Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhằm thưởng cho hai anh em vì đạt được thành tích cao trong học tập, bố mẹ đã quyết định cho chúng tôi đi nghỉ mát tại Nha Trang.Như chúng ta đã biết, Nha Trang nổi tiếng là thành phố của biểnvà còn là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật và du lịch của tỉnh Khánh Hòa,Việt Nam.Tôi còn nhớ rất rõ,vừa đến nơi, nhận khách sạn xong ;chúng tôi đã rủ nhau chạy ra biển. Biển trải dài mênh mông đẹp tuyệt. Nước biển xanh trong từng con sóng cuồn cuộn xô vào bờ tung bọt trắng xóa.Ngoài khơi, những chiếc tàu đánh cá đang di động trên mặt biển trông nó chỉ nhỏ như món đồ chơi trẻ em. Hai chúng tôi tha hồ lặn ngụp trong dòng nước mát.Ba mẹ tôi vừa ngồi nghỉ trên bãi cát, dưới hành dừa vì vu, vừa tận hưởng những cơn gió biển mát rười rượi đến khó quên, vừa xem chúng tôi cười đùa vui vẻ. Tắm biển xong, cả gia đình tôi trở về khách sạn và thưởng thức món ăn ngon mà nhà khách đã chuẩn bị sẵn. Những ngày sau đó, chúng tôi đi đến rất nhiều nơi ở Nha Trang, ăn rất nhiều món ăn độc, lạ, ngon đến từng cảm nhận.. Thật khó quên!.Qủa thật, những ngày nghỉ hè ở Nha Trang thật tuyệt vời. Tôi hy vọng mình sẽ có dịp được đến Nha Trang lần nữa vào mùa hè sắp tới. Chúng tôi phải cố gắng ngoan ngoãn,học tập thật chăm chỉ mới được!
Kỳ nghỉ hè vừa qua, em cùng gia đình đi tham quan vịnh Hạ Long. Đã lâu lắm rồi em mới có một kì nghỉ hè thoải mái như thế này.
Để chuẩn bị cho chuyến đi em đã sắp xếp quần áo, đồ ăn uống... từ ngày hôm trước. Ô tô khởi hành từ lúc 5 giờ 30 sáng, gia đinh em đã có mặt tại điểm tập trung từ lúc năm giờ. Cứ tưởng mình đến sớm hơn cả không ngở đã có nhiều gia đình khác đến trước, bố em cầm trên tay chiếc túi du lịch to, mẹ thì cầm túi đồ ăn uống, còn em và bé Mi khoác trên vai chiếc ba lô nhỏ xíu đựng một số thứ lặt vặt. Dọc đường bộ từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt em là cả một bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ đầy cảm xúc. Ô tô luồn lách qua những chiễ cầu và núi đá nhỏ, sau hơn một tiếng thì đoàn du lịch bắt đầu xuống se để đi tàu thuỷ tham quan các hang động. Từ những vòm đá cao nhất rủ xuống những dải thạch nhũ cột băng pha trộn đủ mọi màu sắc của cầu vồng, em nghe nói hang đẹp nhất là hàng Đầu gỗ. Đây là cung điện với nhiều gian phòng ngoắt ngoéo, chỉ một giọt nước nhẹ rơi xuống từ những dải nhũ đá cũng đủ phá vỡ sự im lặng.
Thế là cả buổi sáng, em cùng gia đình chỉ tham quan hang động, mọi người bắt đầu chụp nhanh cảnh đẹp ở đây rồi vội vàng lên xe đến nhà nghỉ. Cả đoàn xuống xe lấy hành lý của mình chờ bác trưởng đoàn liên hệ phòng nghỉ, có những bé chỉ khoảng tầm lớp hai, lớp ba chạy lon ton ở vườn hoa. Riêng bé Mi thì nghịch nhất tí thì lại đuổi bạn làm cho mẹ nhắc nhở liên tục nhưng nó chẳng nghe, cứ thích nô đùa chạy nhảy với các bạn. Chà! Sao bác trưởng đoàn liên hệ gì mà lâu thế, cả đoàn đang định vào gặp thì từ xa, mấy anh hướng dẫn viên đã cầm chìa khoa phát cho từng người.
Buổi chiều cả nhà em ra vườn hoa chụp ảnh làm kỷ niệm rồi lên núi ngay gần nhà nghỉ “Thăng Long” ngắm cảnh, mẹ bảo cả nhà chụp mấy pô nhân lúc trời đẹp, riêng em và bé Mi được chụp riêng hai kiểu, lúc chụp nó bảo:
- Nè, Em hơi bị ăn ảnh đấy nhé!
Em trả lời:
- Xì! Chưa chắc.
Nghe vậy chú chụp ảnh bảo:
- Thôi hai cháu đừng cãi nhau nữa, chú thấy đứa nào cũng ăn ảnh cả.
Thế là hai đứa tranh nhau, cuối cùng mặt đứa nào cũng ngố trong ảnh. Chụp xong, cả nàh ra chợ mua ca, tôm gọi là đực sản nghỉ hè. Chà! Chợ Hạ Long sầm uất hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ hàng loạt quầy bán dưa hấu, cá tôm, thịt... được xếp bày hàng chào khách. Nhưng gian tôm, cá là gian đông nhất vì ở đây phần lớn khách du lịch muốn mua quà nhân dịp đi nghỉ mát. Em và mẹ quan sát hàng quần áo trẻ em cạnh quầy bánh kẹo thì khá đông người mua nhất là những bác phụ huynh mua cho con mình mặc. Có hai em chạy lăng nhăng nên bị mẹ mắng, thấy vậy em liền bảo mẹ phải trông bé Mi cẩn thận kẻo lại bị lạc. Buổi tối, những chiếc đèn thắp sáng mọi nơi, em cùng mẹ và bé Mi ra ăn chè ở quán, cạnh khách sạn nơi mà gia đình em đang ở. Còn bố thì đọc báo, xem tivi ở phong nghỉ.Thời gian trôi qua, cả đoàn bắt đầu lên đường về Hà Nội.
Sức hấp dẫn của vịnh Hạ Long đã khiến cho nới đây quanh năm luôn là điểm hội tụ của khách du lịch trong và ngoài nước. Mọi người đều đến đây tham quan, nghỉ ngơi, tắm biển... Ai cũng thấy khoan khoái, hài lòng trước vẻ đẹp kì quan của thế giới.
Dàn bài:
Mở bài: Giới thiệu về những kỉ niệm của em.
Thân bài: Kể chi tiết.
Kỉ niệm 1: Em được đi du lịch cùng gia đình đến Hạ Long.
- Tâm trạng háo hức trước khi đi.
- Quang cảnh trên đường( cây cối,, bầu trời, biển, bãi cát…)
- Kỉ niệm diễn ra như thế nào? tâm trạng lúc đó (hân hoan, phấn khởi, vui vẻ…)
- Tâm trạng khi phải về (tiêc nuôi, mong ước, gắn kêt gia đình)
Kỉ niệm 2: Gặp lại bạn cũ.
- Hoàn cảnh khi gặp lại bạn ( thời gian, địa điểm)
- Diễn biến của cuộc gặp gỡ ( ôn lại kỉ niệm xưa, kể về gia đình và bạn bè, trao đổi địa chỉ…)
- Suy nghĩ khi chia tay bạn ( vui vì muốn gặp lại, muốn gặp lâu hơn)
Kỉ niệm 3: Đi lao động cùng chị gái.
- Không khí trong trước buổi lao động ( không khi tâp bật, náo nhiệt, mọi người tay cầm xô, cầm xẻng, cầm chổi, bàn tán)
- Bác trưởng thôn phân công nhiệm vụ
- Em cùng mọi người làm việc hăng say, mọi người giúp đỡ nhau, mệt nhưng vui, hình ảnh mọi người lao động)
- Cảm nghĩ của em sau buổi lao động ( vui, cảm thấy có ý nghĩa, thêm yêu đời hơn…)
Kết bài: Suy nghĩ của bản thân về kì nghỉ hè bổ ích
/hoi-dap/question/77784.html
Đây bn ạ ! Bạn có thể tham khảo bài này của mình. Mk tự làm nha! :)
Chúc bạn học tốt!
Đầu làng tôi có những khóm tre xanh mát, không biết những khóm tre ấy có từ đời nào, nhưng chỉ biết rằng chúng rất thân với người dân quê tôi.
Nhìn từ xa, lũy tre làng như một bức tường thành bao quanh thôn xóm. Tới gần, mới thấy bức tường thành ấy được tạo bởi nhiều cây tre, gầy guộc, khẳng khiu. Cây này nương tựa cây kia, bất chấp nắng mưa bão dông, vươn lên trên cao, đón nhận ánh sáng mặt trời. Các cj già trong làng thường bảo: “Cây tre cũng như người dân quê mình một nắng hai sương, chịu thương chịu khó, bất khuất kiên cường”.
Thân tren tròn lẳn lại nhiều gai, trên thân cây tua tủa những vòi xanh ngỡ như những cánh tay vươn dài. Dưới gốc, chi chít những búp măng non. Búp thì mới nhô khỏi mặt đất, búp thì cao ngang ngực tôi, có búp vượt đầu người. Tôi cứ nghĩ những búp măng ấy chính là những đứa con thân yêu của tre. Năm năm tháng tháng được mẹ chăm chút ngày một lớn lên, ngày một trưởng thành trong bóng mát yêu thương.
Những ngày hè oi bức, nắng như đổ lửa trên đồng, lũy tre là nơi nghỉ ngơi của bà con, cô bác. Buổi trưa, tre che nắng cho trâu nằm, ru cho trâu ngủ. Buổi chiều, chúng tôi ra ngồi dưới gốc tre trò chuyện, vui chơi. Có những đêm rằm, bọn tôi mang đèn treo lên những cành tre. Ánh sáng lấp lánh, chúng tôi nhảy múa, cười đùa, vui ơi là vui! Lá tre rì rào tiếng hát, rầm rì kể chuyện ngày xưa … tre cũng vui cùng chúng tôi.
Tre đi vào cuộc sống của con người quê tôi. Đó là người bạn tâm tình của nhiều thế hệ người làng tôi. Người làng tôi ai đi xa cũng nhớ về cây tre, cũng nhớ về lũy tre làng xanh mát yêu thương.
THAM KHẢO NHÉ BẠN
Nhờ vào danh hiệu Học sinh giỏi của tôi năm ngóai mà giờ bố mẹ đã thưởng cho tôi một chuyến đi đến bãi biển Vũng Tàu diễm lệ và xinh đẹp.Hôm ấy, tôi không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình: vừa vui mừng, vừa tự hào vì đây là phần thưởng tôi đạt được vì học tốt. A! Xe taxi đến rồi!
Ngồi trên xe, ngắm đường phố vào sáng sớm, tôi thấy thành phố nơi tôi ở sao mà đẹp thế! Hai bên đường trồng hai hàng cây xanh mát tươi tốt, thẳng tắp như những chú bộ đội đang đi diễu hành…Woa! Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến biển rồi đây sao?!? Biển Vũng Tàu mơ mộng nhưng cũng tràn đầy sức sống đã làm tôi đứng mê mẫn nãy giờ. Ôi! cái mùi măn mặn trong làn gió thổi nhẹ qua làn tóc của tôi cũng đủ cho tôi cảm thấy sung sướng rồi! Khi gia đình tôi nhận phòng, tôi nhìn từ cửa sổ tầng năm mà thấy sao Vũng Tàu hùng vĩ, xinh đẹp thế này! Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời trong vắt một màu xanh, không một gợn mây. Có một vài con chim biển đang bay lượn trên trời như muốn nhập bọn với những trò vui của du khách nơi đây! Mặt trời trông như quả bóng lửa rực rỡ giữa một màu xanh trong veo. Khi bố mẹ bảo tôi có thể xuống bãi rồi, tôi mừng rỡ chạy nhanh như gặp phải vàng, tôi đã mong chời giây ohút này lâu lắm rồi! Khi tôi bước xuống làn cát mềm mịn, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm màu vàng nhạt bằng nhung vậy! Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ vấy lên chân. Những ngọn sóng nghịch ngợm từng đợt vỗ đến chân tôi. Nứơc biển mát thật đấy! Tôi thấy biển như một tấm gương khổng lồ phản chiếu lại hình ảnh của bầu trời. Hình như tôi đạp phải thứ gì đó! A! Là những chiếc vỏ ốc. Nhìn chúng đọng nước biển, lấp lành dưới ánh nắng mặt trời đẹp thật! Cái màu trắng ngà, cái màu đo đỏ, cái màu hồng nhạt,… Nhìn khắp bãi, ngòai vỏ ốc còn có các chiếc dù đủ màu nhìn sống động như có những cây kẹo mút khổng lồ vậy!
Các du khách ở đây đa số là người nước ngòai, họ rất vui vẻ và thân thiện. Họ chơi những trò chơi thể thao, trông rất vui, như: bóng chuyền,… Nếu đã nói đến biển, người ta sẽ nghĩ ngay đến hải sản. Vì thế đến biển Vũng Tàu mà không ăn hải sản thì uổng lắm! Bố dẫn tôi và gia đình vào một tiệm bình dân trên bãi để ăn: nghêu, tôm, mực, cua,… Ngon quá! Đã xế chiều, gia đình tôi về khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lí đi về. Nhìn ra ngòai, tôi thấy một bầu trời ửng đỏ. Mẹ tôi bảo đấy là trời đang nấu cơm. Khác với buổi sáng, trời vào hòang hôn trên biển có vài đám mây đủ màu trôi bồng bềnh. Trông chúng như những cây kẹo bông gòn màu sắc mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn nhỏ. Biển thì phẳng lặng, trầm tính hơn biển vào sáng. Trển bãi cũng ít người tắm vì họ cũng như chúng tôi, đều về nghỉ ngơi cả rồi… Đã đến giờ chúng tôi phải về. Trước khi lên xe, tôi nhìn biển và cảm thấy cảm kích vì đất nước Việt Nam đã có những danh lam thắng cảnh trong đó có nơi tôi đang nghỉ mát- biển Vũng Tàu.
Tôi sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ cho tôi đến đây một lần nữa để tôi có thể thưởng thức bầu không gian hùng vĩ. Hình ảnh bãi biển Vũng Tàu đẹp như tranh và đầy sức sống này sẽ mãi mãi in sâu vào trái tim cũng như tâm hồn tôi như một kỉ miệm đẹp và đáng nhớ trong kì nghỉ hè năm lớp Sáu. Hẹn gặp lại năm sau đấy, Vũng Tàu ơi!
" râm ran, râm ran" tiếng ve kêu của mùa hè đã đến. tạm Biệt mái trường thầy cô và bạn bè trong lòng ai cũng có chút bâng khuâng nhưng bù vào đó là một chuyến đi chơi du lịch cùng ba mẹ.
Đó là chuyến đi đáng nhớ nhất của em, hè năm nay gia đình em đến nha Trang một thành phố của biển. vẻ đẹp nơi đây với con người thân thiện, hòa đồng với những hàng cây được chăm sóc cắt tỉa xanh tốt. Và với bãi biển xanh nổi bật giữa nền trời, Tôi rất hào hứng với chuyến đi chơi này vì cuối cùng tôi cũng được đến nơi mà em luôn muốn đến 1 lần. Những hàng hoa, hàng cây xen lẫn với nhau. tiếng xe máy, xe ô tô náo nhiệt. tiếng cười nói vui vẻ của mọi người.Gần khách sạn là bãi biển với cát trắng xen đó là sóng biển dạt vào bờ. Từng con sóng nhấp nhô như đang nô đùa với nhau. trên cát người thì chơi bóng chuyền, người thì ngồi ngắm cảnh. Gia đình em đã cùng nhau chụp những bức hình đẹp nhất ở đây. vậy là đã kết thúc ngày thứ 1. Sang đến ngày thứ 2, gđ em cùng nhau đi thăm quan pháp Chăm. Một di tích lịch sử nổi tiếng có từ rất lâu đời rồi. Vẻ đẹp của nó được toát lên bởi những đường xây cổ kính. Em còn được đi ra các đảo chơi. Em thích nhất là sang chơi ở đảm Vimperl , ở đó em được thỏa thích chơi các trò chơi mạo hiểm, thú vị. Mặc dù gđ em chỉ ở đó có 5 ngày nhưng trong mấy ngày đó cũng làm em rất vui rồi. Những ngôi nhà được xây theo kiểu cổ kính sang trọng Buổi tối được ra biển đi dạo rồi ăn trên cát. Được trải nhiệm như 1 người dân ra khơi đánh cá. Cái mà em thích nhất là được lặn xuống biển ngắm những chú san hô và đàn cá.
kết thúc chuyến đi, em đã có những giây phút tuyệt vời nhất. Em sẽ nhớ chuyến đi này và ghi nó vào 1 quyển sổ. Mặc dù chỉ có 5 ngày nhưng trong 5 ngày ấy em đã học và được vui chơi thoải thích.
Chúc bạn học tốt!
Tham khảo:
Tuổi học sinh, là tuổi đẹp đẽ, hồn nhiên nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và trong quãng thời gian ấy cũng có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ với thầy cô và bè bạn. Và trong chuỗi những kỉ niệm ấy, kỉ niệm khiến tôi không thể nào quên chính là kỉ niệm với cô Trang, tấm lòng, sự tận tâm cô dành cho tôi khiến tôi mãi khắc ghi trong tim.
Tôi còn nhớ đó là giữa học kì I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ việc tại trường để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Thầy không còn chủ nhiệm lớp là niềm thất vọng lớn nhất với chúng tôi. Thầy là người hóm hỉnh, dạy rất giỏi lại luôn ân cần, quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy ai cũng tiếc nuối, mấy bạn gái mau nước mắt còn túm tụm một chỗ khóc thút thít với nhau.
Sau ngày thầy chuyển công tác, điều băn khoăn lớn nhất với chúng tôi chính là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán già, đoán non người thì cho rằng thầy Cường phát-xit, người lại cho rằng cô Loan hiền thục,… Nhưng tất cả mọi dự đoán của chúng tôi đều chệch hướng, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, cô vừa vào trường năm nay, nên vẫn chưa ai quen mặt.
Sáng thứ hai, sau tiết chào cờ, cô vào chào và làm quen với cả lớp. Cô người dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn, mái tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ, bồng bềnh, lượn sóng trông rất đẹp mắt. Giọng cô ấm nhưng rất âm vang và có uy lực. Cô tự giới thiệu cô tên Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp tôi hai năm học còn lại, cô là giáo viên dạy bộ môn Toán.
Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã bày đủ trò để cô không thể dạy học, đứa nói chuyện, đứa ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản ứng lại khi cô làm chủ nhiệm lớp. Vì cái bóng của thầy giáo cũ quá lớn, sự xuất hiện của cô dù biết đó là cô được phân công công tác nhưng tôi vẫn cảm tưởng như cô là người đã đẩy người thầy yêu quý của chúng tôi đi. Đó quả là một suy nghĩ ích kỉ và nhỏ nhen. Bao nhiêu cố gắng, nỗ lực và nhiệt huyết cô dành cho chúng tôi đều đổ xuống sông xuống biển, tôi thấy hiện lên trong sâu thẳm mắt cô là nỗi buồn và sự thất vọng. Là một giáo viên mới vào nghề lại gặp phải ngay những học trò nghịch ngợm như chúng tôi có lẽ cô cảm thấy chán nản nhiều lắm. Nhưng cô vẫn hết sức cương quyết, với những bạn không chú ý, mất trật tự cô lập tức yêu cầu lên bảng trả lời câu hỏi, hoặc có những hình phạt công ích như dọn vệ sinh cho cả lớp,… còn với những bạn chăm chỉ học hành cô luôn có phần thưởng để động viên, khuyến khích. Nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ, chỉ đến khi có một biến cố xảy ra thì mọi suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi.
Sáng hôm ấy, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối cô dạy, ai nấy đều mệt bải hoải và không còn tinh thần học tập. Vừa bắt đầu tiết học chưa lâu thì tôi - cô gái khỏe mạnh nhất lớp bỗng thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh tôi nhòe dần đi, đầu tôi nặng trĩu, tôi gục xuống bàn ngất đi. Khuôn mặt tôi như được các bạn kể lại thì tái mẹt không còn giọt máu, mô hôi rịn ra trên khắp mặt và tay. Ai cũng vô cùng sợ hãi, cô đang giảng bài vội vã chạy xuống với tôi. Cô để tôi nằm thẳng và lấy ngón trỏ day vào nhân trung, một lúc sau thì tôi tỉnh. Người đầu tiên tôi thấy là cô, khuôn mặt cô lo lắng, mắt đã ngân ngấn nước, cô liên tục hỏi tôi có sao không. Và dường như vẫn chưa yên tâm, cô vội vàng bế thốc tôi xuống phòng y tế. Tôi không thể ngờ rằng người có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bế được tôi lên, bởi tôi không hề nhỏ bé. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường như vậy. Thì ra tôi ngất đi là do không ăn sáng, trong tiết thể dục lại chạy nhiều thành ra quá sức mà hạ đường huyết nên ngất đi. Cô ở bên cạnh tôi đến tận lúc cha mẹ tôi đến thì cô mới trở về. Sáng hôm sau đến lớp tôi đã thấy hộp sữa và cái bánh để trên bàn với lời dặn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và hăng say học tập em nhé”. Nét chữ ấy chỉ có cô Trang chứ không còn của ai khác nữa. Sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã có cái nhìn về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó cho đến giờ, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm.
Năm nay đã học lớp 9 thời gian tôi còn được học cô không còn nhiều. Tôi tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ là một kỉ niệm đẹp đẽ, một tấm gương về sự kiền trì, bền bỉ để tôi học tập và noi theo.
2. đây là baiif văn có nhiều kỉ niệm nha bạn. Bạn tham khảo và chọn kỉ niệm mình thích nhất nhé!
Trong cuộc sống của mình, tôi có những kỉ niệm thật ý nghĩa và rất khó phai. Ngày đầu tiên đi học là một ngày như thế.
Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp, lo âu của đêm trước ngày đến lớp. Mẹ đã cẩn thận sắp sẵn sách vở vào cặp cho tôi vậy mà tôi vẫn băn khoăn lấy ra đếm lại. Một cuốn vở, hai cuốn vở… sách tập đọc, sách toán… bút chì, bút mực… "ơ mẹ ơi! Thước ê-ke của con đâu mẹ?". Tim tôi thót lên! Trời ơi, nếu tôi không kiểm tra lại thì ngày mai đến lớp có phải sẽ bị thiếu không! Nhưng mẹ lại mỉm cười nhìn tôi rất ngộ: "Các con đâu đã dùng đến thước ê-ke!". Rồi như sợ tôi lo lắng quá, mẹ nói thêm: "Hôm trước cô không dặn đâu. Cặp con đã nặng lắm rồi, không nên cho thêm con ạ”. Rồi mẹ ôm tôi vào lòng đưa tôi đi ngủ. Nằm trong vòng tay âu yếm của mẹ, tôi vẫn không nén được những trằn trọc, tôi gỡ tay mẹ rồi xoay ngang xoay dọc hồi lâu mới ngủ được…
Sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa thu trong xanh và dịu mát. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp người vẫn dùng đi làm hàng ngày. Khác với mọi hôm, sớm nay, mẹ đi rất chậm và ít nói. Dường như mẹ đang đợi tôi hỏi điều gì. Xung quanh tôi thì ồn ào đến lạ. Từng nhóm học sinh lớn nắm tay nhau cười nói vui vẻ. Dọc đường đến trường, có hàng chục nhóm.học sinh như vậy. Duy chỉ bầu trời vẫn mênh mang lặng im. Gió thổi rất nhẹ, mơn man trên những sợi tóc tơ của tôi. Hàng cây hai bên đường lao xao, chúng dường như xanh hơn mọi ngày thì phải. Chiếc xe càng đến gần trường, tim tôi càng đập mạnh. Sự im lặng của mẹ khiến tôi phải rụt rè hỏi rất ngây ngô: "Mẹ, vậy đến trưa con có được về không?". Mẹ đáp: "Có chứ con. Con học với cô giáo và các bạn một lát buổi sáng thôi, đến trưa, mẹ lại đón con về với bố mẹ". "Vậy… vậy… có giáo con có ghê không mẹ? Lại toàn các bạn mới, các bạn ấy có bắt nạt con không…?". Tôi gần như suýt khóc khi bật lên câu hỏi ấy: Tôi đã nghĩ về nó suốt đêm qua. Mẹ lại dịu dàng đáp: "Không đâu con. Cô giáo con rất hiền và xinh nữa. Cô sẽ dạy con những điều mà mẹ không thể dạy được. Các bạn con cũng đáng yêu như con vậy. Các bạn ấy sẽ trở thành những người bạn tốt của con, giống như cô Thuỷ với mẹ hay chú Đức và bố ấy". Tôi đã an tâm hơn và vòng tay ôm lấy người mẹ…
Cổng trường tiểu học hiện ra trước mắt tôi lộng lẫy và trang nghiêm quá. Cánh cổng to rộng đã được mở ra; phía trên cổng là những lá cờ rực rỡ sắc màu gió thổi tung bay vô cùng đẹp mắt. Trong sân trường, đông đảo học sinh, giáo viên đang trò chuyện sôi nổi. Chậm rãi theo bước chân mẹ vào sân trường, tôi thấy mình bé nhỏ và đơn độc quá. Nhưng mọi người chẳng ai để ý đến tôi, và gương mặt ai cũng hớn hở. Bất chợt, giọng mẹ vang lên rất nhẹ:
Em chào cô giáo ạ!
Tôi giật mình nhìn lên: Cô giáo chủ nhiệm của tôi mặc áo dài trắng đang tươi cười nhìn mẹ và tôi. Cô đáp:
Tôi chào chị và cháu. Chị cho tôi đón cháu vào lớp.
Mẹ đẩy nhẹ tôi về phía cô rồi nói:
Gia đình rất mong cô giúp đỡ cháu, cháu nhút nhát lắm!
Rồi quay sang tôi, mẹ mỉm cười:
Con phải nghe lời cô giáo và học hành chăm chỉ nhé!
Nói rồi mẹ chào cô giáo quay về. Trong khoảnh khắc, tôi như thấy thời gian ngưng đọng lại, mẹ cứ xa tôi dần… Nhưng giọng cô giáo ấm áp, dịu dàng vang lên khiến tôi bình tĩnh lại: "Cô đưa Trung vào lớp nhé!". Theo chân cô, tôi bước vào lớp học, lớp đã gần như kín hết chỗ ngồi, những gương mặt ngơ ngác, ngại ngùng, lo lắng… cùng quay về phía tôi. Cô đưa tôi vào một bàn gần bục giảng, ở đó đã có một cô bé xinh xắn, lém lỉnh ngồi sẵn.
Cô trở về bàn giáo viên rồi nói với cả lớp:
Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em. Cô hi vọng các em sẽ chăm chỉ học tập đế bố mẹ và cô vui lòng. Các em có đồng ý không?
Tiếng "có" vang lên yếu ớt và lẻ tẻ. Cô mỉm cười rất dịu dàng. Tôi còn nhớ, hôm ấy chúng tôi học bài Tập đọc "ò ó o". Tiếng cô giáo thật dịu dàng, tóc cô thật dài và áo cô thật đẹp. Tiếng "ò ó o" thỉnh thoảng lại vang lên từ một bạn nào đó rất ngộ. Suốt giờ ra chơi, đám học sinh chúng tôi làm quen với nhau bằng tiếng gà gáy nhộn nhịp ấy. Cô bạn ngồi cạnh tôi rất bạo dạn, bạn ấy luôn miệng bình luận "tiếng gáy” của các bạn trong lớp rồi kết luận:
Người gáy hay nhất là ấy đấy!
Sau giờ Tập đọc là giờ học Toán. Tôi đã được mẹ dạy đếm từ trước nên tiết học đầu tiên khá dễ dàng. Tôi còn dạy cô bạn cùng bàn cách dùng que tính nữa, bạn ấy không có que tính mà.
Buổi học đầu tiên không đáng sợ như tôi tưởng tượng. Lúc mẹ đến đón tôi vẫn ngỡ ngàng vì phải chào cô giáo và các bạn. Nhìn gương mặt tôi hớn hở, mẹ rất vui. Suốt dọc đường về và cả ngày hôm đó, tôi ríu rít kể cho mẹ nghe về tiếng "ò ó o" của lớp và cô bạn cùng bàn…
Buổi học đầu tiên trong đời tôi đã qua đi nhưng vẫn còn đó những dư âm trong trẻo, tươi vui và xúc động. Tôi không thể quên được hình ảnh của mẹ, hình ảnh của cô, của những người bạn học đầu tiên trong đời và bài học đầu đời đáng yêu của mình.
đây là baiif văn có nhiều kỉ niệm nha bạn. Bạn tham khảo và chọn kỉ niệm mình thích nhất nhé!
Trong cuộc sống của mình, tôi có những kỉ niệm thật ý nghĩa và rất khó phai. Ngày đầu tiên đi học là một ngày như thế.
Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp, lo âu của đêm trước ngày đến lớp. Mẹ đã cẩn thận sắp sẵn sách vở vào cặp cho tôi vậy mà tôi vẫn băn khoăn lấy ra đếm lại. Một cuốn vở, hai cuốn vở… sách tập đọc, sách toán… bút chì, bút mực… "ơ mẹ ơi! Thước ê-ke của con đâu mẹ?". Tim tôi thót lên! Trời ơi, nếu tôi không kiểm tra lại thì ngày mai đến lớp có phải sẽ bị thiếu không! Nhưng mẹ lại mỉm cười nhìn tôi rất ngộ: "Các con đâu đã dùng đến thước ê-ke!". Rồi như sợ tôi lo lắng quá, mẹ nói thêm: "Hôm trước cô không dặn đâu. Cặp con đã nặng lắm rồi, không nên cho thêm con ạ”. Rồi mẹ ôm tôi vào lòng đưa tôi đi ngủ. Nằm trong vòng tay âu yếm của mẹ, tôi vẫn không nén được những trằn trọc, tôi gỡ tay mẹ rồi xoay ngang xoay dọc hồi lâu mới ngủ được…
Sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa thu trong xanh và dịu mát. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp người vẫn dùng đi làm hàng ngày. Khác với mọi hôm, sớm nay, mẹ đi rất chậm và ít nói. Dường như mẹ đang đợi tôi hỏi điều gì. Xung quanh tôi thì ồn ào đến lạ. Từng nhóm học sinh lớn nắm tay nhau cười nói vui vẻ. Dọc đường đến trường, có hàng chục nhóm.học sinh như vậy. Duy chỉ bầu trời vẫn mênh mang lặng im. Gió thổi rất nhẹ, mơn man trên những sợi tóc tơ của tôi. Hàng cây hai bên đường lao xao, chúng dường như xanh hơn mọi ngày thì phải. Chiếc xe càng đến gần trường, tim tôi càng đập mạnh. Sự im lặng của mẹ khiến tôi phải rụt rè hỏi rất ngây ngô: "Mẹ, vậy đến trưa con có được về không?". Mẹ đáp: "Có chứ con. Con học với cô giáo và các bạn một lát buổi sáng thôi, đến trưa, mẹ lại đón con về với bố mẹ". "Vậy… vậy… có giáo con có ghê không mẹ? Lại toàn các bạn mới, các bạn ấy có bắt nạt con không…?". Tôi gần như suýt khóc khi bật lên câu hỏi ấy: Tôi đã nghĩ về nó suốt đêm qua. Mẹ lại dịu dàng đáp: "Không đâu con. Cô giáo con rất hiền và xinh nữa. Cô sẽ dạy con những điều mà mẹ không thể dạy được. Các bạn con cũng đáng yêu như con vậy. Các bạn ấy sẽ trở thành những người bạn tốt của con, giống như cô Thuỷ với mẹ hay chú Đức và bố ấy". Tôi đã an tâm hơn và vòng tay ôm lấy người mẹ…
Cổng trường tiểu học hiện ra trước mắt tôi lộng lẫy và trang nghiêm quá. Cánh cổng to rộng đã được mở ra; phía trên cổng là những lá cờ rực rỡ sắc màu gió thổi tung bay vô cùng đẹp mắt. Trong sân trường, đông đảo học sinh, giáo viên đang trò chuyện sôi nổi. Chậm rãi theo bước chân mẹ vào sân trường, tôi thấy mình bé nhỏ và đơn độc quá. Nhưng mọi người chẳng ai để ý đến tôi, và gương mặt ai cũng hớn hở. Bất chợt, giọng mẹ vang lên rất nhẹ:
Em chào cô giáo ạ!
Tôi giật mình nhìn lên: Cô giáo chủ nhiệm của tôi mặc áo dài trắng đang tươi cười nhìn mẹ và tôi. Cô đáp:
Tôi chào chị và cháu. Chị cho tôi đón cháu vào lớp.
Mẹ đẩy nhẹ tôi về phía cô rồi nói:
Gia đình rất mong cô giúp đỡ cháu, cháu nhút nhát lắm!
Rồi quay sang tôi, mẹ mỉm cười:
Con phải nghe lời cô giáo và học hành chăm chỉ nhé!
Nói rồi mẹ chào cô giáo quay về. Trong khoảnh khắc, tôi như thấy thời gian ngưng đọng lại, mẹ cứ xa tôi dần… Nhưng giọng cô giáo ấm áp, dịu dàng vang lên khiến tôi bình tĩnh lại: "Cô đưa Trung vào lớp nhé!". Theo chân cô, tôi bước vào lớp học, lớp đã gần như kín hết chỗ ngồi, những gương mặt ngơ ngác, ngại ngùng, lo lắng… cùng quay về phía tôi. Cô đưa tôi vào một bàn gần bục giảng, ở đó đã có một cô bé xinh xắn, lém lỉnh ngồi sẵn.
Cô trở về bàn giáo viên rồi nói với cả lớp:
Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em. Cô hi vọng các em sẽ chăm chỉ học tập đế bố mẹ và cô vui lòng. Các em có đồng ý không?
Tiếng "có" vang lên yếu ớt và lẻ tẻ. Cô mỉm cười rất dịu dàng. Tôi còn nhớ, hôm ấy chúng tôi học bài Tập đọc "ò ó o". Tiếng cô giáo thật dịu dàng, tóc cô thật dài và áo cô thật đẹp. Tiếng "ò ó o" thỉnh thoảng lại vang lên từ một bạn nào đó rất ngộ. Suốt giờ ra chơi, đám học sinh chúng tôi làm quen với nhau bằng tiếng gà gáy nhộn nhịp ấy. Cô bạn ngồi cạnh tôi rất bạo dạn, bạn ấy luôn miệng bình luận "tiếng gáy” của các bạn trong lớp rồi kết luận:
Người gáy hay nhất là ấy đấy!
Sau giờ Tập đọc là giờ học Toán. Tôi đã được mẹ dạy đếm từ trước nên tiết học đầu tiên khá dễ dàng. Tôi còn dạy cô bạn cùng bàn cách dùng que tính nữa, bạn ấy không có que tính mà.
Buổi học đầu tiên không đáng sợ như tôi tưởng tượng. Lúc mẹ đến đón tôi vẫn ngỡ ngàng vì phải chào cô giáo và các bạn. Nhìn gương mặt tôi hớn hở, mẹ rất vui. Suốt dọc đường về và cả ngày hôm đó, tôi ríu rít kể cho mẹ nghe về tiếng "ò ó o" của lớp và cô bạn cùng bàn…
Buổi học đầu tiên trong đời tôi đã qua đi nhưng vẫn còn đó những dư âm trong trẻo, tươi vui và xúc động. Tôi không thể quên được hình ảnh của mẹ, hình ảnh của cô, của những người bạn học đầu tiên trong đời và bài học đầu đời đáng yêu của mình.
Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào quên được cái ngày mà tôi bỡ ngỡ bước vào ngôi trường Tiểu học lên lớp Một. Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm trong đầu. Hôm đó, tôi háo hức tới nỗi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đêm không thể ngủ được, rồi sáng hôm sau tung tăng theo mẹ trên con đường làng quen thuộc. Thế nhưng, khi tới nơi, tôi bỗng đâm ra sợ hãi trước cái tòa nhà mang tên Trường học này, chỉ bám áo mẹ không thôi. Tôi nhớ tôi đã khóc nhiều đến nhường nào, mẹ dỗ mãi tôi vẫn không nín. Cô chủ nhiệm âu yến nắm tay chúng tôi dẫn lên lớp. Tôi bịn rịn quay đầu lại nhìn bóng dáng mẹ xa dần, rồi bỗng dững bật khóc to hơn, các bạn cũng thế. Tôi như con chim non bơ vơ giữa thế giới xa lạ, chỉ muốn cất cánh về tổ ấm của mình. Ấy mà, khi trước mắt xuất hiện một lớp học sáng sủa, bàn ghế gọn gàng, ngăn nắp, tôi lại quên hết mọi thứ và hớn hở chạy tới sờ nghịch chúng. Buổi học đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon. Chỉ sau vài tuần, tôi có thể làm quen với những thứ nơi đây, có rất nhiều bạn mới. Không còn những lần mè nheo đòi về nhà, cũng chẳng còn những khi tủi thân khóc nhớ mẹ nữa. Chỉ có niềm yêu thích tới trường học. Bây giờ, nhớ lại những việc ấy, tôi bất giác mỉm cười. Đúng là, tất cả rồi sẽ thay đổi theo thời gian, nhỉ.
Ngày khai trường ấy thật là tươi đẹp. Hôm ấy là ngày 5 tháng 9 năm 2020 tại Đà Nẵng, mình bật ti vi lên lúc 7h sáng để nghe các vị quan chức đàm đạo về ngày khai trường đặc biệt này. Sau đó, sau khoảng hơn nữa tiếng xốn xang một cảm giác tựu trường đầy hào hứng, mình tắt ti vi và theo mẹ đi xét nghiệm COVID.
Trung thu là một ngày lễ tết truyền thống của dân tộc, luôn mang lại nhiều kỉ niệm tươi đẹp dành cho mỗi người. Chắc chắn ai cũng có cho riêng mình những kỉ niệm đẹp vàngày hội trăng rằm, với tôi miền kí ức thời thơ ấu chính là những kỉ niệm đẹp nhất mà tết trung thu mang lại.
Người ta nói trung thu là tết của trẻ em, chính vì thế mà mỗi khi gần đến rằm tháng 8, sự nhộn nhịp của trung thu lan tràn trên các con phố, đứa trẻ nào cũng háo hức chờ đợi ngày vui này và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Chỉ cần nghĩ đến những thú vui tuyệt vời mà trung thu mang lại là lòng tôi lại sướng rơn, một cảm giác nô nức khó tả chạy trong người tôi. Những thú vui như rước đèn trung thu, múa lân, phá cỗ đêm rằm hay các hội vui trung thu có lẽ sẽ là những kỉ niệm được mọi người lưu giữ lâu nhất cũng giống như tôi.
Thời trẻ nhỏ, nhà tôi luôn có truyền thống đón trung thu phải đầy đủ các thành viên trong gia đình, dù ai có công việc xa xôi cỡ nào thì ngày trung thucũng phải trở về với gia đình, chính vì thế mà trung thu với tôi là một ngày rất nhộn nhịp và vui vẻ khi được gặp mặt tất cả các thành viên trong gia đình và tiếng cười nói luôn lan tỏa mọi ngóc ngách trong nhà tôi.
Những đứa trẻ trong gia đình tôi, trong đó có cả tôi vào ngày trung thu sẽ xếp hàng để chúc tuổi ông bà, cha mẹ, những người lớn tuổi trong gia đình và sẽ được nhận lại kẹo và bánh trung thu, chúng tôi đều rất thích và thường rủ nhau chuẩn bị những câu chúc hay nhất mong được nhiều quà để gửi đến cho mọi người. Quà do ông bà, cha mẹ những người lớn tuổi cho được chúng tôi gom lại và tự tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ rất vui và nhộn nhịp. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều tự cười thầm đó là một miền kí ức khó quên đối với tôi.
Cũng như bao đứa trẻ khác, những món đồ chơi ngày trung thu rất hấp dẫn tôi, chúng có một ma lực kì lạ khiến đứa trẻ nào cũng đều thích thú khi cầm trên tay. Trung thu nào cũng vậy, tôi đều được bố mẹ tặng cho một chiếc lồng đèn, nhưng chiếc lồng đèn mà tôi thích nhất là chiếc lồng đèn do tôi tự tay làm ra. Năm ấy, trung thu tràn về khắp mọi nẻo đường trên đất nước, bố tôi chỉ tôi cách làm một chiếc lồng đèn ông sao. Từ khâu vót tre, tạo khung, dán giấy và trang trí tôi đều được bố chỉ một cách tỉ mỉ, thành phẩm của tôi làm ra là một chiếc lồng đèn ông sao tuy không đẹp như những chiếc lồng đèn mà người ta bày bán ngoài đường, tuy nhiên đó lại là chiếc lồng đèn mà tôi thích mà tôi giữ lại cho đến tận bây giờ. Cùng đám bạn trong xóm đi rước đèn, nghêu ngao trên môi những bài hát về trung thu, cười nói vui vẻ, đó là những kỉ niệm rất khó phai với tôi, lâu lâu tôi vẫn thầm ước rằng mình có thể trở lại khoảng thời gian ấy để được tận hưởng những thú vui thời thơ ấu mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể tìm lại được.
Thêm một kỉ niệm nữa đó là những đêm hội vui trung thu mà tôi được bố mẹ chở đi xem. Ở khu tôi sống là khu vực tôn giáo, chính vì thế mà trung thu các nhà thờ thường hay tổ chức các đêm hội vui trung thu dành cho trẻ em với nhiều trò chơi và sinh hoạt hấp dẫn. Năm nào cũng thế, tôi được bố mẹ dẫn đi chơi trên tay tôi lúc nào cũng có lồng đèn, những chương trình văn nghệ diễn ra làm tôi rất thích thú, xen vào đó là không khí sôi nổi, nhộn nhịp, đông vui và náo nhiệt của đêm hội. Những đoàn lân được nhà thờ thuê về biểu diễn cho trẻ em xem luôn làm cho chúng tôi thích thú. Hình tượng chú Cuội, chị Hằng đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi như một kí ức tuyệt vời thời thơ trẻ. Vào các đêm văn nghệ ấy, trẻ em thường được tặng bánh trung thu đây là điều mà tôi rất thích và chưa năm nào tôi bỏ lỡ các đêm hội vui trung thu tại nhà thờ. Bây giờ thì khác khi lớn lên công việc bề bộn, tôi không còn dành nhiều thời gian cho trung thu nữa, đó là một điều mà tôi luôn cảm thấy hối tiếc và ao ước trở về tuổi thơ của mình.
Và kì ức cuối cùng có lẽ là kí ức đáng trân trọng nhất của tôi về ngày trung thu. Đêm trung thu nhà tôi quây quần lại bân nhau, chia cho nhau những chiếc bánh trung thu, thưởng thức hương vị truyền thống mà bánh trung thu mang lại, ông bà dặn dò con cháu những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Mâm cỗ ngày rằm được các thành viên trong gia đình chia sẻ cho nhau, không khí sum họp ấm cúng lan tỏa khắp nhà tôi, cảm giác này có lẽ khó khi nào kiếm lại được. Hiện tại, trung thu của gia đình tôi đã không còn ông bà nữa, tuy nhiên những kí ức về những trung thu sum họp đầm ấm của tuổi thơ sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Hiện tại, cứ khi trung thu về tôi thường đặt bánh trung thu lên bàn thờ của ông bà thay cho lời chúc trung thu mà tôi thường làm khi còn thơ ấu. Đây sẽ là một kỉ niệm đẹp mà tôi rất trân trọng dẫu rằng còn nhiều kí ức tươi đẹp khác về trung thu nhưng đây sẽ là kí ức khó quên nhất đối với tôi.
Năm nay, trung thu lại về tôi không còn mơ về chú Cuội chị Hằng như hồi còn bé nữa, công việc khiến cho tôi quên đi những giá trị quý báu mà gia đình mang lại. Chắc chắn trung thu này tôi sẽ trở về với gia đình để niềm vui sum họp lại được lan tỏa. Tôi thầm cầu chúc cho các em nhỏ trên khắp thế giới sẽ có được những kí ức tươi đẹp về ngày trung thu giống như tôi, và nó sẽ trở thành hành trang giúp cho các em biết yêu quý và trân trọng gia đình mình hơn và luôn luôn chờ đón và yêu thích ngày trung thu.
Một mùa Trung thu nữa lại về. Ngay đầu ngõ, khắp các quán hàng bày bán la liệt nào là đèn ông sao, đèn lồng, mặt nạ, bánh Trung thu…
Sớm nay, mẹ tôi ra chợ, mua về cho thằng em tôi một cái đèn lồng nhỏ, có những chùm đèn sáng lấp lánh và bật ra tiếng nhạc mỗi khi gạt công tắc. Nhìn chiếc đèn lồng trên tay em, thấy dáng vẻ vui tươi của cu cậu, tôi lại nhớ tới cuộc hẹn chiều nay. Một kỷ niệm ấu thơ hiện về.Trung thu năm tôi học lớp hai…
Ở chợ không chỉ có đèn ông sao mà có cả đèn lồng, thứ vẫn được chúng tôi nhắc đến như một món đồ chơi xa xỉ. Tôi thích thú nhìn Vi, cô bạn hàng xóm đang cầm trên tay cái đèn lồng sáng lấp lánh và nhạc reo vui nhộn. Cũng chẳng lâu nữa đâu, khi mẹ tôi đi chợ về, tôi sẽ có một cái đèn còn đẹp hơn thế cho mà xem.
Tiếng phanh xe của mẹ vừa kêu ở cổng, tôi vội chạy ra, háo hức bám theo mẹ đòi quà. Mẹ rút từ trong làn ra một cái đèn lồng nhỏ vuông chằn chặn như hộp bánh, không có hoa xung quanh cũng chẳng có nhạc, chỉ bật sáng được thôi, thua xa cái đèn của Vi. Tôi thất vọng, miễn cưỡng cầm lấy cái đèn, phụng phịu. Tôi chẳng buồn đem khoe nó với Vi. Hẳn con bé sẽ vui lắm khi nhìn thấy cái đèn xấu xí của tôi.
Tôi chạy tìm mẹ. Lúc này, mẹ tôi đang giặt một thau đầy quần áo do hôm qua tôi ngã mấy lần, mẹ bắt thay liên tục. Thêm cả quần áo của cu Phúc nữa, mấy đêm nay nó tè dầm nhiều quá. Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, thì thầm thật khẽ.
- Mẹ ơi, mẹ mua cho con cái đèn giống của Vi nhớ! Đèn này chẳng đẹp gì.
- Chọn hết chợ rồi đấy chị ạ. Đẹp thế còn gì.
- Ứ, con chẳng thích đâu.
- Không vớ vẩn - mẹ tôi gắt lên - hay đem trả rồi lấy đèn ông sao nhớ?
Tôi vùng vằng đi vào nhà. Ghét mẹ!
Bữa trưa hôm ấy, tôi ăn mỗi lưng cơm rồi bỏ vào giường nằm. Có tiếng mẹ gọi lại, tôi mặc kệ. Tôi nằm ôm gối khóc thút thít. Bố tôi bước vào, ngồi lên giường, bế tôi dậy, đặt tôi ngồi vào lòng. Lau nước mắt cho tôi, bố hỏi:
- Con sâu róm của bố sao thế?
Nghe bố gọi mình là sâu róm, tôi càng khóc to hơn, giẫy ra khỏi vòng tay bố. Nhưng bố vẫn ôm chặt tôi, dỗ dành. Trong hàng nước mắt ngắn dài, tôi nức nở kể lể với bố:
- Con...hức…không thích…cái đèn lồng…hư…kia.
- Đâu, để bố xem nào, đẹp thế này còn gì.
- Nó… nó chẳng có hoa. Con thích đèn nhiều hoa như của cái Vi cơ. Nhạc cũng không có. Đèn của cái Vi có nhạc Xuân Mai, hay lắm. Con ứ chơi đèn này đâu!
Mẹ tôi bước vào, tay cầm cây đũa cả vung lên:
- Khóc lóc gì? Bao đứa còn chẳng có đèn đi chơi kìa.
- Kệ nó, kệ con sâu róm của bố (tôi không dám vùng ra nữa vì sợ cây đũa cả trong tay mẹ). Rồi, chiều nay bố đi làm về, cho con ra chợ, tha hồ chọn.
- Không phải chiều nó.
- Cả năm có mỗi ngày Trung thu. Mua cho nó thích. Vả lại hôm trước nó được hai điểm 10 liền, coi như thưởng quà. Rồi bố quay lại nói với tôi, thế có đèn mới rồi phải ngoan, nghe lời bố mẹ, chăm học nghe chưa?
- Dạ vâng. Tôi mếu máo gật đầu. Mẹ tôi không nói gì, bỏ ra ngoài.
- Bố tôi xoa đầu, hỏi nhỏ:
- No chưa?
- Con chưa.
Vừa lúc đó mẹ tôi gọi:
- Hai bố con có ra ăn cơm không hả? Đói thì tối nay không đi rước đèn được đâu.
Bố tôi giả làm ngựa ông, nhong nhong chở tôi ra ăn cơm.
Phải đợi mãi, tận đến chiều muộn bố tôi mới về. Tôi leo vội lên xe bố để ra chợ.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, đâu đó đã thấy rộn ràng tiếng trống. Tôi càng cuống quýt hơn vì sợ hàng quán về hết. Vậy mà vẫn còn mấy cô bé, cậu bé đang mua đèn. Bố tôi gặp người quen ở quán cô Loan, chỗ mẹ tôi mua đèn sáng nay. Trong lúc bố nói chuyện, tôi tự do lựa đèn.
- Không thích cái ban sáng mẹ mua cho hả? Thế cháu thích cái nào, cứ chọn đi. Cô đổi cho!
Tôi nhanh chóng tìm được cái đèn giống của Vi. Toan gọi bố thì giật mình thấy cô Loan quát lên:
- Con bé kia, đi chỗ khác chơi. Cứ luẩn quẩn ở đây mãi. Ám người ta à?
Tôi nhận ngay ra đó là cái Chi, đứa bạn cùng lớp. Hôm nay là Trung thu rồi mà nó vẫn mặc cái áo trắng đã ngả màu cháo lòng, ống tay rách toác. Dắt theo thằng em mặt mũi lem luốc, hai chị em nó đứng nép vào gốc cây, ngay cạnh quán cô Loan. Vẻ mặt thèm thuồng nhìn những chiếc đèn ông sao. Thấy tôi, nó ái ngại cúi mặt xuống và dắt em đi. Đứa em vẫn còn tiếc nuối, cứ ngoái cổ lại nhìn.
- Luẩn quẩn từ sáng tới giờ. Hết bố lại con.
- Bố bạn ấy làm sao hở cô?
- Say rượu, lê la khắp xóm.
- Nghe nói bố mẹ nó bỏ nhau. Bố nó say rượu suốt. Đánh chửi chị em nó suốt ngày! - Một cô bé đang chọn đèn cùng tôi kể vậy.
Tôi chợt nhìn xuống chiếc đèn lồng trong tay, chẳng còn thấy thích thú gì nữa. Tôi bảo cô:
- Cháu chẳng thấy cái đèn nào đẹp cả! Cháu lấy đèn ông sao thôi.
- Bao đèn đẹp này mà không chọn được à? Thì tùy cháu đấy! Lấy cái nào?
- Cho cháu hai cái đèn ông sao nhỏ thôi.
Cô lấy xuống đưa cho tôi:
- Sáng mẹ vẫn thiếu của cô mười nghìn. Tính ra thì vừa đủ hai cái đèn ông sao. Cháu cầm về đi này. Nhớ bảo lại như vậy với mẹ đấy!
Tôi và bố nhìn nhau. Có cái gì buồn trong ánh mắt của cả bố và tôi. Bố cũng chẳng hiểu sao tôi lại thay đổi nhanh như thế. Bố gạn hỏi tôi sao lại mua hai đèn ông sao. Tôi không nói. Bí mật mà bố!
Trăng bắt đầu lên, cái Vi chạy sang rủ tôi ra đình.
- Đèn lồng của Hạnh đâu?
- Năm nay tớ chỉ chơi đèn ông sao thôi.
- Cũng đẹp mà. Nếu Hạnh thích, lát mình cho mượn nhớ!
Tôi mỉm cười nhìn Vi. Thì ra con bé chẳng kiêu căng gì chuyện cái đèn lồng. Tôi nghĩ đến Chi. Thể nào hai chị em nó cũng ra đình cho xem. Nhưng chỉ đứng ngoài cổng thôi vì nó làm gì có đèn để rước. Tôi sẽ tặng nó một cái đèn ông sao rồi kéo hai chị em nó vào chơi. Vui lắm đây! Nghĩ vậy, tôi hăm hở cầm hai cái đèn đi, tung tẩy cùng Vi đi gọi thêm vài đứa bạn cùng xóm nữa. Mong chúng nó đều có đủ đèn rồi!
Trung thu năm nay thể nào Chi cũng về. Hiện cô bé đang sống cùng bố mẹ nuôi ở Hải Phòng.
- Chi nhất định sẽ về. Về để cùng Hạnh rước đèn ông sao nữa chứ! Con bé gọi điện cho tôi nói vậy.