K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 2 2019

Ngày 17 tháng 1 năm 2014

Kính gửi bà!

Tôi là cây vĩ cầm nhỏ của cậu Vĩ Phong - con trai út của bà. Những ngày tháng vừa qua quả là những ngày tháng căng thẳng và vô cùng đau khổ của gia đình bà. Tôi xin chia buồn. Nhưng xin bà, bà đừng làm mất đi niềm đam mê âm nhạc của cậu con trai bé bỏng.

Là một cây đàn ngày ngày được để gọn ghẽ nơi góc phòng, tôi được chứng kiến sự tình đang diễn ra trong gia đình bà. Chồng bà đã bỏ đi theo cô nghệ sĩ chơi violin nổi tiếng khiến bà buồn bã và trở nên ghét violin, ghét cái gọi là âm nhạc. Vì vậy mà bà nỡ vô tình phá hỏng ước mơ âm nhạc của cậu con trai để cậu lại trở về sống lầm lũi như trước ư?

Cậu chủ bị mù từ nhỏ. Cậu đã nhiều lần tâm sự với tôi về cuộc sống xưa kia. Khi chưa có tôi, cậu lặng lẽ, cô đơn biết bao! Không bạn bè, không vui chơi, không dám bước chân ra khỏi nhà khi không có ba mẹ… Cậu mặc cảm, tự ti, luôn dựa dẫm vào người khác. Cho đến một ngày, vô tình nghe thấy tiếng đàn violin bên tai, cậu khao khát có một cây đàn. Nhiều lần như vậy, chẳng biết từ đâu, niềm đam mê âm nhạc đã trỗi dậy trong tâm hồn nhỏ bé của cậu. Từ khi tôi đến với cậu, mọi thứ đã đổi thay hoàn toàn. Âm nhạc với cậu là từ đôi tai, nhưng hơn cả là từ trái tim. Cậu đã học chơi đàn với đôi mắt mù lòa và niềm khâm phục của cô giáo dạy nhạc. Từng đầu ngón tay khẽ lướt gậy qua khung đàn, cậu đã cảm nhận âm nhạc bằng tình yêu, niềm say mê. Cậu quá yêu âm nhạc!

Và rồi, bà biết đấy, cậu chủ đã mở lòng với cuộc sống. Cậu đòi đi học, đòi đi chơi, đòi được giao lưu, tiếp xúc với mọi người. Một phần cậu muốn khoe mình biết chơi đàn, và một phần là do sự tác động của âm nhạc với tâm hồn cậu. Âm nhạc ư? Nó không chỉ là thứ sinh ra để giải trí, mà còn làm thay đổi cuộc sống của cả một con người. Chính tôi - thứ nhạc cụ đại diện cho âm nhạc đã biến một cậu bé lầm lũi trở thành người có ước mơ, hoài bão. Bà có biết cậu đã ước mơ trở thành một nghệ sĩ chơi violin tài ba không?

Vậy là bà đã hiểu sự lay động của âm nhạc tới mỗi con người như thế nào. Cậu con trai bé nhỏ của bà là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Tâm hồn cậu trong sáng hơn, lạc quan hơn, cậu sống có mục đích hơn. Cậu muốn đi học, muốn được chơi với bạn bè, có nhiều bạn bè yêu mến. Cậu đã vứt hết cái mặc cảm của cuộc đời đen tối trước kia. Ấy là khi âm nhạc lên ngôi. Âm nhạc quá quan trọng, quá cần thiết với cậu. Nó mang đến một chân trời mới, một thế giới mới - thế giới của ánh sáng, của những thăng hoa mà cậu đã nhìn thấy không phải bằng đôi mắt. Tương lai đang đến, thử tưởng tượng một cậu bé có cái tên Vĩ Phong kiêu hãnh đứng trên sân khấu, mải miết theo những nốt nhạc cao vút và rong ruổi cùng sự tán thưởng của khán giả - thứ mà bà không mang đến được, ba cậu cũng không mang đến được.

Đó chẳng phải là một điều kì diệu ư?

Và bà chẳng phải sẽ rất hạnh phúc và tự hào ư?

Vậy mà tại sao bà nỡ cấm con trai mình chơi nhạc vì một lẽ quá ư là cá nhân. Nhưng bà có biết, mỗi khi bà ra khỏi nhà là cậu chủ vẫn lén lôi tôi ra, kéo lên những nốt nhạc bình yên, thả hồn mình vào những giai điệu trong veo. Để rồi mỗi lần bà về, cậu cuống lên vứt tôi vào xó, như những gì bà đã làm với tôi - đập tôi không thương tiếc để bà không phát hiện. Sau mỗi lần ném tôi như vậy, cậu lại sà vào chỗ tôi, ôm tôi trong lòng, thổn thức với những tiếng nấc trong đau đớn. Còn tôi, sau những trận bầm dập bởi bụi bặm, vì tình thương, sự nâng niu, trân trọng của cậu chủ, tôi vẫn sống như hôm nay.

Bà chủ đáng kính! Chẳng nhẽ bà muốn cuộc sống của con trai mình trở về sự lầm lũi ngày xưa sao? Chẳng nhẽ bà muốn cậu bé đầy khát khao và ước mơ kia phải từ giã âm nhạc, từ bỏ những tiếng đàn đã làm cho cậu tự tin như ngày hôm nay sao? Bà thật vô tâm và độc ác quá! Âm nhạc một khi đã là cuộc sống của con người thì khó có thể kéo nó ra khỏi họ.

Vì vậy, tôi mong bà sau khi đọc bức thư này, hãy gạt đi những nỗi buồn cá nhân mà nghĩ về con trai mình, về tương lai tươi sáng mà cậu đang hướng đến. Tôi rất mong có một sự thay đổi tốt đẹp.

Từ căn phòng của cậu chủ.
Cây Violin

30 tháng 1 2019

Thiên đàng, ngày 1/1/2016

Xin gửi lời chào tới anh bạn tương lai của tôi!

Vậy là gần bốn tháng kể từ ngày tôi rời xa dương thế. Có lẽ sự từ giã trần thế quá sớm khiến tôi trưởng thành hơn để hôm nay tôi viết bức thư này cho anh. Tôi – bé Aylan Kurdi, 3 tuổi, người Syria – được cả thế giới biết đến với giấc ngủ vĩnh hằng trên bờ biển Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ, viết cho anh – là tôi của tổi 45 còn sống nơi trần thế. Nghe có vẻ vô lý anh nhỉ? Tôi đã chết thì làm gì có anh! Nhưng tại sao lại không thể khi mọi thứ đều trong một giấc mơ – cả tôi và anh. Những thiên thần sẽ giúp tôi gửi bức thư này đến anh!

Anh bạn thân yêu! Giờ đây tôi đang ở trên thiên đàng – một thế giới kỳ diệu và lung linh biết mấy. Nơi này chẳng có ngày hay đêm. Mặt trời, vầng trăng và cả những vì sao lấp lánh cùng nhau tỏa sáng, không gian lúc nào cũng trong veo như pha lê. Mẹ và anh trai tôi đang mỉm cười cùng những linh hồn khác. Chúng tôi không có quốc gia, … không phải di cư, không phân biệt tôn giáo, không có khủng bố hay bạo lực…. Tất cả đều như nhau – những linh hồn bay nhẹ nhõm, thanh thành và bình yên.

Giờ đang là giao thừa. Từ trên đây, chúng tôi  có thể ngắm nhìn cả trái đất. Ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong màn đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Dưới đó là những mảng màu  tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng màu tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng tối im lìm đâu đó. Tiếng chuông lẫn trong tiếng sóng, hạnh phúc ở cùng với bất hạnh, thù hận đi liền với tình yêu… Chao ơi, cuộc sống nơi trần thế! Giờ tất cả đã quá xa vời…

 Anh bạn tuổi 45 ơi, anh còn nhớ chứ! Chúng ta theo cha mẹ chạy trốn khỏi chiến tranh và bạo lực đẫm máu nơi quê nhà Kobani với giấc mơ về “miền đất hứa” ở trời Âu. Vậy mà, giấc mơ ấy chấm dứt chỉ 20 phút sau khi chiếc thuyền khởi hành. Biển dậy sóng, thuyền lật úp, bàn tay bé nhỏ của tôi buông rời tay mẹ. Tôi đã vật lộn với những con sóng, đã cố bấu víu lấy sự sống mong manh, đã vẫy vùng trong tuyệt vọng. Nhưng đứa bé 3 tuổi thì có thể làm được gì giữa biển cả mênh mông trong đêm tối mịt mù? Và rồi… biển cả rộng mở đón tôi vào lòng. Biển cả cũng rất khoan dung khi thay vì nhấn chìm tôi đã đưa tôi vào bờ, nằm yên trên cát. Hẳn anh còn nhớ hình ảnh của tôi khi ấy. Bé bỏng. Áo màu đỏ và quần xanh lam. Chân đi giày. Hai tay xuôi theo chiều chân. Tôi nằm trên bãi biển. Mặt úp xuống bờ cát hiền hòa như đang say ngủ. Xung quanh, những con sóng vỗ về. Một giấc ngủ dài. Vĩnh viễn.

Hình ảnh tôi được chia sẻ rộng rãi trên các trang mạng xã hội, các phương tiện truyền thông. Họ đã nói những gì? “Thảm họa nhân đạo mang tính toàn cầu”, “Biểu tượng của nỗi đau mà người dân Syria phải hứng chịu cũng như nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi nỗi đau ấy” rồi “khiến thế giới câm lặng” hay “thức tỉnh lương tri”… Và đây không phải là cách người ta “cường điệu hóa” hay “thi vị hóa” một cái chết. Đây là sức lay động từ một cái chết và là cách người ta làm dịu lại nỗi đau. Nhưng dù thế nào đi nữa thì một sự thật vẫn luôn hiện hữu. Một cuộc đời đã chấm dứt. Đứa trẻ mãi mãi tuổi lên 3. Tôi và gia đình đã sống sót qua mưa bom bão đạn ở Syria bất ổn, nhưng lại bỏ mạng khi đang trên đường tìm một nơi bình yên khác để sống. Cái chết quá sức đau đớn và quá sức vô lý. Chao ôi, 3 năm – một cuộc đời! Giá không có chiến tranh và bạo lực, giá tôi được đi trên chiếc thuyền chắc chắn hơn; giá bố mua được cho tôi chiếc áo phao, giá các nước châu Âu mở rộng đường biên giới; giá như… thì có lẽ tôi đã không phải chết!

Giờ thì thân xác tôi đã được trở về nơi quê nhà. Một hành trình trở về đất mẹ gian truân, nhọc nhằn. Nhưng là trở về sau khi đã chết. Trở về cái nơi mà tôi đã tháo chạy. Trở về chỉ đề nằm dưới lòng đất. Đúng là một kiếp người dạt trôi, một phận người bèo bọt!

Nhưng anh ạ, dù sao thì tôi cũng được nhiều người biết đến, được an ủi. Còn hàng nghìn, thậm chí còn hàng triệu cái chết khác thì sao? Hàng nghìn người di cư đã bỏ mạng khi vượt Địa Trung Hải, hàng nghìn đứa trẻ đã chết vì đói, vì rét, vì bệnh tật, hàng trăm người đã chết vì khủng bố. Có những người biết là sẽ chết khi phải vượt biển di cư nhưng không làm khác được. Một người đồng hương Syria của tôi đã viết thế này trước khi chết chìm anh ạ. “Cảm ơn biển cả đã chào đón chúng tôi mà không đòi hỏi visa… mà không hỏi tôn giáo của tôi là gì….”. Thế đấy, có những cái chết được người ta xoa dịu. Có những cái chết được người ta tưởng nhớ. Nhưng cũng có những cái chết bị bỏ rơi, quên lãng. Chao ôi, chỉ có chết mới hết bất công sao? Hay đến chết cũng chưa hết bất công?

Và từ nơi đây, từ trong đau đớn tột cùng của một đứa trẻ đã chết từ trong yên bình, nhẹ nhõm nơi thiên đàng, tôi viết thư cho anh – là tôi, 45 tuổi còn sống nơi trần thế. Anh sẽ hỏi sao không phải một độ tuổi nào khác? Anh bạn, tôi chọn anh – tuổi 45 – là bởi khi ấy ta đã định vị được bản thân trong cuộc đời. Khi tôi 45 tuổi, còn sống – là anh – ta sẽ thế nào nhỉ? Một ông bố? Một công chức bình dân? Hay một nhân vật có khả năng thay đổi thế giới? Anh biết đấy, Steve Jobs của Apple cũng là một người di cư. Và ta sẽ sống ở đâu? Trở về quê hương Syria hay ở miền đất hứa trời Âu? Thế giới khi ấy sẽ ra sao/ Có như thiên đàng tôi đang sống? Tuổi 45 ngỡ sẽ đến như một lẽ tự nhiên ư? Không! Có những tuổi 45 mãi mãi chỉ là ước mơ không thành hiện thực. Ai sẽ cho tôi và những đứa trẻ như tôi tuổi 45? Ai sẽ cho chúng tôi cuộc đời? Làm sao để tất cả mọi người đều có tuổi 45, tuổi 55 và hơn thế nữa? Câu hỏi ấy ai sẽ trả lời cho tôi, thưa anh!

Thân ái!

Tôi – là anh từ trên thiên đàng

Học tốt

25 tháng 12 2018

Đề bài cuộc thi viết thư UPU lần thứ 48:

Kể về người anh hùng của em (Write a letter about your hero)

 Giáng Sinh vui vẻ ~!!!!

 Học tốt nhé ~!!!!!

25 tháng 12 2018

Chết cha:))

Hãy viết một bức thư về người anh hùng của em (Write a letter about your hero)

                   Học tốt nhé ~!!!!

* Gợi ý về nội dung cần đạt của chủ đề năm 2023Mỗi năm, tổ chức Liên minh Bưu chính Thế giới (UPU) luôn chọn những vấn đề hết sức nổi bật, những vấn đề mang tính toàn cầu để đưa ra các chủ đề của cuộc thi. Vì thế, khi tham gia cuộc thi, các em không chỉ rèn kỹ năng viết văn mà còn được thể hiện những hiểu biết, suy nghĩ và tình cảm của mình về những vấn đề lớn lao của thời...
Đọc tiếp

* Gợi ý về nội dung cần đạt của chủ đề năm 2023

Mỗi năm, tổ chức Liên minh Bưu chính Thế giới (UPU) luôn chọn những vấn đề hết sức nổi bật, những vấn đề mang tính toàn cầu để đưa ra các chủ đề của cuộc thi. Vì thế, khi tham gia cuộc thi, các em không chỉ rèn kỹ năng viết văn mà còn được thể hiện những hiểu biết, suy nghĩ và tình cảm của mình về những vấn đề lớn lao của thời đại.

Chủ đề năm nay gắn với một vấn đề lớn có liên quan trực tiếp đến cuộc sống hàng ngày của trẻ em: Antoàn giao thông đường bộ.

Điều cần lưu ý trước hết ngay khi bắt tay vào viết những dòng thư đầu tiên, các em, chủ nhân của những bức thư, đã phải hóa thân là những siêu anh hùng. Trong đầu các em hẳn đã liên tưởng tới hình ảnh những người hùng có sức mạnh phi thường trong các bộ truyện tranh, phim hoạt hình, các bộ phim bom tấn của X-Men hay vũ trụ Marvel. Em có thể hóa thành những hình mẫu siêu anh hùng là thần tượng của em. Nhưng em cũng có thể vận dụng trí tưởng tượng bay bổng và sự sáng tạo không giới hạn của mình để tạo nên những siêu nhân có hình dáng, tính cách thật rõ nét, có ý chí mạnh mẽ và những khả năng siêu phàm.

Tuy nhiên, dù là bất cứ siêu anh hùng nào, em phải gánh vác một sứ mệnh đã được gọi tên: Hãy làm cho mọi con đường trên thế giới trở nên an toàn hơn đối với trẻ em. Vì vậy, dù là siêu nhân có những năng lực siêu phàm đến đâu, bên cạnh việc nắm giữ những “vũ khí” bí mật để thực hiện sứ mệnh của mình, các siêu nhân càng cần phải nắm chắc các luật, quy định về an toàn giao thông đường bộ nhé!

Trước hết, các em cần biết những thông tin cơ bản về chương trình hành động của Liên hợp quốc thập niên thứ hai về cải thiện An toàn giao thông đường bộ. Tháng 9/2020, Đại hội đồng Liên hợp quốc đã thông qua nghị quyết về “Cải thiện an toàn giao thông đường bộ toàn cầu” với mục tiêu rất cụ thể và đầy tính nhân văn: ngăn chặn được ít nhất 50% số ca tử vong và số ca thương tích do tai nạn giao thông đường bộ vào năm 2030. Kế hoạch nhấn mạnh tầm quan trọng của cách tiếp cận toàn diện đối với an toàn giao thông đường bộ: Kêu gọi cải thiện thiết kế đường xá và phương tiện giao thông, tăng cường pháp luật và thực thi pháp luật, cung cấp dịch vụ chăm sóc khẩn cấp kịp thời cứu sống những người bị thương. Bên cạnh đó, chương trình hành động cũng khuyến khích đi bộ, đi xe đạp và sử dụng phương tiện giao thông công cộng làm phương thức vận chuyển lành mạnh và thân thiện với môi trường.

Đây cũng là dịp để các em tìm hiểu kỹ hơn về Luật an toàn giao thông đường bộ của nước ta, đạo luật quy định quy tắc giao thông đường bộ, các điều kiện bảo đảm an toàn giao thông đường bộ của kết cấu hạ tầng, phương tiện và người tham gia giao thông đường bộ, hoạt động vận tải đường bộ. Đặc biệt, các em cần liên hệ với những kiến thức thực tế trong quá trình tham gia giao thông đường bộ liên quan đến trẻ em, nhận diện những vấn đề giao thông không an toàn ảnh hưởng đến trẻ em, đưa ra những hành động cụ thể và giải pháp khắc phục những vấn đề đó.

Một trong rất nhiều các bức thông điệp mà các em cần nhấn mạnh, đó là: An toàn giao thông là nhiệm vụ chung của tất cả mọi người tham gia giao thông, ngay cả trẻ em. Mọi người khi tham gia giao thông đều có trách nhiệm và nghĩa vụ tuân thủ luật giao thông, nhằm đảm bảo an toàn không chỉ có bản thân mình mà còn cho cả những người tham gia giao thông khác.

 

* Gợi ý dàn bài viết thư UPU lần thứ 52

Phần đầu thư có thời gian, địa điểm viết thư, đối tượng gửi thư, lý do viết thư; Phần nội dung thư chuyển tải toàn bộ chủ đề bức thư; Phần cuối thư là những thông điệp được người viết gửi gắm, có lời chào tạm biệt và ký tên người viết.

Vị Thanh, ngày …… tháng 02 năm 2023

Kính gửi ông António Guterres, Tổng Thư ký Liên hợp quốc!

(chỗ này chỉ là gợi ý giáo viên không nên bắt buộc học sinh phải làm giống như vậy, có thể gửi cho người đang đóng vai trò lãnh đạo thực hiện An toàn giao thông đường bộ của Việt Nam, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ,…, nên chọn viết về Việt Nam vì phạm vi hẹp, dễ tìm tư liệu)

Tôi là Wanda Maximoff - Phù thủy quyền năng. Nếu ngài đã xem bộ phim “The Avenger” thì chắc ngài đã biết tôi có những quyền năng gì? Chắc ngài đang thắc mắc tại sao tôi lại viết bức thư này? Đó là vì tôi được nghe qua chương trình hành động của Liên hợp quốc thập niên thứ hai về cải thiện “An toàn giao thông đường bộ”. Dựa vào sức mạnh của mình tôi nhận thấy mình có thể đảm nhận sứ mệnh “Làm cho mọi con đường trên thế giới trở nên an toàn hơn đối với trẻ em”.

(HS có thể chọn một anh hùng có sức mạnh siêu phàm khác như: siêu nhân, Ion-man, Ant-man, Spider-man,… - các siêu anh hùng trong vũ trụ Marvel- không chọn Doraemon nhé.

Quan trọng là phải giới thiệu được sơ lược năng lực siêu phàm của nhân vật mình hóa thân và sứ mệnh mà nhân vật đảm nhận trong bức thư này.)

Ông António Guterres kính mến!

…………………………….

(- Nêu thực trạng an toàn giao thông trên thế giới nếu gửi cho Tổng thư ký Liên hợp quốc, thực trạng an toàn giao thông của Việt Nam nếu gửi cho các nhà lãnh đạo nước Việt Nam- Nguyên nhân- Hậu quả- Cách khắc phục:

Trước những hậu quả nghiêm trọng do mất an toàn giao thông gây ra Liên hợp quốc đã đề ra chương trình hành động ở thập niên thứ hai về cải thiện “An toàn giao thông đường bộ”. Đại hội đồng Liên hợp quốc đã thông qua nghị quyết về “Cải thiện an toàn giao thông đường bộ toàn cầu” với mục tiêu rất cụ thể và đầy tính nhân văn: ngăn chặn được ít nhất 50% số ca tử vong và số ca thương tích do tai nạn giao thông đường bộ vào năm 2030. Kế hoạch nhấn mạnh tầm quan trọng của cách tiếp cận toàn diện đối với an toàn giao thông đường bộ: Kêu gọi cải thiện thiết kế đường xá và phương tiện giao thông, tăng cường pháp luật và thực thi pháp luật, cung cấp dịch vụ chăm sóc khẩn cấp kịp thời cứu sống những người bị thương. Bên cạnh đó, chương trình hành động cũng khuyến khích đi bộ, đi xe đạp và sử dụng phương tiện giao thông công cộng làm phương thức vận chuyển lành mạnh và thân thiện với môi trường.

Riêng bản thân tôi, tôi sẽ …….(tưởng tượng ra cách để làm cho những con đường trở nên an toàn đối với trẻ em và sử dụng năng lực siêu phàm của nhân vật mình hóa thân để thực hiện.)Kính thưa ………..!

Tôi tin rằng với những giải pháp nêu trên chúng ta có thể tạo ra những con đường an toàn, không chỉ đối với trẻ em mà còn cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, dù có sức mạnh siêu phàm nhưng con người không có ý thức tuân thủ luật lệ giao thông thì cũng khó có được sự an toàn tuyệt đối. Do đó, mỗi người cần phải nhận thức được rằngan toàn giao thông là nhiệm vụ chung của tất cả mọi người tham gia giao thông, ngay cả trẻ em. Mọi người khi tham gia giao thông đều có trách nhiệm và nghĩa vụ tuân thủ luật giao thông, nhằm đảm bảo an toàn không chỉ có bản thân mình mà còn cho cả những người tham gia giao thông khác.(Có thể sử dụng một thông điệp khác có cùng nội dung về trách nhiệm của mọi người khi tham gia giao thông)

          Cảm ơn ngài đã đọc bức thư của tôi. Chúc ngài có nhiều sức khỏe, tinh thần minh mẫn để tìmra những giải pháp hay hơn nhằmkhắc phục tình trạng mất an toàn giao thông hiện trên thế giới (ở Việt Nam – nếu viết về Việt Nam). Tôi sẽ đồng hành cùng ngài trong từng hành động.Trân trọng kính chào!Người viết(Ký và ghi rõ họ tên)(Tên nhân vật học sinh hóa thân, không phải tên học sinh nhé)

 

 

 

1
30 tháng 3 2023

giúp mình với ạ

 

5 tháng 3 2020

Kính gửi cô giáo chủ nhiệm
Từ đầu năm học đến nay cũng đã được gần một học kỳ lớp chúng em được cô làm chủ nhiệm, và em luôn cảm phục đặc biệt
về cô như một cô giáo đáng kính, tận tâm với học sinh.
Nhưng chỉ riêng một chuyện mà em cảm thấy hơi e ngại, đó là cô thường rất khắt khe với việc học sinh dùng Facebook. Vì thế
hôm nay em muốn qua những dòng thư này chia sẻ một chút cảm nhận của học sinh bọn em.
Thực ra em có thể hiểu được vì sao cô và rất nhiều người lớn khắt khe và "dị ứng" với Facebook đến vậy. Hiện tượng "nghiện
Facebook" thời đại ngày nay có thể coi là vấn nạn cần phải kiềm chế và điều chỉnh, bởi nó gây ra nhiều hậu quả không đáng có.
Facebook là mạng lưới xã hội, nơi trò chuyện, thư giãn, giải trí, chia sẻ, thổ lộ tâm trạng, cập nhật thông tin. Có thể nói
Facebook chính là một thế giới mới, ở đó chúng ta tha hồ trò chuyện, chát chít, thậm chí cũng có rất nhiều người nổi tiếng
được biết đến thông qua hệ thống mạng lưới này.
Facebook cũng chính là một trong những hình thức giải trí và nhiều bạn trẻ tìm đến để giải tỏa căng thăng, tìm sự đồng cảm,
chia sẻ cảm xúc với những người xung quanh. Nó khiến cho chúng ta có thể biết được tâm trạng, cảm xúc của những người
xung quanh mình mà không cần gặp gỡ. Thật đơn giản và tiện ích.
Tuy nhiên Facebook lại là mạng lưới dễ gây nghiện đối với người dùng nếu như không biết kiểm soát thời gian, kiểm soát bản
thân. Bạn chăm sóc Facebook của mình để những lượt , comment; bạn lướt thông tin liên tục. Như thế cũng khiến cho bản thân
mỗi người thấy vui, tuy nhiên nếu không cẩn thận thì chính những điều này sẽ cuốn n

xem thêm tại https://olm.vn/hoi-dap/detail/242026847544.html

mình thi nek,nhưng ns hết ra,r hỏi ng khác thì thi làm j

Đất đai, cùng với mọi vật liên quan với nó - bầu trời, không khí, dòng nước, động vật, thực vật - là thiêng liêng đối với người da đỏ, là bà mẹ của người da đỏ nên không dễ gì đem bán. Cách đối xử của người da trắng mới nhập cư đối với đất là hoàn toàn đối lập với người da đỏ, nếu người da đỏ buộc phải bán đất thì người da trắng cũng phải đối xử với đất như người da đỏ. "Đất là mẹ" của loài người, điều gì xảy ra với đất đai tức là xảy ra với những đứa con của đất, vì vậy cần phải biết kính trọng đất đai.

24 tháng 5 2016

Tóm tắt

Đất đai, cùng với mọi vật liên quan với nó - bầu trời, không khí, dòng nước, động vật, thực vật - là thiêng liêng đối với người da đỏ, là bà mẹ của người da đỏ nên không dễ gì đem bán. Cách đối xử của người da trắng mới nhập cư đối với đất là hoàn toàn đối lập với người da đỏ, nếu người da đỏ buộc phải bán đất thì người da trắng cũng phải đối xử với đất như người da đỏ. "Đất là mẹ" của loài người, điều gì xảy ra với đất đai tức là xảy ra với những đứa con của đất, vì vậy cần phải biết kính trọng đất đai.

24 tháng 5 2016

Đất đai, cùng với mọi vật liên quan với nó - bầu trời, không khí, dòng nước, động vật, thực vật - là thiêng liêng đối với người da đỏ, là bà mẹ của người da đỏ nên không dễ gì đem bán. Cách đối xử của người da trắng mới nhập cư đối với đất là hoàn toàn đối lập với người da đỏ, nếu người da đỏ buộc phải bán đất thì người da trắng cũng phải đối xử với đất như người da đỏ. "Đất là mẹ" của loài người, điều gì xảy ra với đất đai tức là xảy ra với những đứa con của đất, vì vậy cần phải biết kính trọng đất đai.