Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
cô giáo của chúng tôi rất yêu thương hs
........................quan hệ từ ( mk ko chắc )............................................
dù ông ta có 1 đồng của nhưng ông ta không tháy hạnh phúc.
............................Danh từ...................................................................
bạn đáy hát hay lắm!
...............Tính từ......................
Cô giáo hỏi;'' hôm nay, tổ 1 hay tổ 2 trực nhật ?
....................quan hệ từ ..........................................
Các danh từ trong các câu trên là:
Thầy giáo, cô giáo, lớp, bài, phấn, bảng
Trong lớp,cô giáo đang giảng bài
Thầy giáo đang viết lên bảng
1. Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa. Nhưng khi nước trà rớt ra đĩa thì dù tay của gia nhân đó run rẩy tới mức nào đi nữa, chiếc đĩa có bị nghiêng đi nhiều hơn nữa thì bát nước trà vẫn như dính trên đĩa, không hề di chuyển. Cái đĩa và cái bát đựng trà đã hấp dẫn cô bé.
2. "Thế là vì sao nhỉ? Mình nhất định phải tìm hiểu cho rõ".-Ma-ri-a nghĩ vậy, rồi lẻn ra khỏi phòng khách, bắt đầu làm thí nghiệm.
3. Không thấy Ma-ri-a đâu, anh trai của cô bé bèn chạy đi tìm. Khi đi ngang qua nhà bếp, cậu bỗng nhìn thấy Ma-ri-a đang làm gì đó với đống bát đĩa trên bàn ăn, bèn trêu em:
Em không muốn làm nhà khoa học nữa, định làm bà chủ gia đình hả ?
4. Đâu có, em phát hiện ra một điều bí mật. Chỉ cần giữa chiếc bát đựng nước trà và chiếc đĩa có một chút nước thì bát đựng nước trà không bị trượt nữa.-Ma-ri-a nói với vẻ đầy tự hào về " thành quả nghiên cứu của mình".
-Làm gì có chuyện đó ? Anh không tin! Sau khi rớt ra thì bát lại càng dễ trượt. Lần trước, mẹ lau nhà xong, anh suýt trượt ngã mà.
- Không tin anh hãy thử mà xem.
Cậu anh bèn cầm chiếc bát, chiếc đĩa lên để thử. Kết quả đúng như Ma-ri-a nói.
5. Hai anh em đang tranh luận, bàn tán thfi cha đến. Cả hai cùng hỏi cha về hiện tượng kì lạ này. Người cha ôn tồn bảo:
Đó là vì có lực ma sát. Các con lớn lên thì sẽ biết thôi mà!
1. Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa. Nhưng khi nước trà rớt ra đĩa thì dù tay của gia nhân đó run rẩy tới mức nào đi nữa, chiếc đĩa có bị nghiêng đi nhiều hơn nữa thì bát nước trà vẫn như dính trên đĩa, không hề di chuyển. Cái đĩa và cái bát đựng trà đã hấp dẫn cô bé.
2. "Thế là vì sao nhỉ? Mình nhất định phải tìm hiểu cho rõ".-Ma-ri-a nghĩ vậy, rồi lẻn ra khỏi phòng khách, bắt đầu làm thí nghiệm.
3. Không thấy Ma-ri-a đâu, anh trai của cô bé bèn chạy đi tìm. Khi đi ngang qua nhà bếp, cậu bỗng nhìn thấy Ma-ri-a đang làm gì đó với đống bát đĩa trên bàn ăn, bèn trêu em:
Em không muốn làm nhà khoa học nữa, định làm bà chủ gia đình hả ?
4. Đâu có, em phát hiện ra một điều bí mật. Chỉ cần giữa chiếc bát đựng nước trà và chiếc đĩa có một chút nước thì bát đựng nước trà không bị trượt nữa.-Ma-ri-a nói với vẻ đầy tự hào về " thành quả nghiên cứu của mình".
-Làm gì có chuyện đó ? Anh không tin! Sau khi rớt ra thì bát lại càng dễ trượt. Lần trước, mẹ lau nhà xong, anh suýt trượt ngã mà.
- Không tin anh hãy thử mà xem.
Cậu anh bèn cầm chiếc bát, chiếc đĩa lên để thử. Kết quả đúng như Ma-ri-a nói.
5. Hai anh em đang tranh luận, bàn tán thfi cha đến. Cả hai cùng hỏi cha về hiện tượng kì lạ này. Người cha ôn tồn bảo:
Đó là vì có lực ma sát. Các con lớn lên thì sẽ biết thôi mà!
- Với bạn : Cho mình mượn cây thước một chút !
- Với anh (chị) : Chị ơi, cho em mượn quyển truyện tranh của chị nhé !
- Với cô giáo : Em xin phép cô em ra ngoài một lát ạ !
Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, búp bê chỉ có độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp bê đã bị Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi:
- Sao em khóc?
- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bọn mình làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.
Búp bê nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, búp bê chỉ có độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp bê đã bị Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi:
- Sao em khóc?
- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bọn mình làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.
Búp bê nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
Em đồng ý với quan điểm trên.
Trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ thì thầy cô cũng có công rất lớn. Đặc biệt, với những học sinh đang cắp sách đến trường như chúng ta, thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai.
Thời cắp sách đến trường của mỗi chúng ta là quãng thời gian tươi đẹp nhất, là tuổi mộng mơ, của những ý tưởng đến rồi đi, của những nổi loạn. Chính thầy cô đã thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng tôi từng chút một trên con đường học tập. Mỗi ngày đến lớp đều được nghe những lời dạy dỗ ngọt ngào, ấm áp của thầy cô. Ồ! Những lời yêu thương chứa đựng bao nhiêu yêu thương như dòng sữa rót vào tim tôi. Vì còn đang tập nói nên chúng em đã được gửi đi nhà trẻ để làm quen với việc đi học. Cũng chính ở đó, thầy cô đã dạy chúng em thế nào là lễ phép, cách cư xử đúng mực. Ngày tháng trôi qua, chúng em từng bước nâng cao những nấc thang tri thức và các thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ điểm khá, ý tốt đến một lần mắc lỗi nhỏ, một lần chưa thuộc bài đều được thầy cô chú ý khen ngợi, nhắc nhở. Thầy cô là những người đã âm thầm đưa chúng em đến với đỉnh cao của tri thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
Thầy cô - hai từ thiêng liêng mà chỉ những học sinh đủ tiêu chuẩn mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng ta đi trên con đường đời của chính mình, là những người đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta. Người ta thường nói cô giáo là người đưa đò cho học trò. Khi một năm học kết thúc, chuyến phà đến. Có lẽ đã có nhiều điều thú vị trong chuyến đi thuyền đó. Thầy cô đã dạy chúng em rằng trong cuộc sống có muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và điều bất ngờ. Cảm ơn cô luôn tận tình chèo lái con thuyền ấy mà chúng em vượt qua mọi khó khăn, để rồi theo con phà đến bến tri thức trong niềm vui. Không chỉ cho chúng em, mà còn cho các giáo viên. Những gì thầy cô làm cho chúng ta cũng thiêng liêng và cao quý như những gì mà cha mẹ đã làm cho chúng ta.
Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển được, chắc chắn sẽ vô ích nếu không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Là con người, ai cũng có cha, mẹ, bạn bè, người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ để lớn lên từng ngày, sự sẻ chia, giúp đỡ của bạn bè, người thân để chúng ta sống tốt hơn và phát triển hơn. Tuy nhiên, chúng ta còn được hưởng một điều vô cùng to lớn và vô cùng quan trọng, đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của các thầy cô giáo trên mái trường thân yêu. Đối với chúng em, đó là một tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó đã theo chúng em từ những ngày thơ ấu, từ ngày chúng tôi học con chữ đầu tiên. Hình ảnh người thầy đã xuất hiện trong chúng em từ những ngày em biết đọc, biết viết. Có ai có thể tưởng tượng được hình ảnh những người thầy thức đêm bên ngọn đèn soi từng câu chữ trên bài vở của học sinh, soạn bài, kiến thức mới chuẩn bị cho bài giảng ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy và học tốt nhất để giúp học sinh của họ học tốt hơn. Có ai có thể tưởng tượng được hình ảnh một người thầy đứng trên bục giảng mải mê với bài giảng, ánh mắt trìu mến nhìn những học trò của mình.
Thầy cô hết mình vì học sinh nhưng đôi khi chúng ta lại làm sai khiến thầy cô phải lo lắng, phiền lòng. Đôi khi chúng ta nghe giảng không theo nề nếp, đôi khi nói năng vô lễ, cư xử không đúng mực khiến thầy cô phải suy nghĩ và nhắc nhở. Tuy nhiên, tình yêu thương của thầy dành cho chúng ta sẽ không hề phai nhạt mà ngày càng bền chặt hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chất chứa bao tình cảm thân thương sâu lắng trong trái tim em. Cha mẹ là người sinh ra ta, thầy cô là người có công dạy dỗ ta nên người. Mái trường như ngôi nhà thứ hai của em, các thầy cô như cha mẹ thứ hai của em. Xin cảm ơn các thầy cô giáo đã không quản ngại vất vả để dạy dỗ, che chở cho chúng em, cho chúng em trở thành những người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với bản thân sẽ luôn vâng lời thầy cô, chăm ngoan học giỏi hơn nữa để mai sau trở thành công dân có ích cho xã hội và đất nước. Em mong rằng các thầy cô luôn tin tưởng ở em. Cuối cùng, xin kính chúc các thầy cô giáo trên khắp mọi miền đất nước mỗi ngày một nhiều sức khỏe, nhiều thành công hơn nữa, thành công hơn nữa để luôn là đầu tàu, dìu dắt đàn em đi tiếp đất liền. Đất nước mỗi ngày một huy hoàng. Giáo viên! Em luôn yêu quý và kính trọng các thầy cô của mình rất nhiều!!!