K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

tôi rất ngạc nhiên khi biết từ năm 1075, nước ta đã mở khoa thi tiến sĩ. Ngót 10 thế kỷ, tính từ khoa thi 1075 đến khoa thi cuối cùng vào năm 1919, các triều vua Việt Nam đã tổ chức được 185 khoa thi, lấy đỗ gần 3000 tiến sĩ điều đó cũng đủ để cho biết chuyền thống hiếu học của người việt nam .

 điều này khiến khách nước ngoài còn phải ngạc nhiên và thán phục trước những gì chúng ta đã làm .

đó là những gì mình nghĩ với bạn mới lên lớp 5 à bài này từ đầu năm rồi mà

22 tháng 8 2022

Ủa sao cậu chép y nguyên xong thêm 2 câu vậy :)))

1 tháng 8 2021

Đoạn văn trên, gợi cho em thấy biển đáng yêu và gần gũi với con người: biển mơ màng, biển xám xịt nặng nề, biển đục ngầu giận dữ... như một con người, biết buồn vui, lúc tẻ nhạt, lạnh lùng, lúc sôi nổi, hả hê, lúc đăm chiêu, gắt gỏng. Những hình đó cho thấy biển thơ mộng và đẹp đẽ biết nhường nào, một vẻ đẹp muôn màu của biển chỉ có thể do mây, trời và ánh sáng tạo nên.

11 tháng 2 2022

Một tình huống bất ngờ xảy ra: tiếng la "cháy nhà" cất lên giữa đêm khuya khi mọi người đang ngủ say. Cảnh cháy nhà thật khủng khiếp: "lửa phừng phừng " bốc lên ngôi nhà đầu hẻm; tiếng kêu cứu “thảm thiết”, khung cửa "ập xuống”, khói bụi “mịt mù”, mấy người trong nhà cháy “vọt ra”. Trong cảnh khủng khiếp ấy sao lại có “một bóng người cao, gầy, khập khiễng chạy tới ngôi nhà cháy, xô cánh cửa đổ rầm” ? Đúng là: "Thúy, hoạ, đạo, tặc'', sao không khỏi cuống cuồng, sao không khỏi hoảng hốt sợ hãi !
 
Bóng người cao gầy, khập khiễng ấy đã xông vào ngôi nhà cháy, và đã cứu được một em bé. Em bé ấy được bọc trong cái chăn, được người “cao, gầy" ôm khư trong lòng. Đứa bé được cứu “mặt mày đen nhem, thất thần, khóc không thành tiếng”.
 
Lại một tình huống nữa xảy ra. Nhà cháy, “một cây rầm sập xuống”, người đến cứu em bé đã “ngã quỵ” và khi mọi người chạy đến thì người anh đã "mềm nhũn". Con người ấy đã nêu cao tinh thần dũng cảm, dám xông vào lửa cháy để cứu người, không sợ hi sinh nguy hiểm.
 
Con người xa lạ cứu sống em he trong cơn hỏa hoạn nơi hẻm phố là một người có “cái chân gỗ”. Mọi người đều "bàng hoàng" khi thấy trong xấp giấy để trong túi nạn nhân là "một tấm thẻ thương binh".
 
Người bán bánh giò, người có tiếng rao khàn khàn, người “cao gầy, khập khiễng, người xông vào nhà cháy cứu sống một em bé, rồi anh ta bị nạn. Người đó là một thương binh”.
 
Hình ảnh chiếc xe đạp "nằm lăn lóc ở góc tường”, những chiếc bánh giò “tung tóe” gợi lên trong lòng ta sự xót thương và cảm phục anh thương binh.
 
Bài văn “Tiếng rao đêm” rất cảm động, hồi hộp. Mẩu chuyện thấm thía tính nhân đạo cao đẹp. Tinh thần dũng cảm không sợ nguy hiểm để cứu người trong hoạn nạn của anh thương binh là bài học sâu sắc, quý báu đối với chúng ta.

11 tháng 2 2022

tham khảo

10 tháng 5 2022

Tôi yêu ngôi trường, ngôi trường thân thuộc, ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụycần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyếnbồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào. 

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào em nép sau lưng mẹ bước vào mái trường tiểu học. Vậy mà hôm nay đã là buổi học cuối cùng em được ngồi bên cạnh những người bạn thân thiết, cùng em sẽ chia buồn vui . Buổi học này, có lẽ không chỉ riêng em mà rất nhiều bạn khác nữa đều có cảm xúc buồn bã khó tả. Em nhớ lại những năm tháng thi cử, cả lớp ai nấy đều rất cố gắng học hành, chăm chỉ cùng nhau giúp đỡ vượt qua kì thi. Dù không thể diển tả được cảm xúc bây giờ nhưng tôi sẽ không quên các bạn ấy. Dù là buổi học cuối cùng nhưng để gần đến với ước mơ của mình. Vì vậy, tôi và các bạn quý trọng những tháng ngày được học tập cùng nhau và nếu có gặp lại được thì chúng ta mãi mãi là bạn 

- NHỮNG TỪ IN ĐẬM LÀ TỪ LÁY NHA BẠN

(CHÚC BẠN HỌC TỐT)

22 tháng 5 2022

Quê hương là gì hở mẹ

Mà cô giáo dạy phải yêu

Quê hương là gì hở mẹ

Ai đi xa cũng nhớ nhiều…”

 

Những lời trong bài thơ Quê hương của Đỗ Trung Quân đã gợi ra những suy từ về tình yêu quê hương đất nước. Đầu tiên, tình yêu quê hương, đất nước là một tình cảm yêu mến và gắn bó sâu sắc, chân thành đối với những sự vật, con người thuộc về nơi chúng ta sinh ra và lớn lên. Con người Việt Nam vốn giàu tình yêu quê hương, đất nước. Từ xưa đến nay, nhân dân ta luôn phát huy điều đó trong mọi hoàn cảnh. Từ quá khứ hào hùng của thời đại Bà Trưng, Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung… Cho đến những năm kháng chiến chống Pháp, Mỹ thì tinh thần đó lại càng sáng ngời. Tinh thần yêu nước không phân biệt tuổi tác, giới tính hay giai cấp. Bất kì ai, nếu đã là người Việt Nam thì đều mang trong mình lòng yêu quê hương, đất nước. Tình yêu quê hương, đất nước là một thứ tình cảm thiêng liêng. Nhưng có những người lại quên đi nguồn cội của mình. Điều đó thật đáng lên án và phê phán. Mỗi người dân Việt Nam cần ý thức nuôi dưỡng tình yêu quê hương, đất nước.

22 tháng 5 2022

cop mạng này, Đỗ Trung Quân là ai :v?, bạn tên Vy mà :v

5 tháng 3 2022

Điệp ngữ: thoắt cái 

=> tác dụng : làm cho sự vật trở lên nhanh nhẹn 

27 tháng 4 2023

Nhớ tick cho mình nha

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi, nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

 

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi, nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

24 tháng 3

Tham khảo:

                                    Bài làm

Chỉ còn qua ngày hôm nay nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Sài Đồng yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm. “Ước gì mình cũng là con trai nhỉ ?’’

Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học… Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’. Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

nhớ tick cho mình nha  
23 tháng 10 2023

 

Bác Hồ - người cha của dân tộc Việt Nam, là một nhà lãnh đạo vĩ đại và là biểu tượng của sự đấu tranh chống chiến tranh. Với tình yêu thương và lòng dũng cảm, Bác Hồ đã dẫn dắt nhân dân Việt Nam trong cuộc chiến tranh giành độc lập và tự do.

Hành động đấu tranh chống chiến tranh của Bác Hồ là một tấm gương sáng cho tất cả chúng ta. Bác đã không ngừng khuyến khích mọi người đoàn kết, tổ chức và chiến đấu để bảo vệ quyền tự do và hòa bình. Ông đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người dân, khơi dậy tinh thần yêu nước và sự hy sinh vì tương lai tươi sáng của đất nước. Cảm xúc của em về Bác Hồ là sự kính trọng và biết ơn vô hạn. Em cảm nhận được tình yêu thương và sự hy sinh của Bác Hồ dành cho dân tộc và đất nước. Bác Hồ đã dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn, đánh bại kẻ thù và xây dựng một Việt Nam độc lập, tự do và hạnh phúc. Em tự hào vì có một người lãnh đạo như Bác Hồ, người đã dành cả cuộc đời để đấu tranh cho hòa bình và chống chiến tranh.

Em sẽ tiếp tục học tập và truyền bá tinh thần đó, để cùng nhau xây dựng một thế giới không chiến tranh, nơi mà mọi người có thể sống trong hòa bình và tình yêu thương.

23 tháng 10 2023

Bác Hồ - người cha của dân tộc Việt Nam, là một nhà lãnh đạo vĩ đại và là biểu tượng của sự đấu tranh chống chiến tranh. Với tình yêu thương và lòng dũng cảm, Bác Hồ đã dẫn dắt nhân dân Việt Nam trong cuộc chiến tranh giành độc lập và tự do.

Hành động đấu tranh chống chiến tranh của Bác Hồ là một tấm gương sáng cho tất cả chúng ta. Bác đã không ngừng khuyến khích mọi người đoàn kết, tổ chức và chiến đấu để bảo vệ quyền tự do và hòa bình. Ông đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người dân, khơi dậy tinh thần yêu nước và sự hy sinh vì tương lai tươi sáng của đất nước. Cảm xúc của em về Bác Hồ là sự kính trọng và biết ơn vô hạn. Em cảm nhận được tình yêu thương và sự hy sinh của Bác Hồ dành cho dân tộc và đất nước. Bác Hồ đã dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn, đánh bại kẻ thù và xây dựng một Việt Nam độc lập, tự do và hạnh phúc. Em tự hào vì có một người lãnh đạo như Bác Hồ, người đã dành cả cuộc đời để đấu tranh cho hòa bình và chống chiến tranh.

Em sẽ tiếp tục học tập và truyền bá tinh thần đó, để cùng nhau xây dựng một thế giới không chiến tranh, nơi mà mọi người có thể sống trong hòa bình và tình yêu thương.