K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 10 2016

Là nhớ về những kỉ niệm đã trải qua

30 tháng 12 2020

Hình như là từ kí ức , tâm tư và triền núi thì phải! Sai thì thôi nha bạn!

'' Bạn đã bao giờ sống với kí ức tuổi thơ ko? Nào là một buổi chiều hè lang thang cùng lũ bạn dọc bờ đê, dỗi theo một cánh diều mỏng manh giữa nền trời xa thẳm. Nào là những túi ổi, túi ngô rang chia nhau trước cổng trường, để khi nghe tiếng trống trường gọi vào giờ ù té chạy. Nào là những cuộc du ngoạn cùng chú chó Mi-lu trên cánh đồng làng để tham gia săn lùng lũ chuột đang phá hoại mùa màn. Còn tôi, tôi nhớ như in từng kí ức. Tưởng chừng như thời gian càng lâu thì tất cả lại càng hiện lê nét và in đậm trong tâm hồn tôi"

Muốn k cho người trả lời thì bạn bấm vào hình dấu k ngay dưới câu trả lời nha

HT

18 tháng 11 2017

gì vậy

ồ vâng tôi đang chưa hiểu j đang xảy ra cả

10 tháng 1 2019

Đáp án B

QT
Quoc Tran Anh Le
Giáo viên
3 tháng 1

Con người ta không thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai mà không biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện tại. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và gìn giữ. Một trong những kỉ niệm mà tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày đầu tiên đi học. 

Tôi vẫn nhớ như in ngày khai giảng năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi chuẩn bị tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa đến trường dự buổi khai giảng đầu tiên. Trên đường tới trường tôi không còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày mà lại im lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai giảng, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, bồn chồn khó tả. Đến cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà không muốn vào trường, tôi chột dạ không biết tại sao lại như vậy, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Khi đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn ấy sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại đến đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi đến tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng ban đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết bạn với các bạn cùng lớp mình, khi đó tôi đã nghĩ đến những ngày tháng đi học thật vui vẻ. 

Sau ngày đi học đầu tiên tôi nhận ra mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải cố gắng thật nhiều để không phụ lòng bố mẹ.