Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a) Vườn nhà em có một cây hồng nhung không biết trồng từ năm nào.
Cách mở bài trực tiếp giới thiệu ngay cây hoa cần tả.
b) Mùa xuân đến, hoa trong vườn nhà em đua nhau khoe sắc. Hoa nào cũng đẹp, nhưng đẹp hơn cả là cây hoa hồng nhung. Cây hoa này ông em trồng từ lúc nào em cũng không nhớ rõ, nhưng nó là cây hoa mà em yêu quý nhất.
Cách mở bài gián tiếp, nói về mùa xuân, các loài hoa trong vườn, rồi mới giới thiệu cây hoa cần tả.
hoa nghệ mỏng manh dịu mát như cánh hoa bèo, thật vô danh, thật khiêm tốn, nhưng tinh khiết và cao quý.
a,khi miêu tả tác giả chú ý đến bộ phận của cây:
tán cây, gốc cây, nhánh, hoa, cánh hoa.
b,tác giả quan sát cây bằng giác quan là: thị giác. Những đặcđiểm đuợc tác giả tả kĩ là:
-Độ cao của cây
-Hính dáng của gốc cây
-Màu sắc của hoa,cánh hoa xếp trên cây.
c,Các hình ảnh so sánh của tác giả là:
-Gốc lớn bằng bắp tay nguời cường tráng.
-Năm cánh dài đỏ tía như ức gà chọi.
phân loại:bông hoa,búp nõn,ánh nến,cây lá,khác nhau,thân thuộc,tre nứa
tổng hợp:hàng ngàn
có lỗi thì sửa giùm mk nha
Bạn tham khảo ạ:
Nếu mọi người hỏi em rằng ai là người bạn thân nhất. Em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng đó chính là Trang – nhỏ bạn lớp trưởng đáng yêu. Bạn có dáng người cân đối, làn da bánh mật khỏe mạnh. Bạn không nổi bật nhất nhưng khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn đen láy cùng nụ cười tươi khiến ai cũng phải ngắm nhìn. Trang sống chan hòa, cởi mở với bạn bè. Về học tập, Trang luôn đứng đầu lớp, không những thế bạn còn luôn đi đầu trong các hoạt động của lớp, của trường. Con người bạn thật mẫu mực. Vừa xinh đẹp lại giỏi giang nhưng bạn không hề kiêu căng mà sống hết mình về tập thể. Em vô cùng tự hào khi có một người bạn như vậy. Em hy vọng rằng tình bạn này sẽ ngày càng khăng khít, gắn bó hơn.
... là người bạn đã cùng em chơi đùa, học tập từ nhỏ, cậu ấy luôn giúp đỡ mỗi khi em cần, chia sẻ những câu chuyện về xung quanh cuộc sống. Chúng em sẽ an ủi nhau nếu người kia buồn, và cùng chia sẻ niềm vui với nhau, cùng nhau trò chuyện,... Khi nhỏ chúng em có hứa là sẽ cố gắng thành một người tài giỏi, có ích cho đất nước.Cậu ấy có ước mơ sẽ được làm ..., còn em thì ước mơ được làm... Nụ cười của cậu ấy như ánh nắng mặt trời vậy, rất ấm áp và làm cho em không cảm thấy cô đơn nữa. Em cũng sẽ trân trọng tình bạn đẹp này mãi mãi
Cây mai cao trên hai mét, dáng thanh, thân thẳng như thân trúc. Tán tròn tự nhiên xòe rộng ở phần gốc, thu dần thành một điểm ở đỉnh ngọn. Gốc lớn bằng bắp tay, cành vươn đều, nhánh nào cũng rắn chắc.
Mai tứ quý nở bốn mùa. Cánh hoa vàng thẫm xếp làm ba lớp. Năm cánh dài đỏ tía như ức gà chọi, đỏ suốt từ đời hoa sang đời kết trái. Trái kết màu chín đậm, óng ánh như những hạt cườm đính trên tầng áo lá lúc nào cũng xum xuê một màu xanh chắc bền.
Đứng bên cây ngắm hoa, xem lá, ta thầm cảm phục cái mầu nhiệm của tạo vật trong sự hào phóng và lo xa : đã có mai vàng rực rỡ góp với muôn hoa ngày Tết, lại có mai tứ quý cần mẫn thịnh vượng quanh năm.
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh cao đẹp nhất. "Mẹ" một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát: “Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nổi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm!
Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em . Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổi , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon . Mẹ khuyên bảo em đủ điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến. Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẽ nghĩ ngợi,xa xôi. Lúc đó em vội ra bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng , vòng tay âu yếm.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:
“ Ai rằng công mẹ bằng non Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa với mẹ học tập thật tốt cho MẸ VUI LÒNG
Các bạn k cho mình với Chúc các bạn học giỏi ^^
Bài làm:Bà tui mắt đã lòa, tay chân lập cập. Nhưng sớm nào tui cũng thấy bà huơ gậy tới lui trong vườn.Tui hỏi thì mẹ nói bà năng tập thể dục, để chống chọi căn bệnh viêm khớp quái ác đã đeo đuổi suốtthời trẻ. Ba tui thì nói khác, số bà là vậy, một đời vất vả, quằng quặt với chuyện cửa nhà, bếp núc, rồiđến chuyện ruộng đồng, con cá, con tôm…Bây giờ già cả vẫn không quen ngồi một chỗ!Tui là út ít trong nhà, nên bà cưng tui nhất. Mỗi lần ba cầm cây roi lăm lăm khi biết tui trốn học vì mêchơi, tui liền ù đến bên bà, chui tọt vào trong lòng bà và giả vờ thút thít. Bà ngăn ba, mắng tui vàicâu, đánh nhẹ mấy cái vào mông rồi thôi. Vì thế mà tui tránh được những trận đòn hết sức nghiêmkhắc.Chuyện gì tui cũng mách với bà, từ thằng Bo nhà hàng xóm uýnh lộn, đến chuyện nhỏ Lem bị tuigiựt đầu con búp bê, hay chuyện tui làm toán được điểm mười đỏ chót… Mỗi lần tui kể là mỗi lần bàcười tủm tĩm. Khi thì bà trách nhẹ, rồi dặn dò chuyện nọ chuyện kia, có khi xoa đầu tui tấm tắc.Năm tui học lớp bốn, mắt bà trắng đục không nhìn thấy đường. Bác sĩ khuyên nên để bà đi mổ mắt.Bà đồng ý nhưng tui thấy bà có vẻ lo lắng lắm. Mấy ngày trên giường bệnh chờ đến lượt mổ cả nhàtui luôn túc trực bên bà. Có hôm ba mẹ bận việc chỉ còn mình tui với bà, tui nằm gọn trong vòng taynhăn nheo của bà để được nũng nịu và được nghe kể chuyện đời xưa.Bà hay nói với tui: “Bà mổ mắt để được nhìn rõ cu Bi của bà”. Tui khoái lắm, dụi miết vào lòng bà.Vậy mà không hiểu sao có lần tui lại bật ra câu hỏi ngô nghê: “Lỡ mắt bà không sáng được nữa thìsao?” Bà vuốt nhẹ đôi gò má múp míp của tui, cười móm mém. -Thì con sẽ là đôi mắt của bà, bé ạ!Ca mổ thành công nhưng vài năm sau thì bà mất. Cho đến khi trưởng thành tui vẫn không sao quênđược bóng dáng và những kí ức thân thương về bà. Tui luôn gắng giữ gìn và trui rèn cho mình mộtđôi mắt “sáng”, tràn đầy lạc quan và tin yêu trước cuộc đời, trước mọi người, trước những ánh nhìn…Tất cả là những bài học vô giá mà tui thấm thía một cách lặng lẽ từ bà trong những ngày bà nằmviện.Tui sẽ vì bà, vì bản thân tui mà sống thật tốt. Cũng như để xứng đáng và khắc ghi mãi mãi trọn vẹnlời giao ước: Con sẽ là đôi mắt của bà…
Chúc bn hk tốt!
hoa đồng tiền
nào cx quý