K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 8 2021

tham khảo:

Trong cuộc sống bên cạnh những niềm vui thì cũng có không ít những nỗi buồn, những điều khiến chúng ta phải suy tư, trăn trở. Nhưng đối với tôi những kỉ niệm buồn ấy không đáng sợ bằng những việc tôi trót làm sai, mà thậm chí những việc ấy không chỉ ảnh hưởng đến tôi, những người xung quanh mà còn làm cho ông bà, cha mẹ tôi phải buồn. Đó là những kỉ niệm buồn mà mỗi khi nhắc lại tôi lại thấy hối hận, ray rứt trong lòng, đôi khi là tự vấn, bởi không biết tại sao mình lại làm như thế. Đó là một lần vì muốn đi chơi mà tôi đã nói dối bố mẹ, việc này đã làm cho bố mẹ tôi lo lắng, buồn rất nhiều.

Hôm ấy như bao ngày khác, chúng tôi đi học về vào buổi trưa thì ở trạm bơm nước của xã đang bơm nước cho các khu ruộng, nước chảy trắng xóa những rạch, máng nước. Trong cái nóng nực của ngày hè, nhìn thấy nước chúng tôi đã vô cùng phấn khích, chúng tôi tụ tập lại hò reo nhau xắn quần, nhảy xuống rạch nước gần nhất để nghịch nước, chơi đùa. Vì những rạch này khá nông, chỉ khoảng đến lưng bắp chân nên chúng tôi có thể thoải mái chơi đùa mà không lo lắng gì. Những dòng nước trong, mát lạnh làm chúng tôi cảm thấy tỉnh táo, phấn khích càng thêm phấn khích, chúng tôi chạy nhảy xung quanh bờ, lội xuống làn nước mà té nhau, nước bắn vào mặt, vào người làm chúng tôi đứa nào đứa nấy ướt như chuột lột.

Khi vui chơi bên bạn bè tôi đã vô tình quên mất thời gian, cũng không để ý đến việc mình về muộn thì bố mẹ sẽ lo lắng như thế nào. Chỉ đến ki đùa nghịch thỏa thuê, chúng tôi mới hò reo nhau về, đến lúc này tôi mới thấy lo lắng, vì cả tóc, quần áo của tôi đều bị ướt hết, nếu bố mẹ nhìn thấy thì sẽ bị mắng mất. Vì vậy mà tôi đi về nhà trong sự bất an, lo lắng, khi về nhà tôi cũng không chào ầm ĩ như mọi khi nữa mà cầm đôi dép dón dén đi vào nhà như một kẻ trộm, vì tôi sợ nếu như lỡ để bố mẹ thấy được tôi sẽ không tránh được cơn giận của mẹ, cái nhìn nghiêm khắc của bố. Nhưng sự lo lắng của tôi giảm đi phân nửa khi tôi phát hiện ra nhà không có ai cả, hóa ra ngày hôm ấy cả nhà tôi đi gặt lúa, vì vậy nên khi tôi về thì chưa ai về.

 

Thật may hơn nữa là khi vừa thay quần áo thì bố mẹ tôi về đến nhà, bố mẹ tôi không hề phát hiện ra vì quần áo tôi đã giặt sạch sẽ và ngâm xà phòng ở ngoài sân giếng. Vì vậy mà tôi không những không bị phát hiện mà còn được khen ngợi, vì biết tự giặt quần áo, giúp đỡ để mẹ bớt vất vả. Lúc bấy giờ tôi không thấy hối hận hay cảm giác áy náy làm cả, tôi chỉ cảm thấy may mắn, có chút vui mừng vì không ai phát hiện ra cả. Mỗi khi nghĩ lại việc này tôi lại tự trách sao mình vô tâm và gian dối như vậy. Nhưng mọi việc đâu có dừng lại ở đấy, khi mấy đứa bạn sang rủ tôi chiều đi nghịch nước tiếp, vì hôm ấy máy bơm sẽ được hoạt động cả ngày thì tôi không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

 

Có lẽ vì ham chơi và vì vừa mới chót lọt, không bị bố mẹ phát hiện mà tôi không hề đắn đo gì cả, cũng không màng đến việc của gia đình, công việc đồng áng rất bận rộn, nhất là vào ngày mùa như thế này, nhưng lúc ấy tôi đâu có suy nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ mong làm sao có thể trốn đi chơi mà không bị bố mẹ phát hiện như ban sáng. Để có thể đi chơi, sợ hãi bố mẹ không cho phép nên một lần nữa tôi đã nói dối bố mẹ, tôi xin phép bố mẹ đến trường vào buổi chiều vì có một tiết học bù của cô giáo chủ nhiệm. Nghĩ tôi đi học thật nên bố mẹ tôi đồng ý ngay, vì liên quan đến việc học hành thì bố mẹ tôi luôn ủng hộ hết mình, không bao giờ hoài nghi hay ngăn cấm.

Vì vậy mà tôi đã lừa dối bố mẹ, trốn đi chơi cùng với mấy đứa bạn cùng xóm, lần này chúng tôi không ra chỗ rạch nước ban sáng nữa mà chúng tôi rủ nhau vầy nước ở rìa sông, ở đây tuy có sâu hơn nhưng với những suy nghĩ giản đơn của chúng tôi lúc ấy thì cũng không thể có nguy hiểm gì được. Chúng tôi đã chơi rất vui vẻ, quên trời đất, cũng quên luôn việc phải về nhà, thời gian vui chơi bao giờ cũng vậy, trôi qua rất nhanh mà trời thì vào mùa hè nên lâu tối. Thoáng chốc đã hơn năm giờ chiều, chúng tôi vẫn mải miết đùa nghịch bên bờ sông mà không biết giờ giấc gì cả. Trước đó tôi còn tự nhủ là phải về sớm hơn bố mẹ, để bố mẹ không phát hiện.

Nhưng do đã quá giờ tan học, mà bố mẹ tôi cũng đã hoàn thành xong công việc đồng áng, trở về nhà không thấy tôi đâu, bố tôi đã vội vã đạp xe lên trường, còn không kịp thay quần áo lao động ra vì lo lắng cho tôi. Lên trường thì bác bảo vệ nói chiều nay không có lớp nào học, bố tôi càng lo lắng hơn, đạp xe đi khắp nơi đi tìm tôi. Cuối cùng không biết do bác nào chỉ mà bố tôi đã tìm ra chỗ chúng tôi đang đùa nghịch. Khi nhìn thấy bố tôi như chết sững lại, không nói được câu gì vì sợ hãi và lo lắng. Trên suốt quãng đường về nhà bố tôi đã không nói với tôi một lời nào, sự im lặng của bố khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Khi về nhà bố đã phạt tôi đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm.

Qua lời khuyên nhủ của mẹ tôi đã nhận ra lỗi của mình, tôi không biết đã làm cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, cũng không nhận thức được sự nguy hiểm của những trò chơi ven sông, tôi đã làm cho bố mẹ phải buồn. Vì vậy mà tôi đã rất hối hận. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối bố mẹ và cũng là một kỉ niệm buồn mà tôi luôn cảm thấy ân hận và day dứt mỗi khi nhớ lại. Tôi không những nói dối bố mẹ mà còn làm bố mẹ thất vọng về tôi. Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm cho bố mẹ buồn và thất vọng về mình như thế nữa.

13 tháng 8 2021

Tham khảo:

Đoạn trích kể về Dế Mèn, một chú dế thanh niên cường tráng, oai phong. Dế Mèn rất tự hào với kiểu cách con nhà võ của mình. Tuy nhiên Dế Mèn tính tình kiêu căng, tự phụ luôn nghĩ mình “là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Dế Mèn rất khinh miệt một người bạn ở gần hang và gọi anh ta là Dế Choắt bởi anh ta quá ốm yếu. Dế Mèn đã trêu chọc chị Cốc rồi lủi vào hang sâu. Chị Cốc tưởng nhầm Dế Choắt đã trêu chọc chị nên đã mổ anh ta trọng thương. Trước lúc chết, Choắt khuyên Dế Mèn nên chừa thói hung hăng và làm gì cũng phải biết suy nghĩ. Và đó là bài học đường đời đầu tiên của Dế Mèn.

1.Đoạn trích kể về Dế Mèn, một chú dế thanh niên cường tráng, oai phong. Dế Mèn rất tự hào với kiểu cách con nhà võ của mình. Tuy nhiên Dế Mèn tính tình kiêu căng, tự phụ luôn nghĩ mình “là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Dế Mèn rất khinh miệt một người bạn ở gần hang và gọi anh ta là Dế Choắt bởi anh ta quá ốm yếu. Dế Mèn đã trêu chọc chị Cốc rồi lủi vào hang sâu. Chị Cốc tưởng nhầm Dế Choắt đã trêu chọc chị nên đã mổ anh ta trọng thương. Trước lúc chết, Choắt khuyên Dế Mèn nên chừa thói hung hăng và làm gì cũng phải biết suy nghĩ. Và đó là bài học đường đời đầu tiên của Dế Mèn.

2.Trò "nghịch ranh" của Dế Mèn xuất phát từ ý nghĩ "vui chơi" tưởng là vô hại nhưng đã gây nên hậu quả nghiêm trọng: Dế Choắt bị mổ chết. Từ trải nghiệm này, nhân vật "tôi" đã rất hối hận, ăn năn và rút ra bài học: hung hăng, hống hách láo chỉ tổ đem thân mà trả nợ những cử chỉ ngu dại của mình; nếu đã trót không suy tính, lỡ xảy ra việc dại dột, dù về sau có hối cũng không thể làm lại được.

Bài học này rất có ý nghĩa với em. Nó giúp em hiểu rằng sống không nên hung hăng, hống hách mà cần phải khiêm tốn để tránh rước họa vào thân; làm việc gì cũng cần suy tính trước sau để tránh hối hận không thể làm lại được.

11 tháng 9 2021

1 . 

Câu chuyện ân hận đầu tiên" mà Dế Mèn "ghi nhớ suốt đời" được kể trong phần (3) của văn bản, có thể tóm tắt như sau:

Một buổi chiều, Dế Mèn ra đứng ở cửa hang xem cảnh hoàng hôn. Thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên, Dế Mèn rủ Dế Choắt trêu chị Cốc. Dế Choắt sợ hãi, khuyên Dế Mèn đừng trêu chị Cốc nhưng Dế Mèn không nghe. Chị Cốc nghe thấy tiếng hát trêu mình. Không thấy Dế Mèn mà chỉ thấy Dế Choắt đang loay hoay ở cửa hang, chị Cốc đã mổ chết Dế Choắt

2. 

Trò "nghịch ranh" của Dế Mèn xuất phát từ ý nghĩ "vui chơi" tưởng là vô hại nhưng đã gây nên hậu quả nghiêm trọng: Dế Choắt bị mổ chết. Từ trải nghiệm này, nhân vật "tôi" đã rất hối hận, ăn năn và rút ra bài học: hung hăng, hống hách láo chỉ tổ đem thân mà trả nợ những cử chỉ ngu dại của mình; nếu đã trót không suy tính, lỡ xảy ra việc dại dột, dù về sau có hối cũng không thể làm lại được.

Bài học này rất có ý nghĩa với em. Nó giúp em hiểu rằng sống không nên hung hăng, hống hách mà cần phải khiêm tốn để tránh rước họa vào thân; làm việc gì cũng cần suy tính trước sau để tránh hối hận không thể làm lại được.

HT

   
   
   
 
  
 
9 tháng 1 2018

Trong cuộc sống bên cạnh những niềm vui thì cũng có không ít những nỗi buồn, những điều khiến chúng ta phải suy tư, trăn trở. Nhưng đối với tôi những kỉ niệm buồn ấy không đáng sợ bằng những việc tôi trót làm sai, mà thậm chí những việc ấy không chỉ ảnh hưởng đến tôi, những người xung quanh mà còn làm cho ông bà, cha mẹ tôi phải buồn. Đó là những kỉ niệm buồn mà mỗi khi nhắc lại tôi lại thấy hối hận, ray rứt trong lòng, đôi khi là tự vấn, bởi không biết tại sao mình lại làm như thế. Đó là một lần vì muốn đi chơi mà tôi đã nói dối bố mẹ, việc này đã làm cho bố mẹ tôi lo lắng, buồn rất nhiều.

Hôm ấy như bao ngày khác, chúng tôi đi học về vào buổi trưa thì ở trạm bơm nước của xã đang bơm nước cho các khu ruộng, nước chảy trắng xóa những rạch, máng nước. Trong cái nóng nực của ngày hè, nhìn thấy nước chúng tôi đã vô cùng phấn khích, chúng tôi tụ tập lại hò reo nhau xắn quần, nhảy xuống rạch nước gần nhất để nghịch nước, chơi đùa. Vì những rạch này khá nông, chỉ khoảng đến lưng bắp chân nên chúng tôi có thể thoải mái chơi đùa mà không lo lắng gì. Những dòng nước trong, mát lạnh làm chúng tôi cảm thấy tỉnh táo, phấn khích càng thêm phấn khích, chúng tôi chạy nhảy xung quanh bờ, lội xuống làn nước mà té nhau, nước bắn vào mặt, vào người làm chúng tôi đứa nào đứa nấy ướt như chuột lột.

Khi vui chơi bên bạn bè tôi đã vô tình quên mất thời gian, cũng không để ý đến việc mình về muộn thì bố mẹ sẽ lo lắng như thế nào. Chỉ đến ki đùa nghịch thỏa thuê, chúng tôi mới hò reo nhau về, đến lúc này tôi mới thấy lo lắng, vì cả tóc, quần áo của tôi đều bị ướt hết, nếu bố mẹ nhìn thấy thì sẽ bị mắng mất. Vì vậy mà tôi đi về nhà trong sự bất an, lo lắng, khi về nhà tôi cũng không chào ầm ĩ như mọi khi nữa mà cầm đôi dép dón dén đi vào nhà như một kẻ trộm, vì tôi sợ nếu như lỡ để bố mẹ thấy được tôi sẽ không tránh được cơn giận của mẹ, cái nhìn nghiêm khắc của bố. Nhưng sự lo lắng của tôi giảm đi phân nửa khi tôi phát hiện ra nhà không có ai cả, hóa ra ngày hôm ấy cả nhà tôi đi gặt lúa, vì vậy nên khi tôi về thì chưa ai về.

 

Thật may hơn nữa là khi vừa thay quần áo thì bố mẹ tôi về đến nhà, bố mẹ tôi không hề phát hiện ra vì quần áo tôi đã giặt sạch sẽ và ngâm xà phòng ở ngoài sân giếng. Vì vậy mà tôi không những không bị phát hiện mà còn được khen ngợi, vì biết tự giặt quần áo, giúp đỡ để mẹ bớt vất vả. Lúc bấy giờ tôi không thấy hối hận hay cảm giác áy náy làm cả, tôi chỉ cảm thấy may mắn, có chút vui mừng vì không ai phát hiện ra cả. Mỗi khi nghĩ lại việc này tôi lại tự trách sao mình vô tâm và gian dối như vậy. Nhưng mọi việc đâu có dừng lại ở đấy, khi mấy đứa bạn sang rủ tôi chiều đi nghịch nước tiếp, vì hôm ấy máy bơm sẽ được hoạt động cả ngày thì tôi không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

 

Có lẽ vì ham chơi và vì vừa mới chót lọt, không bị bố mẹ phát hiện mà tôi không hề đắn đo gì cả, cũng không màng đến việc của gia đình, công việc đồng áng rất bận rộn, nhất là vào ngày mùa như thế này, nhưng lúc ấy tôi đâu có suy nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ mong làm sao có thể trốn đi chơi mà không bị bố mẹ phát hiện như ban sáng. Để có thể đi chơi, sợ hãi bố mẹ không cho phép nên một lần nữa tôi đã nói dối bố mẹ, tôi xin phép bố mẹ đến trường vào buổi chiều vì có một tiết học bù của cô giáo chủ nhiệm. Nghĩ tôi đi học thật nên bố mẹ tôi đồng ý ngay, vì liên quan đến việc học hành thì bố mẹ tôi luôn ủng hộ hết mình, không bao giờ hoài nghi hay ngăn cấm.

Vì vậy mà tôi đã lừa dối bố mẹ, trốn đi chơi cùng với mấy đứa bạn cùng xóm, lần này chúng tôi không ra chỗ rạch nước ban sáng nữa mà chúng tôi rủ nhau vầy nước ở rìa sông, ở đây tuy có sâu hơn nhưng với những suy nghĩ giản đơn của chúng tôi lúc ấy thì cũng không thể có nguy hiểm gì được. Chúng tôi đã chơi rất vui vẻ, quên trời đất, cũng quên luôn việc phải về nhà, thời gian vui chơi bao giờ cũng vậy, trôi qua rất nhanh mà trời thì vào mùa hè nên lâu tối. Thoáng chốc đã hơn năm giờ chiều, chúng tôi vẫn mải miết đùa nghịch bên bờ sông mà không biết giờ giấc gì cả. Trước đó tôi còn tự nhủ là phải về sớm hơn bố mẹ, để bố mẹ không phát hiện.

Nhưng do đã quá giờ tan học, mà bố mẹ tôi cũng đã hoàn thành xong công việc đồng áng, trở về nhà không thấy tôi đâu, bố tôi đã vội vã đạp xe lên trường, còn không kịp thay quần áo lao động ra vì lo lắng cho tôi. Lên trường thì bác bảo vệ nói chiều nay không có lớp nào học, bố tôi càng lo lắng hơn, đạp xe đi khắp nơi đi tìm tôi. Cuối cùng không biết do bác nào chỉ mà bố tôi đã tìm ra chỗ chúng tôi đang đùa nghịch. Khi nhìn thấy bố tôi như chết sững lại, không nói được câu gì vì sợ hãi và lo lắng. Trên suốt quãng đường về nhà bố tôi đã không nói với tôi một lời nào, sự im lặng của bố khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Khi về nhà bố đã phạt tôi đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm.

Qua lời khuyên nhủ của mẹ tôi đã nhận ra lỗi của mình, tôi không biết đã làm cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, cũng không nhận thức được sự nguy hiểm của những trò chơi ven sông, tôi đã làm cho bố mẹ phải buồn. Vì vậy mà tôi đã rất hối hận. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối bố mẹ và cũng là một kỉ niệm buồn mà tôi luôn cảm thấy ân hận và day dứt mỗi khi nhớ lại. Tôi không những nói dối bố mẹ mà còn làm bố mẹ thất vọng về tôi. Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm cho bố mẹ buồn và thất vọng về mình như thế nữa.

9 tháng 1 2018

Câu chuyện bài học đường đời đầu tiên của chú Dế Mèn trong "Dế Mèn phiêu lưu ký" của Tô Hoài đã để lại một bài học vô cùng lớn đối với mỗi chúng ta và nó cũng gợi cho em nhớ lại một kỷ niệm buồn trong em.Chuyện cách đây đã 4 năm rồi.Đó là vào mùa hè em học năm lớp 3. Em và mấy bạn nữa cùng nhà được bố mẹ cho đi chơi biển.Bãi biển dài với cát trắng tinh và nước biển xanh biếc khiến chúng em vô cùng thích thú.Bố mẹ đã nhắc là chỉ được chơi ở gần bờ và không được ra xa nếu không có sự cho phép của người lớn.Vì mải chơi nên chúng em đã chạy ra xa khu vực bờ và bất ngờ một con sóng lớn ập đến.Chúng em bị ngập trong nước và sợ hãi kêu gào lên. Sau đó em không còn biết gì nữa, và lúc tỉnh dậy thì em đã nằm trong bệnh viện rồi. Rất may mắn là tất cả các bạn đều an toàn.Nhưng sau lần đó, mỗi người trong chúng em đều nhủ là không dám tự ý chạy ra xa bờ trong mỗi chuyến đi biển nữa.Và em mong rằng từ câu chuyện này, tất cả các bạn cũng đều phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, nghe lời người lớn tuổi, để không có những hậu quả đáng tiếc xảy ra.

9 tháng 11 2021

ND: Nói về việc giặc Ân sang xâm lược nước ta và tiếng nói đầu tiên của chú bé làng Gióng.

13 tháng 11 2021

cảm ơn bn nhìu🥰🥰😍😍

“Dẻo thơm hạt gạo quê hươngCó cả “năm nắng mười sương” người trồng   Từng bông rồi lại từng bôngTrĩu cong như dáng lưng còng mẹ ta   Cho con ngày tháng nở hoaTừng trong gian khổ bước ra với đời   Dù đi cuối đất cùng trờiVẫn mang hương lúa, tình người quê ta.”                                                                          (Hương lúa quê ta – Trần Đức Đủ) Câu 1a.  Đoạn thơ trên...
Đọc tiếp

“Dẻo thơm hạt gạo quê hương
Có cả “năm nắng mười sương” người trồng
   Từng bông rồi lại từng bông
Trĩu cong như dáng lưng còng mẹ ta
   Cho con ngày tháng nở hoa
Từng trong gian khổ bước ra với đời
   Dù đi cuối đất cùng trời
Vẫn mang hương lúa, tình người quê ta.”

                                                                          (Hương lúa quê ta – Trần Đức Đủ)

 

Câu 1

a.  Đoạn thơ trên được sáng tác theo thể thơ nào?

b.  Em hãy chỉ ra cách gieo vần của bốn dòng thơ đầu?

Câu 2

a. Tìm và chỉ ra biện pháp nghệ thuật trong câu thơ in đậm.

b. Nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật đặc sắc mà tác giả sử dụng trong câu thơ in đậm

Câu 3 . Qua đoạn thơ trên, em có nhận xét gì về công việc, phẩm chất những người nông dân Việt Nam?

Câu 4. Cho 3 từ “cảm thông, thấu hiểu, suy nghĩ ”. Hãy lựa chọn một từ có nghĩa phù hợp điền vào chỗ trống để hoàn thiện câu văn sau:

“Bài thơ này nhắc nhở chúng ta phải biết sống có tình người, luôn sống cho trọn ân nghĩa, biết ..., trân trọng, yêu quý người lao động vất vả làm ra những thứ ý nghĩa cho xã hội. Được thành quả phải luôn biết nhớ ơn người làm ra nó. Đừng sống như những kẻ vô ơn, không biết nhớ biết quý trọng họ.”

Câu 5 (3 điểm). Em hãy viết lại một đoạn văn ngắn (từ 150 đến 200 chữ) ghi lại cảm xúc của em về một đoạn thơ lục bát mà em yêu thích. (Bài ca dao không nằm trong chương trình sách giáo khoa)

0

Câu thơ trên là lời nhắc nhở chúng ta khắc ghi công ơn dạy dỗ của thầy cô. Nhờ có thầy cô chúng ta đến được với bên bờ tri thức và học cách trở thành người có ích cho xã hội. Vì vậy, mỗi chúng ta cần phải tôn trọng thầy cô và học tập thật tốt để báo đáp công ơn dìu dắt chúng ta trên con đường học vấn.

sống không nên hung hăng, hống hách mà cần phải khiêm tốn để tránh rước họa vào thân; làm việc gì cũng cần suy tính trước sau để tránh hối hận không thể làm lại được.

11 tháng 3 2022

a.Tìm cặp từ đồng âm trong bài thơ trên

=> Trắng - nắng 

b.Theo em, hiện tượng đồng âm đó gợi lên cảm hứng n

hư thế nào cho người đọc ?

=> Tác dụng từ đồng âm : Nhấn mạnh nội dung câu , làm câu văn trở nên sinh động , hấp dẫn hơn , tạo hiệu quả cao cho sự diễn đạt như sự liên kết trong bài thơ . 

11 tháng 3 2022

a. Trắng - nắng 

b. Nhấn mạnh nội dung câu , làm câu văn trở nên sinh động , hấp dẫn hơn , tạo hiệu quả cao cho sự diễn đạt như sự liên kết trong bài thơ . 

10 tháng 2 2019

Các yếu tố Hán Việt:

   + Thám: thăm dò

   + Minh: sáng

   + Tuấn: tài giỏi hơn người

   + Trường: dài