Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ nhỏ,tôi luôn ao ước được rong ruổi cả ngày ở thế giới bên ngoài.Hôm nay,tôi đã có thể thực hiện ước mơ ấy.
Vào một buổi sáng đẹp trời,tôi cùng bầy đàn bay ra ngoài tổ.Qua một cánh đồng lúa,chúng tôi tới một vùng đất hoa màu.Nơi ấy có nhiều loài hoa rực rỡ sắc màu.Hoa hướng dương to lớn với những cánh hoa chi chít vàng óng.Sau đó,chúng tôi bay tới khu rừng rậm rạp.Bay qua những bụi chuối,rừng hoa ban với những bông hoa trắng muốt và xinh đẹp.Qua cánh rừng ấy,bầy ong chúng tôi bay ra biển.Mùi muối mặn lẫn trong khong khí thật đặc biệt.Hàng cây dừa cao vút với những tàu dừa lớn và xanh tươi.Chúng tôi bay xa hơn nữa.Tới một quần đảo to lớn và hùng vĩ.Có hàng đê chắn sóng chắc chắn bằng xi măng.Người dân trên đảo khá lương thiện và thích trồng hoa.Trung tâm quần đảo có một khu vườn hoa sặc sỡ như hoa hồng,hoa lan,hoa thạch thảo,...Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình này vào buổi chiều.Tôi cùng em tôi rong ruổi xem một số vườn hoa lớn của đảo.Sau đó lại bay về rừng kiếm mật.Chim chóc vui đùa ca hát rất say mê.Ánh nắng hoàng hôn đã lên,mặt trời sắp lặn và đàn ong lại bay về tổ.Sau một ngày đi khám phá,túi mật của tôi căng tràn mật ngọt từ mẹ thiên nhiên ban tặng.
Ai ai trong bầy cũng cảm thấy chuyến đi rất thú vị và vui vẻ.Tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm đẹp đẽ này.
Đã bao giờ bạn thấy mình biến thành một con vật do mắc phải lỗi lầm nào đó chưa? Vậy mà, có một lần vì nói dối mẹ mà tôi bị biến thành một con mèo trong ba ngày đêm liền. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày này. Một hôm, tôi […] phan h an y man doi thoai giua hon truong ba va xac hang thit, suy nghĩ về đời sống tình cảm gia đình trong chiến tranh qua truyện ngắn chiếc lược ngà, Csuy nghĩ của em về đức tính tự tin, hien tai la nguyen khi cua quoc gia, soạn lòng yêu nước, Van mau bai rung xa nu, ta ve mua xuan, bai van chung jminh cau tuc ngu that bai la me thanh conh, phan h doan tholop lop may cao cung nho nhatrang giang cua huy can, giải thích câu tuc ngữ có chí thì nên Đã bao giờ bạn thấy mình biến thành một con vật do mắc phải lỗi lầm nào đó chưa? Vậy mà, có một lần vì nói dối mẹ mà tôi bị biến thành một con mèo trong ba ngày đêm liền. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày này.Một hôm, tôi đang mải vui chơi trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con làm gì thế này?”Một cái cốc đã bể và nó rất quan trọng đối với mẹ và ba tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm bể cái cốc đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy.” Rồi mẹ quay lại và mắng em tôi một trận. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng đâu đây:- Này cháu, cháu thật không phải là đúa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi của cháu!Giọng nói dần tắt hẳn. Đột nhiên cả người tôi nóng ran, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểch lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra trước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”Nhưng nó không còn là tiếng là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meomeo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thuỷ Tiên đâu rồi? Rồi mẹ xách hai tai tôi lên ném ra ngoài đường. Tôi vừa hét la lối vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi và đau nhức vì bị mẹ ném ra đường. Vừa lạnh,vừa đau tôi lết thết đến một bụi cây góc phố. Sáng sớm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “mẹ ơi!” Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo…meo” vô nghĩa. Ngay lúc đó, mẹ lại gắt gỏng mắng: “Con mèo bẩn thỉu đâu đến đây, có phải mày là con mèo lúc tối không? Rồi mẹ cầm ngay cái gậy bên tường đánh tôi. Trên đường là các xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang(hai người bạn thân của tôi)đang dắc xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?” Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy sẵn sàng mấy cục đá dưới chân hai ấy lại ném tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo. Đến tối ngày thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau tôi khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu…hu…hu!”Qua ba ngày đêm sống ở ngoài, thấm nhuần sự khổ cực khi sống mà không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến và tôi cũng hiểu ra rằng phải biết nhân lỗi khi làm sai việc gì đó.Các từ khóa trọng tâm " cần nhớ " của bài viết trên hoặc " cách đặt đề bài " khác của bài viết trên:• hay ta 1 lan em mac loi va da bien thanh con vat, . Đã bao giờ bạn thấy mình biến thành một con vật do mắc phải lỗi lầm nào đó chưa? Vậy mà, có một lần vì nói dối mẹ mà tôi bị biến thành một con mèo trong ba ngày đêm liền. Biết bao. này. Một hôm, tôi đang mải vui chơi trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con làm gì thế này? Một cái cốc đã bể và nó rất quan trọng đối với mẹ và. có em gái tôi ở đó tôi liền nói: Con không biết đâu, em làm đấy.” Rồi mẹ quay lại và mắng em tôi một trận. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một
Tôi là một cô bé rất ngang ngạnh và bướng bỉnh. Những điều mẹ dạy bảo, tôi toàn để ngoài tai. Một tối, khi cơm nước đã xong xuôi, mẹ nhắc tôi ngồi vào bàn học bài. Tôi vùng vằng cãi lại lời mẹ và lê những bước chân nặng trịch về phía bàn học. Tự nhiên, tôi thấy chiếc bàn trước mặt có vẻ to ra, còn tôi thì có cảm giác mình đang thu nhỏ lại. Tôi định nói: "Ơ, sao lạ thế nhỉ?" thì nghe thấy miệng mình phát ra nhưng tiêng kêu chít, chít. Giật mình, tôi vội chạy lại soi gương. "Trời ơi, tôi đã biến thành một con chuột.
Thoáng qua chút ngỡ ngàng, tôi lại thấy thích thú. Tôi nhảy múa hát ca và thầm nghĩ: "Ờ, thành chuột – mình đỡ phải học bài, làm bài tập về nhà, đỡ phải tắm rửa và đánh răng trước khi đi ngủ". Đang nhảy múa, tôi chợt nghe thấy mấy tiếng chít, chít phát ra sau cánh cửa. Tò mò, tôi đi tới... thì ra ở đó có một cái hang chuột. Ôi, bao nhiêu là chuột! Tôi được giới thiệu và làm quen, nào là chuột đồng, chuột cống, chuột chù, chuột nhắt... Các bạn chuột mời tôi vào hang chơi.
Ngày hôm đó, tôi ở trong hang chuột ăn uống, vui chơi đến tận khuya. Gần sáng, tôi mới mò về nhà, tìm một chỗ khuất và đánh một giấc đến tận trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, tôi thấy bụng đói meo bèn xuống bếp định kiếm cái gì để ăn nhưng chẳng có gì. Tôi lại lê bước đến hang chuột. Các bạn chuột từ sáng đến giờ cũng chưa có gì vào bụng. Chúng tôi cùng rủ nhau sang bếp nhà cô Mai hàng xóm để kiếm cái gì ăn. Vừa đi, chúng tôi vừa chuyện trò rôm rả.
Meo! Meo! Bất chợt, một con mèo mướp từ đâu lao tới. Lũ chuột chúng tôi tán loạn chạy mỗi đứa một ngả. Tôi cũng cắm đầu chạy thục mạng. Một lúc sau, quay lại, tôi thấy mình lạc vào một vườn cây rộng mênh mông. Tôi cứ lang thang, vừa đói, vừa mệt mà mãi chả kiếm được cái gì ăn.
Chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống. Tôi một mình run cầm cập mò mẫm đi trong đêm mà không biết đi đâu. Rồi mệt quá, tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Khi ông mặt trời tỏa những tia nắng đầu tiên, tôi choàng tỉnh dậy. Cứ tưởng như mọi ngày, khi tỉnh dậy là đã có sữa, có bánh mẹ đem đến tận giường. Nhưng không, vẫn một mình tôi trong căn vườn này mà chẳng có gì bỏ vào bụng. Tôi òa khóc. Ôi, tôi đã chán ngấy cảnh làm chuột lắm rồi.
Tôi nghĩ, phải tìm đường về nhà thôi. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được nằm ngủ trên chiếc giường êm ấm. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được ăn những bữa cơm ngon do chính tay mẹ tôi nấu. Vừa nghĩ, tôi vừa tìm đường thoát ra khỏi khu vườn. Mất nửa ngày, tôi mới tìm ra con đường quen thuộc mà tôi thường được mẹ cho theo đi chợ vào những ngày nghỉ học.
Tôi mừng quýnh, lao đi thật nhanh về hướng nhà mình. Chợt, uỵch! Tôi giật mình nhìn lên. Thì ra, một cụ già đang xách làn đi chợ. Chắc thấy tôi hôi hám, bẩn thỉu quá, mồm bà xuỵt xuỵt, chân dậm dậm, tay cầm hòn gạch ném tôi. Tôi vội vàng nép vào hàng rào ven đường, mon men đi từng bước mà không dám nghênh ngang đi giữa đường nữa.
Chẳng bao lâu, tôi cũng tìm được về đến nhà mình. Mẹ tôi đang cầm chổi quét nhà. Tôi mừng rỡ lao thẳng đến trước mặt mẹ, dự định nói lời xin lỗi mẹ. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã giơ cái chổi, đập bốp một cái xuống sàn nhà. Hú vía, may mà tôi tránh kịp, nếu không – tôi đã ăn trọn cái cán chổi của mẹ thì gãy lưng rồi.
Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đây! Tôi cố gào lên thật to mà mẹ tôi vẫn không nghe thấy gì. Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Con hứa, từ nay con sẽ ngoan ngoãn và vâng theo lời dạy bảo của mẹ.
Bùm! tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gậy của bà tiên đập bên cạnh. Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi toát ra đầm đìa, lưng áo của tôi ướt sũng. Lời của bà tiên vẫn văng vẳng bên tai: "Vì cháu không nghe theo lời dạy của mẹ, nên ta đã biến cháu thành chuột trong 3 ngày. Từ nay trở đi, cháu phải sửa tính xấu của mình đi. Nếu không, ta sẽ lại biến cháu thành chuột thật đấy". Tôi thở phào, may quá, đó chỉ là một giấc mơ.
Tiếng mẹ nhẹ nhàng bên tai tôi:
- Hôm nay chủ nhật mà, làm gì dậy sớm vậy con?
Tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ mà xấu hổ không dám kể lại giấc mơ mình vừa trải qua. Từ hôm đó, tôi trở thành một cô bé ngoan ngoãn và luôn nghe theo lời dậy bảo của cha mẹ. Các bạn biết vì sao không? Vì tôi sợ làm chuột lắm rồi.
Các bạn ơi, chúng ta hãy lấy câu chuyện "Ba ngày làm chuột" của tôi làm bài học nhé!.
Tham khảo
Trời chớm hè , tôi - một tia nắng ấm áp mềm mại được mặt trời giao nhiệm vụ đi tiếp thêm sức sống cho vạn vật trên mọi nẻo quê hương. Hành rình ấy có biết bao điều thú vị ,hấp dẫn mà tôi đã lần đầu tiên được chứng kiến. Dời khỏi sự bao bọc của mặt trời tôi đã lần đầu tiên tự mình khám phá thế giới xung quanh tươi đẹp này. Tôi thấy những bác phượng già đỏ rực như một mâm xôi gấc với những tán lá rộng đang che mát cho con đường. Dưới ánh nắng của tôi thì màu đỏ càng trở nên tươi tắn và đẹp hơn. Trên cành cây là những bạn ve nhỏ kêu râm ran tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Rồi tôi nghe thấy mùi hương tuyệt mĩ của những loài hoa quả trong khu vườn. Lần đầu tiên tôi thấy những trái mít căng đầy mà chưa cần bỏ đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt. Rồi những trái na chín ngọt đang căng tràn chờ ngày rụng xuống. Từng hương vị hòa quyện vào nhau tạo nên những hương vị đặc trưng riêng của mùa hè. Rồi hành trình tiếp theo của tôi được dừng lại ngay trên cánh đồng lúa chín. Cánh đồng mùa này như được khoác trên mình chiếc áo màu vàng óng dưới sự hỗ trợ từ tôi . Mỗi khi cô gió thổi một làn gió nhè nhẹ là những bông lúa ấy lại cong cong hình đuôi gà oằn vì trĩu hạt, chúng lắc lư rồi ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Những bác nông dân thì đang miệt mài thu hoạch thành quả của mình. Tất cả khung cảnh ấy hiện lên thật tuyệt đẹp trong mắt tôi. Đây sẽ là trải nghiệm đáng quý nhất của tôi trong đợt đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Em có thể tham khảo bài mà chị viết này:Ngày hôm nay, tôi được học văn bản: "Hành trình của bày ong", tôi thích lắm vì nó thật dễ thương, bày ong thật tự do và hạnh phúc. Tôi ước mơ một lần được trải nghiệm thành những chú ong nhỏ bé, cùng chúng bạn bay đi trong không gian tự do, mang đến cho đời những tấc mật ngọt thơm, những đóa hoa thơm đã được thụ phấn xinh đẹp. Tôi cứ nghĩ mãi về những điều đó cho đến lúc về nhà. Tối hôm đó, tôi mệt quá nên đã thiếp đi tự lúc nào. Bỗng tôi thấy trước mắt tôi là một khoảng không gian xanh và thanh bình, đồi núi, rùng cây, vườn hoa, thảm cỏ và cả bầu trời mới xanh làm sao! Ôi, tất cả điều mang một sắc xanh hòa bình, nơi đây như chốn thiên đường của hoa cỏ. Tôi vẫn đang ngơ ngác thì chợt nhận ra: tôi nhỏ hơn so với tôi nghĩ, sau lưng tôi mộc ra một đôi cánh, chân tay tôi có những chiếc gai sắc nhọn, người tôi màu vàng có điểm những sọc ngang đen, tôi đã chở thành một chú ong. Lúc tôi kịp nhận ra thì có tiếng gọi:
- Này laza, không đi mau còn ở đó làm gì?
Hóa ra là một con ong khác đang gọi tôi, có vẻ như nó gọi tôi đi kiếm mật, nhưng tôi đâu tên là Laza, tôi tên Ngân (chị thay tên em vào cho em dễ hiểu nhé, đùng chép phần trong ngoặc này, chỉ là chị nói cho em biết thôi)cơ mà, có lẽ đây là tên mới của tôi khi tôi biến thành một chú ong, tôi nhanh chóng đến gần bầy ong đang đợi tôi và cùng các bạn ấy bay đi kiếm mật. Chao! lầm đầu tiên làm ong thật sung sướng làm sao, bay lượn tự do khắp nơi mà không ai cấm cản. Vui quá! Ha ha! Cứ gặp bông hoa nào, chúng tôi lại dùng lại, xin hoa một ít mật, hoa vui vẻ đồng ý vì chúng tôi cũng giúp các bạn ấy thụ phấn. Thiên nhiên thật tuyệt khi tôi là một chú ong, không giống như lúc còn là con người. Tôi bay khắp nơi, tận hưởng sự tự do mà không hề biết mình đã bị lạc, khi tôi nhận ra thì dã muộn. Bỗng có một bầy ong lạ đến mang tôi đi, tôi hoảng hốt dãy dụa, nhưng không tài nào thoát ra, nhìn kĩ hóa ra chúng là những con ong bắp cày ăn thịt, chúng chuyên đi hại những loài ong khác. Thôi rồi, thế là tôi đã bị ong bắp cày bắt. Chúng bỗng nhiên thì thầm gì đó với nhau, tôi nghe được hai từ "ăn thịt", không lẽ chúng định ăn thịt tôi ư? Quả đúng như vậy, chúng đưa tôi về hang của chúng, đặt tôi xuống, chúng từ từ tiến lại gần tôi, dơ hai tay sắc nhọn định vồ lấy tôi, tôi kiêu lên: A aa! Chọt tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi: Ngân, con làm cái gì mà kiêu như hâm thế hả, dậy chuẩn bị đi học đi con! Nghe tiếng mẹ, tôi bật dậy, phù hóa ra chỉ là một giấc mơ, suýt chút nữa thì! Nhưng nghĩ lại, tôi thấy giấc mơ ấy lại thật thú vị, vì nó mà tôi hiểu biết thêm về loài ong và những mối hiểm họa của chúng. Giấc mơ ấy đã giúp tôi biết thêm về mottj loài côn trùng nhỏ mà có võ.
CHÚC HOK TỐT!
Đó là 1 buổi sáng mùa đông , mẹ giao tôi đi mua hàng giúp mẹ ở cửa hàng bách hóa Hà Nội . Trời rất lạnh nên tôi ko muốn ra khỏi chăn chút nào , tôi cứ nghĩ sẽ làm xong nhiệm vụ sớm để về ngủ 1 giấc ngon lành đến tận tối . Bỗng , tôi thấy mk đang lạc vào 1 không gian kì ảo màu lục, tôi nghĩ mk đang mơ . Không gian đưa tôi đến của hàng bách hóa Hà Nội 1 cách nhanh chóng. khi về đến nhà tôi chui vào trong chăn ngay vì trời rất lạnh . Tôi nghĩ lại câu chuyện đó và đánh vào má mình 1 cái . Thật ko ngờ tôi ko nằm mơ , một lần nữa mẹ giao cho tôi đi sang nhà bác lấy cơm thừa . Tôi lại tiếp tục nghĩ ...............