Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn tham khảo nhé:
Thứ năm tuần trước, em đi học về bị mắc mưa bên ướt hết người. Đến nửa đêm, cơn sốt ập tới. Nhà chỉ có hai mẹ con vì ba đang công tác ở xa. Mẹ lo lắm, thức suốt đêm canh chừng bên em.
Cơn sốt quái ác thật. Trán em thì nóng bừng bừng mà chân tay lại lạnh cóng. Cái lạnh như từ trong xương tuỷ toả ra khiến em run cầm cập: "Mẹ ơi! Con rét lắm! Mẹ đắp chăn cho con!". Mẹ ghì chặt em vào lòng, an ủi: "Mẹ biết rồi! Con cảm lạnh đấy mà! Cứ bình tĩnh nhé! Mẹ sẽ đuổi cơn sốt đi ngay!".
Mẹ đặt em nằm ngay ngắn rồi đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt sủi bọt tan rất nhanh trong cốc nước. Mẹ khẽ nâng đầu em lên, ghé cốc vào miệng em, dỗ dành: "Ngoan nào! Con cố uống một hơi cho hết, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy là khoẻ thôi!".
Vâng lời mẹ, em uống thuốc rồi cố nhắm mắt nhưng đầu óc cứ căng lên, khó chịu vô cùng. Mẹ dấp nước mát vào chiếc khăn bông, đắp lên trán em. Mẹ nhẹ nhàng xoa dầu nóng vào lưng, vào ngực, vào hai bàn chân, bàn tay em. Tiếng xuýt xoa nho nhỏ của mẹ cứ văng vẳng bên tai em trong giấc ngủ chập chờn:
"Khổ thân con tôi!". Tự nhiên, nước mắt ứa trên mi em cay xót. Mẹ ơi! Con thương mẹ biết chừng nào! Em vòng tay ôm ngang lưng mẹ rồi thiếp đi lúc nào không biết...
“Ò ó o o...!” Chú gà trống đã cất lên tiếng gáy giòn giã, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Em mở mắt nhìn quanh tìm mẹ mà không thấy mẹ đâu. Chưa kịp gọi thì em đã nghe tiếng guốc và giọng nói quen thuộc của mẹ: "Dung dậy rồi đấy ư? Mẹ nấu cháo giải cảm cho con rồi đấy! Đánh răng xong con ăn hết bát cháo hành này, mẹ sẽ cho con uống thuốc. Đến trưa nếu hết sốt, mẹ sẽ đưa con đi học. Nếu còn yếu thì mẹ viết đơn xin phép cô cho con nghỉ hôm nay".
Nhìn quầng thâm quanh đôi mắt mẹ, em biết cả đêm qua mẹ thức để săn sóc cho em. Cơn sốt đã lui, dẫu đầu còn váng vất nhưng em cảm thấy đỡ hơn nhiều. Quả là đôi bàn tay mẹ như có phép màu. Mẹ là bóng mát che chở cho con suốt cả cuộc đời. Công ơn của mẹ đối với con sâu nặng biết chừng nào! Con mong sau này lớn lên sẽ đáp đền công ơn trời biển ấy.
“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con. Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…”. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi có mẹ. Đặc biệt nhất là trong những lúc bị ốm, tôi đã cảm nhất tình yêu thương bao la ấy của mẹ.
Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng, người mệt lả, toàn thân nóng ran, miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo, rồi chườm túi đá cho tôi. Sau đó mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kỳ khi chạm vào da thịt tôi. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc. Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: “Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô, bạn bè, còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?” Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại. Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo, vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.Lúc này, tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về, mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà tôi nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn. Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.
Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ, tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ. Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông, bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an. Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.
Câu a là từ nhưng
Câu b là từ thì
Câu c là từ vì
Câu d là từ nhưng và tư thì
Minh ko biết là câu trả lời của mình co đúng hay ko ? Các bạn cho mình ý kiến nhé
1, Để vua nhà Minh bãi bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng , sứ thần Giang Văn Minh giả vờ khóc lóc vì không có mặt ở nhà để cúng giỗ cụ tổ 5 đời. Vua nhà Minh phán : không ai đi giỗ người đã chết từ năm đời . nghe vậy , Giang Văn Minh tâu luôn : Vậy , tướng Liễu Thăng tử trận đã mấy trăm năm , sao hàng năm nhà vua vẫn bắt nước tôi cử mang lễ vật sang cúng dỗ ? . Vua nhà Minh đã biết mắc mưu nên phải bỏ lệ nước Việt góp dỗ Liễu Thăng .
2, Một đại thần nhà Minh ra vế đối :' Đồng trụ đến giờ rêu vẫn mọc ' ngầm ngạo mạn nhắc lại chuyện Mã Viện dẹp cuộc nổi dậy của 2 bà Trưng . Giang Văn Minh đối lại : ' Bạch Đằng thủơ xưa máu còn loang ' nhằm nhắc lại việc quân ba triều đại Nam Hán , Tống và Nguyên đều thẳm bại trên sông Bạch Đằng .
3, Vua nhà Minh sai người ám hại Giang Văn Minh vì trước mưu ông phải bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng đã căm ghét ông rồi , nay lại thấy ông cứng cỏi , chẳng chịu nhún nhường nên giận quá đã ra tay .
4, Có thể nói ông Giang Văn Minh là người trí dũng song toàn vì ông vừa mưu trí vừa bất khuất . Giữa triều đình nhà Minh , Giang Văn Minh biết dùng mưu để vua nhà Minh buộc phải bỏ lệ góp dỗ Liễu Thăng cho nước Việt , để giữ thể diện và danh dự cho đất nước , ông dũng cảm dám đối lại bằng 1 vế đối tràn đầy lòng tự hào dân tộc .
1. Để vua nhà Minh bãi bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng, sứ thần Giang Văn Minh vờ khóc than vì không có mặt ở nhà để cúng giỗ cụ tổ năm đời. Vua nhà Minh phán: không ai phải giỗ người đã chết từ năm đời. Nghe vậy, Giang Văn Minh tâu luôn: “Vậy, tướng Liễu Thăng tử trận đã mấy trăm năm, sao hằng năm nhà vua vẫn bắt nước tôi cử người mang lễ vật sang cúng giỗ?”. Vua nhà Minh biết đã mắc mưu nên phải bỏ lệ bắt nước Việt góp giỗ Liễu Thăng.
2. Một đại thần nhà Minh ra vế đối: “Đồng trụ đến giờ rêu vẫn mọc” ngầm ngạo mạn nhắc lại chuyện Mã Viện dẹp cuộc nổi dậy của Hai Bà Trưng. Giang Văn Minh đã cứng cỏi đối lại ngay: “Bạch Đằng thuở trước máu còn loang" nhằm nhắc lại việc quân cả ba triều đại Nam Hán, Tống và Nguyên đều thảm bại trên sông Bạch Đằng để đối lại.
3. Vua nhà Minh sai người ám hại ông Giang Văn Minh vì trước mắc mưu ông phải bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng đã căm ghét ông rồi, nay lại thấy ông cứng cỏi, chẳng chịu nhún nhường nên giận quá đã ra tay.
4. Có thể nói ông Giang Văn Minh là người trí dũng song toàn vì ông vừa mưu trí vừa bất khuất. Giữa triều đình nhà Minh, Giang Văn Minh biết dùng mưu để vua nhà Minh buộc phải bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng cho nước Việt, để giữ thể diện và danh dự đất nước, ông dũng cảm dám đối lại bằng một vế đối tràn đầy lòng tự hào dân tộc.
Nội dung: Ca ngợi sứ thần Giang Văn Minh trí dũng song toàn, bảo vệ được quyền lợi và danh dự của đất nước khi đi sứ nước ngoài.
Anh Thanh không những là một người chăn nuôi giỏi mà còn là một thanh niên đi đầu trong việc trồng cây gây rừng.
Mình nghĩ thế, học tốt~
1. Vì sao Pi thấy bất ngờ khi nhận được quà của Hà?
a. Vì lần đầu tiên Pi được người khác tặng quà sinh nhật mình.
b. Vì Pi không hiểu vì sao Hà lại biết ngày sinh nhật của mình.
c. Vì Pi được tặng 2 món quà một lúc nhân ngày sinh nhật.
d. Vi Pi sống tách biệt bạn bè nên nghĩ chẳng có ai quan tâm đến mình.
2. Vì sao chiếc hộp màu đỏ làm Pi rất xúc động?
a. Vì nó dùng để đếm niềm vui, chứa tình yêu thương của bạn bè.
b. Vi đó là món quà mà Pi vốn đã ao ước, khát khao từ lâu.
c. Vì chiếc hộp chứa rất nhiều quà của các bạn đã tặng cho Pi.
d. Vì chiếc hộp có hình trái tim xinh xắn và gài ruy bang cẩn thận.
3. Sau khi mở chiếc hộp màu xanh, Pi cảm thấy thế nào?
a. Vẫn cảm thấy buồn nản, tâm trạng vẫn uể oải.
b. Cảm thấy việc hỏng thi chẳng quan trọng gì.
c. Cảm thấy có niềm tin đi tiếp con đường mà mình còn dang dở.
d. Cảm thấy vô cùng vui sướng, không còn gợn chút buồn lo.
4. Điều gì làm nên sự kì diệu của món quà trong câu chuyện trên?
a. Dành cho con người dùng trong cả lúc vui lẫn lúc buồn phiền
b. Mang tình cảm chân thành, sẵn sàng chia sẻ vui buồn tình bạn
c. Trong món quà có bức thư bí mật giải đáp được mọi chuyện
d. Là món quà dùng để tiếp tục tặng lại cho những người khác
hai câu dưới sai. Vì câu a cố phải viết là cô
a Cố bé cúi mặt xuống để giấu giọt nước mắt đang rơi lã chã
b Thầy rất mong em thu xếp thời gian tới dự đông đủ
đầu bài đâu??????????????????????????????????????????????????????????
Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này
Đáp án b) Vì biết kẻ gian thường lo lắng nên sẽ lộ mặt.