K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thư bảo cho tướng hiệu, quan viên quân nhân thành Tam Giang được biết: Người quân tử quý nhất ở chỗ biết thời cơ, hiểu lẽ biến, lượng sức để làm việc. Nay có người lấy trứng chim chọi với núi Thái Sơn, lấy càng bọ ngựa ra ngăn bánh xe, mà cứ cho là còn có thừa sức, thế thì có thể cho là ngu quá. Lũ các ngươi có vài trăm quân, độc giữ cô thành, kháng cự với ta, như thế có khác gì đâu. Xét thành trì các ngươi, không cao sâu bằng thành trì Nghệ An. Lương thực các ngươi trữ không nhiều bằng lương thực ở Diễn An. Mà tướng tá vũ dũng các ngươi đông sao bằng Diễn Nghệ. Chức vị các ngươi lại không bằng Sái Đô Đốc. Nay Diễn, Nghệ, Thuận Hóa, Thanh Hóa, Thị Kiều, Xương Giang, Tân Giang, quân sĩ đóng ở các xứ đều mở cửa thành ra hàng. Ở dưới ngàn Bồ Đề, Sái Đô Đốc đã định ngày rút quân về Kinh. Phàm các vợ con quan quân cùng tài sản, nhất thiết không bị tơ hào. Thế mà lũ các ngươi vẫn cứ mê muội, không biết nghĩ xa, sao xét việc chậm thế. Phàm các tướng sĩ ta, người nào lại chẳng lăm le cầm giáo mác định lên mặt thành. Nhưng ta còn ngại trong thành dân vô tội, chỉ vì lũ ngươi làm cho mê muội. Đến khi trống trận nổi lên, ngọc đá sẽ không phân biệt.
Thư mấy chữ gửi cho biết.
(Thư dụ thành Tam Giang, Nguyễn Trãi, Nguyễn Trãi toàn tập, Tập hạ,
Hoàng Khôi biên dịch, NXB Văn hóa thông tin, 2001, tr. 526 – 527)
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản trên?
Câu 2. Theo văn bản, điều đáng quý nhất của người quân tử là gì?
Câu 3. Nêu tác dụng của phép liệt kê trong câu: “Nay Diễn, Nghệ, Thuận Hóa, Thanh Hóa, Thị Kiều, Xương Giang, Tân Giang, quân sĩ đóng ở các xứ đều mở cửa thành ra hàng”.
Câu 4. Anh/Chị hãy nhận xét về thái độ của Nguyễn Trãi đối với giặc Minh được thể hiện trong văn bản?

0