Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, tụi con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói tướng lên:
- Lớp trưởng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phải mồm mép, nhanh nhẩu. Cái Vân cạy răng chẳng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiểm tra. Cái Vân được điểm mười, bài của tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết, chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: ”Thứ ba, ngày 27 tháng 8 năm 1984" Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhề nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:
- Lớp trưởng “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đấy. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cũng phải nể phục.”
Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói to lên:
- Lớp trướng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phái mồm mép, nhanh nhau. Cái Vân cạy răng chắng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiếm tra. Cái Vân được điểm mười, bài cua tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết... chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: “Thứ ba, 27 tháng 8 năm...” Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhẻ nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:
- Lớp trương “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đây. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cùng phải nể phục.”
Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, tụi con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói tướng lên:
- Lớp trưởng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phải mồm mép, nhanh nhẩu. Cái Vân cạy răng chẳng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiểm tra. Cái Vân được điểm mười, bài của tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết, chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: ”Thứ ba, ngày 27 tháng 8 năm 1984" Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhề nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:
- Lớp trưởng “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đấy. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cũng phải nể phục.”
Vì mk không nhớ nên mới tra mạng
Kể chuyện : Lớp trưởng lớp tôi
Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói to lên:
- Lớp trướng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phái mồm mép, nhanh nhau. Cái Vân cạy răng chắng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiếm tra. Cái Vân được điểm mười, bài cua tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết... chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: “Thứ ba, 27 tháng 8 năm...” Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhẻ nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:
- Lớp trương “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đây. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cùng phải nể phục.”
Mình thấy như vậy là cô giáo của bạn thiên vị. Còn thằng Lượng thì lôi nó lên phòng hiệu trưởng, nói thẳng với thầy ( cô ) hiệu trưởng coi lại camera của lớp, đuổi học nó luôn. Ngoài ra, bạn còn tranh thủ canh giờ ra về để mách bố mẹ nó. Nó mà ở lớp mình là mình đ** sợ nó ( tại mình là lớp trưởng ). Mình sẽ " xử lý " nó như thế này ( bạn có thể áp dụng ) :
Me : Lượng!
Nó : Gì? Kiếm chuyện à?
Me : No, tui có cái này cho ông.
Nó : Có gì, nói lẹ!
Me : Theo tui.
Mình đã mách thầy hiệu trưởng và thầy đã đi xem camera hoặc theo dõi thằng Lượng từ trước.
Mình lừa nó đến gặp thầy hiệu trưởng.
Đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp ( lúc đó nên cố gắng đứng sau nó ) rồi đột ngột đá mạnh nó 1 cái đến chỗ thầy hiệu trưởng ( mình đứng cách thầy hiệu trưởng một khoảng cách thích hợp để nó không để ý. Nếu mình đứng gần thầy hiệu trưởng thì nó sẽ biết mánh khóe của mình và nó sẽ đập mình ).
Còn kết quả nó bị gì thì tất nhiên sẽ là... tùy cách xử của hiệu trưởng ( có thể là nhéo tai nó lôi vào phòng của thầy với bố mẹ nó và... đuổi học ngay lập tức. Về nhà thể nào nó cũng được bố mẹ thưởng cho mấy roi à. )
Ngoài ra, các bạn cũng nên biết cách tự vệ.
Hi vọng cách của mình sẽ trị được nó nhé!
a) Các bạn trong lớp tổ chức buổi liên hoan văn nghệ nhằm mục đích chúc mừng các thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/ 11 và bày tỏ lòng biết ơn đối với các thầy cô.
b) Để tổ chức buổi liên hoan cần chuẩn bị:
- Bánh kẹo, hoa quả, chén đĩa.
- Báo tường.
- Chương trình văn nghệ.
Phân công:
- Bánh kẹo, hoa quả, chén đĩa: Tâm, Phượng và các bạn nữ.
- Trang trí lớp học: Trung, Nam, Sơn.
- Các tiết mục (dẫn chương trình Thu Hương):
Kịch câm: Tuấn
Kéo đàn: Huyền Phương
Chương trình liên hoan văn nghệ chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11 (lớp 5A).
I. Mục đích:
Chúc mừng và bày tỏ lòng biết ơn thầy cô.
II. Phân công chuẩn bị:
1. Bánh kẹo, hoa quả, chén đĩa, hoa,…: Tâm, Phượng.
2. Trang trí: Trung, Nam, Sơn.
3. Báo: Thủy Minh và ban biên tập.
4. Tiết mục văn nghệ:
- Dẫn chương trình: Thu Hương.
- Kịch câm: Tuấn.
- Kéo đàn: Huyền Phương.
- Múa: tổ 2.
- Tam ca nữ: Mai, Huệ, Linh.
- Hoạt cảnh kịch: Lòng dân (tổ 4).
5. Dọn dẹp lớp sau buổi lễ : cả lớp.
III. Chương trình cụ thể:
1. Phát biểu chúc mừng và tặng hoa thầy cô : Thủy Minh.
2. Giới thiệu báo tường : Dũng.
3. Liên hoan văn nghệ - Ăn bánh ngọt, uống nước.
- Giới thiệu chương trình văn nghệ chào mừng thầy cô : Thu Hương.
- Biểu diễn : kịch câm, kéo đàn vi – ô – lông, múa, tam ca nữ, hoạt cảnh kịch.
Kết thúc : Thầy chủ nhiệm phát biểu.
Chuyện này mới nghe đây thui, mà cũng thấy ghê
Nói sơ qua: xóm mình ở bây giờ có 5 phòng, 3 phòng cuối thì mình ít nói chuyện, có mỗi c phòng đầu, 2 c,e đều ở 1 mình nên buổi tối cũng hay nói chuyện. Cách đây mấy ngày thui, tự nhiên buổi sáng mình bị bể mất cái vòng tay đeo lâu rùi. Buổi tối về rảnh rỗi lại vào page ” Hội sợ ma nhưng vẫn thích xem phim ma” đọc chán chê rùi mới tắt đèn đi ngủ. Vừa tắt đèn thì mình thấy có cái gì đó nhấp nháy trong cái chăn, nhìn kỹ lại thì hóa ra con đom đóm, tự nhiên lúc ấy hết hồn, người cứ ngây ra 1 lúc, rùi lại nghĩ sáng nay mình bị bể mất cái vòng tay, cả ngày lại gặp toàn chuyện xui xẻo đâu đâu, đã thế gần cả tuần nay ngủ lúc nào cũng bị mệt, trc đó tầm 1 tháng mới gặp ác mộng như bị bóng đè ấy. Lúc ấy cũng khá muộn rùi, tầm 11h30, sợ làm phiền nhưng quả ấy thần hồn nát thần tính rùi nên suy nghĩ 1 hồi mình quyết định sang gõ cửa phòng c, hên là chị ấy chưa ngủ, nói chị: “e mới gặp con đom đóm trong phòng, mà cả mấy năm nay e có thấy đom đóm bao giờ, sáng nay bị bể mất cái vòng tay nữa nên hơi sợ, chị cho e quả ngủ vs c”.
Bà chị này thì gan rùi, ko sợ gì cả nên cười đồng ý. Thế là mình ôm chăn vs gối (cả cái gối ôm, đi đâu cũng ôm theo ^_^)qua phòng c. Qua đấy thì bà chị bảo ko ngủ dc nên đang nằm nghe nhạc thui. 2 chị e nói chuyện 1 hồi thì lại quay về chuyện ma quỷ, chị bảo đàng nào cũng ko ngủ dc nên chị kể chuyện gia đình c cho nghe. Mình tuy sợ mà vẫn ham nên cũng hóng. Chị kể thế này:
Chuyện của chị là bên gia đình chồng. Chị lấy chồng dc có mấy tháng thì bố chồng c mất. ( Nhà chồng c thì cũng đông a,e. Chồng chị là út, trên còn mấy anh trai và chị gái nữa. Nhà ở quê, lúc trc cũng ko khá khẩm gì). 3 năm sau, tính đến ngày giỗ bố thì quyết định làm lớn để sang cát cho ông lun. Cả nhà cũng rậm rịch cả tháng rùi. Bỗng khoảng 3 ngày trc đám giỗ, bà mẹ chồng chị buổi tối ngủ cứ ngửi thấy mùi bùn rất nặng ở phía đầu giường, bà nghĩ là đêm rùi mà ai còn đào bới gì không biết, bà tỉnh dậy mở cửa kiểm tra quanh nhà nhưng ko thấy gì, quay vào ngủ tiếp.
Nhưng nằm xuống bà vẫn ngửi thấy mùi bùn và ngày càng nồng nặc hơn, quay qua quay lại kiểu gì bà cũng ko ngủ dc. Tự nhiên lúc ấy bà thấy cái bóng đen mờ mờ cứ lập lờ, bà giật mình tỉnh dậy và như là có người xúi ấy, bà mới nhìn lên ban thờ ở phòng ngoài ( nhà ở quê, đêm đến thì tối om, đâu có đèn đóm gì, chỗ bà nằm kề chỗ gian thờ, nhìn nghiêng là thấy ) thì thấy có 1 cái đốm như ngón tay đỏ chót trên bàn thờ ( kể đến đây mà mình vẫn nổi da gà). Không sợ gì, lúc âý bà chỉ nghĩ ” chắc là sắp đến ngày giỗ của ông nên ông về nhà chơi”, nên bà mới đi ra gian thờ thắp hương và khấn ông ” tui biết là ông về, cả nhà cũng đang lo để sang áo mới cho ông rùi, nên ông cứ yên tâm đi đi, để cho tui ngủ lấy sức mai còn làm nữa”. Khấn xong bà vô giường nằm tiếp, nhưng bà vẫn cứ ngửi thấy mùi bùn ở giường, bà lẩm nhẩm khấn 1 hồi nữa thì mới thấy mùi bùn hết dần.
Đang nằm thiu thiu ngủ, tự nhiên bà nghe thấy tiếng hét thất thanh của con dâu cả bà nhà ở bên cạnh ( mấy nhà con ở xung quanh nhà bà, quê toàn thế. Chồng chị là con cả, làm tài xế đường dài, đi suốt, chị này ở nhà với 2 đứa con). Bà và mấy người trong nhà mới vội vàng chạy qua, mấy a e ở xung quanh cũng đổ xô qua, hỏi có chuyện gì, bà chị dâu mới nói ” con đang ngủ tự nhiên thấy như có ai cứ lay lay chân con, giật mình tỉnh dậy thì con thấy cái đốm như ngón tay đỏ lòe trên bàn thờ, con sợ quá”. Nghe vậy bà mới bảo ” bố mày về đấy, lúc nãy ông có về trên nhà, tao khấn ông đi mà ông lại qua đây. Không biết là có gì ko”.
Ngày hum sau, ông anh trai kế chồng chị, nhà ở bên cạnh, sáng sớm ông đã quét sạch cái sân trc nhà để phơi thóc (ông này rất kỹ tính, cái sân ông quét phải sạch bong, ko 1 cái lá nào nữa ông mới chịu), cổng thì vẫn cài nhá. Quét xong, ông vô buồng để lấy thóc ra, thì vừa ra đến cửa tự nhiên ông thấy cái sân có 1 vệt máu rất lớn chạy từ ngoài cổng vào đến chỗ bậc thềm ( khúc này mình nghe vừa sợ mà vừa ko tin lắm ). Ông cứ ngây người ra 1 lúc. Rùi ông như chợt tỉnh, vội vàng chạy qua nhà bà mẹ kể chuyện. Cả nhà kéo qua thì ko thấy gì nữa, nhưng bà mẹ nói ” chắc là có chuyện gì nên từ hôm qua đến giờ mới có nhiều chuyện lạ vậy”. Nói rùi bà mới nói với chị chuẩn bị ít đồ qua gặp ông thầy cúng trong làng coi sao. Qua đến nơi, vừa vào nói chuyện chưa dc bao lâu thì ông thầy nói” nhà bà chuẩn bị có việc lớn, nhưng đừng có làm, người âm đã về báo cho gd biết rùi, mà nếu cứ cố tình làm thì sẽ có chuyện xui xẻo”. Bà nghe thì biết vậy, nhưng về nhà bàn bạc thì mọi người đều nói đã mời cỗ hết, mọi thứ cũng đã chuẩn bị hết, bây giờ có rời lại cũng ko dc, thui cứ làm đi”.
Qua ngày hum sau ( trc ngày giỗ nha), ông anh cả chồng chị về nhà. Anh chạy xe đường dài, chuẩn bị đến ngày giỗ bố thì thu xếp để về. Vừa về đến nhà thì anh hỏi nhà có gì lạ ko, mọi người mới kể sơ sơ. Lúc ấy anh mới kể ” trên đường về đây, có lúc mệt quá anh tấp vào quán ven đường nghỉ ngơi uống nc. Đang ngồi thì có 1 ông già bước vào quán, đang ngồi tự nhiên ông già nhìn a rùi nói ” nhà a có đang có việc lớn, nhưng đừng có làm, vì nếu cứ làm thì trong 3 anh con trai sẽ có 1 anh chết thảm”. Nói xong ông đi, a thì lúc ấy chẳng biết nói gì nữa. Cứ vậy mà về thui”.
Cả nhà chị lúc ấy là cũng bắt đầu lo rùi, nhưng mà bảo nhau thui cứ chuẩn bị tiếp mọi thứ để xem thế nào rùi tính. Buổi chiều hum ấy, cả nhà bắt đầu mang gà vịt ra làm. Thì thật kỳ lạ, gà cắt tiết rùi mà vẫn ko chết, cứ đập phành phạch suốt, còn vịt thì cắt đến đứt cả đầu mà con vịt ko đầu cứ chạy quanh sân, máu me chảy đầy ra hết sân. Mọi người lúc ấy hoảng rùi, nhất là ông anh cả, ông nghĩ ” mình chạy xe đường dài, mà nhỡ có chuyện gì thì người chịu đầu tiên là mình”. Nên ông quyết định là dừng lại hết, ko làm gì nữa, mọi người chia nhau ra đi báo hủy với ng ta. Tới ngày hum sau là ngày giỗ thì gd chị chỉ làm mâm cơm nhỏ thắp hương rùi thui. Cũng ko có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả.
Chuyện bên lề: bà chị dâu cả có nuôi con heo bảo để đến giỗ bố thì thịt, cũng bự, hơn 100kg ý. Vì ko làm giỗ nên ko thịt, bà mới nhờ ng tới xẻ thịt để bán, lúc làm ra thì thấy 2 hòn dái của con lợn mỗi hòn to bằng cả nắm tay đàn ông ý. Còn thịt bán cho ng ta thì nhà nào mua về làm xong cũng đến nói là thịt hôi ko thể ăn dc, fai bỏ đi hết. Lúc ấy bà mới nghĩ ” cũng may là ko làm giỗ, nếu ko thì ng ta ăn người ta lại chửi cho vào mặt rùi lại có chuyện”.
Đấy là câu chuyện của chị hàng xóm mình về đám giỗ bố, khá sợ, nhưng may là cả nhà dừng lại kịp ko thì đúng là ko bít sẽ có chuyện gì. Ngoài ra mình kể thêm mấy câu chuyện lẻ tẻ về ma mà bà chị ấy đã gặp nhá. Bà chị này dc thấy nói là rất cao số, chỉ ng ta sợ mình chứ mình ko sợ ng ta.
trẻ em như búp trên cành biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan : dựa vào câu thơ trên, hãy viết một đoan văn nói về quyền và nghĩa vụ của trẻ em
1. Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, tụi con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói to lên:
- Lớp trưởng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phải mồm mép, nhanh nhẩu. Cái Vân cạy răng chẳng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
2. Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiểm tra. Cái Vân được điểm mười, bài của tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
3. Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết, chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: ”Thứ ba, 27 tháng 8 năm..." Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
4. Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhề nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:- Lớp trưởng “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đấy. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
5. Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cũng phải nể phục.”
Lớp trưởng lớp tôi cai gi???????????