Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nam Định, ngày 6 tháng 1 năm 2021
Gửi bố yêu quý của con!
Có lẽ bố rất bất ngờ khi nhận được lá thư này của con bố nhỉ? Con biết rằng, công việc của bố rất bận rộn, nhưng con mong rằng bố sẽ dành chút thời gian đọc hết lá thư này của con bố nhé!
Những ngày qua, báo đài và mọi người xôn xao rất nhiều về đại dịch Covid-19, và con chắc rằng, bố cũng đã biết đến nó. Và con chắc rằng, nó thực sự là một mối nguy hiểm vô cùng to lớn đối với chúng ta. Chính con virut ấy đã khiến hàng triệu người trên thế giới qua đời, và thêm hàng chục triệu người khác đang phải đối mặt với nguy hiểm. Thế nhưng, ở nước ta, có nhiều người vẫn chưa thực sự hiểu được sự nguy hiểm của nó. Có một số người, khi đến nơi công cộng vẫn không mang khẩu trang, thường xuyên đi chơi, đi du lịch khắp nơi với lịch trình dày đặc trong thời gian nhạy cảm này. Chính họ đã tạo nên một luồng nguy hiểm đang lớn dần lên từng ngày trong xã hội.
Vậy nên, mỗi khi bố đi làm, con luôn lo lắng rất nhiều. Vì con biết đặc thù công việc của bố, khiến bố phải tiếp xúc với rất nhiều người mỗi ngày. Bố phải trao đổi, ngồi gần thậm chí là tiếp xúc trực tiếp với họ. Điều này vô tình khiến bố dễ tiếp xúc với mầm bệnh hơn. Và con cũng biết rằng, công việc của bố thực sự rất vất vả, ngày nào khi trở về nhà, trông bố cũng thật mệt mỏi, đôi khi quên cả việc rửa tay trước khi ăn cơm.
Thế nhưng, con vẫn muốn bố giữ với con một lời hứa. Rằng bố sẽ luôn làm đúng theo những lời khuyên của bộ y tế về phòng chống lây lan Covid-19. Như luôn đeo khẩu trang khi ở nơi công cộng, thường xuyên rửa tay, sát khuẩn, hạn chế tụ tập nơi đông người… Để dù vất vả, nhưng bố vẫn sẽ luôn khỏe mạnh ở bên cạnh con, không phải rời đi cách li ở một nơi xa khác, hay chịu mệt mỏi do virut hành hạ.
Bố nhé!
Con trai yêu của bố
Rô
Si Văn Rô
Đã rất lâu rồi em không có dịp về thăm quê nội. Hôm nay, sau một năm học vất vả, em được bố mẹ thưởng một chuyến về quê chơi. Chao ôi! Quê em đổi mới nhiều quá!
Từ xa nhìn lại quê hương em như một bức tranh nhiều màu sắc. Đến gần là rặng tre làng, cánh đồng lúa,... Đứng lên trần nhà bà nội, em phóng tầm mắt nhìn dòng sông Đáy hiền hoà chảy quanh năm. Những trưa hè nóng bức, chúng em thường lội xuống dòng sông để rửa chân, tay và tắm mát. Dòng nước như ôm những đứa con vào lòng. Đông vui và tấp nập nhất là lúc 6 - 7 giờ sáng. Lúc đó là các bạn học sinh đi học, các bác đi làm và các cô đi chợ trên chiếc cầu phao bằng gỗ nối từ bờ sông này sang bờ sông kia. Ở dưới sông, tàu bè xuôi ngược. Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: "Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt. Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: "Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay". Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.
Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Nhớ kb nhé
Mèo meo meo…rửa mặt đi mèo…xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu…”
Mỗi khi nghe tiếng hát đó, tôi lại chợt nhớ về bé mèo đáng yêu nhà tôi. Bé là món quà tôi được tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 8. Lúc mới mua về, bé đã cất tiếng kêu meo meo và yên vị trong chiếc giỏ đan xinh xắn.
Ôi! Bé mới dễ thương làm sao! Từ khi mới về nhà, bé con cứ lấm lét nhìn, ngó trước sau, đôi lúc lại rúc đầu vào chiếc tổ ấm áp của mình. Nhiều lần, tôi mang sữa đến, bé mèo chỉ liếm chút xíu, sau lại quay đầu tìm chỗ ngủ. Nhưng bây giờ, bé đã khác hoàn toàn, lúc nào cũng kêu “meo…meo”, khiến bọn chuột khiếp sợ. Tôi đặt tên cho nó là Miu vì nó có bộ lông y hệt con mèo trong bộ phim hoạt hình tôi yêu thích. Miu có bộ lông nhị thể với hai màu đen trắng đơn điệu. Nhưng khi ai nhìn thấy bộ lông này của bé, họ đều muốn vuốt ve bởi nhờ bộ lông, bé Miu y như một cục bông mềm mịn, êm mượt. Đầu bé nho nhỏ, trông thật đáng yêu. Trên chiếc đầu xinh xắn đó ngự trị hai kim tự tháp Ai Cập bé xíu như kim tự tháp giữa sa mạc đen trắng. Nhiều lúc, đôi tai lại vểnh lên, nghe ngóng mọi điều. Đặc biệt là đôi mắt tròn xoe màu lục bích như hai viên ngọc phát sáng trong đêm. Đôi mắt này giống một chiếc đèn pin cho Miu bắt chuột. Mũi nó lại có hình tam giác lộn ngược, lúc nào cũng hồng hồng ươn ướt như bị cúm. Nhưng không phải thế đâu, mũi bé ướt là bé khỏe lắm đó! Liền với chiếc mũi là khóe miệng be bé như sợi chỉ đỏ. Quan trọng nhất chính là bộ ria mép trăng trắng, cứng cáp như dây cước của bé. Bé thuộc giống đực, tuy nhỏ những đã biết ra oai và làm dáng để đi tán tỉnh các cô mèo nhà bên bằng bộ ria ấy. Bộ ria trắng còn giúp bé định vị tốt hơn, bắt chuột lại càng tài ba. Để bắt được chuột, cũng không thể thiếu sự nhẹ nhàng, tinh nhanh. Vì dưới chân mèo có tấm thịt hồng hồng nên việc đi lại của bé rất uyển chuyển, nhẹ ngàng. Móng vuốt của Miu tuy bé nhưng rất sắc nhọn đó, đừng ai trêu bé mà bị cào nhé! Đuôi của bé cũng là bộ phận giúp mèo ta làm dáng. Cái đuôi dài, cong vút, đôi lúc hứng lên, bé lại phất mạnh cúa đuôi từ bên này sang bên kia, đôi lúc lại ngoe ngẩy làm nũng trong lòng tôi.
Ban ngày, Miu thường nằm lim dim ngủ, hoặc cũng chỉ đi lại kêu meo meo. Nhưng khi màn đêm buông xuống, chú ta hoạt bát hẳn lên. Phía xa, mặt trăng lên cao tận vòm trời, rọi một vài tia sáng vào nhà qua khung cửa. Miu đi qua lượn lại vài vòng rồi nấp sau chiếc bình. Một tiếng chít khe khẽ vang lên, mèo quay mặt lại, liếc nhìn khắp phía rồi đứng im. Dường như chú đã biết con mồi ở đâu, chú khẽ rụt cổ, vươn hai chân trước ra lấy đà rồi phi nhanh tới chỗ con chuột. Nhanh như cắt, chuột ta kêu chít chít van như van xin mèo tha cho nó. Mèo nghiêng mặt mặc kệ, định ăn nó nhưng lại thôi. Chú tha đi chỗ khác rồi đánh chén ngon lành.
Bây giờ, Miu đã là thành viên không thể thiếu trong gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt để nó không rời xa tôi và lúc nào cũng đứng chờ tôi để làm nũng.
hc tốt
Bến Tre, ngày….. tháng….năm…..
Ngọc Diễm thân mến!
Mấy tháng nay mình không viết thư cho cậu, đừng giận mình nhé vì mình đang vùi đầu vào bài vở chuẩn bị cho kỳ thi chất lượng giữa kỳ đấy mà.
Năm mới sắp đến rồi phải không Diễm? Mình nhớ rất rõ, năm ngoái cũng vào dịp này, Diễm với mình đang cùng nhau đi sưu tầm những loài hoa đẹp để về trồng chuẩn bị đón Tết. Chúng mình đã chọn được rất nhiều hoa nào là hồng nhung Đà Lạt, huệ trắng, lay ơn, cẩm chướng… Vườn hoa đứa nào cũng rực rỡ hương sắc trong những ngày xuân về. Thế mà giờ này, cậu đang ở mãi trên Thành phố Hồ Chí Minh, còn mình một mình vun xới vườn hoa.
Thế nào, cô “tiểu thư đài các” có khỏe không? Tết này, Diễm định đi đâu, đã có kế hoạch gì chưa? Bức thư này đến với Diễm không chỉ là lời chúc mừng sức khỏe đầu năm mới mà nó thay mình thực hiện một nhiệm vụ quan trọng mà mình ấp ủ bấy lâu nay. Đó là việc mời Diễm về Bến Tre vui tết cùng mình. Không biết Diễm có rời thành phố để về miệt vườn sông nước này cùng chèo thuyền du xuân không? Vườn nhà mình như Diễm biết đấy rất nhiều các loại trái cây, mận, hồng, đào, sa-bố-chê, bưởi xanh, măng cụt, chôm chôm… thứ nào cũng có. Về với mình nghe Diễm! Sang năm mình sẽ lên Thành phố chơi với Diễm. Anh trai mình đang học đại học năm thứ ba trên ấy. Mấy lần anh nói đưa mình đi chơi Suối Tiên, hồ Kỳ Hòa, chợ Bến Thành mà mình chưa đi được. Trong năm học thì đâu có thời gian, chỉ có những ngày hè, ngày tết chúng mình mới có dịp đi chơi xa phải không Diễm?
Thôi, hãy ráng sắp xếp về chơi với mình nghe. Mình phải dừng bút đây. Chúc cậu học giỏi, luôn xinh xắn và dễ thương.
. người viết
....................................
Đánh giá, cho điểm
- Đảm bảo được các yêu cầu sau, được 8 điểm:
+ Học sinh viết được một bài văn thể loại theo yêu cầu của đề (có mở bài, than bài, kết bài) một cách mạch lạc, có nội dung phù hợp theo yêu cầu của đề bài.
+ Viết câu đúng ngữ pháp, dùng từ đúng, không mắc lỗi chính tả.
+ Chữ viết rõ ràng, trình bày bài viết sạch đẹp.
- Tùy theo mức độ sai sót về ý, về diễn đạt và chữ viết có thể cho các mức điểm phù hợp với thực tế bài viết.
* Bài đạt điểm 8 khi học sinh có sử dụng ít nhất từ 1 đến 2 biện pháp nghệ thuật trong tả người.
Lưu ý : Học sinh viết bài tùy theo mức độ mà GV cho điểm đúng theo bài làm của học sinh.
Bài mẫu:
Nha Trang, ngày ... tháng ... năm ...
Tuấn thân nhớ!
Đã gần nửa năm kể từ ngày mình chuyển trường vào đây. Mình nhớ cậu và trường cũ lắm nên hôm nay mình viết thư thăm cậu, nhân tiện kể cho cậu nghe về tình hình lớp và trường mình hiện nay.
Cậu vẫn khỏe chứ? Vào năm học rồi và đã sắp kiểm tra giữa học kì I rồi, chắc là cậu bận học lắm phải không? Hai bác vẫn khỏe chứ? Mình đoán là năm ngoái cậu học tốt vậy, thế nào năm nay cậu cũng được bố thưởng cho chiếc xe đạp để đi học, phải không?
Dạo này mình mập và cao hơn. Nhà mình ở gần trường nên mình đi bộ, đỡ cho bố phải đưa đón. Trường mình gần biển nên rất mát. Lớp mình có 36 bạn, đa số là học sinh khá. Lớp trưởng của mình là con gái bạn ấy khảo bài rất gắt nên mình rất ngán, nhưng bạn ấy rất tốt.
Sắp kiểm tra rồi, mình phải ôn bài thật kĩ và thỉnh thoảng mình phải nhờ bố giảng. Mình luôn nhớ quê, bạn bè và thầy cô mà mình cùng cậu học suốt ba năm qua.
Thôi, mình dừng bút đây. Chúc cậu và gia đình luôn khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn. Cậu nhớ viết thư cho mình nhé.
Bạn thân của Tuấn
Khải
Nguyễn Minh Khải
“ Quê hương là đường đi học
Con về rợp bóng chiều bay…”
Qua những câu hát đó trên đài truyền thanh xã đã làm lòng em xao xuyến, thương mến quê hương em vô hận.
Mỗi người ai cũng có quê hương, mặc dù quê hương em không đẹp bằng quê hương của những bạn khác, nhưng nó lại là nơi chôn rau cắt rốn của em, nơi mà những buổi trưa mẹ đã cất tiếng ru cho em đi vào giấc mơ của tuổi thơ. Theo sự phát triển và đổi mới của đất nước, quê hương của em cũng được đổi mới theo, bóng dáng của quê hương Hà Đông của em cũng dần dần đi sâu vào dĩ vãng, thay vào đó là một không khí sôi nổi của các công tình lớn, nhỏ đang được xây dựng. Quê hương em như được thay một chiếc áo mới. Còn đường của làng em trước đây nó bị lầy lội, bản thỉu bởi những trận mưa rào thì bây giờ nó đang khác rồi. Nó được đổ bể tông cao hơn. Quê hương em cái năm ấy nó như mùa xây dựng vậy. Những dãy nhà được xây nằm sát nhau ở hai bên đường, không khí trong thôn, trong xóm như được vui hẳn lên. Các ngôi trường cũ cách đây hàng trục năm thì bây giờ nó cũ cách đây hàng chục năm thì bây giờ nó đã được dỡ bỏ vào thay vào đó là những ngôi tường mới, khang trang, sạch sẽ đầy đủ đồ dùng cho chúng em, xung quanh là tường vôi trắng xóa, học sinh đi học dường như đông hơn.
Càng tuyệt vời hơn quê hương em đã có điện,điện được dòng dây và tới mọi nhà, ban đêm ánh đèn, đường làng sáng rực lên trông rất đẹp. Nhà nào cũng có tivi cũng có đài và điều kiện của mọi họ gia đình cũng được nâng cao. Chính vì thế mà đời sống vật chất, tinh thần và văn hóa của người ở quê hương em đã được thay đổi và nâng cao.
Dù mai sau, em có đi đâu thì em sẽ nhớ mãi về hình ảnh quê hương của em:”cái ngày đổi mới ấy “.
Đã rất lâu rồi em không có dịp về thăm quê nội. Hôm nay, sau một năm học vất vả, em được bố mẹ thưởng một chuyến về quê chơi. Chao ôi! Quê em đổi mới nhiều quá!
Từ xa nhìn lại quê hương em như một bức tranh nhiều màu sắc. Đến gần là rặng tre làng, cánh đồng lúa,... Đứng lên trần nhà bà nội, em phóng tầm mắt nhìn dòng sông Đáy hiền hoà chảy quanh năm. Những trưa hè nóng bức, chúng em thường lội xuống dòng sông để rửa chân, tay và tắm mát. Dòng nước như ôm những đứa con vào lòng. Đông vui và tấp nập nhất là lúc 6 - 7 giờ sáng. Lúc đó là các bạn học sinh đi học, các bác đi làm và các cô đi chợ trên chiếc cầu phao bằng gỗ nối từ bờ sông này sang bờ sông kia. Ở dưới sông, tàu bè xuôi ngược. Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: "Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt. Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: "Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay". Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.
Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em
"Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người"
Câu hát trên cứ văng vẳng bên tai. Em nghĩ lớn lên dù có đi đâu xa, em cũng không thể quên nơi chôn rau, cắt rốn. Hiện nay, đang ngồi trên ghế nhà trường em nghĩ sẽ học tập giỏi để mai này lớn lên, xây dựng quê hương em ngày càng giàu đẹp, để không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ và thầy cô.
-Học tốt
-Nếu muốn kb thì k mk nhá! Thanks
bạn tớ ngồi cạnh tớ, bạn tên là Trùng Roi. bạn có 1 sợi tóc trên đầu mà ngta cứ gọi là roi. bạn học kém. bạn bị đuổi học r. tạm biệt cậu.
Hà Nội ngày buồn tháng nhớ năm thương
Minh Anh!
Từ ngày bắt đầu nghỉ dịch đến giờ Thảo và Min chưa gặp nhau lần nào, Thảo nhớ Min lắm. Nhưng vì Thảo đang ở quê ngoại nên không đến chơi với Min được.
Thảo viết thư này cho Min để kể về quê ngoại của Thảo.
Chiện là Thảo về quê tránh dịch, nghe nói ở Hà Nội dịch bệnh căng lắm. Nên Thảo về quê ngoại. Quê ngoại Thảo ở Hưng Yên, Thảo cũng không biết ở huyện nào nên nói chung chung vậy thôi.
Ở quê vui lắm. Thảo gặp anh họ bằng tuổi Thảo học trên Hà Nội bây giờ cũng về. Có cả chị họ nữa. Hầu như anh chị em ở đây ai cũng bằng tuổi Thảo nên Thảo vui lắm. Quê ngoại Thảo có ao cá, giữa ao cá là cái gò có khu nghỉ nhìn như chùa Một Cột ấy, xung quanh ao cá có vườn hoa, đẹp lắm. Như là khu resort ý. Sân và vườn rộng, xung quanh lại toàn là đất hoang nên chiều nào Thảo cũng chơi thả diều được luôn. Thực sự là Thảo rất thích ở quê, tiện nghi không khác gì ở thành phố, mà còn gần gũi thiên nhiên nữa chứ.
Nếu muốn Min có thể tới chơi. Họ hàng ở đây thân thiện lắm.
Thôi, thư đã dài, tạm biệt Min nha. Thảo không thích đọc chùa, chờ hồi âm của Min.
@Cỏ
#Forever
Vũng Tàu, ngày ... tháng ...năm ...
Tuấn thân mến!
Mùa xuân đã thay áo mới, mùa hè đã bay xa, mùa thu rụng lá và mùa đông tạm biệt khoảng trời khoáng đãng.
Tôi và bạn đã xa nhau giữa những ngày vui buồn. Hôm nay, mùa hạ lại trở về, tôi và bạn lại gặp nhau trong lá thư này.
Xa nhau đã mấy mùa trăng tròn sáng, chắc hẳn bạn đi nhiều nơi lắm phải không?
Tôi thì đi nhiều nơi lắm, không kể xiết, nhưng Vũng Tàu là nơi tôi thích nhất và cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi.
Mùa hè đến với chúng ta, tình bạn càng thêm thiết tha. Nhưng Vũng Tàu sẽ giúp tôi và bạn thêm thắm thiết, thêm gắn bó. Chắc hẳn bạn cũng nghe nhiều người nói đến Vũng Tàu rồi chứ? Nhưng tôi sẽ giới thiệu quê tôi ... cho bạn nghe nhé!
Vũng Tàu! Vũng Tàu! Hai chữ in sâu vào lòng mọi người khi buổi sáng nắng đẹp, buổi chiều biển lặng, và buổi tối cảnh vật im lặng, sâu lắng.
Bãi biển, bến bờ của Vũng Tàu rất đáng yêu, trìu mến, dễ thương.
Buổi sáng, biển ầm ầm, gào thét giữa ban mai như hờn giận, như ghen ghét, như thách thức ... Tiếng sóng xô cát tung bọt trắng xoá, tiếng biển xanh đang hát phía chân trời, tiếng sóng rì rào, ì ầm vang mãi ... phía trời xa.
Người người tung tăng đùa với sóng, giỡn với biển cả làm cảnh vật thêm sông động. Mây trắng bay qua biển và soi bóng xuống mặt nước, ông mặt trời chiếu muôn nghìn tia nắng xuỗng mặt biển như có ai rắc vàng lên tấm thảm xanh màu da trời. Cơn gió lồng lộng đi qua biển để ngắm nhìn cảnh vật. Sóng dập dìu, dập dìu chạy mãi vào bờ, sóng gối lên mõm đá, sóng ru giấc ngủ cho bãi cát mịn như đang chải bộ tóc dài thước tha, sóng lại làm lay động hàng thuỳ dương xanh ngắt, mượt mà, uyển chuyển. Những cậu bé mặt tròn xoe, mắt thơ ngây, nô giỡn, nghịch ngợm với sóng. Dãy núi cao ngất như lưỡi cưa chém vào trời xanh, những chiếc thuyền như một chấm đen nhỏ di chuyển trên mặt biển.
Biển đẹp nhất vào buổi sáng.
Buổi chiều biển xám xịt, cảnh vật mờ ảo. Người người chỉ lác đác, bạn sẽ nghe tiếng sóng ùm ùm, ầm ầm, nghe tiếng của loài chim đi tìm mồi, nghe hàng thuỳ dương xào xạc, vi vu như đang trò chuyện, nghe tiếng côn trùng rả rích. Cảnh vật lại mờ đi chỉ thấy biển tung bọt trắng xoá, chỉthấy mây xanh lả lướt bay, chỉ thấy hàng thuỳ dương thẳng tắp, chỉ thấy bãi cát tắm mình trong biển cả, chỉ thấy dãy núi, chỉ thấy gió vi vu bên tai.
Buổi tôi ánh đèn le lói hiện trên biển, thấy trăng tròn cười tươi, biển nổi sóng, hàng thuỳ dương đang mất hút trong làng sương dày đặc, người vui vẻ trò chuyện. Màn đêm bao trùm lên mọi vật.
Biển là thơ mộng, đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Quê tôi là như thế đó!
Giờ đây, ngồi bên bàn, viết đến đây, tôi biết nói lên điều gì nữa đây? Chỉ mong Tuấn mãi mãi là bạn của tôi và học giỏi để thầy cô, bạn bè, cha mẹ vui lòng. Và chỉ mong tôi được giang tay đón bạn đến nơi này.
Mong bạn hồi âm nhé!
Bạn của Tuấn.