K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 2 2019

Bạn tham khảo :

Với bộ quần áo màu trắng sọc xanh chú đội chiếc mũ màu trắng có ghi hàng chữ : hải quân Việt Nam cùng với ngôi sao 5 cánh ở giữa.Đôi mắt chú trong sáng luôn luôn ngước về phía biển không ròi.Tay chú cầm chắc khẩu súng đứng nghiêm trang trước những hàng dừa tuổi thơ và cả mô hình cột mốc Trường Sa.Cho dù nắng hay mưa,gió hay bão, chú vẫn giữ vững tay súng canh gác biển trời Việt Nam.Phía trước chú  là một khoảng biển trời rộng mênh mông cùng với những đợt sóng bạc đầu nối tiếp nhau từng đợt từng đợi dánh nhẹ vào bờ.Xa xa kìa có biết bao nhiêu con thuyền đang say sưa đánh cá, để mà giữ gìn bình yên cho mọi người chú đã phải làm biết bao công việc như : tiêu diệt kẻ thù mang lại bình yên cho mọi người ...

Ôi! em yêu chú lính hải quân nhiều lắm.Em tự nhủ với lòng mình là phải học thật giỏi để sau này em sẽ trở thành một người lính hải quân để canh gác vùng biển của quê hương đất nước.

23 tháng 2 2019

Biển, đảo là chủ quyền vô giá, là hương hoả do tổ tiên để lại từ hàng ngàn năm nay. Vì thế có lẽ trong lòng con dân đất Việt nào mỗi lần nghe nhắc đến Hoàng Sa, Trường Sa hay những cái tên Chữ Thập, Châu Viên, Gạc Ma, Ga Ven, Xu Bi, Huy Gơ, Vành Khăn… là lại trào lên cảm xúc nghẹn ngào.

Dù tôi chưa từng đặt chân đến hết mọi miền Tổ Quốc, không được chứng kiến tận mắt những sự kiện mà trong những năm gần đây, quân và dân ta ở biển đảo phải chịu đựng và chống cự kiên cường, tôi chỉ được biết qua những thước phim tư liệu,...

Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để làm con tim tôi thổn thức. Cái thổn thức của một chàng thanh niên mang trong mình ước mơ và khát vọng cháy bỏng được đóng góp công sức dù chỉ là nhỏ nhoi của mình vào công cuộc xây dựng và bảo vệ biển đảo quê hương yêu dấu, giữ vững chủ quyền đất nước mà cha anh ta ngàn đời nay vẫn làm.

Tôi vẫn nhớ những câu hát quen thuộc: “Nếu là chim – tôi sẽ là loài bồ câu trắng […] Là người – tôi sẽ chết cho quê hương.” Những người lính hải quân từ lúc tuổi mười tám, đôi mươi, trước ngưỡng cửa cuộc đời, họ đã chọn đảo đá khô cằn là nơi bắt đầu cuộc đời mới. Bốn mươi năm trước, lớp lớp thanh niên Việt Nam đã khép lại những ước mơ của riêng mình và lên đường theo tiếng gọi của Tổ quốc, đối mặt với mưa bom bão đạn, hiểm nguy cận kề, vào sinh ra tử, tất cả họ đều chung một ý chí, một mục tiêu: vì độc lập tự do cho Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân.

Họ cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và lặng lẽ giấu vào tim những giọt nước mắt. Đối với những người lính ấy, còn điều gì vui hơn là được gặp lại gia đình, quê hương, ăn một bữa cơm ấm áp tình thân, hay đơn giản là được nhìn thấy những người họ yêu thương nhất sống hạnh phúc, yên bình. Ngày chiến thắng trở về, đã có biết bao nụ cười xen lẫn giọt nước mắt hạnh phúc, nhưng cũng có rất nhiều người đã mãi nằm lại nơi chiến trường khốc liệt, gửi lại những ước mơ, hoài bão một thời cho trời xanh.

hiến tranh đã lùi xa, hòa bình đã lập lại nhưng phẩm chất tốt đẹp của những người lính Cụ Hồ vẫn còn lưu giữ và tiếp nối qua các thế hệ con người Việt Nam. Thế hệ những người lính hải quân hôm nay vấn tiếp nối truyền thống hào hùng của cha anh thời chống Pháp, đánh Mỹ, khi Tổ quốc lâm nguy, tuổi trẻ sẵn sàng xả thân vì sự trường tồn của đất nước.

Trường Sa nơi đầu sóng ngọn gió, mảnh đất của sự thử thách. Ở đó chiến sỹ đang ngày đêm phải đối mặt với bao gian khó nguy hiểm. Trong lúc bạn bè cùng trang lứa yên tâm học tập nơi giảng đường Đại học hay bằng lòng với công ăn việc làm ổn định, lo vun đắp tổ ấm gia đình, thậm chí có một bộ phận không nhỏ giới trẻ sa vào cuộc sống hưởng lạc thì những người lính hải quân vẫn ngày đêm đối mặt với gian lao, canh giữ biển trời Tổ quốc.

Mà đâu có phải bình yên gì. Biển Đông nóng bỏng từng ngày từng giờ. Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố và khi ấy chính các anh là những người phải đối mặt với hy sinh mất mát. Gian khổ mà người lính hải quân phải trải qua là môi trường sống khắc nghiệt giữa trùng dương:

“Trường Sa ngày đông đang đi qua

Lạnh thấu da thấu thịt

Trường Sa, hạ về nắng trắng trời đến lạ

Nóng rát thân người, buồn những dấu chân qua”

Nhưng có lẽ chưa phải là thử thách lớn đối với mỗi người lính hải quân. Gian khổ thiếu thốn về vật chất và sự khắc nghiệt của thời tiết, các anh có thể vượt qua, nhưng thiếu thốn tinh thần tình cảm thì quả là nột liều thuốc thử đặc biệt nhất là trong tình hình hiện nay, nỗi nhớ đất liền, nhớ người thân luôn canh cánh trong lòng người lính hải quân, giữa muôn trùng sóng gió, có lẽ đây là điều làm nên điểm tựa vững chắc trong tâm hồn người lính để các anh luôn chắc tay súng bảo vệ biển đảo quê hương.

Nói đến chiến tranh là nói đến hi sinh mất mát. Trong bối cảnh hiện nay, chủ quyền biển đảo của Tổ quốc đang bị ngoại bang nhòm ngó, lấn chiếm, bất cứ lúc nào người lính hải quân cũng phải đối mặt với hiểm nguy. Đảo xa vì thế, luôn luôn là tuyến đầu của Tổ quốc. Những người lính hải quân hiểu rõ điều đó cho nên dẫu có lo lắng cho mẹ già, con thơ hay thương nhớ một bóng hồng, các anh vẫn kiên định tinh thần, vững chắc tay súng. Các anh luôn sẵn sàng hiến dâng trọn vẹn cho Tổ quốc, bởi các anh biết đằng sau các anh là cả một hậu phương vững chắc, 90 triệu con tim Việt Nam luôn hướng về các anh, ủng hộ các anh, tiếp thêm sức mạnh để các anh vững vàng nơi biển đảo xa xôi.

Cám ơn các anh – những người lính hải quân đầy nghị lực!

Hoạt động trên đảo vừa khẩn trương, tấp nập lại vừa vui vẻ, thanh bình. Quanh cái giếng nước ngọt đảo Thanh Luân sớm nay có không biết bao nhiêu là người đến gánh và múc... Người dân chài gánh nước ngọt từ giếng xuống thuyền, chuẩn bị cho mười tám thuyền lớn nhỏ cùng ra khơi đánh cá hồng, vẻ thanh bình của cuộc sống còn được thể hiện ở suy ngẫm và liên tưởng của nhà văn trước hình ảnh: chị Châu Hoà Mãn địu con, thấy nó dịu dàng yên tâm như cái hình ảnh biển cả là mẹ hiền móm cá cho lũ con lành. Nguyễn Tuân cảm nhận rất tinh tế về sắc thái riêng của cuộc sống ở Cô Tô. Điều đó được thể hiện qua so sánh: Cái giếng nước ngọt ở ria một hòn đảo giữa bể, cái sinh hoạt của nó vui như một cái bến và đậm đà mát nhẹ hơn mọi cái chợ trong đất liền.Cảnh thiên nhiên, cảnh sinh hoạt của con người trên đảo và vùng biển Cô Tô được miêu tả trong đoạn trích thật tươi đẹp, trong sáng và đa dạng qua ngòi bút điêu luyện, giàu cảm xúc của Nguyễn Tuân. Đặc biệt, cảnh mặt trời mọc trên biển là một bức tranh huy hoàng, lộng lẫy đầy chất thơ

Tham Khảo

Nguyễn Tuân thật sự tài tình khi miêu tả cảnh mặt trời mọc trên biển đảo Cô Tô.  Khung cảnh biển đảo Cô Tô được mở ra trước mặt với đầy màu sắc. Trời vừa rạng đông thì "Chân trời, ngấn bể sạch như một tấm kính lau hết mây". Cảnh tượng thật trong trẻo, tinh khiết của bầu trời và vầng dương hiện lên "Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết". Mặt trời lúc ấy dịu êm, không có chói lóe, không làm nhức mắt người xem. Chúng ta cảm thấy được vầng mặt trời hiền hòa phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Vẻ đẹp của mặt trời mọc trên biển Cô Tô quả thật là cảnh đẹp trời ban và trên cảnh đẹp đó không thiếu đi hình ảnh con người, một con người lao động. Cảnh bình minh trên biển thật là đẹp, hệt như một bức tranh sơn mài tuyệt mĩ.

29 tháng 7 2021

Em tham khảo:

Nếu ai đã một lần đọc văn bản Cô Tô của Nguyễn Tuân, chắc hẳn không thể quên được hình ảnh mặt trời mọc trên đảo. Cảnh bình minh ở nơi đây thật khác so với cảnh bình minh ở nơi khác. Bằng biện pháp so sánh vô cùng đặc sắc, thú vị, tác giả đã tạo nên một cảnh bình minh thật huyền ảo, đẹp đến mê hồn.  " Sau trận bão... hết mây, hết bụi" một bầu trời thật quang đãng, sáng sủa khi mặt trời lên, bầu trời đó sạch như một tấm kính, có thể nhìn thấy thông suốt, nhìn xuyên qua cả bầu trời. " Mặt trời nhú dần lên... quả trứng thiên nhiên đầy đặn" ông mặt trời từ từ nhô lên cao, tròn trĩnh, đỏ tươi giống như lòng đỏ trứng, điểm thêm vẻ đẹp phúc hậu, rộng lượng, đầy sức sống cho mặt trời qua việc sử dụng biện pháp nhân hóa. Tác giả cũng thật khéo léo khi kết hợp cả biện pháp ẩn dụ, lấy hình ảnh quả trứng để nói đến mặt trời, lấy chiếc mâm bạc để diễn tả mặt biển. Hai thứ này giống như một mâm lễ phẩm dâng tặng những chài lưới trên biển, mong cho họ mãi bền chặt, giữ vững tinh thần lao động không ngừng nghỉ vốn có. " Vài chiếc nhạn mùa thu... là là nhịp cánh..." hình ảnh đó mới thật bình yên làm sao, thật ung dung, thư thái, khiến cho ai một lần đến nơi này cũng không thể nào quên cái vị ngọt ngào, đằm thắm của đảo Cô Tô. Thật lộng lẫy, huy hoàng, thơ mộng biết bao!

19 tháng 3 2021

Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là mẹ.

Năm nay, mẹ ba sáu tuổi. Dáng người thon thả. Mái tóc dài mượt mà và óng ả. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốc dõi theo từng bước đi của em. Môi mẹ đỏ tươi, luôn in lại những nụ cười rạng rỡ. Làn da của mẹ trắng mịn như được thoa một lớp phấn. Mẹ ăn mặc rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Hằng ngày, ngoài những công việc giảng dạy ở trường và tham gia các công tác đoàn thể mẹ còn phải lo chăm sóc chu đáo cho gia đình. Tối đến, dù bận soạn bài nhưng mẹ vẫn dành thời gian giảng bài cho em. Những hôm em ốm, nhờ có bàn tay mẹ chăm sóc mà em đã nhanh khỏi để đến trường. Hằng ngày, mẹ phải dậy sớm để lo bữa sáng cho gia đình. Công việc bận rộn như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng rất vui. Mẹ không những là người mẹ dịu dàng, đảm đang mà mẹ vừa là người chị, người bạn của em những lúc vui buồn. Có mẹ, em thấy ấm lòng. Em rất kính trọng mẹ em, mẹ xứng đáng là người "Giỏi việc trường, đảm việc nhà" mà nhà trường đã trao tặng danh hiệu cho mẹ trong công tác.

Em rất yêu quý mẹ em. Em sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.

19 tháng 3 2021

Tham khảo:

Mẹ- tiếng gọi ấy thân thương và thiêng liêng biết mấy. Mẹ là người bên ta, chăm lo cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ. Hạnh phúc biết bao khi em sống trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Nhưng bề ngoài mẹ có vẻ già trước tuổi bởi nỗi nhọc nhằn nuôi em khôn lớn vẫn in hằn trên gương mặt mẹ. Dáng người mẹ dong dỏng cao nhưng đầy đặn. Mái tóc mẹ dài, đen láy như suối mây. Mỗi khi nằm trong lòng mẹ em thấy mái tóc ấy mềm mại và có hương thơm dìu dịu từ hoa bưởi, trái bồ kết. Nước da trắng hồng của mẹ ngày nào, giờ đây lại rám nắng. Đôi bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương, xuất hiện những vết chai sần do công việc lam lũ vất vả. Em yêu nhất vẫn là đôi mắt của mẹ, ánh mắt luôn nhìn em trìu mến. Khi em phạm sai lầm, đôi mắt mẹ thoáng buồn; khi em đạt thành tích tốt, đôi mắt mẹ cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào. Mẹ em mang vẻ đẹp bình dị nhưng đối với em, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất.

Ngày ngày đi học về trên triền đê, em thường phóng tầm mắt ra cánh đồng bát ngát để trông thấy dáng hình quen thuộc của mẹ. Chiếc áo nâu bạc màu cần mẫn vun trồng cho từng ruộng lúa, đến ruộng rau. Cây lúa, rau lớn lên, xanh mơn mởn được tưới tắm từ biết bao giọt mồ hôi của mẹ đổ xuống. Mẹ em là người chịu thương, chịu khó như chú ong cần cù vậy. Bận rộn với công việc đồng áng, nhưng ngôi nhà nhỏ của em luôn ngăn nắp, gọn gàng bởi bàn tay tần tảo của mẹ. Là cô công chúa bé bỏng, nên mọi tình yêu thương mẹ đều dành trọn cho em. Mỗi lần mẹ đi chợ về, mẹ lại mang cho em những thức quà, những món quà bé nhỏ nhưng em cảm nhận được tình yêu thương của mẹ gửi gắm trong đó. Nhà thơ Chế Lan Viên từng nói rằng:

“ Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn theo con”.

Thật vậy, mẹ cưu mang em suốt chín tháng mười ngày, mẹ lại không quản công nâng đỡ giấc ngủ của em trong những trưa hè oi ả. Là giọt máu cắt đôi của mẹ nên tình cảm mẹ dành cho em là vô bờ bến. Những đêm đông khi em thức học bài, chợt thấy lòng yên bình khi nhìn qua khe cửa ánh đèn phòng mẹ vẫn le lói. Mẹ không muốn em thức một mình, có khi đôi bàn tay ấy đang khéo léo khâu cho em chiếc áo rét để đông về em không còn thấy lạnh cóng trên đường đi học. Cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, em cố gắng học tập thật tốt. Học kì vừa qua em đạt giải thưởng cấp tỉnh, lúc lên bục nhận thưởng, em bắt gặp ánh nhìn thân thương của mẹ. Mẹ thường vuốt mái tóc của em và nói: “ Con là niềm tự hào của mẹ, hãy cố gắng học nên người con nhé!”. Em đáp: “Vâng ạ”. Nhưng trong lòng em, mẹ mới là người em tự hào. Mẹ trở thành động lực để em bước tiếp quãng đường chông gai, mẹ cũng là điểm tựa mỗi khi em gặp thất bại. Xót xa biết mấy những ai không được bàn tay mẹ che chở.

Dù không nói ra nhưng trong lòng em vẫn thầm nhủ “Con yêu mẹ nhiều lắm, con cảm ơn mẹ đã luôn dõi theo con”. Dù mai này có đi đâu về đâu em cũng luôn khắc ghi tình mẫu tử thiêng liêng, cao đẹp.