K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa.

Thể loại: Oneshot, ngôn tình, OE

-----------------------------------------------------------------

Một ai đó đã từng tâm đắc: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Ngồi lặng trong căn phòng chừng 20 mét vuông lạnh lẽo và trống rỗng, tâm tưởng nàng cô đơn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Hình như trời đang mưa?

Kim đồng hồ khẽ xê dịch bánh xe thời gian, tiếng tích tắc cứ vang lên đều đều. Thế nhưng nhịp thở của nàng lại lần nữa nhanh chóng như nối tiếc điều gì. Con tim thắt lại, oặn đau, rửa máu. Nàng cô đơn quá, bi thương và tàn lụy quá. Nàng cũng nhớ và yêu thật nhiều.

Hãy còn 3 năm trước...

Nàng, một cô gái ngây thơ, trong sáng, tràn trề hi vọng về tương lai đang tới gần. Nàng, một con người hướng nội, tốt bụng và luôn quan tâm mọi người. Nàng, một đứa con mồ côi cha từ nhỏ, chật vật làm thêm kiếm tiền nuôi người mẹ bệnh tật và đàn em ăn học. Nàng, một tâm hồn nhạy cảm và một đôi mắt to tròn, xa xăm.

Còn chàng là một người con trai cao lớn, dung mạo đẹp, gia đình khá giả, tốt tính.

Chàng với nàng không ngọt ngào, đường mật như nắng sớm lúc bình minh, không đượm buồn cảnh trời khóc than từng cơn mưa rệu rã. Hai con tim yêu nhau cháy bỏng tựa nắng trưa hè gay gắt, hai tâm hồn hòa quyện nhau dưới làn mưa mát rượi, tinh khiết.

Nàng rất thích nụ cười chàng-lung linh như cầu vồng sau mưa.

Chàng lại cảm phục nụ cười e ấp, duyên dáng ngược nắng mà xinh đẹp của nàng.

Ngày chàng đến, nơi nàng nắng nóng thẩm thấu cả da thịt.

Ngày gặp nàng, nơi chàng đổ mưa lạnh lẽo.

Và rồi giữa hai thế giới trái ngược ấy bỗng giao hòa làm một bởi tình yêu đắm đuối, mê say. Nụ hôn đầu đời nàng trao dưới bóng cây len lỏi vài tia nắng vỡ tan trước khoảng khắc yêu thương.

Nhưng rồi, chàng đi du học và thời gian yêu xa thật khó khăn. Nàng khóc, đã khóc rất nhiều. Giờ đây, có ai cùng sánh bước đi về trên con đường cũ, có ai để hằng đêm vẫn chờ điện thoại réo lên tin nhắn mới, có ai đưa ô dưới trời mưa xối và có ai bóng lưng che nắng giữa trưa hè. Thế nhưng, nàng vẫn chờ, bởi nàng tin vào lời hẹn thề chàng đã hứa lúc sắp ra đi: "Nhất định tớ sẽ quay trở về.".

1 tháng, 2 tháng, 1 năm rồi 3 năm,...

Chàng cuối cùng cũng quay trở về trong niềm mong mỏi khôn nguôi và cả tuổi xuân 3 năm trời ròng rõi đợi chờ. Nàng ra sân bay, đếm từng giây máy bay hạ cánh. Đưa mắt nhìn thật xa, chàng, đúng là chàng rồi. Nàng với tất cả niềm vui sướng và nỗi niềm chờ đợi bao lâu chạy ùa lại gần, nở nụ cười chào đón. Chàng vẫn đẹp, vẫn cao ráo nhưng giờ đây ánh mắt ấy đã bớt rạo rực, bớt vui vẻ đi phần nào.

Bởi cạnh chàng có một cô gái xinh xắn, nước da trắng mịn hồng hào cùng mái tóc vàng hoe như nắng, một cô gái phương Tây. Nàng khựng chân lại, bất ngờ. Một cảm giác đau đớn nhói lên bất giác trong cõi lòng. Tâm trí nàng bề bộn những suy nghĩ.

Chàng nhẹ nhàng cất giọng giới thiệu với nàng về cô bạn gái của mình. Nàng chết lặng, da mặt tê rân rân, tưởng như không thở được. Bạn gái ư? Vậy còn nàng, nàng là gì? Nàng đã đợi chờ 3 năm, đã dành hết thanh xuân cho ánh mắt ấy, đã hiến dâng tuổi trẻ cho tình yêu chàng. Cuối cùng, nàng nhận được điều gì? Nước mắt đầm đìa, nàng quay phắt người chạy đi trong không gian bất định, bỏ lại chàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn theo.

Tay nàng siết chặt lại, cố cầm cự nước mắt nhưng nó cứ tuôn trào ra đầm đìa trên má, ở cằm và dưới cổ. Nàng đau quá. Nàng khụy xuống, bờ vai dựa vào tường, trượt dài trong khổ đau. Nàng mất hết niềm tin, hi vọng vào cõi nhân thế này. Một cô gái trải bao bụi đời kiếp yêu xa giờ nhận lại là sự phũ phàng, mơ hồ nơi tình yêu đã trao quá lớn để nhận lại. Phải chăng chàng đã quên nàng rồi? Hay lẽ vô tình chưa hề yêu nàng?

Dù thế nào thì giờ đây nàng đã thất bại. Thật dễ dàng để quen người lạ nhưng thật khó để quên đi người lạ đã quen. Tình yêu của nàng sụp đổ tan tành và giờ đây trái tim nàng đã thật sự đóng cửa. Nhưng nàng vẫn chờ đợi, không phải là sự chờ đợi trong 3 năm ấy mà là sự chờ đợi ai đó một lần nữa mở cửa trái tim bước vào và ở trong vĩnh viễn. Nàng ảo tưởng ư? Không, nàng vẫn hi vọng vào tia nắng và hạt mưa kia sẽ mang đến những rung động lần nữa. Bởi nàng biết chàng ra đi là để nàng kiếm tìm một trái tim khác phù hợp hơn, yêu nàng nhiều hơn.

Căn phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng mưa lộp bộp va vào mái nhà cũ kĩ... Hoài niệm về tất cả, nàng trưởng thành hơn. Và trong cơn men say nồng đượm ấy, nàng chợt nhận ra đôi khi cô đơn cũng bình yên đến lạ. Bởi cô đơn không phải là vô tình, là đau khổ mà cô đơn chính là hi vọng, là chờ đợi một ai đó đến phá tan xiềng xích u ám này...

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn ạ.

Kí: #Junny

2
21 tháng 6 2020

mình bình luân thật mà

21 tháng 6 2020

nhưng cái kết hơi buồn

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY Lời tác giả: Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé: Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Lời tác giả:

Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:

Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến
---------------------------------------------------------------------------

CHAP 1:VĂN ÁN

Người ta vẫn thường bảo rằng: "Đúng người sai thời điểm là nuối tiếc cả đời". Quả thật là vậy, trong mắt người đời, yêu đơn phương là hèn nhát, là khổ sở vô ngàn. Nhưng với suy nghĩ người trong cuộc, sự đau đớn ấy như vị đắng của cafe, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích ngọt không thể hiểu nổi, và cũng không thể giải thích bằng lời nói. Hay yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Đơn phương mang đến cho ta cả một bầu trời u ám đầy chết chốc, dằn vặt ngấu nghiến tâm tưởng ta, điên loạn đập phá lí trí... Nó mang màu khổ đau, bi thương, tàn lụy. Và rồi cứ như thế từng ngày trôi quá, chút hi vọng yếu ớt vẫn không ngừng thoi thóp chiến đấu chống lại niềm đau tột cùng ấy. Con tim rỉ máu, tâm cạn dậy sóng, còn thân xác rũ rượi nhưng chỉ có cõi lòng ta vẫn rộng mở cửa chờ đón, cho dù là từng đợt gió lạnh lẽo vẫn ùa vào, thẩm thấu bờ môi nứt nẻ cùng tuyến lệ ngập tràn.

Nhưng hỡi những cô gái, chàng trai đang đắm chìm trong mộng tưởng khổ sở kéo dài ấy, hãy đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn, hãy đương đầu với sự oặm đau, tàn xé ấy, hãy chiến đấu với tinh thần thép. Bởi thà rằng ta đón nhận một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn thương le lói suốt trăm năm. Yêu đơn phương là cho đi mà không mưu cầu nhận lại... Nó cũng là một tình cảm đáng quý, đáng nâng niu.

Và rồi dù ta thất bại, nhưng khi được nhìn bóng người yêu đang vui cười, hạnh phúc sống, lồng ngực ta lại thổn thức từng nhịp sung sướng. Ta vui, ta lùi lại để người ấy được bước đi cùng bờ vai mà mình tin tưởng, dựa vào. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.

Thế nhưng, khi ta làm trái tim ai kia rung động, trải lòng, ta cảm thấy toàn thể vũ trụ này thật nhỏ bé và ta hạnh phúc cùng người đi qua hàng ngàn hàng vạn thiên hà. Ta dạo chơi trong vườn yêu đẹp đẽ, ta vui đùa cùng những vì tinh tú. Từng bước đôi ta đi không thấm đẫm nước mắt đau thương mà ở đó rạo rực nở lên những bông hồng ngọt ngào.

Nhưng rồi có thể nào đi chăng nữa, tình yêu ấy vẫn là vĩnh hằng, vẫn tạc vào dòng thời gian những xúc cảm khó phai mờ. Để sau bóng nắng chiều thu dịu mát, ta bắt gặp một mảnh kí ức lung linh, tuyệt diệu. Dù ở đó là những cơn sóng dữ kêu gào đêm ngày, nhưng chỉ cần nhìn lại ta vẫn có thể mỉm cười thật tươi bởi chính ta cũng là một phần trong bao hồi tưởng xa xăm của người ấy mặc cho mờ ảo hay chỉ là vụt qua chốc lát.

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.

Kí: #Junny

4
23 tháng 6 2020

bạn là người mới đúng không?

23 tháng 6 2020

Trước kia ở đây còn rất nhiều Shop, Clb, ... cho nên bạn không cấm đc bạn đó

Với lại truyện là một loại giải trí cứ gì bạn đó không đc đăng lên mà trong khi đó Shop, Clb, ... rất nhiều

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY 🍀LIST TRUYỆN:🍀 👉Chap I: Văn án:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap II: Nắng tháng ba:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap III:Ngày sinh nhật của chị:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap IV: Món quà sinh nhật:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

🍀LIST TRUYỆN:🍀

👉Chap I: Văn án:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap II: Nắng tháng ba:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap III:Ngày sinh nhật của chị:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap IV: Món quà sinh nhật:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

---------------------------------------------------------------------------

CHAP 5: NGẮM NHÌN KHI TRỜI BỚT NẮNG

Qua vệt mưa phùn đầu mùa đọng lại trên tấm kính cửa sổ trong suốt, tôi thờ thẫn nhìn ngắm nàng thơ cuộc đời. Hội học sinh hôm nay vắng người, chỉ có tôi và chị.

Chị đã sớm ở dưới mái hiên, bên cạnh là chàng trai cao lớn, tuấn tú. Anh ta ôm trọn chị vào lòng. Chị có ấm áp không? Còn tôi, tôi lạnh tới mức cõi lòng tan rã thành từng mảnh vỡ vụn héo tàn, pha lẫn một chút nhức nhối nơi lồng ngực trái, lọt thỏm đáy tâm tưởng trống trải triền miên.

Này nàng thơ của em, chị thật lộng lẫy dưới cơn mưa phùn nhưng sự lộng lẫy ấy không dành cho em, chị lộng lẫy bên chân ái của chị. Hào quang từ nụ cười rạng rỡ nơi bờ môi ấy sắp tàn vẩy lên tim em một chút ướt át, một hơi thở lạnh lẽo cõi nhân gian.

Vẫn là đôi bàn tay rắn chắc luồn vào mái tóc mượt như nhung lụa của chị, vẫn là bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vạt áo sơ mi trắng phau.

Chị và anh ta trao nhau nụ hôn dưới mái hiên cùng màn mưa phùn của tạo hóa.

Nếu là một đứa mê tiểu thuyết ngôn tình thì hình ảnh trước mắt thật lãng mạn biết bao. Nhưng không, tôi chỉ thở dài, đáy lòng như đeo quả cân ngàn kí. Và cảm giác, tâm can vẫn đau đớn, bất lực như vậy. Nó hết như một con rắn độc gieo rắc vào tiềm thức ta những miền kí ức buồn khổ, thê lương.

Mưa phùn giăng mù lối vào con tim chị rồi, nói cho em biết, em còn có thể tiếp tục như vậy tới bao giờ?

-----------------------------------------------------------------

🤝P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.❤️❤️❤️

Kí: #Junny

0

Chúc thi tốt nha ! Thi tốt để còn onl trên Hoc24 nà ! Goodluck ღRyo_ゆうの夫☆ ❤️❤️❤️

2 tháng 7 2020

Thi xong òi chị ơi

Điểm thấp qué

Truyện :Azumi và những điều kì diệu Chap 2 :Cô bé đã lớn Vào thời kì Kamamura ấy ,trước khi bước sang tuổi mười tám ,các thiếu niên phải làm lễ trưởng thành mới được gọi là người lớn ,phải làm lễ trước sự chứng kiến của rất nhiều người .Azumi cũng vậy . Chỉ còn hai ngày nữa thôi ,chiếc bánh xe thời gian sẽ quay đủ một vòng để kết thúc tuổi thứ mười bảy của Azumi ,cô...
Đọc tiếp

Truyện :Azumi và những điều kì diệu

Chap 2 :Cô bé đã lớn

Vào thời kì Kamamura ấy ,trước khi bước sang tuổi mười tám ,các thiếu niên phải làm lễ trưởng thành mới được gọi là người lớn ,phải làm lễ trước sự chứng kiến của rất nhiều người .Azumi cũng vậy .

Chỉ còn hai ngày nữa thôi ,chiếc bánh xe thời gian sẽ quay đủ một vòng để kết thúc tuổi thứ mười bảy của Azumi ,cô bé sắp sang ngưỡng cửa mười tám -cái tuổi thanh xuân tràn trề hoài bão và hi vọng .Nhưng mặt cô lúc nào cũng toát lên sự buồn bã ,có vẻ như nàng không hề trông mong ngày sinh nhật của mình...

Azumi thực sự đã lớn .Cô nàng vừa xinh đẹp ,sắc sảo ,thông minh lại lắm tài lẻ .Cô mang trong mình vẻ đẹp rắn rỏi ,kiên cường của người cha ;sự dịu dàng ,bao dung của mẹ .Vẻ đẹp của nàng có thể nói là vuợt mặt các mĩ nhân đương thời :mái tóc dài và óng ả như suối ,hàng mi đen nhánh cong vuốt và đôi mắt to tròn ,ánh lên những tia sáng hi vọng ;khuôn mặt trái xoan hiền từ ,làn da trắng như tuyết ,...không những mang vẻ đẹp tuyệt thế gian nhân như vậy ,mà nàng còn vô cùng tài năng .Nàng viết thơ hay hơn các nhà thơ giỏi nhất đương thời ;hát hay đàn giỏi ,nàng còn sở hữu một trí nhớ siêu phàm ít ai có thể sánh bằng .Trớ trêu thay ,chính số phận của nàng đã đẩy nàng xuống vực thẳm .Từ khi mới lọt lòng đến giờ nàng chưa bao giờ gặp ai khác ngoài bố mẹ (vì không muốn ai biết con mình là ngưu nhân ).Nàng ở trong một căn phòng xa hoa ,lộng lẫy nhưng chẳng có ai bầu bạn cả, nàng phải chịu thiệt thòi khổ cực như vậy trong suốt mười bảy năm .Đối với nhiều người chẳng khác gì đang sống ở địa ngục trần gian chứ nói gì là một nàng thiếu niên mới lớn như Azumi ...

-Sắp đến sinh nhật con rồi ,con muốn gì nào ?- Phu nhân vui vẻ hỏi thăm .

Trong đầu Azumi trằn trọc những cảm xúc khó tả .Phải rồi ,từ trước đến giờ ,cô đâu có biết hạnh phúc sinh nhật là gì đâu .Năm nào cũng vậy ,xung quanh bốn góc phòng ,chỉ có Azumi ,bố mẹ của cô cùng tổ chức sinh nhật thôi .Azumi chỉ muốn là người bình thường như bao cô gái khác thôi ,được chơi ,được tự do ,làm nhiều điều mình thích -quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời người ...

-Năm nay cục cưng muốn bao nhiêu quà nào ?Bốn mươi món nhé ?

-Không...Còn thiếu một món nữa mẹ ạ...

Bà ngạc nhiên ,nhưng như thế cũng chỉ mất một phần nhỏ số gia tài khủng của họ .Nhưng điều mà bà ngạc nhiên nhất là Azumi đã được tặng tất cả những thứ đắt đỏ trên đời rồi ,nó muốn gì cơ chứ ?

-Vậy con muốn mua gì ?

-Con...con chỉ muốn sinh nhật lần thứ Mười tám của con sẽ được mọi người đến dự...

Trái tim bà khựng lại ...

Hết chap 2 (do hôm nay có nhiều bài tập nên mình chỉ làm đến đây thôi)

1

mình có làm chap 1 ấy ạ nếu bạn muốn đọc chap 1 thì vào trang cá nhân của mình ạ

26 tháng 6 2020

đọc rồi

À lô mí bạn ~( Lần này là Creepypasta ngắn nha) Minsha 2k8 lại comback đây~Vì hôm nay bị hiểu nhầm và có bức xúc ở lớp nên hãy thông cảm nếu truyện viết dở (Bạn nào tò mò muốn biết hôm nay mình gặp phải vấn đề gì ở lớp thì nhớ cmt phía dưới) Now let's go ! P/S :Gu mk khá mặn khi kết hợp Creeoypasta với một chút muối mặn, nhưng đừng để ý :) Hey, ai đó bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn giùm...
Đọc tiếp

À lô mí bạn ~( Lần này là Creepypasta ngắn nha)

Minsha 2k8 lại comback đây~Vì hôm nay bị hiểu nhầm và có bức xúc ở lớp nên hãy thông cảm nếu truyện viết dở (Bạn nào tò mò muốn biết hôm nay mình gặp phải vấn đề gì ở lớp thì nhớ cmt phía dưới) Now let's go !

P/S :Gu mk khá mặn khi kết hợp Creeoypasta với một chút muối mặn, nhưng đừng để ý :)

Hey, ai đó bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn giùm tui đi :33

Celina là sinh viên của Học viện Crurita. Sau một ngày ăn chơi xả láng với bạn bè mà éo quan tâm sách vở, cô lên giường ngủ ngay không một chút bận tâm. Bỗng, cô cảm nhận được một cái ôm ngọt lịm như đường mật khiến cô không muốn tách ra...

-Mẹ đây...

Trong ánh trăng non nớt chảy qua cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng mẹ. Lâu lắm rồi, Celina mới có cảm giác như vậy. Cô không thấy mặt mẹ, chỉ thấy một nụ cười tỏa nắng nhợt nhạt đang hướng về cô. Khẽ mỉm cười, cô quay lại ôm mẹ chặt hơn, lòng nôn nao những cảm xúc khó tả....

Thời gian như chó chạy ngoài đường, vừa chợp mắt một tẹo mà trời đã sáng rồi. Celina mệt mỏi ngồi dậy đón chào ngày mới. Cô liếc sang bên cạnh, mẹ cô không còn ở đấy nữa. Nghĩ rằng mẹ mình có việc bận cần đi gấp, Celina nhanh chóng thay bộ đồ ngủ của mình rồi đi xuống phòng khách.

-Mẹ ơi?

Cô khẽ khàng gọi mẹ mình. Không có tiếng đáp lại, cô gọi lớn hơn :

-Mẹ !

Sau đó, cô gọi năm lần bảy lượt mà không thấy mẹ đâu. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cô vội vã chạy ra ngoài như xe tăng húc dinh độc lập vậy.
-Con đi đâu mà hốt hoảng vậy?

-Mẹ... Mẹ đi đâu rồi hả bố?

-Con nói gì cơ ?

Ba cô đơ người như thể không hiểu cô đang nói tiếng mẹ gì. Celina như thể được Buff sức mạnh, cô hét lên như chưa bao giờ được hét.

-Mẹ! Mẹ đâu rồi ba ?

-Ba không hiểu con đang nói gì nhưng mẹ đã chết từ ba năm trước mà ?

:))))

~Hết~

0

nguyễn ngọc bảo trâm nhắn tin riêng dc k

Home > Truyện Ngắn > Yêu > Lời hồi đáp muộn màng LỜI HỒI ĐÁP MUỘN MÀNG Yêu không phải có định nghĩa là xuất phát từ cả hai, Có những tình yêu chỉ từ một phía, không thể nào quên được, dù chỉ một giây. *** Thế giới xung quanh tôi nhỏ bé và chật hẹp, quay vòng gọn ghẽ chỉ có hai thứ: gia đình và anh. Gia đình cũng thật nhỏ bé, chỉ có mẹ một tay nuôi tôi lớn, trước giờ...
Đọc tiếp
Home > Truyện Ngắn > Yêu > Lời hồi đáp muộn màng

LỜI HỒI ĐÁP MUỘN MÀNG

Yêu không phải có định nghĩa là xuất phát từ cả hai,

Có những tình yêu chỉ từ một phía, không thể nào quên được, dù chỉ một giây.

***

Thế giới xung quanh tôi nhỏ bé và chật hẹp, quay vòng gọn ghẽ chỉ có hai thứ: gia đình và anh.

Gia đình cũng thật nhỏ bé, chỉ có mẹ một tay nuôi tôi lớn, trước giờ chưa hề nhắc đến chữ: "Cha" huống hồ gì mà biết mặt.

Mơ hồ trong trí óc tôi, "cha" là điều gì đó thiêng liêng lắm! Con bé bốn tuổi mè nheo bên chân mẹ hỏi: "Sao con không có ba?" mà tôi đâu hề biết, nó khắc vào tim mẹ mỗi nhát dao đau điếng chết lặng.

Tôi là đứa trẻ trong vòng "luật pháp cho phép", nhưng rồi, vì đứa con ngoài vòng giá thú kia, cha đã li hôn với mẹ. Đó là tất cả những gì tôi biết về "cha" của mình, lúc ấy, tôi học lớp sáu, ghét cay đắng khi soi mình trong gương, vì ngoại nói tôi giống cha như khuôn.

Tôi lầm lì, mặc cảm đến mức đập vỡ gương soi trong phòng của mình.

Cho đến khi anh nói với tôi: "Em giống ai thì giống, với anh, em thật dễ thương. Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc ấy, biết chưa?"

Mười lăm, tôi nghe anh nói câu ấy, thế giới của tôi mở ra một nấc rộng hơn, có mẹ và có anh.

loi-hoi-dap-muon-mang

Anh- đứa con ngoài vòng giá thú. Mẹ anh đã yêu một người đàn ông có gia đình đến cuồng dại mà sinh ra anh. Nhưng ông ấy không giống cha tôi, ông ta chọn về với vợ, từ biệt đứa con vừa mới sinh được hai ngày. Thế là mẹ anh, cô sinh viên điều dưỡng bỏ tất cả lại, trốn tránh thế giới của mình, về vùng quê hẻo lánh, khỉ ho cò gáy này mà sống.

Chúng tôi vốn dĩ là hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng chung một nỗi đau và thiếu thốn.

Có lẽ vì anh là con trai, một tay phải gánh hết nỗi đau của mẹ, nên anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều, từ tính cách đến hành xử. Và tôi may mắn hơn anh, mẹ tôi là phụ nữ ngoan cường, cho nên tôi có cơ hội mà nhõng nhẽo.

Mẹ của anh gần như phát điên từ ngày tình rời xa vòng tay chỉ vừa mới vỗ về, ôm ấp.

Còn anh, là nạn nhân của sự ngông cuồng tuổi trẻ.

Cứ hễ bà say là lại lôi anh ra đánh, mà bà ấy say gần như là mỗi ngày, tôi nép vào mẹ, sợ hãi khi nghe tiếng gào la của anh bên nhà bên. Tiếng la ấy ngày càng nhỏ dần và biến mất hoàn toàn, tôi tưởng mẹ của anh đã không còn hành hạ anh nữa. Nhưng không, là do càng lớn, anh gồng tấm lưng vững chãi của mình ra chịu những đòn roi không thương tiếc, rồi từ từ đỡ mẹ lên giường, tự mình đứng trước gương mà bôi thuốc.

- Anh Thành! Anh chảy máu rồi!

Tôi đặt nhanh tô cháo nấm mối xuống bàn, mẹ vừa nấu xong, bảo chia sang nhà anh một ít. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc rướm những hằn máu đỏ tươi, tôi hoảng hốt giật lấy cái khăn treo ở góc nhà, run run chậm máu. Anh cười, hiền hòa như xoa dịu sự lo lắng:

- Nãy anh đi học ngã xe đạp, chắc chảy máu mà không để ý, không sao đâu, em có gì cho anh vậy? – Anh cố đánh trống lảng – Cha, cháo nấm thơm dữ!

- Em thấy...mẹ đánh anh...mẹ đánh anh chảy máu...rồi...

Anh ngưng mọi hoạt động trên cơ thể, tay run bần bật, nắm lấy chiếc khăn tôi đưa để kiềm lại. Mắt anh đỏ hoe, dường như vài giây nào đó tôi thấy vài giọt ấm nóng tràn khỏi mi mắt. Anh không quay đầu, ánh mắt ngược hắt từ cửa vào khiến cho bóng của anh trải dài lên đôi tay tôi, tôi không còn nhìn rõ anh nữa, cũng không thể đoán anh đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng thở đều đều của mẹ anh đang chìm trong cơn say triền miên...

Chúng tôi học chung trường trung học, vẻ ngoài anh ưa nhìn (không muốn nói là đẹp trai), nhiều cô gái mê anh như điếu đổ. Thỉnh thoảng, tôi thấy vài cô gái lén chạy lên lớp anh giờ thể dục để nhét thư vào ngăn bàn, rồi bẽn lẽn nhìn xung quanh, đi vội.

- Một lá...hai lá...ba lá...

Tôi cầm xấp thư đếm đi đếm lại, muốn tiện tay ném vào thùng rác, mặt đỏ bừng nhưng không hiểu sao lại để chúng vào ngăn bàn rồi đi ra, lòng thất vọng đến ão não.

Mười sáu, tôi biết thế nào là ghen, là giận, là cố hữu một người không của mình cho riêng mình.

***

Chiều hôm ấy, bắc ghế đứng nhìn sang nhà anh. Từ hàng rào nhìn thẳng vào bàn anh đang ngồi, anh nghiêng đầu đọc một tờ giấy nhỏ bằng bàn tay, tôi ngay lập tức cho rằng anh nhặt hết những lá thư ấy về đọc, rồi đắn đo, suy nghĩ xem cô nào xinh xắn thì trả lời. Bừng bừng cơn giận, tôi nhảy xuống tiện chân đá vào ghế ngã chỏng quay trên nền, mẹ giật mình từ bếp nói vọng ra:

- Ngân ơi, gì vậy con?

- Không có gì đâu mẹ! Cái ghế ngã thôi!

Tôi tránh mặt anh từ dạo đó.

Tránh mặt không có nghĩa là ngừng quan tâm. Chỉ là lờ anh đi những lúc vô tình chạm mặt, dù cho anh hớn hở vẫy tay...

Tôi nhớ chiều chủ nhật mưa lớn, mẹ của anh say khướt về nhà rút cây chổi trên ván xuống, đánh vào anh bất kể chỗ nào. Anh gồng người để chịu đựng, cắn môi đến bật máu. Thỏa cơn giận, mà xô anh ra cửa rồi khóa trái, để mặc anh ướt mem vẫn nhìn qua cửa sổ xem mẹ mình có bị làm sao hay là không.

Tôi đứng bên này hàng rào, nép vào từng viên gạch nghe mưa xô vào người anh từng cơn dữ dội như bão lốc.

- Cảm ơn em.

Anh nói nhỏ, đủ mình tôi và mưa nghe khi tôi ném qua cho anh một cái ô lớn và chai dầu gió xanh. Còn không yên tâm, tôi mách với mẹ, mẹ lật đật đội nón lá qua nhà, một hai kéo anh về.

- Mai mốt má con có sỉn, qua nhà cô ở đỡ, nghe Thành!

- Con sợ lỡ má say quá rồi trúng gió trúng mái gì...

- Mày lo cho bả, rồi bả có lo cho mày không? Thành ơi! Nhìn lưng con đi! Trời ơi! Mẹ kiểu gì không biết!

Tôi bật khóc khi mẹ cởi lớp áo sơ mi ướt nhem của anh, trên lưng, ngang dọc là những vết thương để đời từ lỗi lầm không phải anh gây ra.

Nhưng tôi vẫn lờ anh, để hằng tuần thứ bảy, viết lá thư "nặc danh" bỏ vào ngăn bàn, hồi hộp rồi lén nhìn xem anh có đọc nó hay là không.

Tôi viết nếu anh muốn hồi âm cho tôi, hãy để vào cái hộp được chôn dưới gốc cây phượng vĩ.

Và mỗi thứ hai, tôi đều lẳng lặng giờ giữa trưa đào xới gốc cây, nhưng trong hộp không hề có một lá thư nào...

Tôi chết lặng, đau đến nước mắt cứ đua nhau ràn rụa chảy ra, không kiềm lại được.

Mười bảy, tôi biết thất tình là gì, tôi biết mùi vị của tình yêu không hồi đáp là chua chát cỡ nào.

***

Anh rời khỏi làng quê nghèo lên đường đến Sài Gòn học đại học. Anh quyết định học đại học sau khi mẹ mất. Một lần say sỉn, bà ấy đã vĩnh viễn không thể thức dậy được nữa.

Chiều hôm ấy, trước ngày anh đi xa, anh qua nhà rủ tôi đi dạo vòng quanh, ăn vặt linh tinh, vì anh biết tôi rất thích những món đó. Ngồi sau xe anh, tay tôi buông thõng, không vịn vào anh như lúc trước, tôi đã cố giả vờ hồn nhiên để chạm vào bờ vai anh, áp sát má vào lưng anh, nghe từng hơi thở đều đều êm dịu. Mùa lúa chín vàng rực những cánh đồng, thấp thoáng xa xa, vài ngọn lau đâm cao, phất như những ngọn cờ trước gió. Hoàng hôn từ từ kéo bước chân lười nhác của mình qua những cánh đồng lúa, màu vàng cam nhường dần cho màu đỏ sẫm phía cuối trời. Mặt trời mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, hối hả buông mình vào giấc ngủ. Chỉ còn anh, tôi, vài bông lau vướng vào chiếc áo...

Anh mua một ít đồ ăn rồi dừng trước một cánh đồng lau ngợp gió, những ngọn gió hung hãn, đùa nghịch lùa vào từng nhánh lau khiến nó ngả rạp về một bên, nhưng vẫn cố vươn mình để những bông dài, mềm mịn tung bay như thách thức ngọn gió. Chúng tôi im lặng, cố nuốt từng muỗng đá bào siro ngọt lịm, nhưng không hiểu phản ứng với cái gì mà vào cổ họng tôi, đắng nghét không thể nuốt nổi.

- Mai anh đi rồi.

- ...

- Ráng nha em, học xong mười hai lên Sài Gòn với anh.

- Để làm gì?

Một câu hỏi buông từ môi, khiến tôi và anh thoáng chút giật mình. Anh chỉ cúi đầu, một hồi lâu lại nói sang chuyện khác:

- Em có dự định gì cho mình?

- Em không biết. Em muốn học kinh doanh, cuộc sống em bó hẹp quá, em muốn mở rộng thế giới cho mình.

- Vậy bây giờ thế giới của em có gì?

"Có anh".

Và anh không hề biết nó, vì tôi đã không trả lời bất cứ điều gì, giả vờ như gió khiến tai ù đi không nghe rõ, câu trả lời ấy vẫn nằm sâu trong tâm khảm tôi, tình yêu đầu đời chông chênh nhưng sâu sắc đến kì lạ!

***

Hết mười hai, tôi nhận được một khoản tài trợ và đi du học. Vì đặc thù của thời gian và việc học, cộng thêm phải đi làm thêm kiếm sống cho nên tôi không có quá nhiều thời gian để nói về anh. Nhưng "anh" là điều gì đó đặc biệt trong lòng tôi, dù đã yêu một vài người, nhưng lý do chia tay của chúng tôi quanh quẩn bởi vì tôi đã dành hết những tình cảm tôi có cho một người khác. Và rồi tôi bị cuốn vào guồng quay tất bật, tôi dường như chỉ có đủ thời gian để ngủ bốn tiếng mỗi ngày, hai tuần gọi cho mẹ một lần, mỗi lần khoảng mười phút, ngắn ngủi, ít ỏi đến quý giá vô cùng.

"Mối tình đầu của bạn giờ như thế nào?" Tôi gần như ném điện thoại đi khi đọc dòng status lửng lơ trên facebook.

Suốt cả ngày hôm ấy, anh cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì. Tôi muốn gọi mẹ để hỏi, anh dạo này thế nào, nhưng sợ lại phải nghe những lời như : " Có bạn gái" hay "đã kết hôn", "làm cha rồi" khiến bản thân chuốc thêm đau khổ vào người, cho nên, tôi cố ép mình vào núi công việc chất thành đống trên bàn làm việc.

Sau tốt nghiệp, tôi có một vị trí tuyển dụng vào công ty lớn, tôi bí mật về Việt Nam để khiến mẹ bất ngờ. Suốt hai mươi mấy tiếng dài trên máy bay, tôi viễn vông tưởng tượng ra mẹ sẽ vui thế nào, và nghĩ về anh, thật nhiều, nhiều đến mức nhớ như in khuôn mặt anh bốn năm về trước hiện diện trong đầu tôi, anh sẽ tự hào lắm! Dù yêu hay không, thì anh cũng là một người gần gũi, không tình cảm cũng anh em, tôi sẽ phỉnh mũi thế nào khi anh xoa đầu rồi suýt xoa khen ngợi như những lần tôi được giấy khen. Thêm bốn tiếng trên xe từ sân bay về nhà, hai chuyến phà còng lưng, đến gần chiều tôi mới chạy như bay trên con đường đất quen thuộc. Con đường này hồi bé đã ngã thế nào, đã chập chững đi học ra sao, cùng mẹ đi chợ, cùng anh đi học, những vết hằn bánh xe theo năm tháng quay tròn trong lòng tôi những vòng quay phấn khởi.

- Mẹ!

- Ngân! Trời đất! Về không cho ai hay!

- Con tốt nghiệp rồi! Con được tuyển vào công ty lớn, trả lương cao, tháng sau bắt đầu đi làm. Vài năm có thể thuê nhà rồi đón mẹ sang!

- Con gái lớn rồi...- Mẹ suýt khóc- không nói để đi chợ mua đồ ăn ngon.

- Thôi, tối con thuê xe mẹ con mình đi ăn gì ngon ngon! À, Anh Thành, rủ cả anh Thành nữa. Ảnh tốt nghiệp rồi phải không mẹ? Giờ làm gì? Nãy con thấy nhà khép hờ, chắc ảnh về quê làm đúng không mẹ? Xem xem, anh Thành sẽ ngạc nhiên đến mức hét lên khi thấy con ở đây!

- Ngân...Đừng qua đó, con...

- Chuyện gì vậy mẹ? Ảnh làm gì mẹ phật ý?

- Thành...chết rồi...

***

Tôi đang đứng trên đồng cỏ lau, phất phơ những ngọn lau như khăn tang trắng giữa trời...

Anh đang trước mặt tôi, ngủ yên vĩnh viễn trong lòng đất, những ngọn cỏ đã mọc xanh rì, những cây lau cứ vô tâm tung bay với gió.

Những giọt nước mắt cứ ràn rụa chảy ra như lúc tôi đào chiếc hộp bí mật dưới gốc phượng, nhưng lần này, đau đến mức bản thân không thể thở được.

Thà là tôi nhìn anh yêu cô gái khác hay hời hợt với tôi, còn có thể nhìn thấy anh, hơn là phải nhìn anh qua tấm hình và vài dòng tên tuổi lặng lẽ trên nền đá trắng.

Năm hai đại học, anh phát hiện mình bị ung thư máu.

Anh không thể đi học được nữa, không đủ tiền chữa trị đành phải về quê, những ngày tháng cuối đời mẹ thấy anh viết lách, những quyển sổ chất đầy như núi trên bàn, mỗi lúc một nhiều.

Mẹ chỉ nghĩ anh bị bệnh bình thường, đến một ngày phát hiện ra ung thư, mẹ cùng bà con giúp đỡ tiền xạ trị, nhưng quá muộn, chỉ có thể kéo dài thêm mấy tháng sống mỏng manh.

Anh dặn, "Để Ngân học hành, đừng nói em biết, mắc công chạy tới lui tốn tiền."

Tối ấy, lặng lẽ đọc hết chiếc hộp mà anh cất những thứ dành cho tôi, ngày anh hấp hối đã dặn mẹ khi Ngân về nhất định phải trao tận tay.

Chiếc hộp bánh quy ấy, là chiếc hộp tôi chôn dưới gốc phượng năm đó, trên đó có một vết bút xóa làm dấu của tôi, vẫn còn nguyên vẹn, không hề thay đổi.

"Ngày 22/07/2010

Con bé nay viết thư bỏ ngăn bàn mình, nhìn qua biết chữ của nó ngay. Nghĩ sao, mình cầm tay tập nó viết từ nhỏ mà không nhận ra nét chữ này được. Còn chờ hồi âm dưới gốc phượng, riết rồi đem cả mình ra chọc ghẹo!"

"Ngày 24/07/2010

Con bé đứng khóc khi không thấy mình hồi âm, tự dưng thấy có lỗi vô cùng. Nhìn con bé khóc mà sao tim mình cũng khó chịu dữ dội. Mình dở quá, viết một lá thư hồi âm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn?"

"Ngày 12/3/2011

Con bé để dành tiền tiêu vặt mua quyển ôn thi đại học, hôm bắt xe lên tỉnh mua, mình lén theo sợ con bé cặp bè cặp bạn đi chơi rồi bị gì nguy hiểm. Thấy nó mua quyển sách, cứ tưởng để dành năm sau, ai ngờ hôm nay thấy trong ngăn bàn của mình. Mình phải thi đậu đại học, vì con bé.

Mà sao mình lại nghĩ về con bé quá nhiều khi làm những điều trong tương lai? Hay là..."

"Ngày 11/8/2011

Thế giới của con bé nhỏ hẹp, mình đã cố hi vọng trong thế giới đó có mình, thế nhưng nó lại im lặng không nói gì.

Ngân ơi, phải chăng em đã hết thương tôi như cái hồi em giấu thư dưới ngăn bàn?"

"Ngày 2/7/2013

Con bé của mình đi du học! Không tin được là nó đi du học! Không hiểu sao mình thấy phấn khích quá! Tự hào quá! Bốn năm, hi vọng bốn năm nữa có thể nhìn thấy em hiên ngang về nhà. Con bé tôi thương nay đã lớn rồi."

"Ngày 9/12/2015

Ngân ơi, liệu em có về kịp chuyến tàu đưa anh đi khỏi nơi này? Liệu anh có chờ được em trước khi quá trễ?

Anh muốn nói thương em từ hồi đôi mắt óng ánh, từ hồi tóc mới dài đen mướt, từ hồi em còn ngồi sau xe anh tựu trường.

Anh mong mọi chuyện không quá muộn, Ngân ơi..."

"10/7/2016

Có một cánh bướm trắng buồn bã trong mơ

Có một chuyến tàu sắp sửa rời ga, vội vã không kịp chờ đợi..."

"02/01/2017

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,

Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.

Hai người sống giữa cô đơn,

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi,

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng."

Tôi nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, tiếng ai giăng câu khuya ca lên vài ba câu vọng cổ đến điếng lòng...

Nguyễn Duy

5
18 tháng 10 2017

hay

2 tháng 11 2017

good! ra nữa nha bn lucy heartfilia yeu

Truyện : Azumi và những điều kì diệu Chap 1 :Đứa bé vẫn còn sống Thân mến đến bạn đọc :Xin lỗi ,đây là lần đầu tiên viết truyện nên hẳn còn gì sai sót ,mong các bạn nhận xét giúp mình ,nếu hay thì mình sẽ làm tiếp ,không hay thì sẽ dừng lại ạ (Chắc chắn là không hay cho coi ) Thể loại :Truyện ngắn Vào đầu thời kì Kamakura ,ở ngôi làng Sakiro -là...
Đọc tiếp

Truyện : Azumi và những điều kì diệu

Chap 1 :Đứa bé vẫn còn sống

Thân mến đến bạn đọc :Xin lỗi ,đây là lần đầu tiên viết truyện nên hẳn còn gì sai sót ,mong các bạn nhận xét giúp mình ,nếu hay thì mình sẽ làm tiếp ,không hay thì sẽ dừng lại ạ (Chắc chắn là không hay cho coi )

Thể loại :Truyện ngắn

Vào đầu thời kì Kamakura ,ở ngôi làng Sakiro -là nơi chứa những con người mê tín đến cực độ .Họ cực kì tin vào tâm linh và những lời tiên tri từ các nhà ngoại cảm .Họ có thể giết chết những người liên quan những vận xui xẻo ,khó khăn mà họ cho là vậy .Những đứa trẻ ngưu nhân khi sinh ra sẽ bị họ dìm chết ngay lập tức .

Kể từ đó ,không còn đứa bé ngưu nhân nào được sống sót trong ngôi làng của họ trừ một cô bé -Azumi .Azumi là một cô bé mang ngoại hình xinh xắn ,tốt bụng ,giỏi giang và lắm tài lẻ nhưng may mắn không hề mỉm cười với cô .Sinh ra với hai cái sừng mọc trên đầu ,cô sẽ không hề tồn tại trên xã hội khắc nghiệt này nếu thiếu cha cô -một người đàn ông cao ráo ,khỏe mạnh và giàu lòng yêu thương .Khi cô chào đón trong thế gian này ,cha cô đã vô cùng sốc khi cô là ngưu nhân .

Mười bảy năm về trước....

-Mình hạnh phúc quá !Mình sắp làm bố...làm bố rồi !

Oe....oe ! Oe !-Một tiếng khóc thất thanh vang lên .Phải ,đó là tiếng chào đời của thiên thần Azumi bé nhỏ ,nhưng liệu cô bé có biết rằng một tai họa khủng khiếp đang sắp giáng xuống cô...

-Mình ơi...-Tiếng của phu nhân rên lên khe khẽ ,thấp thoáng sự thất vọng .

-Sao vậy ?Chúng ta đã được làm cha mẹ rồi mà ?Phải chăng...-Niềm vui của ông giảm xuống khi nhin sắc mặt phu nhân

-Phải ,được làm cha mẹ ..Em hạnh phúc lắm...Nhưng...Anh nhìn xem - Tiếng phu nhân như thể bà bị nghẹn một quả chanh to tướng ,tiếng rời rạc ,không nói nên lời .

Bà nhẹ nhàng vén tóc đứa bé lên .

-Không thể nào !Sao có thể ... Ông đau đớn hét lên như chưa từng được hét ,tràn đầy sự thất vọng .

Hai cái sừng to tướng lộ rõ trên đầu Azumi ,rõ ràng cô bé là một ngưu nhân ,không phải là một thứ mà một gia đình quý tộc Heji mong đợi .

-Nó là con tôi ,là của Đấng tạo hóa ưu ái ban tăng cho chúng ta ,tôi phải có trách nhiệm với nó .

-Nhưng mình không thấy sao ?Nếu chúng ta không theo quy luật của làng ...

-Tôi không quan tâm những lời xàm bậy đó !Chúng ta sẽ nuôi nó trong bí mật...Sẽ không có ai biết một tí thông tin nào về nó hết ,sẽ không ai cản trở được việc nó có quyền tồn tại trên thế gian này !

Nói xong ,ông nhìn đứa bé tràn đầy hi vọng .

Hết Chap 1

#Yuki

2
26 tháng 6 2020

Cháu học zề zòi à:^

Đây là một câu chuyện, hay nói cách khác là tự truyện của một người bạn đã kể mình nghe về cuộc sống của nó. Mình thấy thương nó lắm. Nay thay nó viết lên bài này. Truyện thật 100%. câu từ mình ghi văn chương lên xíu thôi, nhưng đúng sự thật. AI đọc truyện có thắc mắc gì thì cmt bên đưới. Nếu đăng bài này trong 24h không nhận đc sự ủng hộ thì mình sẽ ko ghi nữa, còn ai muốn mình...
Đọc tiếp

Đây là một câu chuyện, hay nói cách khác là tự truyện của một người bạn đã kể mình nghe về cuộc sống của nó. Mình thấy thương nó lắm. Nay thay nó viết lên bài này. Truyện thật 100%. câu từ mình ghi văn chương lên xíu thôi, nhưng đúng sự thật. AI đọc truyện có thắc mắc gì thì cmt bên đưới. Nếu đăng bài này trong 24h không nhận đc sự ủng hộ thì mình sẽ ko ghi nữa, còn ai muốn mình ghi thêm thì để lại cmt. Còn chuyện xin phép CTV để đăng bài. mình chỉ biết chị buithianhtho thôi mà tìm ko ra nik chỉ nên ko nt đc, ai CTV đọc đc thì nói chị giúp em đc ko ạ, lần sau e rút kinh nghiệm

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống ai lường trước điều gì, nó khiến con người ta có thể trở nên tốt hơn hoặc đẩy họ xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Nói chung thì theo thời gian, ít nhiều cũng sẽ làm thay đổi đi chúng ta. Một thằng con trai từ khi chào đời đến khi nó học xong cấp 1, nó đã nhận đầy đủ tình yêu thương của ông bà, cha mẹ. Nó chả biết toang tính, suy nghĩ nhiều. Từ nhỏ nó chỉ có việc ăn, chơi và học. Cảm xúc của nó thì chắc ai cũng đoán được phần nào: dễ khóc, dễ cười, thật thà và luôn suy nghĩ cho người khác. Đó là khi còn nhỏ thôi, vậy lúc lớn thì như thế nào. Lúc lớn ở đây được đánh dấu từ khi cậu ta bước chân vào ngôi trường cấp hai. Cấp hai là bước ngoặc của cuộc đời nó. Nó đã thật sự có bạn, bạn ở đây là chiến hữu, là những người anh em. Và sự thay đổi lớn nhất chắc là tình thương của gia đình nó. Gia đình của cậu ta gồm 3 thế hệ tức là còn chung sống với ông bà nội, nhưng do một biến cố- không tiện nói ra- mà giờ cha mẹ cậu phải tách ra riêng. Tình cảm của cậu ta đối với ông bà hết mực yêu thương và kính trọng và đó là điều không bao giờ thay đổi. Và hẳn là ông bà cũng như vậy. Tuy nhiên, điều mà làm cậu khổ tâm nhất là cha mẹ cậu. Cha nó lúc trước là 1 mẩu người cha lí tưởng, hiền hơn mẹ nó rất nhiều. Bài kiểm tra làm không được ông đều hướng dẫn làm lại chứ không như mẹ nó, hở 1 chút là cầm cây, cầm gậy đòi lấy mạng- không đùa, nó xém mất đi 1 con mắt rồi, do mẹ nó cầm đũa dí vào, may là chỉ để lại thẹo. Nhưng điện thoại, mạng INTERNET đã lấy đi người cha của nó thần tượng. Ông sau khi sở hữu cho mình 1 chiếc smartphone thì chả còn quan tâm con cái nữa. Ông đi biển, nửa tháng hay 3 tuần mới về một lần, mà về là 3,4 ngày sau lại đi tiếp. Nó nhớ cha nó da diết biết bao. Nó muốn kể nhiều chuyện trên trường, khoe nhiều điểm 10 bài Kiểm tra với ba nó biết bao. Thế nhưng đáp lại nó là sự thờ ơ, ông cha vẫn cắm mặt vào máy tinh. Đến mỗi kì thi ông cứ nói: Sang năm mày lên 7 rồi, rồi hết năm lớp 9. Lo liệu mà học đàng hoàng, không học được nói tao, tao cho đi biển. Mỗi lần như vậy ông biết đã vừa gieo cho con mình nổi sợ , áp lực không, ông biết mình đang thay đổi dần cái hình tượng của 1 người cha lí tưởng của con mình không. Nó dạ cho qua chuyện. Thi HKI, rồi HKII, đến hè, nó không được HSG, nên mổi buổi sáng của những ngày hè, cha nó đều kêu nó thức dậy bằng một cách rất đặc biệt: Đạp vài cai vào người rồi la lớn “ dậy mày, đi mua sáng rồi về phụ t đi gỡ lưới, học thì ngu mà ngủ như heo vậy. Nuôi mày có tốn cơm’. Ông ấy nghĩ con mình không nghe, ông nghĩ những lời như vậy không làm con mình tổn thương. Không, nó nghe cả, nó cũng đã thức từ sớm rồi, tuy nhiên vẫn không muốn bật dậy khỏi giường bởi duy nhất 1 lí do: nó muốn nghe một câu nói khác từ cha mình, một câu nói yêu thương mà từ lâu đã không được nghe. Điều đó hơi xa vời nhỉ. Còn về phần mẹ nó, do sau này thì nó cũng lên cấp hai rồi nên bà ta cũng thả lỏng cho nó, không giam lỏng nó nữa tuy nhiên vẫn là sự lạnh nhạt. Các bạn nghỉ như thế nào nếu mẹ mình chửi nhưng câu đại loại như vầy: Mầy chích xì ke hả K, ốm nhách z, m cái gì cũng táp hết vô mà ko mập nổi.” Hay “ đàn ông mà như bê đê vậy, bê khúc cây đó lại cho t”... có những câu rất thô tục nhưng sử dụng ngôn ngử 18+ nên ko đề cập tới. Mùng 1 ,2,3 tết là lúc gia đình vui vẻ, nhưng gia đình nó lại khong như vậy. Đầu năm nó đã nghe lời chửi rủa từ người mẹ. (Chuyện dài nên ai hỏi thì mình nói chứ viết vô dài). Và đỉnh điểm là tết năm nay, bạn ba nó nên ghé nhà nó chơi. Bằng sự lể phép, nó mang bia, mồi lên cho ba nó tiếp khách. Nói thẳng ra ông này là “ khách sộp” vì tết lì xì nó toàn 500 đến 1 triệu. Nên lần nào cha mẹ nó cũng niềm nở. Mọi chuyện sẽ ổn nếu như nó không làm rơi đỉa chả nem. Nó lật đật dọn dẹp, sau đó thì ăn 4 cái tát và 1 cái đạp vào bụng của mẹ nó. Cười thôi, đời còn dài mà. Mùng hai tết , nó về bên ngoại và qua nhà cậu chơi. Cậu nó có 1 ông con trai, ăn chơi, độ xe, thất nghiệp, xăm trổ, và đặc biệt là hổn láo. Khi mợ nó nói vui một câu: Mày lo lấy vợ cho vợ chồng tao nhờ” thì cậu nó mắng ngay “ con mà nói mày là sao, mẹ mẹ con con cho vui nhà, tết nhất cả rồi”. Cảm xúc của nó là chạnh lòng, đau nhói. Nó thua thằng anh họ nó chổ nào, nó HS tiên tiến, ngoan, lễ phép, mà ngày thường cả ngày tết vẫn bị chửi, bị đánh và nghe gọi mày tao từ mẹ nó. Thú thật, từ “ mẹ con” nó lâu lém không được nghe rồi, nay thấy gia đình cậu vui vẻ như vậy, nó buồn thay cho thân mình. Mà phải cười thôi

0
30 tháng 6 2020

cảm ơn bạn

30 tháng 6 2020

bạn lớp mấy vậy .-.

Hi guys :)))) Mấy CTV đừng spam em nha, em xin mấy ac CTV khác rùi :( Em tên là Minsha 2k8 đây ạ. Chắc các bạn nào cũng thi xong rồi nhỉ? Nhớ viết tổng kết điểm của mình ở dưới cho dân chúng nha! Tui cũng sẽ show điểm của mình :)))Bây giờ cho phép em bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn :))) (Hôm nay mình tập trung vào phần hội thoại nha, khá ám ảnh khi ở nhà một mình sau khi đọc câu truyện này nên chuẩn...
Đọc tiếp

Hi guys :)))) Mấy CTV đừng spam em nha, em xin mấy ac CTV khác rùi :(

Em tên là Minsha 2k8 đây ạ. Chắc các bạn nào cũng thi xong rồi nhỉ? Nhớ viết tổng kết điểm của mình ở dưới cho dân chúng nha! Tui cũng sẽ show điểm của mình :)))Bây giờ cho phép em bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn :)))

(Hôm nay mình tập trung vào phần hội thoại nha, khá ám ảnh khi ở nhà một mình sau khi đọc câu truyện này nên chuẩn tinh thần đi :)))

''Ảo giác là thứ không bao giờ tồn tại'' là định nghĩa khá quen thuộc khi thời đại Internet đang ngày càng phát triển. Mọi người khá thờ ơ sau khi xem phim kinh dị mà không hề có cảm giác sợ hãi và bảo thủ, nhưng không, câu truyện này sẽ làm sáng tỏ điều đó .

Karie là học sinh mới của trường tư Santobaria. Cô khá am hiểu về Creepy và là fan cứng của thể loại này. Đa số mọi người đều không thích sang nhà Karie vì cô cứ liên tục bật những thể loại phim kinh dị và hù dọa mọi người khi xem (Đừng làm như thế nhé gặp quả báo đó các bạn )

Một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời, khi Karie đã bắt đầu nhâm nhi tách trà nóng trong phòng bếp, cô đang ngồi thong thả trên chiếc ghế dài của mình để kiểm tra hộp thư Messenger. Bỗng cô đọc được tin nhắn của Katunie- đứa bạn cùng bàn :

-Hey, cậu thích những thứ Creepy mà, cho cậu xem này!

Đó là bức ảnh của Karie khi cô đang bị té cầu thang, đó là thứ không có gì là ngạc nhiên cả, cô thấy một cậu nhóc ma mị mặt như bị nát, máu chảy xuống ,nhìn cô cười đầy ẩn ý (Sau lưng bạn đấy người đọc :)))Karie cười mỉm một cái rồi đáp lại :

-Photoshop hở? Thời đại này rồi ai còn chơi trò trẻ con này? Bớt chém gió đi, chụy đây không dễ bị lừa đâu :)))

Thời gian như chó chạy ngoài đường, chưa kịp ăn hết chiếc bánh Donut của mình thì đồng hồ đã điểm tám giờ rồi. Karie thong thả ra phòng khách chơi thì ...

Đm...

Sau cánh cửa kính, cậu bé đó đã xuất hiện...

Khuôn mặt nát, răng nhuộm đỏ, gò má hốc hác, mắt to và trắng nguyên như hạt nêm vậy. Chính cậu nhóc trong ảnh xuất hiện. Karie giụi mắt, dường như cô không tin đó là sự thật. Karie nghĩ :''Đm, thằng cha đó là có thật hả ?''

Cô liền nhấp máy gọi cho Katunie :

-Cậu phải báo trước cho tớ chứ, cậu bé đó đã xuất hiện rồi...Nó đáng sợ quá...Làm thế nào bây giờ ?Cứu...

-Ủa? Sản phẩm của Photoshop mà...sao lại...

-Tớ không quan tâm. Mau báo cảnh sát đi !

Rồi Karie cúp máy và gọi cho 113...

-Alô! Cảnh sát sở tỉnh Socrorit nghe đây!

-Hi Sir...Tôi đang gặp một trở ngại lớn. Anh có thể giúp tôi được không ?

Sau đó, Karie kể hết mọi sự việc cho cảnh sát nghe.

-Thằng cha đấy đã vào nhà chưa Karie ?

-Chưa...Trời đất! Nó đang trồng cây chuối! Nó cứ gật gù nãy giờ rồi lắc đi lắc lại như thể nó biết tôi đang gọi cho cảnh sát và bảo tôi hãy cúp máy đi....Tôi đang mông lung quá...

-Nghe đây Karie! Hãy ngồi yên trong phòng của cô đợi cho trung sĩ của chúng tôi tới cứu...Bây giờ hãy nói tiếp đi !

-Cậu bé đó đang nhảy lung tung khắp nơi...

-Còn gì nữa không ?

-Trời đất! Nó đang áp sát mặt vào kính! Trông kinh dị quá! Tôi...tôi...làm ơn hãy đến cứu tôi khi còn có thể!

-Đừng sợ Karie! Hãy giữ vững niềm tin vào cảnh sát! Còn gì nữa không?

-Nhưng tôi...tôi đang ở nhà một mình...Khoan đã! Nó đang lắc đầu lia lịa như thể bảo tôi không hề ở trong phòng một mình....

Có một cô bé đằng sau lưng đang cầm dao, cười nhếch ẩn ý và....

Một mùi máu lạ phảng phất quyện cùng gió nhẹ lan xa. Thời gian trôi từng phút...Điện thoại vẫn chưa tắt...

-Chào? Cô còn ở đó không...Karie! Karie!

~Hết~

Mình viết truyện này nhắc nhở các bạn không nên ở nhà một mình khi còn trẻ,không nên hù dọa mọi người nếu không sẽ gặp quả báo và còn một lời nhắn nhủ nữa là...

ĐỪNG BAO GIỜ NHẬN ẢNH MA MỊ CỦA MẤY ĐỨA BẠN THÂN

#Minsha


2

nguyễn ngọc bảo trâm thế mới gọi là truyện kinh dị bạn nhé:)))

Hi, diễn biến của chap tiếp theo ra sao, mời bạn đọc tiếp (Chap 1 ở tcn của mk) Lưu ý lớn: Đây là thể loại Creepypasta, not like ngôn tình mà mí bạn ướt át tâm sự tại đây Chap 2. //Mode Jonathan Galindo enter:)// Tiếp Chap 1. ... Rena đẩy nhẹ Mina xuống hầm trước, cả lũ theo sau. Hầm tối om, xung quanh chỉ thấy một màu đen ảm đạm, u sầu như chốn nhân gian. Một mùi hôi thối như thịt rữa xác...
Đọc tiếp

Hi, diễn biến của chap tiếp theo ra sao, mời bạn đọc tiếp (Chap 1 ở tcn của mk)

Lưu ý lớn: Đây là thể loại Creepypasta, not like ngôn tình mà mí bạn ướt át tâm sự tại đây

Chap 2.

//Mode Jonathan Galindo enter:)//

Tiếp Chap 1.

... Rena đẩy nhẹ Mina xuống hầm trước, cả lũ theo sau. Hầm tối om, xung quanh chỉ thấy một màu đen ảm đạm, u sầu như chốn nhân gian. Một mùi hôi thối như thịt rữa xác chết khiến cả lũ phải bịt mũi lại. Gios nhẹ thổi vào làm Mina lạnh sống lưng, từ trước tới giờ cô cảm thấy lo lắng như vậy. Bao nhiêu trăn trở hiện ra trước mắt cô, cô phải làm gì bây giờ?

Trấn tĩnh lại bản thân, Mina thở một tiếng nhẹ nhõm rồi từ nhủ :''Trên đời này làm gì có ma, mình không phải sợ.''

-Ê?

Mina vội vàng quay lại. Không có một ai ở đằng sau cô.

''Đũy mọe bọn nó đang bắt nạt hội đồng mình à?''-Mina nghĩ, cô cảm thấy ớn lạnh khi phải đi tìm lũ bạn mất dạy của mình ở nơi này. ''Ê! Tao biết bọn mày đang chơi tao rồi, ra đây đi, đây không phải là nơi trốn tìm đâu!'' Mina hét lên.

Không một ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của Mina. Cô tự an ủi bản thân mình rồi tìm lối thoát. Bỗng, cô thấy một cái bóng lấp loáng ở phía sau.

-Lili đấy à? Ra đây đi!

Không có tiếng trả lời.

-Mày không ra tao về một mình đấy!

Xung quanh vẫn lạnh lẽo, ảm đạm như thường. Tiếng bước chân càng lúc càng mạnh hơn, rồi lướt qua như một luồn gió nhỏ. Mina trấn an bản thân mình rồi đi tiếp. Bước đi càng lúc càng nhanh hơn, lưng cô đổ đầy mồ hôi. Lại lần nữa, cái bóng lại xuất hiện trước mắt cô. Nhưng có gì đó khá lạ...CÁI BÓNG KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI!

Thứ cô nhìn thấy không phải chó mèo, con người hay lũ bạn khốn nạn của cô. Nó cao, gầy, bàn tay dài mấy feet liền. Nó chạy nhanh như tốc độ tìm kiếm từ khóa Jonathan Galindo của các main Đông Lào vậy nên cô không kịp nhìn thấy. Cô tự nhủ:'' Chắc mình sợ quá nên bị hoa mắt ấy mà, để ý làm gì.''

Cô đã lầm.

Đó là lần đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô.

Bỗng, một thứ ghê tởm xuất hiện trước mặt cô. Da nó trắng nhợt nhạt như thể chát lên 5000 lớp phấn của Trần Đức Bo vậy. Mõm nó xuắn tít lại để lộ hàm răng vàng khè chưa được đánh từ thời tiền sử. Nó có hơi thở nồng nặc và bốc mùi như xác chết vậy. Nó nhìn cô nhoẻn một nụ cười thật tươi. Một nụ cười man rợ nhất. Mina khựng lại. Đôi bàn chân cô lùi từng bước. Con quái vật cao hơn hai mét lùi về phía cô. Bỗng chớp, đôi chân cô chạy nhanh như Sky đang cày view cho Sếp Tùng khiến nó không đuổi kịp được. Không biết vật cản phía trước là gì, cô tọc mạch chạy thẳng về nhà mà không kịp thở.

Tất nhiên, ngay sau đó, cô bị bố mẹ chửi hội đồng vì giữa đêm khuya lắc khuya lơ mà cô vẫn dung dăng dung dẻ ra ngoài chơi được. Nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm vì đã may mắn thoát khỏi con quái vật. Cô vui sướng và tràn đầy hạnh phúc như Jonathan Galindo thoát khỏi các Anonymous Đông Lào. Ngắm nhìn khoảng trời bao la, cô nhắm mắt ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, cô chạy đến trường tìm lũ bạn khốn nạn đã bỏ rơi mình từ hôm qua. Thấy chúng cười tươi như thể chưa có chuyện gì xảy ra khiến cô càng bực mình hơn.

-Mấy con đũy! Sao hôm qua chúng mày bỏ tao ở lại cái hầm đó rồi rủ nhau đi về?

-Ơ? Tao không biết mày đang nói gì nhưng hôm qua tụi tao đâu có ở trường?

Vậy, những người Mina gặp vào tối hôm qua là ai chứ?

:))))

~Hết~

P/S: Khá xin lỗi khi mình pha muối mặn vào Creepypasta:)))

Nhưng có tính chất giải trí cao, đúng hơm :))

0

☓ Tяươиɢ๖ۣۜHảι๖ۣۜNαм ︵²ᵏ⁸ :))