại máy thanh lọc không khí, làm sạch môi trường. Bạn có ủng hộ mình không ?
Thư đã dài, mình dừng bút nhé ! Hãy hồi âm cho mình thật sớm.
Chào bạn
Ai nhanh nhất chắc chắn mình sẽ k cho.
em có ước mơ làm cảnh sát.lúc đó ,em sẽ bắt tất cả tội phạm ma túy,thu hồi toàn bộ số cần sa và đốt cho cả làng phê quên hết đường về.