Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn tự làm nha, cái này có trời cũng ko đọ lại với sự sáng tạo của bạn:))
Bài làm:
Văn bản là một bức thư của người bố gửi cho con nhưng tác giả lại lấy nhan đề là Mẹ tôi vì:
- Hình thức của văn bản là bức thư của người bố gửi cho con nhưng nội dung mà bức thư đề cập đến lại là người mẹ. Người mẹ là hình ảnh trung tâm của câu chuyện, mang giá trị biểu cảm cho tác phẩm.
- Người bố viết thư vì thái độ vô lễ của con đối với mẹ. Vai trò cao cả và lớn lao của người mẹ là điều mà người bố muôn En - ri - cô hiểu được khi cậu trót vô lễ với mẹ. Vì vậy nhan đề “Mẹ tôi” là hoàn toàn chính xác.
- Thông qua người bố, En-ri-cô sẽ hiểu được một cách khách quan những gian khổ, hi sinh mà người mẹ đã âm thầm, lặng lẽ dành cho đứa con.
1. ( bt6 vbt văn 7- trang 10)
Chọn trong văn bản Mẹ tôi câu văn nói về người mẹ hoặc về tình cảm cha mẹ mà em thấm thía nhất.Hãy chép lại và đọc thuộc câu văn đó.
Bài làm:
- Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy.
2. ( bt7 vbt văn 7 - trang 10 )
Kể lại và nói lên suy nghĩ của mình về một lỗi lấm mà em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền
(cần kể một lỗi lấm có thức của mình và những suy nghĩ chân thành của em sau lỗi lầm ấy)
Bài làm:
Ông bà, bố mẹ thường khuyên em cần gì thì cứ nói thật ko nên dối trá. Nhưng rồi có một lần chỉ vì ko kiềm chế đc ý thích của mk mà em đã trở thành một kẻ dối trá. Mặc dù chuyện đó đã cách đây 5 năm rồi nhưng giờ nhớ lại em vẫn thấy rất xấu hổ. Câu truyện là như thế này:
Hồi đó em rất thích chơi búp bê nhưng vì lúc đó gia đình còn khó khăn nên bố mẹ ko thể mua cho em búp bê đc. Hôm đó là thứ sáu. Buổi tối, ngồi làm bài tập Tiếng Việt mà đầu óc em cứ nghĩ đến những con búp bê, càng nghĩ em lại càng muốn sang chơi. Em đứng lên, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Bài Tiếng Việt này khó quá! Mẹ cho con sang nhà Linh Nhi để hỏi bài, mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và dặn em là phải về sớm. Như chú chim sổ lồng, em chạy vụt đi. Cho tới 9h mẹ ko thấy em về liền bảo bố đi tìm. Đang ở nhà Linh Nhi chơi búp bê bất chợt em nghe thấy tiếng bố em cất lên:
- Chi! Lên xe đi về mau!
Hai đầu gối em lúc này bủn rủn, em đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố! Bố .... đi tìm con ư ???
- Phải! Mẹ bảo rằng con đến nhà Linh Nhi làm Tiếng Việt nên bố đã tới đón con.
Giọng của bố bình thản nhưng em bt rằng bố đang cố kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến cho em choáng váng. Như một con robot, em leo lên xe để bố trở về nhà. Biết rằng ko thể bao che cho hành động dối trá của mk nên em đã kể hết sự thật cho bố mẹ nghe. Nghe xong bà gọi em lại gần và nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Cháu gái của bà à! Chơi búp bê chỉ để giải trí thì đc, chứ cháu đừng có đam mê quá đến xao nhãng chuyện học hành thì ko nên, cháu ạ!
Lúc này hai dòng nước mắt của em bắt đầu rơi, em ôm chặt vào bà và hứa với gia đình là sẽ ko bao giờ tái phạm nữa. Thời gian trôi qua, em đã cố gắng giữ lời hứa, tập trung vào việc học hành. Do đó mà kết quả học tập của em ngày càng tốt hơn.
Câu chuyện đó đã cho em một bài học nhớ đời: Sự dối trá chỉ đem lại những hậu quả xấu mà thôi.
P/s: Mk tự viết ko hay lắm bạn thông cảm nhoa!!!
" Ngày khai giảng đầu tiên " chắc là những từ in đậm mãi trong trí nhớ của chúng ta. Mỗi người đều có một kỉ niệm riêng của mình, nhưng riêng tôi dù đã qua 6 năm rồi kể từ ngày đó nhưng tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt của cô ngày đó. Cô giáo lớp 1 tôi tên là Thúy rất xinh đẹp - đó là cách nhìn trong mắt tôi ngày đó. Ngày đầu tới lớp, tôi đã khóc rất nhiều, đòi về cùng mẹ . Nhưng cô đã xuất hiện trong tà áo dài màu xanh hồ thủy thướt tha, mái tóc hạt dẻ búi gọn sau gáy và một nụ cười tỏa nắng. Cô bước lại gần, kéo tôi vào lòng, vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói :
- Sao em lại khóc thế ? Nín đi nào ! Đi học rất vui và thú vị đấy. Học tập thật tốt rồi một ngày em sẽ thực hiên được ước mơ của mình, em nhé !
Ôi giọng nói sao mà ấm áp và truyền cảm đến thế. Khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần dỗ dành tôi làm sao tôi quên được. Bây giờ, tôi vẫn đang cố gắng học theo lời cô dạy tôi lần đầu tiên đi học. Sau này, dù có đi về đâu, trong kí ức tôi vẫn sống mãi kí ức về ngày khai giảng đầu tiên
Những kỉ niệm ngày đến trường đầu tiên khi vào học lớp 1 em vẫn nhớ như in. Sáng sớm hôm đó mẹ gọi em dậy để chuẩn bị vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Xong xuôi, mẹ cho em được mặc bộ quần áo trắng tinh tươm và khoác chiếc cặp mới mẹ đã mua tặng em nhân ngày khai giảng. Mẹ đã dặn dò em phải lễ phép chào hỏi khi gặp thầy cô. Khi đến trường, em cũng nh bao bạn nhỏ khác đều háo hức đón chờ để nhận lớp với những người bạn mới. Ngày đầu tiên đi học trong sáng mùa thu tháng 9, bầu trời trong xanh và gió mát trong lành đã để lại trong em bao kỉ niệm đẹp về quãng đường học sinh.
Giữa cuộc sống xô bồ, hối hả, nhất là những diễn biến phức tạp của tình hình hiện nay do viruss COVID 19 gây ra ảnh hưởng đến sức khỏe , kinh tế của nước ta và toàn thế giới. Với tốc độ lây lan khủng khiếp, dịch bệnh COVID 19 là tình trạng chung của nhiều nước. Đó cũng là lúc mà những " Siêu anh hùng thầm lặng" xuất hiện. Họ là những người bác sĩ, những chiến sĩ công an, bồ đội .... đag ngày đêm thúc trực 24/24 để sẵn sàng ứng phó vs dịch bệnh. Không quản khó khăn, hiểm trở họ vẫn đều đặn làm việc. Nhìn hình ảnh những chiến sĩ công an, những chú bồ đội nhường chỗ ngủ cho người dân lòng tôi lại cảm thấy biết ơn họ vô bờ. Nhưng người làm việc mệt nhọc nhất vẫn là những y bác sĩ, những điều dưỡng viên đang cố gắng để cứu nhưng người bị nhiễm. Họ là những con người tận chung vì dân vì nước mà quên mình. Tôi thầm cảm ơn nhưng " Anh hùng" , những người đang nỗ lực để ngăn chặn dịch bệnh. Để góp 1 phần mình vào đó, tôi nghĩ chúng ta hãy nên chung tay cùng họ " Chống giặc Covid" để lại có thể sống trong bầu không khí trong lành. Tôi đã và đang làm, còn bạn thì sao?
Chúc bạn học tốt!
Cây bàng trường tôi
‘‘ Mùa đông áo đỏ
Mùa hạ áo xanh
Cây bàng khi mở hội
Là chim đến vây quanh...
Lời hát ấy - bao giờ cũng ngân vang trong lòng tôi - mỗi lúc đến trường - nhìn lên cây bàng quen thuộc, thân thương. Cây bàng trường tôi, tuổi còn non trẻ lắm, thân vươn thẳng, xòe ba tán lá tròn xoe như những chiếc ô chồng lên nhau trông thật ngộ nghĩnh. Nó lớn nhanh - rất nhanh. Lần đầu tiên, trông thấy nó, nó chỉ mới một tầng lá xanh, mà nay đã lớn bổng lên, chồng thêm nhiều tán lá mới. Thật tuyệt vời!Mỗi mùa, cây bàng có một dáng vẻ riêng - đặc biệt - không thể trộn lẫn với bất kỳ loài cây nào. Mùa hè, những chiếc lá trưởng thành xanh thẫm, đan nhau tỏa bóng rợp mát một góc sân. Những bông hoa nho nhỏ - đơn sơ - giản dị - khiêm tốn chen lẫn trong những tán lá xanh. Giờ chơi, gốc bàng là nơi lý tưởng nhất để các em học sinh quây quần trò chuyện. Dưới ánh nắng gay gắt mùa hè, bóng mát cây bàng mới tuyệt vời làm sao. Cây bàng như xòe muôn vàn cánh tay thân thiện che chở cho các em tránh nắng hè... Rồi đến ngày những cây phượng nở bừng sắc đỏ. Sân trường lặng ngắt, vắng tiếng cười đùa, hò reo quen thuộc. Cây bàng như ủ rũ, như buồn nhớ. Nó đứng bơ vơ, lặng lẽ trong sân trường, trông cô độc làm sao!... Khi tiếng trống khai trường giục giã, một năm học mới bắt đầu. Cây bàng như khởi sắc, hân hoan. Nó đong đưa những chiếc lá xanh thẫm, xen lẫn vài chiếc lá ươm vàng, tô điểm thêm những chiếc lá đã bắt đầu ngả sang đo đỏ. Nó như khoác chiếc áo mới - màu xanh lốm đốm vàng, đỏ, vẫy muôn nghìn cánh tay chào đón những dáng hình quen thuộc và, chen lẫn trong tán lá đầy màu sắc ấy, lấp ló những trái bàng, vàng mơ - ngòn ngọt - bùi bùi.. Rồi những cơn gió lạnh se se - mùa đông đến rồi. Cây bàng rực đỏ một màu. Rồi những chiếc lá đỏ ấy lần lượt xa cành. Khi chia tay với cây mẹ thân yêu, những chiếc lá kia có bồi hồi luyến tiếc? Riêng tôi, vẫn cứ thích ép những chiếc lá bàng đỏ ấy, mỗi chiếc mỗi sắc màu riêng. Cùng là màu đỏ, nhưng chiếc đỏ sậm, chiếc đỏ sâm sẫm, cái đỏ hồng tươi, cái đo đỏ chen lẫn vàng thẫm... Quan sát sự thay đổi sắc màu dần dần của chúng mà thấy bùi ngùi khó tả. Rồi đến lúc thân cây trơ trụi, vươn những cánh tay khẳng khiu lên bầu trời xám xịt màu chì, mưa giăng mưa, gió đan gió, cây bàng trường tôi vẫn sừng sững giữa trời.. Rồi thật bất ngờ, cây bung những chồi xanh non biêng biếc, một màu xanh non tơ, tràn đầy sức sống - báo hiệu mùa xuân. Tôi yêu thích nhất màu xanh nõn ấy. Nó cho tôi biết bao niềm tin yêu và hy vọng vào cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn mãi không ngừng - cho dù có gặp bao nỗi gian nan hay thất vọng. Ơi! Màu xanh cuộc sống. Sức sống ấy như trỗi dậy sau giấc ngủ dài mùa đông. Mùa xuân sân trường như sáng bừng lên bởi dáng vẻ tươi mới đầy sức sống ấy. Những chiếc lá mượt mà reo vui, chào đón một năm mới bắt đầu, tràn trề ước mơ, hy vọng...
Tham khảo nhé bạn,chúc bạn học tốt
Tham khảo trên mạng có mà, vs cả bn có kỉ niệm j thì ns vào
Tham khảo :
Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương con. Nhân ngày 8-3 hôm nay, em xin kể lại một kỉ niệm về người mẹ mà em yêu quý nhất trên cõi đời này, và hi vọng rằng đây sẽ là một món quà nhỏ con gửi đến mẹ và các bà mẹ trên thế gian này trong ngày đặc biệt hôm nay.
Câu chuyện này xảy ra đã 4 năm về trước. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã, ngồi trong nhà, nhìn mẹ vá áo, em lại nhớ về hoàn cảnh gia đình em. Giờ đây nhà em chỉ còn mẹ và 2 người cô. Ba em người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất trên thế gian này, đã xa em từ một năm trước. Một cơn đột quỵ đã cướp đi hình ảnh người cha đáng kính. Người đau buồn nhất lúc đó chính là mẹ em. Sự ra đi đột ngột ấy để lại gánh nặng vô cùng to lớn lên đôi vai gầy yếu của mẹ. Mẹ em làm việc ở một gia đình hàng xóm để vừa có thể chạy về thăm em, vừa có thể đi làm ngay khi cần thiết. Em thương mẹ lắm, vì thế mà em cố gắng học thật tốt, cố đạt những điểm cao để làm vui lòng mẹ. Thế nhưng cũng có lúc em làm mẹ buồn. Chuyên là như vầy, tối thứ năm tuần trước, em đã lén mẹ đi chơi với nhóm bạn trong lớp, ăn kem và chơi trong công viên gần trường. Mặc dù biết ngày mai có bài kiểm tra môn Anh, chúng em đã được cô báo trước là đề khá khó, vậy mà em vẫn đi chơi với các bạn. Tối hôm ấy, em về đến nhà khoảng 9 giờ, thấy mẹ ngồi lặng lẽ trong nhà, thấy em, mẹ mừng quá đỗi, mẹ hỏi:
- Con về rồi hả con?
- Dạ!
- Thế, con đi họp lớp sao mãi giờ mới về? Con có mệt lắm không?
- Dạ, tại ở nhà bạn con có tổ chức ăn mẹ à! Con đi ngủ đây!
Em cố gắng trả lời qua quýt cho xong chuyện, rồi vội lên giường đi ngủ, tin rằng mai bi kiểm tra của mình sẽ qua thôi!
Sáng hôm sau, đúng như lời cảnh báo từ trước, đề của phòng năm nay khó hơn. Ỷ lại với sức học khá của mình trước đây, em làm vội vàng tất cả mà không cần xem lại kết quả.
Và khi bài được phát ra, con điểm 3 nằm chễm chệ trên tờ giấy kiểm tra và trong cuốn sổ liên lạc. Tối ấy, em phải đưa mẹ xem và ký vào sổ liên lạc. Ôi! Quả là một điều không dễ. Cuối cùng, em lấy hết can đảm cầm quyển sổ tới chỗ mẹ đang ngồi cặm cụi vá áo và ấp úng:
- Mẹ…mẹ… ký… sổ liên lạc cho con!
- Sao con, lần này chắc cũng điểm tốt giống lần trước chứ?
- Dạ, cũng được……Em lắp bắp.
Mẹ đeo kính vào, nhìn từng hàng điểm một. Tim em như muốn rớt ra ngoài. Bỗng mẹ cau mày nhìn em hỏi:
- Sao có con điểm 3 môn Anh thế này hả con?
- Dạ …dạ…
- Con học hành thế nào mà lại như thế này? Con có khó khăn gì à? Nói mẹ nghe xem nào!
Em quyết định khai thật mọi chuyện.
- Dạ … vì tối hôm trước khi kiểm tra, con đã nói dối mẹ để đi chơi với nhóm bạn ạ!
Mặt mẹ hiện rõ sự thất vọng, biết mẹ đang xúc động dữ dội nhưng mẹ vẫn kiềm chế, rồi mẹ em nghiêm mặt nói:
- Hôm nay, lẽ ra mẹ sẽ đánh đòn con thật đau để con chừa cái tật nói dối người lớn. Nhưng mẹ để con tự hứa sửa lại lỗi lầm này, đừng để vai mẹ nặng thêm một nỗi đau nữa!
Nói rồi, từng giọt nước mắt mẹ tuôn rơi trên đôi gò má xương xương vì những ngày lao động cực khổ. Phải chi mẹ đánh đòn em thật đau thì có lẽ em cảm thấy bớt ân hận hơn. Chứ mẹ chỉ khóc lặng lẽ làm lòng em xót xa và càng cảm thấy lỗi mình nặng thêm. Em bỗng thấy mình thật đáng trách. Mẹ đã tần tảo sớm hôm lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ, từng cái ăn cái mặc để em không thua kém với bạn bè. Mỗi khi em bị ốm, mẹ ngồi bên giường, thức trắng cả đêm không dám chợp mắt để chăm sóc em, chườm khăn ướt lên trán em khi em sốt, và mỗi khi em lên cơn co giật thì lòng mẹ lai đau xót và lo âu. Mẹ luôn dạy em cách sống, cách học làm người. Mẹ đã dạy em rất nhiều, vậy mà giờ đây em lại phụ lòng mẹ thế này. Còn mẹ, dường như mẹ đang tự trách bản thân mình, trách mình dạy con chưa đủ nghiêm. Mẹ một mình phải gánh 2 trách nhiệm vừa làm 1 người cha nghiêm khắc vừa làm một người mẹ dịu hiền. Nhưng mẹ ơi, có ngọn núi nào cao bằng núi Thái Sơn, có đại dương nào bao la bằng đại dương tình mẹ, mẹ đã làm quá đủ, tất cả là ở con, ở con! Em đến chỗ mẹ, xin lỗi mẹ. Mẹ ôm em vào lòng và hai mẹ con cùng khóc, những giọt nước mắt yêu thương, những giọt nước mắt ăn năn hối lỗi…Em tự hứa với lòng từ nay không bao giờ em làm mẹ buồn lòng nữa.