K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 10 2019

Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.

Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:

- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.

Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:

- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.

Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.

4 tháng 10 2019

 Cảm ơn nhé

29 tháng 9 2019

rải hơn 545 năm thành lập và phát triển, tuy có nhiều tên gọi và địa giới hành chính khác nhau, nhưng mảnh đất Thiên Lộc - Can Lộc (Hà Tĩnh) luôn được coi là vùng đất thiêng - người tuấn kiệt. “Trời mô xanh bằng trời Can Lộc...”

Nguyên là vùng đất tụ cư của người Việt cổ gắn với truyền thuyết Cố đô Ngàn Hống của Kinh Dương Vương, theo các thư tịch cổ, ban đầu, Can Lộc thuộc huyện Hà Hoàng, quận Cửu Chân; năm 271 đổi tên là Phù Lĩnh; năm 679 được gọi là huyện Việt Thường; thời kỳ Đại Việt lại mang tên Phi Lộc, rồi Phúc Lộc. 

Năm 1469, niên hiệu Quang Thuận năm thứ 10, vua Lê Thánh Tông ban đạo dụ thành lập 12 thừa tuyên, trong đó có huyện Thiên Lộc thuộc phủ Đức Quang, trấn Nghệ An. Năm 1862, vua Tự Đức đổi tên thành huyện Can Lộc.

Can Lộc là huyện đồng bằng bán sơn địa nằm ở trung tâm tỉnh Hà Tĩnh, có địa giới hành chính một thời kỳ dài là đầu Mênh - cuối Sót, gần đây đã chia tách để thành lập thêm thị xã Hồng Lĩnh và huyện Lộc Hà. Cân Lộc hiện có 23 xã, thị trấn với diện tích tự nhiên 30.248,4 ha, dân số gần 130.000 người. Trung tâm huyện lỵ là Thị trấn Nghèn, tên cũ là Trảo Nha, danh xưng được một triều đại phong kiến ban tặng - Xã tắc chi Trảo Nha (nanh vuốt nước nhà).

Nơi đây đã liên tục sản sinh, nuôi dưỡng những con người làm rạng dạnh quê hương, đất nước. Sách Lịch triều hiến chương loại chí ghi nhận, Can Lộc là một huyện trội về văn hóa, qua các thời kỳ thi cử Nho học có 42 vị đỗ đại khoa, chiếm 1/3 của cả tỉnh Hà Tĩnh. 

Từ người khai khoa Thái học sinh Đặng Bá Tĩnh cho đến Đình nguyên Thám hoa Phan Kính, Thám hoa - Danh sư Nguyễn Huy Oánh, Tiến sĩ Dương Trí Trạch, Hà Công Trình, Hà Tôn Mục, Vũ Diệm…, truyền thống học hành khoa cử ấy còn được lưu truyền nơi có câu phương ngôn Bút Cấm Chỉ, sỹ Thiên Lộc.

Đất Can Lộc là mạch nguồn của những tấm lòng ái quốc ưu dân, nơi nuôi lớn những nhân cách mà lòng yêu nước luôn sục sôi từ thuở Đặng Tất, Đặng Dung mài gươm rửa hận, La Sơn phu tử Nguyễn Thiếp gác lại thú riêng ra giúp Quang Trung thống nhất giang sơn, đến những ông Nghè như Ngô Đức Kế dám dấn thân chốn lao tù mưu phục quốc, cụ giáo Võ Liêm Sơn lặn lội lên chiến khu làm cách mạng, được Chủ tịch Hồ Chí Minh tặng gậy và trao trọn niềm tin: Kháng chiến ắt thành công!

Can Lộc cũng là địa phương luôn đi tiên phong trong các phong trào cách mạng, từ Xô viết Nghệ Tĩnh các năm 1930 - 1931; là huyện đầu tiên của tỉnh Hà Tĩnh giành được chính quyền trong Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám năm 1945, đến những chiến công hiển hách đã trở thành huyền thoại trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, như Ngã ba Đồng Lộc, làng K130...

Đất Can Lộc cũng là mạch nguồn góp phần làm nên Văn phái Hồng Sơn lừng lẫy từ Nguyễn Huy Tự (Truyện Hoa Tiên), Nguyễn Huy Hổ (Mai đình mộng ký), nối đến ông hoàng thi ca Xuân Diệu; từ những những nhà khoa học đầu ngành Nguyễn Đình Tứ, Phan Đình Diệu tới gần 200 giáo sư, phó giáo sư tính từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến nay.

Truyền thống văn hóa, yêu nước của người dân Can Lộc luôn được thăng hoa, trao truyền qua các thế hệ đã góp phần tạo nên một hệ thống di sản văn hóa cả vật thể lẫn phi vật thể hết sức phong phú, đa dạng, trong đó có nhiều di sản nổi tiếng, như Khu di tích Ngã ba Đồng Lộc, Chùa Hương Tích, Xô viết Nghệ Tĩnh - Ngã ba Nghèn, Làng K130 Tiến Lộc, các di tích của dòng họ Nguyễn Huy - Trường Lưu, họ Ngô - Trảo Nha, họ Hà, họ Đặng - Tùng Lộc…, cùng kho tàng truyền thuyết, truyện cổ tích, nói lối, ca dao và các làn điệu dân ca ví, gặm, hò, vè…

Phát huy truyền thống của quê hương, vượt lên những đau thương, mất mát trong các cuộc chiến tranh và những khó khăn, thử thách của thiên tai, Đảng bộ và nhân dân Can Lộc đang đồng tâm nhất trí xây dựng huyện nhà phát triển toàn diện về mọi mặt, không ngừng nâng cao đời sống vật chất, tinh thần cho nhân dân. 

Trong giai đoạn hiện nay, Cân Lộc đang tập trung cao độ thực hiện một số nhiệm vụ trọng tâm, như xây dựng nông thôn mới, phát triển dịch vụ du lịch, thu hút đầu tư vào Khu công nghiệp Hạ Vàng và các làng nghề, bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa, đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục - đào tạo, đảm bảo vững chắc quốc phòng, an ninh… 

Tất cả nỗ lực nhằm mục tiêu hoàn thành các chỉ tiêu quan trọng mà Nghị quyết Đại hội Đảng bộ huyện lần thứ 34 đã đề ra (về đích trước 1 năm), chuẩn bị tiền đề tốt nhất cho Đại hội Đảng bộ các cấp trong năm 2015...

“Trời mô xanh bằng trời Can Lộc...”, câu hát đó đã đọng lại trong tâm trí của rất nhiều người dân Can Lộc, Hà Tĩnh nói riêng và cả nước nói chung. Có lẽ không chỉ có vùng đất, vùng trời này, mà mọi người dân Can Lộc luôn mong muốn và sẵn sàng giang rộng vòng tay chào đón bạn bè ghé thăm.

#Châu's ngốc

30 tháng 11 2017

Từ Con : tức là động vật vô tri giác, vô ý thức, vô cảm. 
Từ Người : Tức là một động vật tiến hóa, có nhận thức, có suy nghĩ, biết sử dụng tri thức.

17 tháng 1 2020

Dàn ý Giải thích câu Uống nước nhớ nguồn

I. Mở bài: Giới thiệu về câu tục ngữ “Uống nước nhớ nguồn”

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng”

Đây là câu tục ngữ nói về lòng biết ơn của con người. Kho tàng ca dao tục ngữ của nước ta rất phong phú và đa dạng, những câu ca dao, tục ngữ của ông bà ta luôn mang một ý nghĩa hết sức chân thực và dễ hiểu, mỗi câu tục ngữ đều mang một lời khuyên, một sự nhắc nhở tốt. Bên cạnh câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng” có ý khuyên ta về lòng biết ơn, thì câu “uống nước nhớ nguồn” cũng có ý nghĩa như vậy.

II. Thân bài

1. Giải thích câu tục ngữ “uống nước nhớ nguồn”

“Uống nước”: Là thành quả, là kết quả của người khác, chỉ việc hưởng thụ mà không làm gi hết

“Nguồn”: Là nơi bắt nguồn của nguồn nước, chúng ta có thể hiểu từ dung để thể hiện cho sự bắt nguồn của thành quả mà mình hưởng dược.

>> Câu tục ngữ như nhắc nhở chúng ta biết ơn những thành quả của thế hệ đi trước hay những người khác để lại

2. Lí do cần phải uống nước nhớ nguồn

  • Trong cuộc sống hằng ngày, trong xã hội thì các thành công và thành quả không có cái nào là không có nguồn gốc , không do sức lao động của con người tạo nên
  • Của cải do bàn tay ta lao động tạo nên, con cái do cha mẹ tạo nên, đất nước trở nên giàu đẹp là do cha ông ta đã giữ gìn và xây dựng
  • Lòng biết ơn là một đức tính tốt, ta cần phải có lòng biết ơn

3. Cần làm gì để có được lòng biết ơn

  • Chúng ta cần tự hào với lịch sử anh hùng và truyền thống văn hóa vẻ vang của dân tộc
  • Ra sức bảo vệ và tích cực học tập, lao động góp phần xây dựng đất nước.
  • Có ý thức gìn giữ bản sắc, tinh hoa của dân tộc Việt Nam mình và đồng thời tiếp thu một cách có chọn lọc tinh hoa văn hóa nước ngoài.
  • Có ý thức tiết kiệm, chống lãng phí khi sử dụng thành quả lao động của mọi người

III. Kết bài

  • Nêu ý nghĩa của câu tục ngữ “uống nước nhớ nguồn”
  • Bài học kinh nghiệm rút ra từ câu tục ngữ

Giải thích câu tục ngữ Uống nước nhớ nguồn

Từ ngàn đời xưa, ông cha ta đã để lại cho thế hệ sau những bài học đáng giá và đáng để chúng ta học hỏi và suy ngẫm. Những câu ca dao tục ngữ đó được đúc kết từ những bài học kinh nghiệm quí giá. Một trong những câu tục ngữ có tính chất răn dạy con người chúng ta chính là câu tục ngữ. “Uống nước nhớ nguồn”. Ngay ở câu tục ngữ khi chúng ta đọc lên cũng có thể suy luận ra nhiều bài học đáng giá.

“Uống nước nhớ nguồn” là một câu tục ngữ đã được đúc rút từ hàng nghìn đời nay và cho tới bây giờ nó vẫn chứa đựng nhiều ý nghĩa và răn dạy cho những người thế hệ sau đặc biệt là thế hệ trẻ có bổn phận học hỏi và ghi nhớ những công ơn của những con người đi trước.

Theo nghĩa đen của câu tục ngữ. “Uống nước nhớ nguồn” thì chúng ta có thể hiểu rằng. Mỗi con sông mỗi con suối đều bắt nguồn từ một nguồn lớn và cho dù hàng trăm dòng chảy lớn bé như thế nào thì cũng bắt đầu từ một nguồn. Chính vì vậy mỗi khi chúng ta lấy nước lấy nước để ăn uống để sinh hoạt thì càng phải biết ơn những nguồn lớn đã sản sinh ra những dòng nước như bây giờ cho chúng ta sinh hoạt, cho chúng ta có để uống để tưới tiêu. Đây chính là lúc mà con người chúng ta cần phải biết ơn từ những cái đơn giản nhất, biết ơn thiên nhiên vì tạo hóa đã cho ta đã ban tặng cho ta một nguồn sống quí giá.

Câu tục ngữ “Uống nước nhớ nguồn theo nghĩa bóng cũng mang tới cho chúng ta những bài học mang tính giáo dục sâu sắc. Câu tục ngữ khuyên răn chúng ta phải biết sống biết ơn, ghi nhớ những công lao và những gì người khác đã phải hi sinh xương máu để giành giật được. Câu tục ngữ mang ý nghĩa xuyên suốt nhiều mặt của cuộc sống của mỗi con người

Từ khi chúng ta sinh ra trong suốt quá trình dựng nước và giữ nước có biết bao con người đã hi sinh và nằm xuống bỏ lại mạng sống của chính họ nơi chiến trường mà cũng có thể là viễn xứ để đánh đổi lấy cuộc sống yên bình cho những người dân Việt Nam. Và để có cuộc sống ấm no như bây giờ thì chúng ta cần biết ơn những người đã nằm xuống vì cuộc sống hòa bình hiện tại.

Bản thân chúng ta sinh ra mỗi người con người cháu lại có bổn phận phải biết ơn kính trọng những người lớn tuổi phải biết kính trên nhường dưới kính trọng ông bà cha mẹ. Họ là những người sinh ra chúng ta là người dạy dỗ chỉ bảo cho chúng ta nên người. Có họ mới có cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay.

Những hạt lúa hạt gạo thơm dẻo là công lao bao ngày chăm sóc của những người nông dân chân lấm tây bùn, khi chúng ta cầm bát cơm lên chúng ta phải biết những gì là quan trọng những gì là quí giá. Có họ chúng ta mới có cơm ăn mới có ấm no.

Những bài học làm người bắt đầu từ sự biết ơn và lời nói cảm ơn. Những hành động nhỏ nhặt đó sẽ không mất nhiều thời gian của chúng ta nhưng đổi lại thì mỗi chúng ta lại thấy bản thân làm được những điều có ý nghĩa vô cùng. Nó sưởi ấm và đổi lại nụ cười của mỗi con người trên môi. Lòng biết ơn quí trọng những người đã tạo cho mình cuộc sống này, hãy biết ơn rằng chính hôm nay bạn phải cảm ơn cha mẹ cảm ơn bạn bè cảm ơn những người nông dân vì đã cho bạn một sự sống đáng quí hơn thế.

câu 3 : 

Nội dung : 

+  nghĩa đen : ăn quả cây nào nhớ người trồng cây đó

+ nghĩa bóng : khi được hưởng thành quả phải nhớ đến công người gây dựng lên

Dẫn chứng thể hiện nội dung của các câu ca dao : khuyên con người sống theo đạo lý tốt đẹp

Bài làm

"Quê hương là chùm khế ngọt 

Cho con trèo hái mỗi ngày 

Quê hương là đường đi học 

Con về rợp bướm vàng bay"

Mỗi khi nghe đến lời bài thư trên, bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu lại ùa về. Những kỉ niệm ấy đẹp biết bao, nhưng có lẽ những kỉ niệm về quê hương thì làm tôi nhớ nhất. Quê hương - hai tiếng thiêng liêng vô cùng. Trong đó chất chứa bao ki niệm của những ngày còn chiến tranh, những ngày tôi còn là một đứa trẻ hồn nhiên. Quê hương là nơi mọi người dược sinh ra và lớn lên, là cái nôi tuổi thơ đi theo ta suốt đời. Dù có đi đâu xa xôi tôi cùng sẽ luôn nhớ đến quê hương - nơi mà mình đã được sinh ra và lớn lên. Vào những buổi sớm khi ánh binh minh vừa ló dạng, mang theo những tia nắng ấm áp cho cuộc sống làng quê bình dị, dân dã. Tôi thích nhất là dậy vào lúc sáng sớm, nhìn thấy cánh đồng lúa xanh bát ngát, từng đôi cò trắng chao liệng trên bầu trời xanh mây trắng lừng lờ trôi. Các bác nông dân ra đồng với sự hăng hái của một ngày làm việc. Lúc đó, cảnh vật và con người dường như chan hoà, một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp do “họa sĩ” thiên nhiên vẽ nên. Thật tuyệt đẹp! Lúc mặt trời đứng bóng, canh vật lúc này thật sự chìm trong cái oi bức của mặt trời. Các bác nông dân cũng đã mệt moi vì làm việc. Những buổi trưa hè oi ả, mắc một chiếc võng sau bụi tre trong vườn nằm ngủ trưa thì không còn gì bằng. Những cơn gió nhẹ thoảng qua làm cho lá tre đung dưa tạo ra tiếng kêu rì rào, xào xạc nghe thật vui tai. Những chú chim hót véo von làm tôi cỏ cảm giác như đang lạc giữa một thiên đường. Cảm xúc thật khó tả! Nhanh thật, thấm thoát ngày cũng trôi qua. Đêm đến, cà vùng quê như chìm vào giấc ngù say, chỉ còn chú gà trống vẫn ngày đêm làm việc, báo thức cho mọi người. Khác với nơi thành phố xa hoa lúc nào cùng nhộn nhịp tiếng xe cộ, tiếng ồn ào, tấp nập từ các hàng quán. Làng quê lại chọn sự yên bình, nhường chỗ cho các chú dê, ềnh ưỡng kêu ồm ộp vang suốt đêm dài. Chỉ có ở làng quê, chúng ta mới thấy hết được cái thanh bình, thoang thoảng mùi hương đồng nội, gió cỏ rì rào. Vào những đêm trăng rằm, tôi nhìn thấy cả một vầng trăng tròn, sáng rực cả một không gian. Nó khiến cho lòng tôi bâng khuâng, một cảm xúc mơ hồ chìm trong cảnh vật làng quê. Những hình ánh, những tình cảm rất thực ấy sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí, sẽ không bao giờ phai mờ trong trái lim lôi. Giờ đây ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy yêu quê hương mình biết bao. Quê hương là bước đường giúp tôi vững bước vào đời. Thật xót xa cho những ai xa quê mà không được một lần về thăm lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi tự nhủ với lòng mình  sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này xây dựng quê hương, đất nước mình ngày càng tươi đẹp hơn, vững mạnh hơn.

P/s tham khảo nha

22 tháng 10 2018

bạn copy mạng ak 

21 tháng 10 2016

Mở bài: Giới thiệu về trường THPT Tăng Tiến và tình cảm, gắn bó, tự hào về trường mình.

Thân bài: Biểu cảm về ngôi trường qua các khía cạnh như.

Vẻ đẹp của ngôi trường ( khang trang, rộng lớn…)

  • Hàng cây hoa sữa xanh tốt, hương thơm ngào ngạt…
  • Tên trường mang tên phó chủ tịch nước
  • Tượng đài bác Nguyễn Lương Bằng trang nghiêm.

Kỉ niệm sâu sắc với ngôi trường.

  • Ngày đầu tiên tới trường ( bỡ ngỡ, rụt rè…)
  • Kỉ niệm với bạn bè: (chia nhau cái bánh, cái kẹo, giúp đỡ nhau học tập, gắn bó như anh em…)
  • Kỉ niệm với thầy cô: dạy dỗ em nên người, hình thành nhân cách, quan tâm tới học sinh, truyền đạt những kiến thức bổ ích…

Công dụng của ngôi trường:

  • Cho em kiến thức bao la, rộng lớn. Ngôi nhà thứ hai của em
  • Vun đắp tình bạn bè, tình thầy trò ấm áp, thiết tha.
  • Nhen nhóm ước mơ và cho ta hành trang thực hiện mơ ước..

Kết bài: Khẳng định tình cảm yêu mến và dù mai sau có đi đâu thì vẫn nhớ về ngôi trường thân yêu.

Tích cực học tập để phát huy truyền thống của nhà trường.

21 tháng 10 2016

Có lẽ tôi đã yêu ngôi trường này từ ngày tôi bước vào cánh cổng lớp bảy đây.. Mới đây thôi không dài nhưng bao nhiêu đó đã làm cho tôi luôn ghi sâu kỉ niệm bên ngôi trường này. Những kỉ niệm hằng sâu trong tim kí ức tuổi học trò tôi, biết khi nào nó sẽ rời xa tôi, nếu một ngày tôi nhỡ quên nó thì tôi không là đứa con ngoan của ngôi trường yêu dấu ấy.....!

Chẳng có ai mà không có kỉ niệm bên ngôi trường của mình ... chỉ trừ khi những bạn tuổi hồng bất hạnh không được đi học. Thật thương cho số phận của họ, họ luôn ước mơ một ngày đến trường vui đùa , luôn muốn ngôi trường là ngôi nhà thứ hai của mình , coi thầy cô như cha mẹ. Thế mà tại sao giờ đây có một ít người không coi trọng thầy cô ngôi trường mình .. phải chăng điều đó khó làm hay sao? Nó có quá khó không? - tôi tự hỏi . Không đâu các bạn ạ! Hãy thử một lần dù một lần để yêu thương thầy cô, ngôi trường thì bạn sẽ thấy mình thay đổi hoàn toàn . Cảm giác được ở trường thật sự rất thú vị. Bên ánh nắng sân trường từng nụ cười rạng rỡ , hồn nhiên trên gương mặt thanh thoát của những cô cậu học trò nhỏ làm sân trường thêm rộn rã . Từng hàng ghế đá thân thương chan chứa kỉ niệm phượng hồng với tà áo dài duyên dáng đỗi thướt tha của sinh viên Việt Nam làm tôi đỗi tự hào . Ngôi trường đã để lại ấn tượng lớn cho tôi còn thầy cô thì tôi không thể bao giờ quên được. Nhớ những ngày thầy đã dạy cho tôi từng chút một, một nguời thầy bao dung nhân ái , đôi lúc nghiêm nghị nhưng ai biết đâu thầy đã khó nhọc sương phai. Còn các cô luôn quan tâm học trò nhỏ như chúng tôi , yêu thương từ ánh mắt trìu mến kia. Họ đã làm cho tôi thêm cảm xúc lân lân khó tả , làm sao biết đến bao giờ tôi mới có thể đền đáp công lao to lớn giáo dục chúng tôi. Tôi mãi khắc ghi những dấu ấn sâu đậm bên ngôi trường thân thương này.

Người ta thường ví thời gian như dòng sông trôi, nó cứ trôi mãi trôi mãi chẳng có bến dừng. Và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường cũng thế nó sẽ mãi không bao giờ hết. Dẫu các bạn xem ngôi trường của mình như thế nào chứ riêng tôi tôi xem ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của chúng tôi . Một ngôi trường luôn dang rộng đón nhận các đàn con thân yêu, những đứa con ngây thơ của tuổi mới lớn, những đứa con còn bộc trực cần những người cha người mẹ dạy dỗ. Ngôi trường đã là ngôi nhà thứ hai thì những người thầy, người cô như cha mẹ của chúng tôi. Họ lúc nào cũng tận tụy bên những trang giáo án. Những trang giáo án chứa bao tâm quyết, hi sinh của những bậc làm cha mẹ nơi đây dành cho chúng tôi. Tôi không biết trường các bạn ra sao nhưng ngôi tường của chính tôi đang học thì tôi yêu quý nhất. Yêu mái trường ngói đỏ lung linh, yêu hàng phượng vĩ thắp sáng tuổi học trò, yêu thầy cô, bạn bè quí mến.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi đặt chân vào ngôi trường này, tất cả, tất cả dường như lạ lẫm. Tôi cũng như các bạn khác thôi, đôi lúc rụt rè , sợ hãi có lúc còn nép sau lưng người thân. Dần năm tháng trôi qua tôi càng thấy ngôi trường rất thân thương, luôn yêu thương chúng tôi, yêu các đàn con bé nhỏ, ngây thơ.

Tôi vẫn thường tự hỏi: " Tại sao thầy cô lại luôn mang đến cho chúng em tất cả kiến thức mà thầy cô có được" . Đến bây giờ tôi mới hiểu được thầy cô luôn muốn chúng tôi thành tài, luôn mong chúng tôi nên người giữa biển đời mênh mông rộng lớn. Một biển đời còn lắm chông gai, gian khổ, đang cần những đôi tay của thầy cô dìu dắt trên con đường lạ lẫm kia. Con đường ấy đang ở tương lại và tôi sẽ mãi hướng về nơi ấy , một nơi hy vọng cho tương lai tốt đẹp.

Giờ đây không gì sánh bằng đi học cả. Tôi đã học được rất nhiều điều ở ngôi trường này. Tôi được bạn bè quý mến , được thầy cô yêu thương , quan tâm tôi rất nhiều , nhưng người muốn chúng tôi thành đạt là ngôi trường và thầy cô đây. Thầy cô ơi biết đến khi nào con mới đền đáp được công ơn của các thầy cô dành cho con. Điều ấy con luôn khắc ghi trong tim của con , dù mai này thời gian cứ trôi mãi , cuộc sống và chính con sẽ đổi thay nhưng con vẫn luôn khắc ghi sâu công lao của thầy cô. Công lao to lớn nhường nào. Bây giờ con mới biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp công ơn của thầy cô thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nếu một ngày tôi nhỡ quên đi kỉ niệm bên ngôi trường , tôi có dùng tiền đền đáp thì có lẽ cũng chỉ là vô dụng thôi. Nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đối với tôi, tôi luôn luôn mãi ghi nhớ về ngôi trường này . Ngôi trường thân yêu ơi con mong sao trường sẽ mãi dang rộng cánh cổng để đón các đàn con thân yêu, những người con còn ngây thơ bộc trực của tuổi mới lớn. Trường sẽ mãi là trường này đây , một ngôi trường đang ở trước mắt con, ngôi trường thân thương , luôn yêu các đàn con nhỏ. Thầy cô ơi , thầy cô cũng mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con kiến thức rộng mở đưa con đến tương lai còn xa kia ấy. Nơi được gọi là bờ bến tương lai.

Tôi nguyện làm đứa con ngoan của trường những biết là sẽ không thể nào được thế. Những con chỉ mong một điều rằng trường thân yêu ơi hãy luôn dang rộng vòng tay đón những đứa con thân yêu , mới lớn . Luôn đưa đàn con đến bờ bến tương lai rộng mở tri thức .Con mãi khắc ghi sâu kỉ niệm bên trường yêu dấu. Tôi sẽ không bao giờ quên một kỉ niệm vô giá không có vật giá trị nào sánh bằng.Trường tôi là thế đấy , tôi yêu trường tôi lắm......!

2 tháng 9 2018

Từ bé đến lớn , ai cũng cõ những lỗi lầm của mình và em cũng vậy , em cũng đã mắc rất nhiều lỗi lầm nhưng có 1 lần vì không nghe lời bố mẹ mà em đã nhận hậu qỉa đó chính là bị điểm kém

Hôm đó là ngày chủ nhật , một buổi sáng đẹp tuyệt . Bầu trời xanh,cao , những đám mây trôi bồng bềnh như những chú cừu trắng đang vui đùa trên thảm cỏ . Mấy bạn hàng xóm sang rủ em đi chơi . Em xin phép mẹ . Mẹ em hỏi :

- Con đã xing bài tập chưa mà đi chơi ?

Em nghĩ rằng tối làm vẫn kịp nên nói với mẹ là em đã làm xong rồi. Em cùng mấy cô bạn đi chơi . Hái hoa , bắt bướm mãi đến trưa mới về . Đến chiều , bé Bông - em họ của em , lên chơi . Suốt buổi chiều , buổi tối . Em chỉ chơi với Bông mà không thèm động đến bài vở 1 tí nào . Em đã quên rằng , thầy giáp bảo ôn bài thật kỹ để mai còn làm bài kiểm tra cho tốt . Đã không làm bài tập còn không học lại bài cũ thì làm sao em có thể đạt được diểm 9 , điểm 10 . Thế nhưng em vẫn không thèm quan tâm đến bài vở . Cứ thế cả buối tối em không ngó ngàng gì đến học hành cả . Sáng hôm sau , sắp sách vở để đi học , em rất lo không biết được điểm mấy những nghĩ lại : " Mình học giỏi rồi thì cần gì soạn bài và ôn lại bài cũ nữa " . Em an tâm đi đến trường . Thầy giáo đến lớp , thầy nói :

- " Các em chuẩn bị giấy kiểm tra để làm bài . Thầy mong các em sẽ độc lập trong ki thi "

Thầy phát đề cho mỗi bạn , em xem qua một lượt . Ôi ! sao mà khó thế này . Em cứ tẩy tẩy xóa xóa . Em cảm thấy thời gian cứ kéo dài ra mãi . Thời gian làm bài đã hết em noppj bài mà long vẫn cứ thấp thỏm lo âu không biết được điểm mấy  .Sáng ngày mai, thầy giao phát bài kiểm tra hôm quá . Em nhận lấy và nhìn vào điểm . Một con số không tròn trĩnh , tim em thắt lại . Biết nói sao với bố mẹ đây . Em đã nói với mẹ là ôn bài rất kỹ rồi mà . Trên đường về em cứ nghĩ lan man và quyết định nói sự thật với mẹ . Thật bất ngờ , ngoài suy nghĩ của em , bố mẹ không những không đánh em mà con tha thứ cho em . Em khóc và chạy vào lòng mẹ hứa sẽ không bao giờ nói dối nữa

Thế đó , em sẽ không bao giờ tái phạm vì chỉ 1 lần nói dối em đã nhận hậu quả mà em không bao giờ quên 

( Bài mk đánh máy nên nó hơi lâu vì đây là bài mk tự làm ! đọc xong nhận xét cho mk nha ! )

3 tháng 9 2018

cam on ban nha

26 tháng 9 2017

Trung thu là một ngày lễ tết truyền thống của dân tộc, luôn mang lại nhiều kỉ niệm tươi đẹp dành cho mỗi người. Chắc chắn ai cũng có cho riêng mình những kỉ niệm đẹp vàngày hội trăng rằm, với tôi miền kí ức thời thơ ấu chính là những kỉ niệm đẹp nhất mà tết trung thu mang lại.

Người ta nói trung thu là tết của trẻ em, chính vì thế mà mỗi khi gần đến rằm tháng 8, sự nhộn nhịp của trung thu lan tràn trên các con phố, đứa trẻ nào cũng háo hức chờ đợi ngày vui này và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Chỉ cần nghĩ đến những thú vui tuyệt vời mà trung thu mang lại là lòng tôi lại sướng rơn, một cảm giác nô nức khó tả chạy trong người tôi. Những thú vui như rước đèn trung thu, múa lân, phá cỗ đêm rằm hay các hội vui trung thu có lẽ sẽ là những kỉ niệm được mọi người lưu giữ lâu nhất cũng giống như tôi.

Thời trẻ nhỏ, nhà tôi luôn có truyền thống đón trung thu phải đầy đủ các thành viên trong gia đình, dù ai có công việc xa xôi cỡ nào thì ngày trung thucũng phải trở về với gia đình, chính vì thế mà trung thu với tôi là một ngày rất nhộn nhịp và vui vẻ khi được gặp mặt tất cả các thành viên trong gia đình và tiếng cười nói luôn lan tỏa mọi ngóc ngách trong nhà tôi.

Những đứa trẻ trong gia đình tôi, trong đó có cả tôi vào ngày trung thu sẽ xếp hàng để chúc tuổi ông bà, cha mẹ, những người lớn tuổi trong gia đình và sẽ được nhận lại kẹo và bánh trung thu, chúng tôi đều rất thích và thường rủ nhau chuẩn bị những câu chúc hay nhất mong được nhiều quà để gửi đến cho mọi người. Quà do ông bà, cha mẹ những người lớn tuổi cho được chúng tôi gom lại và tự tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ rất vui và nhộn nhịp. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều tự cười thầm đó là một miền kí ức khó quên đối với tôi.

Cũng như bao đứa trẻ khác, những món đồ chơi ngày trung thu rất hấp dẫn tôi, chúng có một ma lực kì lạ khiến đứa trẻ nào cũng đều thích thú khi cầm trên tay. Trung thu nào cũng vậy, tôi đều được bố mẹ tặng cho một chiếc lồng đèn, nhưng chiếc lồng đèn mà tôi thích nhất là chiếc lồng đèn do tôi tự tay làm ra. Năm ấy, trung thu tràn về khắp mọi nẻo đường trên đất nước, bố tôi chỉ tôi cách làm một chiếc lồng đèn ông sao. Từ khâu vót tre, tạo khung, dán giấy và trang trí tôi đều được bố chỉ một cách tỉ mỉ, thành phẩm của tôi làm ra là một chiếc lồng đèn ông sao tuy không đẹp như những chiếc lồng đèn mà người ta bày bán ngoài đường, tuy nhiên đó lại là chiếc lồng đèn mà tôi thích mà tôi giữ lại cho đến tận bây giờ. Cùng đám bạn trong xóm đi rước đèn, nghêu ngao trên môi những bài hát về trung thu, cười nói vui vẻ, đó là những kỉ niệm rất khó phai với tôi, lâu lâu tôi vẫn thầm ước rằng mình có thể trở lại khoảng thời gian ấy để được tận hưởng những thú vui thời thơ ấu mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể tìm lại được.

Thêm một kỉ niệm nữa đó là những đêm hội vui trung thu mà tôi được bố mẹ chở đi xem. Ở khu tôi sống là khu vực tôn giáo, chính vì thế mà trung thu các nhà thờ thường hay tổ chức các đêm hội vui trung thu dành cho trẻ em với nhiều trò chơi và sinh hoạt hấp dẫn. Năm nào cũng thế, tôi được bố mẹ dẫn đi chơi trên tay tôi lúc nào cũng có lồng đèn, những chương trình văn nghệ diễn ra làm tôi rất thích thú, xen vào đó là không khí sôi nổi, nhộn nhịp, đông vui và náo nhiệt của đêm hội. Những đoàn lân được nhà thờ thuê về biểu diễn cho trẻ em xem luôn làm cho chúng tôi thích thú. Hình tượng chú Cuội, chị Hằng đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi như một kí ức tuyệt vời thời thơ trẻ. Vào các đêm văn nghệ ấy, trẻ em thường được tặng bánh trung thu đây là điều mà tôi rất thích và chưa năm nào tôi bỏ lỡ các đêm hội vui trung thu tại nhà thờ. Bây giờ thì khác khi lớn lên công việc bề bộn, tôi không còn dành nhiều thời gian cho trung thu nữa, đó là một điều mà tôi luôn cảm thấy hối tiếc và ao ước trở về tuổi thơ của mình.

Và kì ức cuối cùng có lẽ là kí ức đáng trân trọng nhất của tôi về ngày trung thu. Đêm trung thu nhà tôi quây quần lại bân nhau, chia cho nhau những chiếc bánh trung thu, thưởng thức hương vị truyền thống mà bánh trung thu mang lại, ông bà dặn dò con cháu những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Mâm cỗ ngày rằm được các thành viên trong gia đình chia sẻ cho nhau, không khí sum họp ấm cúng lan tỏa khắp nhà tôi, cảm giác này có lẽ khó khi nào kiếm lại được. Hiện tại, trung thu của gia đình tôi đã không còn ông bà nữa, tuy nhiên những kí ức về những trung thu sum họp đầm ấm của tuổi thơ sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Hiện tại, cứ khi trung thu về tôi thường đặt bánh trung thu lên bàn thờ của ông bà thay cho lời chúc trung thu mà tôi thường làm khi còn thơ ấu. Đây sẽ là một kỉ niệm đẹp mà tôi rất trân trọng dẫu rằng còn nhiều kí ức tươi đẹp khác về trung thu nhưng đây sẽ là kí ức khó quên nhất đối với tôi.

Năm nay, trung thu lại về tôi không còn mơ về chú Cuội chị Hằng như hồi còn bé nữa, công việc khiến cho tôi quên đi những giá trị quý báu mà gia đình mang lại. Chắc chắn trung thu này tôi sẽ trở về với gia đình để niềm vui sum họp lại được lan tỏa. Tôi thầm cầu chúc cho các em nhỏ trên khắp thế giới sẽ có được những kí ức tươi đẹp về ngày trung thu giống như tôi, và nó sẽ trở thành hành trang giúp cho các em biết yêu quý và trân trọng gia đình mình hơn và luôn luôn chờ đón và yêu thích ngày trung thu.

26 tháng 9 2017

Một mùa Trung thu nữa lại về. Ngay đầu ngõ, khắp các quán hàng bày bán la liệt nào là đèn ông sao, đèn lồng, mặt nạ, bánh Trung thu…

Sớm nay, mẹ tôi ra chợ, mua về cho thằng em tôi một cái đèn lồng nhỏ, có những chùm đèn sáng lấp lánh và bật ra tiếng nhạc mỗi khi gạt công tắc. Nhìn chiếc đèn lồng trên tay em, thấy dáng vẻ vui tươi của cu cậu, tôi lại nhớ tới cuộc hẹn chiều nay. Một kỷ niệm ấu thơ hiện về.Trung thu năm tôi học lớp hai…

Ở chợ không chỉ có đèn ông sao mà có cả đèn lồng, thứ vẫn được chúng tôi nhắc đến như một món đồ chơi xa xỉ. Tôi thích thú nhìn Vi, cô bạn hàng xóm đang cầm trên tay cái đèn lồng sáng lấp lánh và nhạc reo vui nhộn. Cũng chẳng lâu nữa đâu, khi mẹ tôi đi chợ về, tôi sẽ có một cái đèn còn đẹp hơn thế cho mà xem.

Tiếng phanh xe của mẹ vừa kêu ở cổng, tôi vội chạy ra, háo hức bám theo mẹ đòi quà. Mẹ rút từ trong làn ra một cái đèn lồng nhỏ vuông chằn chặn như hộp bánh, không có hoa xung quanh cũng chẳng có nhạc, chỉ bật sáng được thôi, thua xa cái đèn của Vi. Tôi thất vọng, miễn cưỡng cầm lấy cái đèn, phụng phịu. Tôi chẳng buồn đem khoe nó với Vi. Hẳn con bé sẽ vui lắm khi nhìn thấy cái đèn xấu xí của tôi.

Tôi chạy tìm mẹ. Lúc này, mẹ tôi đang giặt một thau đầy quần áo do hôm qua tôi ngã mấy lần, mẹ bắt thay liên tục. Thêm cả quần áo của cu Phúc nữa, mấy đêm nay nó tè dầm nhiều quá. Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, thì thầm thật khẽ.

- Mẹ ơi, mẹ mua cho con cái đèn giống của Vi nhớ! Đèn này chẳng đẹp gì.

- Chọn hết chợ rồi đấy chị ạ. Đẹp thế còn gì.

- Ứ, con chẳng thích đâu.

- Không vớ vẩn - mẹ tôi gắt lên - hay đem trả rồi lấy đèn ông sao nhớ?

Tôi vùng vằng đi vào nhà. Ghét mẹ!

Bữa trưa hôm ấy, tôi ăn mỗi lưng cơm rồi bỏ vào giường nằm. Có tiếng mẹ gọi lại, tôi mặc kệ. Tôi nằm ôm gối khóc thút thít. Bố tôi bước vào, ngồi lên giường, bế tôi dậy, đặt tôi ngồi vào lòng. Lau nước mắt cho tôi, bố hỏi:

- Con sâu róm của bố sao thế?

Nghe bố gọi mình là sâu róm, tôi càng khóc to hơn, giẫy ra khỏi vòng tay bố. Nhưng bố vẫn ôm chặt tôi, dỗ dành. Trong hàng nước mắt ngắn dài, tôi nức nở kể lể với bố:

- Con...hức…không thích…cái đèn lồng…hư…kia.

- Đâu, để bố xem nào, đẹp thế này còn gì.

- Nó… nó chẳng có hoa. Con thích đèn nhiều hoa như của cái Vi cơ. Nhạc cũng không có. Đèn của cái Vi có nhạc Xuân Mai, hay lắm. Con ứ chơi đèn này đâu!

Mẹ tôi bước vào, tay cầm cây đũa cả vung lên:

- Khóc lóc gì? Bao đứa còn chẳng có đèn đi chơi kìa.

- Kệ nó, kệ con sâu róm của bố (tôi không dám vùng ra nữa vì sợ cây đũa cả trong tay mẹ). Rồi, chiều nay bố đi làm về, cho con ra chợ, tha hồ chọn.

- Không phải chiều nó.

- Cả năm có mỗi ngày Trung thu. Mua cho nó thích. Vả lại hôm trước nó được hai điểm 10 liền, coi như thưởng quà. Rồi bố quay lại nói với tôi, thế có đèn mới rồi phải ngoan, nghe lời bố mẹ, chăm học nghe chưa?

- Dạ vâng. Tôi mếu máo gật đầu. Mẹ tôi không nói gì, bỏ ra ngoài.

- Bố tôi xoa đầu, hỏi nhỏ:

- No chưa?

- Con chưa.

Vừa lúc đó mẹ tôi gọi:

- Hai bố con có ra ăn cơm không hả? Đói thì tối nay không đi rước đèn được đâu.

Bố tôi giả làm ngựa ông, nhong nhong chở tôi ra ăn cơm.

Phải đợi mãi, tận đến chiều muộn bố tôi mới về. Tôi leo vội lên xe bố để ra chợ.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, đâu đó đã thấy rộn ràng tiếng trống. Tôi càng cuống quýt hơn vì sợ hàng quán về hết. Vậy mà vẫn còn mấy cô bé, cậu bé đang mua đèn. Bố tôi gặp người quen ở quán cô Loan, chỗ mẹ tôi mua đèn sáng nay. Trong lúc bố nói chuyện, tôi tự do lựa đèn.

- Không thích cái ban sáng mẹ mua cho hả? Thế cháu thích cái nào, cứ chọn đi. Cô đổi cho!

Tôi nhanh chóng tìm được cái đèn giống của Vi. Toan gọi bố thì giật mình thấy cô Loan quát lên:

- Con bé kia, đi chỗ khác chơi. Cứ luẩn quẩn ở đây mãi. Ám người ta à?

Tôi nhận ngay ra đó là cái Chi, đứa bạn cùng lớp. Hôm nay là Trung thu rồi mà nó vẫn mặc cái áo trắng đã ngả màu cháo lòng, ống tay rách toác. Dắt theo thằng em mặt mũi lem luốc, hai chị em nó đứng nép vào gốc cây, ngay cạnh quán cô Loan. Vẻ mặt thèm thuồng nhìn những chiếc đèn ông sao. Thấy tôi, nó ái ngại cúi mặt xuống và dắt em đi. Đứa em vẫn còn tiếc nuối, cứ ngoái cổ lại nhìn.

- Luẩn quẩn từ sáng tới giờ. Hết bố lại con.

- Bố bạn ấy làm sao hở cô?

- Say rượu, lê la khắp xóm.

- Nghe nói bố mẹ nó bỏ nhau. Bố nó say rượu suốt. Đánh chửi chị em nó suốt ngày! - Một cô bé đang chọn đèn cùng tôi kể vậy.

Tôi chợt nhìn xuống chiếc đèn lồng trong tay, chẳng còn thấy thích thú gì nữa. Tôi bảo cô:

- Cháu chẳng thấy cái đèn nào đẹp cả! Cháu lấy đèn ông sao thôi.

- Bao đèn đẹp này mà không chọn được à? Thì tùy cháu đấy! Lấy cái nào?

- Cho cháu hai cái đèn ông sao nhỏ thôi.

Cô lấy xuống đưa cho tôi:

- Sáng mẹ vẫn thiếu của cô mười nghìn. Tính ra thì vừa đủ hai cái đèn ông sao. Cháu cầm về đi này. Nhớ bảo lại như vậy với mẹ đấy!

Tôi và bố nhìn nhau. Có cái gì buồn trong ánh mắt của cả bố và tôi. Bố cũng chẳng hiểu sao tôi lại thay đổi nhanh như thế. Bố gạn hỏi tôi sao lại mua hai đèn ông sao. Tôi không nói. Bí mật mà bố!

Trăng bắt đầu lên, cái Vi chạy sang rủ tôi ra đình.

- Đèn lồng của Hạnh đâu?

- Năm nay tớ chỉ chơi đèn ông sao thôi.

- Cũng đẹp mà. Nếu Hạnh thích, lát mình cho mượn nhớ!

Tôi mỉm cười nhìn Vi. Thì ra con bé chẳng kiêu căng gì chuyện cái đèn lồng. Tôi nghĩ đến Chi. Thể nào hai chị em nó cũng ra đình cho xem. Nhưng chỉ đứng ngoài cổng thôi vì nó làm gì có đèn để rước. Tôi sẽ tặng nó một cái đèn ông sao rồi kéo hai chị em nó vào chơi. Vui lắm đây! Nghĩ vậy, tôi hăm hở cầm hai cái đèn đi, tung tẩy cùng Vi đi gọi thêm vài đứa bạn cùng xóm nữa. Mong chúng nó đều có đủ đèn rồi!

Trung thu năm nay thể nào Chi cũng về. Hiện cô bé đang sống cùng bố mẹ nuôi ở Hải Phòng.

- Chi nhất định sẽ về. Về để cùng Hạnh rước đèn ông sao nữa chứ! Con bé gọi điện cho tôi nói vậy.

5 tháng 12 2021

mình không biết