K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 1 2018

đừng thất vọng!

Thất bại là mẹ thành công mà em.

10 tháng 1 2018

đúng rùi đó " Thất bại là mẹ thành công " càng thất bại thj mk se càg thành côg thui nên bn đửng bùn nha

Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 4 Từ lâu, em đã mong ước được tham quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của đất nước. Và cuối cùng, ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức để khen tặng học sinh giỏi nên em đã có cơ hội tham quan vùng biển thơ mộng này. Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mẹ chuẩn bị cho chuyến tham quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa...
Đọc tiếp
Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 4

Từ lâu, em đã mong ước được tham quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của đất nước. Và cuối cùng, ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức để khen tặng học sinh giỏi nên em đã có cơ hội tham quan vùng biển thơ mộng này.

Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mẹ chuẩn bị cho chuyến tham quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa buýt bắt đầu khởi hành, em tạm biệt mẹ rồi cùng mọi người lên đường. Đi được một lúc, em bắt gặp hòn Vọng Phu. Quả đúng như mọi người nói, hòn Vọng Phu này có dáng đứng của một người mẹ đang bồng con, mỏi mòn đợi người chồng yêu quý thật. Rồi còn những ngọn núi với những hòn đá cuội nhẵn bóng. Hòn Nước thơ mộng diệu kì, chỉ tiếc là em không thể dừng lại để tham quan chúng được. Hoan hô, đến nơi rồi! Biển Nha Trang đã thấp thoáng hiện lên làm chúng em vui sướng cả người, những đợt sóng nhẹ nằng gợn lên bờ cát trắng. Có những người bơi tuốt ra ngoài cửa biển. Xa xa, những chiếc thuyền đủ màu sắc đi một cách chậm chạp (có lẽ vì chúng ở xa em quá).

Nước biển mát quá, em muốn nhảy xuống biển tắm lắm, nhưng không được. Trên bờ cát trắng phau, những cô bé, cậu bé vui vẻ xây những lâu đài cát của mình. Hết giờ rồi, em tạm biệt vùng biển rồi lên xe đi tới đảo khỉ, nhưng chúng em không tới ngay được, em còn phải qua một chuyến tàu nhỏ nữa. Rồi đảo khỉ dần dần hiện lên với những cây dừa cao, một tấm biển nhỏ có vẽ hình một chú khỉ và đề một dòng chữ đại khái là: “Hân hạnh chào đón quý khách” Đoàn chúng em chọn địa điểm ở một tán dương rậm rạp để ăn bữa cơm trưa, nhưng đoàn chúng em không ăn vội mà còn rong ruổi chơi đùa, đến khi quay về thì trái cây đã bị khỉ dùng dao cắt ra ăn gần hết (chúng khôn thật đấy). Ăn xong bữa cơm trưa, chúng em đi thăm một đàn khỉ trên đảo, hình như có đến mấy trăm con. Xem khỉ được một lúc thì chúng em lại đến rạp xiếc để xem những tiết mục của những chú chó, chú khỉ… thật đáng yêu. Thích nhất là xiếc khỉ, có chú khỉ làm người đạp xích lô và đương nhiên cũng phải có một chú khỉ khác quần áo sang trọng ngồi chễnh chệ, tay cầm chiếc dù làm khách.

Khi những tiết mục của đoàn xiếc chấm dứt cũng là lúc chúng em rời đảo khỉ để đến Hải Sinh Vật Học, ở đây em đã được xem vô số loài san hô lớn nhỏ, nhiều loài cá quý hiếm và còn được tận mắt chứng kiến những con cá mập bơi lội. Chúng em lại được sờ cả vào bộ xương cá voi khổng lồ và gặp một loài cá được mệnh danh là nàng tiên của biển cả. Trời đã bắt đầu tối, chúng em đành phải rời bỏ thành phố Nha Trang thơ mộng này, buồn quá! Nhưng biết làm sao được, dãy đèn bên thành phố đã bắt đầu thắp lên những quả tròn màu tím nhạt, ngả dần sang màu xanh lá cây và cuối cùng nở bung ra trong màu trắng soi rõ mặt người qua lại. Lúc bấy giờ, Nha Trang lại hiện lên với một bộ mặt mới, những ánh đèn đủ màu sắc của các khách sạn, toà nhà cao tầng làm thành phố trở nên lộng lẫy hơn.

Nhưng rồi chúng em cũng phải rời bỏ những hình ảnh đẹp đẽ ấy, rời bỏ thành phố Nha Trang với vẻ vô cùng hối tiếc, đi được một lúc lâu, nhiều người có vẻ đã buồn ngủ và say xe, các anh chị phụ trách thấy thế liền bày ra nhiều trò chơi lý thú, chia cả đoàn làm hai đội khác nhau, hát những bài ca thiếu nhi cho tới khi chiếc xa dừng lại trước cổng toà nhà Uỷ Ban nhân dân xã Hoà Kiến.

Ôi! Lần đi tham quan này mới tuyệt làm sao! Em nguyện sẽ cố gắng học thật giỏi để những năm sau được đi thăm những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp khác của đất nước ta hay sẽ gặp lại vùng đất Nha Trang này, một cõi mộng mơ đẹp và rất đỗi diệu kì.

Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 3

Quê tôi xa lắm, đó là một vùng biển miền trung vì vậy chỉ có dịp hè tôi mới được ba mẹ cho về thăm quê. Biển quê tôi đẹp lắm, có ánh nắng chói chang, có cát trắng, có gió Lào vi vu ngày đêm thổi về biển.

Mỗi dịp được về quê, tôi thường dậy sớm theo nội tôi ra biển. Trong hơi sương còn đang phàng phất đâu đây, biển mơ màng dịu dàng, vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo cái vị mặn đặc trưng của biển. Đứng trước biển tôi cảm nhận được cái vì cái nồng nồng khó tả phả vào người. Trên không trung, những con hải âu trắng chao nghiêng đôi cánh, mải miết bay về phía chân trời xa thẳm, nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước. Từng đợt sóng nhẹ nhẽ vỗ vào bờ, nước biển trong xanh, bờ cát trắng trải dài tít phía xa. Tôi bước đi với đôi chân trần trên cát, cảm giác mát dịu xuyên thấu vào da thịt tôi. Một cảm giác lạ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Từng hạt cát mịn màng, mát rượi lùi lại dưới đôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiếc vỏ óc lăn lóc trên cat. Mỗi cái vỏ là nơi chứa đựng những kỉ niệm của quê hương. Khi rời xa quê, chính những cái vỏ ốc ấy là cầu nối để tôi được sống lại với quê hương mình.

Khi trong tay ta có những chiếc vỏ ốc, ta chỉ cần hả hơi vào rồi áp tai nghe thì sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhịp điệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng xóa. Nó nhào lên rồi vút về để lại trên cát biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con vội vàng lẩn trốn.

Người dân quê tôi chủ yếu làm nghề đánh bắt cá, những tàu lớn thường đi đánh bắt xa, có khi cả tháng họ mới vào đất liền, chỉ còn lại những người lớn tuổi, súc khỏe giảm sút thì mới đánh bắt gần bờ. Họ thường dậy từ rất sớm để ra biển, chân họ dậm từng bước chắc nịch hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu đen bóng lướt trên cát theo sức đẩy của những cánh tay dài lực lượng. Bọn trẻ con riu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn ướt đẫm hơi sương đêm ném lên thuyền. Hoa muống biển có phải vì vẻ đẹp bình dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà người dân ở đây coi hoa muống biển như một loài hoa lành đem bình yên đến. Hoa theo những con thuyền lênh đênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong chờ của người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi giận dữ. Đó là những ngày biển động sóng nổi lên dữ dội. Những con sóng bạc đầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ các mà điên cuồng xô ầm ầm vào vách đá. Những ngày như hế nhanh chóng tan đi khi phiên chợ cá đông vui tới. Ấy là khi thuyền về. Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau những chuyến đi dài ngày vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt thuyền mở to như vui mừng khi lại được nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến, người trên bờ đã đổ xô đến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh nhẹn khiêng những sọt cá nặng lên khoang bờ. Những con cá béo nung núc những mảng thịt, mang còn phì phò bong bóng được xếp lẫn với những con tôm còn tươi roi rói cứ búng càng tành tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch thúng mủng của người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe đông vui khó tả. Trời đã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục đục kéo nhau về. Những con thuyền bầy giờ mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hoàng hôn đến từ lúc nào đang nhẹ dần buông trên biển. Đó là một ngày ở biển khi tôi được về thăm mảnh đất quê hương.

Khi nhắc đến quê hương, điều đầu tiên tôi nhớ đến là biển, tôi ao ước được sống tại vùng quê thanh bình này. Đứng trước biển bao la, tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi yêu quê hương, tôi yêu bờ biển quê mình, và tự hào biết bao khi tôi là người con của quê hương yêu dấu đó.

1
20 tháng 10 2018

Kết quả hình ảnh cho tạo ảnh bằng hình thức in váy

6 tháng 10 2021

con vật

7 tháng 10 2021

chỉ có con vật thoiundefined

Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh...
Đọc tiếp
Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông và là một nhà văn đam mỹ nổi tiếng trên mạng Trung Quốc với 2 bút danh là "Nam Khang" và "Bạch Khởi. Vào ngày 9/3/2008, cư dân mạng nước này vô cùng bàng hoàng khi hay tin thi thể anh được tìm thấy ở sông Tương Giang, Hồ Nam. Chàng trai ấy đã tự kết thúc cuộc đời mình khi chỉ mới 28 tuổi để lại sự tiếc thương cho biết bao người và hé lộ một câu chuyện tình buồn đầy day dứt phía sau.Nguyện bên người dài lâuNăm 1999, Nam Khang rời quê nhà Nội Mông đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam học tập. Tại đây, chàng trai phương bắc đã gặp và nảy sinh tình cảm với người bạn cùng phòng kí túc xá gọi là "Trương tiên sinh" - người đã mang đến tình yêu và cũng là kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời Nam Khang. Mặc dù ngay từ phút giây hai ánh mắt chạm nhau, họ đã cảm thấy có chút rung động với đối phương nhưng ngại ngùng không dám thổ lộ. Đặc biệt là vào thời điểm đó, xã hội vẫn còn nhiều định kiến và cấm cản, khiến họ không chỉ lo ngại ánh nhìn của người đời mà còn không dám thừa nhận chính giới tính thật của bản thân, chỉ có thể chôn chặt những xúc cảm thầm kín đó vào sâu tận đáy lòng.Đến mùa xuân năm 2000, trong thời gian quan hệ giữa hai người vẫn còn "mập mờ", Nam Khang cũng đã thử tránh né người ấy một thời gian rồi có bạn gái, nhưng không lâu sau đã nhanh chóng chia tay. Phải đến năm 2002, năm cuối Đại học, hai người đã quyết định không tiếp tục đè nén tình cảm của bản thân thêm nữa, Nam Khang và người ấy chính thức trở thành người yêu của nhau, anh cũng âu yếm gọi bạn trai mình là "ông xã".Trong cuốn Phù Sinh Lục Ký Nam Khang đã kể lại những năm tháng thanh xuân này bằng những câu văn ngọt ngào và tràn đây tình cảm nhất. "Ông xã" xuất hiện dày đặc trong những trang sách, thể hiện được tình yêu vô bờ bến mà chàng trai trẻ dành cho người mình thương. Nam Khang từng hạnh phúc viết: "Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác xuất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi".Họ cứ bình yên bên nhau như thế suốt từ năm 2002 - 2006, đến sau khi tốt nghiệp đại học, Nam Khang và bạn trai chuyển đến sống chung với nhau tại một căn nhà trọ gần trường cũ. Ngoài mặt, mọi người vẫn nghĩ họ chỉ là những người bạn thân đơn thuần như trước đây, mà không hề hay biết rằng bên trong tim họ, tình cảm dành cho đối phương cứ sâu sắc từng chút, từng chút một đến khắc cốt ghi tâm.Niềm hạnh phúc "trộm" về được cũng phải đến ngày hoàn trảCứ ngỡ hạnh phúc sẽ kéo dài mãi, khi Nam Khang gặp được người mà mình yêu bằng cả trái tim ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người. Từ 19 tuổi đến 26 tuổi, bảy năm thanh xuân chỉ dành hết những gì chân thành, trân quý nhất cho riêng một người con trai, để rồi nhận lại một lời thông báo rằng chúng ta không thể bên nhau được nữa, anh phải lấy vợ rồi.Ngày 1/1/2006 có lẽ chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Nam Khang, người ấy đã không thể vì tình yêu mà vượt qua những khó khăn, ngăn cấm của gia đình và xã hội. Sau khi "ông xã" đã trở thành "ông xã" của người khác, Nam Khang viết cuốn tuỳ bút: Em đợi anh đến năm 35 tuổi; như mộtlời tựa hứa với lòng rằng sẽ cho mối tình này một kỳ hạn, nếu người ấy muốn quay về, anh sẽ vẫn luôn ở đây. Cũng vào thời điểm đó, phong cách viết của Nam Khang bắt đầu trở nên ảm đạm hơn với những dòng chữ ngập tràn nỗi u uất. Người ta cho rằng sự bế tắc trong tình yêu suốt thời gian dài đã khiến anh mắc bệnh trầm cảm."Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi". Hẳn anh đã viết những dòng chất chứa tâm sự này trong những đêm cô đơn ở căn phòng trọ. Khi xung quanh chỉ là 4 bức tường hoà lẫn trong màn đêm tối đen như mực, mà người từng nắm tay cùng mình vượt qua gần cả thập kỷ đã cất bước ra đi và không bao giờ còn quay trở lại nữa."Khi một người đang nâng chén mừng tân hônLại có người trầm mình dưới sông lạnh lẽo".Có người nói, khi nỗi đau đạt đến tận cùng, người ta sẽ không còn thấy đau đớn. Nhưng mấy ai vượt qua được quãng thời gian dày vò, nhớ quay quắt một người từng là của mình nay đã ở bên cạnh người khác. Những đêm ngồi một mình viết nên những dòng văn bi thương, Nam Khang lại nghĩ về quãng thời gian anh và người ấy vẫn còn mặn nồng. Họ sống với nhau như những đôi tình nhân thực thụ, nhưng lại chưa từng dũng cảm thốt lên một lời: "Anh yêu em" hay là "em yêu anh".Kể từ khi người mình yêu thương rời đi, Nam Khang bắt đầu chống chọi với những cơn mất ngủ kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Có những khi vừa chợp mắt, lại nghe thấy đâu đây giọng nói thân quen rồi choàng tỉnh dậy, nhận ra bản thân chỉ có một mình rồi cứ nhìn trân trân vào khoảng không vô định cho đến tận trời sáng.đ Nỗi nhớ gặm nhấm tâm hồn chàng trai trẻ như vết thương bị nhiễm trùng, gây ra những cơn đau dai dẳng mà không biết đến bao giờ mới chịu liền lại.Ngày 9/3/2008, sau khi liên lạc lần cuối cùng với một người bạn, không ai còn gặp lại Nam Khang nữa. Cho đến 15 ngày sau, vào ngày 27/3, người ta tìm thấy thi thể anh trên dòng sông Tương Giang thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Năm ấy, anh vừa tròn 28 tuổi.Đã từng hứa sẽ đợi người ấy đến tuổi 35, nhưng chàng trai tài hoa bạc mệnh ấy quyết định gieo mình xuống sông tự vẫn, để những dòng nước cuốn trôi hết mọi ưu phiền, rửa sạch những nỗi đau mà người khác đã gây ra cho anh. Nam Khang mãi mãi là chàng trai ở tuổi 28, luôn mang một trái tim si tình dành hết tất cả những gì chân thành, tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Vì không bao giờ đến được tuổi 35, nên Nam Khang sẽ vẫn luôn chờ người ấy.Nam Khang tự vẫn không phải do cảm xúc nhất thời, anh đã từng đợi, đợi sau 2 năm trời kể từ khi người ấy bước vào lễ đường đặt nụ hôn trên môi cô dâu. Khi những cặp đôi nắm tay nhau nói cười trên phố, là lúc Nam Khang phải gồng mình chiến đấu với căn bệnh trầm cảm và những khúc mắc rối bời không cách nào tháo gỡ. Anh xóa số liên lạc của tất cả bạn bè trong điện thoại, chỉ giữ số của gia đình, rồi buông mình phiêu bạt trên dòng sông Tương Giang như để thực hiện chuyến đi cuối cùng của cuộc đời.Người đã đi rồi, đừng đợi nữa Đã 12 năm trôi qua kể từ khi người con trai ấy tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ của mình. Mỗi năm trôi qua, người hâm mộ vẫn luôn nhớ đến lời hẹn thề đến năm 35 tuổi. Nếu Nam Khang vẫn còn, liệu anh có tiếp tục chờ đợi người đã cất bước ra khỏi cuộc đời mình vội vã, chẳng còn chút luyến lưu? Có người hâm mộ đã nói, họ ước một lần được đi dạo bên bờ sông Tương Giang, gió xuân tháng 3 nhè nhẹ thổi và nhớ về chuyện tình buồn ấy. Ai thương ai, chờ ai cũng chỉ còn là chuyện quá khứ, tất cả mọi người đều đã già đi, chỉ có tuổi thanh xuân của Nam Khang là còn mãi. các bạn có thể đọc cuốn tuỳ bút: ' Em đợi anh đến năm 35 tuổi 'của anh .Nếu bạn thật sự đọc tác phẩm này một cách nghiêm túc, đọc toàn bộ một cách chân thành và nghiền ngẫm rồi chợt thấy xót xa , thấy thương cảm . Bạn đã tìm hiểu về anh , thấy buồn vì anh , buồn cho chuyện tình của anh thì bài hát này sẽ là món quà tốt nhất dành cho bạn: https://www.youtube.com/watch?v=HMsDv0KivmY ------------------------------ 9/3 là tròn 12 năm anh mất. dù có là 2008 - 2020hay năm nào đó, thì anh cũng vẫn là 28 tuổi - độ tuổi thanh xuân rực rỡ của một kiếp người. nguồn :VNreview đôi lời muốn nói :Nếu cuộc đời, có 2 lần ngoảnh lại Nguyện dùng một lần cho tình duyên. Nếu cuộc đời là vạn kiếp bi thương Thì xin dùng một nửa hóa thành cát bụi .Nếu cuộc đời là vạn ngàn xót xa Nguyện dùng thứ tha để khép lại nỗi buồn .Nếu cuộc đời là vầng trăng sáng Xin hãy chừa lại góc khuất để chứa nỗi buồn của anh.Chúc anh kiếp sau bình an Ảnh phía bên dưới
1
29 tháng 2 2020

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và văn bản

Trong hình ảnh có thể có: thiên nhiên

Trong hình ảnh có thể có: 1 người

Trong hình ảnh có thể có: hoa, thực vật và văn bản

22 tháng 1 2018

anh đi ra đi

tôi đã bảo nhầm người rồi mà

anh bị làm sao ko

22 tháng 1 2018

ồ sao thế bạn?

tâm trạng giữ

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY Lời tác giả: Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé: Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến --------------------------------------------------------------------------- CHAP 1:VĂN...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Lời tác giả:

Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:

Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến
---------------------------------------------------------------------------

CHAP 1:VĂN ÁN

Người ta vẫn thường bảo rằng: "Đúng người sai thời điểm là nuối tiếc cả đời". Quả thật là vậy, trong mắt người đời, yêu đơn phương là hèn nhát, là khổ sở vô ngàn. Nhưng với suy nghĩ người trong cuộc, sự đau đớn ấy như vị đắng của cafe, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích ngọt không thể hiểu nổi, và cũng không thể giải thích bằng lời nói. Hay yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Đơn phương mang đến cho ta cả một bầu trời u ám đầy chết chốc, dằn vặt ngấu nghiến tâm tưởng ta, điên loạn đập phá lí trí... Nó mang màu khổ đau, bi thương, tàn lụy. Và rồi cứ như thế từng ngày trôi quá, chút hi vọng yếu ớt vẫn không ngừng thoi thóp chiến đấu chống lại niềm đau tột cùng ấy. Con tim rỉ máu, tâm cạn dậy sóng, còn thân xác rũ rượi nhưng chỉ có cõi lòng ta vẫn rộng mở cửa chờ đón, cho dù là từng đợt gió lạnh lẽo vẫn ùa vào, thẩm thấu bờ môi nứt nẻ cùng tuyến lệ ngập tràn.

Nhưng hỡi những cô gái, chàng trai đang đắm chìm trong mộng tưởng khổ sở kéo dài ấy, hãy đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn, hãy đương đầu với sự oặm đau, tàn xé ấy, hãy chiến đấu với tinh thần thép. Bởi thà rằng ta đón nhận một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn thương le lói suốt trăm năm. Yêu đơn phương là cho đi mà không mưu cầu nhận lại... Nó cũng là một tình cảm đáng quý, đáng nâng niu.

Và rồi dù ta thất bại, nhưng khi được nhìn bóng người yêu đang vui cười, hạnh phúc sống, lồng ngực ta lại thổn thức từng nhịp sung sướng. Ta vui, ta lùi lại để người ấy được bước đi cùng bờ vai mà mình tin tưởng, dựa vào. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.

Thế nhưng, khi ta làm trái tim ai kia rung động, trải lòng, ta cảm thấy toàn thể vũ trụ này thật nhỏ bé và ta hạnh phúc cùng người đi qua hàng ngàn hàng vạn thiên hà. Ta dạo chơi trong vườn yêu đẹp đẽ, ta vui đùa cùng những vì tinh tú. Từng bước đôi ta đi không thấm đẫm nước mắt đau thương mà ở đó rạo rực nở lên những bông hồng ngọt ngào.

Nhưng rồi có thể nào đi chăng nữa, tình yêu ấy vẫn là vĩnh hằng, vẫn tạc vào dòng thời gian những xúc cảm khó phai mờ. Để sau bóng nắng chiều thu dịu mát, ta bắt gặp một mảnh kí ức lung linh, tuyệt diệu. Dù ở đó là những cơn sóng dữ kêu gào đêm ngày, nhưng chỉ cần nhìn lại ta vẫn có thể mỉm cười thật tươi bởi chính ta cũng là một phần trong bao hồi tưởng xa xăm của người ấy mặc cho mờ ảo hay chỉ là vụt qua chốc lát.

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.

Kí: #Junny

4
23 tháng 6 2020

bạn là người mới đúng không?

23 tháng 6 2020

Trước kia ở đây còn rất nhiều Shop, Clb, ... cho nên bạn không cấm đc bạn đó

Với lại truyện là một loại giải trí cứ gì bạn đó không đc đăng lên mà trong khi đó Shop, Clb, ... rất nhiều

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. Thể loại: Oneshot, ngôn tình, OE ----------------------------------------------------------------- Một ai đó đã từng tâm đắc: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Ngồi lặng trong căn phòng chừng 20 mét vuông lạnh lẽo và trống rỗng, tâm tưởng nàng cô đơn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Hình như trời đang mưa? Kim đồng hồ khẽ xê dịch bánh xe...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa.

Thể loại: Oneshot, ngôn tình, OE

-----------------------------------------------------------------

Một ai đó đã từng tâm đắc: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Ngồi lặng trong căn phòng chừng 20 mét vuông lạnh lẽo và trống rỗng, tâm tưởng nàng cô đơn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Hình như trời đang mưa?

Kim đồng hồ khẽ xê dịch bánh xe thời gian, tiếng tích tắc cứ vang lên đều đều. Thế nhưng nhịp thở của nàng lại lần nữa nhanh chóng như nối tiếc điều gì. Con tim thắt lại, oặn đau, rửa máu. Nàng cô đơn quá, bi thương và tàn lụy quá. Nàng cũng nhớ và yêu thật nhiều.

Hãy còn 3 năm trước...

Nàng, một cô gái ngây thơ, trong sáng, tràn trề hi vọng về tương lai đang tới gần. Nàng, một con người hướng nội, tốt bụng và luôn quan tâm mọi người. Nàng, một đứa con mồ côi cha từ nhỏ, chật vật làm thêm kiếm tiền nuôi người mẹ bệnh tật và đàn em ăn học. Nàng, một tâm hồn nhạy cảm và một đôi mắt to tròn, xa xăm.

Còn chàng là một người con trai cao lớn, dung mạo đẹp, gia đình khá giả, tốt tính.

Chàng với nàng không ngọt ngào, đường mật như nắng sớm lúc bình minh, không đượm buồn cảnh trời khóc than từng cơn mưa rệu rã. Hai con tim yêu nhau cháy bỏng tựa nắng trưa hè gay gắt, hai tâm hồn hòa quyện nhau dưới làn mưa mát rượi, tinh khiết.

Nàng rất thích nụ cười chàng-lung linh như cầu vồng sau mưa.

Chàng lại cảm phục nụ cười e ấp, duyên dáng ngược nắng mà xinh đẹp của nàng.

Ngày chàng đến, nơi nàng nắng nóng thẩm thấu cả da thịt.

Ngày gặp nàng, nơi chàng đổ mưa lạnh lẽo.

Và rồi giữa hai thế giới trái ngược ấy bỗng giao hòa làm một bởi tình yêu đắm đuối, mê say. Nụ hôn đầu đời nàng trao dưới bóng cây len lỏi vài tia nắng vỡ tan trước khoảng khắc yêu thương.

Nhưng rồi, chàng đi du học và thời gian yêu xa thật khó khăn. Nàng khóc, đã khóc rất nhiều. Giờ đây, có ai cùng sánh bước đi về trên con đường cũ, có ai để hằng đêm vẫn chờ điện thoại réo lên tin nhắn mới, có ai đưa ô dưới trời mưa xối và có ai bóng lưng che nắng giữa trưa hè. Thế nhưng, nàng vẫn chờ, bởi nàng tin vào lời hẹn thề chàng đã hứa lúc sắp ra đi: "Nhất định tớ sẽ quay trở về.".

1 tháng, 2 tháng, 1 năm rồi 3 năm,...

Chàng cuối cùng cũng quay trở về trong niềm mong mỏi khôn nguôi và cả tuổi xuân 3 năm trời ròng rõi đợi chờ. Nàng ra sân bay, đếm từng giây máy bay hạ cánh. Đưa mắt nhìn thật xa, chàng, đúng là chàng rồi. Nàng với tất cả niềm vui sướng và nỗi niềm chờ đợi bao lâu chạy ùa lại gần, nở nụ cười chào đón. Chàng vẫn đẹp, vẫn cao ráo nhưng giờ đây ánh mắt ấy đã bớt rạo rực, bớt vui vẻ đi phần nào.

Bởi cạnh chàng có một cô gái xinh xắn, nước da trắng mịn hồng hào cùng mái tóc vàng hoe như nắng, một cô gái phương Tây. Nàng khựng chân lại, bất ngờ. Một cảm giác đau đớn nhói lên bất giác trong cõi lòng. Tâm trí nàng bề bộn những suy nghĩ.

Chàng nhẹ nhàng cất giọng giới thiệu với nàng về cô bạn gái của mình. Nàng chết lặng, da mặt tê rân rân, tưởng như không thở được. Bạn gái ư? Vậy còn nàng, nàng là gì? Nàng đã đợi chờ 3 năm, đã dành hết thanh xuân cho ánh mắt ấy, đã hiến dâng tuổi trẻ cho tình yêu chàng. Cuối cùng, nàng nhận được điều gì? Nước mắt đầm đìa, nàng quay phắt người chạy đi trong không gian bất định, bỏ lại chàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn theo.

Tay nàng siết chặt lại, cố cầm cự nước mắt nhưng nó cứ tuôn trào ra đầm đìa trên má, ở cằm và dưới cổ. Nàng đau quá. Nàng khụy xuống, bờ vai dựa vào tường, trượt dài trong khổ đau. Nàng mất hết niềm tin, hi vọng vào cõi nhân thế này. Một cô gái trải bao bụi đời kiếp yêu xa giờ nhận lại là sự phũ phàng, mơ hồ nơi tình yêu đã trao quá lớn để nhận lại. Phải chăng chàng đã quên nàng rồi? Hay lẽ vô tình chưa hề yêu nàng?

Dù thế nào thì giờ đây nàng đã thất bại. Thật dễ dàng để quen người lạ nhưng thật khó để quên đi người lạ đã quen. Tình yêu của nàng sụp đổ tan tành và giờ đây trái tim nàng đã thật sự đóng cửa. Nhưng nàng vẫn chờ đợi, không phải là sự chờ đợi trong 3 năm ấy mà là sự chờ đợi ai đó một lần nữa mở cửa trái tim bước vào và ở trong vĩnh viễn. Nàng ảo tưởng ư? Không, nàng vẫn hi vọng vào tia nắng và hạt mưa kia sẽ mang đến những rung động lần nữa. Bởi nàng biết chàng ra đi là để nàng kiếm tìm một trái tim khác phù hợp hơn, yêu nàng nhiều hơn.

Căn phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng mưa lộp bộp va vào mái nhà cũ kĩ... Hoài niệm về tất cả, nàng trưởng thành hơn. Và trong cơn men say nồng đượm ấy, nàng chợt nhận ra đôi khi cô đơn cũng bình yên đến lạ. Bởi cô đơn không phải là vô tình, là đau khổ mà cô đơn chính là hi vọng, là chờ đợi một ai đó đến phá tan xiềng xích u ám này...

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn ạ.

Kí: #Junny

2
21 tháng 6 2020

mình bình luân thật mà

21 tháng 6 2020

nhưng cái kết hơi buồn

Chào Mn.Liệu Mn còn nhớ Pí hổng nhể??? Sau bảo nhìu thgian ôn thi thì Mn có kết quả tốt kg??? Pí đi học sinh giỏi.Đc 8 năm rồi, phải cố 4 năm nữa... Hê hê. Pí hôm nay lên đây là để cam ơn 1 người Pi wen trên hoc24.Em ấy mới học lớp những rất hiểu chuỵên, thương yêu Pí .Kể cả Pí hổng ổn hoc24 thì em vẫn nt, và đặc biệt là em ấy nhớ ngày sinh nhật của Pí và chúc Pí Snvv. Pí thật sự rất vui và cảm thấy may...
Đọc tiếp

Chào Mn.Liệu Mn còn nhớ Pí hổng nhể??? Sau bảo nhìu thgian ôn thi thì Mn có kết quả tốt kg??? Pí đi học sinh giỏi.Đc 8 năm rồi, phải cố 4 năm nữa... Hê hê. Pí hôm nay lên đây là để cam ơn 1 người Pi wen trên hoc24.Em ấy mới học lớp những rất hiểu chuỵên, thương yêu Pí .Kể cả Pí hổng ổn hoc24 thì em vẫn nt, và đặc biệt là em ấy nhớ ngày sinh nhật của Pí và chúc Pí Snvv. Pí thật sự rất vui và cảm thấy may mắn khi đc ns chuyện vs em ấy trong quãng thgian on hoc24. Pí kg bt tag nên mong em ấy bt Pí đang ns về em ấy. Khi em nhìn thấy bài đăng này thì hãy ns nguỵên vọng của em cho chị bt. Chị sẽ cố gắng để giúp em.

Cảm ơn em nhiều lắm!!! Iểm emmmmm💝💝💝

(mong CTV cho em giữ bài này đến khi em ấy thấy a! Em cảm ơn nhìu!!!)

3

Nhô con, má đc 8 cx 8 năm rồi nà.

14 tháng 7 2020

spam , cho xoá nhé!